Chương 105: Kế Hoạch
An Chi suốt ruột đi lại trong phòng chờ Hạnh Linh. Cô ta không thể nghĩ đến việc Khải Viễn sẽ tuyệt tình như vậy. Ở Đức, cô đã tự tin rằng anh sẽ như mọi lần mà chủ động làm hòa. Vậy nhưng, cô về Việt Nam hạ mình xin xỏ mà anh lại không động lòng... cô không can tâm điều ấy. Lúc này, cô mới hiểu được việc mất đi một người đã từng là của mình, từng được chiều chuộng sẽ đau lòng thế nào? Trước khi gặp Albert, cô là người yêu Khải Viễn, được anh quan tâm, yêu chiều mọi yêu cầu dù là có phần quá đáng. Chìm trong sự hưởng thụ ấy, cô đã nghĩ đời này anh sẽ luôn đối với cô như vậy và cô bắt đầu chán nản khi anh cứ liên tục đòi kết hôn vì mẹ. Khi cô gặp tai nạn trong chương trình quay thực tế do chính Albert đầu tư. Anh ta đã là người chi số tiền lớn ra tìm kiếm đưa cô về, suốt thời gian ấy luôn hỏi han, chăm sóc thậm chí yêu chiều để rồi cuối cùng cô chấp nhận lời yêu mà quên đi Khải Viễn. Cô đã ảo tưởng rằng bản thân vẫn là nữ hoàng trong tình yêu, sẽ vẫn được yêu chiều vô điều kiện và Albert sẽ là hậu thuẫn đẩy cô lên đỉnh cao mới của sự nghiệp nhưng không... anh ta không như Khải Viễn. Anh ta rất giàu nhưng yêu ích kỉ, không muốn cho cô tự do tham gia công việc người mẫu nữa, anh ta ghen với mọi mối quan hệ dù đó chỉ là đồng nghiệp, dù chỉ là chụp ảnh tạp chí. Đâm lao rồi thì phải theo lao, hơn nữa Albert lại cực kì thoáng nên đã đưa cho ba cô rất nhiều tiền để ông đầu tư cho công việc của mình vì vậy ông chấp nhận để con gái sống bên cạnh người đàn ông kia và rời xa showbiz với lí do "mất tích" để người của Khải Viễn không tìm ra cô. Vì ba cô biết, nếu Albert biết về Khải Viễn thì số tiền khổng lồ mà ông ấy có được cũng sẽ không cánh mà bay. Vậy nhưng sống mãi trong cảnh đi một bước cũng có người theo, anh ta còn có tình trẻ mới nên sự quan tâm dành cho cô đã không còn thì cuối cùng cô chia tay, cô trở về với gia đình là lúc cô lại nghe tin Khải Viễn kết hôn từ Hạnh Linh. Rõ ràng chính cô lừa anh nhưng lại không muốn anh lấy người phụ nữ khác. Sống cùng Albert gần 2 năm, cô mới hiểu rằng Khải Viễn mới thực là người đàn ông mà phụ nữ nên giữ lấy. Khi đang còn chần chừ giữa việc nối lại với Khải Viễn thì ba cô lại là người tác động để rồi cô quên mất bản thân mình đã từng phản bội anh. Cô vẫn có niềm tin vững chắc rằng anh lấy vợ nhưng vẫn dành tình yêu cho cô. Chỉ cần cô về Việt Nam chắc chắn anh sẽ lại xuất hiện vậy nhưng... mọi thứ chỉ là ảo tưởng. Dù ba cô đã tạo một bệnh án hoàn hảo về việc cô bị rối loạn tâm lí thì anh cũng không vì nó mà dịu dàng như trước kia. Cô dọa tự tử, anh đến cứu đã mang cho cô hi vọng nhưng khi cô diễn quá đà mà con dao trượt hướng đâm vào bụng anh. Khải Viễn đã lạnh lùng nhìn cô nói: - Con dao này coi như là những gì tôi trả nợ cho cô. Sau hôm nay, tôi và cô không có bất kì quan hệ nào nữa. Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, anh không thấy điện thoại liền mượn điện thoại Hạnh Linh gọi cho ai đó không được rồi nhất quyết xuất viện. Anh không thèm nhìn cô lấy một cái, anh bỏ qua lời cảnh báo của bác sĩ mà rời đi. Cô chạy theo anh níu lại nhưng anh nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn lẫn ghét bỏ. - Khải Viễn, anh không đi được. - Tránh ra, Mộc Trà đang đợi tôi về. Lần sau, cô muốn phát điên hay muốn ch.ết cũng đừng gọi cho tôi nữa. Nghe anh nói, cô đứng chết lặng. Nếu như không trở về gặp anh thì cô sẽ không thấy đau lòng như lúc này, sẽ dễ dàng bỏ qua một người đàn ông đã từng yêu chiều cô vô điều kiện. Hóa ra, trên đời này cái gì cũng có mắt, có sự trả giá đắng ngắt, dù cô đã giấu quá khứ, đã tạo ra một màn kịch bi thương thì Khải Viễn vẫn không còn là của riêng cô như xưa nữa. Anh đã thay đổi cũng như cô đã từng thay đổi. Lúc này, lòng cô là một sự nuối tiếc đến ngu muội. - Nếu muốn kéo lại anh ấy thì em phải đẩy vợ anh ta ra xa vào. Hạnh Linh đến bên thì thầm vào tai cô những lời ấy và cô thấy thật đúng. Khải Viễn bỏ rơi cô là vì cô vợ kia. Nếu không có cô ta chắc chắn anh sẽ vẫn một lòng một dạ với cô. Nhìn thấy Mộc Trà được yêu chiều, cảm giác ghen tuông cứ như bốc hỏa trong từng thớ thịt. Càng nghĩ, cô càng không can tâm. Khải Viễn vốn là của cô không phải của Mộc Trà. Nếu cô không buông anh thì anh cũng không thể lấy người khác thay thế cô được. Nhìn thấy Hạnh Linh trở lại, An Chi vội vàng hỏi: - Sao rồi chị? - An Chi, anh ấy sẽ không quay lại với em đâu. - Chị đang nói gì vậy? Anh ấy là của em không phải của cô ta. An Chi nổi cáu, mặt lại nhăn nhó vì vết cào mà Mộc An để lại. Hạnh Linh thở dài: - Hôm trước chị còn nghe mẹ Khải Viễn nói sẽ để cô ta thừa kế tài sản mà không phải Khải Viễn. Mặc dù bà ta biết họ kết hôn hợp đồng nhưng vẫn rất ưu ái cô ta. - Chị, hãy giúp em đi. Chị có cách nào không? Anh ấy chắc chắn còn yêu em, chỉ vì cô ta nên mới bỏ em thôi... chị nghĩ cách đi. Hạnh Linh vỗ vai An Chi cảm thông: - Cách thì có, vấn đề là em có dám làm hay không? - Chị nói đi xem nào? - Nếu như Mộc Trà nhất quyết ly hôn thì số tài sản cô ta có được từ bà mẹ chồng kia sẽ không liên quan đến Khải Viễn nữa trừ khi... - Em không hiểu? - Nếu cô ta biến mất thì Khải Viễn sẽ quay về bên em và tài sản nhà họ vẫn thuộc về Khải Viễn, đó là cách duy nhất lúc này. - Vậy em phải làm gì? Hạnh Linh ghé sát tai nói với An Chi. Cô ta chờ đợi rồi cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý. - Theo như chị biết thì 2 ngày nữa cô ta sẽ về quê đám cưới chị gái và còn một thông tin nữa... cô ta cực kì sợ bị rơi xuống nước. Em biết mình phải làm gì rồi chứ?