Chương : 57
Lúc Hàn Tiếu mất tích thì Nhiếp Thừa Nham vẫn đang ngồi tiếp khách, vị khách đó chính là tướng quân đang đóng quân ở thành Cố Sa – Tạ Sâm.
Tạ Sâm đã từng được nghe nói đến thành Bách Kiều, cũng biết đại danh của Nhiếp Thừa Nham nhưng, hắn không ngờ mặt mũi của vị thành chủ thành Bách Kiều này lại lớn đến vậy, có thể trực tiếp yêu cầu quan lại trong thành đến hẹn gặp mặt với hắn. Tạ Sâm căn bản cũng không muốn gặp Nhiếp Thừa Nham, nhưng tình hình hiện giờ thực sự rất rối ren, Mục tướng quân vừa dẫn một đội binh mã đến, tuyên bố sẽ tạm thời tiếp quản thành này. Tạ Sâm biết chuyện phát sinh chắc chắn không nhỏ, không biết Nhiếp Thừa Nham có liên quan đến chuyện này hay không, thôi thì để tránh gặp phải phiền toái, Tạ Sâm vẫn quyết định đi gặp Nhiếp Thừa Nham một chuyến.
Lúc đi Tạ Sâm vẫn còn càu nhàu, tên này thật là kì cục, muốn được gặp người ta thì ít ra hắn cũng phải tự mình đến quân doanh mới phải, chứ nào có đạo lý để người ta tự mình đến chỗ hắn? Nhưng lúc nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham ngồi xe lăn, hắn mới hiểu.
Nhiếp Thừa Nham cũng vừa mới cùng thám tử bàn chuyện xong, hắn thực sự không hài lòng với tình hình trong thành hiện nay, xem ra bọn họ tới thật không đúng lúc, vừa khéo lại gặp vị công chúa Như Ý đang lẩn trốn. Đúng lúc Tạ Sâm đến, thực ra hắn chỉ muốn hỏi xem chuyện quân doanh của hắn phải xử lí như thế nào thôi.
Tạ Sâm không ngờ ngay cả những chuyện cơ mật như vậy mà Nhiếp Thừa Nham cũng biết, hắn nói: “Chúng ta nhận được mật hàm báo tin công chúa đã trốn đến Hạ quốc Mạc Bắc nên mới phải ẩn náu trong thành Cố Sa. Chúng ta đã phái người đi điều tra nhưng vì chuyện này có liên quan đến danh dự quốc gia nên không thể gióng trống khua chiêng, kính mong thành chủ giữ bí mật giùm”.
Nhiếp Thừa Nham không vui khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn của mình, giọng nói cũng cứng rắn hẳn lên: “Ta không có hứng thú với bí mật gì đó của các ngươi, công chúa có bỏ trốn hay không ta cũng chẳng quan tâm. Chỉ là lúc ta vào thành có thấy, các ngươi canh phòng lỏng lẻo, những nơi đóng quân lại không kiên cố. Tuy cách xa lãnh thổ Hạ quốc, nhưng thành Cố Sa là nơi giao nhau giữa các thành trấn đại mạc, người qua kẻ lại rất lộn xộn, chắc chắn chuyện công chúa mất tích kinh động đến các ngươi không ít, thế mà còn không nhanh tăng cường phòng thủ, lỡ như xảy ra bạo loạn, các người sao có thể nắm được cục diện trong tay?”.
Tạ Sâm hoảng hốt, Nhiếp thành chủ này quả nhiên là người phi thường, liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề ngay. Người trong thành phần lớn đều là những tiểu thương buôn bán nhỏ lẻ, hiếm khi xảy ra bạo loạn cho nên phần lớn hộ vệ trong thành chỉ được an bày ở những nơi trọng yếu, giờ xảy ra chuyện hắn không dám làm lớn chuyện để tránh tiết lộ cơ mật, nhưng không thể không đề phòng những chuyện phát sinh ngoài ý muốn, chuyện này khiến hắn rất đau đầu. Cho nên sáng nay lúc Mục tướng quân dẫn binh đến, các vệ binh lại được điều chỉnh thêm lần nữa, Tạ Sâm lúc này cũng đã phần nào được an tâm. Mục Xa đã dẫn người đến giải quyết chuyện này vậy thì cứ để kệ hắn đi, lỡ như xảy ra bạo loạn thật thì vẫn có thể đem mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu hắn. Mà Nhiếp Thừa Nham này, cũng không rõ hắn đến làm gì nữa, cẩn thận chút vẫn hơn, vì thế nên Tạ Sâm nói: “Sáng nay Mục tướng quân đã đến, dẫn theo người, hắn lệnh cho chúng ta an bày lại vệ binh trong thành”.
