Chương 44: Trận tuyết lớn
44, Trận tuyết lớn
—----------------
"Sao lại xin lỗi?" Dịch Trần Lương thắc mắc.
"À thì, lúc đổi chỗ không đợi cậu về mà đã dọn đi mất, một câu cũng không nói với cậu." Vân Phương giúp cậu lấy tuyết trên tóc xuống, "Lúc đó trong đầu tôi rất rối."
"Tao cũng… rất rối." Dịch Trần Lương nhăn mày, "Dù gì vừa mới mặt dày tỏ tình đã lập tức thất tình."
Vân Phương: "..."
Vân Phương lựa chọn nhảy qua cái đề tài nguy hiểm này.
*
Dịch Trần Lương thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ, chỉ có điều đồ đạc trong nhà quá ít nên nhìn căn phòng có vẻ khá trống trải.
Vân Phương thấy cái sô pha kia bất giác nhớ đến sự kiện hoang đường nửa tháng trước, rất nhanh đã dời mắt.
Theo lý thuyết, đêm giao thừa hẳn phải ăn sủi cảo nhưng vật dụng trong phòng bếp của Dịch Trần Lương thật sự rất thiếu thốn. Mà bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, không thể ra ngoài mua thức ăn được.
"Tối nay không định về nhà ăn cơm à?" Dịch Trần Lương vào phòng ngủ thay quần áo, mang dép lê đi vào bếp.
"Ba đi công tác, mẹ sang nhà bà ngoại thăm bệnh, buổi tối trong nhà không có ai." Vân Phương quay đầu nhìn bộ đồ cậu đang mặc nhăn mày nói, "Không thấy lạnh?"
Bên trên Dịch Trần Lương mặc một cái áo hoodie màu xám mỏng, phía dưới mặc quần ngủ dài rộng rãi, chân trần xỏ dép lê, nhìn y như style vào xuân hè.
"Có máy sưởi, mặc nhiều nóng." Dịch Trần Lương theo thói quen định lấy thuốc lá trong túi. Nửa chừng đối diện với ánh mắt của Vân Phương, thấy anh lấy viên kẹo mạch nha trong túi nilon ra đặt lên thớt, dùng một cú đấm nát bấy.
Dịch Trần Lương thấy thế, nhặt một miếng bỏ vào miệng nhai rôm rốp, hỏi Vân Phương: "Ăn không?"
"Ăn." Vân Phương đang rửa rau, trên tay dính đầy nước, tự giác mở miệng, ý bảo cậu ném vào.
Dịch Trần Lương lấy một miếng lớn ném vào miệng anh, ngón tay dính hạt mè, thuận một đường liếm xuống, Vân Phương nhìn thấy mí mắt không tự chủ giật giật.
"Liếm cái gì mà liếm, rửa sạch!" Vân Phương dời mắt, cầm con dao xắt rau trên thớt, tư thế ai nhìn không biết cứ nghĩ rằng anh đang băm ngón tay mình.
"Dịch Trần Lương không hiểu nỗi mà nhìn anh, "Mày mãn kinh hả?"
"..." Vân Phương ném phang con dao xuống thớt, âm u quay đầu nhìn chằm chằm cậu, "Nào, nói lại lần nữa."
Tức khắc, Dịch Trần Lương xách túi kẹo mạch nha bỏ chạy.
Nguyên liệu trong bếp có hạn, Vân Phương dùng tài nấu nướng cả một đời làm được hai món canh bí đao và ớt chuông xào trứng. Chờ đến khi anh bưng đồ ăn ra, Dịch Trần Lương đã nằm trên sô pha ngủ mất.
Vân Phương thấy cậu mặc mỏng như vậy cũng cảm thấy lạnh, bước đến đánh một cái lên mông cậu, "Dậy ăn rồi ngủ tiếp."
Dịch Trần Lương hoảng hốt, từ trên sô pha giật bắn lên, cả đầu đụng trúng cằm Vân Phương, đau đến mức oai oái một tiếng.
Vân Phương che cằm đau đến nỗi chảy mồ hôi, "Cậu có sao không?"
Dịch Trần Lương ôm đầu hít khí, Vân Phương lo lắng đụng phải vết thương trên đầu cậu, anh vạch tóc cậu nhìn thoáng qua, "Đụng trúng băng gạt rồi(*)."
(*)撞了个包, không hiểu nữa, ai rõ nghĩa thì nói mình sửa nhé
Cơn đau qua đi, Dịch Trần Lương nhanh chóng bình tĩnh lại. Vừa mới ngẩng đầu lên vô tình đối mặt rất gần với Vân Phương, tay Vân Phương còn đang gác trên đầu cậu.
"Không có gì." Dịch Trần Lương đánh tay anh ra, hắng giọng nói: "Ăn cơm."
Tài nghệ nấu nướng của anh chỉ ở mức trung bình, thức ăn làm ra không thể nói là quá ngon nhưng ít nhiều cũng có thể cho vào miệng. Dịch Trần Lương húp hơn nửa chén canh bí đao, gắp hai miếng trứng trong đĩa ớt chuông, đũa thì kẹp cả trứng cùng ớt chuông, nhưng chỉ ăn mỗi trứng gà còn ớt chuông bị bỏ lại trong chén.
"Quên mất cậu không ăn ớt chuông." Vân Phương kẹp ớt chuông vào trong chén mình, "Cậu mua nó làm gì?"
"Ớt chuông cắt sợi nhìn khá đẹp(*)." Dịch Trần Lương thấy anh mặt không biến sắc bỏ hai miếng ớt chuông vào miệng, "Mày ăn được?"
