Chương 123: 21 Giờ 45 Phút
Trần Phi và Lưu Dịch chia nhau ra tìm quanh đại sảnh toà cấp cứu mấy vòng liền mà vẫn không thấy Giản Mộc Tư.Sau khi Trần Phi thực hiện cuộc gọi đầu tiên, Giản Mộc Tư đã gửi lại cho cậu một tin nhắn.Vì nội dung tin nhắn đó nên Trần Phi không dám thực hiện cuộc gọi thứ hai.Chị cậu bảo... nếu có nhiệm vụ thì hẵng gọi điện.Trước mắt chưa có nhiệm vụ gì, Trần Phi và Lưu Dịch chỉ lo lắng cho Giản Mộc Tư mà thôi.Khi bác sĩ Ngô Dạng nói bác sĩ Giản không khỏe, Lưu Dịch và Trần Phi cảm thấy cứ như có một con dao treo lơ lửng trên đầu vậy...Họ nhớ đến khoảng thời gian năm ngoái, cái lần mà Giản Mộc Tư bị cảm nặng nhưng vẫn khăng khăng muốn đi làm.Hai người đàn ông nơm nớp lo sợ không biết nên đi đâu về đâu.Vừa bất lực vừa tìm kiếm trong vô vọng, Trần Phi chỉ còn cách gọi cầu cứu Ôn Dương. Lần này, cậu và Lưu Dịch trở thành những công dân bình thường cần sự giúp đỡ của cảnh sát.......Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ bàn giao ca, nhưng được sự thông cảm từ đồng nghiệp ca sau, Ôn Dương đã được giao ca sớm.Ôn Dương và Trương Lộ Chi ngay lập tức lái xe đến Bệnh viện Số 1, sau đó cùng Trần Phi và Lưu Dịch tìm kiếm Giản Mộc Tư. Trần Phi đã nói với Ôn Dương tất cả những khả năng cậu có thể nghĩ ra qua đoạn tin nhắn âm thanh trên WeChat...Bao gồm cả chuyện bà lao công mà đội cấp cứu không thể giải cứu được cách đây không lâu.Do có chút tài quan sát và khả năng liên tưởng, Trần Phi đoán sự biến mất đột ngột của Giản Mộc Tư có thể có liên quan đến bệnh nhân mà họ không giải cứu được.Ba người đàn ông đã tìm lên tầng cao nhất của tòa nhà cấp cứu.Cánh cửa thông lên tầng thượng đã bị khóa chặt, trong chốc lát, cả ba người họ thở phào nhẹ nhõm.Không biết rốt cuộc họ đã nghĩ gì.Rõ ràng đã biết tính cách của bác sĩ Giản, nhưng vẫn tìm lên những tầng cao.Đặc biệt là khi Trương Lộ Chi đề nghị lên tầng thượng tìm xem, Trần Phi và Lưu Dịch vẫn đồng ý sau khi do dự.Ôn Dương vẫn ở lại tầng một của tòa nhà cấp cứu.Nàng đi quanh đại sảnh toà cấp cứu vài vòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng Giản Mộc Tư ở đâu.Ôn Dương cố gắng trấn tĩnh bản thân, vuốt lồng ngực đang đập thình thịch liên hồi, ra lệnh cho mình phải suy nghĩ...Nếu như, nếu như nàng là Giản Mộc Tư...Nếu những khi tâm trạng không ổn, Giản Mộc Tư sẽ chọn trốn ở đâu trong tòa nhà cấp cứu?Chắc chắc là trốn rồi!Nàng tin, giống như nàng, nhất định Giản Mộc Tư sẽ tìm một nơi yên tĩnh để trốn.Một lần nữa đi đến cuối hành lang, Ôn Dương đột nhiên dừng lại.Có một nơi mà dường như nàng đã hoàn toàn bỏ qua...Cầu thang thoát hiểm ẩn nơi cuối hành lang!Thông thường cửa cầu thang thoát hiểm luôn đóng kín, nhân viên y tế và bệnh nhân ra vào tòa nhà cấp cứu thường chọn đi thang cuốn hoặc thang máy ở sảnh. Ngay cả những người muốn leo cầu thang tập thể dục cũng chỉ đi cầu thang rộng ở giữa đại sảnh toà cấp cứu. Đâu ai rảnh mà chạy đến cuối hàng lang để đi đường xa hơn?