Chương 43
Editor: Tây An
“Mày sẽ đi vùng núi để cố vấn pháp luật à?”
Lục Bắc Đường nghe Thẩm Nam Hạnh vừa trở về thuận miệng nói, điện thoại trên tay suýt thì thì quẳng luôn.
Kỳ thật điều anh ấy kinh ngạc không phải đi vùng núi làm cố vấn pháp luật gì, mà là khi đặt cạnh một chuyện khác, Thẩm Nam Hạnh chọn cố vấn pháp luật.
Trước đó, giáo sư Tôn khoa Luật đại học A sẽ đi Mỹ tiến hành giao lưu học thuật, thời gian đã quyết định nhằm nghỉ đông. Giáo sư Tôn cố ý nói với Thẩm Nam Hạnh, nếu như anh có ý này, có thể cùng đi với ông.
Đây là chuyện bao nhiêu người ước ao chứ, lúc ấy Thẩm Nam Hạnh làm thế nào nhỉ, anh lễ phép gật đầu, sau đó rất lý tính nói: “Nếu như không có chuyện khác vướng chân, em chọn cùng đi với giáo sư Tôn.”
Lục Bắc Đường tưởng Thẩm Nam Hạnh là người hiểu lợi và hại của quyền lực và trách nhiệm, nhưng thật ra anh còn muốn đi làm chuyện mình muốn làm hơn.
“Thế bên giáo sư Tôn, mày định làm như thế nào?”
Thẩm Nam Hạnh cởi áo khoác đặt trên móc áo, cúi đầu nói: “Phải đi nói xin lỗi thôi.”
Lục Bắc Đường lại nghĩ tới Nguyễn Túy, Thẩm Nam Hạnh sẽ đi vùng núi, Nguyễn Túy biết không? Anh ấy nghĩ như vậy, thế là cứ hỏi ra như vậy luôn.
Thẩm Nam Hạnh bất ngờ lắc đầu, sau đó nói một câu nằm trong dự liệu của anh: “Tao lựa dịp tốt sẽ nói em ấy.”
Ờ, rất phù hợp tính cách lo trước lo sau của Thẩm Nam Hạnh.
Lục Bắc Đường lại hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Mai.”
Ngày hôm sau, một phần sinh viên đại học A nghỉ, Nguyễn Túy là một trong đó, cô thu dọn hành lý từ phòng ngủ rời đi, không có gì bất ngờ xảy ra là trông thấy Thẩm Nam Hạnh chờ đợi dưới lầu ký túc xá.
Ở đại học A, chuyện cô và Thẩm Nam Hạnh yêu nhau gần như thành chuyện mọi người đều biết.
Nhờ một cuộc Tranh biện toàn quốc mà thành danh, trên Weibo hai người còn hơi hot, mà dân mạng hứng thú bừng bừng chạy đến ship lại phát hiện, Nguyễn Túy rõ ràng ngay từ đầu đã rêu rao đại danh của mình, giờ lại yên lặng xóa Weibo.
Điều này khiến giang cư mận rất không hiểu, ào ào chạy đến Weibo Thẩm Nam Hạnh xem tin mỗi ngày để trông mặt chị dâu.
Thẩm Nam Hạnh đứng bên cạnh thả hành lý của Nguyễn Túy lên xe vừa cười nói với cô: “Họ bảo anh đăng ảnh em.”
Nguyễn Túy giờ chưa ý thức được những điều này nghi hoặc hỏi: “Họ là ai?”
“Dân Weibo.” Thẩm Nam Hạnh nhẹ nhàng đẩy đầu Nguyễn Túy, đóng lại cửa bên cô.
Nguyễn Túy xóa Weibo là bởi vì không cần có Weibo, khi bản án của bố Nguyễn được giải quyết, cô cũng chẳng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức trên Weibo, mở rộng danh tiếng làm gì, Thẩm Nam Hạnh biết rõ điều này, nên khi nhìn đến người duy nhất anh follow thành trống, nhịn không được khẽ cười một cái.
Giờ mới phù hợp tính cách Nguyễn Túy.
Kết quả dân mạng ngày nào cũng chạy chỗ anh chơi đùa.