(*)炒土豆丝放上好看, gg dịch là khoai tây, qt cũng để là khoai tây ;-;
"Đói muốn chết thì cái gì mà chả ăn được." Vân Phương cười nói.
"Ở trại giáo dưỡng?" Dịch Trần Lương nhớ trước đây anh đã từng nói qua, nhíu mày, "Là vì Vương Hữu Vi?"
"Không liên quan mấy với việc ở trại giáo dưỡng." Vân Phương dừng một chút, "Nhưng mà lý do vào trại giáo dưỡng đúng là vì lỡ tay giết Vương Hữu Vi."
Dịch Trần Lương buông đũa, "Bị phán mấy năm?"
"Chưa đầy mười sáu tuổi, còn do không cố ý giết người, 5 năm." Vân Phương cúi đầu ăn cơm, "Hỏi mấy này làm gì?"
Dịch Trần Lương chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình đắng ngắt, "Nếu không có mày, giờ này tao cũng đang ở trong đấy."
Vân Phương mỉm cười, "Này, không phải còn tôi ở đây sao."
Dịch Trần Lương không rõ trong lòng mình bây giờ có cảm giác gì. Cảnh tượng hỗn loạn trong con hẻm nhỏ vào mấy tháng trước thay nhau lướt qua, cuối cùng dừng lại trên bàn tay nắm chặt lấy lưỡi dao sắc bén.
Cậu không biết mình nên thấy may mắn hay đau khổ.
Người ngồi đối diện nói cười vân đạm phong khinh(*), nhưng ở trong thế giới của cậu, không một ai có thể không màng sống chết thay cậu ngăn một dao kia cả.
(*)thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi. (Vườn hoa của Bạch Trà)
Cậu đã từng sợ hãi bao nhiêu, người đối diện cũng từng trải qua hết thảy.
"Xin lỗi." Dịch Trần Lương nhìn anh, trái tim như bị ai bóp mạnh, vừa đau vừa đắng chát.
"Sao tự nhiên lại xin lỗi?" Vân Phương buồn cười nhìn cậu, "Cũng đâu phải lỗi của cậu."
"Nếu người quay về quá khứ là tao thì tốt rồi." Dịch Trần Lương mím môi, "Đến lượt tao cứu mày."
Vân Phương ngẩn người, cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, một lúc sau mới cười nói, "Đối với tôi mà nói mọi chuyện đã qua cả rồi."
Lần đầu tiên Dịch Trần Lương cảm thấy anh khi cười rộ lên chói mắt đến vậy, chói mắt đến mức làm người khác vô cớ thấy đau lòng.
Dịch Trần Lương ở trước mắt chỉ sống đến năm 35 tuổi nhưng so với chính cậu không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội mới có thể đến đi đến trước mặt cậu.
Vì thế, Dịch Trần Lương vươn tay, xoa tóc anh, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Không sao hết, sau này đến lượt tao bảo vệ mày."
Vân Phương đột ngột bị cậu xoa đầu, cả người ngây ra, sau đó chợt cười, "Đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ tôi đấy, vậy mà là từ lời của một đứa trẻ."
"Không phải ai khác, mà là Dịch Trần Lương." Dịch Trần Lương nghiêm túc sửa lại. Sẵn tiện ý vị sâu xa đánh giá anh một vòng, "Hơn nữa bây giờ mày cũng chỉ là một thằng nhóc."
Vân Phương: "... Ăn cơm của mình đi!"
Cơm nước xong xuôi bên ngoài trời cũng đã hoàn toàn tối đen, nhưng tuyết vẫn ngày càng lớn.
Vân Phương ngồi trong phòng khách nghe điện thoại của Đường Ý. Dịch Trần Lương rửa chén trong bếp, chờ lúc rửa xong ra ngoài cuộc gọi của Vân Phương vẫn chưa kết thúc. Thấy thế cậu liền vào phòng ngủ trước.
Vân Phương hỏi Đường Ý tình huống bên kia, sau đó trình bày buổi tối mình ăn gì, cuối cùng nghe Đường Ý dặn dò vài chuyện phải làm mới có thể kết thúc cuộc gọi.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, thấy Dịch Trần Lương nửa thân trên chôn trong tủ quần áo, cũng tò mò đi vào xem sao, "Tìm cái gì đấy?"
Dịch Trần Lương từ chỗ sâu nhất trong tủ lấy ra được một bộ đồ ngủ bằng nhung đưa cho anh, "Tìm quần áo cho mày mặc."
Vân Phương- người không tính ngủ lại: "...à"
Hiện tại bọn họ sống ở hai toà nhà đối diện, đi qua đi lại không quá năm phút.
Nhưng bây giờ nói phải đi, Dịch Trần Lương đã lấy áo ngủ ném vào tay mình, nếu nói ra thì thật không thích hợp.
Phòng thuê chỉ có một phòng có một giường đôi 1 mét rưỡi, không còn phòng ngủ khác. Mà hiển nhiên Dịch Trần Lương không có ý bắt anh ngủ sô pha hay ngủ dưới sàn. Hai cái chăn được trải sát nhìn vô cùng thân thiết.
Chỉ là ngủ chung giường thôi mà, Vân Phương logic rõ ràng nghĩ. Bây giờ chung quy Dịch Trần Lương không thể cầm thú đến mức xuống tay với chính mình được. Hơn nữa, trước đây cũng không phải chưa từng cùng cậu ngủ chung một giường.
