Chương : 21
Mỗi cuối tuần Lộ Cẩn đều có thói quen đi siêu thị phải mua đồ lấp đầy cả tủ lạnh thì mới có cảm giác an toàn.
Siêu thị đống kín người bởi chương trình giảm giá đều diễn ra vào cuối tuần.
Cô đẩy xe đựng đồ, ánh mắt dừng lại ở kệ hàng đang được khuyến mãi.
Nhắm trúng mục tiêu, cô đi tới cầm lấy đồ, quay sang Mộ Trạch: "Anh có cần mua bàn chải không? Bản chải của em dùng hai tháng rồi nên phải thay."
Mộ Trạch tự nhiên đẩy xe tới: "Ừ, tí ra mua thêm nước súc miệng nữa."
"Được."
Cô chọn hai bàn chải đánh răng, thêm nước súc miệng rồi đặt cả vào trong xe.
Chốc lát xe đẩy đã đầy thức ăn, còn đồ dùng cô đều mua hai phần. Chỉ có duy nhất một thứ mà không thể mua hai, nói đúng ra là thứ mà Mộ Trạch không thể dùng.
Đi ngang qua khu dành cho phụ nữ, Lộ Cẩn dừng chân, cô phải làm thế nào giờ?
Mỗi tháng bà dì đều đến thăm cô một lần, tính theo thời gian thì còn hai ngày nữa bà dì mới đến nhưng mà băng vệ sinh ở nhà đã hết mất rồi.
"Mộ Trạch, à thì... Anh đi qua bên kia xem có gì cần mua không?" Giọng nói mất tự nhiên, gương mặt còn ửng lên.
Mộ Trạch nhìn khu dành cho phụ nữ, lập tức sáng tỏ: "Tháng nào cũng là khoảng thời gian này?"
"Còn hai ngày nữa cơ."
Tựa như anh đang suy nghĩ điều gì: "Ừ, anh nhớ rồi."
???
Trời ạ! Cô vừa nói gì với anh đấy??!!
Đến khi cô phản ứng kịp thì Mộ Trạch đã đẩy xe đi ra khu thực phẩm.
Lộ Cẩn không thể không bội phục bản thân khi có thể thảo luận vấn đề này cùng anh. Ở cạnh anh, phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
Cô lấy loại dùng hằng ngày và ban đêm, rồi lại hướng mắt nhìn ra khu thực phẩm.
Đù... Cô mà cầm băng vệ sinh như vậy rồi đi ra khu khác thì không lịch sự chút nào.
Cô do dự, hay là gọi điện bảo anh đẩy xe ra đây nhỉ?
Cô đang gọi điện thì bao tiếng ồn ào tự dung truyền tới bên tai.
"Ê mày nhìn xem cái con đang gọi điện đó có giống với ả trong video không?"
"Đừng nói với tao đúng là con đấy nhá, lại còn tự mình đến đây nữa."
"Chắc không phải đâu, nếu như đi một mình sao nó dám đến đây? Không sợ bị bọn mình đánh thừa sống thiếu chết à?"
"Tóc che mất rồi, không thấy rõ mặt, trông gò má thấy giống phết đấy, đến gần nhìn xem sao."
"Ê nó quay lại rồi! Chính nó đó! Các chị em, chúng ta lại có được may mắn báo thù hộ nữ thần rồi!"
"Thế giới thật nhỏ ha! Trên mạng thì chẳng thấy người đâu mà đi siêu thị thôi lại đụng người thế này ha!"
Mộ Trạch vừa đẩy xe tới nơi, Lộ Cẩn vội vàng giấu băng vệ sinh đi không cho anh thấy, biểu cảm không mấy tự nhiên.
"Ayo! Thành thật khai báo đi, con đàn bà trong video là mày đúng không?"
Bên cạnh vang lên tiếng nói không chút khách khí, Lộ Cẩn nhăn mày, khoảng mười người con gái học trung học dáng vẻ hung hăng đi về phía cô.
Thấy Lộ Cẩn xoay người lại, một người trong nhóm chỉ vào cô rồi buông lời hung hãn: "Chính là ả đó! Dám đánh nữ thần của tao, chính là tự đi tìm chết rồi!" Vừa nói xong liền đập mạnh lon nước đang cầm trong tay vào người Lộ Cẩn.