Thẩm Nam Hạnh cũng không phóng đại tên lên, nhưng dân mạng đều thành tinh rồi, người sau giỏi tìm hơn người trước, vậy là anh liền thoải mái công khai là được rồi, bình thường đăng tí chuyện liên quan đến tranh tài, lại còn bị họ nói đây là nick của Cơ quan chính phủ.
Còn giống nick người già hơn.
Nguyễn Túy nhận điện thoại Thẩm Nam Hạnh đưa tới, nhìn thấy dưới Weibo anh bao nhiêu là bình luận chị dâu đâu? Chị dâu đi đâu rồi? Anh gọi chị dâu về đi!
Còn có bình luận nói bao giờ đăng ảnh đôi?
Nguyễn Túy nháy mắt mấy cái, có phần không hiểu trong đầu đám dân mạng đang nghĩ giống gì.
Xe nhẹ nhàng lái về phía nhà Nguyễn Túy, dì Ngọc làm xong đồ ăn chờ anh, nghe nói nhà họ Thẩm đã làm đính hôn, mới đầu dì Ngọc không đồng ý, sao có thể tuỳ tiện là giao con gái ra ngoài thế này được, nhưng cha mẹ Thẩm đã tới nói rõ tình huống với dì, chuẩn bị thỏa đáng tất cả công việc.
Dì Ngọc nghe mà mơ mơ hồ hồ, nghe không hiểu, nhưng dì trông ra một sự thật, Thẩm gia rất tôn trọng suy nghĩ bên dì.
Thế này là đủ.
Dì Ngọc rất yên tâm giao Nguyễn Túy ra ngoài.
Nguyễn Túy đang dùng cơm mới biết được chuyện này, cô giữ im lặng, lại quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Nam Hạnh.
Thẩm Nam Hạnh chỉ cảm thấy mình như mọc lưng trên gai, thật ra anh cũng không biết, trước đó bố mẹ cũng không có cho anh thấy.
Cơm nước xong xuôi, hai người tiêu cơm ở đường ven cư xá, Nguyễn Túy không hỏi lại đến chuyện này, cô nhớ kì nghỉ hai tháng của mình, nói với Thẩm Nam Hạnh: “Nghỉ đông em muốn đi du lịch, anh thì sao?”
Đi tới lại đi tới, hai người ngồi xuống trên ghế dài ven đường, nơi này gần công viên, người đi đường dần nhiều.
Thẩm Nam Hạnh định nói với cô chuyện mình sẽ đi vùng núi.
Mà mãi mắt Nguyễn Túy cứ thẳng tắp nhìn anh: “Chúng mình cùng đi du lịch đi.”
Trong mắt Nguyễn Túy tràn ngập hi vọng.
Thẩm Nam Hạnh không đành lòng đánh nát hi vọng của cô, nhưng anh biết anh phải nói ra, chuyện không thể kéo dài, kéo càng lâu thất vọng lại càng lớn.
Anh cầm tay Nguyễn Túy: “Chỉ sợ không đi được.”
Nguyễn Túy không ngờ là đáp án này, cô nhuận cổ họng một cái, họng khô, ánh mắt liếc về phía nơi khác.
“Túy Túy, ” Thẩm Nam Hạnh khẽ gọi cô, muốn nói cho cô không phải như cô nghĩ, “Nghỉ đông… anh phải đi vùng núi để cố vấn pháp luật.”
Chốc lát sau Nguyễn Túy liền nhớ lại tấm thẻ cam đoan mình thấy trong túi của Thẩm Nam Hạnh, trên tấm thẻ viết là báo đáp, Thẩm Nam Hạnh phải đồng ý làm công cho người nào đó.
Cô ngẩng đầu hỏi thăm: “Có phải là bởi vì em không?”
“Không phải.” Thẩm Nam Hạnh dịu dàng cười, giúp cô lấy xuống mảnh lá rụng vừa bay tới, giọng như gió mùa xuân, “Túy Túy, em đừng cả nghĩ, thật ra là tự anh muốn đi thăm thú nơi khác.”
Anh ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt xen lẫn sự khẳng định, trong tươi cười có trấn an.
Nguyễn Túy im lặng không nói, cô cảm thấy trong lòng như có gì đó đang chìm xuống dưới.
“Phải đi bao lâu?” Cuối cùng, cô bình tĩnh hỏi.