Vì thế Vân Phương yên lòng.
Dịch Trần Lương không có điện thoại, phòng thuê cũng không có TV, cơm nước xong thì hoàn toàn không có hoạt động giải trí nào. Vân Phương cũng không thích chơi điện thoại, hai người cứ thế đứng trước cửa sổ ngắm tuyết rơi.
"Giờ còn dư bao nhiêu?" Vân Phương hỏi.
"600." Dịch Trần Lương không hề có ý lừa gạt.
Vốn dĩ mấy tháng nay Dịch Trần Lương đã tích góp đủ tiền học phí của học kỳ sau. Nhưng lúc trước đã chi ra một ngàn tệ mua đồ dùng sinh hoạt và quần áo đưa Vân Phương, tiền thuốc men tốn hơn hai ngàn, tiền nhà lại thêm không ít, còn chưa tính phí thưa kiện chưa đưa cho Vân Phương… Số tiền dư dả ban đầu giờ đã trở nên thiếu thốn.
"Thật ra tôi có –" Vân Phương vừa mới mở miệng đã bị ngắt lời.
"Tiền ai nấy dùng." Dịch Trần Lương quyết đoán từ chối, "Chính tao có thể tự giải quyết."
"Ừ, đã biết." Vân Phương cười, "Tiền cậu cho tôi sẽ dùng hết."
Dịch Trần Lương vừa lòng gật đầu, "Ngày mai tao phải đi kiếm việc."
"Kiếm việc gì?" Vân Phương hỏi.
"Tết đến siêu thị thiếu người chuyển hàng." Dịch Trần Lương búng vào lưới cửa sổ, "Tối thì ra lại quán nướng, nhân lúc tết có thể kiếm được không ít."
"Vết thương trên người cậu còn chưa lành lặn đâu." Vân Phương duỗi tay sờ xương sườn của cậu, "Giờ mà làm việc nặng dễ để lại di chứng lắm."
"Shhh— đừng động tay động chân." Dịch Trần Lương đánh bay tay anh, nửa thật nửa đùa nói: "Mày bây giờ vẫn là đối tượng thất tình của tao đấy."
"..." Vân Phương ho một tiếng, "Thật ra mới nãy tôi định nói, nếu cậu không ngại có thể qua đây giúp việc cho tôi, tôi sẽ trả lương."
"Hả?" Dịch Trần Lương nghi hoặc.
"Tôi có mở một cửa hàng nhỏ." Vân Phương nói: "Tết đến cũng sẽ thiếu người, công việc không quá nặng nhọc, trả lương cao, ngày mai sẽ dẫn cậu đi xem."
Dịch Trần Lương nhìn anh một hồi lâu, mới gật đầu, "Được."
"Cái biểu cảm gì đây?" Vân Phương hỏi.
"Nghĩ xem luôn thấy mày đâm đầu học, thời gian đâu ra mà mở cửa hàng." Dịch Trần Lương nói.
"Nhờ bạn hỗ trợ xử lý." Vân Phương sờ mũi, "Tôi cũng ít qua."
Trong thẻ của Vân Phương trước kia vốn đã có không ít tiền, mỗi tháng Đường Ý và Vân Hoà Dụ đều cố định cho thêm tiền tiêu vặt. Cộng lại cũng được một khoảng không nhỏ. Tạm thời anh mượn dùng số tiền đó một thời gian, tháng này mới vừa hồi vốn liền trả lại thẻ ngay.
Tiền của nguyên chủ và hai vợ chồng Đường Ý anh không tính động vào, số dư trong thẻ cứ để lấy lãi, chờ sau này tìm cớ đem tiền trả lại cho Đường Ý và Vân Hoà Dụ.
Dù gì anh cũng không phải Vân Phương chân chính, không thể yên tâm thoải mái mà dùng số tiền đó.
Tiền kiếm ra từ cửa hàng cũng đủ nuôi sống anh và Dịch Trần Lương rồi.
**
Lúc ngủ, Vân Phương muốn xem vết thương trên đầu gối Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương cuốn ống quần lên, "Đóng vảy, chắc sắp rớt ra rồi."
Vân Phương đưa tay chạm vào nó, nhăn mày, "Hôm đó tôi rời đi quá sớm."
"Đâu phải do mày đâu, bọn họ quyết tâm muốn bắt tao về, sớm hay muộn gì cũng ra tay." Đầu gối bị ngón tay Vân Phương sờ sờ có hơi ngứa, Dịch Trần Lương thả ống quần xuống, "Giờ không sao hết."
"Chờ qua năm mới cậu đủ mười sáu tuổi, đến lúc đó thưa kiện có lợi hơn." Vân Phương thuận tay chỉnh quần lại cho cậu.
Dịch Trần Lương gật đầu, "Lúc thấy mày xuất hiện trong phòng đất, tao còn tưởng mình đang nằm mơ, tao cứ nghĩ mày thì sao mà biết được tao ở đâu mà đến, những ai mà ngờ —"
Cậu nhìn Vân Phương ở trước mắt, nghĩ sao cũng thấy không thể tin nổi, "Không ngờ rằng mày lại là tao, là acc lớn của Dịch Trần Lương."
Acc lớn của Dịch Trần Lương, anh bị cách nói này chọc cười, học theo cậu nói: "A, lúc đấy tìm không thấy acc nhỏ Dịch Trần Lương đâu, acc lớn Dịch Trần Lương lo lắng lắm luôn."
Dịch Trần Lương hỏi anh, "Vậy mày còn nhớ rõ chuyện hồi nhỏ sao?"
