Chương : 36
CHƯƠNG 36
Tầm mắt dừng lại ở cổ, hắn đột ngột mãnh liệt ngẩng đầu.
Đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình.
_”Thẩm Thành…” Thẩm Hạ Đông không khỏi hít sâu một hơi.
Dưới ành đèn, bóng dáng hai người giao hòa cùng một chỗ..
Chính là Thẩm Thành, đôi mắt hẹp dài vô lực đóng mở,hai tay rũ xuống, đờ đẫn nhìn Thẩm Hạ Đông
Tại sao lại như vậy ? Sao lại xuất hiện ở chỗ này ?
_”Thẩm Thành…” Thẩm Hạ Đông tiếp tục gọi tên hắn,hắn tiến tới một bước,hai tay có chút run rẩy, ngẩng đầu,chạm vào bàn tay của Thẩm Thành, lạnh quá, là sự thật.
_”Thẩm Thành a…” Thẩm Hạ Đông đột nhiên nở nụ cười,nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn,”Là con sao ? Thẩm Thành ?”
Thẩm Thành nhìn hắn không nói lời nào,đôi mắt chớp chớp,trong mắt toát lên vẻ mê mang.
_”Tiên sinh, ngươi biết người này sao ? Là thân thích của ngươi ?” một lão nhân quét dọn vệ sinh xuất hiện bên cạnh.
_”Ai, người này ở đây vài ngày rồi, luôn quanh quẩn xung quanh đây, không chịu đi. Ngươi hỏi hắn , hắn cũng không thèm trả lời ngươi. Ngài mau mau mang hắn về nhà đi,một đứa nhỏ mà cả ngày cứ lang thang ở bên ngoài thì không tốt đâu.” Nói xong, lão nhân lắc đầu tức giận bỏ đi.
Đôi mắt Thẩm Hạ Đông có chút chua xót,vươn tay về phía Thẩm Thành “Thẩm Thành, về nhà với ba ba đi…”
Thẩm Thành vẫn không nói lời nào, chỉ đứng bất động,tò mò nhìn Thẩm Hạ Đông
_”Thẩm Thành…” Thẩm Hạ Đông có chút khẩn trương,”Về nhà với ba ba đi…” Thẩm Hạ Đông lại vươn tay về phía hắn , Thẩm Thành vẫn bất động như trước.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy không bình thường , Thẩm Thành tại sao lại như vậy ?
_”Thẩm Thành, ba là ba ba của con. Con còn nhớ rõ không ?” Hắn miễn cưỡng nở nụ cười với Thẩm Thành.
_Đến, về nhà với ba ba.
Thẩm Thành không để ý tới hắn, chỉ chăm chú nhìn tay hắn.
Giằng co một hồi lâu,Thẩm Hạ Đông xoay người sang chỗ khác,đi về phía trước vài bước. Hắn muốn xem thử Thẩm Thành có đi theo mình hay không,một bên dư quang khóe mắt nhìn về phía sau.
Quả nhiên, Thẩm Thành lệch đầu sang một bên,không bao lâu liền đuổi theo.
Thẩm Hạ Đông dừng lại,hắn trợn to hai mắt nhìn xuống chân Thẩm Thành.
Hắn không có nhìn lầm…
Vừa rồi thật sự là phiêu (lướt),là phiêu sao ?
Vậy Thẩm Thành đến tột cùng là người hay quỷ ?
Vì muốn xác định Thẩm Thành là người hay quỷ,Thẩm Hạ Đông lại đi về phía trước vài bước,Thẩm Thành cũng đi theo vài bước.
Lạ thật…
Thẩm Hạ Đông nghi hoặc, lại đi về phía trước vài bước,Thẩm Thành đột nhiên bất động.
Thẩm Hạ Đông lại đi thêm vài bước,Thẩm Thành chuyển động thân thể lướt nhẹ đến chỗ hắn.
Thẩm Hạ Đông không thể tin được trợn to hai mắt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?
Hắn do dự mở miệng “Thẩm Thành ?”
Người được gọi ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông.
_”Ba là ba ba của con…” Thẩm Hạ Đông lập tức có chút chột dạ,tay chân luống cuống. Hai từ “Ba ba” này, hắn căn bản không xứng đáng , không phải sao ?
Thẩm Thành lúc này rất lạ, thật sự rất lạ…
Trừ bỏ bề ngoài giống nhau như đúc,biểu tình lại hoàn toàn bất đồng,tựa như một đứa trẻ mờ mịt mất đi phương hướng.