“Hai tháng.” Thẩm Nam Hạnh nhìn thẳng mắt của cô.
Hai tháng à, Nguyễn Túy đã bắt đầu chuyển đổi thời gian trong đầu, nói thế, toàn bộ ngày nghỉ anh và cô cũng sẽ không gặp nhau, chớ đừng nói chi là cái gì mà kế hoạch du lịch.
Điều này không giống tưởng tượng của Nguyễn Túy.
Nhưng cô nên là người lý tính, dù sao trong giang hồ ai cũng có một ngả riêng là chuyện rất bình thường, Nguyễn Túy chỉ có chút khó chịu thôi, chứ không đến mức mù quáng, cô bình tĩnh khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Ngày mai.”
Nguyễn Túy nghe thấy câu trả lời này, mắt hơi trợn, nhưng rất nhanh lại cụp xuống.
Cô gật đầu gật đầu lại gật đầu giống bình thường, thể hiện không thể bình thường hơn được nữa.
Đến hôm sau khi Thẩm Nam Hạnh sắp theo đội ngũ đi.
Đi vùng núi nghèo khó làm cố vấn pháp luật không chỉ có một anh, trước khi mọi người ngồi lên xe buýt chuẩn bị khởi hành lên đường, sẽ nhận phỏng vấn từ phóng viên, lời kêu gọi của người dẫn đầu, nói một chút về quá trình cơ bản.
Nguyễn Túy ngồi tàu điện đuổi tới đích, đi vào trong đám người lẳng lặng nhìn Thẩm Nam Hạnh đứng ở trước bậc thang, hàng thứ hai.
Anh đổi một bộ quần áo rất hưu nhàn, tóc đen tung bay trong gió, dù xem ra có cố gắng để cho mình khiêm tốn, lại vẫn lộ ra triều khí phồn thịnh giữa đám người.
Nguyễn Túy bình tĩnh nhìn chăm chú, mong là có nhà truyền thông nào đó gọi anh là ánh mặt trời hi vọng mới.
Bên tai có tiếng tạch tạch không ngừng, khi chú Lâm nhận phỏng vấn, trong giọng ông có trung khí mười phần, công bố sẽ mang ánh sáng luật pháp đến mỗi một nơi góc trên thế giới.
Nguyễn Túy yên lặng đội cái mũ áo dày lên, đôi mắt giấu ở dưới vành mũ.
Tối hôm qua Thẩm Nam Hạnh gửi cho cô một đoạn văn rất dài, trong đó có dặn dò, có trấn an, có quan tâm, câu chữ rõ ràng, cô không nhịn được đỏ mắt, xúc động chạy đến nơi này để tiễn anh rời đi.
Thẩm Nam Hạnh cũng nhìn thấy Nguyễn Túy, từ khi bóng dáng của cô xuất hiện trong tầm mắt anh, anh liền thấy cô.
Người quen thuộc sẽ có thể nhận nhau bằng cảm giác, nên Thẩm Nam Hạnh không bao giờ nhận lầm cô.
Dù Nguyễn Túy cố đè thấp mũ.
Phóng viên phỏng vấn xong rất nhanh, chú Lâm cười đến toét cả miệng ra, vung tay lên trông rất Tây, chụp họ một tấm trên bậc thang xong cũng nên chuẩn bị lên xe. Lúc này Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn trên bậc thang, định vị người nào đó.
Mà Thẩm Nam Hạnh đang lướt qua tầng tầng ánh mắt nhìn sang cô.
Sau đó, cong cong khóe miệng với cô.
——
Ngày đầu tiên Thẩm Nam Hạnh rời đi.
Nguyễn Túy ở nhà cùng chơi với mèo con trong nhà nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn.
Sau đó không chịu đựng được nữa, rời đi trước khi mặt trời xuống núi.
Trước khi trời xuống núi, cái phạm vi này quá là to lớn, dì Ngọc nói định lực của cô không bằng lúc trước.
Nguyễn Túy lại chú ý thấy mèo con mập không ít, gan cũng to ra, lại biết leo lên trên đùi cô đi ngủ, ngoẹo đầu thở đều đều.
Ngày thứ hai Thẩm Nam Hạnh rời đi.
