Chương 29: Giấy Nợ Giữa Anh Và Cô
Bên trong căn nhà không khác trong quá khứ là mấy, chỉ khác là Mai Hà đang mang thai nên trong nhà có thêm nhiều đồ cho em bé.
“Chú đi làm chưa về hả dì?” Dương Đoan Ngọc ngồi xuống ghế hỏi.
“Chú nay đi công tác tháng sau mới về” Mai Hà đi nhẹ nhàng đi vào bếp:“Con ở đây chơi chút nhé dì vào bếp rót nước”.
“Dạ”.
Sau khi Mai Hà lê chiếc bụng bầu vào bếp, Dương Đoan Ngọc cũng tranh thủ xem xét căn phòng khách. Mọi thứ vẫn i nguyên, kể cả tấm ảnh treo trong gia đình cũng vậy, vẫn là bốn người trong đó có cả Chung Trạch Dương.
Mai Hà bưng nước và trái cây lên phòng khách, rót một cốc nước đẩy về phía Dương Đoan Ngọc:“Con gái uống đi”.
“Dạ cháu cám ơn” Dương Đoan Ngọc nhẹ nhàng cầm lấy. Là trà hoa cúc.
Ngày xưa, mỗi khi Chung Trạch Dương dắt cô về nhà, mẹ cậu ấy luôn bưng trà hoa cúc lên cho cô. Cảm giác vẫn như vậy, cứ như Trạch Dương chỉ đi làm xa còn cô vẫn là bạn gái của cậu ấy.
“Dì nghe nói gia đình con đã chuyển về Hải Thành sống?” Mai Hà đột ngột hỏi.
Dương Đoan Ngọc nghe dì nói vậy cũng bỏ ly trà xuống bàn trả lời:“Dạ, ba mẹ con đã nghỉ hưu nên họ về Hải Thành sống trước”.
“À vậy sau này con sẽ theo ba mẹ về Hải Thành sống chứ?”
“Dạ” Dương Đoan Ngọc trả lời một cách ấp úng. Nếu hỏi cô thực sự có muốn về Hải Thành sống không, cô chắc chắn sẽ trả lời là không, nhưng cô không thể nào không theo ba mẹ được, cô quá mềm yếu, chỉ trách là bản thân cô không có chính kiến.
Nghe cô trả lời vậy, Mai Hà cũng ậm ừ rồi rót trà đưa lên uống.
Dương Đoan Ngọc sực nhớ ra gì đó rồi nhanh chống đưa túi quà bên mình về phía Mai Hà:“Tối nay cháu đến hơi cập rập không báo trước, cháu có món quà, cho dì tẩm bổ trong thai kì ạ”.
Mai Hà cũng nhanh tay nhận món quà từ cô:“Dì cám ơn con, lần sau đến thì đến sớm chút, sang ăn cơm với dì một bữa, bình thường chỉ có dì với bé Bi ăn cùng nhau thôi, chú đi làm suốt”.
“Dạ sau này con sẽ về thưởng thức lại tay nghề của dì ạ”.
Hai người cứ thế nói chuyện đến 9h đêm, Dương Đoan Ngọc xin phép Mai Hà thắp nhan cho Chung Trạch Dương rồi đi về.
Khi mới ra tận cửa Mai Hà ôm chặt cô, vỗ về thủ thỉ:“Sau này nhớ đến chơi nữa nhé, tạm biệt con gái”.
“Dạ hẹn gặp lại dì”.
******************
Hải Sơn về đêm rất đẹp, lúc còn học lớp 12, mỗi khi áp lực ôn thi Dương Đoan Ngọc thường đi dạo vào buổi đêm.
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng để dao chơi hay thư giãn, cô chỉ nhanh chống bắt taxi rồi đi về khách sạn nghỉ ngơi.
Vừa về tới phòng, Dương Đoan Ngọc liền nằm ngay lên giường, cô uốn éo cởi đôi giày rồi nằm ngửa nhắm mắt.
Nằm được một chút, Dương Đoan Ngọc mở điện thoại để xem chút gì đó để giải trí. Trên màn hình lại có thông báo có tin nhắn. Cô mở ra xem, thì ra tin nhắn gửi đến là của Cao Vĩ Thành.
[Lâu ngày không nhắn, bây giờ chắc em đã là sinh viên rồi nhỉ?].
Dương Đoan Ngọc mỉm cười rồi nhắn lại.
Dương Đoan Ngọc:[Đúng vậy, em sắp khai giảng rồi đấy].
Cao Vĩ Thành:[Vậy để anh đoán thử xem em học trường gì nhé].
