Chương 23: Tranh vẽ của bạn nhỏ
Buổi chiều Dương Diên Vĩ chỉ dạy một tiết. Ngay sau khi hoàn thành xong công việc, cô liền lập tức lái xe trở về nhà, ngủ một giấc đến gần năm giờ chiều mới tỉnh dậy. Bên ngoài trời vừa vặn đang mưa, vậy nên Dương Diên Vĩ ngủ rất ngon.
Buổi tối còn tiết ôn tập cho Khúc Tri Tịch, Dương Diên Vĩ đến rất đúng giờ, vẫn là dáng vẻ dịu dàng đó của nàng ra đón cô. Kể từ lúc cô thường xuyên lui tới, ngôi nhà này mới có cảm giác ấm áp hơn đôi chút. Dù đã vào phòng Khúc Tri Tịch không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này Dương Diên Vĩ mới có cơ hội quan sát kỹ càng từng vật dụng trong phòng.
Trên kệ sách có nhiều hơn ba quyển sách mới. Trong lúc Khúc Tri Tịch đang giải bài tập, ánh mắt cô vô tình chạm đến một thứ. Dương Diên Vĩ hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi tiến đến gần một góc nhỏ bị ẩn sau tủ sách.
Dương Diên Vĩ cúi người quan sát vật thể, hình như là một giá vẽ đã bị lớp vải trắng che lại. Cô duỗi tay, đem tấm vải kéo xuống, quả nhiên là một bức vẽ, nhưng tại sao Khúc Tri Tịch lại đem nó giấu ở một góc như thế này?
Thật sự rất đẹp.
“Là em vẽ sao?”
Nghe Dương Diên Vĩ hỏi, Khúc Tri Tịch bất ngờ quay lại, đương nhiên cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi cô bất ngờ tìm được bức tranh của nàng.
“Đúng vậy, là do em vẽ. Thật ra trước kia ngoài toán học ra, em kỳ thực rất thích vẽ tranh. Ở cấp hai cũng đã từng đạt được vô số giải thưởng. Nhưng rồi ba em lại cảm thấy loại tài năng này thật sự rất vô dụng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em. Vì vậy… đã đốt hết toàn bộ tranh em vẽ. Bức tranh ấy là tấm cuối cùng mà em giữ lại được.”
Khúc Tri Tịch liếm lấy cánh môi, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Kể từ lần đó, em không còn cầm cọ thêm một lần nào nữa.”
Dương Diên Vĩ cảm thấy hơi xót xa, hóa ra bạn nhỏ nhà cô còn có thể vẽ đẹp như thế này. Chỉ là hoàn cảnh ép buộc, loại tài năng này không thể phát huy. Đem bức tranh cẩn thận đặt về chỗ cũ, Dương Diên Vĩ tiến đến gần Khúc Tri Tịch, chậm rãi ngồi xuống.
“Vậy bây giờ vẫn còn muốn vẽ chứ?”
Khúc Tri Tịch chợt rũ mi mắt, cúi đầu nhìn bài tập đang giải dang dở trước mặt. Nàng cũng không còn rõ bản thân có còn thích vẽ nữa hay không, có một số loại cảm xúc nàng căn bản không thể xác định được. Do dự một lúc, Khúc Tri Tịch chậm rãi lắc đầu.
“Em hình như không còn thích vẽ nữa. Em bây giờ chỉ thích mỗi cô Dương thôi.”
Có một thời, nàng đã từng khát khao muốn trở thành họa sĩ. Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng, nàng lại vô tình lạc mất giấc mơ của mình, tựa hồ không thể tìm lại được nữa.
Dương Diên Vĩ duỗi tay sờ nhẹ qua chóp mũi nàng, mắng một câu: “Nghịch ngợm.”
Dường như chỉ có khoảng thời gian ở cùng nhau như vậy, Khúc Tri Tịch mới cảm nhận được chút ấm áp hiếm hoi. Dương Diên Vĩ chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho nàng, vậy nên bằng mọi cách nàng nhất định phải giữ được cô.
…
Công tác hai tháng, ông Khúc cuối cùng cũng chịu trở về rồi. Khoảng thời gian gần đây, ông ấy thường xuyên làm việc ở nhà, không chạy đông chạy tây bên ngoài nữa, buổi tối cũng không ở công ty như thường lệ. Vì vậy, địa điểm thích hợp để ôn tập chỉ có thể là nhà của Dương Diên Vĩ.
Mặc dù Khúc Tri Tịch cảm thấy thắc mắc về thói quen của ông Khúc nhưng nàng vẫn không có ý muốn hỏi, lịch trình của ông hình như đã rảnh rỗi hơn rất nhiều. Trước kia nàng luôn mong ông ấy ở nhà nhiều hơn một chút, còn bây giờ, nàng lại chỉ mong ông ấy ở bên ngoài tiếp tục bận bịu công việc.
Hôm nay, ông Khúc ngồi ở phòng khách uống trà, đọc báo. Đợi đến hơn tám giờ mới thấy Khúc Tri Tịch trở về. Trên vai nàng mang theo cặp sách, vốn dĩ là dáng vẻ của một học sinh chăm chỉ. Khi gặp phải ba mình, Khúc Tri Tịch vẫn lễ phép chào hỏi.
Ông Khúc đặt tách trà xuống bàn, tùy ý hỏi một câu.
“Về trễ như vậy, lịch học vẫn luôn nhiều như vậy sao?”
Khúc Tri Tịch hơi khựng bước chân, nhìn ông khẽ gật đầu.
“Vẫn luôn như vậy.”