Quan hệ của Nguyễn Túy với con mèo thêm gần một bước, cho phép nó nhảy lên nhảy xuống trên giường cô.
Ngày thứ ba Thẩm Nam Hạnh rời đi.
Nguyễn Túy một thân một mình đeo ba lô, dựa theo kế hoạch của mình, bắt đầu từ địa điểm nào đó, bắt đầu chuyến du lịch một tháng.
Cô mặc trang phục ngoài trời đi cao nguyên Thanh Tạng*, thiếu không khí, nôn mửa, cuối cùng chụp tấm ảnh không được đẹp lắm gửi cho Dư Lan.
*Cao nguyên Thanh Tạng, hay Cao nguyên Tây Tạng. Bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ, được mệnh danh là “mái nhà của thế giới”, có những rặng núi cao nhất Trái Đất, như dãy Himalaya với đỉnh Everest là đỉnh cao nhất Trái Đất
Dư Lan cà khịa cô có lỗi với sự chuyên nghiệp của mình.
Ban ngày Nguyễn Túy bị câu nói này của Dư Lan chọc cười đến cong cả mắt, sau đó cầm gửi ảnh tiện tay chụp này cho Thẩm Nam Hạnh không biết có nhận được không.
Cô còn đi Ngô Nhĩ Hòa Phong* bão cát mê mắt người, mình che thật chặt đi nghe tiếng quỷ khóc sói gào của thiên nhiên, cảm thụ một mặt chẳng ma quỷ của toà thành ma quỷ này.
*Một địa điểm tại Tân Cương.
Vẫn là chọn chụp một tấm hình để lưu luyến, đầu tiên là gửi cho Dư Lan thưởng thức.
Lúc này Dư Lan trực tiếp gọi điện thoại tới cho cô, câu nói mở đầu là: “Túy Túy, cậu có thể đi cái nơi nào mà đối với tốt mình một tí được không?”
Thế là Nguyễn Túy lại đi hang Mạc Cao Đôn Hoàng *, đi xem cổ họa thần bí.
*Hang Mạc Cao hay hang động Ngàn Phật hoặc Thiên Phật động là hệ thống 492 tự viện, cách Đôn Hoàng 25km về phía Đông Nam, thuộc tỉnh Cam Túc (Trung Quốc) ngày nay. Nằm ở miền Tây Bắc Trung Quốc, đây là kho tàng nghệ thuật Phật giáo to lớn nhất còn tồn tại, và được bảo tồn nguyên vẹn nhất trên thế giới. Hang Đôn Hoàng nổi tiếng với những pho tượng điêu khắc và bích họa, thể hiện nghệ thuật Phật giáo phát triển liên tiếp trong nhiều thế kỷ.
Vừa hay trong group khoa có tin tổ chức giải thi đấu nhiếp ảnh mới nhất, Nguyễn Túy thuận tay bèn chụp thêm mấy bức ảnh, chọn lựa góc độ, cảm ngộ cảm giác đặc biệt của những câu chuyện, chọn một tấm làm mình hài lòng nhất để tham gia giải.
Dư Lan rốt cục chịu khen ngợi ảnh cô chụp đẹp, câu nói đầu tiên mở đầu mà là tốt, thì đằng sau gần như đều là tốt hết, Dư Lan biết khen người đáo để.
Mỗi khi Nguyễn Túy đến một nơi sẽ chụp được một tấm ảnh có bóng dáng mình, sau đó gửi cho người mình yêu dấu.
Chưa đi đầy một tháng, Nguyễn Túy trở về trong thời tiết giá lạnh.
Lúc đó sắp đến tết xuân, vé về nhà từ các nơi khó mua, dưới bản tin Đi xe máy về nhà của đài truyền hình, Nguyễn Túy gọi điện thoại cho Thẩm Nam Hạnh.
Bên kia mãi không ai kết nối.
Cô không gấp tí nào, lẳng lặng chờ trước điện thoại, chờ mười mấy phút.
Đến khi điện thoại di động của mình gọi được một cú điện thoại.
Đây là nơi có tín hiệu Thẩm Nam Hạnh tìm được.
Nguyễn Túy kết nối điện thoại, đặt di động ở bên tai nghe, thời gian tĩnh lặng trôi qua từng giờ, nghe giọng anh quen thuộc, an tâm gọi——
“Túy Túy.”
