Chương 20: Cuộc sống hàng ngày
Ngày tháng luôn trôi qua thật nhanh,đồng phục tay ngắn đã đổi thành tay dài. Năm nhất cũng sắp nghênh đón kỳ thi giữa kỳ lần đầu tiên.
Vân Phương đến trường học thường đến trường rất sớm, nhưng do tối qua thức đêm làm bài nên hôm nay suýt nữa không đến kịp tiết tự học.
Dịch Trần Lương một bên ngáp một bên học thuộc từ đơn tiếng Anh, thấy anh đến cũng không có động đậy gì, mí mắt sụp xuống nhìn như nửa sống nửa chết.
Vân Phương nộp xong bài tập cũng rút sách tiếng Anh ra bắt đầu học từ, giáo viên tiếng Anh dạo một vòng lớp rồi liền đi. Vân Phương nhìn chằm chằm cánh cửa trong chốc lát, từ trong hộc bàn lấy ra một tờ đề toán bắt đầu làm.
Thuận tay duỗi ra nâng cái đầu chuẩn bị đụng vào bàn của Dịch Trần Lương lên, không ngẩng đầu nói: "Xin lỗi, apology, tiếp tục học."
Dịch Trần Lương gian nan mà căng mi mắt, nửa sống nửa chết tiếp tục đọc: "A-p-o-l-o-g-y,apology, danh từ, xin lỗi —-"
Vân Phương tiếp tục cúi đầu bắt đầu làm bài, ước chừng làm được nửa trang đề, tiết chuông kết thúc giờ tự học vang lên, anh ngẩng đầu lên, còn nghe thấy Dịch Trần Lương ngồi kế bên đang lẩm bẩm:
"Stare—— chăm chú nhìn; nhìn chằm chằm xem, stare,s-t-a-r-e,stare——at——"
"Được rồi, đừng at nữa." Vân Phương chọt chọt cánh tay cậu, "Xuống chạy kìa."
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh, đánh cái ngáp dài.
Vân Phương kéo cậu xen lấn trong đám người xuống lầu, hai người có chiều cao không cách biệt mấy, đều đứng ở cuối hàng, chạy xong một vòng lớn quanh trường, lúc này Dịch Trần Lương mới bắt đầu tỉnh táo.
"Tối qua làm gì mà giờ lại buồn ngủ như vậy?" Vân Phương hỏi.
Dịch Trần Lương dụi dụi mắt, "Đâu làm gì đâu."
"Này, đừng dụi mắt." Vân Phương nhọc lòng đem tay cậu kéo xuống, "Đi lấy nước mát rửa đi."
"Ờ." Dịch Trần Lương mệt rã rời, lông cũng không xù, lời thô tục cũng không mắng, cả người trở nên nghe lời một cách kỳ lạ, nói cái gì nghe cái đó.
Vân Phương vội vàng đưa người lên lầu, còn mình thì ra siêu thị mua hai chai cà phê.
Trong giờ giải lao, Dịch Trần Lương nhấp một ngụm cà phê, liền thấy Quý Thư Mặc đi tới, nhìn thấy cà phê mắt sáng lên, "Dịch ca, em cũng muốn —---"
"Không, mày không muốn." Dịch Trần Lương keo kiệt đem một chai khác bỏ vào hộc bàn.
Vừa tan học Vân Phương đã bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng, nơi này đã vào muốn ra thì chắc hơi lâu. Dịch Trần Lương nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, "Thì sao?"
Quý Thư Mặc vuốt cằm cân nhắc, "Học thần đến lớp chúng ta gần một tháng nay, đối với cũng lạnh lùng hết trơn, chỉ gần gũi với anh thôi, cậu ta có phải đang để ý anh không ta?"
Dịch Trần Lương thiếu chút nữa phun cà phê lên mặt hắn, "Mày đừng nói khùng nói điên nữa."
Tuy rằng lúc trước cậu cũng đoán già đoán non Vân Phương vì một "động cơ thầm kín" nào đó mà đến lớp mười, nhưng khi cùng Vân Phương tiếp xúc, lại dần dần đánh mất hoài nghi này.
Chỉ có bạn bè cực kỳ thân thiết mới có thể đến nhà nhau thôi.
Quý Thư Mặc bội phục mà hướng cậu giơ ngón cái, "Dịch ca tâm thái của anh đỉnh vãi luôn."