Cao Vĩ Thành:[Là trường sĩ quan chính trị phải không?"]
Dương Đoan Ngọc:[Bing Bongggg sai rồi nhé em thi sư phạm khoa lịch sử nhé].
Cao Vĩ Thành:[Ồ]
Cao Vĩ Thành:[Anh tưởng em sẽ cãi lại lời ba mẹ để theo nguyện vọng của mình chứ].
Cao Vĩ Thành:[Xem ra anh vẫn chưa hiểu em lắm].
Dương Đoan Ngọc:[Không cần anh hiểu đâu, mà mấy tháng huấn luyện anh sao rồi kể em nghe xem].
Cao Vĩ Thành:[Dài lắm, call video đi anh kể em nghe].
Chưa kịp đợi cô trả lời, Cao Vĩ Thành nhanh chống gọi đến. Dương Đoan Ngọc ấn vào nút trả lời.
Bên kia màn hình là khuôn mặt của Cao Vĩ Thành, anh vẫn còn mặc áo màu quần đội, lúm nhúm vài cọng râu trên cằm.
Dương Đoan Ngọc nhìn vẻ mặt tàn tụi của Cao Vĩ Thành mà bật cười:“Ở bên đấy người ta tra tấn anh hay gì mà mới có mấy tháng thôi sao trong tàn tụi thế”.
Nghe tiếng cười sang sảng của cô bên kia điện thoại, Cao Vĩ Thành bày ra bộ dạng cau mày:“Em chê anh xấu hả, không sao anh chỉ hạ thấp mình để làm nền cho em thôi”.
“Uầy sao mới mấy tháng không gặp mà anh ăn nói dẻo miệng thế nhở” Dương Đoan Ngọc châm chọc anh.
Cao Vĩ Thành bật cười, anh cười rồi nhìn cô trong màn hình:“Lâu ngày không gặp em vẫn đẹp nhỉ?”
“Thật sao?” Dương Đoan Ngọc nghe anh khen thì nhanh chống đưa máy ra xa, vừa nằm vừa tạo dáng:“Thế thì anh nhìn cho kĩ vào nhá, em không còn đẹp mãi như thế này đâu”.
Cao Vĩ Thành nhìn trong màn hình, thấy cô đang uốn éo tạo dáng trông chả khác gì mấy con sâu mập. Thế nhưng trong mắt anh cô lại dễ thương vô cùng, cứ như mấy em bé núc ních đang làm nũng vậy.
Thấy anh chỉ cười mà không nói gì, Dương Đoan Ngọc quạo mặt hỏi:“Đẹp quá nên anh tắt tiếng luôn hay gì mà không nói thế, nói gì đi chứ”.
“Anh biết nói gì bây giờ?”.
“Chỉ là lâu quá không gặp em nên anh muốn ngắm em lâu thêm một chút không được sao?”.
“Không được nhá” Dương Đoan Ngọc trả lời:“Ngắm là phải trả mười ngàn một phút”.
“Được thôi” Cao Vĩ Thành cười khoái chí:“Em ghi nợ lại cho anh sau này anh hứa sẽ trả cả gốc lẫn lại”.
Dương Đoan Ngọc nhếch môi:“Xạo, anh tính quỵt nợ phải không?”.
“Ơ không hề” Cao Vĩ Thành lắc đầu.
“Để anh ghi giấy nợ nhé”.
Cô tưởng anh chỉ nói giỡn nên lớn tiếng chọc lại:“Cho anh năm phút ghi giấy nợ, trễ một giấy tiền lãi tăng gấp đôi”.
“Em là nhà tư bản hả sao bốc lột ác thế” Cao Vĩ Thành suýt xoa, anh nhanh chống bật dậy, đi tới kệ tủ lấy giấy bút ra ghi.
“Nhớ lời em nói đấy nhé, anh không trễ giây nào đâu nên đừng có tính lãi cao cho anh”.
“Được thôi anh cứ ghi đi em đang tính giờ đấy nhé” thấy anh cặm cụi viết nhưng cô vẫn chưa tin là anh đang ghi giấy nợ thật.
Vốn dĩ cũng chả mấy ai tin rằng chỉ nhìn người khác qua điện thoại thôi mà cũng phải tính tiền rồi ghi giấy nợ.
Thế nhưng Cao Vĩ Thành lại ghi giấy nợ thật.
Anh đưa tờ giấy lên màn hình cho cô xem, giấy bút rõ ràng còn có cả phần kí tên.
