Chương : 54
_”Thẩm Thành!” Thẩm Hạ Đông lại đi đến khu nhà xưởng bỏ hoang kia.
Thời điểm đẩy cửa ra, đột nhiên có thứ gì đó ngã xuống trước mặt hắn, vừa nhìn rõ, Thẩm Hạ Đông sợ tới mức hét rầm lên.
Thứ kia là một con người…
Thẩm Hạ Đông ngồi xổm xuống,đưa tay kề sát chóp mũi của người nọ, sau đó “Thông!” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Người này không còn thở nữa…
_”Thẩm Thành! Ngươi ở đâu!” Thẩm Hạ Đông phát run.
Hắn không dám đi vào, đứng ở ngoài kêu thật lâu nhưng vẫn không thấy Thẩm Thành xuất hiện. Người này phải làm sao bây giờ…
Thẩm Hạ Đông cúi đầu nhìn cái xác. Tại sao lại ở trong đây…
Thẩm Hạ Đông không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều.
Lau đi mồ hôi trên trán,Thẩm Hạ Đông cảm thấy cả người mình đều đã ướt đẫm.
Hắn không thấy gì hết, không thấy gì hết…
Hắn nhìn hai bàn tay của mình, trên đó dính đầy bùn đất,trong móng tay cũng bẩn hề hề,còn xước một chút máu,hơi hơi phát đau.
Nhớ tới việc mình vừa làm,Thẩm Hạ Đông cảm thấy không thể hô hấp.
Hắn không hề cố chấp đi tìm Thẩm Thành ,mà vội vàng về nhà, một đường hoang mang rối loạn chạy thẳng vào phòng của mình,Thẩm Hạ Đông cởi bỏ quần áo trên người, vò thành một đoàn ném vào thùng rác,sau đó chui vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Hắn phải nhanh chóng tẩy sạch sẽ,dòng nước ồ ạt súc rửa thân thể của hắn,biến thành cả toilet đầy khói trắng,lúc này mới khiến tâm tình Thẩm Hạ Đông dần dần an tĩnh trở lại.
_Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa ? Trễ thế này, ai còn tìm hắn chứ ? Là chủ nhà sao ?
Thẩm Hạ Đông tắt nước,lắng nghe động tĩnh bên noài,đã trễ như vậy, chủ nhà còn tìm hắn làm gì ?
Thẩm Hạ Đông kéo khăn lông, vội vàng lau khô bọt nước trên người mình, mặc quần áo sau đó chạy đến cửa. Từ mắt mèo trên cửa nhìn ra, chỉ thấy một mảnh tối đen,không thể phát hiện bất kì thứ gì.
Thẩm Hạ Đông cảnh giác hô lên “Ai vậy ?”
Bên ngoài không ai trả lời
Đi rồi sao?
Thẩm Hạ Đông dán chặt lỗ tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài,nhưng chỉ nghe được những tiếng “sàn sạt” rất nhỏ.
_”Ai vậy ?” Thẩm Hạ Đông cao giọng.
Lúc này lại thêm một loạt âm thanh “sàn sạt” vang lên, khiến cho tim hắn như nghẹn ở cổ họng.
_Là ta, Hà Nhã Chi.
Nguyên lai là chủ nhà.
Thẩm Hạ Đông nhẹ nhàng thở ra, hắn vội vàng ổn định lại tâm tình của mình sau đó mới mở cửa.
Bên ngoài hành lang không có đèn,ánh sáng trong phòng đánh lên người chủ nhà,lúc này nàng đang mặc một chiếc váy đen,sắc mặt trắng bệch, tựa hồ vừa bị kinh hách.
Thẩm Hạ Đông hỏi “Làm sao vậy ?”
_”Ta, ta…”Hà Nhã Chi nắm chặt hai tay, nói không ra lời.
Thẩm Hạ Đông đành nghiêng người lui về phía sau một bước “Vào rồi nói.”