Lộ Cẩn giật mình, đã chuẩn bị tinh thần chịu thương nhưng lại không thấy đau chút nào, cô đã được kéo vào lồng ngực ấm áp còn bên tai vang lên tiếng kêu đau đớn.
Chắc chắn anh phải đau lắm! Lon nước đóng kín, nặng như vậy, có thể tưởng tượng được bị đập vào người sẽ thế nào.
Cô đang muốn mở lời thì trên đầu lại vang lên tiếng kêu đau. Đám nữ sinh kia như đang nổi điên, trong tay có gì liền ném cái đó, không có thì đi ra các gian hàng chọn bừa mấy món đồ rồi ném tiếp, động tác vừa nhanh vừa ác độc.
Cô gắng sức giãy ra, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh nhưng anh không cho phép, ôm chặt dáng người nhỏ nhắn ấy vào lòng, sợ cô bị bọn chúng ném vào người.
"Anh buông em ra!" Giọng cô nức nở.
Rõ ràng đây là hình phạt mà cô phải chịu, là họa bản thân gây ra nhưng anh lại tốt như vậy, cô không muốn anh bị thương, không muốn anh phải chịu đựng những thứ này!
"Ngoan nào, anh không sao mà." Anh nhẹ nhàng an ủi cô.
Lo lắng, cảm động, luống cuống, sợ hãi, bao xúc cảm hòa vào nhau càng làm cô khóc nhiều hơn, nước mắt tuôn trào, ở trong lòng anh khóc nức nở.
Mấy phút sau, bảo vệ của siêu thị cùng một số người khác đã bắt hết nhóm nữ sinh đấy đi.
Mộ Trạch buông Lộ Cẩn, nhẹ nhàng nói: "Anh không sao thật mà, chỉ là mấy nhãi ranh con có thể làm gì anh được chứ?
Cô nhìn sau lưng anh, quần áo, tóc tai đều dính bẩn, chóp mũi chua xót, nước mắt đong đầy hai khóe mi.
Còn mấy nữ sinh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chửi rủa.
"Bây giờ lại biết khóc rồi? Chậm quá nhờ! Không nghĩ rằng chị còn biết cách câu – dẫn đàn ông đấy!"
"Con tiện nhân, mày cho rằng mày tránh được hôm nay thì mai vẫn tránh được sao? Tao gặp mày lần nào thì sẽ đánh mày lần đó!"
"Đúng thế, khi mày đánh nữ thần của tụi tao không nghĩ tới phải nhận kết cục như này phải không? Đáng đời!"
Những lời này không làm Lộ Cẩn cảm thấy tổn thương, cho tới lúc này, cô cũng không hề quan tâm ánh mắt người ngoài nhìn mình như thế nào.
Nhưng Mộ Trạch không cho phép điều đó, anh xoay người đi về phía nữ sinh, dù có mấy vết bẩn trên người làm dáng vẻ anh có phần chật vật nhưng vẫn vô cùng thanh nhã ung dung.
Mấy đứa trẻ con chưa dứt sữa, anh tội gì phải ra tay, anh biết ngọn nguồn chuyện này không phải là các cô ấy nhưng thể loại không biết sai trái còn hùng hổ dọa người thì đáng phải dạy dỗ một trận.
Anh đứng trước mặt đứa con gái cầm lon nước ném đầu tiên, nhìn chằm chằm, ánh mắt còn ánh lên tức giận.
Nếu như không phải anh chạy tới kịp thời thì người bị ném trúng là Lộ Cẩn...
Anh không dám tưởng tượng ra hai chữ "Nếu như" này.
Chân cô gái trở nên run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống, người đàn ông này mang khí thế quá mạnh mẽ, anh cứ nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy, không mở miệng nói câu gì nhưng cũng để cho người ta muốn khuất phục.
Đột nhiên một người đàn ông trung niên mập mạp chạy tới từ phía sau, bảo vệ của siêu thị nhanh chóng nhường đường, là người có thân phận, ông chạy đến trước mặt Mộ Trạch, thở hồng hộc: "Mộ... Mộ tổng, tôi thật sự không biết siêu thị sẽ xảy ra chuyện này, thật xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi!"
