Chương 87: 87: Khách Sạn
Cuối tuần, Diễm Quỳnh về thăm nhà.Ba mẹ thì vẫn căng thẳng vì ba cô một mực đòi nhận Yến Nhi nhưng mẹ thì không đồng ý.Cô kéo mẹ vào phòng thủ thỉ.- Mẹ, mẹ cho ba nhận nó đi.- Con điên à? Mẹ nhìn nó là thấy ứa cả ruột gan.Ngày con còn bé tý, khi ông bà nội mất là lão chẳng còn sợ ai mà sống chết đòi quay về với hai mẹ con nó sao? Vậy nên có chết mẹ cũng không cho ông ấy nhận nó.Diễm Quỳnh nắm tay mẹ phân tích.- Mẹ có biết chồng nó là ai không?- Không, quan tâm chồng nó làm gì?- Mẹ này...!chồng nó là ông chủ tập đoàn con đang làm đấy.Nếu ba nhận thì nó sẽ chẳng để ba thiệt đâu.Hơn nữa nhận rồi thì con cũng sẽ có mối quan hệ chị em với nó.- Con điên à? Quan hệ chị em với nó thì làm gì chứ?Diễm Quỳnh sợ ba nghe thấy nên ghé tai mẹ thì thầm về những gì mình sắp làm.Bà nghe xong thoáng bất ngờ nhưng lại không hoàn toàn ủng hộ.- Nhưng như vậy có phải rất thiệt cho con không?- Có gì mà thiệt chứ? Mẹ phải chịu thiệt trước mắt để tính đến cái lợi sau này chứ? Dù sao đứa trẻ cũng là con con, báo chí có biết được có phải Yến Nhi sẽ là người chịu đả kích không? Hơn nữa có bà mẹ chồng nào thích con dâu mình điếc chứ? Theo mẹ bà ấy sẽ đứng về phía ai?- Tất nhiên là con rồi, tâm lí chung thôi....Vừa sáng sớm đến văn phòng, Bảo Cường đã thấy Diễm Quỳnh đứng ở ngoài cửa đợi mình thì cho cô ta vào trong.Theo tác phong cũ vẫn mời người ta nước lọc còn mình dùng trà hồng sâm hảo hạng.- Cô đã quyết định rồi sao?- Dạ, hôm nay chính là ngày thích hợp nhất ạ.- Vậy sao? Cô chắc là sẽ có thai vào hôm nay?- Dạ, em đã hỏi ý kiến bác sĩ ạ.Bảo Cường gật đầu đồng tình.- Cô cũng cẩn thận đấy nhỉ?Diễm Quỳnh đứng lên đi sang phía Bảo Cường ngồi xuống bám lấy tay anh.- Phòng ngủ ở văn phòng anh sử dụng được chứ?- Được- Vậy bây giờ chúng ta có thể....- Bây giờ hả? Ít ra cũng nên có không gian lãng mạn một chút cho cô khỏi thiệt.- Dạ không sao ạ, em không quan trọng đâu.- Nhưng tôi quan trọng.Diễm Quỳnh ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, hóa ra nhìn vào tưởng anh rất yêu vợ, cưng chiều Yến Nhi nhưng không phải...!với phụ nữ anh đều ga lăng như vậy.- Vậy anh muốn sao ạ?- 7 giờ tối nay tôi mời cô ăn tối ở khách sạn và sẽ thuê phòng ở đấy luôn.Địa chỉ tôi sẽ nhắn cho cô.- Dạ vâng ạ.- Về làm việc đi.Diễm Quỳnh thả tay Bảo Cường ra đứng lên đi về, trong lòng không tránh khỏi reo vui, mừng rỡ mà bật cười thành tiếng khiến đồng nghiệp thắc mắc.- Cô có chuyện gì mà vui vậy?- Không có gì.Bảo Cường thấy cô ta đi rồi thì vào phòng ngủ thay áo "Không nên để vợ biết trên người có mùi của người khác không sẽ thật phiền phức."Tuấn Phát được triệu tập vào phòng giao nhiệm vụ.