Dịch Trần Lương vui vẻ hài lòng mà uống hết một lon cà phê, bởi vì cậu có một người bạn cực kì tốt.
Nhận thức xa lạ này làm cậu vui vẻ cả ngày cuối tuần, đến ngày thứ Hai đáng ghét cũng trở nên đỡ bớt hơn nhiều.
"Nhưng mà em nghe mấy tụi kia nói á" Quý Thư Mặc hình như có chút rối rắm, thậm chí còn cứ đưa ra lời phòng bị, "Em thật sự chỉ là nghe nói thôi à."
"Nghe được cái gì thì nói mẹ luôn đi!" Dịch Trần Lương không nhịn được đạp vào ghế hắn.
Quý Thư Mặc đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Tụi nó nói Vân Phương bị….. bê đê."
Lon cà phê đột nhiên bị bóp chặt, Dịch Trần Lương cau mày hỏi: "Mày nghe ai nói?"
Quý Thư Mặc đối diện ánh mắt âm trầm của Dịch Trần Lương giọng nói càng ngày càng nhỏ, ấm ức nói: "Em không có đi truyền tin đồn này đâu, thật ra em đối với học thần cực kỳ kính nể, cho nên dù cho học thần có thích con chó em cũng không đổi thay."
"Cút mẹ mày đi! Mày mẹ nó mới thích chó!" Dịch Trần Lương cảm thấy sự tâm bình khí hoà của mình trong khoảng thời gian đi theo Vân Phương làm bài bắt đầu trở nên dữ dội trở lại, lon cà phê trong tay cũng bị bóp méo mó.
Quý Thư Mặc có chút bất an mà sờ mũi, "Em cảm thấy học thần gần đây chỉ toàn vùi đầu học tập, kéo theo tác phong học tập của lớp mình cũng chuyển biến tốt hơn, anh coi đến Dịch ca anh cũng làm đề không chớp mắt…. Bên ngoài còn có vài lời đồn khó nghe lắm, anh đi chung với học thần, đừng để học thần nghe được mấy lời tầm phào đó."
Dịch Trần Lương gật đầu, áp lửa giận trong lòng xuống, "Tao biết rồi."
Vân Phương vừa trở về phòng học đã nhìn thấy vẻ mặt đầy cay đắng hận thù đang nhìn chằm chằm vào lon cà phê bị bóp dẹp lép, bật cười nói: "Sao vậy? Lon đó có độc à?"
Dịch Trần Lương lắc đầu, "Mày học tập sao rồi?"
Vân Phương sắp xếp lại bài thi ôm từ văn phòng về một chút, không xác định nói: "Ước chừng có thể tăng thêm năm mươi, sáu mươi điểm."
Dịch Trần Lương rối rắm mà nhìn anh, "Mày không muốn về lớp ba à?"
"......" Vân Phương câm nín vài giây, "Chuyện này hơi khó giải thích."
Nếu được, ai không muốn danh hiệu vẻ vang mang tên hạng nhất toàn khối đâu?
….. (◔‿◔)
Hai người ông nói gà bà nói vịt lại quỷ dị mà về tới cùng điều chiến tuyến thượng —— thân là học tập thành tích không phải như vậy ưu tú cao một học sinh, trước mắt là không có công phu đi yêu đương
Đến nỗi những cái đó tin đồn nhảm nhí, chỉ cần truyền không đến Vân Phương lỗ tai, Dịch Trần Lương cũng căn bản mặc kệ.
Dịch Trần Lương đánh ký sự khởi liền sống ở người khác phỏng đoán cùng lời đồn đãi, hắn đối cái gọi là “Đồn đãi vớ vẩn” “Chỉ chỉ trỏ trỏ” có vượt mức bình thường người lãnh đạm cùng chết lặng.
Vân Phương còn chịu nhiều hơn thế.
Cách ghi nhớ Công thức cộng
Cos + cos = 2 cos cos
cos - cos = trừ 2 sin sin
Sin + sin = 2 sin cos
sin - sin = 2 cos sin.
Sin thì sin cos cos sin
Cos thì cos cos sin sin rồi trừ
Tang tổng thì lấy tổng tang
Chia 1 trừ với tích tang, dễ mà.
