Chương : 37
Trên thực tế, năm vị tố y này không dám không đoán, sống chết ngay trước mắt, không đoán thì chính là tự tìm đường chết. Mắt trông thấy ba người kia đã thoát thân, mình cũng nhanh chóng ra sức phối hợp, nói không chừng còn có thể phủi sạch quan hệ. Vì thế năm người bắt đầu thay nhau bẩm báo những điểm khả nghi.
“Đinh… Đinh Hương tỷ xưa nay vốn có hảo cảm với Ngôn đại phu, nhưng Ngôn đại phu vẫn luôn khéo léo từ chối. Có lẽ… có lẽ…”.
“Bạch Vi, cô đừng có ngậm máu phun người. Tôi với Ngôn đại phu không có giao thiệp gì. Còn cô lần trước lấy sai đơn rồi bốc nhầm thuốc, bị Ngôn đại phu bắt ngay tại trận. Hắn đem chuyện này bẩm báo, hại cô chịu phạt nặng, từ đó cô mới ghi hận trong lòng”.
“Tôi sao có thể ghi hận trong lòng? Lần đó rõ ràng là do Bán Hạ phạm lỗi, tôi thay cô ta gánh tội. Ngôn đại phu bẩm báo xong mới phát hiện tôi bị oan, còn đích thân tới xin lỗi tôi. Nhưng Bán Hạ thì luôn nhớ trong lòng, lo lắng Ngôn đại phu ngày nào đó sẽ vạch trần tội của cô ta”.
“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi không có như vậy. Chuyện đó đã qua lâu rồi, sao tôi có thể vì việc này mà đi hại người?”, Bán Hạ vội vàng thanh minh, lại nhanh chóng nói ra điểm đáng nghi: “Di hài của Lâm đại phu vừa được tìm thấy, người trong núi đều đồn rằng Ngôn đại phu nhất định có liên quan đến chuyện này. Có lẽ Lâm Chi muốn báo thù cho cha nên…”.
Lâm Chi cắn môi căm hận trừng nàng: “Đại thù của cha tôi nhất định phải báo. Nhưng chúng ta ai cũng biết chuyện này tuyệt đối không phải do Ngôn đại phu gây ra. Tôi cũng tuyệt không phạm trọng tội giết người này”.
“Lần trước… lần trước tôi có nhìn thấy Bạc Hà cùng Ngôn đại phu ở một góc vắng vẻ lén lút nói chuyện gì đó. Ngôn đại phu nghe xong dường như rất tức giận, cũng rất khẩn trương”, Bạch Vi lại tiết lộ tình tiết mới.
Bạc Hà vẫn ở một bên cúi đầu run rẩy không nói tiếng nào, nghe thấy thế bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua Bạch Vi, ra sức lắc đầu: “Tôi không có… Tôi không có…”.
Đinh Hương lên tiếng bênh vực: “Lá gan Bạc Hà nhỏ nhất, có thể làm ra được chuyện gì? Bạch Vi, cô cứ một hồi nói thế này, một hồi nói thế kia. Cô thường ngày hẹp hòi hay mang hận, toa thuốc đó là do cô viết, cũng chính cô kê vị Ô Đầu vào. Cô mới là kẻ tình nghi lớn nhất”.
“Hừ! Y thuật của tôi giỏi nhất, đương nhiên phải do tôi kê đơn. Đơn thuốc đó không có sai sót, Thần y tiên sinh tất nhiên biết được. Cô chớ có lôi chuyện này ra vu oan cho tôi”.
“Gì mà y thuật của cô tốt nhất chứ? Cả núi này ai chả biết người có y thuật cao siêu nhất ở Tố y quán là Lâm Chi”.