_”Ta nhìn thấy một người…” Hà Nhã Chi sợ hãi nhìn Thẩm Hạ Đông, hốc mặt đỏ lên.
Thẩm Hạ Đông căng thẳng “Người nào…”
Thẩm Hạ Đông cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Trương Mục hoặc Đặng Dương cùng lão Trần tìm tới cửa ?
_”Không,không. Không phải là người, ta thật sự không thể xác định kẻ kia có phải là ngươi hay không …” Hà Nhã Chi có chút kích động,thân thể nhịn không được phát run,thoạt nhìn đang trong trạng thái vô cùng sợ hãi.
Thẩm Hạ Đông rót cho nàng một ly nước ấm,”Ngươi đừng vội, từ từ rồi nói.”
Nàng siết chặt ly nước trong tay, cố gắng lấy lai bình tĩnh,một lát sau mới bắt đầu nói “Ta đang ngủ ngon,bỗng cảm thấy trong người có chút bất an,lúc tỉnh lại liền nhìn thấy một người đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào ta! Ta lập tức hoảng sợ, tưởng là có trộm,vội vàng đứng lên thì người kia đã biến mất…”
_Chắc là trộm thôi..
_”Không, không phải.” Hà Nhã Chi lắc đầu “Ngoài cửa sổ là bể bơi,nếu trộm muốn chạy đi nhất định phải nghe thấy tiếng nước. Lúc ngủ ta có thể không nghe được,nhưng kẻ kia rời đi bằng cách nào? Trên mặt nước hoàn toàn yên ắng,căn bản không hề có người nhảy xuống…”
_”Cho nên…” Thẩm Hạ Đông kinh ngạc nhìn nàng, Hà Nhã Chi dùng sức nắm lấy ly nước, cả người lạnh run “Đó không phải là người!”
Thì ra là vậy…
Thẩm Hạ Đông âm thầm thở ra một hơi,an ủi “Ngươi trước đừng sợ. Không chừng là ngươi nhìn lầm ? Cũng có thể là nằm mơ ?”
_”Ta không nhìn lầm!” HàNhã Chi cao giọng,vẻ mặt thống khổ nhìn Thẩm Hạ Đông “Gần đây ta luôn mất ngủ,lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn mình,theo dõi mình. Ngươi xem, hôm nay rốt cuộc bị ta phát hiện! Nhất định ta đang bị ám!”
Hà Nhã Chi lấm lét nhìn xung quanh, nhạ da đầu Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên,thật giống như bên cạnh có thứ gì đó, không khí nhất thời trở nên thật khủng bố.
_”Nếu không ta cùng ngươi xuống dưới, làm vậy cũng khiến ngươi yên lòng hơn. Không có gì thì ngươi cứ an tâm mà ngủ, xem như là ngươi hoa mắt.” Thẩm Hạ Đông nói.
Hà Nhã Chi do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Thẩm Hạ Đông cầm đầu đi xuống,Hà Nhã Chi hoảng sợ theo sau,không dám lơi lỏng dù chỉ là một giây.
Xuống lầu, Thẩm Hạ Đông mở hết tất cả ngọn đèn trong nhà,cố gắng cổ vũ bản thân, đi vào phòng Hà Nhã Chi liền đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài, bể bơi trống rỗng,một bóng người cũng không có.
_Ngươi xem, có thấy gì đâu, chắc chắn là ngươi hoa mắt rồi.
Thẩm Hạ Đông kéo màn lại,tiếp tục trấn an “Ngươi uống một ly sữa ấm rồi hãy đi ngủ, nó sẽ giúp ngươi ngủ ngon hơn. Có lẽ là do gần đây ngươi thường xuyên mất ngủ nên mới như thế.”
_”Thật vậy sao ? Là ta nhìn lầm ?” Hà Nhã Chi tựa hồ bắt đầu hoài nghi chính mình,nàng cau mày cố gắng nhớ lại “Nhưng cái loại cảm giác này, rất thực a….”
