Chương 16: Trò chơi kết thúc
Hai người đang ôm nhau thắm thiết thì có một giọng nói vang lên xoá tan bầu không khí. Người lên tiếng là Lục Minh Vũ, anh ta vỗ tay cười lớn trước màn tỏ tình của anh: “ Thật không ngờ cậu lại tán đổ được cô gái này, haha.”
Cô nghe bạn anh nói vậy thì ngước mặt lên nhìn anh. Lúc này anh cũng buông cô ra đi đến chỗ đám bạn. “ Tôi thắng rồi các cậu chuyển khoản đi.” Anh giơ điện thoại ra trước mặt bọn họ. Cô nhìn anh khó hiểu, bạn anh thấy vậy lên tiếng trêu chọc: “ Haha, đưa tiền cũng được thôi. Nhưng cậu hãy giải thích cho con gái nhà người ta đi kìa.”
Lúc này anh mới quay qua nhìn cô, thấy cô đứng bất động nhìn mình anh tiến lại gần. Anh nhìn cô nở nụ cười đắc ý: “ Ha, Vương Trúc Linh cậu nghĩ tôi thích cậu sao? Tôi chỉ cá cược với đám bạn của tôi thôi. Người như cậu có cho tôi cũng không cần.”
Cô nghe anh nói như vậy sốc toàn tập. Cô không tin vào tai mình, không tin những gì đang xảy ra. Cô cố gắng bình tĩnh hỏi lại anh xem có phải sự thật không. “ Trần Đình Kiệt cậu nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi.”
“ Ha, sự thật là tôi không hề thích cậu.” Anh nhìn cô cười khinh một cái nói.
Cô như chết lặng tại chỗ, không tin được người con trai mà cô yêu lại đối xử với cô như vậy. Cô đau lòng đến bật khóc, cô đưa tay lau những giọt nước mắt đi tức giận nắm lấy cổ áo của anh mà chửi: “ TRẦN ĐÌNH KIỆT. Cậu nghĩ tôi là trò đùa của cậu chắc. Cậu giả nhân giả nghĩa đối xử tốt với tôi, quan tâm tôi chỉ vì cá cược thôi sao? Các người trêu đùa tôi như vậy có vui không?” Nói rồi cô buông tay ra ngồi xuống đất mà khóc nức nở. Anh nhìn cô như vậy trong lòng có chút khó chịu. Được một lúc cô ngừng khóc ngước đôi mắt còn đọng lại vài giọt nước nhìn anh hỏi: “ Đình Kiệt tôi hỏi cậu. Cậu đã từng thích tôi chưa?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Anh im lặng một lúc rồi cất giọng chắc nịch đáp: “ Chưa từng.”
Nghe anh trả lời xong cô bật cười chua chát. Cô đứng lên quay người rời đi. Trước khi đi cô gằn từng chữ một như muốn khắc sâu vào tâm trí của anh: “ TRẦN ĐÌNH KIỆT LÀ TÔI MÙ, TÔI NGU MỚI THÍCH CẬU. TỪ GIỜ TÔI VÀ CẬU KHÔNG CÒN LIÊN QUAN GÌ ĐẾN NHAU. TỐT NHẤT LÀ ĐỪNG XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT NHAU NỮA.” Nói xong cô chạy ra khỏi đó, cô không muốn ở lại đó thêm một giây phút nào nữa.
Anh nhìn bóng lưng cô chạy đi không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu. Sau khi cô rời đi anh cũng đi về. Còn cô, cô không về nhà mà đi đến bờ biển. Nhìn cảnh hoàng hôn biển nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống. Cô ôm mặt không nức nở. Dường như ông trời cũng thương xót cho cô mà trút những giọt nước mưa xuống. Cơn mưa ngày càng nặng hạt, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Cô ngồi dưới trời mưa mà khóc. Chứng kiến cảnh tượng đó thật thê lương. Đến khi trời sẩm tối cô mới lủi thủi về nhà. Về đến nhà cô chạy lên phòng thay quần áo rồi lên giường đi ngủ luôn mà không ăn cơm tối.
Sáng hôm sau thức dậy đôi mắt cô sưng lên vì khóc nhiều. Cô cố gắng dùng kem che khuyết điểm để che đi đôi mắt bị sưng. Ăn sáng xong cô ngồi xe đến trường. Vừa bước vào chỗ ngồi cô đã gục mặt xuống bàn.
Tiếng trống trường vang lên tất cả học sinh ổn định chỗ ngồi chuẩn bị vào tiết học. Sáng nay cô không thấy anh đến lớp. Trải qua một tiết học Hoá nhàm chán cũng đến giờ ra chơi. Cô quyết định đi xuống canteen. Vì Châu San được cô giáo nhờ đi đưa tài liệu nên cô xuống canteen trước.
Xuống canteen cô thấy đám học sinh bàn tán gì đó. Nghe thoáng qua thì mới biết anh đã chuyển trường. Vì để tiếp cận cô mà anh chuyển đến đây. Giờ đã kết thúc anh lại chuyển về trường cũ. Cô cười nhạt cho sự ngu ngốc của mình.
Cô lấy đồ xong tìm một bàn trống ngồi xuống. Một lúc sau Châu San cũng tới canteen. Vừa ngồi xuống Châu San như phát hiện ra được điều gì đấy.
“ Trúc Linh, cậu khóc đấy à.”
“ Rõ tới vậy sao?” Cô ngẩng mặt lên nhìn Châu San.
Châu San nhìn cô lo lắng hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Không có gì đâu cậu đừng lo.” Cô không muốn bạn mình lo lắng đành lắc đầu phủ nhận.
Châu San thấy cô không muốn nói cũng không hỏi gì thêm.