Bạch Vi rất không phục: “Danh tiếng có tác dụng gì? Còn phải xem bản lĩnh trị bệnh cứu người thực sự. Nếu bàn về danh tiếng thì phúc tinh Hàn Tiếu kia chẳng phải xếp thứ nhất ư?”. Lời vừa nói ra, chính Bạch Vi cũng cảm thấy sửng sốt, rốt cuộc phát giác mình lỡ lời. Ngôn Sam là kẻ có ý đồ sát hại Hàn Tiếu, hiện tại nàng ta cùng mấy người khác lại đều bị nghi ngờ đã đầu độc Ngôn Sam. Nàng ta tích cực khai báo suy đoán của mình, phản ứng mãnh liệt, lại còn tự nhận người có y thuật cao minh nhất là bản thân còn người có tiếng tăm lớn nhất là Hàn Tiếu. Đây không phải là đang tự chui vào rọ hay sao? Suy luận như vậy chẳng khác nào đưa ra kết luận rằng nàng ta đố kị với Hàn Tiếu, nên mới thuyết phục Ngôn Sam giết người, kết quả sự tình bại lộ, nàng ta tiếp tục kê toa thuốc hạ độc nhằm giết người diệt khẩu.
Bạch Vi sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên mọi người trong phòng đều im lặng nhìn nàng chằm chằm. Bạch Vi lớn tiếng biện bạch: “Tôi không có, không phải do tôi làm. Hàn Tiếu danh tiếng lớn không liên can gì đến tôi. Giao tình giữa Ngôn đại phu và tôi cũng thường thường thôi, chỉ là lần trước hắn đổ oan cho tôi, cảm thấy thẹn với lòng nên mới thỉnh thoảng hỏi thăm tôi…”. Nàng ta ngậm miệng lại, âm thầm nghiến răng, đúng là càng giải thích càng rắc rối mà”.
Vân Vụ lão nhân giơ tay lên, chỉ chỉ vào Bạch Vi, hai người hầu đang đứng ở cạnh cửa lập tức chạy đến bắt lấy Bạch Vi, vặn cánh tay nàng ta ra sau rồi áp giải ra ngoài. Bạch Vi trên đường đi còn lớn tiếng kêu oan uổng, đáng tiếc chả ai quan tâm.
Bốn người còn lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra sự việc hẳn là đã kết thúc rồi. Nhưng Vân Vụ lão nhân chẳng nói gì, ông ấy gõ gõ vào mặt bàn. Người hầu bên dưới hiểu ý liền đi thay ấm trà nóng khác, lúc lui xuống Hàn Tiếu chạy theo nói thầm mấy câu, người hầu kia nghe xong thì gật gật đầu rồi rời đi.
Hàn Tiếu quay lại thì thấy Vân Vụ lão nhân đã rót một chén trà nóng ra uống. Nhiếp Thừa Nham cũng tự mình làm, vừa mới rót đầy chén Hàn Tiếu đã vươn tay cầm chén đặt sang một bên. Nhiếp Thừa Nham liếc qua nàng, động tác của nàng khiến hắn chợt nhớ ra thuốc sắp tới mình dùng cần phải kiêng trà. Nhưng hôm nay nàng không nghe lời, cứ khăng khăng đòi theo hắn đến đây, vậy mà hắn lại thỏa hiệp. Việc này khiến hắn rất không vui, thế nên nàng không cho hắn uống, hắn càng phải uống cho bằng được.
Hắn lấy chén trà trở về, chưa kịp uống thì Hàn Tiếu lại bê nó đi. Người hầu ban nãy đã trở về, lần này bưng lên là một ấm nước sôi nóng. Hàn Tiếu lấy một cái chén mới, rót đầy nước nóng vào chén rồi đặt ở trước mặt Nhiếp Thừa Nham. Hắn giận dỗi đẩy nó ra, Hàn Tiếu lại đặt trở về. Nhiếp Thừa Nham lại đẩy ra, Hàn Tiếu không tranh chấp với hắn nữa, lặng lẽ lui sang một bên. Nhiếp Thừa nham sửng sốt, mặc kệ dứt khoát không uống gì nữa.
