Chương 11: Buổi Công Bố Giải Học Sinh Giỏi
Sáng sớm Dương Đoan Ngọc đã dậy chuẩn bị áo quần, cặp sách, thoa chút son lên môi ửng hồng. Bây giờ cô đã là học sinh cuối cấp rồi, chỉ còn một khoảng thời gian ngắn như chớp mắt, cô sẽ phải từ giã thanh xuân cấp 3 để vào đời.
Ý thức được việc đó nên Dương Đoan Ngọc luôn cố gắng làm tươi tỉnh bản thân, vui chơi với mọi người. Dùng hết thị lực của đôi mắt để ghi nhớ những khoảng khắc quý giá vào tâm trí mình.
Hôm nay là ngày công bố giải thi, từ rất sớm, nhiều thầy cô và bạn bè đã ngồi đông đúc ở trước sân trường, chào cờ và lắng nghe công bố giải.
Đúng 7h30, tất cả học sinh và giáo viên đứng im, mọi người đều hướng ánh nhìn lên chiếc lá cờ đỏ năm cánh ấy, khi nhạc Tiến Quân Ca vang lên, xung quanh chợt im lặng để nhường lại cho những âm ca hùng mạnh vang dội.
Là người con yêu nước, là một học sinh yêu thích lịch sử, Dương Đoan Ngọc luôn có cảm giác tự hào và đôi chút buồn xót mỗi khi hát bài này.
Ngước lên nhìn lá cờ đỏ ấy, thật tự hào vì nó đã được dựng cao lên, tung bay cùng ngọn gió. Nhưng, để chiếc lá cờ ấy được tung bay đến bây giờ, nhiều chiến sĩ phải đổi lấy cả cuộc đời của mình để dành lấy độc lập cho đất nước.
Ông ngoại của Dương Đoan Ngọc từng là chiến sĩ cách mạng, ông đã tham gia chiến đấu giành lấy mảnh đất quê hương, cuối cùng ông đã hy sinh.
Vì thế Dương Đoan Ngọc luôn tự nhắc nhở bản thân: Những nơi mà mình đi trên mảnh đất hình chữ S này đều là ông cha ta đổ máu giành lại, phải ghi nhớ công ơn những vị anh hùng ấy.
Sau những giây phút thiêng liêng ấy là đến khoảnh khắc công bố giải.
Khi nhìn thấy cô hiệu trưởng cầm một tờ giấy lên bục đứng phát biểu, cơ thể của Dương Đoan Ngọc đã bắt đầu run lên, trán ướt đẫm mồ hôi.
Lưu Mộng Giao đứng phía sau lưng cô, thấy người Dương Đoan Ngọc run lên. Tưởng bạn mình bị ốm nên Lưu Mộng Giao đập vai Dương Đoan Ngọc hỏi:
"Này không sao chứ?"
Dương Đoan Ngọc lúc này quá căng thẳng, cô không nghe lọt được chữ nào, chỉ nhìn chăm chăm cô hiệu trưởng đang phát biểu ở phía trên.
"Sao người cậu cứng đờ thế, người toát hết mồ hôi đây này" Lưu Mộng Giao dùng hết sức lay động cô bạn mình đang ngồi phía trên.
Lúc này Dương Đoan Ngọc chợt tỉnh lại, quay sang nhìn Lưu Mộng Giao nói:"Sao thế?"
"Cậu đấy, nhìn mặt tái thế kia, cậu bị ốm hả?" nhìn cô bạn mình như mới từ hành tinh nào bay về đây, Lưu Mộng Giao thở dài.
"Các em chú ý" giọng của cô hiệu trưởng vang lên:"Cô xin được đọc kết quả của cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh của trường ta".
Một tràng pháo tay nhột nhịp của học sinh vang lên, riêng Dương Đoan Ngọc đứng ngồi không yêu. Câu nói "Tớ không sao" định nói cho Lưu Mộng Giao cuối cùng lại trôi tuột xuống dạ dày.