“Mục tướng quân?”, Nhiếp Thừa Nham nhíu mày: “Là vị Mục tướng quân đó sao?”.
“Mục Viễn Mục tiểu tướng quân. Nghe nói mấy năm trước hắn bị quân địch hãm hại, chặt đứt cánh tay phải, được chữa khỏi trên núi Vân Vụ”.
Nhiếp Thừa Nham không nói, nghĩ thầm thật khéo, còn chưa tìm được lão nhân mà công chúa, tướng quân, tất cả lại lũ lượt kéo đến. Tạ Sâm không hiểu sắc mặt đó của Nhiếp Thừa Nham, định lên tiếng hỏi Nhiếp Thừa Nham mời mình đến đây có việc gì thì bỗng nhiên có một hộ vệ từ ngoài cửa xông vào.
Người đó là Hoắc Khởi Dương, hắn nói nhỏ bên tai của Nhiếp Thừa Nham vài câu, sắc mặt của Nhiếp Thừa Nham thay đổi hẳn: “Sao lại để mất người?”.
Giọng nói hùng hổ đến mức Tạ Sâm ngồi kế bên cũng bị giật mình, Hoắc Khởi Dương đang định nói tiếp thì Nhiếp Thừa Nham khoát tay, quay sang nói với Tạ Sâm: “Tạ tướng quân, ta bây giờ có chút chuyện, không tiện tiếp đón ngài, mời ngài quay về!”. Tạ Sâm nhìn thấy mọi chuyện trước mắt, cũng hiểu ở đây thêm chút nữa cũng chẳng ích gì đành ngượng ngùng rời đi.
Nhiếp Thừa Nham chờ hắn đi khuất mới đập tay vào thành ghế quát: “Ai quay về bẩm báo? Gọi hắn vào, ta muốn hỏi chuyện. Ngươi cũng dẫn người đi tìm đi, Tiếu Tiếu là người biết nặng nhẹ, nếu nàng có thể đến thì cũng có thể đi mà không để lại chút manh mối nào, nhất định là nàng ấy đã bị người khác khống chế rồi. Công chúa Như Ý bỏ trốn vào ngày đại hôn, Mục Viễn lại điều binh từ biên giới tới đây, sợ là trong thành này chẳng còn yên ổn như trước nữa. Các ngươi phải hành động thật nhanh, nhân lực của chúng ta không đủ để lục soát toàn thành nên phải tập trung rà soát tại các chợ. Ngươi hãy cho người đi tìm Mục Viễn tướng quân, nói hắn cử người hỗ trợ tìm kiếm. Hắn với Tiếu Tiếu cũng có quen biết nên chắc sẽ ra tay tương trợ thôi”.
Hoắc Khởi Dương gật đầu đáp ứng, nhanh chóng chạy ra ngoài, một tên hộ vệ theo Hàn Tiếu đi chợ run rẩy bước vào. Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Giờ không phải là lúc để trách phạt các ngươi, nhớ, mau vực dậy toàn bộ tinh thần cho ta, đem toàn bộ mọi chuyện thuật lại đầu đuôi ngọn ngành cho ta, không được nói dối dù chỉ là một chi tiết nhỏ”.
Nhiếp Thừa Nham hiểu rõ Hàn Tiếu, hắn nói đúng, nàng quả thực là bị khống chế. Lúc đó mấy thiếu niên khuân hàng chen lấn, ép nàng sang một bên, Hàn Tiếu đứng không vững, lui lại vài bước thì cảm giác đau đau ở cổ, hông tê dại, cả người không thể động đậy, nàng cũng không thể lớn tiếng la lên, ngã sấp xuống một cái giỏ. Sau đó, trời bỗng nhiên tối sầm lại, nàng bị nhốt trong một cái bao bố, cái giỏ bị người ta nhấc lên, hình như sau đó lại bị đặt trên một chiếc xe, lắc lư lắc lư cả một quãng đường dài, sau đó dừng lại, nàng lại được nhấc xuống, lần này hình như là được đưa đến một căn phòng, Hàn Tiếu có cảm giác người mang nàng đi đang bước qua một cánh cửa.