“Mày sẽ đi vùng núi để cố vấn pháp luật à?”
Lục Bắc Đường nghe Thẩm Nam Hạnh vừa trở về thuận miệng nói, điện thoại trên tay suýt thì thì quẳng luôn.
Kỳ thật điều anh ấy kinh ngạc không phải đi vùng núi làm cố vấn pháp luật gì, mà là khi đặt cạnh một chuyện khác, Thẩm Nam Hạnh chọn cố vấn pháp luật.
Trước đó, giáo sư Tôn khoa Luật đại học A sẽ đi Mỹ tiến hành giao lưu học thuật, thời gian đã quyết định nhằm nghỉ đông. Giáo sư Tôn cố ý nói với Thẩm Nam Hạnh, nếu như anh có ý này, có thể cùng đi với ông.
Đây là chuyện bao nhiêu người ước ao chứ, lúc ấy Thẩm Nam Hạnh làm thế nào nhỉ, anh lễ phép gật đầu, sau đó rất lý tính nói: “Nếu như không có chuyện khác vướng chân, em chọn cùng đi với giáo sư Tôn.”
Lục Bắc Đường tưởng Thẩm Nam Hạnh là người hiểu lợi và hại của quyền lực và trách nhiệm, nhưng thật ra anh còn muốn đi làm chuyện mình muốn làm hơn.
“Thế bên giáo sư Tôn, mày định làm như thế nào?”
Thẩm Nam Hạnh cởi áo khoác đặt trên móc áo, cúi đầu nói: “Phải đi nói xin lỗi thôi.”
Lục Bắc Đường lại nghĩ tới Nguyễn Túy, Thẩm Nam Hạnh sẽ đi vùng núi, Nguyễn Túy biết không? Anh ấy nghĩ như vậy, thế là cứ hỏi ra như vậy luôn.
Thẩm Nam Hạnh bất ngờ lắc đầu, sau đó nói một câu nằm trong dự liệu của anh: “Tao lựa dịp tốt sẽ nói em ấy.”
Ờ, rất phù hợp tính cách lo trước lo sau của Thẩm Nam Hạnh.
Lục Bắc Đường lại hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Mai.”
Ngày hôm sau, một phần sinh viên đại học A nghỉ, Nguyễn Túy là một trong đó, cô thu dọn hành lý từ phòng ngủ rời đi, không có gì bất ngờ xảy ra là trông thấy Thẩm Nam Hạnh chờ đợi dưới lầu ký túc xá.
Ở đại học A, chuyện cô và Thẩm Nam Hạnh yêu nhau gần như thành chuyện mọi người đều biết.
Nhờ một cuộc Tranh biện toàn quốc mà thành danh, trên Weibo hai người còn hơi hot, mà dân mạng hứng thú bừng bừng chạy đến ship lại phát hiện, Nguyễn Túy rõ ràng ngay từ đầu đã rêu rao đại danh của mình, giờ lại yên lặng xóa Weibo.
Điều này khiến giang cư mận rất không hiểu, ào ào chạy đến Weibo Thẩm Nam Hạnh xem tin mỗi ngày để trông mặt chị dâu.
Thẩm Nam Hạnh đứng bên cạnh thả hành lý của Nguyễn Túy lên xe vừa cười nói với cô: “Họ bảo anh đăng ảnh em.”
Nguyễn Túy giờ chưa ý thức được những điều này nghi hoặc hỏi: “Họ là ai?”
“Dân Weibo.” Thẩm Nam Hạnh nhẹ nhàng đẩy đầu Nguyễn Túy, đóng lại cửa bên cô.
Nguyễn Túy xóa Weibo là bởi vì không cần có Weibo, khi bản án của bố Nguyễn được giải quyết, cô cũng chẳng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức trên Weibo, mở rộng danh tiếng làm gì, Thẩm Nam Hạnh biết rõ điều này, nên khi nhìn đến người duy nhất anh follow thành trống, nhịn không được khẽ cười một cái.
Giờ mới phù hợp tính cách Nguyễn Túy.
Kết quả dân mạng ngày nào cũng chạy chỗ anh chơi đùa.
