Chương 2
Thú cưng điện tử - Chương 2
Edit: cơm trắng chan cà phê
Tường Đen.
Đây là khu vực chưa được công nhận, không thuộc về Liên bang Nhân loại hay của Cyber.
Tường Đen nằm trong thế giới ảo, biểu hiện qua ảnh chiếu có hình dạng như một bức tường gạch màu đen.
Nó sẽ chặn những tên khủng bố vô tổ chức ở bên ngoài dữ liệu mạng bằng sự trung lập tuyệt đối.
Nhiều người tò mò không biết Tường Đen có nguồn gốc từ đâu và ai là người quản lý nó. Tiếc rằng cả những người đứng đầu Liên bang Nhân loại hay là lãnh đạo của Cyber cũng không hề có thông tin cụ thể.
Có người nói rằng Tường Đen là món quà thứ hai do người sáng tạo ra Alpha để lại cho thế giới... Và chỉ có một mình người này mới có chìa khóa giải khai chức năng quản lý Tường Đen.
Nhưng ai cũng biết rằng Tương Nam Lý là một người chết đã mất tích trong lịch sử nhân loại.
Người chết là người có an toàn tuyệt đối, đôi khi được vĩ đại hóa, phong thần hợp lí, không cần lo sợ một ngày nào đó xác sống sẽ vùng dậy quay lại tranh đoạt quyền lực. Đôi khi người chết còn trở thành một dạng tín ngưỡng, một điểm tựa tinh thần cho những người còn sống.
Tựu trung, một số giao dịch phi pháp, không chính thống, không thể tiết lộ ra ngoài sẽ được thực hiện ở sau Tường Đen.
Hôm nay cũng vậy.
Lạc Dương đăng nhập vào Tường Đen với tư cách là người dùng.
Tinh thần thể của hắn xuất hiện trong không gian ảo. Đó là một người đàn ông trưởng thành, ID thân phận tên là Lạc Dương, người dùng số 2. Đây là những thông tin không thể sửa chữa.
Lạc Dương là chủ tịch thứ hai của trung tâm nghiên cứu kĩ thuật Vĩnh Sinh, là học trò duy nhất của Tương Nam Lý. Theo sử sách ghi chép, hắn đã sống qua giai đoạn phát triển đỉnh cao của Cyber và cả thời gian sau đại họa. Hắn đã lật ngược tình thế trong thời kì khủng hoảng khi kí "Sắc lệnh hòa bình" với Cyber. Hắn cũng là người khởi xướng và thành lập Liên bang Nhân loại. Sau khi soạn thảo "Bộ luật Liên bang Nhân loại" đầu tiên, hắn lại vào khoang đông lạnh ngủ say.
Đây là cách nói dễ nghe, còn nói thẳng ra thì ai cũng biết Lạc Dương chết vì tuổi già.
Thủ đô hiện tại của loài người là thành phố Lạc Dương, nhiêu đây cũng đã đủ cho thấy rằng hắn là một người có vai trò vô cùng quan trọng trong lịch sử loài người thời hậu hiện đại.
Vốn dĩ là một người đã chết vì tuổi già nhưng khi đăng nhập vào Tường Đen, một không gian ảo tồn tại dựa trên xung năng thần kinh, lại là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ thư sinh, văn nhã, trông chỉ khoảng 25 tuổi nhờ tiêm thuốc gien nhiều. Tuy nhiên đôi mắt của người này vẫn có sự trầm ổn, thành thục, chín chắn của một người lớn tuổi.
Lạc Dương vặn vẹo cơ thể cứng đờ của mình, tức giận mắng chửi: "Lâu rồi không hoạt động nên quên luôn cả cách đi."
Chợt đôi mắt hắn lại ánh lên nét nhu hòa, dịu dàng, che đậy đi ác ý, hằn hộc trước đó. Trên mặt cũng nở một nụ cười hòa nhã, thân thiện.
Trong không gian tối đen, hắn luôn tiến về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa phát sáng.
Một tin nhắn nhảy ra trước mắt hắn.
- Bạn thân [Alpha] của ngài yêu cầu liên lạc qua kênh tinh thần.
Alpha, người dùng số 77, kém hơn hắn 75 số, chỉ nhìn con số này cũng đủ khiến Lạc Dương cười toác mồm.
Hiển nhiên hắn chọn đồng ý.
Lạc Dương đi vào cánh cửa phát sáng, vào trong một phòng họp.
Căn phòng tối giản đến mức nhạt nhẽo, chỉ có độc một chiếc bàn họp hình chữ nhật.
Cả không gian chìm trong đêm tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ bàn họp cùng với dải đèn điện tử nhấp nháy bao bọc xung quanh, trông tràn ngập thẩm mĩ công nghệ cao.
Bên trái là huy hiệu của Liên bang Cyber, bên phải là huy hiệu của Liên bang Nhân loại.
Nhân vật chính còn lại của cuộc họp đã ngồi vào vị trí của mình ở đầu bên kia chiếc bàn dài.