Mộ Trạch không lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người nữ sinh kia.
Người đàn ông trung niên có chút bất lực, không biết phải làm sao, chỉ không ngừng nói "Tôi xin lỗi."
Lộ Cẩn lo lắng anh bị thương, cũng lo lắng anh sẽ dọa nữ sinh kia chạy mất dép, dẫu sao cũng chỉ là một cô gái hơn mười mấy tuổi.
Cô đi lên, kéo tay anh một cái: "Chúng ta đi thôi anh."
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô, trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt.
Anh khom người bế cô vào lòng, không để ý ánh mắt của người khác, đi ra khỏi siêu thị.
Người đàn ông trung niên liên tục cúi người: "Mộ tổng đi thong thả, xin hãy yên tâm, chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt."
"Buông em ra, anh mới là người bị thương đấy."
Bước chân anh đi vẫn vững vàng: "A Cẩn, đừng có nghĩ người đàn ông của em yếu đuối như vậy."
Anh đặt cô ngồi vào trong xe. Nhìn xe chạy theo hướng đi về nhà, cô có chút lo lắng: "Chúng ta đi bệnh viện đi."
"Trở về em xử lý vết thương cho anh là tốt rồi!" Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Không phải lần trước anh bị em đạp à?"
Lộ Cẩn sững người, sau đó mới le lưỡi trêu anh, cúi đầu không nói.
Lần trước cô hạ thủ thật ác độc, chỉ là làm sao cô biết được mình sẽ đạp phải anh cơ chứ.
Vừa vào cửa, Lộ Cẩn đã tranh thủ thời gian bảo Mộ Trạch ngồi xuống: "Anh cởi quần áo ra."
Ánh mắt anh tối lại: "Em chắc chắn?"
"Nhanh lên đi, em phải nhìn xem anh có bị thương ở đâu không chứ!" Cô thúc giục, ánh mắt tràn đầy lo lắng, cũng không nhận ra vì lời nói của mình mà ánh mắt của ai kia càng trở nên tối hơn.
Mộ Trạch cởi áo sơ mi ra, Lộ Cẩn liền vội vàng chạy ra sau lưng anh kiểm tra.
Không có ngại ngùng, không có dè dặt, chỉ có lo lắng ngập tràn.
Vai phải của anh bị bầm, chắc là do bị lon nước đập vào.
Cô cẩn thận từng chút từng chút, muốn được chạm vào nhưng lại không dám.
"Anh có đau không?" Giọng điệu êm ái chưa từng có.
Tâm can anh thắt lại, tựa như đang có mèo cào lên từng tấc da vậy, ngứa ngáy, không thể chịu nổi.
Thấy anh không trả lời, cô lại hỏi tiếp: "Đau lắm phải không anh?"
Anh đột nhiên nghiêng người ôm cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, không nói lời nào chặn miệng cô.
Lộ Cẩn có chút bất ngờ, sau đó cũng giống như anh hiện giờ, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn triền miên mà dịu dàng này.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào khuôn miệng cô, anh dẫn dắt, cùng cô dây dưa, mời mọc cô đắm chìm. Cảm nhận được cô đang trúc trắc đáp lại mình, anh được khích lệ càng trở nên gấp gáp hơn, điên cuồng hơn, anh dùng sức hôn môi cô, hôn lên từng chút từng chút, muốn nếm được mật ngọt nhiều hơn.
Hơi thở bị chiếm đoạt, cô khẽ đẩy anh ra thì tay truyền tới cảm xúc khác lạ làm cô ngẩn người, anh sao lại...
Cô chỉ đơn giản bảo anh cởi áo ra để cô xem vết thương nhưng anh lại cởi cả quần ra thế này. Cơ mà không tệ lắm nha, cả cơ bụng tám múi luôn!
Anh cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể khi hơi thở ngày càng rối loạn, nhưng anh vẫn quấn quýt không rời, chỉ biết áp lên gò má đỏ bừng của cô mà thở dốc.
Nếu cứ thế này sợ rằng sẽ không thể kìm chế được mất.
Anh chỉ còn biết cười nhạo bản thân mình, ở trước mặt cô, anh tựa như chàng trai mới lớn trung tình lên não, đã kích động còn luống cuống.