Thẩm Hạ Đông mỗi khi đi về phía trước một bước, hắn sẽ đi theo một bước.
Thẩm Hạ Đông ngừng lại, hắn cũng ngừng lại. Sau đó dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông bị nhìn như vậy không khỏi cảm thấy vừa chột dạ lại xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước,dẫn Thẩm Thành về nhà.
May mắn bây giờ là buổi tối, người không nhiều lắm,bằng không Thẩm Thành cứ lướt đi như vậy chắc chắn sẽ dọa một đám người sợ chết khiếp.
_Tới rồi.
Thẩm Hạ Đông đứng trước căn hộ của Thẩm Thành,người phía sau giữ một khoảng cách với hắn, không tới gần cũng không rời đi,vẫn đứng bất động nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Thành thật sự không còn nhớ rõ chuyện gì sao ? Thẩm Hạ Đông nhìn thẳng vào đôi mắt kia, ý đồ tìm ra chút sơ hở,nhưng lại không phát hiện có gì bất thường. Ngược lại còn khiến bản thân mình cảm thấy hoảng hốt.
Ánh mắt mê mang đó, khiến hắn nhớ tới những tủi nhục mà Thẩm Thành đã phải trải qua cũng như tội lỗi của bản thân hắn, Thẩm Hạ Đông né tránh, không dám nhìn Thẩm Thành nữa.
Vì chứng thực xem Thẩm Thành có còn nhớ gì hay không, Thẩm Hạ Đông thử đứng trước cửa, muốn xem xem phản ứng của hắn như thế nào.
Ai ngờ Thẩm Thành vẫn nhìn chằm chằm hắn, phiêu đến trước mặt hắn,ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông.
Lộ ra biểu tình hệt như một đứa trẻ.
Thẩm Hạ Đông sờ sờ mũi, cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của hắn.
Thẩm Thành làm sao vậy ? Đột ngột lại xuất hiện ? Là người hay quỷ ? Nó thật sự là Thẩm Thành sao ?
Thẩm Hạ Đông tràn đầy nghi hoặc.
Đột nhiên “Thông!” một tiếng vang lên,khiến Thẩm Hạ Đông sợ tới mức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Thành ngã sấp xuống bậc thang, hai tay đang cầm thứ gì đó,hoàn toàn không thèm để ý tới tư thế hiện tại của mình,cứ nhìn chằm chằm đồ vật trong tay.
Thẩm Hạ Đông vội vàng đi qua đỡ hắn dậy. Trong tay Thẩm Thành là một chiếc điện thoại, Thẩm Hạ Đông mới phát hiện di động của mình bị mất.
_”Té có đau lắm không ?” Thẩm Hạ Đông đỡ Thẩm Thành dậy, phủi sạch bụi bặm đang bám trên người của hắn.
Thẩm Thành không nói lời nào, cứ nắm chặt chiếc điện thoại không chịu buông tay.
Mang Thẩm Thành vào nhà, Thẩm Hạ Đông vốn định để hắn ngồi trên salon
Chính là mỗi khi mình đi đến đâu, hắn đều theo sát sau lưng mình. Làm thế nào cũng không chịu ngồi yên.
Thẩm Hạ Đông vốn định gọi điện hỏi Trương Mục, xem sư phụ hắn có giúp gì được hay không,hỏi xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào ? Nhưng mà sau khi lấy lại điện thoại từ tay Thẩm Thành,bấm số, chờ đợi đối phương trả lời thì hắn lại bắt gặp ánh mắt mà Thẩm Thành đang nhìn mình. Trái tim Thẩm Hạ Đông đột nhiên mềm nhũn.
Nếu sư phụ biết được chuyện này thì sao ?Hắn có đối tốt với Thẩm Thành không ? Hắn là một thông linh sư,hắn thật sự sẽ không thương tổn Thẩm Thành sao ? Còn có Trương Mục,vì muốn phá vụ án này, có thể sẽ bắt giữ Thẩm Thành để điều tra. Mặc kệ là như thế nào, đều bất lợi cho Thẩm Thành không phải sao ?
_”Uy.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trương Mục.
Thẩm Hạ Đông lấy lại tinh thần,”A…cái kia…”
_Có chuyện gì vậy Thẩm tiên sinh ?