"Phần lớn đều nhớ hết." Vân Phương cẩn thận suy nghĩ một chút, "Tôi còn nhớ hồi nhỏ cùng Ngô Nhị Trụ đánh nhau trên cây đa ngoài thôn, xém chút rơi xuống, cẳng chân bị rạch một vết to."
Dịch Trần Lương lại cuốn ống quần lên chỉ cho anh xem, "Chính là cái này, lúc đó đau khóc luôn."
"Sau khi về không dám nói cho ai biết, tự mình núp trong chăn trộm thút thít, thề sau này nhất định phải đánh cho Ngô Nhị Trụ một trận nhớ đời."
Vân Phương nhịn không được mà cười lên, "Khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem."
"Này đúng!" Dịch Trần Lương cũng theo anh nở nụ cười, "Đúng là ngốc chết mất."
"Vậy cậu còn nhớ năm chín tuổi giấu cái búa gỗ nhỏ dưới giàn nho sau nhà không?"
"Đương nhiên nhớ, tao cảm thấy nó đặc biệt đẹp, còn đặt tên cho nó…"
"Ai ngờ sau này bị Ngô Đại Trụ trộm mất."
"Mày cũng nghĩ là do Ngô Đại Trụ trộm?"
"Chắc chắn là nó trộm, tôi đánh Ngô Nhị Trụ, nó đây là đang báo thù cho em trai chứ gì nữa."
"Ha ha ha…"
Có lẽ vì con người luôn có thói quen nhớ kỹ những kỷ niệm hạnh phúc, hoặc những khoảng thời gian đen tối tràn ngập bạo lực sợ hãi của thời thơ ấu. Thế nên nếu có một người có thể khiến mình chia sẻ tất cả, thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ trở nên tươi sáng thú vị một cách kỳ diệu. Thậm chí còn cho người ta một loại ảo giác họ đang rất hạnh phúc.
Dường như khoảng thời gian đen tối kia không chỉ một mình mình lẻ loi trải qua mà còn có một linh hồn khác khăng khít ở bên cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố với nhau. Tất cả những bí mật không thể nói thành lời đều có thể dễ dàng nói ra mà không cần sợ hãi những ánh mắt phán xét của người khác. Cũng không cần phải che giấu sự xấu xa hay vỏ bọc dối trá của chính mình –
Vô số vết thương in hằn trên linh hồn bị thời gian và năm tháng chôn vùi thay nhau được vuốt ve nhẹ nhàng và khép miệng một cách kỳ diệu. Từ nay về sau không cần phải canh cánh trong lòng nữa, không phải trằn trọc với những khó khăn nặng nề cùng cái gọi là cầu mà không được nữa.
Ngoài cửa sổ trận tuyết lớn lan tràn che trời lấp đất, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc. Trong phòng chỉ bật một ánh đèn lờ mờ, mờ mịt nhưng lại ấm áp, hai linh hồn cô đơn phá tan khoảng cách thời gian không thể vượt qua, chạm vào nhau một cách cẩn thận và tự nhiên.
Một người nhìn thấy quá khứ, một người trông thấy tương lai.
*
Bóng đêm trải dài, Dịch Trần Lương nằm trên giường bắt chéo chân, hưng phấn ngủ không yên.
"Ba giờ rồi đấy bạn học Tiểu Dịch à, chúng ta nên ngủ thôi." Vân Phương ngáp một cái, "Có gì để sáng mai nói sau."
Dịch Trần Lương nghiêng người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, "Tao không ngủ được."
Vân Phương bất đắc dĩ nhìn cậu, "Đã muộn lắm rồi."
"Nhưng mà ngủ không được." Dịch Trần Lương nhích gần sang anh, "Tao có thể nói chuyện với mày cả đêm."
"Ngày mai còn có việc phải làm." Vân Phương nhấc chăn lên kéo cả chăn và người vào, "Để tôi dỗ cậu ngủ."
Dịch Trần Lương từ trong chăn mình chui ra nhào vào chăn của anh, đá cái chăn vướng víu qua một bên, đúng tình hợp lý nói: "Hai cái quá nóng."
Vân Phương thấp giọng cười một tiếng, "Ừ, nhanh ngủ đi "
Nửa đầu Dịch Trần Lương nép trong chăn, không lâu sau, ngẩng đầu lên hỏi, "Từ sau khi mày đến đây đã có ai gọi tên mày chưa?"
Vân Phương nhắm mắt lại nói, "Có một người."
Dịch Trần Lương độc chiếm nửa cái gối, trong giọng nói mang theo tinh thần phấn chấn cùng vui vẻ của thiếu niên, "Dịch Trần Lương."
Đôi mắt đang nhắm của Vân Phương đột nhiên mở ra, nhìn người đang gần trong gang tấc.
"Dịch Trần Lương." Cậu cực kỳ vui vẻ gọi thêm một lần nữa.
"Ừm." Vân Phương nhắm mắt lại không dám nhìn, duỗi tay ôm người vào trong ngực, "Tôi đây."
—----_____—------______—----_____–
Hé lô mn, mình ở đây chỉ muốn nhấn mạnh một điều là mình không biết tiếng Trung, và mình chỉ là một đứa xếp chữ và edit. Vì thế sẽ không thể cam đoan đúng 100%, cùng lắm là tầm 80% thôi… nên mình rất cần sự giúp đỡ hỗ trợ và thông cảm từ các bạn, để bản edit có thể hoàn thiện nhất có thể ƪ(‾.‾“)┐
Mình cảm ơn!