Cảm nhận được cơ thể anh trở nên căng thẳng, Lộ Cẩn không dám cử động gì, nhưng tim lại thình thịch từng tiếng.
Mộ Trạch cầm lấy tay cô đặt lên trước ngực mình, giọng nói khàn khàn: "Thì ra em là một sắc nữ."
Sức còn không có làm sao phản bác được, giọng cô lí nhí: "Nhưng rõ ràng anh mới là người cởi quần áo ra mà?"
Anh nhéo mũi cô cưng nựng: "Ừ thì cho phép em được sắc đấy nhưng chỉ được sắc với anh thôi!"
Lộ Cẩn: "..."
Cô thừa nhận lúc nãy không kìm chế được mới đưa tay ra sờ anh hai cái nhưng tay anh lại chẳng đứng đắn chút nào, còn chui hẳn vào trong áo của cô...
Nhìn từ phía anh nhìn xuống, lúc này Lộ Cẩn mới nhận thấy quần áo mình xộc xệch thế nào, cô hoảng hốt chỉnh đốn lại, quay đầu nhìn Mộ Trạch đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.
Sao anh còn không mặc quần áo vào?
Không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần nữa, Mộ Trạch là điển hình của kiểu người nhìn ngoài tưởng gầy, cởi quần áo ra mới thấy có da có thịt.
Làn da lúa mạch đầy quyến rũ mê người, cơ bụng tám múi, từ bả vai đến bụng đều là những đường cong hoàn hảo, làm người ta phải miên man đôi chân dài ẩn dưới lớp quần kia đẹp đẽ như thế nào.
Anh khẽ cười mới làm Lộ Cẩn quay trở lại bình thường, biết mình lại bị anh dùng sắc dụ, nắm lấy áo ném vào người anh: "Anh mặc nhanh lên đi!!"
Anh mặc lại áo sơ mi, cầm lấy điều khiển tivi ở trên bàn rồi nhởn nhơ ra lệnh: "Tối nay em nấu cơm."
"Tại sao lại là em?"
"Anh bị thương mà?"
"... Hết thức ăn rồi." Trong tủ lạnh đến cả cọng hành cũng không có mà ăn.
"..."
Siêu thị đống kín người bởi chương trình giảm giá đều diễn ra vào cuối tuần.
Cô đẩy xe đựng đồ, ánh mắt dừng lại ở kệ hàng đang được khuyến mãi.
Nhắm trúng mục tiêu, cô đi tới cầm lấy đồ, quay sang Mộ Trạch: "Anh có cần mua bàn chải không? Bản chải của em dùng hai tháng rồi nên phải thay."
Mộ Trạch tự nhiên đẩy xe tới: "Ừ, tí ra mua thêm nước súc miệng nữa."
"Được."
Cô chọn hai bàn chải đánh răng, thêm nước súc miệng rồi đặt cả vào trong xe.
Chốc lát xe đẩy đã đầy thức ăn, còn đồ dùng cô đều mua hai phần. Chỉ có duy nhất một thứ mà không thể mua hai, nói đúng ra là thứ mà Mộ Trạch không thể dùng.
Đi ngang qua khu dành cho phụ nữ, Lộ Cẩn dừng chân, cô phải làm thế nào giờ?
Mỗi tháng bà dì đều đến thăm cô một lần, tính theo thời gian thì còn hai ngày nữa bà dì mới đến nhưng mà băng vệ sinh ở nhà đã hết mất rồi.
"Mộ Trạch, à thì... Anh đi qua bên kia xem có gì cần mua không?" Giọng nói mất tự nhiên, gương mặt còn ửng lên.
Mộ Trạch nhìn khu dành cho phụ nữ, lập tức sáng tỏ: "Tháng nào cũng là khoảng thời gian này?"
"Còn hai ngày nữa cơ."
Tựa như anh đang suy nghĩ điều gì: "Ừ, anh nhớ rồi."
???
Trời ạ! Cô vừa nói gì với anh đấy??!!
Đến khi cô phản ứng kịp thì Mộ Trạch đã đẩy xe đi ra khu thực phẩm.
