Chương 16: Đặt cách
“Được rồi được rồi, không có giận em.”
Dương Diên Vĩ nói mãi Khúc Tri Tịch mới chịu rúc đầu ra khỏi cổ cô. Đưa trẻ này tâm lý thật không vững vàng, chỉ vừa trêu đùa một chút sắc mặt đã chuyển trắng chuyển xanh, có điều đối với biểu cảm này, cô cũng có phần thích thú.
Dương Diên Vĩ sau khi xong xuôi công việc, đóng lại màn hình trên máy tính, nói:
“Còn một chuyện nữa. Về việc bồi dưỡng của em, tôi cảm thấy khả năng giải quyết các bài toán của em rất tốt. Có điều muốn đạt được giải cao, thậm chí là ở cuộc thi cấp quốc gia, bấy nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Tôi biết em yếu về dạng bài tập nào, vậy nên đã xin hiệu trưởng đặc cách để tôi rèn luyện riêng cho em. Thấy thế nào? Có ý kiến gì không?”
Chỉ để Dương Diên Vĩ dạy riêng cho nàng, có nghe nhầm không vậy, thật sự còn có phúc phận ấy sao? Khúc Tri Tịch vui còn không hết, còn có thể có ý kiến gì? Nàng kích động lắc đầu, vui vẻ hiện rõ trong đáy mắt.
“Chẳng phải là quá tốt hay sao? Cô Dương xuất sắc như vậy, được cô dạy dỗ, em chắc chắn sẽ không thua kém ai…”
Thật ra Dương Diên Vĩ là đang cố tình tìm lý do để gặp bạn nhỏ nhiều hơn. Trước khi chuyển về đây, cô vốn là giáo sư toán học của trung tâm thủ đô. Vì một lý do nào đó không thể nói ra, Dương Diên Vĩ mới giảng dạy ở trường cấp ba này. Hiệu trưởng Hạ biết cô là người nổi bật hơn những giáo viên khác, lại ôm ấp hy vọng Khúc Tri Tịch có thể bước một chân vào cuộc thi cấp quốc gia, mang lại danh tiếng nổi trội cho trường, vậy nên trong số những lần hiếm hoi, ông đã phá lệ cho Dương Diên Vĩ chỉ dạy riêng cho nàng. .
Mà bạn nhỏ ngốc nghếch này lại không hề biết đến lịch sử vinh hiển của cô trước đây, là một thời huy hoàng không ai có thể bì được. Có điều bản lĩnh vẫn còn đó nhưng danh tiếng đã không còn. Chỉ có hiệu trưởng Hạ không câu nệ tai tiếng, chấp nhận để cô vào trường dạy, vậy nên từ trước đến nay, cô vẫn luôn rất tôn trọng ông ấy.
Dương Diên Vĩ và Khúc Tri Tịch có nói thêm vài câu, nhưng ngay sau khi tiếng chuông báo tiết vang lên, nàng buộc phải trở về lớp học. Khúc Tri Tịch vẫy tay chào cô, trong đôi mắt trong veo ấy là thứ tình cảm không thể nói hết bằng lời. Dù cả hai chỉ quen biết nhau chưa đầy hai tháng, nhưng tình cảm vốn dĩ nói đến là đến, đâu nhất thiết phải đợi chờ thời gian?
…
Vẫn là cơn mưa nặng hạt ì ạch không dứt. Buổi chiều có mưa, bầu trời thường tối đen. Khúc Tri Tịch không có thói quen đem theo ô, vậy nên khi đối mặt với nó, nàng chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Hạ Vi Vi về cùng với hiệu trưởng Hạ, vậy nên cũng không nhất thiết mang ô làm gì. Mắc kẹt, nàng thật sự mắc kẹt ở đây, buổi tối còn có tiết của giáo viên Dương, nàng cần phải về nhà chuẩn bị. Mặc trời mưa gió, có lẽ đành phải mạo hiểm một phen.
Khúc Tri Tịch băng ngang qua cơn mưa nặng hạt, cao ngạo chống chọi. Chỉ là đi được vài bước, bàn tay nàng liền bị một cỗ lực đạo níu lại.