—----------------
"Sao lại xin lỗi?" Dịch Trần Lương thắc mắc.
"À thì, lúc đổi chỗ không đợi cậu về mà đã dọn đi mất, một câu cũng không nói với cậu." Vân Phương giúp cậu lấy tuyết trên tóc xuống, "Lúc đó trong đầu tôi rất rối."
"Tao cũng… rất rối." Dịch Trần Lương nhăn mày, "Dù gì vừa mới mặt dày tỏ tình đã lập tức thất tình."
Vân Phương: "..."
Vân Phương lựa chọn nhảy qua cái đề tài nguy hiểm này.
*
Dịch Trần Lương thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ, chỉ có điều đồ đạc trong nhà quá ít nên nhìn căn phòng có vẻ khá trống trải.
Vân Phương thấy cái sô pha kia bất giác nhớ đến sự kiện hoang đường nửa tháng trước, rất nhanh đã dời mắt.
Theo lý thuyết, đêm giao thừa hẳn phải ăn sủi cảo nhưng vật dụng trong phòng bếp của Dịch Trần Lương thật sự rất thiếu thốn. Mà bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, không thể ra ngoài mua thức ăn được.
"Tối nay không định về nhà ăn cơm à?" Dịch Trần Lương vào phòng ngủ thay quần áo, mang dép lê đi vào bếp.
"Ba đi công tác, mẹ sang nhà bà ngoại thăm bệnh, buổi tối trong nhà không có ai." Vân Phương quay đầu nhìn bộ đồ cậu đang mặc nhăn mày nói, "Không thấy lạnh?"
Bên trên Dịch Trần Lương mặc một cái áo hoodie màu xám mỏng, phía dưới mặc quần ngủ dài rộng rãi, chân trần xỏ dép lê, nhìn y như style vào xuân hè.
"Có máy sưởi, mặc nhiều nóng." Dịch Trần Lương theo thói quen định lấy thuốc lá trong túi. Nửa chừng đối diện với ánh mắt của Vân Phương, thấy anh lấy viên kẹo mạch nha trong túi nilon ra đặt lên thớt, dùng một cú đấm nát bấy.
Dịch Trần Lương thấy thế, nhặt một miếng bỏ vào miệng nhai rôm rốp, hỏi Vân Phương: "Ăn không?"
"Ăn." Vân Phương đang rửa rau, trên tay dính đầy nước, tự giác mở miệng, ý bảo cậu ném vào.
Dịch Trần Lương lấy một miếng lớn ném vào miệng anh, ngón tay dính hạt mè, thuận một đường liếm xuống, Vân Phương nhìn thấy mí mắt không tự chủ giật giật.
"Liếm cái gì mà liếm, rửa sạch!" Vân Phương dời mắt, cầm con dao xắt rau trên thớt, tư thế ai nhìn không biết cứ nghĩ rằng anh đang băm ngón tay mình.
"Dịch Trần Lương không hiểu nỗi mà nhìn anh, "Mày mãn kinh hả?"
"..." Vân Phương ném phang con dao xuống thớt, âm u quay đầu nhìn chằm chằm cậu, "Nào, nói lại lần nữa."
Tức khắc, Dịch Trần Lương xách túi kẹo mạch nha bỏ chạy.
Nguyên liệu trong bếp có hạn, Vân Phương dùng tài nấu nướng cả một đời làm được hai món canh bí đao và ớt chuông xào trứng. Chờ đến khi anh bưng đồ ăn ra, Dịch Trần Lương đã nằm trên sô pha ngủ mất.
Vân Phương thấy cậu mặc mỏng như vậy cũng cảm thấy lạnh, bước đến đánh một cái lên mông cậu, "Dậy ăn rồi ngủ tiếp."
Dịch Trần Lương hoảng hốt, từ trên sô pha giật bắn lên, cả đầu đụng trúng cằm Vân Phương, đau đến mức oai oái một tiếng.
Vân Phương che cằm đau đến nỗi chảy mồ hôi, "Cậu có sao không?"
Dịch Trần Lương ôm đầu hít khí, Vân Phương lo lắng đụng phải vết thương trên đầu cậu, anh vạch tóc cậu nhìn thoáng qua, "Đụng trúng băng gạt rồi(*)."
(*)撞了个包, không hiểu nữa, ai rõ nghĩa thì nói mình sửa nhé
Cơn đau qua đi, Dịch Trần Lương nhanh chóng bình tĩnh lại. Vừa mới ngẩng đầu lên vô tình đối mặt rất gần với Vân Phương, tay Vân Phương còn đang gác trên đầu cậu.
"Không có gì." Dịch Trần Lương đánh tay anh ra, hắng giọng nói: "Ăn cơm."
Tài nghệ nấu nướng của anh chỉ ở mức trung bình, thức ăn làm ra không thể nói là quá ngon nhưng ít nhiều cũng có thể cho vào miệng. Dịch Trần Lương húp hơn nửa chén canh bí đao, gắp hai miếng trứng trong đĩa ớt chuông, đũa thì kẹp cả trứng cùng ớt chuông, nhưng chỉ ăn mỗi trứng gà còn ớt chuông bị bỏ lại trong chén.
"Quên mất cậu không ăn ớt chuông." Vân Phương kẹp ớt chuông vào trong chén mình, "Cậu mua nó làm gì?"
"Ớt chuông cắt sợi nhìn khá đẹp(*)." Dịch Trần Lương thấy anh mặt không biến sắc bỏ hai miếng ớt chuông vào miệng, "Mày ăn được?"
