Chương 29: Giải vây
Lúc hiệu trưởng Hạ biết được Khúc Tri Tịch đạt được giải thưởng cao nhất, trong lòng liền không khỏi kích động. Bởi vì ngay sau khi cuộc thi cấp thành phố diễn ra, Khúc Tri Tịch sẽ là người được chọn để tham dự cuộc thi cấp quốc gia. Đối với ông, đây chính là mặt mũi, là danh tiếng để ngôi trường này có đủ sức lực để cạnh tranh với những trường khác.
Ngồi trong phòng hiệu trưởng, cả Dương Diên Vĩ và Khúc Tri Tịch đều được thầy Hạ hết sức tán thưởng. Một người là giáo viên giỏi, một người là học trò ngoan, có thể đem lại vinh hiển cho trường cũng là một loại bản lĩnh. Giải mà nàng đạt được chính là giải cao nhất, từ trước đến nay, nàng là một trong những học sinh trong số hiếm hoi đạt được thành tích như vậy. Mặc dù trong trường, các đội tuyển đã đem về không ít giải thưởng, nghiễm nhiên đưa trường tăng thêm một hạng trong bảng trường top của thành phố. Có điều, vẫn là Khúc Tri Tịch xuất sắc nhất, vẫn là Dương Diên Vĩ biết dạy dỗ.
Nhìn thầy hiệu trưởng cứ không ngừng thao thao bất tuyệt vì phấn khởi, nàng và cô trông vô thức liền lén lút nhìn nhau, cười trong âm thầm.
Sau khi có được danh sách, hiệu trưởng Hạ liền chọn một ngày tốt khen thưởng các học sinh xuất sắc. Khoảnh khắc nhìn Khúc Tri Tịch một mình một sân khấu, ngưỡng cao đầu tự tin nhận thưởng trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, Dương Diên Vĩ cảm thấy vô cùng tự hào. Cá chép vượt vũ môn thật sự đã hóa rồng, ánh trăng sáng nhà cô tựa hồ càng chiếu sáng rực rỡ.
Trước toàn trường, hiệu trưởng đã không tiếc lời khen ngợi sự cố gắng và xuất sắc của nàng, thành công giữ được một vé trong cuộc thi cấp quốc gia sắp tới. Như vậy, trong ngôi trường cấp ba này, Khúc Tri Tịch không chỉ còn là cái tên mà còn là ngưỡng cửa cao vút khiến bao học sinh cố gắng vươn tới.
Từ trên sân khấu đi xuống, nàng nghiễm nhiên thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Một nữ nhân vừa xinh đẹp xuất thần, lại còn sở hữu đầu óc thông minh vượt trội khiến người ngưỡng mộ không ít, mà người ghen tị cũng không thừa.
“Chúc mừng cậu…”
Kiều Tư Yến đã lâu không gặp, bây giờ lại xuất hiện trước mặt Khúc Tri Tịch, trên tay còn ôm theo một bó hoa hồng rất to, vốn là muốn tạo bất ngờ cho nàng, cũng là vì muốn chúc mừng cho kết quả mà nàng đã đạt được lần này. Kể từ ngày mưa hôm ấy, Kiều Tư Yến hoàn toàn mất tích, Khúc Tri Tịch còn cho rằng cậu đã chơi chán rồi, không muốn tiếp tục theo đuổi nữa. Nhưng thật ra, Kiều Tư Yến án binh bất động là để lao đầu vào học tập. Cậu không thiết vui chơi ở bên ngoài, sau khi học ở trên trường liền tiếp tục ôn tập ở nhà, cứ như vậy suốt mấy tháng trời, là vì muốn trong cuộc thi định kỳ tiếp theo có thể thành công trở thành bạn học chung lớp với nàng.
Kiều Tư Yến cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng miễn cưỡng cho anh một cơ hội. Dù sao, Khúc Tri Tịch cũng xuất sắc như vậy, nhất định sẽ không chọn một người yếu kém hơn mình.
Nhìn thấy bó hoa rực rỡ trước mắt, nhưng Khúc Tri Tịch lại không có mấy phần cảm động. Ngược lại, ánh mắt còn dấy lên không ít tâm tư phức tạp. Cậu ta ở trước mặt bao nhiêu người như vậy tặng hoa chúc mừng nàng, sẽ không… làm càn chứ?
Khúc Tri Tịch thầm nuốt một ngụm nước bọt, cả người liền vô thức lùi về sau mấy bước, nàng tự mình trấn tĩnh bản thân, tuyệt đối không thể kích động, càng không thể đứng trước mặt bao nhiêu người làm mất đi hình tượng của bản thân.