“Tri Tịch. Cậu còn muốn trốn tránh tôi đến lúc nào? Chuyện của tôi và Tiêu Kỳ Nhiên đã giải quyết xong rồi, chúng ta chia tay trong hòa bình… cậu ấy cũng hứa sau này sẽ không tìm cậu gây rắc rối…”
Kiều Tư Yến che ô cho Khúc Tri Tịch, ánh mắt thoáng mơ màng. Nàng xoay người nhìn bạn học Kiều, biểu cảm trên mặt có vài phần xám xịt, lạnh nhạt giật tay lại từ trong tay cậu.
“Chẳng phải lần trước tôi đã nói rồi sao? Cậu đừng đến làm phiền tôi nữa. Vả lại, tôi cũng không phải là người để cậu tùy tiện chơi đùa, tôi không phải người khác, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tôi không để tâm đến sự nghiệp ăn chơi của cậu, cậu cũng đừng kéo tôi vào rắc rối.”
Kiều Tư Yến không vì sự phũ phàng của nàng mà rời đi. Cậu biết hình tượng của bản thân trong mắt nàng vốn không tốt, vậy nên vẫn luôn rất cố gắng mà vun đắp. Có điều, dù cậu có cố gắng đến đâu, Khúc Tri Tịch vẫn không hề để tâm. Ngược lại còn tin rằng, đó chỉ là sự nông nổi nhất thời của cậu mà thôi.
Kiều Tư Yến không nói gì, chỉ nhét ô vào tay nàng rồi nhanh chóng chạy đi. Khúc Tri Tịch muốn trả cũng không trả được, bất quá chỉ có thể nhận.
Dưới màn mưa dày đặc, thoáng thấy đôi mắt Kiều Tư Yến đỏ hoe.
“Lẽ nào cậu vẫn không tin là tôi thật lòng thích cậu sao? Báo ứng, đúng thật là báo ứng.”
Có một số đoạn tình cảm vốn đã biết rõ là không đi đến đâu, vậy mà vẫn dung túng để mặc cho nó sinh sôi. Giống như thứ mà Kiều Tư Yến dành cho Khúc Tri Tịch, rõ ràng biết là nàng không thích nhưng lại vẫn cứ cố chấp bám víu. Từng dối gạt tình cảm của không biết bao nhiêu người, nay lại bị một người phũ phàng làm cho tổn thương. Kiều Tư Yến lần này, thật sự đã gặp phải báo ứng của chính mình rồi.
Dương Diên Vĩ nói mãi Khúc Tri Tịch mới chịu rúc đầu ra khỏi cổ cô. Đưa trẻ này tâm lý thật không vững vàng, chỉ vừa trêu đùa một chút sắc mặt đã chuyển trắng chuyển xanh, có điều đối với biểu cảm này, cô cũng có phần thích thú.
Dương Diên Vĩ sau khi xong xuôi công việc, đóng lại màn hình trên máy tính, nói:
“Còn một chuyện nữa. Về việc bồi dưỡng của em, tôi cảm thấy khả năng giải quyết các bài toán của em rất tốt. Có điều muốn đạt được giải cao, thậm chí là ở cuộc thi cấp quốc gia, bấy nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Tôi biết em yếu về dạng bài tập nào, vậy nên đã xin hiệu trưởng đặc cách để tôi rèn luyện riêng cho em. Thấy thế nào? Có ý kiến gì không?”
Chỉ để Dương Diên Vĩ dạy riêng cho nàng, có nghe nhầm không vậy, thật sự còn có phúc phận ấy sao? Khúc Tri Tịch vui còn không hết, còn có thể có ý kiến gì? Nàng kích động lắc đầu, vui vẻ hiện rõ trong đáy mắt.
“Chẳng phải là quá tốt hay sao? Cô Dương xuất sắc như vậy, được cô dạy dỗ, em chắc chắn sẽ không thua kém ai…”
Thật ra Dương Diên Vĩ là đang cố tình tìm lý do để gặp bạn nhỏ nhiều hơn. Trước khi chuyển về đây, cô vốn là giáo sư toán học của trung tâm thủ đô. Vì một lý do nào đó không thể nói ra, Dương Diên Vĩ mới giảng dạy ở trường cấp ba này. Hiệu trưởng Hạ biết cô là người nổi bật hơn những giáo viên khác, lại ôm ấp hy vọng Khúc Tri Tịch có thể bước một chân vào cuộc thi cấp quốc gia, mang lại danh tiếng nổi trội cho trường, vậy nên trong số những lần hiếm hoi, ông đã phá lệ cho Dương Diên Vĩ chỉ dạy riêng cho nàng. .
