Chương : 30
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hai, cậu ấy còn nhìn kìa.” Tiền Tuyết quay đầu, trong phòng cái vị biểu tình chuẩn oán phụ kia thật là đáng yêu.
Tiền Hàng không nói gì, Tiền Tuyết lại nói: “Có phải cậu ấy gọi anh là đường lang vì đầu anh không có tóc không, có điều còn thiếu hai cọng râu.”
“Cậu ta thần kinh, em cũng vậy?”
Tiền Tuyết nghe ra Tiền Hàng thật sự muốn phát hỏa bèn không giỡn nữa, đề xuất ý tưởng muốn đi vòng vòng trong bệnh viện, Tiền Hàng không có gì làm liền mang cô đi. Có một ít bác sĩ y tá thấy Tiền Hàng dắt theo một mỹ nữ thì đều hỏi thăm là ai, Tiền Hàng giới thiệu với từng người một, Tiền Tuyết lại lấy nụ cười tựa thiên sứ của cô mà giành được hảo cảm của mọi người, mỗi lần Tiền Hàng đều nhịn không được muốn cảnh báo bọn họ chớ bị lừa, nha đầu này chính là một con bạo long khoác da thú Ba Đạt*. Hai người đi một vòng trước lầu nằm viện, trong lúc vô tình Tiền Tuyết trông thấy Nguyễn Văn Hách đang dán lên cửa kính nhìn bọn họ, đôi mắt trợn tròn trừng cô chuẩn một oán linh*.
[nhớ thú Ba Đạt hôn? >.<
oán linh: kiểu cô hồn mang oán hận]
“Ai da, hai, không được rồi em đau bụng.” Tiền Tuyết ôm bụng dừng lại kêu thảm.
Tiền Hàng mắt đầy hoài nghi dòm em gái nhà mình, trước đây cô cũng từng chơi chiêu này rồi.
“Thiệt đó hai, nhà vệ sinh nhà vệ sinh ở đâu, nói mau!”
Tiền Tuyết gấp tới xoay vòng vòng, Tiền Hàng tin vài phần chỉ ra vị trí nhà vệ sinh, Tiền Tuyết chạy lướt đi còn nhanh hơn thỏ. Cơ mà Tiền Tuyết lại không đi nhà vệ sinh, thoát khỏi tầm mắt Tiền Hàng liền chạy thẳng đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, khi cô chạy tới thì thấy Nguyễn Văn Hách đang ngồi trên giường xé bông vải trong gối.
Xi xi!
Tiền Tuyết cố ý phát ra quái thanh hấp dẫn Nguyễn Văn Hách, quả nhiên cậu phát hiện cô, ném gối xuống chạy qua, theo cô đây chính là một con thú con kêu ngao ngao.
“Cô là?” Nguyễn Văn Hách trợn mắt nhìn Tiền Tuyết.
“Chị hở, chị tên Tiền Tuyết.” Tiền Tuyết thấy chơi vui, sau đó cắn răng chậc chậc, “Cưng cũng trẻ quá đấy, đủ mười tám rồi chưa?”
“Nói nhảm.” Nguyễn Văn Hách nhìn ra ngoài cảnh giác hỏi, “Đường lang gọi cô là Tiểu Tuyết?”
“Phải đó, thân thiết hông? Chị nói có phải là cưng thích an… Tiền Hàng của chị không hả?” Tiền Tuyết lanh mồm mém nữa nói anh.
Nguyễn Văn Hách không vui nắm song cửa chất vấn, “Tiền Hàng của cô? Ai nói anh ta là của cô, anh ta vẫn luôn chơi với tôi.”
Tiền Tuyết cố ý kéo dài giọng chọc người, “Yo ~ bọn chị thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quan hệ thân thiết.”
Nguyễn Văn Hách bĩu môi khóe mắt cũng đã ướt, đột nhiên la ầm lên: “Ảnh từng sờ đệ đệ tôi, có sờ của cô chưa?”
Tiền Tuyết ngẩn ra, cô đương nhiên không có đệ đệ, cơ mà từng sờ là sao, ông anh của cô có biết xấu hổ hay không vậy.
“Tiểu Văn Văn, đệ đệ của em làm sao, em còn có em trai?” Phương Chưng ở cách vách nghe tiếng la thì chạy đến cửa hỏi, còn đáng thương vươn tay ra mong Nguyễn Văn Hách chú ý hắn.