Lộ Cẩn không thể không bội phục bản thân khi có thể thảo luận vấn đề này cùng anh. Ở cạnh anh, phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
Cô lấy loại dùng hằng ngày và ban đêm, rồi lại hướng mắt nhìn ra khu thực phẩm.
Đù... Cô mà cầm băng vệ sinh như vậy rồi đi ra khu khác thì không lịch sự chút nào.
Cô do dự, hay là gọi điện bảo anh đẩy xe ra đây nhỉ?
Cô đang gọi điện thì bao tiếng ồn ào tự dung truyền tới bên tai.
"Ê mày nhìn xem cái con đang gọi điện đó có giống với ả trong video không?"
"Đừng nói với tao đúng là con đấy nhá, lại còn tự mình đến đây nữa."
"Chắc không phải đâu, nếu như đi một mình sao nó dám đến đây? Không sợ bị bọn mình đánh thừa sống thiếu chết à?"
"Tóc che mất rồi, không thấy rõ mặt, trông gò má thấy giống phết đấy, đến gần nhìn xem sao."
"Ê nó quay lại rồi! Chính nó đó! Các chị em, chúng ta lại có được may mắn báo thù hộ nữ thần rồi!"
"Thế giới thật nhỏ ha! Trên mạng thì chẳng thấy người đâu mà đi siêu thị thôi lại đụng người thế này ha!"
Mộ Trạch vừa đẩy xe tới nơi, Lộ Cẩn vội vàng giấu băng vệ sinh đi không cho anh thấy, biểu cảm không mấy tự nhiên.
"Ayo! Thành thật khai báo đi, con đàn bà trong video là mày đúng không?"
Bên cạnh vang lên tiếng nói không chút khách khí, Lộ Cẩn nhăn mày, khoảng mười người con gái học trung học dáng vẻ hung hăng đi về phía cô.
Thấy Lộ Cẩn xoay người lại, một người trong nhóm chỉ vào cô rồi buông lời hung hãn: "Chính là ả đó! Dám đánh nữ thần của tao, chính là tự đi tìm chết rồi!" Vừa nói xong liền đập mạnh lon nước đang cầm trong tay vào người Lộ Cẩn.
Lộ Cẩn giật mình, đã chuẩn bị tinh thần chịu thương nhưng lại không thấy đau chút nào, cô đã được kéo vào lồng ngực ấm áp còn bên tai vang lên tiếng kêu đau đớn.
Chắc chắn anh phải đau lắm! Lon nước đóng kín, nặng như vậy, có thể tưởng tượng được bị đập vào người sẽ thế nào.
Cô đang muốn mở lời thì trên đầu lại vang lên tiếng kêu đau. Đám nữ sinh kia như đang nổi điên, trong tay có gì liền ném cái đó, không có thì đi ra các gian hàng chọn bừa mấy món đồ rồi ném tiếp, động tác vừa nhanh vừa ác độc.
Cô gắng sức giãy ra, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh nhưng anh không cho phép, ôm chặt dáng người nhỏ nhắn ấy vào lòng, sợ cô bị bọn chúng ném vào người.
"Anh buông em ra!" Giọng cô nức nở.
Rõ ràng đây là hình phạt mà cô phải chịu, là họa bản thân gây ra nhưng anh lại tốt như vậy, cô không muốn anh bị thương, không muốn anh phải chịu đựng những thứ này!
"Ngoan nào, anh không sao mà." Anh nhẹ nhàng an ủi cô.
Lo lắng, cảm động, luống cuống, sợ hãi, bao xúc cảm hòa vào nhau càng làm cô khóc nhiều hơn, nước mắt tuôn trào, ở trong lòng anh khóc nức nở.
Mấy phút sau, bảo vệ của siêu thị cùng một số người khác đã bắt hết nhóm nữ sinh đấy đi.
Mộ Trạch buông Lộ Cẩn, nhẹ nhàng nói: "Anh không sao thật mà, chỉ là mấy nhãi ranh con có thể làm gì anh được chứ?
Cô nhìn sau lưng anh, quần áo, tóc tai đều dính bẩn, chóp mũi chua xót, nước mắt đong đầy hai khóe mi.
Còn mấy nữ sinh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chửi rủa.
"Bây giờ lại biết khóc rồi? Chậm quá nhờ! Không nghĩ rằng chị còn biết cách câu – dẫn đàn ông đấy!"