Cô hiệu trưởng chỉnh lại mic rồi nói:"Năm nay trường chúng ta có một giải nhất thuộc về môn lịch sử".
"Ồ"
"Là nhất môn lịch sử đó sao?"
"Ai có thể học nổi cái môn khô khan kia thế?"
"Người đấy là ai? Cậu ta thật phi thường"
"Công bố đi cô ơi"
"..."
Bên dưới là tiếng nói nhộn nhịp của mọi người. Còn Dương Đoan Ngọc thì như tim bay ra khỏi lòng ngực, khi nghe tin môn lịch sử có giải nhất, cô ngỡ vui mừng nhưng chợt nhận ra trường mình có tận mười học sinh thi môn lịch sử, chắc gì giải nhất sẽ thuộc về cô.
Dù sao Dương Đoan Ngọc chỉ mong bản thân có giải là được rồi, không nhất thì nhì hay ba, chỉ cần nhất là được.
Công sức chăm chỉ của cô chắc chắn sẽ đổi lại thành công.
Cô hiệu trưởng lại một lần nữa chỉnh mic rồi nâng cao giọng:"Giải nhất tỉnh môn lịch sử năm nay thuộc về em Dương Đoan Ngọc lớp 12B".
Lúc này mọi học sinh xung quanh đều ồ lên, tất cả mọi ánh nhìn đều thuộc về cô.
Làn da trắng nổi nhất trường cộng thêm việc cũng có chút tiếng tăm nên cái tên Dương Đoan Ngọc không ai là không biết.
"Không ngờ cậu ấy giỏi đến thế"
"Ôi trái tim nhỏ bé của tớ đã bị vẻ đẹp tri thức ấy cướp rồi sao?"
"Vừa xinh lại còn học giỏi, tớ con gái còn thích cậu ấy"
Tiếng xì xào ầm lên, cô hiệu trưởng nhắc nhở mọi người giữ trật tự để tiếp tục buổi công bố.
Riêng mỗi Dương Đoan Ngọc còn đang hồn bay phách lạc, tâm trí như đang ở đâu đó.
Ý thức được việc đó nên Dương Đoan Ngọc luôn cố gắng làm tươi tỉnh bản thân, vui chơi với mọi người. Dùng hết thị lực của đôi mắt để ghi nhớ những khoảng khắc quý giá vào tâm trí mình.
Hôm nay là ngày công bố giải thi, từ rất sớm, nhiều thầy cô và bạn bè đã ngồi đông đúc ở trước sân trường, chào cờ và lắng nghe công bố giải.
Đúng 7h30, tất cả học sinh và giáo viên đứng im, mọi người đều hướng ánh nhìn lên chiếc lá cờ đỏ năm cánh ấy, khi nhạc Tiến Quân Ca vang lên, xung quanh chợt im lặng để nhường lại cho những âm ca hùng mạnh vang dội.
Là người con yêu nước, là một học sinh yêu thích lịch sử, Dương Đoan Ngọc luôn có cảm giác tự hào và đôi chút buồn xót mỗi khi hát bài này.
Ngước lên nhìn lá cờ đỏ ấy, thật tự hào vì nó đã được dựng cao lên, tung bay cùng ngọn gió. Nhưng, để chiếc lá cờ ấy được tung bay đến bây giờ, nhiều chiến sĩ phải đổi lấy cả cuộc đời của mình để dành lấy độc lập cho đất nước.
Ông ngoại của Dương Đoan Ngọc từng là chiến sĩ cách mạng, ông đã tham gia chiến đấu giành lấy mảnh đất quê hương, cuối cùng ông đã hy sinh.
Vì thế Dương Đoan Ngọc luôn tự nhắc nhở bản thân: Những nơi mà mình đi trên mảnh đất hình chữ S này đều là ông cha ta đổ máu giành lại, phải ghi nhớ công ơn những vị anh hùng ấy.