“Câm mồm, em đang cãi lộn với người ta nè.” Nguyễn Văn Hách la với cách vách. [cưng quá Hách ơi, cưng dễ cưng qua ;;A;;]
Tiền Tuyết vươn tay huơ trước mặt Nguyễn Văn Hách, cậu chuyển tầm mắt trở về: “Này, đừng nói lời không đâu nữa, cưng nói ảnh từng sờ đệ đệ cưng? Sờ thế nào, ngoại trừ sờ còn làm gì khác không?”
“Sao tôi phải nói cho cô biết?” Nguyễn Văn Hách dường như nghĩ tới cái gì bỗng rơi nước mắt, “Sờ xong rồi mấy ngày sau đó không thèm để ý tôi, không chơi với tôi, hu hu hu…”
“Ui, cưng đừng khóc, cưng khóc thiệt hả, chị đã nói đừng khóc mà.” Tiền Tuyết cào tóc, cô chỉ muốn chọc Nguyễn Văn Hách một chút, nào ngờ mới mấy câu đã khóc rồi.
Tiền Hàng ở bên kia sợ Tiền Tuyết gây họa tìm đến lầu nằm viện, vừa vào đã thấy Tiền Tuyết đứng trước phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách hoảng hốt lo lắng mà nói gì đó, đi qua nghe ngóng mới biết xảy ra chuyện gì.
“Em về phòng làm việc cho anh, biết cậu ấy là bệnh nhân mà còn chọc.” Tiền Hàng đuổi Tiền Tuyết, sớm biết thế này đã không để cô nàng vào.
“Xí, làm như anh có lý lắm vậy, không biết ai chiếm tiện nghi của nhóc con nhà người ta.”
“Em nói cái gì?”
Tiền Hàng rõ ràng nghe thấy Tiền Tuyết lầm bầm nói gì đó nhưng không nghe được, Tiền Tuyết lắc đầu ra vẻ chưa nói gì, sau đó chạy mất. Tiền Hàng thấy Tiền Tuyết không nói tiếng nào đã bỏ chạy, còn tưởng rằng câu vừa nãy nặng lời, lỡ như cô chạy về chỗ cha mẹ cáo trạng, anh có thể ăn không ít khổ đâu. Chẳng qua lo lắng của Tiền Hàng hiển nhiên là dư thừa, bởi vì không mất bao lâu Tiền Tuyết đã trở lại, trên tay còn xách theo hộp quà nhỏ.
“Tiểu đệ đệ đừng khóc nữa, tỷ tỷ cho em đồ chơi nè.”
Tiền Tuyết quơ hộp quà lớn cỡ nắm tay trong tay, mở nắp ra, một cái xác chết mặt mày dơ bẩn xấu xí bật ra. Tiền Hàng áu một tiếng ôm tim xoay người, Tiền Tuyết cười tủm tỉm dòm anh, sớm biết anh sợ thì đã sớm chuẩn bị cái này rồi. Nguyễn Văn Hách thật đúng là không khóc nữa, mắt chớp cũng không chớp mà nhìn hộp quà lom lom, xác chết bên trong kết hợp với lò xo lắc a lư.
“Thích cái này không? Cho em đó, nhưng mà không được khóc.” Tiền Tuyết gài hộp lại đặt vào trong tay Nguyễn Văn Hách.
Tiền Hàng trừng Tiền Tuyết, “Em còn không biết ngượng mà nói, em không chọc cậu ấy sẽ khóc sao? Còn có thứ này của em là mua cho anh đúng không?”
“Em phát hiện chỉ số thông minh của anh sáng láng như đầu anh vậy.”
“Em muốn chết?”
Nguyễn Văn Hách nghe hai người đang ở đó cãi nhau, vừa giơ tay mở hộp quà, xác chết bên trong bật ra, lại gài nắp rồi lại mở ra, sau đó nâng mắt liếc trộm Tiền Tuyết, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười.
Tiền Tuyết vô ý trông thấy nụ cười nơi khóe môi Nguyễn Văn Hách, không phải nụ cười vui vẻ mà là nụ cười đạt được âm mưu, tên nhóc này ban nãy giả khóc sao!
Tiền Hàng thấy thời gian không còn sớm bèn mang bọn họ đến căn tin ăn cơm, Tiền Tuyết lần đầu tiên trông thấy bệnh nhân nên rất hưng phấn, nếu không phải Tiền Hàng ngăn cản, cô đã đi tìm bệnh nhân chụp ảnh chung. Bọn họ chân trước vừa vào căn tin, Phương Chưng chân sau đã theo tới, thế là mấy người ngồi ăn cơm cùng nhau.
Nguyễn Văn Hách rất nghe lời, dù thích ăn thịt, nhưng thức ăn hôm nay nửa chay nửa mặn, trong cơm có vị thịt, cậu ăn vào đã vui vẻ. Tinh thần hễ vui vẻ, liền cùng Tiền Hàng và Phương Chưng bla bla tiếng có tiếng không.
Tiền Tuyết ngồi xéo phía đối diện Nguyễn Văn Hách khảy khảy cơm trong chén, thấy Nguyễn Văn Hách cắm đầu ăn lại còn trò chuyện vui vẻ, đũa của cô duỗi vào cơm của Nguyễn Văn Hách gắp một khối thịt, quả nhiên hương vị không tệ. Nguyễn Văn Hách quay đầu lại, dường như thấy có gì đó lùi về phía Tiền Tuyết, cậu còn khom lưng dòm dưới đáy bàn, nhưng gì cũng không thấy.
“Nhìn gì vậy, chưa từng thấy con gái mặc váy hả?” Tiền Tuyết đại khái là có tật giật mình, trực tiếp đá lên đùi Tiền Hàng đang ngồi đối diện cô.
“Em đạp ai đó? Hôm nay không phải em mặc đồ thể thao sao, lấy đâu ra váy?”
Tiền Hàng thiếu chút nữa đạp trở lại, Tiền Tuyết một bộ biểu tình có lỗi tiếp tục ăn. Nhưng không bao lâu, đũa của Tiền Tuyết lại lần nữa thò vào trong thức ăn của Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng phát hiện cho cô một đũa đánh trở về, cô trừng Tiền Hàng nhanh chóng gắp mất thức ăn trong mâm của Nguyễn Văn Hách.
“Có chuột.” Nguyễn Văn Hách với Phương Chưng tám chuyện xong lại phát hiện trong thức ăn mất đi cục thịt.
“Cậu đây là mắt Ultraman hợp kim titan 24K à?” Tiền Hàng thật sự bội phục trí nhớ của Nguyễn Văn Hách, ngay cả mất cục thịt cũng biết.
Nguyễn Văn Hách lật mí mắt cho Tiền Hàng xem, “Là mắt tơ máu, hôm qua không ngủ sung huyết hết rồi.”
“Cậu biết vậy thì ăn xong rồi đi ngủ đi.” Tiền Hàng đẩy đầu Nguyễn Văn Hách trở về, cách quá gần rồi.
Tiền Tuyết thấy hai người nói chuyện, lại gắp thịt của Nguyễn Văn Hách. Dư quang của Phương Chưng cũng phát hiện Tiền Tuyết đang trộm thịt, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, trái lại còn nhào vào cuộc trò chuyện của Nguyễn Văn Hách và Tiền Hàng. Tiền Tuyết hớn hở, đôi đũa giống như thả chậm động tác quay trở lại gắp thịt của Nguyễn Văn Hách, mắt thấy việc ăn trộm sắp thành công, Nguyễn Văn Hách đột nhiên quay đầu nuốt luôn thịt trên đũa, chép miệng đắc ý mà cười với cô.
Chiến thư, đây rành rành là chiến thư! Tiền Tuyết nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách thầm nghĩ, cũng phát thệ với đầu trọc đối diện, nếu cô còn xem Nguyễn Văn Hách là tên điên, thì cô mới bị điên. [người ta phát thệ với thượng đế, thần linh trên trời, con nhỏ này… =))))]
Nguyễn Văn Hách đắc ý đủ rồi, ăn cơm nhỏ giọng hỏi Tiền Hàng, “Đường lang, tụi mình ra ngoài được không? Ta muốn ra ngoài chơi, lần trước chưa chơi đã.”
“Hóa ra bệnh nhân ở đây của các anh còn có thể ra ngoài hả?” Tiền Tuyết chen lời, thầm nghĩ phải chen theo.
Tiền Hàng trừng Tiền Tuyết một cái bảo cô im mồm, sau đó nói với Nguyễn Văn Hách: “Gần đây không được, mấy người chủ nhiệm đều ở đây, cậu ngoan ngoãn vài ngày đi.”