Ôn Dương bước nhanh đến cầu thang thoát hiểm, đến giữa chừng thì bước nhanh hơn.Đẩy cửa...Không có ai.Nàng lập tức quay đi chạy về phía cuối hành lang theo hướng ngược lại.Đẩy cửa ra..."Sao có thể?"Vẫn không có ai.Ôn Dương đang định nhấc chân rời đi thì bị trực giác làm loạn liên hồi.Một trực giác vô cớ đã giữ nàng lại, mách bảo nàng tiến vào.Ôn Dương dùng tay trái đóng cánh cửa lại phía sau lưng, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.Leo lên đến nửa tầng, quả nhiên đã nhìn thấy có người đang ngồi ở bậc thang đầu tiên sau lối rẽ... là Giản Mộc Tư mà nàng hết lòng quan tâm.......Người ngồi trên bậc thang thất thần bởi những ký ức của quá khứ, đến nỗi thậm chí còn không nhận thấy tiếng bước chân.Giản Mộc Tư vẫn cúi đầu, ôm khuỷu tay cúi gằm xuống ngồi lặng lẽ.Ánh mắt Ôn Dương tràn ngập cảm giác đau nhói nặng nề.Trái tim nàng rất đau...đau lắm...Lúc này, nàng chỉ muốn ôm cô vào lòng mình mà sưởi ấm trái tim."Giản... Mộc Mộc..."Ôn Dương vẫn lên tiếng.Lúc này, Ôn Dương vẫn cho Giản Mộc Tư quyền lựa chọn.Nếu như đối phương không muốn lộ ra góc khuất mềm yếu trước mặt nàng, nàng sẽ nguyện ý chấp nhận, nàng đương nhiên nguyện ý chấp nhận...Cơ thể Giản Mộc Tư chợt run lên.Nỗi buồn vô tận phô ra đều gói gọn trong tiếng gọi "Giản Mộc Mộc" của Ôn Dương.Cô không chỉ là Giản Mộc Tư của riêng mình, cô còn là "Giản Mộc Mộc" của Ôn Dương.Lần này, cô không che giấu những giọt nước mắt sắp rơi, cũng không che giấu nỗi đau trong ánh mắt...Vào lúc Ôn Dương muốn trao cho cô sự ấm áp và bầu bạn, Giản Mộc Tư đối mặt với ánh mắt của người này... cuối cùng bộc lộ tất cả bản thân mình cho đối phương.Khi không nhìn thấy cảm xúc trên mặt Giản Mộc Tư, Ôn Dương vẫn còn lý trí suy nghĩ xem có nên cho đối phương lựa chọn ở một mình hay không, nhưng sau khi nhìn thấy điểm mềm yếu của đối phương bày ra ngay trước mắt mình...Ôn Dương không còn lý trí nữa.Hành động vô thức của cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí...Nành tiến đến gần cô nhanh hơn, ôm chặt cô vào lòng.Ôn Dương quỳ trên bậc thang, trao cho Giản Mộc Tư cái ôm nồng cháy nhất và ấm áp nhất. Người được ôm trong vòng tay nhìn sang...Ôn Dương quỳ một gối trên bậc thang, khiến cái nhìn thẳng và cái ôm của hai người chưa bao giờ dễ dàng hơn thế.Vô số lần, chính vì những chi tiết như vậy mà cô rung động hết lần này đến lần khác.Cô chỉ là hơi lạnh lùng, nhưng không bao giờ vô tâm.Làm sao một người làm "thiên thần áo trắng" lại có thể vô tâm chứ?Trong cái ôm lan truyền nhiệt độ ấm áp như vậy, Giản Mộc Tư nhắm mắt lại.Cô vòng tay qua lưng Ôn Dương, nắm lấy áo đồng phục của đối phương.