Chương 14: Có thích tôi không?
Lúc nàng rời khỏi quán bar, Kiều Tư Yến cũng có đuổi theo, nhưng đối mặt với sự biện minh của cậu ta, Khúc Tri Tịch càng nghe càng cảm thấy phiền. Vốn dĩ chỉ là bạn bè bình thường, đâu nhất thiết phải hao tâm tổn sức như vậy. Kiều Tư Yến thật sự sợ rồi, bình thường chọc giận nàng bao nhiêu cũng được, bởi vì những chuyện ấy chỉ là trò tiêu khiển của tuổi trẻ, nhưng lần này thật sự khác. Cậu cũng không biết Tiêu Kỳ Nhiên lại bám dai như đĩa, một hai tìm đến nàng gây rắc rối.
Cổ tay bị Kiều Tư Yến nắm lại, Khúc Tri Tịch liền cảm thấy tức giận, giật lại tay mình mà hất mạnh đối phương.
“Đừng chạm vào tôi.”
Lúc nãy trước bao nhiêu cặp mắt của người khác, cô ta vừa hất rượu vào người nàng vừa la lối ầm ĩ, lần trước ở trên lớp cũng vậy, mặt mũi của nàng sớm đã bị hai người bọn họ làm cho mất hết rồi.
Cánh tay đang lơ lửng của Kiều Tư Yến mất đà buông thõng, cậu rũ mi mắt lộ ra chút hối hận. Cuối cùng, Kiều Tư Yến chỉ để lại hai từ “xin lỗi” sau đó trở lại vào trong quán bar. Bởi vì cậu biết, lúc này có nói thế nào nàng cũng không muốn nghe, mà lòng tự trọng của bản thân ít nhiều cũng bị động đến. Vậy nên cách tốt nhất đó chính là cho nhau không gian riêng tư.
Trong lúc tâm trạng của Khúc Tri Tịch rối bời, điện thoại chợt reo lên một hồi chuông báo. Nhìn vào màn hình điện thoại mới biết là Dương Diên Vĩ gửi tin nhắn đến. Thật mất mặt, vì sao cô lại luôn xuất hiện vào những lúc nàng thảm nhất chứ?
Dương Diên Vĩ: “Sao lại khóc rồi?”
Khúc Tri Tịch đọc xong, mặt mày liền biến sắc. Nàng đang khóc sao? Ngón tay nữ nhân chợt duỗi ra, chạm vào mắt mình mới cảm nhận được có cái gì đó ươn ướt. Quả thật đã khóc rồi, còn khóc từ lúc nào nàng cũng không biết rõ. Có điều, tại sao Dương Diên Vĩ lại biết nàng đang khóc? Lẽ nào cô cũng đang ở đây sao?
Khúc Tri Tịch liếm lấy cánh môi, trả lời tin nhắn: “Sao cô lại biết?”
Dương Diên Vĩ: “Có chuyện gì mà tôi lại không biết. Phía sau lưng em, nhìn thử xem.”
Khúc Tri Tịch chưa kịp xoay người, Dương Diên Vĩ đã từ ở phía sau thổi nhẹ một làn hơi vào tai nàng. Cảm giác giật mình, nhưng lại rất nhột.
“Hôm nay… thật sự rất đẹp.”
Khúc Tri Tịch xoay người, nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của Dương Diên Vĩ đang nhìn mình, biểu cảm của nàng lại trở nên ngây ngốc. Giống như lần đầu tiên, Khúc Tri Tịch vẫn bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Dương Diên Vĩ duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu bạn nhỏ, nói:
“Đừng khóc.”
Lúc nãy ở bên trong quán gặp gỡ bạn bè, Dương Diên Vĩ hết thảy đều nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên ức hiếp bạn nhỏ. Chỉ là lần này Khúc Tri Tịch lại không nhẫn nhịn, trực tiếp ra tay đánh trả, hành động của nàng khiến cô cảm thấy rất tự hào, bởi vì điều đó chứng tỏ rằng nàng là người biết bảo vệ bản thân.
Khúc Tri Tịch lén lút nắm lấy ngón tay của cô, ủy khuất không ngừng rơi lệ. Dương Diên Vĩ nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi ra sức dỗ dành, bạn nhỏ mới miễn cưỡng nín khóc.
“Không vào nữa sao?”
Khúc Tri Tịch nghe hỏi liền dứt khoát lắc đầu, khẽ nói: “Còn cô, không tiếp tục nữa à?”
“Mọi người đều đã về hết rồi. Em nhìn tôi xem, đã uống rất nhiều.”
Khuôn mặt Dương Diên Vĩ ửng hồng, cả người phảng phất mùi rượu. So với lần trước quả thật không hề tỉnh táo hơn. Khúc Tri Tịch uống không nhiều nhưng bây giờ lại cảm thấy lòng ngực mình đập mạnh, đầu óc có chút mơ màng. Không phải vì Dương Diên Vĩ quá xinh đẹp nên mới khiến nàng ngây ngất như vậy chứ?