“Này nhá anh ghi xong rồi nha, chưa tốn đến năm phút của em mà anh còn kí cả tên nữa, bây giờ em kí tên đi”.
“Chú đi làm chưa về hả dì?” Dương Đoan Ngọc ngồi xuống ghế hỏi.
“Chú nay đi công tác tháng sau mới về” Mai Hà đi nhẹ nhàng đi vào bếp:“Con ở đây chơi chút nhé dì vào bếp rót nước”.
“Dạ”.
Sau khi Mai Hà lê chiếc bụng bầu vào bếp, Dương Đoan Ngọc cũng tranh thủ xem xét căn phòng khách. Mọi thứ vẫn i nguyên, kể cả tấm ảnh treo trong gia đình cũng vậy, vẫn là bốn người trong đó có cả Chung Trạch Dương.
Mai Hà bưng nước và trái cây lên phòng khách, rót một cốc nước đẩy về phía Dương Đoan Ngọc:“Con gái uống đi”.
“Dạ cháu cám ơn” Dương Đoan Ngọc nhẹ nhàng cầm lấy. Là trà hoa cúc.
Ngày xưa, mỗi khi Chung Trạch Dương dắt cô về nhà, mẹ cậu ấy luôn bưng trà hoa cúc lên cho cô. Cảm giác vẫn như vậy, cứ như Trạch Dương chỉ đi làm xa còn cô vẫn là bạn gái của cậu ấy.
“Dì nghe nói gia đình con đã chuyển về Hải Thành sống?” Mai Hà đột ngột hỏi.
Dương Đoan Ngọc nghe dì nói vậy cũng bỏ ly trà xuống bàn trả lời:“Dạ, ba mẹ con đã nghỉ hưu nên họ về Hải Thành sống trước”.
“À vậy sau này con sẽ theo ba mẹ về Hải Thành sống chứ?”
“Dạ” Dương Đoan Ngọc trả lời một cách ấp úng. Nếu hỏi cô thực sự có muốn về Hải Thành sống không, cô chắc chắn sẽ trả lời là không, nhưng cô không thể nào không theo ba mẹ được, cô quá mềm yếu, chỉ trách là bản thân cô không có chính kiến.
Nghe cô trả lời vậy, Mai Hà cũng ậm ừ rồi rót trà đưa lên uống.
Dương Đoan Ngọc sực nhớ ra gì đó rồi nhanh chống đưa túi quà bên mình về phía Mai Hà:“Tối nay cháu đến hơi cập rập không báo trước, cháu có món quà, cho dì tẩm bổ trong thai kì ạ”.
Mai Hà cũng nhanh tay nhận món quà từ cô:“Dì cám ơn con, lần sau đến thì đến sớm chút, sang ăn cơm với dì một bữa, bình thường chỉ có dì với bé Bi ăn cùng nhau thôi, chú đi làm suốt”.
“Dạ sau này con sẽ về thưởng thức lại tay nghề của dì ạ”.
Hai người cứ thế nói chuyện đến 9h đêm, Dương Đoan Ngọc xin phép Mai Hà thắp nhan cho Chung Trạch Dương rồi đi về.
Khi mới ra tận cửa Mai Hà ôm chặt cô, vỗ về thủ thỉ:“Sau này nhớ đến chơi nữa nhé, tạm biệt con gái”.
“Dạ hẹn gặp lại dì”.
******************
Hải Sơn về đêm rất đẹp, lúc còn học lớp 12, mỗi khi áp lực ôn thi Dương Đoan Ngọc thường đi dạo vào buổi đêm.
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng để dao chơi hay thư giãn, cô chỉ nhanh chống bắt taxi rồi đi về khách sạn nghỉ ngơi.
Vừa về tới phòng, Dương Đoan Ngọc liền nằm ngay lên giường, cô uốn éo cởi đôi giày rồi nằm ngửa nhắm mắt.
Nằm được một chút, Dương Đoan Ngọc mở điện thoại để xem chút gì đó để giải trí. Trên màn hình lại có thông báo có tin nhắn. Cô mở ra xem, thì ra tin nhắn gửi đến là của Cao Vĩ Thành.
[Lâu ngày không nhắn, bây giờ chắc em đã là sinh viên rồi nhỉ?].
Dương Đoan Ngọc mỉm cười rồi nhắn lại.
Dương Đoan Ngọc:[Đúng vậy, em sắp khai giảng rồi đấy].
Cao Vĩ Thành:[Vậy để anh đoán thử xem em học trường gì nhé].
Cao Vĩ Thành:[Là trường sĩ quan chính trị phải không?"]