_Ha hả,ngươi thấy rồi đó,không có chuyện gì hết a. Ngươi cứ yên tâm ,nói không chừng là ngươi hoa mắt mà thôi.
_”Được rồi, có lẽ ngươi nói đúng, mấy ngày nay quả thật tinh thần ta không được tốt.” Hà Nhã Chi xoa xoa thái dương “Vậy cảm ơn ngươi, nửa đêm còn làm phiền ngươi như vậy thật không phải.”
_Có gì đâu, thôi ngươi nghỉ ngơi đi,ta về phòng. Nếu có chuyện gì nữa thì cứ gọi ta.
_”Ân.” Hà Nhã Chi gật gật đầu,sau đó nhìn ra cửa sổ “Mình hoa mắt thật sao ?”
_”Ai,có lẽ là do mấy ngày nay mất ngủ a.” Hà Nhã Chi buồn rầu.
Thẩm Hạ Đông lên lầu,sau khi đóng cửa liền bắt đầu kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong phòng.
Hẳn là không có chuyện gì đi…
Kì thật, Thẩm Hạ Đông cũng rất sợ,nói những lời đó, đều là để an ủi chủ nhà thôi…
Từ sau chuyện kia, hắn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Thẩm Hạ Đông đi đến thùng rác,cầm theo một cái thau nhôm,run rẩy lấy những món quần áo dính đầy bùn đất kia ra, bỏ vào thau nhôm,cầm bật lửa, đốt chúng.
Ánh lửa màu vàng cam đánh thẳng vào mặt Thẩm Hạ Đông, độ nóng lan tỏa khiến hai mắt hắn hơi khô,hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa chậm rãi nuốt chửng đống quần áo, trong lòng bàn tay đều đã ướt đẫm.
Thẩm Hạ Đông đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị,hắn cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn hắn,Thẩm Hạ Đông vội vàng quay đầu lại, chỉ có bức màn theo gió phất phơ, bên ngoài bầu trời tối đen như mực,điểm thêm vài ngôi sao,hoàn toàn không có bất cứ dị thường nào.
Chắc là do mình nghi thần giả quỷ thôi,Thẩm Hạ Đông quay đầu đi,quần áo đều đã bị thiêu hủy,hắn dập lửa,bỏ hết vào một cái túi đen, sau đó đặt vào thùng rác, quyết định sáng sớm mai sẽ đem vứt nó.
Dọn dẹp xong, Thẩm Hạ Đông leo lên giường, cuối cùng hắn mới có cảm giác thư thái một chút.
Hẳn là sẽ không bị phát hiện đi…Thẩm Hạ Đông bắt đầu cầu nguyện.
Tầm mặt lơ đãng nhìn thoáng qua bình hoa trên bàn,đóa hoa hồng kiều diễm đặt trong căn phòng toàn màu trắng như thế này có vẻ phá lệ chói mắt a..
Hắn nhớ rõ hình như là màu trắng mà…Có thể là bách hợp hoặc hoa hồng trắng, sao bây giờ lại thành màu đỏ rồi ?
Thẩm Hạ Đông khó hiểu, hắn ngồi dậy, đi đến bàn học,cầm lấy đóa hoa.
Chẳng lẽ là mình nhớ lầm ? Vốn là hoa hồng đỏ ? Bằng không ai lại nhàm chán đến nỗi đột nhập vào phòng hắn đổi hoa ? Chắc chắn không phải là chủ nhà rồi.
Vậy là mình nhớ lầm…
Thẩm Hạ Đông quay về giường, trong lòng mắng thầm,Thẩm Hạ Đông ngươi đừng có tự mình dọa mình a! Không sao đâu, hắn không có làm gì hết.
Thẩm Hạ Đông bắt buộc bản thân nhắm mắt lại,nhưng vẫn nhịn không được suy nghĩ miên man.
Trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh,một người nam nhân đang điên cuồng quỳ trên mặt đất, liều mạng dùng tay trần đào một cái hố, vùi thi thể vào trong, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Không sao …không có người nhìn thấy…không sao cả…”
Nam nhân hoảng hốt cào bùn đất xung quanh, hắn muốn lấp lại cái hố, hắn không dám đối mặt với cỗ thi thể kia,chỉ vùi đầu khổ làm,mãi đến khi cái xác không hề thấy nữa,nam nhân mới dùng hai chân dậm phẳng lại chỗ đất vừa đào xới,một chút lại một chút,thẳng tới lúc hai chân đều nhũn ra,nam nhân mới thất thần ngồi trên mặt đất,hắn dùng hai tay dính đầy bùn đất che kín mặt mình, nhẹ giọng nói “Không sao, không có chuyện gì hết…”
Nam nhân kia đến tột cùng là đã làm gì ? Vì cái gì hắn lại làm như vậy ?
Đột nhiên nam nhân ngẩng đầu lên, chính là mình! Nam nhân giống mình như đúc!
Thẩm Hạ Đông nhất thời cảm thấy trái tim mãnh liệt co rút,hắn hoảng sợ mở to mắt, há miệng thở dốc.
Hai tay hắn gắt gao nắm lấy mép chăn.
Không, không phải như vậy, hắn không phải cố ý! Chuyện đó không liên quan gì tới hắn! Không phải hắn! Không phải hắn! Không phải hắn! Không phải là hắn làm! Hắn hoàn toàn không muốn làm như vậy!
Trái tim Thẩm Hạ Đông giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé,hoang mang rối loạn, đau quá, thật sự đau quá…
Hắn bất an lấy ra từ ngăn tủ đầu giường một viên thuốc ngủ, dùng nước nuốt xuống.
Hắn gần đây đều phải cần tới thứ này mới có thể đi vào giấc ngủ.
Thẩm Hạ Đông chui vào chăn,chậm rãi mất đi ý thức,hắn nghĩ mình không cần phải sầu mi khổ kiểm nữa,nhưng hai hàng lông mày vẫn gắt gao nhíu chặt.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy,ngươi bảo hắn làm sao có thể an tâm…
Thời điểm đẩy cửa ra, đột nhiên có thứ gì đó ngã xuống trước mặt hắn, vừa nhìn rõ, Thẩm Hạ Đông sợ tới mức hét rầm lên.
Thứ kia là một con người…
Thẩm Hạ Đông ngồi xổm xuống,đưa tay kề sát chóp mũi của người nọ, sau đó “Thông!” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Người này không còn thở nữa…
_”Thẩm Thành! Ngươi ở đâu!” Thẩm Hạ Đông phát run.
Hắn không dám đi vào, đứng ở ngoài kêu thật lâu nhưng vẫn không thấy Thẩm Thành xuất hiện. Người này phải làm sao bây giờ…
Thẩm Hạ Đông cúi đầu nhìn cái xác. Tại sao lại ở trong đây…
Thẩm Hạ Đông không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều.
Lau đi mồ hôi trên trán,Thẩm Hạ Đông cảm thấy cả người mình đều đã ướt đẫm.
Hắn không thấy gì hết, không thấy gì hết…
Hắn nhìn hai bàn tay của mình, trên đó dính đầy bùn đất,trong móng tay cũng bẩn hề hề,còn xước một chút máu,hơi hơi phát đau.
Nhớ tới việc mình vừa làm,Thẩm Hạ Đông cảm thấy không thể hô hấp.
Hắn không hề cố chấp đi tìm Thẩm Thành ,mà vội vàng về nhà, một đường hoang mang rối loạn chạy thẳng vào phòng của mình,Thẩm Hạ Đông cởi bỏ quần áo trên người, vò thành một đoàn ném vào thùng rác,sau đó chui vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Hắn phải nhanh chóng tẩy sạch sẽ,dòng nước ồ ạt súc rửa thân thể của hắn,biến thành cả toilet đầy khói trắng,lúc này mới khiến tâm tình Thẩm Hạ Đông dần dần an tĩnh trở lại.
_Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa ? Trễ thế này, ai còn tìm hắn chứ ? Là chủ nhà sao ?
Thẩm Hạ Đông tắt nước,lắng nghe động tĩnh bên noài,đã trễ như vậy, chủ nhà còn tìm hắn làm gì ?
Thẩm Hạ Đông kéo khăn lông, vội vàng lau khô bọt nước trên người mình, mặc quần áo sau đó chạy đến cửa. Từ mắt mèo trên cửa nhìn ra, chỉ thấy một mảnh tối đen,không thể phát hiện bất kì thứ gì.
Thẩm Hạ Đông cảnh giác hô lên “Ai vậy ?”
Bên ngoài không ai trả lời
Đi rồi sao?
Thẩm Hạ Đông dán chặt lỗ tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài,nhưng chỉ nghe được những tiếng “sàn sạt” rất nhỏ.
_”Ai vậy ?” Thẩm Hạ Đông cao giọng.
Lúc này lại thêm một loạt âm thanh “sàn sạt” vang lên, khiến cho tim hắn như nghẹn ở cổ họng.
_Là ta, Hà Nhã Chi.
Nguyên lai là chủ nhà.
Thẩm Hạ Đông nhẹ nhàng thở ra, hắn vội vàng ổn định lại tâm tình của mình sau đó mới mở cửa.
Bên ngoài hành lang không có đèn,ánh sáng trong phòng đánh lên người chủ nhà,lúc này nàng đang mặc một chiếc váy đen,sắc mặt trắng bệch, tựa hồ vừa bị kinh hách.
Thẩm Hạ Đông hỏi “Làm sao vậy ?”
_”Ta, ta…”Hà Nhã Chi nắm chặt hai tay, nói không ra lời.
Thẩm Hạ Đông đành nghiêng người lui về phía sau một bước “Vào rồi nói.”
_”Ta nhìn thấy một người…” Hà Nhã Chi sợ hãi nhìn Thẩm Hạ Đông, hốc mặt đỏ lên.
Thẩm Hạ Đông căng thẳng “Người nào…”
Thẩm Hạ Đông cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Trương Mục hoặc Đặng Dương cùng lão Trần tìm tới cửa ?
_”Không,không. Không phải là người, ta thật sự không thể xác định kẻ kia có phải là ngươi hay không …” Hà Nhã Chi có chút kích động,thân thể nhịn không được phát run,thoạt nhìn đang trong trạng thái vô cùng sợ hãi.
Thẩm Hạ Đông rót cho nàng một ly nước ấm,”Ngươi đừng vội, từ từ rồi nói.”
Nàng siết chặt ly nước trong tay, cố gắng lấy lai bình tĩnh,một lát sau mới bắt đầu nói “Ta đang ngủ ngon,bỗng cảm thấy trong người có chút bất an,lúc tỉnh lại liền nhìn thấy một người đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào ta! Ta lập tức hoảng sợ, tưởng là có trộm,vội vàng đứng lên thì người kia đã biến mất…”
_Chắc là trộm thôi..
_”Không, không phải.” Hà Nhã Chi lắc đầu “Ngoài cửa sổ là bể bơi,nếu trộm muốn chạy đi nhất định phải nghe thấy tiếng nước. Lúc ngủ ta có thể không nghe được,nhưng kẻ kia rời đi bằng cách nào? Trên mặt nước hoàn toàn yên ắng,căn bản không hề có người nhảy xuống…”
_”Cho nên…” Thẩm Hạ Đông kinh ngạc nhìn nàng, Hà Nhã Chi dùng sức nắm lấy ly nước, cả người lạnh run “Đó không phải là người!”
Thì ra là vậy…
Thẩm Hạ Đông âm thầm thở ra một hơi,an ủi “Ngươi trước đừng sợ. Không chừng là ngươi nhìn lầm ? Cũng có thể là nằm mơ ?”
