Chương 13
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, nơi đầu mũi liền phảng phất mùi thức ăn thơm lừng.
Mùi thơm của thịt chiên được tẩm ngũ vị hương, mùi thơm của thịt gà xào lăn cùng xả, cô còn ngửi thấy cả mùi chuối chiên ngào đường mà mình yêu thích nữa.
Chiếc bụng đã bắt đầu kêu réo.
Lon ton bằng đôi chân trần chạy vào bếp, hít hà "mùi vị của sự sống" liền mỉm cười tươi rói.
"Tay nghề không tồi đấy." Hai tay chắp sau lưng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Dương Hàn Đông nhướng mày, mỉm cười nói:
"Hay tôi mở một nhà hàng nhỉ? Tay nghề tốt như này, lại còn có cả khuôn mặt đẹp trai này nữa. Đúng là không tồi."
"Mới khen có một câu liền bay tận chín tầng mây."
Anh lúc này chỉ biết cười trừ.
Thật hạnh phúc biết bao khi hiện tại cô đã trở nên vui vẻ hơn rồi. Cũng không còn giữ khoảng cách với anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó liền nói: "Em gội đầu?"
Biểu cảm không hiểu, ngây ngốc nhìn anh, chỉ gật nhẹ một cái.
"Ra ghế ngồi đi. Thức ăn sắp nấu xong rồi. Tôi giúp em sấy tóc."
"Ồ.. Được." Ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nghe lời anh mà không chút phản đối.
Dương Hàn Đông liền đi lấy máy sấy tóc khi mà bữa sáng đã được làm xong.
Bàn tay rắn chắc nhưng lại rất nhẹ nhàng nâng niu từng sợi tóc của cô gái nhỏ kia.
Đúng là phong cảnh đẹp nhất đời này đều liên quan tới em.
Nghiên Dương đột nhiên lên tiếng khiến hành động ôn nhu kia liền ngưng lại một hồi. Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
"Dương Hàn Đông, em đã nghĩ kỹ rồi. Sau này, nếu thực sự sẽ có một ngày anh ghét em, không muốn nhìn thấy em nữa, anh không cần phải tìm mọi lý do để chia tay, chỉ cần anh nói với em một tiếng, em sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của anh, cũng sẽ không bao giờ ngoan cố xuất hiện làm phiền anh.
Nhưng nếu anh thực cần em, vậy em sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình làm phiền anh."
Vừa nói vừa ôm chặt chiếc gối trong tay, mắt cũng đã đẫm lệ từ lâu.
Dương Hàn Đông ngồi xuống bàn, đối diện cô.
Với biểu tình này cho thấy cô là người dám yêu dám buông.
Những người như vậy thực khiến người khác đau lòng thay.
Anh liền hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn này chứa biết bao nhiêu là nhớ nhung.
"Em không cần phải lo lắng. Một khắc là người của tôi thì cả đời em cũng sẽ mãi là người của tôi. Chỉ cần em không buông, tôi nhất quyết sẽ không buông. Nhưng nếu em muốn buông, tôi nhất định không từ mọi thủ đoạn, kể cả khốn nạn nhất, cũng sẽ giữ chặt em bên cạnh."
Dương Hàn Đông là một người có tính chiếm hữu vô cùng cao.
Thời gian trước, công ty gia đình anh chút nữa là phá sản. Bản thân khi đó lại phải đối mặt với nhiều vấn đề.
Từ một chàng thiếu niên tinh nghịch, tươi cười vô ưu, chỉ sau một khoảng thời gian liền biến thành một con người lạnh lùng, ít nói ít cười.. và tàn nhẫn.
Trần Nhất từng nói, "Dương Hàn Đông có thể nhẫn tâm với cả thế giới, nhưng lại không cam lòng làm tổn thương người đó, đối với người đó lại vô cùng ôn nhu.
Tình cảm mà Dương Hàn Đông dành cho Nghiên Dương không phải loại tình cảm nam nữ đơn thuần mà có thể dùng ba chữ" anh yêu em "để diễn tả hay những đồ vật đắt tiền để định giá tình yêu. Phải là từ ánh mắt tới hành động.
Nếu Dương Hàn Đông và Nghiên Dương đứng cạnh nhau thì em sẽ biết, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của tên họ Dương đó thôi."
Nghiên Dương giơ ngón tay út ra: "Ngoắc tay đi! Anh phải hứa đó."
"Anh hứa. Nhưng chúng ta đổi cách đi."
"Hử?"