- Đặt cho tôi một bàn ăn cho hai người, một phòng khách sạn hạng super Vip cho tối nay.- Dạ, sếp định hâm nóng tình cảm với chị dâu ạ?- Không, với người khác.- Hả????- Không cần lạ thế đâu, ra gọi cho tôi Kiến Văn lên đây.- Anh gọi cậu ấy làm gì ạ?- Từ bao giờ cậu học thói hỏi vặn lại tôi nhiều như vậy hả?- Dạ, em không dám ạ.Tuấn Phát liền đi ngay, dù bị quát nhưng đến tối thì anh cũng được biết tường tận mọi việc.Hóa ra, sếp muốn đổi món....Bảo Cường dặn Diễm Quỳnh đến khách sạn theo địa chỉ mình đưa.Cô ta không đi xe riêng mà bắt taxi đi đến.Vào quầy lễ tân đọc tên người đặt thì được đưa thẻ phòng ngay.Lên đến nơi, cô choáng ngợp với thiết kế sa hoa của căn phòng, rộng rãi với đầy đủ tiện nghi.Trên giường có tờ giấy note "Cô tắm rửa trước đi, tôi đến rồi ăn tối."Đôi môi đỏ mọng dẫn lên một nụ cười, ngả người nằm lên giường, tay sờ ga giường mịn mát vô cùng dễ chịu mà bật cười thành tiếng.Cô ta lấy ra bộ váy ngủ sexy đã cất công chuẩn bị cùng bộ đồ lót cũng nhỏ xinh không kém rồi bước vào nhà tắm.Cô ta không nghĩ, một ngày sẽ thực sự đưa được người như Bảo Cường lên giường.Diễm Quỳnh ngâm mình trong bồn tắm thơm mát rất lâu đến mức hương hoa muốn ngấm cả vào da thịt.Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta mới đứng dậy nói vọng ra.- Vâng, em ra đây ạ.Khi mặc xong đồ lên người, ngắm lại mình trong gương thấy hài lòng mới bước ra ngoài.Bảo Cường vẫn mặc âu phục ngồi bên bàn ăn nhàn nhã uống rượu.Cô ta vừa định đến bên anh thì Bảo Cường ngăn lại.- Ăn đi đã, nói là một đêm nhưng số lượng thì tôi không dám hứa chỉ một lần đâu.- DạCô ta ngoan ngoãn trở về ghế ngồi, chiếc váy ngủ chẳng đủ để che cơ thể.Trên hở tận nửa ngực, dưới cũng chỉ vờn qua mông một chút mang lại vẻ quyến rũ chết người.Bảo Cường rót rượu ra cốc đẩy về phía cô ta lên tiếng.- Cô uống một chút đi cho đỡ ngại.- Dạ.Anh còn cẩn thận cắt bít tết thành miếng nhỏ đặt sang cho Diễm Quỳnh càng khiến cô ta mê muội.Ban đầu chỉ là tiếp cận có mục đích nhưng bây giờ hình như cái cô ta cần ở người đàn ông lịch thiệp này nhiều hơn rồi.Cô ta ăn hết những gì Bảo Cường lấy, uống tất cả những li rượu được anh rót tới.Trong không gian lãng mạn này, càng làm cho mọi thứ hoàn hảo và dẫn người ta đến sự ảo tưởng nhiều hơn.Sau bữa tối, anh đứng dậy cởi bỏ áo vest, cà vạt với ý định đi tắm.- Cô lên giường đi, tôi tắm đã.- Vâng ạ.Trước khi vào nhà tắm, anh chợt nhớ ra điều gì liền quay lại hỏi.- Cô còn trinh chứ?Diễm Quỳnh thoáng đỏ mặt gật đầu khiến anh hài lòng.- Lên giường nằm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng yên tâm.Diễm Quỳnh tự tháo váy ngủ thả dưới chân chỉ mặc bộ đồ lót trên người lên giường nằm đắp chăn lại chờ đợi..