_”Ta không nhìn lầm!” HàNhã Chi cao giọng,vẻ mặt thống khổ nhìn Thẩm Hạ Đông “Gần đây ta luôn mất ngủ,lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn mình,theo dõi mình. Ngươi xem, hôm nay rốt cuộc bị ta phát hiện! Nhất định ta đang bị ám!”
Hà Nhã Chi lấm lét nhìn xung quanh, nhạ da đầu Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên,thật giống như bên cạnh có thứ gì đó, không khí nhất thời trở nên thật khủng bố.
_”Nếu không ta cùng ngươi xuống dưới, làm vậy cũng khiến ngươi yên lòng hơn. Không có gì thì ngươi cứ an tâm mà ngủ, xem như là ngươi hoa mắt.” Thẩm Hạ Đông nói.
Hà Nhã Chi do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Thẩm Hạ Đông cầm đầu đi xuống,Hà Nhã Chi hoảng sợ theo sau,không dám lơi lỏng dù chỉ là một giây.
Xuống lầu, Thẩm Hạ Đông mở hết tất cả ngọn đèn trong nhà,cố gắng cổ vũ bản thân, đi vào phòng Hà Nhã Chi liền đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài, bể bơi trống rỗng,một bóng người cũng không có.
_Ngươi xem, có thấy gì đâu, chắc chắn là ngươi hoa mắt rồi.
Thẩm Hạ Đông kéo màn lại,tiếp tục trấn an “Ngươi uống một ly sữa ấm rồi hãy đi ngủ, nó sẽ giúp ngươi ngủ ngon hơn. Có lẽ là do gần đây ngươi thường xuyên mất ngủ nên mới như thế.”
_”Thật vậy sao ? Là ta nhìn lầm ?” Hà Nhã Chi tựa hồ bắt đầu hoài nghi chính mình,nàng cau mày cố gắng nhớ lại “Nhưng cái loại cảm giác này, rất thực a….”
_Ha hả,ngươi thấy rồi đó,không có chuyện gì hết a. Ngươi cứ yên tâm ,nói không chừng là ngươi hoa mắt mà thôi.
_”Được rồi, có lẽ ngươi nói đúng, mấy ngày nay quả thật tinh thần ta không được tốt.” Hà Nhã Chi xoa xoa thái dương “Vậy cảm ơn ngươi, nửa đêm còn làm phiền ngươi như vậy thật không phải.”
_Có gì đâu, thôi ngươi nghỉ ngơi đi,ta về phòng. Nếu có chuyện gì nữa thì cứ gọi ta.
_”Ân.” Hà Nhã Chi gật gật đầu,sau đó nhìn ra cửa sổ “Mình hoa mắt thật sao ?”
_”Ai,có lẽ là do mấy ngày nay mất ngủ a.” Hà Nhã Chi buồn rầu.
Thẩm Hạ Đông lên lầu,sau khi đóng cửa liền bắt đầu kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong phòng.
Hẳn là không có chuyện gì đi…
Kì thật, Thẩm Hạ Đông cũng rất sợ,nói những lời đó, đều là để an ủi chủ nhà thôi…
Từ sau chuyện kia, hắn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Thẩm Hạ Đông đi đến thùng rác,cầm theo một cái thau nhôm,run rẩy lấy những món quần áo dính đầy bùn đất kia ra, bỏ vào thau nhôm,cầm bật lửa, đốt chúng.
Ánh lửa màu vàng cam đánh thẳng vào mặt Thẩm Hạ Đông, độ nóng lan tỏa khiến hai mắt hắn hơi khô,hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa chậm rãi nuốt chửng đống quần áo, trong lòng bàn tay đều đã ướt đẫm.
Thẩm Hạ Đông đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị,hắn cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn hắn,Thẩm Hạ Đông vội vàng quay đầu lại, chỉ có bức màn theo gió phất phơ, bên ngoài bầu trời tối đen như mực,điểm thêm vài ngôi sao,hoàn toàn không có bất cứ dị thường nào.