Để rồi, mặc kệ cho nước mắt tuôn rơi.Nhưng cái ôm không kéo dài lâu.Người ngồi trên bậc thang vẫn đau lòng cho người trao cô hơi ấm.Giản Mộc Tư nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Ôn Dương, vỗ lưng nàng theo nhịp tay nàng vỗ lưng cô."Ôn Dương, chị đỡ rồi."Ôn Dương mím môi, quyến luyến nhìn Giản Mộc Tư.Tiếp đó, người vừa trao cho cái ôm cũng được đối phương ôm vào lòng.Hai người ôm nhau... cho dù là ai chủ động trước, cuối cùng được hưởng hơi ấm vẫn là cả hai người.Ôn Dương ghé sát vào một bên mặt Giản Mộc Tư.Sự thân mật đột ngột khiến đôi mắt Giản Mộc Tư khẽ run lên.Ôn Dương áp lên sườn mặt Giản Mộc Tư, thân mật cọ cọ vài cái.Nàng không nói gì, tất cả cảm xúc đều gói gọn trong hành động thân mật như vậy.Giản Mộc Tư xoa đầu Ôn Dương thay cho câu trả lời.Thâm tâm cô thở dài thật sâu, lặng lẽ đánh rơi một nụ hôn vào hư không.Hôn vào không khí, hôn cho người trong lòng của cô.Khi tâm trạng bị tổn thương, con người đã quá quen với sự yếu mềm và nhạy cảm.Nhưng khi lý trí trở lại, bầu không khí ngại ngùng và lúng túng lại xuất hiện giữa hai người, mặc dù hai người đã, đang hoặc sẽ thân mật không rời.Mặt Ôn Dương càng đỏ hơn, đang lúc ngượng ngùng không biết phải làm sao, Giản Mộc Tư nắm lấy tay nàng.Giản Mộc Tư có thể hiểu, cảm xúc không thể trốn thoát của Ôn Dương là do cô mà ra.Đối phương quan tâm đến cô, do đó quan tâm đến cảm xúc của cô, và cũng để bụng liệu cô có phiền khi bị rình mò sự yếu mềm giấu kín hay không.Cô dùng sự chủ động của mình xoa dịu nỗi lo lắng của Ôn Dương.Giản Mộc Tư đang nghĩ...Nếu trên thế giới này có ai đó có thể thân mật gần gũi với cô... Cô hy vọng người đó là Ôn Dương.Nếu trên thế giới này, có ai đó có thể thành thật bộc bạch cho cô nghe về những bí mật và nỗi buồn của họ...Cô hy vọng người đó vẫn là Ôn Dương.Cô kéo Ôn Dương ngồi xuống bên cạnh:"... Ôn Dương, chị đã nghĩ kỹ, chị không muốn em biết về chuyện của chị từ những người khác, đặc biệt là chuyện quá khứ của chị... Chị chỉ muốn em biết từ chị... về quá khứ chị chỉ muốn cười cho qua... về quá khứ đem lại nhiều sự nuối tiếc cho chị... về cha mẹ ruột và người thân của chị... chị muốn tự mình nói hết cho em."......Trước 3 tuổi, tên họ của Giản Mộc Tư không phải "Giản", cũng không phải "Mộc Tư".Cô không phải một đứa trẻ được sinh ra trong sự kỳ vọng và niềm hạnh phúc của cha mẹ.Cô chỉ là "sản phẩm" sau cuộc vui ngắn ngủi của một cặp nam nữ trẻ tuổi.Chỉ có thể dùng 2 chữ "sản phẩm" để hình dung, không thể gọi là "kết tinh của tình yêu".Nam 21 tuổi gặp nữ 19 tuổi.Hay nên nói là, một cậu bé 21 tuổi gặp một cô bé 19 tuổi.Sau cuộc vui chóng vánh của đôi nam nữ, họ đã đường ai nấy đi.Cô bé ngu ngốc đã có thai nhưng lầm tưởng đó là kết quả của kỳ kinh nguyệt đến trễ do thay đổi thời tiết xuân đông. Cô bé không có chút phản ứng thai kỳ nào, do đó sự thay đổi nhẹ trong cơ thể không gây ra quá nhiều sự chú ý.Khi có đôi lần cô bé nổi loạn về nhà, do sự kiên quyết của người mẹ, cô bé cuối cùng đã phải đến bệnh viện thử thai.Hóa ra... đã thực sự có thai.Khi đó, phôi thai trong bụng đã được hình thành.