"Con tiện nhân, mày cho rằng mày tránh được hôm nay thì mai vẫn tránh được sao? Tao gặp mày lần nào thì sẽ đánh mày lần đó!"
"Đúng thế, khi mày đánh nữ thần của tụi tao không nghĩ tới phải nhận kết cục như này phải không? Đáng đời!"
Những lời này không làm Lộ Cẩn cảm thấy tổn thương, cho tới lúc này, cô cũng không hề quan tâm ánh mắt người ngoài nhìn mình như thế nào.
Nhưng Mộ Trạch không cho phép điều đó, anh xoay người đi về phía nữ sinh, dù có mấy vết bẩn trên người làm dáng vẻ anh có phần chật vật nhưng vẫn vô cùng thanh nhã ung dung.
Mấy đứa trẻ con chưa dứt sữa, anh tội gì phải ra tay, anh biết ngọn nguồn chuyện này không phải là các cô ấy nhưng thể loại không biết sai trái còn hùng hổ dọa người thì đáng phải dạy dỗ một trận.
Anh đứng trước mặt đứa con gái cầm lon nước ném đầu tiên, nhìn chằm chằm, ánh mắt còn ánh lên tức giận.
Nếu như không phải anh chạy tới kịp thời thì người bị ném trúng là Lộ Cẩn...
Anh không dám tưởng tượng ra hai chữ "Nếu như" này.
Chân cô gái trở nên run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống, người đàn ông này mang khí thế quá mạnh mẽ, anh cứ nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy, không mở miệng nói câu gì nhưng cũng để cho người ta muốn khuất phục.
Đột nhiên một người đàn ông trung niên mập mạp chạy tới từ phía sau, bảo vệ của siêu thị nhanh chóng nhường đường, là người có thân phận, ông chạy đến trước mặt Mộ Trạch, thở hồng hộc: "Mộ... Mộ tổng, tôi thật sự không biết siêu thị sẽ xảy ra chuyện này, thật xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi!"
Mộ Trạch không lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người nữ sinh kia.
Người đàn ông trung niên có chút bất lực, không biết phải làm sao, chỉ không ngừng nói "Tôi xin lỗi."
Lộ Cẩn lo lắng anh bị thương, cũng lo lắng anh sẽ dọa nữ sinh kia chạy mất dép, dẫu sao cũng chỉ là một cô gái hơn mười mấy tuổi.
Cô đi lên, kéo tay anh một cái: "Chúng ta đi thôi anh."
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô, trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt.
Anh khom người bế cô vào lòng, không để ý ánh mắt của người khác, đi ra khỏi siêu thị.
Người đàn ông trung niên liên tục cúi người: "Mộ tổng đi thong thả, xin hãy yên tâm, chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt."
"Buông em ra, anh mới là người bị thương đấy."
Bước chân anh đi vẫn vững vàng: "A Cẩn, đừng có nghĩ người đàn ông của em yếu đuối như vậy."
Anh đặt cô ngồi vào trong xe. Nhìn xe chạy theo hướng đi về nhà, cô có chút lo lắng: "Chúng ta đi bệnh viện đi."
"Trở về em xử lý vết thương cho anh là tốt rồi!" Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Không phải lần trước anh bị em đạp à?"
Lộ Cẩn sững người, sau đó mới le lưỡi trêu anh, cúi đầu không nói.
Lần trước cô hạ thủ thật ác độc, chỉ là làm sao cô biết được mình sẽ đạp phải anh cơ chứ.
Vừa vào cửa, Lộ Cẩn đã tranh thủ thời gian bảo Mộ Trạch ngồi xuống: "Anh cởi quần áo ra."
Ánh mắt anh tối lại: "Em chắc chắn?"
"Nhanh lên đi, em phải nhìn xem anh có bị thương ở đâu không chứ!" Cô thúc giục, ánh mắt tràn đầy lo lắng, cũng không nhận ra vì lời nói của mình mà ánh mắt của ai kia càng trở nên tối hơn.
Mộ Trạch cởi áo sơ mi ra, Lộ Cẩn liền vội vàng chạy ra sau lưng anh kiểm tra.