“Bây giờ có muốn đi đâu không?”
Khúc Tri Tịch rũ mi mắt, nói: “Chỉ cần không ở một mình thì em… đi đâu cũng được…”
Dương Diên Vĩ im lặng một hồi, khóe miệng bất giác cong lên nở một nụ cười không mấy thánh thiện.
“Vậy thì về nhà tôi…”
…
Khúc Tri Tịch bị đẩy mạnh xuống giường, cả người mềm nhũn như thạch. Cằm nhỏ của nàng bị Dương Diên Vĩ nâng lên, khéo léo khóa chặt cánh môi. Không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy trong mình ngứa ngáy, cơ thể nóng ran giống như đặt lò sưởi ngay bên cạnh.
Nếu nói Dương Diên Vĩ không kiểm soát được chính mình, thì người càng mất kiểm soát nhiều hơn chính là Khúc Tri Tịch. Nàng không hề nhớ rõ lúc ở trong xe đã làm gì Dương Diên Vĩ, chỉ biết lúc đó cô đã phải tăng tốc trở về nhà rất nhanh.
Từng lớp vải mỏng manh trên người Khúc Tri Tịch được cởi ra, giống như đêm hôm đó, cơ thể của nàng đối với chuyện này liền rất thành thật. Khúc Tri Tịch rất thỏa mãn mà hưởng thụ, giống như chỉ cần lúc này nàng mới cảm thấy bản thân hề không nhàm chán.
Dương Diên Vĩ liếm lấy vành tai bạn nhỏ, trầm thấp hỏi: “Có thích tôi không?”
Khúc Tri Tịch nhìn cô, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu không gợn sóng, biểu cảm mơ màng cất giọng nỉ non: “Có, em rất thích cô.”
“Thích như thế nào?” Dương Diên Vĩ hỏi xong liền cắn lên ngực nàng một cái.
Khiến câu trả lời của Khúc Tri Tịch phải lẫn trong tiếng rên rỉ đầy ái muội.
“Thích đến nỗi không còn tâm trí nghĩ đến việc khác.”
Câu trả lời của Khúc Tri Tịch dường như khiến cô rất hài lòng. Dương Diên Vĩ hôn lấy đôi môi đỏ mọng ấy, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Tôi cũng rất thích em, lần đầu gặp đã thích… Vậy thì đêm nay, chúng ta…”
Dương Diên Vĩ chưa nói dứt lời, Khúc Tri Tịch ở bên dưới đã kịp rướn người hôn sâu vào ngực cô, để lại một vết hôn đỏ ửng. Có âm thanh ái muội phát ra, thoang thoảng nghe thấy lời mắng của Dương Diên Vĩ.
“Nghịch ngợm…”
Cổ tay bị Kiều Tư Yến nắm lại, Khúc Tri Tịch liền cảm thấy tức giận, giật lại tay mình mà hất mạnh đối phương.
“Đừng chạm vào tôi.”
Lúc nãy trước bao nhiêu cặp mắt của người khác, cô ta vừa hất rượu vào người nàng vừa la lối ầm ĩ, lần trước ở trên lớp cũng vậy, mặt mũi của nàng sớm đã bị hai người bọn họ làm cho mất hết rồi.
Cánh tay đang lơ lửng của Kiều Tư Yến mất đà buông thõng, cậu rũ mi mắt lộ ra chút hối hận. Cuối cùng, Kiều Tư Yến chỉ để lại hai từ “xin lỗi” sau đó trở lại vào trong quán bar. Bởi vì cậu biết, lúc này có nói thế nào nàng cũng không muốn nghe, mà lòng tự trọng của bản thân ít nhiều cũng bị động đến. Vậy nên cách tốt nhất đó chính là cho nhau không gian riêng tư.
Trong lúc tâm trạng của Khúc Tri Tịch rối bời, điện thoại chợt reo lên một hồi chuông báo. Nhìn vào màn hình điện thoại mới biết là Dương Diên Vĩ gửi tin nhắn đến. Thật mất mặt, vì sao cô lại luôn xuất hiện vào những lúc nàng thảm nhất chứ?
Dương Diên Vĩ: “Sao lại khóc rồi?”
Khúc Tri Tịch đọc xong, mặt mày liền biến sắc. Nàng đang khóc sao? Ngón tay nữ nhân chợt duỗi ra, chạm vào mắt mình mới cảm nhận được có cái gì đó ươn ướt. Quả thật đã khóc rồi, còn khóc từ lúc nào nàng cũng không biết rõ. Có điều, tại sao Dương Diên Vĩ lại biết nàng đang khóc? Lẽ nào cô cũng đang ở đây sao?
Khúc Tri Tịch liếm lấy cánh môi, trả lời tin nhắn: “Sao cô lại biết?”