Thẩm Nam Hạnh cũng không phóng đại tên lên, nhưng dân mạng đều thành tinh rồi, người sau giỏi tìm hơn người trước, vậy là anh liền thoải mái công khai là được rồi, bình thường đăng tí chuyện liên quan đến tranh tài, lại còn bị họ nói đây là nick của Cơ quan chính phủ.
Còn giống nick người già hơn.
Nguyễn Túy nhận điện thoại Thẩm Nam Hạnh đưa tới, nhìn thấy dưới Weibo anh bao nhiêu là bình luận chị dâu đâu? Chị dâu đi đâu rồi? Anh gọi chị dâu về đi!
Còn có bình luận nói bao giờ đăng ảnh đôi?
Nguyễn Túy nháy mắt mấy cái, có phần không hiểu trong đầu đám dân mạng đang nghĩ giống gì.
Xe nhẹ nhàng lái về phía nhà Nguyễn Túy, dì Ngọc làm xong đồ ăn chờ anh, nghe nói nhà họ Thẩm đã làm đính hôn, mới đầu dì Ngọc không đồng ý, sao có thể tuỳ tiện là giao con gái ra ngoài thế này được, nhưng cha mẹ Thẩm đã tới nói rõ tình huống với dì, chuẩn bị thỏa đáng tất cả công việc.
Dì Ngọc nghe mà mơ mơ hồ hồ, nghe không hiểu, nhưng dì trông ra một sự thật, Thẩm gia rất tôn trọng suy nghĩ bên dì.
Thế này là đủ.
Dì Ngọc rất yên tâm giao Nguyễn Túy ra ngoài.
Nguyễn Túy đang dùng cơm mới biết được chuyện này, cô giữ im lặng, lại quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Nam Hạnh.
Thẩm Nam Hạnh chỉ cảm thấy mình như mọc lưng trên gai, thật ra anh cũng không biết, trước đó bố mẹ cũng không có cho anh thấy.
Cơm nước xong xuôi, hai người tiêu cơm ở đường ven cư xá, Nguyễn Túy không hỏi lại đến chuyện này, cô nhớ kì nghỉ hai tháng của mình, nói với Thẩm Nam Hạnh: “Nghỉ đông em muốn đi du lịch, anh thì sao?”
Đi tới lại đi tới, hai người ngồi xuống trên ghế dài ven đường, nơi này gần công viên, người đi đường dần nhiều.
Thẩm Nam Hạnh định nói với cô chuyện mình sẽ đi vùng núi.
Mà mãi mắt Nguyễn Túy cứ thẳng tắp nhìn anh: “Chúng mình cùng đi du lịch đi.”
Trong mắt Nguyễn Túy tràn ngập hi vọng.
Thẩm Nam Hạnh không đành lòng đánh nát hi vọng của cô, nhưng anh biết anh phải nói ra, chuyện không thể kéo dài, kéo càng lâu thất vọng lại càng lớn.
Anh cầm tay Nguyễn Túy: “Chỉ sợ không đi được.”
Nguyễn Túy không ngờ là đáp án này, cô nhuận cổ họng một cái, họng khô, ánh mắt liếc về phía nơi khác.
“Túy Túy, ” Thẩm Nam Hạnh khẽ gọi cô, muốn nói cho cô không phải như cô nghĩ, “Nghỉ đông… anh phải đi vùng núi để cố vấn pháp luật.”
Chốc lát sau Nguyễn Túy liền nhớ lại tấm thẻ cam đoan mình thấy trong túi của Thẩm Nam Hạnh, trên tấm thẻ viết là báo đáp, Thẩm Nam Hạnh phải đồng ý làm công cho người nào đó.
Cô ngẩng đầu hỏi thăm: “Có phải là bởi vì em không?”
“Không phải.” Thẩm Nam Hạnh dịu dàng cười, giúp cô lấy xuống mảnh lá rụng vừa bay tới, giọng như gió mùa xuân, “Túy Túy, em đừng cả nghĩ, thật ra là tự anh muốn đi thăm thú nơi khác.”
Anh ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt xen lẫn sự khẳng định, trong tươi cười có trấn an.
Nguyễn Túy im lặng không nói, cô cảm thấy trong lòng như có gì đó đang chìm xuống dưới.
“Phải đi bao lâu?” Cuối cùng, cô bình tĩnh hỏi.