Dương Đoan Ngọc:[Bing Bongggg sai rồi nhé em thi sư phạm khoa lịch sử nhé].
Cao Vĩ Thành:[Ồ]
Cao Vĩ Thành:[Anh tưởng em sẽ cãi lại lời ba mẹ để theo nguyện vọng của mình chứ].
Cao Vĩ Thành:[Xem ra anh vẫn chưa hiểu em lắm].
Dương Đoan Ngọc:[Không cần anh hiểu đâu, mà mấy tháng huấn luyện anh sao rồi kể em nghe xem].
Cao Vĩ Thành:[Dài lắm, call video đi anh kể em nghe].
Chưa kịp đợi cô trả lời, Cao Vĩ Thành nhanh chống gọi đến. Dương Đoan Ngọc ấn vào nút trả lời.
Bên kia màn hình là khuôn mặt của Cao Vĩ Thành, anh vẫn còn mặc áo màu quần đội, lúm nhúm vài cọng râu trên cằm.
Dương Đoan Ngọc nhìn vẻ mặt tàn tụi của Cao Vĩ Thành mà bật cười:“Ở bên đấy người ta tra tấn anh hay gì mà mới có mấy tháng thôi sao trong tàn tụi thế”.
Nghe tiếng cười sang sảng của cô bên kia điện thoại, Cao Vĩ Thành bày ra bộ dạng cau mày:“Em chê anh xấu hả, không sao anh chỉ hạ thấp mình để làm nền cho em thôi”.
“Uầy sao mới mấy tháng không gặp mà anh ăn nói dẻo miệng thế nhở” Dương Đoan Ngọc châm chọc anh.
Cao Vĩ Thành bật cười, anh cười rồi nhìn cô trong màn hình:“Lâu ngày không gặp em vẫn đẹp nhỉ?”
“Thật sao?” Dương Đoan Ngọc nghe anh khen thì nhanh chống đưa máy ra xa, vừa nằm vừa tạo dáng:“Thế thì anh nhìn cho kĩ vào nhá, em không còn đẹp mãi như thế này đâu”.
Cao Vĩ Thành nhìn trong màn hình, thấy cô đang uốn éo tạo dáng trông chả khác gì mấy con sâu mập. Thế nhưng trong mắt anh cô lại dễ thương vô cùng, cứ như mấy em bé núc ních đang làm nũng vậy.
Thấy anh chỉ cười mà không nói gì, Dương Đoan Ngọc quạo mặt hỏi:“Đẹp quá nên anh tắt tiếng luôn hay gì mà không nói thế, nói gì đi chứ”.
“Anh biết nói gì bây giờ?”.
“Chỉ là lâu quá không gặp em nên anh muốn ngắm em lâu thêm một chút không được sao?”.
“Không được nhá” Dương Đoan Ngọc trả lời:“Ngắm là phải trả mười ngàn một phút”.
“Được thôi” Cao Vĩ Thành cười khoái chí:“Em ghi nợ lại cho anh sau này anh hứa sẽ trả cả gốc lẫn lại”.
Dương Đoan Ngọc nhếch môi:“Xạo, anh tính quỵt nợ phải không?”.
“Ơ không hề” Cao Vĩ Thành lắc đầu.
“Để anh ghi giấy nợ nhé”.
Cô tưởng anh chỉ nói giỡn nên lớn tiếng chọc lại:“Cho anh năm phút ghi giấy nợ, trễ một giấy tiền lãi tăng gấp đôi”.
“Em là nhà tư bản hả sao bốc lột ác thế” Cao Vĩ Thành suýt xoa, anh nhanh chống bật dậy, đi tới kệ tủ lấy giấy bút ra ghi.
“Nhớ lời em nói đấy nhé, anh không trễ giây nào đâu nên đừng có tính lãi cao cho anh”.
“Được thôi anh cứ ghi đi em đang tính giờ đấy nhé” thấy anh cặm cụi viết nhưng cô vẫn chưa tin là anh đang ghi giấy nợ thật.
Vốn dĩ cũng chả mấy ai tin rằng chỉ nhìn người khác qua điện thoại thôi mà cũng phải tính tiền rồi ghi giấy nợ.
Thế nhưng Cao Vĩ Thành lại ghi giấy nợ thật.
Anh đưa tờ giấy lên màn hình cho cô xem, giấy bút rõ ràng còn có cả phần kí tên.
“Này nhá anh ghi xong rồi nha, chưa tốn đến năm phút của em mà anh còn kí cả tên nữa, bây giờ em kí tên đi”.