(*)炒土豆丝放上好看, gg dịch là khoai tây, qt cũng để là khoai tây ;-;
"Đói muốn chết thì cái gì mà chả ăn được." Vân Phương cười nói.
"Ở trại giáo dưỡng?" Dịch Trần Lương nhớ trước đây anh đã từng nói qua, nhíu mày, "Là vì Vương Hữu Vi?"
"Không liên quan mấy với việc ở trại giáo dưỡng." Vân Phương dừng một chút, "Nhưng mà lý do vào trại giáo dưỡng đúng là vì lỡ tay giết Vương Hữu Vi."
Dịch Trần Lương buông đũa, "Bị phán mấy năm?"
"Chưa đầy mười sáu tuổi, còn do không cố ý giết người, 5 năm." Vân Phương cúi đầu ăn cơm, "Hỏi mấy này làm gì?"
Dịch Trần Lương chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình đắng ngắt, "Nếu không có mày, giờ này tao cũng đang ở trong đấy."
Vân Phương mỉm cười, "Này, không phải còn tôi ở đây sao."
Dịch Trần Lương không rõ trong lòng mình bây giờ có cảm giác gì. Cảnh tượng hỗn loạn trong con hẻm nhỏ vào mấy tháng trước thay nhau lướt qua, cuối cùng dừng lại trên bàn tay nắm chặt lấy lưỡi dao sắc bén.
Cậu không biết mình nên thấy may mắn hay đau khổ.
Người ngồi đối diện nói cười vân đạm phong khinh(*), nhưng ở trong thế giới của cậu, không một ai có thể không màng sống chết thay cậu ngăn một dao kia cả.
(*)thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi. (Vườn hoa của Bạch Trà)
Cậu đã từng sợ hãi bao nhiêu, người đối diện cũng từng trải qua hết thảy.
"Xin lỗi." Dịch Trần Lương nhìn anh, trái tim như bị ai bóp mạnh, vừa đau vừa đắng chát.
"Sao tự nhiên lại xin lỗi?" Vân Phương buồn cười nhìn cậu, "Cũng đâu phải lỗi của cậu."
"Nếu người quay về quá khứ là tao thì tốt rồi." Dịch Trần Lương mím môi, "Đến lượt tao cứu mày."
Vân Phương ngẩn người, cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, một lúc sau mới cười nói, "Đối với tôi mà nói mọi chuyện đã qua cả rồi."
Lần đầu tiên Dịch Trần Lương cảm thấy anh khi cười rộ lên chói mắt đến vậy, chói mắt đến mức làm người khác vô cớ thấy đau lòng.
Dịch Trần Lương ở trước mắt chỉ sống đến năm 35 tuổi nhưng so với chính cậu không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội mới có thể đến đi đến trước mặt cậu.
Vì thế, Dịch Trần Lương vươn tay, xoa tóc anh, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Không sao hết, sau này đến lượt tao bảo vệ mày."
Vân Phương đột ngột bị cậu xoa đầu, cả người ngây ra, sau đó chợt cười, "Đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ tôi đấy, vậy mà là từ lời của một đứa trẻ."
"Không phải ai khác, mà là Dịch Trần Lương." Dịch Trần Lương nghiêm túc sửa lại. Sẵn tiện ý vị sâu xa đánh giá anh một vòng, "Hơn nữa bây giờ mày cũng chỉ là một thằng nhóc."
Vân Phương: "... Ăn cơm của mình đi!"
Cơm nước xong xuôi bên ngoài trời cũng đã hoàn toàn tối đen, nhưng tuyết vẫn ngày càng lớn.
Vân Phương ngồi trong phòng khách nghe điện thoại của Đường Ý. Dịch Trần Lương rửa chén trong bếp, chờ lúc rửa xong ra ngoài cuộc gọi của Vân Phương vẫn chưa kết thúc. Thấy thế cậu liền vào phòng ngủ trước.
Vân Phương hỏi Đường Ý tình huống bên kia, sau đó trình bày buổi tối mình ăn gì, cuối cùng nghe Đường Ý dặn dò vài chuyện phải làm mới có thể kết thúc cuộc gọi.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, thấy Dịch Trần Lương nửa thân trên chôn trong tủ quần áo, cũng tò mò đi vào xem sao, "Tìm cái gì đấy?"
Dịch Trần Lương từ chỗ sâu nhất trong tủ lấy ra được một bộ đồ ngủ bằng nhung đưa cho anh, "Tìm quần áo cho mày mặc."
Vân Phương- người không tính ngủ lại: "...à"
Hiện tại bọn họ sống ở hai toà nhà đối diện, đi qua đi lại không quá năm phút.
Nhưng bây giờ nói phải đi, Dịch Trần Lương đã lấy áo ngủ ném vào tay mình, nếu nói ra thì thật không thích hợp.
Phòng thuê chỉ có một phòng có một giường đôi 1 mét rưỡi, không còn phòng ngủ khác. Mà hiển nhiên Dịch Trần Lương không có ý bắt anh ngủ sô pha hay ngủ dưới sàn. Hai cái chăn được trải sát nhìn vô cùng thân thiết.
Chỉ là ngủ chung giường thôi mà, Vân Phương logic rõ ràng nghĩ. Bây giờ chung quy Dịch Trần Lương không thể cầm thú đến mức xuống tay với chính mình được. Hơn nữa, trước đây cũng không phải chưa từng cùng cậu ngủ chung một giường.
Vì thế Vân Phương yên lòng.