Vân Vụ lão nhân thờ ơ nhìn sự mờ ám giữa hai người bọn họ, mắt rũ xuống, yên lặng uống một ngụm trà. Lát sau người hầu ở bên ngoài mang vào một tờ giấy, Vân Vụ lão nhân xem xong, cuối cùng mở miệng nói: “Lâm Chi ở lại, những người khác đều lui xuống hết đi”. Ba người còn lại gấp rút vội vàng lui ra ngoài. Lâm Chi cúi thấp đầu, cô độc quỳ gối ở đó, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Vân Vụ lão nhân nhìn nàng ta trong chốc lát, khoát tay: “Ngươi ngồi đi”, lại quay sang nói với người đứng hầu bên cạnh: “Dâng trà lên cho nàng ta”.
Lâm Chi tạ ơn, đoan trang ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng chờ Vân Vụ lão nhân lên tiếng. Một hồi sau Vân Vụ lão nhân mới nói: “Lần trước ta bảo ngươi về suy nghĩ kĩ lại nhất cử nhất động, mỗi lời nói và hành động của cha ngươi trước khi mất tích. Ngươi có phát hiện ra chỗ nào bất thường không?”.
Lâm Chi vội quỳ xuống: “Thần y tiên sinh, tiên phụ* đi theo tiên sinh đã nhiều năm, nhận được sự chỉ bảo y thuật của tiên sinh, trong lòng vô cùng biết ơn, đương nhiên một lòng trung thành với ngài. Lâm Chi suy đi nghĩ lại, quả thực nghĩ không ra tiên phụ khi còn sống có chỗ nào không ổn. Tiên phụ nhất định đã bị kẻ gian hãm hại, hy vọng thần y tiên sinh minh xét, vì phụ thân đòi lại công lý”.
*Tiên phụ: cha (đã qua đời).
Vân Vụ lão nhân vẫy vẫy tay: “Ngươi ngồi xuống trước đã, có gì từ từ nói”.
Lâm Chi ngồi xuống, khẽ nói cám ơn với người hầu vừa dâng trà đến, uống một ngụm xong thì nghe thấy Vân Vụ lão nhân hỏi: “Phụ thân ngươi có từng tiết lộ cho ngươi chuyện gì khác? Ví dụ như hắn phát hiện ra người nào đó có điểm bất thường…”.
Lâm Chi ngẫm nghĩ lại: “Thực sự chưa từng nghe qua”.
“Thế Ngôn Sam phải chăng có tiết lộ cho ngươi điều gì, hắn có biết rõ nội tình chuyện phụ thân ngươi bị sát hại hay không?”. Lâm Chi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lắc đầu nói: “Chưa hề nghe nói”.
Vân Vụ lão nhân gật gật đầu: “Vậy bản thân ngươi thì sao? Có từng phát hiện bất cứ ai trên núi này đối với vụ độc Lục Tuyết có chỗ nào không ổn không?”.
Lâm Chi uống cạn chén trà, hắng giọng rồi đáp: “Thần y tiên sinh minh xét, Lâm Chi hiểu chuyện liên quan đến độc Lục Tuyết vô cùng quan trọng”. Nàng ta ngoảnh lại nhìn thoáng qua Nhiếp Thừa Nham: “Huồng hồ công tử bị trọng thương chính bởi loại độc này. Nếu Lâm Chi biết được chút ít manh mối nào chắc chắn sẽ bẩm báo lên ngay”.
“Phải vậy không?”, Vân Vụ lão nhân rũ mắt xuống, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn. Hàn Tiếu nhìn động tác đó của ông, bất giác cảm thấy khẩn trương hẳn. Lâm Chi tựa như cũng phát giác ra bầu không khí bất thường, mím môi lại.
Đợi như nửa ngày, Vân Vụ lão nhân rốt cục cũng mở lời: “Ta vốn tưởng rằng chuyện Ngôn Sam lộ ra sơ hở đối với vụ việc trộm độc Lục Tuyết đáng ra phải có chút đột phá mới đúng, thật không ngờ cha ngươi lại bị lôi vào cuộc. Hắn là đệ tử mà ta tâm đắc nhất, thực ra nếu như hắn không có ý đồ xấu thì thể nào hắn cũng sẽ có chỗ đứng trên núi Vân Vụ này. Nhưng hắn lại lén lút lấy trộm độc, bất kể là nguyên nhân gì đi nữa, ta đều rất thất vọng về hắn”.