“Hai tháng.” Thẩm Nam Hạnh nhìn thẳng mắt của cô.
Hai tháng à, Nguyễn Túy đã bắt đầu chuyển đổi thời gian trong đầu, nói thế, toàn bộ ngày nghỉ anh và cô cũng sẽ không gặp nhau, chớ đừng nói chi là cái gì mà kế hoạch du lịch.
Điều này không giống tưởng tượng của Nguyễn Túy.
Nhưng cô nên là người lý tính, dù sao trong giang hồ ai cũng có một ngả riêng là chuyện rất bình thường, Nguyễn Túy chỉ có chút khó chịu thôi, chứ không đến mức mù quáng, cô bình tĩnh khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Ngày mai.”
Nguyễn Túy nghe thấy câu trả lời này, mắt hơi trợn, nhưng rất nhanh lại cụp xuống.
Cô gật đầu gật đầu lại gật đầu giống bình thường, thể hiện không thể bình thường hơn được nữa.
Đến hôm sau khi Thẩm Nam Hạnh sắp theo đội ngũ đi.
Đi vùng núi nghèo khó làm cố vấn pháp luật không chỉ có một anh, trước khi mọi người ngồi lên xe buýt chuẩn bị khởi hành lên đường, sẽ nhận phỏng vấn từ phóng viên, lời kêu gọi của người dẫn đầu, nói một chút về quá trình cơ bản.
Nguyễn Túy ngồi tàu điện đuổi tới đích, đi vào trong đám người lẳng lặng nhìn Thẩm Nam Hạnh đứng ở trước bậc thang, hàng thứ hai.
Anh đổi một bộ quần áo rất hưu nhàn, tóc đen tung bay trong gió, dù xem ra có cố gắng để cho mình khiêm tốn, lại vẫn lộ ra triều khí phồn thịnh giữa đám người.
Nguyễn Túy bình tĩnh nhìn chăm chú, mong là có nhà truyền thông nào đó gọi anh là ánh mặt trời hi vọng mới.
Bên tai có tiếng tạch tạch không ngừng, khi chú Lâm nhận phỏng vấn, trong giọng ông có trung khí mười phần, công bố sẽ mang ánh sáng luật pháp đến mỗi một nơi góc trên thế giới.
Nguyễn Túy yên lặng đội cái mũ áo dày lên, đôi mắt giấu ở dưới vành mũ.
Tối hôm qua Thẩm Nam Hạnh gửi cho cô một đoạn văn rất dài, trong đó có dặn dò, có trấn an, có quan tâm, câu chữ rõ ràng, cô không nhịn được đỏ mắt, xúc động chạy đến nơi này để tiễn anh rời đi.
Thẩm Nam Hạnh cũng nhìn thấy Nguyễn Túy, từ khi bóng dáng của cô xuất hiện trong tầm mắt anh, anh liền thấy cô.
Người quen thuộc sẽ có thể nhận nhau bằng cảm giác, nên Thẩm Nam Hạnh không bao giờ nhận lầm cô.
Dù Nguyễn Túy cố đè thấp mũ.
Phóng viên phỏng vấn xong rất nhanh, chú Lâm cười đến toét cả miệng ra, vung tay lên trông rất Tây, chụp họ một tấm trên bậc thang xong cũng nên chuẩn bị lên xe. Lúc này Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn trên bậc thang, định vị người nào đó.
Mà Thẩm Nam Hạnh đang lướt qua tầng tầng ánh mắt nhìn sang cô.
Sau đó, cong cong khóe miệng với cô.
——
Ngày đầu tiên Thẩm Nam Hạnh rời đi.
Nguyễn Túy ở nhà cùng chơi với mèo con trong nhà nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn.
Sau đó không chịu đựng được nữa, rời đi trước khi mặt trời xuống núi.
Trước khi trời xuống núi, cái phạm vi này quá là to lớn, dì Ngọc nói định lực của cô không bằng lúc trước.
Nguyễn Túy lại chú ý thấy mèo con mập không ít, gan cũng to ra, lại biết leo lên trên đùi cô đi ngủ, ngoẹo đầu thở đều đều.
Ngày thứ hai Thẩm Nam Hạnh rời đi.
Quan hệ của Nguyễn Túy với con mèo thêm gần một bước, cho phép nó nhảy lên nhảy xuống trên giường cô.