Đứa trẻ trong chiếc bụng bầu 7 tháng đã có sự sống, đã có mọi thứ.Đôi nam nữ thanh niên buộc phải kết hôn dưới sự giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ, bắt đầu học cách sống có trách nhiệm và vun vén cho gia đình.Thế nhưng, hai người vẫn chỉ là những đứa trẻ to xác, cuối cùng vẫn không thể thành công chuyển đổi thân phận cho dù được người khác giúp đỡ.Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, mà "phụ huynh" lại là thân phận quá xa vời với chúng ở độ tuổi này.Khi Giản Mộc Tư lên năm tuổi, do thường xuyên cãi vã như cơm bữa, cuối cùng cha mẹ cô cũng ly hôn.Dùng từ "cuối cùng... cũng" là vì... khi bọn họ ly hôn, cha mẹ hai bên tựa như đã được giải thoát vậy. Người ông ngoại kiêu hãnh đã cắt đứt quan hệ cha con với con gái ông (mẹ ruột của Giản Mộc Tư), và yêu cầu quyền nuôi cháu gái.Cháu gái bắt đầu đi theo ông bà ngoại.Năm cô 5 tuổi, ông ngoại đặt cho cô họ "Giản" theo họ của bà ngoại cô, không phải họ của cha ruột, cũng không phải họ của mẹ ruột. Ông ngoại cảm thấy cả hai cái họ này đều không xứng với đứa cháu quý như ngọc của ôngNăm cô 6 tuổi, ông ngoại của cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.Những năm qua lòng ông không ngừng đau đáu vì chuyện đứa con gái, con rể và đứa cháu ngoại, thực sự khiến ông phải hao tâm tổn trí, khiến ông sa đà uống rượu, hút thuốc để rồi tổn thương cơ thể.Cùng năm đó, ông ngoại qua đời, bà ngoại bắt đầu một thân một mình nuôi nấng cô lớn lên.Năm cô tốt nghiệp tiểu học, bà ngoại vẫn không thể chiến đấu chống lại căn bệnh tim càng ngày càng trầm trọng kéo dài suốt bao năm qua.Giọng nói, nụ cười và nét mặt bà đều lưu lại trên bàn mổ trong bệnh viện, khắc sâu trong trái tim Giản Mộc Tư.Khi ấy, cô đứng bên chiếc giường trải khăn trắng, lặng lẽ tiễn bà đi rất lâu.Vì cô bé này đã nói mình không cha không mẹ, chỉ có bà ngoại nên các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều cảm thấy tội nghiệp cho cô bé, cho phép cô có đủ thời gian để nói lời từ biệt với thi thể của bà.Sau khi bà ngoại bị đẩy vào nhà xác, Giản Mộc Tư đã đến văn phòng bác sĩ của Khoa Phẫu thuật Tim.Bao năm qua, ông bà ngoại tích cóp được tài sản và tiền tiết kiệm cho cô, nhưng cô còn quá nhỏ, chỉ là một cô bé đi đâu cũng cần có người giám hộ chịu trách nhiệm cho mình.Cô không muốn đến trại mồ côi, càng không muốn tìm lại hai người ruột thịt đã biến mất từ lâu.Cô đã chọn một người giám hộ cho mình.Đó... rõ ràng không phải vị bác sĩ trực giường bệnh của bà ngoại, mà là Phó chủ nhiệm họ Hạ, là người thường xuyên hỏi thăm tình hình của bà và quan tâm đến cô.Cô đợi Hạ Lương rời khỏi văn phòng...Sau đó nói với Hạ Lương:"Sau này chú có thể làm người giám hộ cho cháu được không?"