“Tư Yến, cậu đang làm gì vậy?”
Kiều Tư Yến nhìn nàng, ánh mắt híp lại, nụ cười vô cùng ôn hòa. Cậu đưa bó hoa trong tay cho nàng, từ tốn nói:
“Muốn chúc mừng cho cậu, không được sao?”
Khúc Tri Tịch thoáng nở nụ cười gượng gạo, thái độ luôn giữ ở một mức độ vừa phải.
“Ừm, vậy cảm ơn cậu, tấm lòng của cậu tôi xin nhận… còn bó hoa đó, vẫn là không nên thì hơn…”
Biểu cảm của Kiều Tư Yến ngay lập tức thay đổi, ánh mắt thoáng chốc trở nên bối rối.
“Cậu không thích sao?”
“Ý tôi không phải là như vậy… nhưng mà…”
Cả hội trường được một phen tĩnh lặng như tờ, khiến cho Khúc Tri Tịch trong phút chốc liền cảm thấy vô cùng áp lực. Quả nhiên, Kiều Tư Yến luôn gây ra rắc rối cho nàng, dù là cách này hay là cách khác.
Dương Diên Vĩ ở bên trên sớm đã nắm bắt được tình hình, sợ rằng nếu để mọi chuyện kéo dài nhất định sẽ gây ra rắc rối. Sau khi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của bạn nhỏ, cô nhanh chóng liền từ ở hàng ghế giáo viên đứng dậy, tiến tới giúp nàng giải vây.
“Khúc Tri Tịch, nhận thưởng xong rồi chứ? Theo tôi lên phòng làm việc, tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Nắm bắt thời cơ đó, khi Dương Diên Vĩ thản nhiên rời khỏi, nàng liền gấp gáp đuổi theo ở phía sau. Trước khi rời đi, còn không quên nhìn lại Kiều Tư Yến, khẽ lưu lại một câu: “Xin lỗi…”
Kiều Tư Yến đứng đến ngây ngốc, bó hoa trong mắt cậu cũng không còn mấy rực rỡ nữa. Vốn dĩ là muốn tặng cho Khúc Tri Tịch, nàng không nhận, cậu còn có thể làm gì khác. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người liền bị nàng làm cho mất mặt, Kiều Tư Yến đem bó hoa vứt thẳng vào thùng rác, rời đi không nói lời nào. Lẽ nào chỉ mới có như vậy, cậu đã từ bỏ rồi sao?
Ngồi trong phòng hiệu trưởng, cả Dương Diên Vĩ và Khúc Tri Tịch đều được thầy Hạ hết sức tán thưởng. Một người là giáo viên giỏi, một người là học trò ngoan, có thể đem lại vinh hiển cho trường cũng là một loại bản lĩnh. Giải mà nàng đạt được chính là giải cao nhất, từ trước đến nay, nàng là một trong những học sinh trong số hiếm hoi đạt được thành tích như vậy. Mặc dù trong trường, các đội tuyển đã đem về không ít giải thưởng, nghiễm nhiên đưa trường tăng thêm một hạng trong bảng trường top của thành phố. Có điều, vẫn là Khúc Tri Tịch xuất sắc nhất, vẫn là Dương Diên Vĩ biết dạy dỗ.
Nhìn thầy hiệu trưởng cứ không ngừng thao thao bất tuyệt vì phấn khởi, nàng và cô trông vô thức liền lén lút nhìn nhau, cười trong âm thầm.
Sau khi có được danh sách, hiệu trưởng Hạ liền chọn một ngày tốt khen thưởng các học sinh xuất sắc. Khoảnh khắc nhìn Khúc Tri Tịch một mình một sân khấu, ngưỡng cao đầu tự tin nhận thưởng trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, Dương Diên Vĩ cảm thấy vô cùng tự hào. Cá chép vượt vũ môn thật sự đã hóa rồng, ánh trăng sáng nhà cô tựa hồ càng chiếu sáng rực rỡ.
Trước toàn trường, hiệu trưởng đã không tiếc lời khen ngợi sự cố gắng và xuất sắc của nàng, thành công giữ được một vé trong cuộc thi cấp quốc gia sắp tới. Như vậy, trong ngôi trường cấp ba này, Khúc Tri Tịch không chỉ còn là cái tên mà còn là ngưỡng cửa cao vút khiến bao học sinh cố gắng vươn tới.