Sau những giây phút thiêng liêng ấy là đến khoảnh khắc công bố giải.
Khi nhìn thấy cô hiệu trưởng cầm một tờ giấy lên bục đứng phát biểu, cơ thể của Dương Đoan Ngọc đã bắt đầu run lên, trán ướt đẫm mồ hôi.
Lưu Mộng Giao đứng phía sau lưng cô, thấy người Dương Đoan Ngọc run lên. Tưởng bạn mình bị ốm nên Lưu Mộng Giao đập vai Dương Đoan Ngọc hỏi:
"Này không sao chứ?"
Dương Đoan Ngọc lúc này quá căng thẳng, cô không nghe lọt được chữ nào, chỉ nhìn chăm chăm cô hiệu trưởng đang phát biểu ở phía trên.
"Sao người cậu cứng đờ thế, người toát hết mồ hôi đây này" Lưu Mộng Giao dùng hết sức lay động cô bạn mình đang ngồi phía trên.
Lúc này Dương Đoan Ngọc chợt tỉnh lại, quay sang nhìn Lưu Mộng Giao nói:"Sao thế?"
"Cậu đấy, nhìn mặt tái thế kia, cậu bị ốm hả?" nhìn cô bạn mình như mới từ hành tinh nào bay về đây, Lưu Mộng Giao thở dài.
"Các em chú ý" giọng của cô hiệu trưởng vang lên:"Cô xin được đọc kết quả của cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh của trường ta".
Một tràng pháo tay nhột nhịp của học sinh vang lên, riêng Dương Đoan Ngọc đứng ngồi không yêu. Câu nói "Tớ không sao" định nói cho Lưu Mộng Giao cuối cùng lại trôi tuột xuống dạ dày.
Cô hiệu trưởng chỉnh lại mic rồi nói:"Năm nay trường chúng ta có một giải nhất thuộc về môn lịch sử".
"Ồ"
"Là nhất môn lịch sử đó sao?"
"Ai có thể học nổi cái môn khô khan kia thế?"
"Người đấy là ai? Cậu ta thật phi thường"
"Công bố đi cô ơi"
"..."
Bên dưới là tiếng nói nhộn nhịp của mọi người. Còn Dương Đoan Ngọc thì như tim bay ra khỏi lòng ngực, khi nghe tin môn lịch sử có giải nhất, cô ngỡ vui mừng nhưng chợt nhận ra trường mình có tận mười học sinh thi môn lịch sử, chắc gì giải nhất sẽ thuộc về cô.
Dù sao Dương Đoan Ngọc chỉ mong bản thân có giải là được rồi, không nhất thì nhì hay ba, chỉ cần nhất là được.
Công sức chăm chỉ của cô chắc chắn sẽ đổi lại thành công.
Cô hiệu trưởng lại một lần nữa chỉnh mic rồi nâng cao giọng:"Giải nhất tỉnh môn lịch sử năm nay thuộc về em Dương Đoan Ngọc lớp 12B".
Lúc này mọi học sinh xung quanh đều ồ lên, tất cả mọi ánh nhìn đều thuộc về cô.
Làn da trắng nổi nhất trường cộng thêm việc cũng có chút tiếng tăm nên cái tên Dương Đoan Ngọc không ai là không biết.
"Không ngờ cậu ấy giỏi đến thế"
"Ôi trái tim nhỏ bé của tớ đã bị vẻ đẹp tri thức ấy cướp rồi sao?"
"Vừa xinh lại còn học giỏi, tớ con gái còn thích cậu ấy"
Tiếng xì xào ầm lên, cô hiệu trưởng nhắc nhở mọi người giữ trật tự để tiếp tục buổi công bố.
Riêng mỗi Dương Đoan Ngọc còn đang hồn bay phách lạc, tâm trí như đang ở đâu đó.