Lời của Vân Vụ lão nhân càng nói ra càng lạnh lùng. Lâm Chi nhanh chóng biện hộ: “Tiên phụ nhất định là có ẩn tình, chắc gì đã do ông ấy ăn trộm”.
Vân Vụ lão nhân không để ý đến lời biện bạch của nàng, tự mình nói: “Người xưa thường nói ‘con nhà tông không giống lông cũng giống cánh’ quả không sai. Ngươi ở Tố Y quán không lo sống cho yên ổn, lại cứ muốn gây ra rắc rối. Ngôn Sam tuy không phải là đệ tử xuất chúng nhất, nhưng hắn có tư chất thông minh, bị hủy trong tay ngươi cũng thật đáng tiếc”.
Lâm Chi cả kinh, quỳ sụp xuống: “Thần y tiên sinh, oan cho Lâm Chi quá!”.
“Giấy vĩnh viễn không thể bọc được lửa”. Thanh âm lãnh đạm của Vân Vụ lão nhân khiến Hàn Tiếu phải lén lút nhìn, nàng theo bản năng nép sát vào phía sau Nhiếp Thừa Nham.
“Thần y tiên sinh, Lâm Chi thực là bị oan mà!”. Lâm Chi hạ quyết tâm tuyệt không thừa nhận. Lúc nãy bọn họ giăng bẫy thăm dò, kẻ lộ ra sơ hở cũng không phải là nàng ta.
“Lâm Chi, coi như ta cũng nhìn ngươi trưởng thành, ta quá rõ tính ngươi. Bất quá, lúc ngươi nảy sinh ác niệm, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta”. Vân Vụ lão nhân nói: “Sau khi cha ngươi mất tích, ngươi lo sợ không thể sống yên ổn ở đây nên đã qua lại khắp mọi chốn, không ít y bộc có quan hệ không tồi với ngươi, chuyện này ta biết. Người biết dùng chút ít ơn huệ để lôi kéo người, biết nắm nhược điểm hoặc lỗi lầm để uy hiếp họ, ta cũng chẳng phải hoàn toàn không hay. Ta mơ hồ nhìn ra được Ngôn Sam phải lòng ngươi, một người khi đã yêu ai thì khó mà giấu nổi. Cho rằng chuyện ngươi sai khiến dược bộc ở dược phòng lén đổi thuốc là thần không biết quỷ không hay ư? Nhưng ngươi có biết, ở dược phòng có người trà trộn còn cao tay hơn ngươi”.
Lâm Chi lúc này mới thực sự bắt đầu run rẩy. Những lời này của Vân Vụ lão nhân làm nàng ta hiểu được, chân tướng mà ông ấy biết còn nhiều hơn so với những gì nàng ta nghĩ. Thế nhưng, nàng ta vẫn có chỗ không hiểu, khẽ cắn môi nàng rốt cục cũng hỏi: “Nhưng ban nãy rõ ràng Bạch Vi đã khai rồi, nếu thần y tiên sinh đã hoài nghi tôi, vậy thì cần gì phải…”.
“Lâm Chi!”, Vân Vụ lão nhân ngắt lời nàng ta. “Muốn so về độ độc ác thì ngươi vẫn còn kém xa ta”. Lời này khiến Lâm Chi cả kinh, trái tim nhịn không được đập cuồng loạn lên. Nàng ta nghe rõ ràng những lời Vân Vụ lão nhân nói: “Nếu ta không sắp xếp một màn này, dựa vào cái tính đa nghi của ngươi, sao có thể lơi lỏng phòng bị, yên tâm mà ngồi đây nói chuyện uống trà với ta?”.
Lâm Chi lắc đầu, vẫn là không hiểu, nhưng nàng ta đã biết không ổn rồi, cực kì không ổn. Hồi trước có nghe phụ thân nói qua, chớ nên chọc giận Thần y tiên sinh, nhưng nàng ta vẫn chưa thấy qua bộ dạng tức giận của Thần y tiên sinh nên cũng không sợ hãi lắm. Hôm nay, ông ấy không hề lớn tiếng nói chuyện mà đã khiến nàng ta kinh hãi run sợ rồi. Nàng bắt đầu cảm thấy ngực quặn đau, là vì quá sợ hãi sao? Toàn thân nàng lạnh run, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nàng ta rốt cuộc làm sao thế này?