Dương Diên Vĩ: “Có chuyện gì mà tôi lại không biết. Phía sau lưng em, nhìn thử xem.”
Khúc Tri Tịch chưa kịp xoay người, Dương Diên Vĩ đã từ ở phía sau thổi nhẹ một làn hơi vào tai nàng. Cảm giác giật mình, nhưng lại rất nhột.
“Hôm nay… thật sự rất đẹp.”
Khúc Tri Tịch xoay người, nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của Dương Diên Vĩ đang nhìn mình, biểu cảm của nàng lại trở nên ngây ngốc. Giống như lần đầu tiên, Khúc Tri Tịch vẫn bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Dương Diên Vĩ duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu bạn nhỏ, nói:
“Đừng khóc.”
Lúc nãy ở bên trong quán gặp gỡ bạn bè, Dương Diên Vĩ hết thảy đều nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên ức hiếp bạn nhỏ. Chỉ là lần này Khúc Tri Tịch lại không nhẫn nhịn, trực tiếp ra tay đánh trả, hành động của nàng khiến cô cảm thấy rất tự hào, bởi vì điều đó chứng tỏ rằng nàng là người biết bảo vệ bản thân.
Khúc Tri Tịch lén lút nắm lấy ngón tay của cô, ủy khuất không ngừng rơi lệ. Dương Diên Vĩ nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi ra sức dỗ dành, bạn nhỏ mới miễn cưỡng nín khóc.
“Không vào nữa sao?”
Khúc Tri Tịch nghe hỏi liền dứt khoát lắc đầu, khẽ nói: “Còn cô, không tiếp tục nữa à?”
“Mọi người đều đã về hết rồi. Em nhìn tôi xem, đã uống rất nhiều.”
Khuôn mặt Dương Diên Vĩ ửng hồng, cả người phảng phất mùi rượu. So với lần trước quả thật không hề tỉnh táo hơn. Khúc Tri Tịch uống không nhiều nhưng bây giờ lại cảm thấy lòng ngực mình đập mạnh, đầu óc có chút mơ màng. Không phải vì Dương Diên Vĩ quá xinh đẹp nên mới khiến nàng ngây ngất như vậy chứ?
“Bây giờ có muốn đi đâu không?”
Khúc Tri Tịch rũ mi mắt, nói: “Chỉ cần không ở một mình thì em… đi đâu cũng được…”
Dương Diên Vĩ im lặng một hồi, khóe miệng bất giác cong lên nở một nụ cười không mấy thánh thiện.
“Vậy thì về nhà tôi…”
…
Khúc Tri Tịch bị đẩy mạnh xuống giường, cả người mềm nhũn như thạch. Cằm nhỏ của nàng bị Dương Diên Vĩ nâng lên, khéo léo khóa chặt cánh môi. Không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy trong mình ngứa ngáy, cơ thể nóng ran giống như đặt lò sưởi ngay bên cạnh.
Nếu nói Dương Diên Vĩ không kiểm soát được chính mình, thì người càng mất kiểm soát nhiều hơn chính là Khúc Tri Tịch. Nàng không hề nhớ rõ lúc ở trong xe đã làm gì Dương Diên Vĩ, chỉ biết lúc đó cô đã phải tăng tốc trở về nhà rất nhanh.
Từng lớp vải mỏng manh trên người Khúc Tri Tịch được cởi ra, giống như đêm hôm đó, cơ thể của nàng đối với chuyện này liền rất thành thật. Khúc Tri Tịch rất thỏa mãn mà hưởng thụ, giống như chỉ cần lúc này nàng mới cảm thấy bản thân hề không nhàm chán.
Dương Diên Vĩ liếm lấy vành tai bạn nhỏ, trầm thấp hỏi: “Có thích tôi không?”
Khúc Tri Tịch nhìn cô, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu không gợn sóng, biểu cảm mơ màng cất giọng nỉ non: “Có, em rất thích cô.”
“Thích như thế nào?” Dương Diên Vĩ hỏi xong liền cắn lên ngực nàng một cái.
Khiến câu trả lời của Khúc Tri Tịch phải lẫn trong tiếng rên rỉ đầy ái muội.
“Thích đến nỗi không còn tâm trí nghĩ đến việc khác.”
Câu trả lời của Khúc Tri Tịch dường như khiến cô rất hài lòng. Dương Diên Vĩ hôn lấy đôi môi đỏ mọng ấy, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Tôi cũng rất thích em, lần đầu gặp đã thích… Vậy thì đêm nay, chúng ta…”
Dương Diên Vĩ chưa nói dứt lời, Khúc Tri Tịch ở bên dưới đã kịp rướn người hôn sâu vào ngực cô, để lại một vết hôn đỏ ửng. Có âm thanh ái muội phát ra, thoang thoảng nghe thấy lời mắng của Dương Diên Vĩ.
“Nghịch ngợm…”