Dịch Trần Lương không có điện thoại, phòng thuê cũng không có TV, cơm nước xong thì hoàn toàn không có hoạt động giải trí nào. Vân Phương cũng không thích chơi điện thoại, hai người cứ thế đứng trước cửa sổ ngắm tuyết rơi.
"Giờ còn dư bao nhiêu?" Vân Phương hỏi.
"600." Dịch Trần Lương không hề có ý lừa gạt.
Vốn dĩ mấy tháng nay Dịch Trần Lương đã tích góp đủ tiền học phí của học kỳ sau. Nhưng lúc trước đã chi ra một ngàn tệ mua đồ dùng sinh hoạt và quần áo đưa Vân Phương, tiền thuốc men tốn hơn hai ngàn, tiền nhà lại thêm không ít, còn chưa tính phí thưa kiện chưa đưa cho Vân Phương… Số tiền dư dả ban đầu giờ đã trở nên thiếu thốn.
"Thật ra tôi có –" Vân Phương vừa mới mở miệng đã bị ngắt lời.
"Tiền ai nấy dùng." Dịch Trần Lương quyết đoán từ chối, "Chính tao có thể tự giải quyết."
"Ừ, đã biết." Vân Phương cười, "Tiền cậu cho tôi sẽ dùng hết."
Dịch Trần Lương vừa lòng gật đầu, "Ngày mai tao phải đi kiếm việc."
"Kiếm việc gì?" Vân Phương hỏi.
"Tết đến siêu thị thiếu người chuyển hàng." Dịch Trần Lương búng vào lưới cửa sổ, "Tối thì ra lại quán nướng, nhân lúc tết có thể kiếm được không ít."
"Vết thương trên người cậu còn chưa lành lặn đâu." Vân Phương duỗi tay sờ xương sườn của cậu, "Giờ mà làm việc nặng dễ để lại di chứng lắm."
"Shhh— đừng động tay động chân." Dịch Trần Lương đánh bay tay anh, nửa thật nửa đùa nói: "Mày bây giờ vẫn là đối tượng thất tình của tao đấy."
"..." Vân Phương ho một tiếng, "Thật ra mới nãy tôi định nói, nếu cậu không ngại có thể qua đây giúp việc cho tôi, tôi sẽ trả lương."
"Hả?" Dịch Trần Lương nghi hoặc.
"Tôi có mở một cửa hàng nhỏ." Vân Phương nói: "Tết đến cũng sẽ thiếu người, công việc không quá nặng nhọc, trả lương cao, ngày mai sẽ dẫn cậu đi xem."
Dịch Trần Lương nhìn anh một hồi lâu, mới gật đầu, "Được."
"Cái biểu cảm gì đây?" Vân Phương hỏi.
"Nghĩ xem luôn thấy mày đâm đầu học, thời gian đâu ra mà mở cửa hàng." Dịch Trần Lương nói.
"Nhờ bạn hỗ trợ xử lý." Vân Phương sờ mũi, "Tôi cũng ít qua."
Trong thẻ của Vân Phương trước kia vốn đã có không ít tiền, mỗi tháng Đường Ý và Vân Hoà Dụ đều cố định cho thêm tiền tiêu vặt. Cộng lại cũng được một khoảng không nhỏ. Tạm thời anh mượn dùng số tiền đó một thời gian, tháng này mới vừa hồi vốn liền trả lại thẻ ngay.
Tiền của nguyên chủ và hai vợ chồng Đường Ý anh không tính động vào, số dư trong thẻ cứ để lấy lãi, chờ sau này tìm cớ đem tiền trả lại cho Đường Ý và Vân Hoà Dụ.
Dù gì anh cũng không phải Vân Phương chân chính, không thể yên tâm thoải mái mà dùng số tiền đó.
Tiền kiếm ra từ cửa hàng cũng đủ nuôi sống anh và Dịch Trần Lương rồi.
**
Lúc ngủ, Vân Phương muốn xem vết thương trên đầu gối Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương cuốn ống quần lên, "Đóng vảy, chắc sắp rớt ra rồi."
Vân Phương đưa tay chạm vào nó, nhăn mày, "Hôm đó tôi rời đi quá sớm."
"Đâu phải do mày đâu, bọn họ quyết tâm muốn bắt tao về, sớm hay muộn gì cũng ra tay." Đầu gối bị ngón tay Vân Phương sờ sờ có hơi ngứa, Dịch Trần Lương thả ống quần xuống, "Giờ không sao hết."
"Chờ qua năm mới cậu đủ mười sáu tuổi, đến lúc đó thưa kiện có lợi hơn." Vân Phương thuận tay chỉnh quần lại cho cậu.
Dịch Trần Lương gật đầu, "Lúc thấy mày xuất hiện trong phòng đất, tao còn tưởng mình đang nằm mơ, tao cứ nghĩ mày thì sao mà biết được tao ở đâu mà đến, những ai mà ngờ —"
Cậu nhìn Vân Phương ở trước mắt, nghĩ sao cũng thấy không thể tin nổi, "Không ngờ rằng mày lại là tao, là acc lớn của Dịch Trần Lương."
Acc lớn của Dịch Trần Lương, anh bị cách nói này chọc cười, học theo cậu nói: "A, lúc đấy tìm không thấy acc nhỏ Dịch Trần Lương đâu, acc lớn Dịch Trần Lương lo lắng lắm luôn."
Dịch Trần Lương hỏi anh, "Vậy mày còn nhớ rõ chuyện hồi nhỏ sao?"