Vân Vụ lão nhân nói: “Viên Lục Tuyết tìm thấy trên người cha ngươi, ta đã nghiệm xét với hai viên trong hộp của ta, kết quả giống nhau như đúc. Nhưng triệu chứng trúng độc của A Nham giống hệt với phản ứng của dược bộc thử độc Lục Tuyết vừa mới luyện thành xong. Vậy nên, viên Lục Tuyết trên người cha ngươi rốt cuộc là thế nào, ta cần tìm người thử độc mới biết”.
Lúc này, Lâm Chi đau đến mức ngã gục xuống đất, đến bây giờ thì nàng hoàn toàn hiểu rõ. Hàn Tiếu cũng đã hiểu, nàng vạn phần không nghĩ ra sẽ phải nhìn thấy tình cảnh này. Ban nãy, khi Vân Vụ lão nhân nói ở dược phòng có người trà trộn còn cao tay hơn cả Lâm Chi, nàng đã nghĩ ngay tới Thạch Nhĩ. Nàng còn đang lo cái tên Thạch Nhĩ này sao vẫn chưa trốn đi, nhưng không hề nghĩ tới người thử độc lại đổi thành Lâm Chi.
Nhiếp Thừa Nham nhìn thấy tình huống này liền nắm chặt tay Hàn Tiếu ngay, nắm chặt đến mức tay nàng trở nên đau nhói. Nha đầu lỗ mãng này bây giờ trong lòng chắc hẳn là khó chịu lắm, lỡ như nàng ấy xúc động rồi làm ra chuyện gì đó thì nguy.
Lâm Chi nằm gục trên đất đau đến mức run rẩy, Vân Vụ lão nhân nói: “Ngươi đã phạm phải trọng tội, tội của cha ngươi cũng không thể tha thứ, hình phạt của ta dành cho ngươi chính là thử độc. Nội lực của ngươi không cao, hình thể cũng nhỏ hơn A Nham nhiều, cho nên ta đã khống chế lại lượng độc, ngươi sẽ không chết ngay được. Ngày trước Tiết Tùng tháp tùng ta giải độc cho A Nham, tất cả bệnh trạng hắn đều nắm rõ, ta sẽ bố trí hắn điều trị cho ngươi”.
Lâm Chi đã nói không ra lời. Hàn Tiếu cắn môi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cái ông già ác nghiệt này nói hay thật, trị liệu gì chứ? Ngày đó Nhiếp Thừa Nham đã nói cho nàng biết độc của hắn rốt cục được chữa khỏi bằng cách nào rồi. Thần y tiên sinh cũng không thể nói ra một cách chính xác cách thức được, thế mà để Tiết đại phu chữa trị cho Lâm Chi, có thể cứu sống ư?
Hai y bộc tiến vào khiêng Lâm Chi ra ngoài. Tiết Tùng vội vã chạy đến, tới cửa thì gặp được Lâm Chi, hắn nhìn nàng một lát, trên mặt khó nén nổi kinh ngạc. Vân Vụ lão nhân gọi hắn vào, dặn dò: “Là Lục Tuyết, ngươi dẫn người đi chữa trị cho nàng ta. Phải ghi rõ ràng tất cả các triệu chứng của nàng ta, ta muốn biết nó có giống hệt với tình trạng của A Nham lúc trước hay không”.
Tiết Tùng gật đầu đồng ý. Hàn Tiếu nhìn hắn với biểu tình chán nản cùng bất đắc dĩ, đột nhiên thấy đồng cảm với hắn. Thầy thuốc có lòng nhân ái như Tiết đại phu đây, ở nơi này nhất định là phải chịu nhiều ủy khuất lắm. Độc Lục Tuyết, hắn có thể làm được gì? Còn bản thân thì sao, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ư?