Hàn Tiếu cực kì hoảng hốt, nàng vừa mới đến thành Cố Sa này, không gây thù chuốc oán với ai, nếu người nào đó có ác ý muốn bắt nàng thì khẳng định là sẽ dùng nàng để uy hiếp Nhiếp Thừa Nham. Biết dùng nàng để khống chế Nhiếp Thừa Nham, chỉ sợ đối phương là người có quen biết. Hàn Tiếu hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình phải thật bình tĩnh tìm cách giải quyết, không thể để cho đối phương đạt được mục đích. Nàng cố gắng cử động nhưng tiếc là toàn thân tê nhức không thể động đậy. Hàn Tiếu biết đây là tác dụng của việc điểm huyệt bằng châm độc, may là độc tính không cao, nàng cũng không cảm thấy mệt cho lắm.
Cái giỏ lớn cuối cùng cũng được đặt xuống, chẳng có ai vạch tấm vải bố đang trùm lên người nàng, Hàn Tiếu lẳng lặng ngồi yên trong giỏ, cố gắng nghe ngóng tiếng động bên ngoài, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ bất an. Một lúc lâu sau mới có người nhẹ nhàng đến vén tấm vải bố lên, Hàn Tiếu rốt cục cũng nhìn rõ được người đó là ai, không ngờ đó chính là lão nhân gia – người mà nàng cảm thấy quen quen tình cờ gặp được ở chợ.
Lão nhân bưng một chén nước tới, đút cho Hàn Tiếu, Hàn Tiếu biết rõ hương vị này, là nước cam thảo, chính là thứ dùng để giải độc châm. Lát sau, lão nhân đỡ Hàn Tiếu dậy, giải huyệt cho nàng.
Hàn Tiếu nhất thời nghĩ không ra mình đã gặp được lão nhân này ở đâu, nàng quyết định giữ im lặng xem xét tình hình. Nhưng Hàn Tiếu tuyệt không hề nghĩ đến, lão nhân đó lại dìu nàng ngồi lên ghế, sau đó quỳ xuống.
Hàn Tiếu kinh ngạc, người này bỗng nhiên quỳ xuống như vậy làm nàng nghĩ ngay tới vị công công ở bên cạnh công chúa Như Ý. Lão nhân đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói lanh lảnh chứng minh được suy đoán của Hàn Tiếu là hoàn toàn chính xác, quả nhiên là ông ấy.
“Ta tên Thôi An, là lão nhân bên cạnh công chúa Như Ý, mấy năm trước ở bên ngoài thành Bách Kiều thành đã từng được bàn tay kỳ diệu của Hàn cô nương cứu sống. Hàn cô nương còn nhớ không?”.
Hàn Tiếu gật gật đầu, không lên tiếng. Thôi An lại nói: “Hàn cô nương vốn có ân cứu mạng với ta, ta không nên vô lễ như thế, nhưng tình huống hiện giờ rất khẩn cấp, ta không thể không dùng đến hạ sách này mời Hàn cô nương đến. Mong cô nương chớ trách tội”. Ông ấy nói xong, lại dập đầu xuống.
Hàn Tiếu hốt hoảng đứng lên: “Vậy rốt cục ông bắt ta tới đây để làm gì?”.
Thôi An vẫn không ngẩng lên, dập đầu thêm một cái nữa: “Xin cô nương hãy ra tay cứu công chúa của ta”.
“Cứu?”, Hàn Tiếu lui xuống một chút, hỏi: “Công chúa Như Ý đã xảy ra chuyện gì? Ta vốn không biết võ, không thể ra tay cứu người được. Còn về phía chủ tử, mọi người từ từ nói chuyện còn có khả năng giải quyết được, cứ bắt ta đi như vậy sợ là hắn sẽ hiểu nhầm. Hay là ông thả ta ra trước đi, đợi tâm tình chủ tử tốt lên rồi ta sẽ nói chủ tử đến trao đổi với các người, được không?”.