Ăn sáng xong cả hai cùng lên lớp. Chiều nay không có tiết nên cô có thể ngủ một giấc đến chiều. Vì hôm qua khóc nhiều nên giờ cô rất mệt chỉ muốn về nhà đi ngủ.
Cô nghe bạn anh nói vậy thì ngước mặt lên nhìn anh. Lúc này anh cũng buông cô ra đi đến chỗ đám bạn. “ Tôi thắng rồi các cậu chuyển khoản đi.” Anh giơ điện thoại ra trước mặt bọn họ. Cô nhìn anh khó hiểu, bạn anh thấy vậy lên tiếng trêu chọc: “ Haha, đưa tiền cũng được thôi. Nhưng cậu hãy giải thích cho con gái nhà người ta đi kìa.”
Lúc này anh mới quay qua nhìn cô, thấy cô đứng bất động nhìn mình anh tiến lại gần. Anh nhìn cô nở nụ cười đắc ý: “ Ha, Vương Trúc Linh cậu nghĩ tôi thích cậu sao? Tôi chỉ cá cược với đám bạn của tôi thôi. Người như cậu có cho tôi cũng không cần.”
Cô nghe anh nói như vậy sốc toàn tập. Cô không tin vào tai mình, không tin những gì đang xảy ra. Cô cố gắng bình tĩnh hỏi lại anh xem có phải sự thật không. “ Trần Đình Kiệt cậu nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi.”
“ Ha, sự thật là tôi không hề thích cậu.” Anh nhìn cô cười khinh một cái nói.
Cô như chết lặng tại chỗ, không tin được người con trai mà cô yêu lại đối xử với cô như vậy. Cô đau lòng đến bật khóc, cô đưa tay lau những giọt nước mắt đi tức giận nắm lấy cổ áo của anh mà chửi: “ TRẦN ĐÌNH KIỆT. Cậu nghĩ tôi là trò đùa của cậu chắc. Cậu giả nhân giả nghĩa đối xử tốt với tôi, quan tâm tôi chỉ vì cá cược thôi sao? Các người trêu đùa tôi như vậy có vui không?” Nói rồi cô buông tay ra ngồi xuống đất mà khóc nức nở. Anh nhìn cô như vậy trong lòng có chút khó chịu. Được một lúc cô ngừng khóc ngước đôi mắt còn đọng lại vài giọt nước nhìn anh hỏi: “ Đình Kiệt tôi hỏi cậu. Cậu đã từng thích tôi chưa?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Anh im lặng một lúc rồi cất giọng chắc nịch đáp: “ Chưa từng.”
Nghe anh trả lời xong cô bật cười chua chát. Cô đứng lên quay người rời đi. Trước khi đi cô gằn từng chữ một như muốn khắc sâu vào tâm trí của anh: “ TRẦN ĐÌNH KIỆT LÀ TÔI MÙ, TÔI NGU MỚI THÍCH CẬU. TỪ GIỜ TÔI VÀ CẬU KHÔNG CÒN LIÊN QUAN GÌ ĐẾN NHAU. TỐT NHẤT LÀ ĐỪNG XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT NHAU NỮA.” Nói xong cô chạy ra khỏi đó, cô không muốn ở lại đó thêm một giây phút nào nữa.
Anh nhìn bóng lưng cô chạy đi không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu. Sau khi cô rời đi anh cũng đi về. Còn cô, cô không về nhà mà đi đến bờ biển. Nhìn cảnh hoàng hôn biển nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống. Cô ôm mặt không nức nở. Dường như ông trời cũng thương xót cho cô mà trút những giọt nước mưa xuống. Cơn mưa ngày càng nặng hạt, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Cô ngồi dưới trời mưa mà khóc. Chứng kiến cảnh tượng đó thật thê lương. Đến khi trời sẩm tối cô mới lủi thủi về nhà. Về đến nhà cô chạy lên phòng thay quần áo rồi lên giường đi ngủ luôn mà không ăn cơm tối.
Sáng hôm sau thức dậy đôi mắt cô sưng lên vì khóc nhiều. Cô cố gắng dùng kem che khuyết điểm để che đi đôi mắt bị sưng. Ăn sáng xong cô ngồi xe đến trường. Vừa bước vào chỗ ngồi cô đã gục mặt xuống bàn.
Tiếng trống trường vang lên tất cả học sinh ổn định chỗ ngồi chuẩn bị vào tiết học. Sáng nay cô không thấy anh đến lớp. Trải qua một tiết học Hoá nhàm chán cũng đến giờ ra chơi. Cô quyết định đi xuống canteen. Vì Châu San được cô giáo nhờ đi đưa tài liệu nên cô xuống canteen trước.
Xuống canteen cô thấy đám học sinh bàn tán gì đó. Nghe thoáng qua thì mới biết anh đã chuyển trường. Vì để tiếp cận cô mà anh chuyển đến đây. Giờ đã kết thúc anh lại chuyển về trường cũ. Cô cười nhạt cho sự ngu ngốc của mình.
Cô lấy đồ xong tìm một bàn trống ngồi xuống. Một lúc sau Châu San cũng tới canteen. Vừa ngồi xuống Châu San như phát hiện ra được điều gì đấy.
“ Trúc Linh, cậu khóc đấy à.”
“ Rõ tới vậy sao?” Cô ngẩng mặt lên nhìn Châu San.
Châu San nhìn cô lo lắng hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Không có gì đâu cậu đừng lo.” Cô không muốn bạn mình lo lắng đành lắc đầu phủ nhận.
Châu San thấy cô không muốn nói cũng không hỏi gì thêm.
Ăn sáng xong cả hai cùng lên lớp. Chiều nay không có tiết nên cô có thể ngủ một giấc đến chiều. Vì hôm qua khóc nhiều nên giờ cô rất mệt chỉ muốn về nhà đi ngủ.