Tan(x+y)=
Bài thơ: Tan 2 tổng 2 tầng cao rộng
Trên thượng tầng tang cộng cùng tang
Hạ tầng số 1 rất ngang tàng
Dám trừ đi cả tan tan anh hùng
Cách ghi nhớ Giá trị lượng giác của các cung liên quan đặc biệt
Cos đối, sin bù, phụ chéo, tan hơn kém pi
Cách ghi nhớ Công thức biến đổi tích thành tổng
Cos cos nửa cos-+, + cos-trừ
Sin sin nửa cos-trừ trừ cos-+
Sin cos nửa sin-+ + sin-trừ
Cách ghi nhớ Công thức biến đổi tổng thành tích
tính sin tổng ta lập tổng sin cô
tính cô tổng lập ta hiệu đôi cô đôi chàng
còn tính tan tử + đôi tan (hay là: tan tổng lập tổng 2 tan)
1 trừ tan tích mẫu mang thương rầu
nếu gặp hiệu ta chớ lo âu,
đổi trừ thành cộng ghi sâu trong lòng
Một cách nhớ khác của câu Tang mình + với tang ta, bằng sin 2 đứa trên cos ta cos mình… là
tangx + tangy: tình mình cộng lại tình ta, sinh ra hai đứa con mình con ta
tangx – tang y: tình mình trừ với tình ta sinh ra hiệu chúng, con ta con mình
Cách ghi nhớ Công thức nhân đôi
VD: sin2x= 2sinxcosx (Tương tự các loại công thức như vậy)
Cách ghi nhớ: Sin gấp đôi bằng 2 sin cos
Cos gấp đôi bằng bình phương cos trừ đi bình sin
Bằng trừ 1 cộng hai bình cos
Bằng cộng 1 trừ hai bình sin
(Chúng ta chỉ việc nhớ công thức nhân đôi của cos bằng câu nhớ trên rồi từ đó có thể suy ra công thức hạ bậc.)
Tan gấp đôi bằng Tan đôi ta lấy đôi tan (2 tan)
Chia một trừ lại bình tan, ra liền.
.........
Hơi thở của cả hai nháy mắt hoà quyện vào nhau, nếu đến gần thêm chút nữa là có thể trực tiếp hôn lên.
Dịch Trần Lương đứng hình mất ba giây, đột nhiên lui về phía sau, "Đậu phộng tao ***!"
Vân Phương mỗi lần thấy cậu xù lông đều cảm thấy rất thú vị, nhịn không được liền muốn ghẹo cậu, "Muốn *** ai?"
Vân Phương đến trường học thường đến trường rất sớm, nhưng do tối qua thức đêm làm bài nên hôm nay suýt nữa không đến kịp tiết tự học.
Dịch Trần Lương một bên ngáp một bên học thuộc từ đơn tiếng Anh, thấy anh đến cũng không có động đậy gì, mí mắt sụp xuống nhìn như nửa sống nửa chết.
Vân Phương nộp xong bài tập cũng rút sách tiếng Anh ra bắt đầu học từ, giáo viên tiếng Anh dạo một vòng lớp rồi liền đi. Vân Phương nhìn chằm chằm cánh cửa trong chốc lát, từ trong hộc bàn lấy ra một tờ đề toán bắt đầu làm.
Thuận tay duỗi ra nâng cái đầu chuẩn bị đụng vào bàn của Dịch Trần Lương lên, không ngẩng đầu nói: "Xin lỗi, apology, tiếp tục học."
Dịch Trần Lương gian nan mà căng mi mắt, nửa sống nửa chết tiếp tục đọc: "A-p-o-l-o-g-y,apology, danh từ, xin lỗi —-"
Vân Phương tiếp tục cúi đầu bắt đầu làm bài, ước chừng làm được nửa trang đề, tiết chuông kết thúc giờ tự học vang lên, anh ngẩng đầu lên, còn nghe thấy Dịch Trần Lương ngồi kế bên đang lẩm bẩm:
"Stare—— chăm chú nhìn; nhìn chằm chằm xem, stare,s-t-a-r-e,stare——at——"
"Được rồi, đừng at nữa." Vân Phương chọt chọt cánh tay cậu, "Xuống chạy kìa."
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh, đánh cái ngáp dài.
Vân Phương kéo cậu xen lấn trong đám người xuống lầu, hai người có chiều cao không cách biệt mấy, đều đứng ở cuối hàng, chạy xong một vòng lớn quanh trường, lúc này Dịch Trần Lương mới bắt đầu tỉnh táo.
"Tối qua làm gì mà giờ lại buồn ngủ như vậy?" Vân Phương hỏi.