Từ trên sân khấu đi xuống, nàng nghiễm nhiên thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Một nữ nhân vừa xinh đẹp xuất thần, lại còn sở hữu đầu óc thông minh vượt trội khiến người ngưỡng mộ không ít, mà người ghen tị cũng không thừa.
“Chúc mừng cậu…”
Kiều Tư Yến đã lâu không gặp, bây giờ lại xuất hiện trước mặt Khúc Tri Tịch, trên tay còn ôm theo một bó hoa hồng rất to, vốn là muốn tạo bất ngờ cho nàng, cũng là vì muốn chúc mừng cho kết quả mà nàng đã đạt được lần này. Kể từ ngày mưa hôm ấy, Kiều Tư Yến hoàn toàn mất tích, Khúc Tri Tịch còn cho rằng cậu đã chơi chán rồi, không muốn tiếp tục theo đuổi nữa. Nhưng thật ra, Kiều Tư Yến án binh bất động là để lao đầu vào học tập. Cậu không thiết vui chơi ở bên ngoài, sau khi học ở trên trường liền tiếp tục ôn tập ở nhà, cứ như vậy suốt mấy tháng trời, là vì muốn trong cuộc thi định kỳ tiếp theo có thể thành công trở thành bạn học chung lớp với nàng.
Kiều Tư Yến cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng miễn cưỡng cho anh một cơ hội. Dù sao, Khúc Tri Tịch cũng xuất sắc như vậy, nhất định sẽ không chọn một người yếu kém hơn mình.
Nhìn thấy bó hoa rực rỡ trước mắt, nhưng Khúc Tri Tịch lại không có mấy phần cảm động. Ngược lại, ánh mắt còn dấy lên không ít tâm tư phức tạp. Cậu ta ở trước mặt bao nhiêu người như vậy tặng hoa chúc mừng nàng, sẽ không… làm càn chứ?
Khúc Tri Tịch thầm nuốt một ngụm nước bọt, cả người liền vô thức lùi về sau mấy bước, nàng tự mình trấn tĩnh bản thân, tuyệt đối không thể kích động, càng không thể đứng trước mặt bao nhiêu người làm mất đi hình tượng của bản thân.
“Tư Yến, cậu đang làm gì vậy?”
Kiều Tư Yến nhìn nàng, ánh mắt híp lại, nụ cười vô cùng ôn hòa. Cậu đưa bó hoa trong tay cho nàng, từ tốn nói:
“Muốn chúc mừng cho cậu, không được sao?”
Khúc Tri Tịch thoáng nở nụ cười gượng gạo, thái độ luôn giữ ở một mức độ vừa phải.
“Ừm, vậy cảm ơn cậu, tấm lòng của cậu tôi xin nhận… còn bó hoa đó, vẫn là không nên thì hơn…”
Biểu cảm của Kiều Tư Yến ngay lập tức thay đổi, ánh mắt thoáng chốc trở nên bối rối.
“Cậu không thích sao?”
“Ý tôi không phải là như vậy… nhưng mà…”
Cả hội trường được một phen tĩnh lặng như tờ, khiến cho Khúc Tri Tịch trong phút chốc liền cảm thấy vô cùng áp lực. Quả nhiên, Kiều Tư Yến luôn gây ra rắc rối cho nàng, dù là cách này hay là cách khác.
Dương Diên Vĩ ở bên trên sớm đã nắm bắt được tình hình, sợ rằng nếu để mọi chuyện kéo dài nhất định sẽ gây ra rắc rối. Sau khi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của bạn nhỏ, cô nhanh chóng liền từ ở hàng ghế giáo viên đứng dậy, tiến tới giúp nàng giải vây.
“Khúc Tri Tịch, nhận thưởng xong rồi chứ? Theo tôi lên phòng làm việc, tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Nắm bắt thời cơ đó, khi Dương Diên Vĩ thản nhiên rời khỏi, nàng liền gấp gáp đuổi theo ở phía sau. Trước khi rời đi, còn không quên nhìn lại Kiều Tư Yến, khẽ lưu lại một câu: “Xin lỗi…”
Kiều Tư Yến đứng đến ngây ngốc, bó hoa trong mắt cậu cũng không còn mấy rực rỡ nữa. Vốn dĩ là muốn tặng cho Khúc Tri Tịch, nàng không nhận, cậu còn có thể làm gì khác. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người liền bị nàng làm cho mất mặt, Kiều Tư Yến đem bó hoa vứt thẳng vào thùng rác, rời đi không nói lời nào. Lẽ nào chỉ mới có như vậy, cậu đã từ bỏ rồi sao?