“Không, không!”, Thôi An hoảng hốt xua tay: “Việc này quyết không được để cho người ngoài biết. Công chúa đang ở ngay trong thành này, công chúa bị bệnh, bệnh tình thực sự rất nghiêm trọng. Ta không còn cách nào khác, cũng không dám mời đại phu trong thành đến xem, vốn định thừa dịp hôm nay đại phu ở nơi khác đến chợ thu mua dược phẩm sẽ mời một người đến xem bệnh cho công chúa. Không ngờ lại được phúc tinh soi đường để ta gặp được Hàn cô nương. Mời cô nương đến bằng cách này thực sự vì bất đắc dĩ, hành tung của công chúa không thể để lộ ra bên ngoài nên ta mới phải dùng đến hạ sách này. Hàn cô nương, y thuật của cô rất cao minh, xin cô hãy cứu công chúa”.
“Bệnh tình rất nghiêm trọng sao?”, phản ứng đầu tiên của Hàn Tiếu chính là bản năng thầy thuốc của nàng: “Công chúa bị bệnh gì? Triệu chứng như thế nào?”, ngẫm nghĩ một lúc, nàng lại hỏi: “Tại sao không thể để cho người khác biết?”.
Thôi An chần chừ một lúc, nghĩ nếu Hàn Tiếu đồng ý chữa trị cho công chúa thì khi nhìn thấy vết thương đó cũng sẽ hiểu được lí do nên nói luôn: “Hai tháng trước công chúa được đoàn hộ tống của hoàng gia đưa đến Hạ quốc Mạc Bắc nhưng khi nhóm người hộ tống đó vừa rời đi thì tên Hạ vương kia liền lộ rõ chân tướng, hắn là tên bất nhân, tàn bạo, tùy ý đánh chửi, chém giết nô tài, hậu cung phi tần không ít mà còn đi nhúng chàm nhiều cung nữ khác. Công chúa của ta trời sinh tính tình quật cường, cãi vã với hắn một trận thì liền bị đánh, bị mắng. Mấy người tôi tớ chúng ta bảo vệ cho công chúa, nhưng dù gì cũng đang ở địa bàn của người ta, sao có thể đối phó được”.
Thôi An vừa nói xong thì nước mắt chực trào: “Ta là người chứng kiến công chúa lớn lên, dù không phải là người được sủng ái nhất trong cung nhưng cũng vẫn được người ta nuông chiều, sao công chúa có thể chịu ủy khuất như vậy chứ? Hạ vương kia ra tay cực kì ngoan độc, hắn đánh công chúa lằn roi khắp người, hôm đó chúng ta trông chừng công chúa, nửa bước chẳng rời. Sắp đến ngày đại hôn, Hạ vương kia lại thường xuyên uống rượu rồi chạy tới làm loạn, hắn còn phái người canh chừng tẩm cung, không cho chúng ta xuất môn, thương tích của công chúa vẫn chưa khỏi nhưng tên Hạ vương kia vẫn cố ý tổ chức thành hôn đúng ngày đã định. Có hôm hắn uống rượu say làm nhục một nữ tì bên cạnh công chúa, chuyện nữ tì kia tự sát ta vẫn chưa dám nói với công chúa. Sau đó công chúa nói muốn bỏ trốn, cho dù chết nàng cũng không thể chết ở cái nơi dơ bẩn này được. Chúng ta hao tổn hết tâm tư rốt cục cũng lợi dụng được sự lơ là cảnh giác của vệ binh bỏ trốn trong ngày đại hôn”.
Hàn Tiếu nghe được cực kì căm phẫn, lớn tiếng mắng mỏ: “Cái tên Hạ vương kia thực sự là không bằng cầm thú mà”.
Thôi An lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta trốn đi, Hạ vương kia đương nhiên là sẽ phái người truy đuổi, chúng ta chịu trăm ngàn khổ cực chạy qua sa mạc nhưng bệnh tình của công chúa thực sự là rất nặng, chạy đến thành Cố Sa này rồi cũng không thể nào chạy đến nơi khác được”.