Dịch Trần Lương dụi dụi mắt, "Đâu làm gì đâu."
"Này, đừng dụi mắt." Vân Phương nhọc lòng đem tay cậu kéo xuống, "Đi lấy nước mát rửa đi."
"Ờ." Dịch Trần Lương mệt rã rời, lông cũng không xù, lời thô tục cũng không mắng, cả người trở nên nghe lời một cách kỳ lạ, nói cái gì nghe cái đó.
Vân Phương vội vàng đưa người lên lầu, còn mình thì ra siêu thị mua hai chai cà phê.
Trong giờ giải lao, Dịch Trần Lương nhấp một ngụm cà phê, liền thấy Quý Thư Mặc đi tới, nhìn thấy cà phê mắt sáng lên, "Dịch ca, em cũng muốn —---"
"Không, mày không muốn." Dịch Trần Lương keo kiệt đem một chai khác bỏ vào hộc bàn.
Vừa tan học Vân Phương đã bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng, nơi này đã vào muốn ra thì chắc hơi lâu. Dịch Trần Lương nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, "Thì sao?"
Quý Thư Mặc vuốt cằm cân nhắc, "Học thần đến lớp chúng ta gần một tháng nay, đối với cũng lạnh lùng hết trơn, chỉ gần gũi với anh thôi, cậu ta có phải đang để ý anh không ta?"
Dịch Trần Lương thiếu chút nữa phun cà phê lên mặt hắn, "Mày đừng nói khùng nói điên nữa."
Tuy rằng lúc trước cậu cũng đoán già đoán non Vân Phương vì một "động cơ thầm kín" nào đó mà đến lớp mười, nhưng khi cùng Vân Phương tiếp xúc, lại dần dần đánh mất hoài nghi này.
Chỉ có bạn bè cực kỳ thân thiết mới có thể đến nhà nhau thôi.
Quý Thư Mặc bội phục mà hướng cậu giơ ngón cái, "Dịch ca tâm thái của anh đỉnh vãi luôn."
Dịch Trần Lương vui vẻ hài lòng mà uống hết một lon cà phê, bởi vì cậu có một người bạn cực kì tốt.
Nhận thức xa lạ này làm cậu vui vẻ cả ngày cuối tuần, đến ngày thứ Hai đáng ghét cũng trở nên đỡ bớt hơn nhiều.
"Nhưng mà em nghe mấy tụi kia nói á" Quý Thư Mặc hình như có chút rối rắm, thậm chí còn cứ đưa ra lời phòng bị, "Em thật sự chỉ là nghe nói thôi à."
"Nghe được cái gì thì nói mẹ luôn đi!" Dịch Trần Lương không nhịn được đạp vào ghế hắn.
Quý Thư Mặc đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Tụi nó nói Vân Phương bị….. bê đê."
Lon cà phê đột nhiên bị bóp chặt, Dịch Trần Lương cau mày hỏi: "Mày nghe ai nói?"
Quý Thư Mặc đối diện ánh mắt âm trầm của Dịch Trần Lương giọng nói càng ngày càng nhỏ, ấm ức nói: "Em không có đi truyền tin đồn này đâu, thật ra em đối với học thần cực kỳ kính nể, cho nên dù cho học thần có thích con chó em cũng không đổi thay."
"Cút mẹ mày đi! Mày mẹ nó mới thích chó!" Dịch Trần Lương cảm thấy sự tâm bình khí hoà của mình trong khoảng thời gian đi theo Vân Phương làm bài bắt đầu trở nên dữ dội trở lại, lon cà phê trong tay cũng bị bóp méo mó.
Quý Thư Mặc có chút bất an mà sờ mũi, "Em cảm thấy học thần gần đây chỉ toàn vùi đầu học tập, kéo theo tác phong học tập của lớp mình cũng chuyển biến tốt hơn, anh coi đến Dịch ca anh cũng làm đề không chớp mắt…. Bên ngoài còn có vài lời đồn khó nghe lắm, anh đi chung với học thần, đừng để học thần nghe được mấy lời tầm phào đó."
Dịch Trần Lương gật đầu, áp lửa giận trong lòng xuống, "Tao biết rồi."
Vân Phương vừa trở về phòng học đã nhìn thấy vẻ mặt đầy cay đắng hận thù đang nhìn chằm chằm vào lon cà phê bị bóp dẹp lép, bật cười nói: "Sao vậy? Lon đó có độc à?"