......"Phu nhân, anh có chuyện muốn bàn bạc với em.""Nhận nuôi đứa trẻ đó sao?""Phu nhân quả thực biết đi guốc trong bụng anh.""Lát nữa gọi điện thoại cho Tiểu Tiến nhờ xem, nhanh nhanh mang cô bé về nhà."Sau này, cô là đứa trẻ lớn lên dưới sự chăm sóc của Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh.Cặp vợ chồng chỉ có một cô con gái, hơn mười năm sau họ chào đón thêm một cô con gái nhỏ nữa......."Đây là phòng của em gái mình, cậu không được vào đâu.""Em gái cậu? Là cô bé ở tầng dưới sao?""Đúng vậy, là em gái của mình, Tiểu Mộc, em gái ruột đó!""Vậy tại sao con bé lại gọi cậu là Chi Châu mà không phải chị?""Mình bảo Tiểu Mộc gọi như vậy đó. Trên cả thế giới này em gái nào cũng gọi chị gái là chị, thật không có gì đặc biệt!""Vậy tại sao cô bé vẫn gọi bố cậu là Chủ nhiệm Hạ?""Mình cũng gọi bố mình như vậy!"Hạ Chi Châu nhoài người ra khỏi tay vịn cầu thang, hét lớn về phía nhà bếp dưới tầng: "Chủ nhiệm Hạ! Chủ nhiệm Hạ!""Hả? Hả!"Hạ Lương từ trong bếp vươn người ra, Giản Mộc Tư đang làm bài tập trên bàn cũng phải chú ý."Bố, bố, bình thường con cũng hay gọi bố là Chủ nhiệm Hạ đúng không?"Hạ Lương nhìn Hạ Chi Châu đầy ẩn ý, sau đó cười sảng khoái, nói: "Đúng vậy, Hạ Chi Châu thường gọi bố là Chủ nhiệm Hạ, gọi mẹ là phu nhân."Hạ Chi Châu mãn nguyện gật đầu với Hạ Lương, sau đó cười đắc ý với bạn học bên cạnh: "Thấy chưa, gia đình mình không phải một gia đình tầm thường đâu."Hạ Lương suýt chút nữa cười thành tiếng.Quả là một "gia đình không tầm thường".Sau này, cô càng giống người em gái lớn lên cùng Hạ Chi Châu.Hạ Chi Châu một mình lớn lên đến năm 13 tuổi, cuối cùng cũng đợi được người em gái của mình.......Tác giả có lời muốn nói:Trước đó có một độc giả đã nói rằng:Lúc đầu, cứ tưởng người không cần lại cô đơn là Giản Mộc Tư. Sau đó mới ngỡ ra, người không cần lại cô đơn là Ôn Dương.Thực ra người không cần lại cô đơn là "bạn", là Giản Mộc Tư, là Ôn Dương, là tất cả mọi người. Cho đến giờ, có thể giải thích về Giản Mộc Tư như sau:Trước năm 2016, cuộc đời của Giản Mộc Tư được chia thành ba giai đoạn.Giai đoạn đầu tiên là 5 năm đầu không được cha mẹ ruột yêu quý.Từ sau khi hình thành ký ức trở đi, cô chưa bao giờ thân thiết và thoải mái với cha mẹ ruột của cô.Đây là một phần tính cách không muốn thân thiết với mọi người của cô.Giai đoạn thứ hai là thời kỳ lớn lên bên bà ngoại cho đến năm 12 tuổi.Bà đã trao cô tình thương và hơi ấm người thân, sự độc lập tự cường đã dạy cô phải ngoan cường, mạnh mẽ và độc lập.Đây là một phần những gì cô học được từ bà ngoại. Giai đoạn thứ ba là giai đoạn sống cùng nhà họ Hạ cho đến nay.Hạ Lương, Lâm Nguyệt Thanh, Hạ Chi Châu và thậm chí cả ông và bà họ Hạ đều khiến cô cảm nhận được tình thương và lương thiện.Đây là phần tính cách mềm mại nhất, ấm áp nhất trong nhân vật của cô.