Mà bạn nhỏ ngốc nghếch này lại không hề biết đến lịch sử vinh hiển của cô trước đây, là một thời huy hoàng không ai có thể bì được. Có điều bản lĩnh vẫn còn đó nhưng danh tiếng đã không còn. Chỉ có hiệu trưởng Hạ không câu nệ tai tiếng, chấp nhận để cô vào trường dạy, vậy nên từ trước đến nay, cô vẫn luôn rất tôn trọng ông ấy.
Dương Diên Vĩ và Khúc Tri Tịch có nói thêm vài câu, nhưng ngay sau khi tiếng chuông báo tiết vang lên, nàng buộc phải trở về lớp học. Khúc Tri Tịch vẫy tay chào cô, trong đôi mắt trong veo ấy là thứ tình cảm không thể nói hết bằng lời. Dù cả hai chỉ quen biết nhau chưa đầy hai tháng, nhưng tình cảm vốn dĩ nói đến là đến, đâu nhất thiết phải đợi chờ thời gian?
…
Vẫn là cơn mưa nặng hạt ì ạch không dứt. Buổi chiều có mưa, bầu trời thường tối đen. Khúc Tri Tịch không có thói quen đem theo ô, vậy nên khi đối mặt với nó, nàng chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Hạ Vi Vi về cùng với hiệu trưởng Hạ, vậy nên cũng không nhất thiết mang ô làm gì. Mắc kẹt, nàng thật sự mắc kẹt ở đây, buổi tối còn có tiết của giáo viên Dương, nàng cần phải về nhà chuẩn bị. Mặc trời mưa gió, có lẽ đành phải mạo hiểm một phen.
Khúc Tri Tịch băng ngang qua cơn mưa nặng hạt, cao ngạo chống chọi. Chỉ là đi được vài bước, bàn tay nàng liền bị một cỗ lực đạo níu lại.
“Tri Tịch. Cậu còn muốn trốn tránh tôi đến lúc nào? Chuyện của tôi và Tiêu Kỳ Nhiên đã giải quyết xong rồi, chúng ta chia tay trong hòa bình… cậu ấy cũng hứa sau này sẽ không tìm cậu gây rắc rối…”
Kiều Tư Yến che ô cho Khúc Tri Tịch, ánh mắt thoáng mơ màng. Nàng xoay người nhìn bạn học Kiều, biểu cảm trên mặt có vài phần xám xịt, lạnh nhạt giật tay lại từ trong tay cậu.
“Chẳng phải lần trước tôi đã nói rồi sao? Cậu đừng đến làm phiền tôi nữa. Vả lại, tôi cũng không phải là người để cậu tùy tiện chơi đùa, tôi không phải người khác, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tôi không để tâm đến sự nghiệp ăn chơi của cậu, cậu cũng đừng kéo tôi vào rắc rối.”
Kiều Tư Yến không vì sự phũ phàng của nàng mà rời đi. Cậu biết hình tượng của bản thân trong mắt nàng vốn không tốt, vậy nên vẫn luôn rất cố gắng mà vun đắp. Có điều, dù cậu có cố gắng đến đâu, Khúc Tri Tịch vẫn không hề để tâm. Ngược lại còn tin rằng, đó chỉ là sự nông nổi nhất thời của cậu mà thôi.
Kiều Tư Yến không nói gì, chỉ nhét ô vào tay nàng rồi nhanh chóng chạy đi. Khúc Tri Tịch muốn trả cũng không trả được, bất quá chỉ có thể nhận.
Dưới màn mưa dày đặc, thoáng thấy đôi mắt Kiều Tư Yến đỏ hoe.
“Lẽ nào cậu vẫn không tin là tôi thật lòng thích cậu sao? Báo ứng, đúng thật là báo ứng.”
Có một số đoạn tình cảm vốn đã biết rõ là không đi đến đâu, vậy mà vẫn dung túng để mặc cho nó sinh sôi. Giống như thứ mà Kiều Tư Yến dành cho Khúc Tri Tịch, rõ ràng biết là nàng không thích nhưng lại vẫn cứ cố chấp bám víu. Từng dối gạt tình cảm của không biết bao nhiêu người, nay lại bị một người phũ phàng làm cho tổn thương. Kiều Tư Yến lần này, thật sự đã gặp phải báo ứng của chính mình rồi.