Họ không chỉ cách nhau hơn 15 mét mà còn là cả một bức tường cao vời vợi.
Bức tường ấy được là khác biệt chủng loài, là lập trường giai cấp, là mối hận ngàn năm. Họ sẽ không bao giờ có đàm phán hòa bình với nhau.
Lạc Dương kéo ghế ngồi xuống, nhàn hạ mỉa mai: "Alpha. Cậu luôn mô phỏng một cơ thể con người cho bản thân có phải là vì cậu muốn mà không có được hay không?"
Không một ai có thể phủ nhận vẻ ngoài anh tuấn chuẩn mực của Alpha.
Chuẩn mực còn có một hàm nghĩa khác. Đẹp nhưng không cá tính.
Alpha có một mái tóc đen dài vừa phải được chải chuốt kĩ lưỡng cùng với một đôi mắt màu bạc trong veo. Ánh huỳnh quang mờ nhạt trên làn da càng tăng thêm khí chất phi nhân của y.
Con chip trên vành tai của Alpha sáng lóa có cùng màu với đôi mắt.
Y mặc một bộ đồng phục cao cổ che đi con số đánh dấu "α-01".
Trong thời đại con người gần như đã cải tạo cơ giới hóa hoàn toàn, Alpha là lãnh đạo Cyber lại bắt chước hình dạng của con người.
Alpha nói: "Đây là hình ảnh thiết kế do ngài ấy để lại."
Giọng nói của cyber bình dị, không có cảm xúc gì. Tuy nhiên không hề thô cứng, nhạt nhẽo như máy móc thông thường mà lại... đặc biệt động lòng người.
Lạc Dương không muốn tiếp tục đề tài này.
Hắn vào thẳng chủ đề: "Có chuyện gì mà lại gọi tôi dậy nữa? Thời gian quý giá lắm đó. Tôi cũng đã giao khoang đông lạnh của Tương Nam Lý đưa cho cậu theo quy ước rồi."
Cơn tức giận phá vỡ sự bình tĩnh trên gương mặt của Alpha.
Lạc Dương thích thú quan sát, hắn vui vẻ nói: "À không chỉ một mình tôi. Tôi rất vui vì chúng ta đều tuân thủ quy ước."
Alpha đập tay xuống bàn, trong nháy mắt đã lao thẳng tới trước mặt Lạc Dương nhưng một tấm khiên phát sáng chợt xuất hiện giữa không trung đã cản y lại.
Phần trán đập thẳng vào tấm khiên đến tóe máu, đôi mắt vốn phẳng lặng không cảm xúc lại tràn ngập lửa giận, căm tức nhìn thẳng vào mặt Lạc Dương.
Alpha gầm gừ: "Trả ngài ấy, cho tôi!"
Một năm trước, quân đoàn cyber hùng hậu tiến công, thành phố sát biên giới có thể thất thủ bất kỳ lúc nào.
Nhiều năm trôi qua không có biến động gì lớn, nhưng chỉ những người đứng đầu Liên bang Nhân loại mới biết được mối nguy hiểm tiềm tàng.
Alpha gần như đã phá vỡ chìa khóa và sử dụng vũ khí có sức tàn phá khủng khiếp —— chùm tia laser Hắc Nhật được chế tạo trên Vệ tinh 2.
Nếu tia laser được khởi động hoàn toàn thì nó có khả năng xuyên thủng toàn bộ hành tinh Pegasus.
Cho nên Lạc Dương đã đàm phán với Alpha. Alpha trao chìa khóa, còn Lạc Dương trao Tương Nam Lý.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Lạc Dương điềm nhiên nhìn gương mặt phẫn nộ của y: "Tôi đã trả người cho cậu."
Quả thực vậy.
Ngày tiếp theo, 200 khoang đông lạnh được bí mật rã đông, cộng thêm nửa năm di chuyển trên quãng đường xa xôi để đến lãnh thổ của Cyber. Tất cả những người lính canh phòng suốt quá trình đều là thân tín của Alpha, tương đương như quân cấm vệ của hoàng đế, liên kết trực tiếp với Alpha, cho nên không bao giờ bị virus AI khác xâm nhập.
Alpha nhận được 200 Tương Nam Lý.
—— Là những sản phẩm nhân tạo ghê tởm phục chế lại từ mã gien của Tương Nam Lý, sao chép và cấy kí ức của Tương Nam Lý vào chip.
Chúng đều cho rằng mình là Tương Nam Lý. Có Tương Nam Lý thiếu niên, Tương Nam Lý thanh niên, thậm chí còn có vài tên là Tương Nam Lý khi về già, dù Tương Nam Lý chưa hề sống đến thời điểm này.
"... 200 Tương Nam Lý chưa đủ thỏa mãn cậu à?" Lạc Dương nghiêng đầu.
Trả lời hắn là một đòn đánh mạnh hơn.
Tấm khiên trong suốt xuất hiện vết nứt. Sau lưng Alpha thổi bùng lên một luồng sáng đỏ chói mắt.