Ngày thứ ba Thẩm Nam Hạnh rời đi.
Nguyễn Túy một thân một mình đeo ba lô, dựa theo kế hoạch của mình, bắt đầu từ địa điểm nào đó, bắt đầu chuyến du lịch một tháng.
Cô mặc trang phục ngoài trời đi cao nguyên Thanh Tạng*, thiếu không khí, nôn mửa, cuối cùng chụp tấm ảnh không được đẹp lắm gửi cho Dư Lan.
*Cao nguyên Thanh Tạng, hay Cao nguyên Tây Tạng. Bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ, được mệnh danh là “mái nhà của thế giới”, có những rặng núi cao nhất Trái Đất, như dãy Himalaya với đỉnh Everest là đỉnh cao nhất Trái Đất
Dư Lan cà khịa cô có lỗi với sự chuyên nghiệp của mình.
Ban ngày Nguyễn Túy bị câu nói này của Dư Lan chọc cười đến cong cả mắt, sau đó cầm gửi ảnh tiện tay chụp này cho Thẩm Nam Hạnh không biết có nhận được không.
Cô còn đi Ngô Nhĩ Hòa Phong* bão cát mê mắt người, mình che thật chặt đi nghe tiếng quỷ khóc sói gào của thiên nhiên, cảm thụ một mặt chẳng ma quỷ của toà thành ma quỷ này.
*Một địa điểm tại Tân Cương.
Vẫn là chọn chụp một tấm hình để lưu luyến, đầu tiên là gửi cho Dư Lan thưởng thức.
Lúc này Dư Lan trực tiếp gọi điện thoại tới cho cô, câu nói mở đầu là: “Túy Túy, cậu có thể đi cái nơi nào mà đối với tốt mình một tí được không?”
Thế là Nguyễn Túy lại đi hang Mạc Cao Đôn Hoàng *, đi xem cổ họa thần bí.
*Hang Mạc Cao hay hang động Ngàn Phật hoặc Thiên Phật động là hệ thống 492 tự viện, cách Đôn Hoàng 25km về phía Đông Nam, thuộc tỉnh Cam Túc (Trung Quốc) ngày nay. Nằm ở miền Tây Bắc Trung Quốc, đây là kho tàng nghệ thuật Phật giáo to lớn nhất còn tồn tại, và được bảo tồn nguyên vẹn nhất trên thế giới. Hang Đôn Hoàng nổi tiếng với những pho tượng điêu khắc và bích họa, thể hiện nghệ thuật Phật giáo phát triển liên tiếp trong nhiều thế kỷ.
Vừa hay trong group khoa có tin tổ chức giải thi đấu nhiếp ảnh mới nhất, Nguyễn Túy thuận tay bèn chụp thêm mấy bức ảnh, chọn lựa góc độ, cảm ngộ cảm giác đặc biệt của những câu chuyện, chọn một tấm làm mình hài lòng nhất để tham gia giải.
Dư Lan rốt cục chịu khen ngợi ảnh cô chụp đẹp, câu nói đầu tiên mở đầu mà là tốt, thì đằng sau gần như đều là tốt hết, Dư Lan biết khen người đáo để.
Mỗi khi Nguyễn Túy đến một nơi sẽ chụp được một tấm ảnh có bóng dáng mình, sau đó gửi cho người mình yêu dấu.
Chưa đi đầy một tháng, Nguyễn Túy trở về trong thời tiết giá lạnh.
Lúc đó sắp đến tết xuân, vé về nhà từ các nơi khó mua, dưới bản tin Đi xe máy về nhà của đài truyền hình, Nguyễn Túy gọi điện thoại cho Thẩm Nam Hạnh.
Bên kia mãi không ai kết nối.
Cô không gấp tí nào, lẳng lặng chờ trước điện thoại, chờ mười mấy phút.
Đến khi điện thoại di động của mình gọi được một cú điện thoại.
Đây là nơi có tín hiệu Thẩm Nam Hạnh tìm được.
Nguyễn Túy kết nối điện thoại, đặt di động ở bên tai nghe, thời gian tĩnh lặng trôi qua từng giờ, nghe giọng anh quen thuộc, an tâm gọi——
“Túy Túy.”