Trong trạng thái khó hiểu liền bị đối phương chiếm tiện nghi.
Dương Hàn Đông mạnh bạo hôn lấy chiếc miệng nhỏ kia, cuối cùng còn cắn nhẹ khiến môi cô chảy máu.
Nghiên Dương khi được tên biến thái họ Dương buông tha liền nhanh chóng hít thở.
Vẫn may bản thân còn sống.
Tức giận nhìn thủ phạm gây ra vết thương: "Anh không thể nhẹ nhàng hơn được à?"
Nói xong mới phát hiện bản thân dường như đang tạo thêm cơ hội cho đối phương.
Đúng vậy!
Dương Hàn Đông nhếch miệng cười xấu xa.
Mặt trời phía ngoài cửa kính bị đám mây nhỏ che đi một nửa, giống như đang cảm thấy xấu hổ thay. Ngày mới bắt đầu đã phải ăn nhiều cẩu lương như vậy.
Thực ra, cuộc sống của bạn không nên quá bình yên, cũng cần có một người nào đó làm đảo lộn tất cả, thay đổi toàn bộ, làm cho thế giới của bạn có đủ hỉ, nộ, ái, ố.
_Nghiên Dương_
Yêu ai, nhất định phải bảo vệ, phải chăm sóc, phải nuông chiều, phải khiến người đó trở thành người hạnh phúc nhất, phải khiến người đó có cảm giác an toàn và càng phải khiến người ấy trở thành người duy nhất khiến bạn tự nguyện thay đổi.
_Dương Hàn Đông_
Đừng quan tâm ánh nhìn của người khác. Hãy sống, hãy yêu theo cách của bạn. Nếu yêu một người mà thế giới này không chấp nhận, bạn cần phải kiên cường hơn nữa. Tình yêu của bạn, sao lại để người khác quyết định.
_Trần Nhất_
Cùng nắm tay nhau đi qua đường là giây phút bình yên và an toàn nhất trong tình yêu.
_Tống Quốc Lam_
Nghiên Dương, cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh tớ. Thật tốt khi cuộc đời này có cậu là bạn thân.
_Hạ Vũ_
Khung ảnh tốt nghiệp được treo trên tường tại phòng khách, năm con người là năm cánh sao sáng. Thanh xuân cuối cùng cũng kết thúc thật đẹp!
Mùi thơm của thịt chiên được tẩm ngũ vị hương, mùi thơm của thịt gà xào lăn cùng xả, cô còn ngửi thấy cả mùi chuối chiên ngào đường mà mình yêu thích nữa.
Chiếc bụng đã bắt đầu kêu réo.
Lon ton bằng đôi chân trần chạy vào bếp, hít hà "mùi vị của sự sống" liền mỉm cười tươi rói.
"Tay nghề không tồi đấy." Hai tay chắp sau lưng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Dương Hàn Đông nhướng mày, mỉm cười nói:
"Hay tôi mở một nhà hàng nhỉ? Tay nghề tốt như này, lại còn có cả khuôn mặt đẹp trai này nữa. Đúng là không tồi."
"Mới khen có một câu liền bay tận chín tầng mây."
Anh lúc này chỉ biết cười trừ.
Thật hạnh phúc biết bao khi hiện tại cô đã trở nên vui vẻ hơn rồi. Cũng không còn giữ khoảng cách với anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó liền nói: "Em gội đầu?"
Biểu cảm không hiểu, ngây ngốc nhìn anh, chỉ gật nhẹ một cái.
"Ra ghế ngồi đi. Thức ăn sắp nấu xong rồi. Tôi giúp em sấy tóc."
"Ồ.. Được." Ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nghe lời anh mà không chút phản đối.
Dương Hàn Đông liền đi lấy máy sấy tóc khi mà bữa sáng đã được làm xong.
Bàn tay rắn chắc nhưng lại rất nhẹ nhàng nâng niu từng sợi tóc của cô gái nhỏ kia.
Đúng là phong cảnh đẹp nhất đời này đều liên quan tới em.
Nghiên Dương đột nhiên lên tiếng khiến hành động ôn nhu kia liền ngưng lại một hồi. Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
"Dương Hàn Đông, em đã nghĩ kỹ rồi. Sau này, nếu thực sự sẽ có một ngày anh ghét em, không muốn nhìn thấy em nữa, anh không cần phải tìm mọi lý do để chia tay, chỉ cần anh nói với em một tiếng, em sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của anh, cũng sẽ không bao giờ ngoan cố xuất hiện làm phiền anh.
