Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế
  3. Chương : 25

Chương : 25

Cúp điện thoại, mặc lung tung một bộ quần áo, Tưởng Minh cầm điện thoại vọt nhanh ra ngoài.

Mập Mạp mới tắm xong, trên vai còn vắt ngang cái khăn mặt, thấy Tưởng Minh hớt hải chạy ra ngoài thì sửng sốt, cũng mở cửa đuổi theo.

“Uy, từ từ, hơn nửa đêm rồi ngươi chạy đi đâu?” Tưởng Minh chờ thang máy thì thấy Mập Mạp chạy ra với hai cánh tay trần, tâm một trận hoảng sợ.

“Nhanh, chạy về nhà! Ngươi muốn bị đông chết à?”

“A?” Quả nhiên là lúc nãy lo chạy nên không cảm thấy lạnh, bây giờ được nhắc mới thấy cả thân mình đang run lên.

“Ta có chút việc, đêm nay sẽ không về, ngươi về nhà ngủ trước đi.” Nhìn thang máy đã lên, Tưởng Minh vội bước vào ấn nút đi xuống.

Mập Mạp sửng sốt: không về? Được rồi, đêm nay là Giao thừa, hắn lại đón năm mới một mình vậy.

Trở lại phòng khách nhàm chán chuyển kênh, tất cả các đài truyền hình đều có chung một tiết mục là tiệc mừng năm mới, ca múa biểu diễn ác tục (dung tục đến chán ghét), ngay cả Mập Mạp là một người không hiểu nghệ thuật cũng thấy phản cảm: cả một đống váy dài váy ngắn màu sắc sặc sỡ, lên sân khấu mà như thằng hề.

“Phụt!” Tắt TV, ngồi trên sô pha mà lòng cứ nao nao. Tắt đèn về phòng ngủ.

.

.

.

Tưởng Minh đã đến dưới lầu, mở cửa xe nhanh chóng hướng nhà Mục Kiền mà chạy. Mở điện thoại: “…… Thuê bao quý khách vừa gọi…” Cúp máy, Tưởng Minh hổn hển đập vô lăng: “Mẹ nó! Mục Kiền, ngươi tốt nhất là không nên gặp chuyện gì. Nếu mà có, ông tuyệt không tha cho ngươi!”

Đến nhà Mục Kiền thì thấy Tề Thiên đang ngồi trên sô pha, ánh mắt hồng hồng, vừa nhìn là biết đã khóc một trận.

“Tiểu Minh, ngươi đến rồi… Làm sao bây giờ? Ta gọi… nhưng là không đến được hắn… Ta sợ…” Tề Thiên có chút nghẹn ngào.

Nếu không thấy một người mấy giờ thì cũng chỉ là chuyện bình thường, có lẽ là có việc bận đột xuất, có lẽ là di động hết pin, dù sao thì cũng có rất nhiều khả năng. Nhưng mà, cái này chỉ đúng với hầu hết những người khác… Đối với Mục Kiền cũ kĩ đến chi li tỉ mỉ, là chuyện tuyệt đối không thể phát sinh!

Cho dù có việc gấp thì hắn cũng sẽ báo cho người nhà một tiếng, cho dù di động hết pin cũng sẽ tìm một trạm điện thoại công cộng mà gọi về. Vậy mà, hôm nay là đêm Giao thừa, lại còn vô duyên vô cớ mất tích, Tề Thiên mà không lo lắng thì y chính là một tên ngốc.

“Ngươi đừng sốt ruột, trước tiên nói một chút về tình huống trước khi hắn ra ngoài đi.”

“Lúc đó là khoảng 9 giờ tối, có một cuộc điện thoại gọi tới, hắn ra ban công nghe nên ta cũng không rõ nội dung là gì. Thời điểm hắn đi ra sắc mặt rất khó coi, sủi cảo đã luộc xong hết cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Trước khi đi còn dặn ta khoảng nửa tiếng nữa hắn sẽ về, nếu ta đói thì cứ ăn trước, không cần chờ hắn. Nhưng là một tiếng sau hắn vẫn chưa về, ta sốt ruột nên gọi điện thoại cho hắn. Lần thứ nhất thì không thấy có người nghe, lần thứ hai thì trực tiếp tắt điện thoại luôn… Ta lúc đầu còn tưởng di động hắn hết pin, nhưng rõ ràng sáng nay hắn mới sạc, không lý nào lại hết nhanh như vậy a… Ta rất sợ, lại gọi cho hắn mấy lần nữa, nhưng lần nào cũng là tắt máy. Sau đó ta báo với cảnh sát, nhưng bọn họ lại nói là mất tích hơn 30 giờ mới có thể lập án… Cho nên, cho nên ta gọi cho ngươi.”

Nghe xong câu chuyện của Tề Thiên, Tưởng Minh trầm sắc mặt. Có lẽ, lần này Mục Kiền thật sự gặp phải nguy hiểm…

“Uy! An Tạp, hạn cho ngươi 5 phút, lập tức có mặt ở biệt viện Mục gia. Nhanh chóng, ngay lập tức đó.”

“Uy… Uy!” Kháo! An Tạp tức mình quăng cái điện thoại đi thật xa, làm nó rơi xuống bỏ mình không toàn thây. Mẹ nó, toàn thứ loạn thất bát tao khỉ gió gì, năm mới mà còn không được yên tĩnh. Chần chờ cả buổi, rốt cuộc gỡ cái sim điện thoại của mình ra đặt bên cạnh di động của Tiêu Kỳ. Xem ra là đại sự, An Tạp mở đèn, nhanh nhẹn thay quần áo.