“Tại sao không đi tìm binh tướng hộ thành này? Nếu biết công chúa gặp nạn họ nhất định sẽ giúp đỡ mọi người”.
“Hàn cô nương, công chúa trốn đi là là phản lại hiệp ước hòa thân giữa hai nước, sợ là Hạ vương sẽ dùng cớ này để xuất binh, sao công chúa có thể hồi cung được nữa? Giờ trong thành có không ít quan binh đang âm thầm điều tra, chỉ sợ là họ đang truy lùng công chúa. Nếu hành tung bị bại lộ chắc chắn công chúa sẽ bị đuổi về Hạ quốc”, Thôi An nghẹn ngào: “Trở về Hạ quốc rồi sao công chúa còn có thể yên ổn mà sống được. Ta đây đã già yếu rồi, xương cốt cũng chẳng còn dùng được, có thể phò tá cho công chúa được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng bây giờ thực sự là không còn cách nào khác, lúc ở chợ nhìn thấy cô nương ta đã nghĩ ông trời thật có mắt. Hàn cô nương, ngươi hãy mở lòng từ bi mà cứu công chúa lần này đi”.
“Chỉ là …”.
“Hàn cô nương, cô chỉ cần giúp cho công chúa đỡ bệnh thôi, còn những chuyện khác, nếu cô nương có lòng tốt thì chỉ cần xem như chưa từng gặp chúng ta là được. Chúng ta sẽ tìm cách chạy sang thành khác, tự tìm đường sống cho mình”, Thôi An khẩn khoản cầu xin.
Hàn Tiếu vẫn băn khoăn: “Nhưng ta không thể để cho chủ tử của mình lo lắng được. Nếu không thấy ta hắn sẽ rất sốt ruột”.
“Hàn cô nương, chỉ cần cô xem bệnh, chữa trị cho công chúa xong, ta nhất định sẽ đưa cô trở về một cách an toàn. Sẽ không lâu đâu”.
“Không được, ta nhất định phải báo một tiếng với chủ tư để hắn an tâm. Thôi công công, các người ở đây thân cô thế cô, chi bằng nói rõ mọi chuyện với chủ tử ta, hắn là một người tốt nên nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ các người”.
“Nếu hắn đồng ý giúp đỡ thì hôm đó ở thành Bách Kiều đã đồng ý cưới công chúa về. Công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, vốn sẽ không phải đi đến Đại Mạc xa xôi đó để hòa thân, nhưng công chúa lại một lòng hướng về Nhiếp thành chủ nên đã vài lần từ chối hôn sự mà hoàng thượng chỉ định. Nàng như thế mà vẫn không chiếm được tình cảm của Nhiếp thành chủ, ta cũng đã từng khuyên bảo nhưng công chúa vẫn cứ khăng khăng một mực nói nếu không phải là Nhiếp Thừa Nham thì nhất định sẽ không lấy, ngay cả hắn bị què chân nàng cũng chẳng bận tâm. Cứ dùng đằng như thế cũng đã hai mươi mấy rồi. Hoàng thượng bị công chúa náo loạn vài lần, định hôn không thành nên cũng chẳng còn mặt mũi nào, đâm ra bất hòa với công chúa. Nữ nhân hai mấy chưa chồng dù là công chúa thì cũng sẽ bị người ta chê cười. Hoàng thượng tức giận nên mới để công chúa đi hòa thân như thế!”, giọng nói của Thôi An đầy vẻ oán hận Nhiếp Thừa Nham: “Ta nói như thế, cô nương hiểu chưa? Công chúa bị như ngày hôm nay cũng có liên quan ít nhiều tới Nhiếp thành chủ, nàng cứ đuổi theo thứ không thuộc về mình lại bị ngược cho thành như thế, nếu Nhiếp thành chủ nhúng tay vào chuyện này thì với tính tình của công chúa sao nàng có thể chịu đựng được? Còn nữa, Nhiếp thành chủ vốn là người kiêu ngạo, hay tính toán hơn thua, nếu hắn không muốn cứu công chúa mà còn đem nàng giao cho triều đình thì người như chúng ta đây làm sao cản được?”.