Không có ngại ngùng, không có dè dặt, chỉ có lo lắng ngập tràn.
Vai phải của anh bị bầm, chắc là do bị lon nước đập vào.
Cô cẩn thận từng chút từng chút, muốn được chạm vào nhưng lại không dám.
"Anh có đau không?" Giọng điệu êm ái chưa từng có.
Tâm can anh thắt lại, tựa như đang có mèo cào lên từng tấc da vậy, ngứa ngáy, không thể chịu nổi.
Thấy anh không trả lời, cô lại hỏi tiếp: "Đau lắm phải không anh?"
Anh đột nhiên nghiêng người ôm cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, không nói lời nào chặn miệng cô.
Lộ Cẩn có chút bất ngờ, sau đó cũng giống như anh hiện giờ, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn triền miên mà dịu dàng này.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào khuôn miệng cô, anh dẫn dắt, cùng cô dây dưa, mời mọc cô đắm chìm. Cảm nhận được cô đang trúc trắc đáp lại mình, anh được khích lệ càng trở nên gấp gáp hơn, điên cuồng hơn, anh dùng sức hôn môi cô, hôn lên từng chút từng chút, muốn nếm được mật ngọt nhiều hơn.
Hơi thở bị chiếm đoạt, cô khẽ đẩy anh ra thì tay truyền tới cảm xúc khác lạ làm cô ngẩn người, anh sao lại...
Cô chỉ đơn giản bảo anh cởi áo ra để cô xem vết thương nhưng anh lại cởi cả quần ra thế này. Cơ mà không tệ lắm nha, cả cơ bụng tám múi luôn!
Anh cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể khi hơi thở ngày càng rối loạn, nhưng anh vẫn quấn quýt không rời, chỉ biết áp lên gò má đỏ bừng của cô mà thở dốc.
Nếu cứ thế này sợ rằng sẽ không thể kìm chế được mất.
Anh chỉ còn biết cười nhạo bản thân mình, ở trước mặt cô, anh tựa như chàng trai mới lớn trung tình lên não, đã kích động còn luống cuống.
Cảm nhận được cơ thể anh trở nên căng thẳng, Lộ Cẩn không dám cử động gì, nhưng tim lại thình thịch từng tiếng.
Mộ Trạch cầm lấy tay cô đặt lên trước ngực mình, giọng nói khàn khàn: "Thì ra em là một sắc nữ."
Sức còn không có làm sao phản bác được, giọng cô lí nhí: "Nhưng rõ ràng anh mới là người cởi quần áo ra mà?"
Anh nhéo mũi cô cưng nựng: "Ừ thì cho phép em được sắc đấy nhưng chỉ được sắc với anh thôi!"
Lộ Cẩn: "..."
Cô thừa nhận lúc nãy không kìm chế được mới đưa tay ra sờ anh hai cái nhưng tay anh lại chẳng đứng đắn chút nào, còn chui hẳn vào trong áo của cô...
Nhìn từ phía anh nhìn xuống, lúc này Lộ Cẩn mới nhận thấy quần áo mình xộc xệch thế nào, cô hoảng hốt chỉnh đốn lại, quay đầu nhìn Mộ Trạch đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.
Sao anh còn không mặc quần áo vào?
Không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần nữa, Mộ Trạch là điển hình của kiểu người nhìn ngoài tưởng gầy, cởi quần áo ra mới thấy có da có thịt.
Làn da lúa mạch đầy quyến rũ mê người, cơ bụng tám múi, từ bả vai đến bụng đều là những đường cong hoàn hảo, làm người ta phải miên man đôi chân dài ẩn dưới lớp quần kia đẹp đẽ như thế nào.
Anh khẽ cười mới làm Lộ Cẩn quay trở lại bình thường, biết mình lại bị anh dùng sắc dụ, nắm lấy áo ném vào người anh: "Anh mặc nhanh lên đi!!"
Anh mặc lại áo sơ mi, cầm lấy điều khiển tivi ở trên bàn rồi nhởn nhơ ra lệnh: "Tối nay em nấu cơm."
"Tại sao lại là em?"
"Anh bị thương mà?"
"... Hết thức ăn rồi." Trong tủ lạnh đến cả cọng hành cũng không có mà ăn.
"..."