"Phần lớn đều nhớ hết." Vân Phương cẩn thận suy nghĩ một chút, "Tôi còn nhớ hồi nhỏ cùng Ngô Nhị Trụ đánh nhau trên cây đa ngoài thôn, xém chút rơi xuống, cẳng chân bị rạch một vết to."
Dịch Trần Lương lại cuốn ống quần lên chỉ cho anh xem, "Chính là cái này, lúc đó đau khóc luôn."
"Sau khi về không dám nói cho ai biết, tự mình núp trong chăn trộm thút thít, thề sau này nhất định phải đánh cho Ngô Nhị Trụ một trận nhớ đời."
Vân Phương nhịn không được mà cười lên, "Khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem."
"Này đúng!" Dịch Trần Lương cũng theo anh nở nụ cười, "Đúng là ngốc chết mất."
"Vậy cậu còn nhớ năm chín tuổi giấu cái búa gỗ nhỏ dưới giàn nho sau nhà không?"
"Đương nhiên nhớ, tao cảm thấy nó đặc biệt đẹp, còn đặt tên cho nó…"
"Ai ngờ sau này bị Ngô Đại Trụ trộm mất."
"Mày cũng nghĩ là do Ngô Đại Trụ trộm?"
"Chắc chắn là nó trộm, tôi đánh Ngô Nhị Trụ, nó đây là đang báo thù cho em trai chứ gì nữa."
"Ha ha ha…"
Có lẽ vì con người luôn có thói quen nhớ kỹ những kỷ niệm hạnh phúc, hoặc những khoảng thời gian đen tối tràn ngập bạo lực sợ hãi của thời thơ ấu. Thế nên nếu có một người có thể khiến mình chia sẻ tất cả, thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ trở nên tươi sáng thú vị một cách kỳ diệu. Thậm chí còn cho người ta một loại ảo giác họ đang rất hạnh phúc.
Dường như khoảng thời gian đen tối kia không chỉ một mình mình lẻ loi trải qua mà còn có một linh hồn khác khăng khít ở bên cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố với nhau. Tất cả những bí mật không thể nói thành lời đều có thể dễ dàng nói ra mà không cần sợ hãi những ánh mắt phán xét của người khác. Cũng không cần phải che giấu sự xấu xa hay vỏ bọc dối trá của chính mình –
Vô số vết thương in hằn trên linh hồn bị thời gian và năm tháng chôn vùi thay nhau được vuốt ve nhẹ nhàng và khép miệng một cách kỳ diệu. Từ nay về sau không cần phải canh cánh trong lòng nữa, không phải trằn trọc với những khó khăn nặng nề cùng cái gọi là cầu mà không được nữa.
Ngoài cửa sổ trận tuyết lớn lan tràn che trời lấp đất, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc. Trong phòng chỉ bật một ánh đèn lờ mờ, mờ mịt nhưng lại ấm áp, hai linh hồn cô đơn phá tan khoảng cách thời gian không thể vượt qua, chạm vào nhau một cách cẩn thận và tự nhiên.
Một người nhìn thấy quá khứ, một người trông thấy tương lai.
*
Bóng đêm trải dài, Dịch Trần Lương nằm trên giường bắt chéo chân, hưng phấn ngủ không yên.
"Ba giờ rồi đấy bạn học Tiểu Dịch à, chúng ta nên ngủ thôi." Vân Phương ngáp một cái, "Có gì để sáng mai nói sau."
Dịch Trần Lương nghiêng người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, "Tao không ngủ được."
Vân Phương bất đắc dĩ nhìn cậu, "Đã muộn lắm rồi."
"Nhưng mà ngủ không được." Dịch Trần Lương nhích gần sang anh, "Tao có thể nói chuyện với mày cả đêm."
"Ngày mai còn có việc phải làm." Vân Phương nhấc chăn lên kéo cả chăn và người vào, "Để tôi dỗ cậu ngủ."
Dịch Trần Lương từ trong chăn mình chui ra nhào vào chăn của anh, đá cái chăn vướng víu qua một bên, đúng tình hợp lý nói: "Hai cái quá nóng."
Vân Phương thấp giọng cười một tiếng, "Ừ, nhanh ngủ đi "
Nửa đầu Dịch Trần Lương nép trong chăn, không lâu sau, ngẩng đầu lên hỏi, "Từ sau khi mày đến đây đã có ai gọi tên mày chưa?"
Vân Phương nhắm mắt lại nói, "Có một người."
Dịch Trần Lương độc chiếm nửa cái gối, trong giọng nói mang theo tinh thần phấn chấn cùng vui vẻ của thiếu niên, "Dịch Trần Lương."
Đôi mắt đang nhắm của Vân Phương đột nhiên mở ra, nhìn người đang gần trong gang tấc.
"Dịch Trần Lương." Cậu cực kỳ vui vẻ gọi thêm một lần nữa.
"Ừm." Vân Phương nhắm mắt lại không dám nhìn, duỗi tay ôm người vào trong ngực, "Tôi đây."
—----_____—------______—----_____–
Hé lô mn, mình ở đây chỉ muốn nhấn mạnh một điều là mình không biết tiếng Trung, và mình chỉ là một đứa xếp chữ và edit. Vì thế sẽ không thể cam đoan đúng 100%, cùng lắm là tầm 80% thôi… nên mình rất cần sự giúp đỡ hỗ trợ và thông cảm từ các bạn, để bản edit có thể hoàn thiện nhất có thể ƪ(‾.‾“)┐
Mình cảm ơn!