“Uy, ngươi đi đâu?” Tiêu Kỳ bị ngọn đèn làm cho tỉnh.

“Bảo bối ngoan, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, ta có công chuyện phải ra ngoài một lát.” An Tạp đến trước giường, hôn nhẹ lên trán Tiêu Kỳ một cái, sau đó đỡ cái thắt lưng còn đang đau nhức mà lao ra ngoài.

Tiêu Kỳ liếc mắt lên cái đồng hồ báo thức mới chỉ một giờ sáng. An Tạp, ngươi có ngon thì cứ trở về thử xem!!!

An Tạp lao đến nhà Mục Kiền thì thấy trên sô pha có hai người đang cuống cuồng bấm điện thoại.

“Tưởng Minh, ngày đầu năm, đêm hôm khuya khoắt, ngươi mà không cho ta một cái lý do hảo hảo thì coi chừng ta tẩn chết ngươi!” An Tạp hầu như gằn từng chữ mà nói.

“Mục Kiền… mất tích.” Thanh âm Tưởng Minh có chút khàn khàn, ánh mắt cũng đỏ bừng, thoạt nhìn đặc biệt câu nhân.

“Sao lại thế này?” An Tạp cởi áo khoác, ngồi xuống, châm một điếu thuốc. Xem ra, không phải chuyện nhỏ.

Tề Thiên lại đem toàn bộ sự tình một lần nữa nói cho An Tạp, hắn đứng lên cân nhắc: “Ngươi là nói lần thứ nhất không nghe máy, lần thứ hai thì tắt máy luôn?”

“Ân.” Cà hai cùng đồng loạt gật đầu.

“… Tít… Tít… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

“Vô dụng, ta đã gọi không dưới trăm lần rồi.”

“Suỵt! Đừng nói.”

“Sorry, you have… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Rè…rè…rè… Uy?”

“Minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh không chơi tiếng lóng), nói đi, điều kiện là gì?” Hai tên bên cạnh tròn mắt há hốc mồm, đang muốn hỏi một chút thì An Tạp đã phất tay áo ý bảo chớ có lên tiếng. Cả hai sửng sốt, vội vàng ngồi yên.

“Ha ha ha, tiểu tử, có đầu óc! Có điều ta còn chưa nghĩ ta điều kiện, đợi nghĩ ra ta sẽ gọi cho ngươi.”

“Điều kiện chưa có thì để ta xác nhận người vô sự đã.”

“Ha ha ha, về điểm này thì ngươi yên tâm. Giám đốc Mục là khách quý của chúng ta, làm sao lại có thể đối xử tệ bạc được? Dẫn hắn tới.” Tiếp theo là một loạt thanh âm ồn ào, nhưng chỉ trong chốc lát, một giọng nói trầm trầm tiến vào lỗ tai An Tạp.

“Là Tiểu Thiên sao?”

“Hắc hắc, xin lỗi để ngươi thất vọng, nhưng ta là An Tạp.”

“… Cám ơn ngươi.”

“Không việc gì, làm bằng hữu thì đừng nói mấy tiếng dư thừa này đó.”

“Ha hả, ta không sao, phiền ngươi giúp đỡ chiếu cố Tiểu Thiên.”

“Chiếu cố a? Chiếu cố như thế nào? Thân thể hay là tinh thần?”

“……”

“Ha ha ha, nói giỡn với ngươi thôi. Bất quá, ngươi thật sự là không có việc gì?”

Hai người đang ngồi trên sô pha mắt trừng to đến muốn lọt tròng, có ai thời khắc này còn tâm tư đi nói giỡn?!?

“Uy? Tiểu tử thông minh, người đã được xác nhận, vậy chúng ta tạm biệt, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, An Tạp thở dài, cái này không đơn giản a không đơn giản.

“Thế nào rồi? Thế nào? Kiền… hắn có việc gì hay không?”

“… Tạm thời chưa có việc gì, nhưng về sau thì khó mà nói.”

Vừa nghe không có việc gì, Tề Thiên và Tưởng Minh cùng nhẹ lòng, nhưng nghe đến vế thứ hai, tâm lại một trận lo lắng.

“Vậy làm sao bây giờ? Cầu ngươi mau nghĩ cách cứu hắn a!” Thanh âm Tề Thiên đã mang theo vài tiếng nức nở.

“Đừng có gấp, ta với An Tạp chắc chắn sẽ đem người cứu về cho ngươi.”

“Ân, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi. Mục Kiền có nhờ ta chiếu cố đến ngươi, ngươi mà gầy đi, trở về hắn còn không bằm thịt ta ra.”

“Ân… Được rồi, ta sẽ không để các ngươi thêm phiền.” Tề Thiên cho mỗi người một ly nước ấm rồi trở về phòng. Thế nhưng, y làm sao có thể buông tâm mà nghỉ ngơi đâu? Mỗi lần nhắm mắt đều thấy Mục Kiền cả người toàn máu, nếu không thì chính là một khối thi thể lạnh lẽo. Tề Thiên nghĩ chính mình chắc cũng mau hỏng mất, ngồi ngơ ngác trên giường, trên tay cầm tấm ảnh hai người chụp chung mà vuốt ve. Nhanh nhanh quay trở về, phải lập tức quay lại a, người yêu của ta! Ta nhớ ngươi, ta cần ngươi…

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5676 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5220 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4540 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4465 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4362 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter