Chương 63: Bạn bè
Vân Phương nghiêng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa: "Cậu có nghe thấy tiếng trẻ con khóc không?"
"Chắc nghe lầm thôi, đồng chí Triệu Tiểu Tiểu còn nằm trong lồng giữ nhiệt chưa ra kia kìa." Hoàng Sơ ôm điện thoại đầu cũng không ngẩng lên nói: "Hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó hai người bạn của hai đứa sao còn chưa đến?"
Dịch Trần Lương dọn rác trên bàn, ngước đầu nhìn đồng hồ: "Tôi nhớ bên đó chỉ một có cái hẻm, chẳng lẽ đi nhầm đường?"
Vân Phương không biết vì sao đột nhiên trong lòng thấy bất an, cảm giác hình như có chuyện gì xảy ra.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vân Phương nhìn thoáng qua dãy số lạ trên điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.
"Xin chào?"
"Vân Phương, tôi là Tô Thanh Bách." Giọng nói đối phương có chút biến dạng: "Có thể nói Thường Tử Kỳ nghe máy được không?"
Vân Phương nhăn mày lại: "Thường Tử Kỳ không ở chỗ tôi."
Anh không biết Tô Thanh Bách vậy mà quen biết Thường Tử Kỳ.
"Em ấy nói có việc ghé qua cửa hàng của cậu một lúc, tôi đã đợi gần một tiếng, điện thoại em ấy tắt máy." Tô Thanh Bách lời ít ý nhiều khái quát mọi thứ: "Cửa hàng của cậu ở đâu?"
Vân Phương nói ra một địa chỉ.
Tô Thanh Bách mặc một bộ lễ phục giản dị, có vẻ vì gấp gáp nên tóc có chút rối, lúc vào cửa hàng nhìn thẳng về nơi Vân Phương và Dịch Trần Lương đang đứng.
Khoảnh khắc Vân Phương nhìn lên, hình ảnh trước mắt và một hình ảnh từ sâu thẳm nơi ký ức trùng hợp chồng lên nhau.
Cuối cùng, anh cũng biết vì sao vào lần đầu tiên gặp Tô Thanh Bách lại có cảm giác quen thuộc.
—--- Đó cũng vào một đêm đen kịt, đèn cảnh sát hai màu giao nhau thắp sáng xung quanh cửa hang động. Thường Tử Kỳ bị ai đó giữ chặt, như phát điên gọi tên Tề Hoạch.
Vị cảnh sát trước mặt Dịch Trần Lương vừa khóc vừa mắng chửi anh nói anh mau trả đội trưởng Tề về cho họ.
Có người từ trên xe công vụ của chính quyền bước xuống. Người đó còn chưa kịp thay quần áo, mặc một bộ lễ phục giản dị, hắn đến rất vội nên mái tóc rối tung, đứng trong đám người ầm ĩ ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Dịch Trần Lương.
Khi ấy Dịch Trần Lương cảm thấy thật khó hiểu, bởi vì mục đích của ánh mắt đó quá mãnh liệt, giống như biết anh là ai, thậm chí còn mang đến ảo giác như người hắn tìm chính là anh.
Sau đó người kia chạy đến trước mặt Thường Tử Kỳ đã mất đi lý trí, đánh Thường Tử Kỳ một quyền.
Thường tổng bình tĩnh lại, giọng nói mang theo âm nức nở gọi hắn một tiếng anh—
Thời thiếu niên Tô Thanh Bách còn chưa có khí thế như 20 năm sau, thậm chí vì quá vội vàng chạy tới nên có chút thở dốc, hắn hỏi Vân Phương: "Thường Tử Kỳ không đến đây?"
"Không có." Vân Phương không mặn không nhạt nhìn hắn một cái.
Sắc mặt Tô Thanh Bách rất xấu nhưng đầu óc thì cực kỳ bình tĩnh. Hắn cầm điện thoại ra ngoài gọi một cuộc lại một cuộc điện thoại, thông báo cho nhà họ Thường, hơn nữa còn gọi cho cả Chu Ngang.
Hoàng Sơ thấy hắn như chạy nhầm trại giặc, khó hiểu nói: "Học sinh cấp 3 ra ngoài chơi quên giờ giấc là chuyện bình thường mà, bạn học cậu không cần lo lắng đâu."
"Quan niệm về thời gian của em họ tôi vô cùng mạnh. Từ nhỏ đến lớn chỉ đến muộn một lần, người trong nhà bất kỳ lúc nào đều biết tin tức về em ấy, bây giờ em ấy đã đến muộn 35 phút." Tô Thanh Bách mím môi: "Một lần đến muộn kia là vì bị bắt cóc."
Hoàng Sơ: "..…"
Chúng ta hình như không sống chung một thế giới.
Tô Thanh Bách bình tĩnh, vững vàng nói chuyện điện thoại, nhìn Vân Phương nói: "Nếu có tin tức gì của Thường Tử Kỳ làm phiền cậu nhanh chóng nói cho tôi biết."
Vân Phương gật đầu.
Tô Thanh Bách vội vàng rời đi.
Dịch Trần Lương thử gọi điện thoại, nhìn về phía Vân Phương: "Tề Hoạch cũng tắt máy."
"Trời ơi, không phải bị bắt cóc thật chứ?" Hoàng Sơ bị bầu không khí nghiêm trọng lây nhiễm, trong đầu hiện lên một loạt ân oán thế gia: "Nhà cậu ta có nhiều tiền lắm hả?"
Cũng chỉ là tùy tiện chôm cái danh nhà giàu số một tỉnh S thôi.
Vân Phương ném giẻ lau trong tay đi, "Đóng cửa."
Kéo cửa cuốn xuống, dưới ánh đèn mờ Dịch Trần Lương không thấy rõ biểu cảm của Vân Phương.
"Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ —" Dịch Trần Lương mở miệng nói nhưng bị Vân Phương ngăn cản.
"Về nhà." Vân Phương gõ đầu cậu một cái, "Hai người họ sẽ không sao cả."
Dù gì 20 năm sau còn có thể nhảy nhót tung tăng trước mặt anh thì chắc sẽ không chết vào lúc này. Hơn nữa nhà họ Thường và nhà họ Tô không phải ăn chay, tóm lại không thể ngay cả người mà cứu cũng không ra.
Không đến lượt anh và Dịch Trần Lương nhúng tay. Anh cũng không muốn bị cuốn vào, càng không muốn để Dịch Trần Lương rơi vào nguy hiểm. Suy cho cùng, Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ đối với họ chỉ là những người xa lạ có chút quen biết mà thôi.
"Nhưng tôi hơi lo lắng." Dịch Trần Lương nhíu mày, "Hay chúng ta giúp tìm kiếm họ?"
Vân Phương nghe Dịch Trần Lương nói vậy vô cùng ngạc nhiên, "Lo lắng?"
"Đúng vậy, chúng ta không phải bạn bè với nhau sao?" Giọng điệu Dịch Trần Lương rất đương nhiên: "Bọn mình còn có một group bốn người nữa mà."
Vân Phương rất muốn nói trò trẻ con đó không thể coi là thật, lấy đâu ra nhiều bạn bè có thể kết như thế….
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của Dịch Trần Lương lời không thể nói ra.
Không biết vì sao anh nhớ đến tình hình khi bị nhốt cùng Tề Hoạch trong hang đá năm đó.
—-- Cánh tay Tề Hoạch bị thương, máu ồ ạt chảy ra ngoài da.
Tề Hoạch lung tung chặn kín vết thương, khuôn mặt vì mất máu quá nhiều mà càng lúc càng tái nhợt.
"Đệt, hôm nay ông đây chắc ngã xuống ở chỗ này quá." Hắn to mồm thở phì phò, sương trắng theo mỗi lần mở miệng một hơi một hơi thở ra, "Nhưng vợ mình còn chờ mình về nhà nữa mà."
Dịch Trần Lương ngồi bên mép hang lên đạn, phớt lờ lời nói của hắn ta.
"Này, tên mặt lạnh!" Tề Hoạch cứ thích đặt cho anh mấy cái biệt danh kì quái, cho dù không được phản ứng lại cũng không biết mệt, "Cậu có muốn nghe chuyện tình yêu của tôi với vợ tôi không?"
"Không muốn." Súng Dịch Trần Lương lên đạn, dùng răng cắn chiếc áo dính máu, tay xẹt một cái xé xuống một mảnh vải.
"Ông đây muốn kể." Tề Hoạch hừ hừ hai tiếng, siết chặt cánh tay. Mở mắt ra phát hiện Dịch Trần Lương đang cầm máu cho mình, cười khà khà nói: "Ông biết ngay cậu mặt lạnh tâm nóng mà, vãi cướp mà nghĩa khí phết."
"Im đi, ồn muốn chết." Dịch Trần Lương lạnh lùng nhìn hắn.
"Haizz để anh nói cho cậu biết vợ anh đây siêu cấp ngầu cỡ nào nhá." Tề Hoạch mặc kệ anh thích nghe hay không cứ tự mình kể, "Thân cao, chân dài, đẹp trai nổ bùm bùm, CEO của một công ty niêm yết, biết IT, người theo đuổi vô số kể nhưng cố tình chạy đến tay ông đây, ẻm đối với anh chính là tình thâm như biển chết không hối từ —"
Dịch Trần Lương cắt ngang hắn, nhịn không được phải hỏi: "Sao lại nói vợ mình đẹp trai?"
"Hả?" Tề Hoạch mờ mịt nói: "Không thì sao? Ẻm đẹp trai thật mà, so với anh đây đẹp trai hơn nhiều."
"Một người phụ nữ —"
"Má, vợ của ông đây là nam!" Tề Hoạch hét lên: "Có vòi voi! Bự hơn của tên cướp nhà mi!"
Dịch Trần Lương trầm mặc, điều này đi quá mức độ tri thức của anh.
Tề Hoạch cứ mặc kệ, đem câu chuyện tình yêu của hắn và chàng vợ của mình kể lên xuống cao trào, rung động đến tận tâm can. Kể hồi cấp 3 hắn trèo tường đi trễ bị đối phương bắt như thế nào, từ giây phút đó người ấy nhất kiến chung tình với hắn ra sao, kể lại cảnh hai người đang cãi nhau chia tay thì đột nhiên bị bắt cóc làm sao, người yêu hắn không màng sống chết như nào mà liều mình che chở hắn, kế đến kế tiếp trời xui đất khiến kiểu gì mà cả hai phải chia lia để rồi nhiều năm sau gặp lại nhau như một kì tích…..
Trong đó miêu tả trọng điểm nhất luôn là cái vị tổng giám đốc họ Thường kia lưu luyến si mê không rời hắn cùng với tình yêu vô bờ bến của hắn với vợ mình. Phiền đến mức Dịch Trần Lương muốn khâu cái miệng lải nhải không ngớt kia lại.
Khó chịu khiến anh muốn nhét thêm hai quả bom trước khi cho nổ cái hang này.
Thời điểm hai người chạy ra ngoài thể lực Tề Hoạch hiển nhiên không chống đỡ nỗi nữa, hắn được Dịch Trần Lương đỡ lấy lảo đảo tiến về phía trước, từ trên cổ lấy xuống một sợi dây chuyền, trên đó có treo một chiếc nhẫn đưa cho Dịch Trần Lương.
"Người anh em, hai ta cũng coi như vào sinh ra tử cùng nhau, nếu lỡ… nếu lỡ như ông đây chịu không được nữa, cậu, cậy giúp anh đưa thứ này cho em ấy, coi như giúp đỡ bạn bè một lần."
Cái người có thể cười nói hihi haha trong mưa bom bão đạn vậy mà khi nói đến người yêu đôi mắt lại đỏ lựng lên: "Đệt, ông đây không nỡ bỏ lại em ấy."
"Tôi không có bạn." Dịch Trần Lương ném nhẫn trả lại cho hắn, lạnh như băng nói: "Tự anh về mà nói với anh ta."
Lần đó khó khăn lắm họ mới tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng đáng tiếc vận mệnh không chiếu cố bọn họ, kế đó, chiếc nhẫn kia cuối cùng vẫn được nhét vào tay anh, mà anh vĩnh viễn không còn cơ hội để trả trở về nữa —
"Nghĩ gì thế?" Dịch Trần Lương nắm lấy tay anh, "Sao lại trông đau đớn như vậy?"
Vân Phương phục hồi lại tinh thần cười nói: "Đau đớn?"
Dịch Trần Lương cau mày kéo mặt anh một cái, "Không muốn cười thì đừng cười."
Vân Phương cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả dối, nhìn Dịch Trần Lương bằng ánh mắt đen nhánh.
Kỳ thật anh vẫn thường không có biểu cảm gì, trước đây tên Tề Hoạch kia còn giễu cợt nói anh mặt liệt. Nhưng nếu nhiệm vụ yêu cầu, anh có thể làm ra bất kì biểu cảm sinh động, chân thực nào có thể lấy giả đánh tráo được.
Giống như cách anh luôn có thể sắm tốt vai Vân Phương, một người ôn hoà, thích cười, một học sinh cấp 3 ngoan ngoãn.
Diễn lâu rồi, hiện giờ anh luôn có thói quen muốn cười, nhưng rốt cuộc thì nó không giống.
Khi đối mặt với Dịch Trần Lương anh không hề có gánh nặng rất tự nhiên nở nụ cười. Có lẽ bởi vì đã nhìn thấy nụ cười chân thật của anh nhiều lần nên Dịch Trần Lương có thể chỉ bằng một cái liếc mắt nhìn ra lớp vỏ giả dối của anh.
Giống như vị thẩm phán duy nhất trên thế gian có thể phán xét anh.
"Đến con hẻm kia nhìn xem." Vân Phương thu hồi ánh mắt, trong lòng mang theo chút hoảng loạn mà chính anh cũng chưa phát giác được.
Dịch Trần Lương nắm lấy tay, đi bên cạnh anh, "Thật ra mày đối xử với Tề Hoạch có chỗ khác biệt."
"Hm?" Vân Phương nghi vấn một tiếng, chính anh cũng không thấy khác nhau ở đâu.
"Thời điểm tôi nằm viện Tề Hoạch là người duy nhất chịu đến thăm tôi với anh." Dịch Trần Lương cảm thấy hơi khó nói rõ nhưng cậu chắc chắn Vân Phương nhất định sẽ hiểu ý mình, "Anh rất tin tưởng anh ta."
Để Tề Hoạch đi theo đến bệnh viện, yên tâm để hắn và Dịch Trần Lương đơn độc ngốc cùng nhau, lúc lấy cơm theo bản năng lấy giúp hắn một phần, có thể không chút lăng tăng trao đổi thức ăn với hắn, bị hắn dẫm chân cũng không tức giận….
Vân Phương không muốn xen vào việc của người khác vậy mà lại giúp giật dây chuyện của Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ, thậm chí còn hứng thú bừng bừng đứng bên cạnh xem náo nhiệt của hai người họ.
"Anh rất để ý người bạn Tề Hoạch này." Dịch Trần Lương quay đầu nghiêm túc nhìn anh, "Tôi cũng rất dễ ý, anh ta là người duy nhất trừ anh nằm trong danh bạ của tôi."
Vân Phương rốt cuộc cũng thở dài, tức giận xoa nhẹ tóc Dịch Trần Lương, "Cậu sao lại giống cái gương nhỏ vậy chứ."
Có thể soi chiếu rõ ràng bản thân anh.
"Bởi vì tôi cũng tên là Dịch Trần Lương." Dịch Trần Lương không cam lòng chịu yếu thế mà xoa trả lại, hơn nữa còn kèm theo kháng nghị.
"Đừng lúc nào cũng có sờ đầu tôi, không cao được bây giờ."
"Chắc nghe lầm thôi, đồng chí Triệu Tiểu Tiểu còn nằm trong lồng giữ nhiệt chưa ra kia kìa." Hoàng Sơ ôm điện thoại đầu cũng không ngẩng lên nói: "Hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó hai người bạn của hai đứa sao còn chưa đến?"
Dịch Trần Lương dọn rác trên bàn, ngước đầu nhìn đồng hồ: "Tôi nhớ bên đó chỉ một có cái hẻm, chẳng lẽ đi nhầm đường?"
Vân Phương không biết vì sao đột nhiên trong lòng thấy bất an, cảm giác hình như có chuyện gì xảy ra.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vân Phương nhìn thoáng qua dãy số lạ trên điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.
"Xin chào?"
"Vân Phương, tôi là Tô Thanh Bách." Giọng nói đối phương có chút biến dạng: "Có thể nói Thường Tử Kỳ nghe máy được không?"
Vân Phương nhăn mày lại: "Thường Tử Kỳ không ở chỗ tôi."
Anh không biết Tô Thanh Bách vậy mà quen biết Thường Tử Kỳ.
"Em ấy nói có việc ghé qua cửa hàng của cậu một lúc, tôi đã đợi gần một tiếng, điện thoại em ấy tắt máy." Tô Thanh Bách lời ít ý nhiều khái quát mọi thứ: "Cửa hàng của cậu ở đâu?"
Vân Phương nói ra một địa chỉ.
Tô Thanh Bách mặc một bộ lễ phục giản dị, có vẻ vì gấp gáp nên tóc có chút rối, lúc vào cửa hàng nhìn thẳng về nơi Vân Phương và Dịch Trần Lương đang đứng.
Khoảnh khắc Vân Phương nhìn lên, hình ảnh trước mắt và một hình ảnh từ sâu thẳm nơi ký ức trùng hợp chồng lên nhau.
Cuối cùng, anh cũng biết vì sao vào lần đầu tiên gặp Tô Thanh Bách lại có cảm giác quen thuộc.
—--- Đó cũng vào một đêm đen kịt, đèn cảnh sát hai màu giao nhau thắp sáng xung quanh cửa hang động. Thường Tử Kỳ bị ai đó giữ chặt, như phát điên gọi tên Tề Hoạch.
Vị cảnh sát trước mặt Dịch Trần Lương vừa khóc vừa mắng chửi anh nói anh mau trả đội trưởng Tề về cho họ.
Có người từ trên xe công vụ của chính quyền bước xuống. Người đó còn chưa kịp thay quần áo, mặc một bộ lễ phục giản dị, hắn đến rất vội nên mái tóc rối tung, đứng trong đám người ầm ĩ ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Dịch Trần Lương.
Khi ấy Dịch Trần Lương cảm thấy thật khó hiểu, bởi vì mục đích của ánh mắt đó quá mãnh liệt, giống như biết anh là ai, thậm chí còn mang đến ảo giác như người hắn tìm chính là anh.
Sau đó người kia chạy đến trước mặt Thường Tử Kỳ đã mất đi lý trí, đánh Thường Tử Kỳ một quyền.
Thường tổng bình tĩnh lại, giọng nói mang theo âm nức nở gọi hắn một tiếng anh—
Thời thiếu niên Tô Thanh Bách còn chưa có khí thế như 20 năm sau, thậm chí vì quá vội vàng chạy tới nên có chút thở dốc, hắn hỏi Vân Phương: "Thường Tử Kỳ không đến đây?"
"Không có." Vân Phương không mặn không nhạt nhìn hắn một cái.
Sắc mặt Tô Thanh Bách rất xấu nhưng đầu óc thì cực kỳ bình tĩnh. Hắn cầm điện thoại ra ngoài gọi một cuộc lại một cuộc điện thoại, thông báo cho nhà họ Thường, hơn nữa còn gọi cho cả Chu Ngang.
Hoàng Sơ thấy hắn như chạy nhầm trại giặc, khó hiểu nói: "Học sinh cấp 3 ra ngoài chơi quên giờ giấc là chuyện bình thường mà, bạn học cậu không cần lo lắng đâu."
"Quan niệm về thời gian của em họ tôi vô cùng mạnh. Từ nhỏ đến lớn chỉ đến muộn một lần, người trong nhà bất kỳ lúc nào đều biết tin tức về em ấy, bây giờ em ấy đã đến muộn 35 phút." Tô Thanh Bách mím môi: "Một lần đến muộn kia là vì bị bắt cóc."
Hoàng Sơ: "..…"
Chúng ta hình như không sống chung một thế giới.
Tô Thanh Bách bình tĩnh, vững vàng nói chuyện điện thoại, nhìn Vân Phương nói: "Nếu có tin tức gì của Thường Tử Kỳ làm phiền cậu nhanh chóng nói cho tôi biết."
Vân Phương gật đầu.
Tô Thanh Bách vội vàng rời đi.
Dịch Trần Lương thử gọi điện thoại, nhìn về phía Vân Phương: "Tề Hoạch cũng tắt máy."
"Trời ơi, không phải bị bắt cóc thật chứ?" Hoàng Sơ bị bầu không khí nghiêm trọng lây nhiễm, trong đầu hiện lên một loạt ân oán thế gia: "Nhà cậu ta có nhiều tiền lắm hả?"
Cũng chỉ là tùy tiện chôm cái danh nhà giàu số một tỉnh S thôi.
Vân Phương ném giẻ lau trong tay đi, "Đóng cửa."
Kéo cửa cuốn xuống, dưới ánh đèn mờ Dịch Trần Lương không thấy rõ biểu cảm của Vân Phương.
"Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ —" Dịch Trần Lương mở miệng nói nhưng bị Vân Phương ngăn cản.
"Về nhà." Vân Phương gõ đầu cậu một cái, "Hai người họ sẽ không sao cả."
Dù gì 20 năm sau còn có thể nhảy nhót tung tăng trước mặt anh thì chắc sẽ không chết vào lúc này. Hơn nữa nhà họ Thường và nhà họ Tô không phải ăn chay, tóm lại không thể ngay cả người mà cứu cũng không ra.
Không đến lượt anh và Dịch Trần Lương nhúng tay. Anh cũng không muốn bị cuốn vào, càng không muốn để Dịch Trần Lương rơi vào nguy hiểm. Suy cho cùng, Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ đối với họ chỉ là những người xa lạ có chút quen biết mà thôi.
"Nhưng tôi hơi lo lắng." Dịch Trần Lương nhíu mày, "Hay chúng ta giúp tìm kiếm họ?"
Vân Phương nghe Dịch Trần Lương nói vậy vô cùng ngạc nhiên, "Lo lắng?"
"Đúng vậy, chúng ta không phải bạn bè với nhau sao?" Giọng điệu Dịch Trần Lương rất đương nhiên: "Bọn mình còn có một group bốn người nữa mà."
Vân Phương rất muốn nói trò trẻ con đó không thể coi là thật, lấy đâu ra nhiều bạn bè có thể kết như thế….
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của Dịch Trần Lương lời không thể nói ra.
Không biết vì sao anh nhớ đến tình hình khi bị nhốt cùng Tề Hoạch trong hang đá năm đó.
—-- Cánh tay Tề Hoạch bị thương, máu ồ ạt chảy ra ngoài da.
Tề Hoạch lung tung chặn kín vết thương, khuôn mặt vì mất máu quá nhiều mà càng lúc càng tái nhợt.
"Đệt, hôm nay ông đây chắc ngã xuống ở chỗ này quá." Hắn to mồm thở phì phò, sương trắng theo mỗi lần mở miệng một hơi một hơi thở ra, "Nhưng vợ mình còn chờ mình về nhà nữa mà."
Dịch Trần Lương ngồi bên mép hang lên đạn, phớt lờ lời nói của hắn ta.
"Này, tên mặt lạnh!" Tề Hoạch cứ thích đặt cho anh mấy cái biệt danh kì quái, cho dù không được phản ứng lại cũng không biết mệt, "Cậu có muốn nghe chuyện tình yêu của tôi với vợ tôi không?"
"Không muốn." Súng Dịch Trần Lương lên đạn, dùng răng cắn chiếc áo dính máu, tay xẹt một cái xé xuống một mảnh vải.
"Ông đây muốn kể." Tề Hoạch hừ hừ hai tiếng, siết chặt cánh tay. Mở mắt ra phát hiện Dịch Trần Lương đang cầm máu cho mình, cười khà khà nói: "Ông biết ngay cậu mặt lạnh tâm nóng mà, vãi cướp mà nghĩa khí phết."
"Im đi, ồn muốn chết." Dịch Trần Lương lạnh lùng nhìn hắn.
"Haizz để anh nói cho cậu biết vợ anh đây siêu cấp ngầu cỡ nào nhá." Tề Hoạch mặc kệ anh thích nghe hay không cứ tự mình kể, "Thân cao, chân dài, đẹp trai nổ bùm bùm, CEO của một công ty niêm yết, biết IT, người theo đuổi vô số kể nhưng cố tình chạy đến tay ông đây, ẻm đối với anh chính là tình thâm như biển chết không hối từ —"
Dịch Trần Lương cắt ngang hắn, nhịn không được phải hỏi: "Sao lại nói vợ mình đẹp trai?"
"Hả?" Tề Hoạch mờ mịt nói: "Không thì sao? Ẻm đẹp trai thật mà, so với anh đây đẹp trai hơn nhiều."
"Một người phụ nữ —"
"Má, vợ của ông đây là nam!" Tề Hoạch hét lên: "Có vòi voi! Bự hơn của tên cướp nhà mi!"
Dịch Trần Lương trầm mặc, điều này đi quá mức độ tri thức của anh.
Tề Hoạch cứ mặc kệ, đem câu chuyện tình yêu của hắn và chàng vợ của mình kể lên xuống cao trào, rung động đến tận tâm can. Kể hồi cấp 3 hắn trèo tường đi trễ bị đối phương bắt như thế nào, từ giây phút đó người ấy nhất kiến chung tình với hắn ra sao, kể lại cảnh hai người đang cãi nhau chia tay thì đột nhiên bị bắt cóc làm sao, người yêu hắn không màng sống chết như nào mà liều mình che chở hắn, kế đến kế tiếp trời xui đất khiến kiểu gì mà cả hai phải chia lia để rồi nhiều năm sau gặp lại nhau như một kì tích…..
Trong đó miêu tả trọng điểm nhất luôn là cái vị tổng giám đốc họ Thường kia lưu luyến si mê không rời hắn cùng với tình yêu vô bờ bến của hắn với vợ mình. Phiền đến mức Dịch Trần Lương muốn khâu cái miệng lải nhải không ngớt kia lại.
Khó chịu khiến anh muốn nhét thêm hai quả bom trước khi cho nổ cái hang này.
Thời điểm hai người chạy ra ngoài thể lực Tề Hoạch hiển nhiên không chống đỡ nỗi nữa, hắn được Dịch Trần Lương đỡ lấy lảo đảo tiến về phía trước, từ trên cổ lấy xuống một sợi dây chuyền, trên đó có treo một chiếc nhẫn đưa cho Dịch Trần Lương.
"Người anh em, hai ta cũng coi như vào sinh ra tử cùng nhau, nếu lỡ… nếu lỡ như ông đây chịu không được nữa, cậu, cậy giúp anh đưa thứ này cho em ấy, coi như giúp đỡ bạn bè một lần."
Cái người có thể cười nói hihi haha trong mưa bom bão đạn vậy mà khi nói đến người yêu đôi mắt lại đỏ lựng lên: "Đệt, ông đây không nỡ bỏ lại em ấy."