Câu cuối cùng làm cho Hàn Tiếu phải suy nghĩ, tính tình của Nhiếp Thừa Nham quả thực là như thế, tuy nàng không muốn nghĩ hắn sẽ đẩy một người con gái vào chốn hiểm nguy nhưng Thôi An bắt cóc nàng như vậy chắc chắn là đã chọc giận Nhiếp Thừa Nham, muốn hắn giúp đỡ quả thực là không thể.
“Hàn cô nương, ta xin cô, chỉ cần cô chẩn bệnh cho công chúa là được”, Thôi An gắng sức dập đầu.
Hàn Tiếu cắn răng: “Thôi công công, ta có thể chẩn bệnh cho công chúa, cũng có thể không nói chuyện này cho chủ tử biết, nhưng ta nhất định phải báo cho chủ tử biết là mình vẫn bình an. Không để lộ đường đi nước bước, không để lộ chuyện này ra ngoài, chỉ báo mình vẫn bình an thôi, thế có được không?”. Công chúa gặp nạn cần phải nhận được sự đồng tình, nhưng nàng không nhẫn tâm để Nhiếp Thừa Nham lo lắng, nếu đổi lại là hắn không rõ hành tung, sinh tử chưa biết, sợ là nàng cũng sốt ruột, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác ít ra thì nàng cũng nên báo cho hắn biết là mình vẫn bình an.
Thôi An ngước mặt lên, nói với Hàn Tiếu: “Hàn cô nương, ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm để lộ hành tung của công chúa, rất nguy hiểm. Cô nương có thể có ân cứu mạng đối với ta nhưng công chúa lại là người ta chăm sóc từ tấm bé nên nếu cô nương không thể làm theo cách của ta, ta chỉ có thể đối đãi với cô nương như những vị đại phu bình thường, không quen biết khác!”. Ông ấy đã quyết tâm phải bắt cóc vị đại phu này về hiển nhiên là đã có chuẩn bị sẵn.
Hàn Tiếu thoáng bối rối, suy nghĩ một chút về tình thế trước mắt, Thôi An này trung thành tận tâm lại có võ nghệ, mình không thể đánh lại, nếu chọc giận ông ấy thì lại càng khó để truyền tin tức ra bên ngoài. Vì thế Hàn Tiếu giả bộ suy nghĩ, cắn cắn môi, nói: “Thế thì ta cứ nghe theo lời công công nói vậy, cứ chẩn bệnh cho công chúa trước rồi tính sau”.
Sắc mặt Thôi An bấy giờ mới dịu đi: “Để ta dẫn cô nương đi gặp công chúa.” Ông ta dẫn Hàn Tiếu đi thay y phục, trùm khăn lên đầu, tịch thu toàn bộ trang sức, y phục cũ của nàng sau đó dẫn nàng ra tiểu viện. Hàn Tiếu hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng công chúa ở sát vách bên cạnh, không ngờ nàng lại ẩn mình ở một nơi khác. Tịch thu trang sức của nàng chắc là vì sợ nàng lưu lại kí hiệu, xem ra tâm tư của vị Thôi công công này rất thâm sâu.
Hàn Tiếu âm thầm theo dõi đề phòng những hành động của lão nhân này. Thôi công công dẫn nàng đi đường tắt qua một con phố nhỏ, rất ít người qua lại, Hàn Tiếu âm thầm đánh giá xung quanh, muốn tìm một người ở bên cạnh nói chuyện với mình cũng khó, đương nhiên là lại càng không thể tìm thấy thuộc hạ của Nhiếp Thừa Nham. Nàng biết con đường này đã được Thôi công công nghiên cứu kĩ, lòng lại có chút hoảng hốt.
Lúc Hàn Tiếu ở một mình trong phòng thay quần áo đã xé một miếng vải bố lót trong xiêm y ra, thắt nút. Dù Thôi công công đã tịch thu y phục của Hàn Tiếu nhưng mảnh vải này vẫn còn ở trong người nàng. Thừa dịp ông ấy không để ý nàng liền kéo kéo, giũ giũ mảnh vải trong người để nó rơi xuống mặt đất. Hy vọng nhóm người Nhiếp Thừa Nham có thể nhìn thấy mảnh vái quái dị này trên đường rồi nghi ngờ, đi theo con đường này đến tìm nàng.