_”Không, không có gì. Ta gọi nhầm số. Không quấy rầy ngươi, ta tắt máy đây.” Thẩm Hạ Đông vội vàng cắt đứt cuộc gọi,nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Hạ Đông muốn tra cứu tư liệu
Thẩm Hạ Đông kiên trì tìm những bài viết liên quan đến chuyện kì lạ đã xảy ra với Thẩm Thành.
Nhưng vẫn không có kết quả.
Đột nhiên , hắn nhìn thấy một bài viết có tựa đề tương đối bắt mắt, hắn nhấp vào.
Trong bài biết kia, có một đoạn “Không có chuyện thần quái nào mà hắn không thể giải quyết, không có loại ma quỷ nào mà hắn không thể thu phục.”
Thẩm Hạ Đông nói “Nhĩ hảo, ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề.”
Qua một lúc, người kia hồi đáp “Hỏi đi.”
Nếu một người đã chết nhưng lại đột ngột xuất hiện, chuyện này là sao ?
Một lúc lâu sau, vẫn không thấy người kia trả lời,Thẩm Hạ Đông thở dài.
Cảm thấy phía sau có chút kì quái,đột nhiên nhớ tới trong phòng này không chỉ có một mình hắn. Hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thành, tựa hồ vẫn luôn nhìn hắn như vậy,lơ lửng giữa không trung,vẫn không nhúc nhích.
Cảnh tượng này thoạt nhìn có chút dọa người, Thẩm Hạ Đông vươn tay kéo hắn xuống “Đừng, đừng ở trên đó…”
Thẩm Thành chớp chớp đôi mắt, đến bên cạnh hắn
Lúc này, người kia mới trả lời “Chắc hẳn là quỷ hồn.”
Nếu quỷ hồn lại đột nhiên tiêu thất thì sao ?
Vậy thì hắn đã hoàn toàn chết đi.
Nhưng sau đó lại xuất hiện một lần nữa ?
Đối phương trầm mặc một hồi,sau đó hỏi, xuất hiện ở nơi nào ?
Nơi hắn từng chết đi.
Ngươi nọ nói :Không có khả năng!
Ta nói thật,người có biết đây là chuyện gì không ?-Thẩm Hạ Đông vội vàng hỏi
Người nọ nói – Chuyện này là thật chứ? Ngươi đang ở đâu ? Có thể để ta đến nhìn tận mắt sao ?
Thẩm Hạ Đông nói :Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
Chỉ có một khả năng, đó là trọng sinh.
Nhưng hắn có thể lơ lửng giữa không trung thì sao ? Ngươi nói thật chứ ?
Ân.
Có thể nói cụ thể hơn được không ?
Thân thể hắn có thể bay lên,nhưng hắn lại không hề biết chúng ta là ai,ngài có biết là vì sao không ?
Vài phút sau, ngươi nọ trả lời “Chắc chắn là trọng sinh,loại chuyện này rất hiếm khi phát sinh. Bọn họ sẽ trọng sinh tại nơi mà mình từng chết đi, vừa mới bắt đầu ý thức sẽ rất mơ hồ, người luôn ở trạng thái mê mang, không nhớ được chuyện đã xảy ra trước kia. Lúc đầu chỉ là phược linh(?), sau đó sẽ từ từ thành hình.”
Nhưng hắn lại theo ta về nhà.
Ngươi là người như thế nào với hắn ? Nếu như là người thân,hoặc là người mà hắn vô cùng để ý khi còn sống, nếu gặp được, linh hồn của hắn sẽ tự động theo ngươi về nhà.
Vậy hắn là người hay là quỷ ?
Tình huống mà ngươi nói ta vẫn chưa dám xác định, tốt nhất ngươi nên để ta xem thử, ngươi có thể cho ta biết phương thức liên lạc với ngươi sao ? -Ngươi kia hỏi.
Thẩm Hạ Đông lại tắt máy tính.
Biết được đáp án, Thẩm Hạ Đông không thể nói rõ tâm tình của mình lúc này,lại nhìn..nhìn Thẩm Thành,Thẩm Hạ Đông nhìn đến xuất thần,trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
_”Kitttt…” một âm thanh chói tai , kéo thật dài vang lên đánh thức Thẩm Hạ Đông.
Hắn ngẩng đầu , nhìn thấy Thẩm Thành đang cầm một tách trà ma sát lên mặt bàn.
Thẩm Hạ Đông đi qua,”Thẩm Thành…buông tách trà ra..”