“Đừng mà, ra ngoài chơi đi, buồn chết.” Nguyễn Văn Hách lấy lòng gắp đồ ăn của mình cho Tiền Hàng, “Cái này cho mi, xem như quà cảm ơn, cho nên mang ta ra ngoài đi.”
“Không được, một hồi nữa ăn cơm xong cậu đi ngủ cho tôi.” Tiền Hàng bất vi sở động, họ ra ngoài thường xuyên sẽ bị bệnh viện phát hiện, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản như đại ma vương phát uy đâu.
“Vậy cho mi cái này, mi đồng ý rồi chứ.”
Nguyễn Văn Hách lấy hộp quà lúc trước Tiền Tuyết cho cậu ra, mặc dù Tiền Hàng thích cái tiết tấu tựa như cầu hôn thế này, nhưng hộp quà đó có đánh chết anh cũng sẽ không nhận.
“Đừng nghĩ ra ngoài nữa, không có cửa đâu.”
Tiền Hàng kiên quyết bác bỏ, Nguyễn Văn Hách nhăn mặt lại, vẫn cố gắng khuyên Tiền Hàng đồng ý, còn thiếu lấy thân ra báo đáp thôi. Tiền Hàng quyết tâm không đồng ý, giả trang thành đầu gỗ cắm đầu ăn cơm, mặc cho Nguyễn Văn Hách nói gì cũng không đáp lời.
“Kỳ thực, em có một biện pháp.” Tiền Tuyết ngậm đũa nhìn bọn họ.
Nguyễn Văn Hách trông mong nhìn cô, còn cẩn thận đưa hộp quà qua, cho dù cô có thể là tình địch của mình cũng không quan trọng nữa.
“He he, ngày mai thì biết thôi. Không đúng, ngày mốt.”
Mặc dù họ hiếu kỳ biện pháp của Tiền Tuyết, nhưng nếu cô không chịu nói thì cũng vô phương. Tiền Tuyết ăn cơm xong thì lấy chìa khóa nhà của Tiền Hàng đi về, trước khi đi còn bảo Nguyễn Văn Hách chờ tin tốt của cô, Nguyễn Văn Hách vung tờ khăn giấy cung tiễn cô, một bộ tư thế lần sau mời ngài trở lại.
“Hai, cậu ấy còn nhìn kìa.” Tiền Tuyết quay đầu, trong phòng cái vị biểu tình chuẩn oán phụ kia thật là đáng yêu.
Tiền Hàng không nói gì, Tiền Tuyết lại nói: “Có phải cậu ấy gọi anh là đường lang vì đầu anh không có tóc không, có điều còn thiếu hai cọng râu.”
“Cậu ta thần kinh, em cũng vậy?”
Tiền Tuyết nghe ra Tiền Hàng thật sự muốn phát hỏa bèn không giỡn nữa, đề xuất ý tưởng muốn đi vòng vòng trong bệnh viện, Tiền Hàng không có gì làm liền mang cô đi. Có một ít bác sĩ y tá thấy Tiền Hàng dắt theo một mỹ nữ thì đều hỏi thăm là ai, Tiền Hàng giới thiệu với từng người một, Tiền Tuyết lại lấy nụ cười tựa thiên sứ của cô mà giành được hảo cảm của mọi người, mỗi lần Tiền Hàng đều nhịn không được muốn cảnh báo bọn họ chớ bị lừa, nha đầu này chính là một con bạo long khoác da thú Ba Đạt*. Hai người đi một vòng trước lầu nằm viện, trong lúc vô tình Tiền Tuyết trông thấy Nguyễn Văn Hách đang dán lên cửa kính nhìn bọn họ, đôi mắt trợn tròn trừng cô chuẩn một oán linh*.
[nhớ thú Ba Đạt hôn? >.<
oán linh: kiểu cô hồn mang oán hận]
“Ai da, hai, không được rồi em đau bụng.” Tiền Tuyết ôm bụng dừng lại kêu thảm.
Tiền Hàng mắt đầy hoài nghi dòm em gái nhà mình, trước đây cô cũng từng chơi chiêu này rồi.
“Thiệt đó hai, nhà vệ sinh nhà vệ sinh ở đâu, nói mau!”
Tiền Tuyết gấp tới xoay vòng vòng, Tiền Hàng tin vài phần chỉ ra vị trí nhà vệ sinh, Tiền Tuyết chạy lướt đi còn nhanh hơn thỏ. Cơ mà Tiền Tuyết lại không đi nhà vệ sinh, thoát khỏi tầm mắt Tiền Hàng liền chạy thẳng đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, khi cô chạy tới thì thấy Nguyễn Văn Hách đang ngồi trên giường xé bông vải trong gối.
Xi xi!
Tiền Tuyết cố ý phát ra quái thanh hấp dẫn Nguyễn Văn Hách, quả nhiên cậu phát hiện cô, ném gối xuống chạy qua, theo cô đây chính là một con thú con kêu ngao ngao.
“Cô là?” Nguyễn Văn Hách trợn mắt nhìn Tiền Tuyết.
“Chị hở, chị tên Tiền Tuyết.” Tiền Tuyết thấy chơi vui, sau đó cắn răng chậc chậc, “Cưng cũng trẻ quá đấy, đủ mười tám rồi chưa?”
“Nói nhảm.” Nguyễn Văn Hách nhìn ra ngoài cảnh giác hỏi, “Đường lang gọi cô là Tiểu Tuyết?”
“Phải đó, thân thiết hông? Chị nói có phải là cưng thích an… Tiền Hàng của chị không hả?” Tiền Tuyết lanh mồm mém nữa nói anh.
Nguyễn Văn Hách không vui nắm song cửa chất vấn, “Tiền Hàng của cô? Ai nói anh ta là của cô, anh ta vẫn luôn chơi với tôi.”
Tiền Tuyết cố ý kéo dài giọng chọc người, “Yo ~ bọn chị thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quan hệ thân thiết.”
Nguyễn Văn Hách bĩu môi khóe mắt cũng đã ướt, đột nhiên la ầm lên: “Ảnh từng sờ đệ đệ tôi, có sờ của cô chưa?”
Tiền Tuyết ngẩn ra, cô đương nhiên không có đệ đệ, cơ mà từng sờ là sao, ông anh của cô có biết xấu hổ hay không vậy.
“Tiểu Văn Văn, đệ đệ của em làm sao, em còn có em trai?” Phương Chưng ở cách vách nghe tiếng la thì chạy đến cửa hỏi, còn đáng thương vươn tay ra mong Nguyễn Văn Hách chú ý hắn.
“Câm mồm, em đang cãi lộn với người ta nè.” Nguyễn Văn Hách la với cách vách. [cưng quá Hách ơi, cưng dễ cưng qua ;;A;;]
Tiền Tuyết vươn tay huơ trước mặt Nguyễn Văn Hách, cậu chuyển tầm mắt trở về: “Này, đừng nói lời không đâu nữa, cưng nói ảnh từng sờ đệ đệ cưng? Sờ thế nào, ngoại trừ sờ còn làm gì khác không?”
“Sao tôi phải nói cho cô biết?” Nguyễn Văn Hách dường như nghĩ tới cái gì bỗng rơi nước mắt, “Sờ xong rồi mấy ngày sau đó không thèm để ý tôi, không chơi với tôi, hu hu hu…”
“Ui, cưng đừng khóc, cưng khóc thiệt hả, chị đã nói đừng khóc mà.” Tiền Tuyết cào tóc, cô chỉ muốn chọc Nguyễn Văn Hách một chút, nào ngờ mới mấy câu đã khóc rồi.
Tiền Hàng ở bên kia sợ Tiền Tuyết gây họa tìm đến lầu nằm viện, vừa vào đã thấy Tiền Tuyết đứng trước phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách hoảng hốt lo lắng mà nói gì đó, đi qua nghe ngóng mới biết xảy ra chuyện gì.
“Em về phòng làm việc cho anh, biết cậu ấy là bệnh nhân mà còn chọc.” Tiền Hàng đuổi Tiền Tuyết, sớm biết thế này đã không để cô nàng vào.
“Xí, làm như anh có lý lắm vậy, không biết ai chiếm tiện nghi của nhóc con nhà người ta.”
“Em nói cái gì?”
Tiền Hàng rõ ràng nghe thấy Tiền Tuyết lầm bầm nói gì đó nhưng không nghe được, Tiền Tuyết lắc đầu ra vẻ chưa nói gì, sau đó chạy mất. Tiền Hàng thấy Tiền Tuyết không nói tiếng nào đã bỏ chạy, còn tưởng rằng câu vừa nãy nặng lời, lỡ như cô chạy về chỗ cha mẹ cáo trạng, anh có thể ăn không ít khổ đâu. Chẳng qua lo lắng của Tiền Hàng hiển nhiên là dư thừa, bởi vì không mất bao lâu Tiền Tuyết đã trở lại, trên tay còn xách theo hộp quà nhỏ.