"Tôi không có bạn." Dịch Trần Lương ném nhẫn trả lại cho hắn, lạnh như băng nói: "Tự anh về mà nói với anh ta."
Lần đó khó khăn lắm họ mới tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng đáng tiếc vận mệnh không chiếu cố bọn họ, kế đó, chiếc nhẫn kia cuối cùng vẫn được nhét vào tay anh, mà anh vĩnh viễn không còn cơ hội để trả trở về nữa —
"Nghĩ gì thế?" Dịch Trần Lương nắm lấy tay anh, "Sao lại trông đau đớn như vậy?"
Vân Phương phục hồi lại tinh thần cười nói: "Đau đớn?"
Dịch Trần Lương cau mày kéo mặt anh một cái, "Không muốn cười thì đừng cười."
Vân Phương cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả dối, nhìn Dịch Trần Lương bằng ánh mắt đen nhánh.
Kỳ thật anh vẫn thường không có biểu cảm gì, trước đây tên Tề Hoạch kia còn giễu cợt nói anh mặt liệt. Nhưng nếu nhiệm vụ yêu cầu, anh có thể làm ra bất kì biểu cảm sinh động, chân thực nào có thể lấy giả đánh tráo được.
Giống như cách anh luôn có thể sắm tốt vai Vân Phương, một người ôn hoà, thích cười, một học sinh cấp 3 ngoan ngoãn.
Diễn lâu rồi, hiện giờ anh luôn có thói quen muốn cười, nhưng rốt cuộc thì nó không giống.
Khi đối mặt với Dịch Trần Lương anh không hề có gánh nặng rất tự nhiên nở nụ cười. Có lẽ bởi vì đã nhìn thấy nụ cười chân thật của anh nhiều lần nên Dịch Trần Lương có thể chỉ bằng một cái liếc mắt nhìn ra lớp vỏ giả dối của anh.
Giống như vị thẩm phán duy nhất trên thế gian có thể phán xét anh.
"Đến con hẻm kia nhìn xem." Vân Phương thu hồi ánh mắt, trong lòng mang theo chút hoảng loạn mà chính anh cũng chưa phát giác được.
Dịch Trần Lương nắm lấy tay, đi bên cạnh anh, "Thật ra mày đối xử với Tề Hoạch có chỗ khác biệt."
"Hm?" Vân Phương nghi vấn một tiếng, chính anh cũng không thấy khác nhau ở đâu.
"Thời điểm tôi nằm viện Tề Hoạch là người duy nhất chịu đến thăm tôi với anh." Dịch Trần Lương cảm thấy hơi khó nói rõ nhưng cậu chắc chắn Vân Phương nhất định sẽ hiểu ý mình, "Anh rất tin tưởng anh ta."
Để Tề Hoạch đi theo đến bệnh viện, yên tâm để hắn và Dịch Trần Lương đơn độc ngốc cùng nhau, lúc lấy cơm theo bản năng lấy giúp hắn một phần, có thể không chút lăng tăng trao đổi thức ăn với hắn, bị hắn dẫm chân cũng không tức giận….
Vân Phương không muốn xen vào việc của người khác vậy mà lại giúp giật dây chuyện của Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ, thậm chí còn hứng thú bừng bừng đứng bên cạnh xem náo nhiệt của hai người họ.
"Anh rất để ý người bạn Tề Hoạch này." Dịch Trần Lương quay đầu nghiêm túc nhìn anh, "Tôi cũng rất dễ ý, anh ta là người duy nhất trừ anh nằm trong danh bạ của tôi."
Vân Phương rốt cuộc cũng thở dài, tức giận xoa nhẹ tóc Dịch Trần Lương, "Cậu sao lại giống cái gương nhỏ vậy chứ."
Có thể soi chiếu rõ ràng bản thân anh.
"Bởi vì tôi cũng tên là Dịch Trần Lương." Dịch Trần Lương không cam lòng chịu yếu thế mà xoa trả lại, hơn nữa còn kèm theo kháng nghị.
"Đừng lúc nào cũng có sờ đầu tôi, không cao được bây giờ."