Ông Khúc không hỏi gì nữa, chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu đọc báo. Hóa ra đây chính là khoảng cách trong gia đình, ngẩng đầu nhìn, tưởng cách nhau vài thước, cúi đầu mới biết, sớm đã xa cách vạn trượng. Khúc Tri Tịch khẽ mím cánh môi, xoay người tiếp tục trở về phòng.
Buổi tối còn tiết ôn tập cho Khúc Tri Tịch, Dương Diên Vĩ đến rất đúng giờ, vẫn là dáng vẻ dịu dàng đó của nàng ra đón cô. Kể từ lúc cô thường xuyên lui tới, ngôi nhà này mới có cảm giác ấm áp hơn đôi chút. Dù đã vào phòng Khúc Tri Tịch không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này Dương Diên Vĩ mới có cơ hội quan sát kỹ càng từng vật dụng trong phòng.
Trên kệ sách có nhiều hơn ba quyển sách mới. Trong lúc Khúc Tri Tịch đang giải bài tập, ánh mắt cô vô tình chạm đến một thứ. Dương Diên Vĩ hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi tiến đến gần một góc nhỏ bị ẩn sau tủ sách.
Dương Diên Vĩ cúi người quan sát vật thể, hình như là một giá vẽ đã bị lớp vải trắng che lại. Cô duỗi tay, đem tấm vải kéo xuống, quả nhiên là một bức vẽ, nhưng tại sao Khúc Tri Tịch lại đem nó giấu ở một góc như thế này?
Thật sự rất đẹp.
“Là em vẽ sao?”
Nghe Dương Diên Vĩ hỏi, Khúc Tri Tịch bất ngờ quay lại, đương nhiên cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi cô bất ngờ tìm được bức tranh của nàng.
“Đúng vậy, là do em vẽ. Thật ra trước kia ngoài toán học ra, em kỳ thực rất thích vẽ tranh. Ở cấp hai cũng đã từng đạt được vô số giải thưởng. Nhưng rồi ba em lại cảm thấy loại tài năng này thật sự rất vô dụng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em. Vì vậy… đã đốt hết toàn bộ tranh em vẽ. Bức tranh ấy là tấm cuối cùng mà em giữ lại được.”
Khúc Tri Tịch liếm lấy cánh môi, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Kể từ lần đó, em không còn cầm cọ thêm một lần nào nữa.”
Dương Diên Vĩ cảm thấy hơi xót xa, hóa ra bạn nhỏ nhà cô còn có thể vẽ đẹp như thế này. Chỉ là hoàn cảnh ép buộc, loại tài năng này không thể phát huy. Đem bức tranh cẩn thận đặt về chỗ cũ, Dương Diên Vĩ tiến đến gần Khúc Tri Tịch, chậm rãi ngồi xuống.
“Vậy bây giờ vẫn còn muốn vẽ chứ?”
Khúc Tri Tịch chợt rũ mi mắt, cúi đầu nhìn bài tập đang giải dang dở trước mặt. Nàng cũng không còn rõ bản thân có còn thích vẽ nữa hay không, có một số loại cảm xúc nàng căn bản không thể xác định được. Do dự một lúc, Khúc Tri Tịch chậm rãi lắc đầu.
“Em hình như không còn thích vẽ nữa. Em bây giờ chỉ thích mỗi cô Dương thôi.”
Có một thời, nàng đã từng khát khao muốn trở thành họa sĩ. Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng, nàng lại vô tình lạc mất giấc mơ của mình, tựa hồ không thể tìm lại được nữa.
Dương Diên Vĩ duỗi tay sờ nhẹ qua chóp mũi nàng, mắng một câu: “Nghịch ngợm.”
Dường như chỉ có khoảng thời gian ở cùng nhau như vậy, Khúc Tri Tịch mới cảm nhận được chút ấm áp hiếm hoi. Dương Diên Vĩ chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho nàng, vậy nên bằng mọi cách nàng nhất định phải giữ được cô.
…
Công tác hai tháng, ông Khúc cuối cùng cũng chịu trở về rồi. Khoảng thời gian gần đây, ông ấy thường xuyên làm việc ở nhà, không chạy đông chạy tây bên ngoài nữa, buổi tối cũng không ở công ty như thường lệ. Vì vậy, địa điểm thích hợp để ôn tập chỉ có thể là nhà của Dương Diên Vĩ.
Mặc dù Khúc Tri Tịch cảm thấy thắc mắc về thói quen của ông Khúc nhưng nàng vẫn không có ý muốn hỏi, lịch trình của ông hình như đã rảnh rỗi hơn rất nhiều. Trước kia nàng luôn mong ông ấy ở nhà nhiều hơn một chút, còn bây giờ, nàng lại chỉ mong ông ấy ở bên ngoài tiếp tục bận bịu công việc.
Hôm nay, ông Khúc ngồi ở phòng khách uống trà, đọc báo. Đợi đến hơn tám giờ mới thấy Khúc Tri Tịch trở về. Trên vai nàng mang theo cặp sách, vốn dĩ là dáng vẻ của một học sinh chăm chỉ. Khi gặp phải ba mình, Khúc Tri Tịch vẫn lễ phép chào hỏi.
Ông Khúc đặt tách trà xuống bàn, tùy ý hỏi một câu.
“Về trễ như vậy, lịch học vẫn luôn nhiều như vậy sao?”
Khúc Tri Tịch hơi khựng bước chân, nhìn ông khẽ gật đầu.
“Vẫn luôn như vậy.”
Ông Khúc không hỏi gì nữa, chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu đọc báo. Hóa ra đây chính là khoảng cách trong gia đình, ngẩng đầu nhìn, tưởng cách nhau vài thước, cúi đầu mới biết, sớm đã xa cách vạn trượng. Khúc Tri Tịch khẽ mím cánh môi, xoay người tiếp tục trở về phòng.