“Tiểu đệ đệ đừng khóc nữa, tỷ tỷ cho em đồ chơi nè.”
Tiền Tuyết quơ hộp quà lớn cỡ nắm tay trong tay, mở nắp ra, một cái xác chết mặt mày dơ bẩn xấu xí bật ra. Tiền Hàng áu một tiếng ôm tim xoay người, Tiền Tuyết cười tủm tỉm dòm anh, sớm biết anh sợ thì đã sớm chuẩn bị cái này rồi. Nguyễn Văn Hách thật đúng là không khóc nữa, mắt chớp cũng không chớp mà nhìn hộp quà lom lom, xác chết bên trong kết hợp với lò xo lắc a lư.
“Thích cái này không? Cho em đó, nhưng mà không được khóc.” Tiền Tuyết gài hộp lại đặt vào trong tay Nguyễn Văn Hách.
Tiền Hàng trừng Tiền Tuyết, “Em còn không biết ngượng mà nói, em không chọc cậu ấy sẽ khóc sao? Còn có thứ này của em là mua cho anh đúng không?”
“Em phát hiện chỉ số thông minh của anh sáng láng như đầu anh vậy.”
“Em muốn chết?”
Nguyễn Văn Hách nghe hai người đang ở đó cãi nhau, vừa giơ tay mở hộp quà, xác chết bên trong bật ra, lại gài nắp rồi lại mở ra, sau đó nâng mắt liếc trộm Tiền Tuyết, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười.
Tiền Tuyết vô ý trông thấy nụ cười nơi khóe môi Nguyễn Văn Hách, không phải nụ cười vui vẻ mà là nụ cười đạt được âm mưu, tên nhóc này ban nãy giả khóc sao!
Tiền Hàng thấy thời gian không còn sớm bèn mang bọn họ đến căn tin ăn cơm, Tiền Tuyết lần đầu tiên trông thấy bệnh nhân nên rất hưng phấn, nếu không phải Tiền Hàng ngăn cản, cô đã đi tìm bệnh nhân chụp ảnh chung. Bọn họ chân trước vừa vào căn tin, Phương Chưng chân sau đã theo tới, thế là mấy người ngồi ăn cơm cùng nhau.
Nguyễn Văn Hách rất nghe lời, dù thích ăn thịt, nhưng thức ăn hôm nay nửa chay nửa mặn, trong cơm có vị thịt, cậu ăn vào đã vui vẻ. Tinh thần hễ vui vẻ, liền cùng Tiền Hàng và Phương Chưng bla bla tiếng có tiếng không.
Tiền Tuyết ngồi xéo phía đối diện Nguyễn Văn Hách khảy khảy cơm trong chén, thấy Nguyễn Văn Hách cắm đầu ăn lại còn trò chuyện vui vẻ, đũa của cô duỗi vào cơm của Nguyễn Văn Hách gắp một khối thịt, quả nhiên hương vị không tệ. Nguyễn Văn Hách quay đầu lại, dường như thấy có gì đó lùi về phía Tiền Tuyết, cậu còn khom lưng dòm dưới đáy bàn, nhưng gì cũng không thấy.
“Nhìn gì vậy, chưa từng thấy con gái mặc váy hả?” Tiền Tuyết đại khái là có tật giật mình, trực tiếp đá lên đùi Tiền Hàng đang ngồi đối diện cô.
“Em đạp ai đó? Hôm nay không phải em mặc đồ thể thao sao, lấy đâu ra váy?”
Tiền Hàng thiếu chút nữa đạp trở lại, Tiền Tuyết một bộ biểu tình có lỗi tiếp tục ăn. Nhưng không bao lâu, đũa của Tiền Tuyết lại lần nữa thò vào trong thức ăn của Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng phát hiện cho cô một đũa đánh trở về, cô trừng Tiền Hàng nhanh chóng gắp mất thức ăn trong mâm của Nguyễn Văn Hách.
“Có chuột.” Nguyễn Văn Hách với Phương Chưng tám chuyện xong lại phát hiện trong thức ăn mất đi cục thịt.
“Cậu đây là mắt Ultraman hợp kim titan 24K à?” Tiền Hàng thật sự bội phục trí nhớ của Nguyễn Văn Hách, ngay cả mất cục thịt cũng biết.