Dịch Trần Lương lắc đầu, "Mày học tập sao rồi?"
Vân Phương sắp xếp lại bài thi ôm từ văn phòng về một chút, không xác định nói: "Ước chừng có thể tăng thêm năm mươi, sáu mươi điểm."
Dịch Trần Lương rối rắm mà nhìn anh, "Mày không muốn về lớp ba à?"
"......" Vân Phương câm nín vài giây, "Chuyện này hơi khó giải thích."
Nếu được, ai không muốn danh hiệu vẻ vang mang tên hạng nhất toàn khối đâu?
….. (◔‿◔)
Hai người ông nói gà bà nói vịt lại quỷ dị mà về tới cùng điều chiến tuyến thượng —— thân là học tập thành tích không phải như vậy ưu tú cao một học sinh, trước mắt là không có công phu đi yêu đương
Đến nỗi những cái đó tin đồn nhảm nhí, chỉ cần truyền không đến Vân Phương lỗ tai, Dịch Trần Lương cũng căn bản mặc kệ.
Dịch Trần Lương đánh ký sự khởi liền sống ở người khác phỏng đoán cùng lời đồn đãi, hắn đối cái gọi là “Đồn đãi vớ vẩn” “Chỉ chỉ trỏ trỏ” có vượt mức bình thường người lãnh đạm cùng chết lặng.
Vân Phương còn chịu nhiều hơn thế.
Cách ghi nhớ Công thức cộng
Cos + cos = 2 cos cos
cos - cos = trừ 2 sin sin
Sin + sin = 2 sin cos
sin - sin = 2 cos sin.
Sin thì sin cos cos sin
Cos thì cos cos sin sin rồi trừ
Tang tổng thì lấy tổng tang
Chia 1 trừ với tích tang, dễ mà.
Tan(x+y)=
Bài thơ: Tan 2 tổng 2 tầng cao rộng
Trên thượng tầng tang cộng cùng tang
Hạ tầng số 1 rất ngang tàng
Dám trừ đi cả tan tan anh hùng
Cách ghi nhớ Giá trị lượng giác của các cung liên quan đặc biệt
Cos đối, sin bù, phụ chéo, tan hơn kém pi
Cách ghi nhớ Công thức biến đổi tích thành tổng
Cos cos nửa cos-+, + cos-trừ
Sin sin nửa cos-trừ trừ cos-+
Sin cos nửa sin-+ + sin-trừ
Cách ghi nhớ Công thức biến đổi tổng thành tích
tính sin tổng ta lập tổng sin cô
tính cô tổng lập ta hiệu đôi cô đôi chàng
còn tính tan tử + đôi tan (hay là: tan tổng lập tổng 2 tan)
1 trừ tan tích mẫu mang thương rầu
nếu gặp hiệu ta chớ lo âu,
đổi trừ thành cộng ghi sâu trong lòng
Một cách nhớ khác của câu Tang mình + với tang ta, bằng sin 2 đứa trên cos ta cos mình… là
tangx + tangy: tình mình cộng lại tình ta, sinh ra hai đứa con mình con ta
tangx – tang y: tình mình trừ với tình ta sinh ra hiệu chúng, con ta con mình
Cách ghi nhớ Công thức nhân đôi
VD: sin2x= 2sinxcosx (Tương tự các loại công thức như vậy)
Cách ghi nhớ: Sin gấp đôi bằng 2 sin cos
Cos gấp đôi bằng bình phương cos trừ đi bình sin
Bằng trừ 1 cộng hai bình cos
Bằng cộng 1 trừ hai bình sin
(Chúng ta chỉ việc nhớ công thức nhân đôi của cos bằng câu nhớ trên rồi từ đó có thể suy ra công thức hạ bậc.)
Tan gấp đôi bằng Tan đôi ta lấy đôi tan (2 tan)
Chia một trừ lại bình tan, ra liền.
.........
Hơi thở của cả hai nháy mắt hoà quyện vào nhau, nếu đến gần thêm chút nữa là có thể trực tiếp hôn lên.
Dịch Trần Lương đứng hình mất ba giây, đột nhiên lui về phía sau, "Đậu phộng tao ***!"
Vân Phương mỗi lần thấy cậu xù lông đều cảm thấy rất thú vị, nhịn không được liền muốn ghẹo cậu, "Muốn *** ai?"