Nhưng nếu anh thực cần em, vậy em sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình làm phiền anh."
Vừa nói vừa ôm chặt chiếc gối trong tay, mắt cũng đã đẫm lệ từ lâu.
Dương Hàn Đông ngồi xuống bàn, đối diện cô.
Với biểu tình này cho thấy cô là người dám yêu dám buông.
Những người như vậy thực khiến người khác đau lòng thay.
Anh liền hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn này chứa biết bao nhiêu là nhớ nhung.
"Em không cần phải lo lắng. Một khắc là người của tôi thì cả đời em cũng sẽ mãi là người của tôi. Chỉ cần em không buông, tôi nhất quyết sẽ không buông. Nhưng nếu em muốn buông, tôi nhất định không từ mọi thủ đoạn, kể cả khốn nạn nhất, cũng sẽ giữ chặt em bên cạnh."
Dương Hàn Đông là một người có tính chiếm hữu vô cùng cao.
Thời gian trước, công ty gia đình anh chút nữa là phá sản. Bản thân khi đó lại phải đối mặt với nhiều vấn đề.
Từ một chàng thiếu niên tinh nghịch, tươi cười vô ưu, chỉ sau một khoảng thời gian liền biến thành một con người lạnh lùng, ít nói ít cười.. và tàn nhẫn.
Trần Nhất từng nói, "Dương Hàn Đông có thể nhẫn tâm với cả thế giới, nhưng lại không cam lòng làm tổn thương người đó, đối với người đó lại vô cùng ôn nhu.
Tình cảm mà Dương Hàn Đông dành cho Nghiên Dương không phải loại tình cảm nam nữ đơn thuần mà có thể dùng ba chữ" anh yêu em "để diễn tả hay những đồ vật đắt tiền để định giá tình yêu. Phải là từ ánh mắt tới hành động.
Nếu Dương Hàn Đông và Nghiên Dương đứng cạnh nhau thì em sẽ biết, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của tên họ Dương đó thôi."
Nghiên Dương giơ ngón tay út ra: "Ngoắc tay đi! Anh phải hứa đó."
"Anh hứa. Nhưng chúng ta đổi cách đi."
"Hử?"
Trong trạng thái khó hiểu liền bị đối phương chiếm tiện nghi.
Dương Hàn Đông mạnh bạo hôn lấy chiếc miệng nhỏ kia, cuối cùng còn cắn nhẹ khiến môi cô chảy máu.
Nghiên Dương khi được tên biến thái họ Dương buông tha liền nhanh chóng hít thở.
Vẫn may bản thân còn sống.
Tức giận nhìn thủ phạm gây ra vết thương: "Anh không thể nhẹ nhàng hơn được à?"
Nói xong mới phát hiện bản thân dường như đang tạo thêm cơ hội cho đối phương.
Đúng vậy!
Dương Hàn Đông nhếch miệng cười xấu xa.
Mặt trời phía ngoài cửa kính bị đám mây nhỏ che đi một nửa, giống như đang cảm thấy xấu hổ thay. Ngày mới bắt đầu đã phải ăn nhiều cẩu lương như vậy.
Thực ra, cuộc sống của bạn không nên quá bình yên, cũng cần có một người nào đó làm đảo lộn tất cả, thay đổi toàn bộ, làm cho thế giới của bạn có đủ hỉ, nộ, ái, ố.
_Nghiên Dương_
Yêu ai, nhất định phải bảo vệ, phải chăm sóc, phải nuông chiều, phải khiến người đó trở thành người hạnh phúc nhất, phải khiến người đó có cảm giác an toàn và càng phải khiến người ấy trở thành người duy nhất khiến bạn tự nguyện thay đổi.
_Dương Hàn Đông_
Đừng quan tâm ánh nhìn của người khác. Hãy sống, hãy yêu theo cách của bạn. Nếu yêu một người mà thế giới này không chấp nhận, bạn cần phải kiên cường hơn nữa. Tình yêu của bạn, sao lại để người khác quyết định.
_Trần Nhất_
Cùng nắm tay nhau đi qua đường là giây phút bình yên và an toàn nhất trong tình yêu.
_Tống Quốc Lam_
Nghiên Dương, cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh tớ. Thật tốt khi cuộc đời này có cậu là bạn thân.
_Hạ Vũ_
Khung ảnh tốt nghiệp được treo trên tường tại phòng khách, năm con người là năm cánh sao sáng. Thanh xuân cuối cùng cũng kết thúc thật đẹp!