Nguyễn Văn Hách lật mí mắt cho Tiền Hàng xem, “Là mắt tơ máu, hôm qua không ngủ sung huyết hết rồi.”
“Cậu biết vậy thì ăn xong rồi đi ngủ đi.” Tiền Hàng đẩy đầu Nguyễn Văn Hách trở về, cách quá gần rồi.
Tiền Tuyết thấy hai người nói chuyện, lại gắp thịt của Nguyễn Văn Hách. Dư quang của Phương Chưng cũng phát hiện Tiền Tuyết đang trộm thịt, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, trái lại còn nhào vào cuộc trò chuyện của Nguyễn Văn Hách và Tiền Hàng. Tiền Tuyết hớn hở, đôi đũa giống như thả chậm động tác quay trở lại gắp thịt của Nguyễn Văn Hách, mắt thấy việc ăn trộm sắp thành công, Nguyễn Văn Hách đột nhiên quay đầu nuốt luôn thịt trên đũa, chép miệng đắc ý mà cười với cô.
Chiến thư, đây rành rành là chiến thư! Tiền Tuyết nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách thầm nghĩ, cũng phát thệ với đầu trọc đối diện, nếu cô còn xem Nguyễn Văn Hách là tên điên, thì cô mới bị điên. [người ta phát thệ với thượng đế, thần linh trên trời, con nhỏ này… =))))]
Nguyễn Văn Hách đắc ý đủ rồi, ăn cơm nhỏ giọng hỏi Tiền Hàng, “Đường lang, tụi mình ra ngoài được không? Ta muốn ra ngoài chơi, lần trước chưa chơi đã.”
“Hóa ra bệnh nhân ở đây của các anh còn có thể ra ngoài hả?” Tiền Tuyết chen lời, thầm nghĩ phải chen theo.
Tiền Hàng trừng Tiền Tuyết một cái bảo cô im mồm, sau đó nói với Nguyễn Văn Hách: “Gần đây không được, mấy người chủ nhiệm đều ở đây, cậu ngoan ngoãn vài ngày đi.”
“Đừng mà, ra ngoài chơi đi, buồn chết.” Nguyễn Văn Hách lấy lòng gắp đồ ăn của mình cho Tiền Hàng, “Cái này cho mi, xem như quà cảm ơn, cho nên mang ta ra ngoài đi.”
“Không được, một hồi nữa ăn cơm xong cậu đi ngủ cho tôi.” Tiền Hàng bất vi sở động, họ ra ngoài thường xuyên sẽ bị bệnh viện phát hiện, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản như đại ma vương phát uy đâu.
“Vậy cho mi cái này, mi đồng ý rồi chứ.”
Nguyễn Văn Hách lấy hộp quà lúc trước Tiền Tuyết cho cậu ra, mặc dù Tiền Hàng thích cái tiết tấu tựa như cầu hôn thế này, nhưng hộp quà đó có đánh chết anh cũng sẽ không nhận.
“Đừng nghĩ ra ngoài nữa, không có cửa đâu.”
Tiền Hàng kiên quyết bác bỏ, Nguyễn Văn Hách nhăn mặt lại, vẫn cố gắng khuyên Tiền Hàng đồng ý, còn thiếu lấy thân ra báo đáp thôi. Tiền Hàng quyết tâm không đồng ý, giả trang thành đầu gỗ cắm đầu ăn cơm, mặc cho Nguyễn Văn Hách nói gì cũng không đáp lời.
“Kỳ thực, em có một biện pháp.” Tiền Tuyết ngậm đũa nhìn bọn họ.
Nguyễn Văn Hách trông mong nhìn cô, còn cẩn thận đưa hộp quà qua, cho dù cô có thể là tình địch của mình cũng không quan trọng nữa.
“He he, ngày mai thì biết thôi. Không đúng, ngày mốt.”
Mặc dù họ hiếu kỳ biện pháp của Tiền Tuyết, nhưng nếu cô không chịu nói thì cũng vô phương. Tiền Tuyết ăn cơm xong thì lấy chìa khóa nhà của Tiền Hàng đi về, trước khi đi còn bảo Nguyễn Văn Hách chờ tin tốt của cô, Nguyễn Văn Hách vung tờ khăn giấy cung tiễn cô, một bộ tư thế lần sau mời ngài trở lại.