“Thần y tiên sinh!”. Hàn Tiếu vừa mở miệng đã bị Nhiếp Thừa Nham trừng, nắm chặt tay nàng cũng không có tác dụng, chỉ e phải bịt cái miệng nàng lại mới khiến nàng nín thinh được. Hàn Tiếu trừng lại hắn, nàng không có làm chuyện xấu, sao lại không cho nàng nói ra. Nàng nói tiếp: “Hàn Tiếu cũng muốn theo Tiết đại phu đi giải độc Lục Tuyết”.
Vân Vụ lão nhân nhìn nàng, lại quay sang nhìn Nhiếp Thừa Nham, gật gật đầu: “Cũng tốt. ngươi ít nhiều cũng biết được triệu chứng của độc Lục Tuyết, ngươi cứ đi đi”.
Nhiếp Thừa Nham trừng mắt lần này lại nhằm vào Vân Vụ lão nhân, đáng tiếc người ta không thèm để ý đến hắn. Đến lúc phải tan cuộc rồi, mọi người ai về nơi nấy. Bực bội nhất chính là Nhiếp Thừa Nham, đi xem kịch hay, cuối cùng đến nước còn chưa uống được ngụm nào đã đành, lại còn bị chọc cho một bụng không thoải mái.
“Ngươi dám đi thử xem! Mọi người chỉ sợ tránh không kịp, ngươi thì cứ muốn vào góp vui cho bằng được”. Hắn chưa làm khó nàng trước mặt người ngoài bao giờ, vừa về đến Nham Trúc, vừa đóng cửa xong, hắn liền bắt đầu mắng Hàn Tiếu.
“Chủ tử, tôi học y đã lâu nhưng vẫn chưa gặp phải loại bệnh nào có tính thách thức cao như lần này, không đi nghiên cứu luyện tập thực tiễn một chút thì thật đáng tiếc”.
“Bớt kiếm cớ đi!”.
“Nói không chừng Lâm cô nương đang che dấu một bí mật lớn nào đó, cứ coi như nô tỳ đi nghe ngóng tin tức vậy”.
“Ít bịa lý do thôi!”.
Hàn Tiếu trề môi, nói thẳng: “Nô tỳ nhìn không quen Thần y tiên sinh ác độc như vậy, nô tỳ muốn tận lực cứu người”.
Nhiếp Thừa Nham thở dài: “Cô ta muốn hại ngươi, ngươi việc gì phải uổng công giúp cô ta như vậy?”.
“Chủ tử, nếu hôm nay người vì nô tỳ kích động mà tát nàng ta hai cái, nô tỳ sẽ cảm thấy hả giận rồi. Nếu thần y tiên sinh đạp hai cước vào nàng ta, đuổi nàng ta xuống núi, nô tỳ sẽ cảm thấy được báo thù rồi. Nhưng mà lừa người ta, khiến người ta tự mình uống độc Lục Tuyết, tàn nhẫn như vậy, nô tỳ quả thực không thể chấp nhận được”.
Nhiếp Thừa Nham im lặng, Hàn Tiếu bỗng nhiên nói: “Chủ tử, hôm nay người không cho nô tỳ đi, là bởi vì chuyện này người cũng tham gia quyết định đúng không? Người cũng dự định hạ độc nàng ta phải không?”.
“Đương nhiên không phải!”, Nhiếp Thừa Nham nóng nảy rồi. Hắn tất nhiên biết sự chán ghét của nàng đối với chuyện này, bởi vậy hắn nói với Vân Vụ lão nhân đừng dùng Thạch Nhĩ thử thuốc, đổi sang người khác đi. Đổi người khác rồi chắc nàng sẽ không còn đau lòng nữa nhỉ? Nhưng không ngờ rằng Vân Vụ lão nhân lại dùng phương thức khác khiến người ta càng phẫn nộ hơn, lại còn để nàng nhìn thấy. Hắn vội nói: “Việc này ta trước đó không hề biết, ngươi không được trách nhầm ta”.
Hàn Tiếu chẳng nói gì. Mặc dù lúc trước nàng từng nghe qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nàng sâu sắc cảm nhận được, cái gì gọi là đem mạng người đùa giỡn trong lòng bàn tay.