Chắc là do mình nghi thần giả quỷ thôi,Thẩm Hạ Đông quay đầu đi,quần áo đều đã bị thiêu hủy,hắn dập lửa,bỏ hết vào một cái túi đen, sau đó đặt vào thùng rác, quyết định sáng sớm mai sẽ đem vứt nó.
Dọn dẹp xong, Thẩm Hạ Đông leo lên giường, cuối cùng hắn mới có cảm giác thư thái một chút.
Hẳn là sẽ không bị phát hiện đi…Thẩm Hạ Đông bắt đầu cầu nguyện.
Tầm mặt lơ đãng nhìn thoáng qua bình hoa trên bàn,đóa hoa hồng kiều diễm đặt trong căn phòng toàn màu trắng như thế này có vẻ phá lệ chói mắt a..
Hắn nhớ rõ hình như là màu trắng mà…Có thể là bách hợp hoặc hoa hồng trắng, sao bây giờ lại thành màu đỏ rồi ?
Thẩm Hạ Đông khó hiểu, hắn ngồi dậy, đi đến bàn học,cầm lấy đóa hoa.
Chẳng lẽ là mình nhớ lầm ? Vốn là hoa hồng đỏ ? Bằng không ai lại nhàm chán đến nỗi đột nhập vào phòng hắn đổi hoa ? Chắc chắn không phải là chủ nhà rồi.
Vậy là mình nhớ lầm…
Thẩm Hạ Đông quay về giường, trong lòng mắng thầm,Thẩm Hạ Đông ngươi đừng có tự mình dọa mình a! Không sao đâu, hắn không có làm gì hết.
Thẩm Hạ Đông bắt buộc bản thân nhắm mắt lại,nhưng vẫn nhịn không được suy nghĩ miên man.
Trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh,một người nam nhân đang điên cuồng quỳ trên mặt đất, liều mạng dùng tay trần đào một cái hố, vùi thi thể vào trong, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Không sao …không có người nhìn thấy…không sao cả…”
Nam nhân hoảng hốt cào bùn đất xung quanh, hắn muốn lấp lại cái hố, hắn không dám đối mặt với cỗ thi thể kia,chỉ vùi đầu khổ làm,mãi đến khi cái xác không hề thấy nữa,nam nhân mới dùng hai chân dậm phẳng lại chỗ đất vừa đào xới,một chút lại một chút,thẳng tới lúc hai chân đều nhũn ra,nam nhân mới thất thần ngồi trên mặt đất,hắn dùng hai tay dính đầy bùn đất che kín mặt mình, nhẹ giọng nói “Không sao, không có chuyện gì hết…”
Nam nhân kia đến tột cùng là đã làm gì ? Vì cái gì hắn lại làm như vậy ?
Đột nhiên nam nhân ngẩng đầu lên, chính là mình! Nam nhân giống mình như đúc!
Thẩm Hạ Đông nhất thời cảm thấy trái tim mãnh liệt co rút,hắn hoảng sợ mở to mắt, há miệng thở dốc.
Hai tay hắn gắt gao nắm lấy mép chăn.
Không, không phải như vậy, hắn không phải cố ý! Chuyện đó không liên quan gì tới hắn! Không phải hắn! Không phải hắn! Không phải hắn! Không phải là hắn làm! Hắn hoàn toàn không muốn làm như vậy!
Trái tim Thẩm Hạ Đông giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé,hoang mang rối loạn, đau quá, thật sự đau quá…
Hắn bất an lấy ra từ ngăn tủ đầu giường một viên thuốc ngủ, dùng nước nuốt xuống.
Hắn gần đây đều phải cần tới thứ này mới có thể đi vào giấc ngủ.
Thẩm Hạ Đông chui vào chăn,chậm rãi mất đi ý thức,hắn nghĩ mình không cần phải sầu mi khổ kiểm nữa,nhưng hai hàng lông mày vẫn gắt gao nhíu chặt.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy,ngươi bảo hắn làm sao có thể an tâm…