Lúc trước, hắn chưa bao giờ dám nói chuyện với Thẩm Thành như vậy,chính xác hơn là một câu cũng không dám nói.
Thẩm Thành thật sự thả tách trà ra, quay đầu nhìn Thẩm Hạ Đông,nhìn hắn không chớp mắt.
Thẩm Hạ Đông không khỏi hoảng loạn,vội vàng đứng dậy đi vào toilet “Ba đi pha nước ấm cho con tắm…”
Thẩm Thành bám theo sau, nhìn nhất cử nhất động của Thẩm Hạ Đông,vào toilet, Thẩm Hạ Đông mở vòi nước nóng.
Quay đầu lại liền bắt gặp vẻ mặt tò mò của Thẩm Thành, hắn hỏi “À, con lạnh không…?”
Thẩm Thành nhìn hắn, ngay lúc Thẩm Hạ Đông đã nghĩ Thẩm Thành sẽ không trả lời hắn thì Thẩm Thành lại mở miệng “Lãnh…lãnh…lãnh…”
Thẩm Hạ Đông vừa nghe có chút khiếp sợ nhưng ngay lập tức liền cảm thấy vui sướng,cao hứng hệt như lúc Thẩm Thanh bắt đầu tập nói.
_Lạnh không ? Lạnh lắm phải không ?
Thẩm Hạ Đông quá mức kích động đưa tay kéo Thẩm Thành tới gần mình, tay Thẩm Thành thật sự rất lạnh.
Tuy nói lãnh, nhưng không còn cảm giác lạnh thấu xương như lúc còn là quỷ hồn,mà lại giống như một người bình thường.
_”Lãnh…lãnh…lãnh…” Thẩm Thành tiếp tục lặp đi lặp lại,đờ đẫn nhìn Thẩm Hạ Đông.
_”Lạnh lắm phải không ?” Thẩm Hạ Đông hỏi.
_”Phải không, phải không…” Thẩm Thành học theo lời Thẩm Hạ Đông.
_Ba ba đang hỏi con.
_”Ba ba, ba ba…” Thẩm Thành tiếp tục lặp lại lời hắn,hơn nữa còn không ngừng nói.
Thẩm Hạ Đông nhất thời có cảm giác thất bại nặng nề.
Nhìn Thẩm Thành như vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đau xót! Âm thầm áp chế thanh âm nghẹn ngào đang dâng trào mãnh liệt trong cổ họng, Thẩm Hạ Đông thử thử độ ấm của nước, vừa lúc thích hợp.
Hắn vốn định giúp Thẩm Thành tắm rửa,nhưng lúc hắn muốn cởi áo Thẩm Thành ra thì hai tay đột nhiên cứng lại,hắn chợt nhớ tới hai lần bị Thẩm Thành xâm phạm, tay không khỏi phát run, không dám tiếp tục động tác.
Thẩm Thành nhìn chằm chằm về phía vòi sen đang không ngừng xả nước.
Thẩm Hạ Đông có chút xấu hổ nói “Con tự tắm đi.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.
Vừa mới bước ra cửa toilet, phía sau lại truyền đến tiếng nước rầm rầm,Thẩm Hạ Đông liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thẩm Thành đứng dưới vòi sen, từng giọt nước xuyên thấu qua cơ thể hắn ,rơi xuống mặt đất.
Dường như không chạm được vào nước ,khiến Thẩm Thành có chút thất vọng, hắn ném vòi sen xuống đất,tò mò nhìn hồi lâu, sau đó lướt tới chỗ Thẩm Hạ Đông.
_”Con…con…cái kia…” Thẩm Hạ Đông không biết nên nói gì.
Thẩm Thành dường như rất có hứng thú với lời nói của hắn,cũng học theo “Con…Con…cái kia…”
Nhưng mặt không đổi sắc mà nói những lời như vậy, sẽ rất quỷ dị, khiến người ta cảm thấy không khí có chút âm trầm..
_”Không có gì.” Thẩm Hạ Đông trợn mắt, há hốc mồm nhìn Thẩm Thành. Sau đó lập tức lắc đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thẩm Thành vẫn cứ dai dẳng bám theo phía sau,luôn mồm lặp lại “Không có gì…không có gì…”
Thẩm Hạ Đông dừng lại, quay đầu nói “Cái kia…”
Thẩm Thành cũng ngừng lại, nói “Cái kia…”