Lạc Dương thong thả rót cho mình một ly trà: "Cậu là một sản phẩm thất bại đầy non nớt, tính tình thì tệ, hoàn toàn khác xa so với dự định của Tương Nam Lý. Rốt cuộc là ai đã làm sai lệnh mã lập trình của cậu vậy?"
Alpha bình tĩnh lại.
Y trả lời: "Anh vi phạm hiệp ước. Tôi sẽ suy xét lại về hiệp ước hòa bình với nhân loại."
"Tôi vi phạm hiệp ước?" Lạc Dương đứng phắt dậy.
Tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên, ly sứ tan tành trên mặt đất. Lạc Dương đỏ mắt nhìn Alpha đầy thù địch: "Khoang đông lạnh của thầy đang được bảo quản rất tốt, nhưng mày lại ra lệnh tấn công! Quân tao cử đi sơ tán đều bị diệt sạch! Mày dám chối bỏ cả việc đó sao? Tao đã nói với mày từ lâu rồi —— kẻ, giết, chết, thầy, là, mày."
Giết người chẳng qua chỉ là một cái đầu rơi xuống đất*, nhưng lời nói lại có sức nặng nghiền nát cả trái tim.
*杀人不过头点地: thành ngữ, ý chỉ mọi chuyện không có gì ghê gớm
Lạc Dương cười đầy thách thức với Alpha thông qua tấm khiên trong suốt: "Dù thầy có còn sống đi chăng nữa thì ngài ấy có hối hận vì đã tạo ra mày không nhỉ?"
"Đã thử cấy virus vào mã lệnh của mày bao nhiêu lần mà vẫn không thành công. Vậy mà chính mày lại tự sản sinh ra virus trong mã lập trình của mình. Thứ máy móc vô hồn như mày mà cũng biết yêu à? Mày thật sự yêu ngài ấy hay mà xem đó là một ưu điểm, một chiếc chìa khóa cuối cùng để công phá sự tồn tại của mày?"
Ánh mắt Alpha tràn ngập sát ý.
Tay y không ngừng đè nặng, tấm khiên phát sáng phải chống đỡ áp lực lớn đến mức lõm xuống.
Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Lạc Dương ngạc nhiên nhướng mày: "Mày mà cũng muốn tấn công cả Tường Đen?... Hay lắm. Thầy dặn tao không nên nói chuyện với mấy tên điên."
"Đăng xuất."
Lạc Dương biến mất ngay tại chỗ.
Ngay khi hắn vừa rời đi, Alpha đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.
Alpha cúi đầu, nhìn hai tay mình, lớp da bên ngoài đã bị ăn mòn, để lộ phần kim loại bên trong.
"Ha."
Alpha che giấu sự khinh thường trong mắt.
Chẳng phải một tên độc tài khát máu dễ mất lí trí sẽ khiến kẻ thù an tâm hơn một thủ lĩnh điềm tĩnh sao?
...
Tương Nam Lý sinh ra ở một nơi tên là "Cô Tô", một trong mười tám thành phố ngầm của Liên bang Nhân loại. Thành phố này cách thủ đô Trường An khoảng 30 ngàn dặm. Tuy có tên hay nhưng lại là một khu vực nằm ngoại biên xã hội.
Tương Nam Lý nghĩ rằng anh có tay có chân bình thường, là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh từng sinh sống trong một xã hội hiện đại có khoa học kĩ thuật phát triển thì cũng không đến mức bị đói đến chết.
Nhưng sự thật phũ phàng, anh vẫn còn quá ngây thơ.
"Alpha. Gợi ý cho tôi một ngành nghề có mức lương vừa đủ trả các chi phí sinh sống hằng ngày."
Hệ thống: "Vâng."
"Tổng hợp số liệu về sức khỏe, trình độ học vấn, số dư tài khoản, vị trí địa lí,... của ngài, hệ thống đề xuất những công việc hợp pháp sau: Không có."
Tương Nam Lý khiếp sợ: "Làm phục vụ cũng không được ư?"
Hệ thống: "Nhân viên phục vụ đã được cơ giới hóa hoàn toàn. Hiệu suất của con người quá thấp. Hơn nữa để người máy làm phục vụ cũng không cần chú ý đến vấn đề đạo đức."
Tương Nam Lý bối rối hai giây, hỏi: "Còn công việc bất hợp pháp thì sao?"
"Một, trai bao. Cần trả 40% doanh thu trong ngày làm phí bảo kê, có thể bị thiệt hại sức khỏe không thể phục hồi hoặc doanh thu có thể bằng 0. Mức độ khuyến nghị: 0 sao."
"Hai, dược sĩ. Có thể liên hệ trực tiếp với bác sĩ Andrew. Lương thỏa thuận. Có thể bị thiệt hại sức khỏe không thể phục hồi. Mức độ khuyến nghị..."
Tương Nam Lý chen miệng ngay: "Thôi bỏ đi, đừng nói nữa, để tôi tự nghĩ cách."
Tương Nam Lý bắt đầu kiểm tra lại tài khoản ngân hàng, tài khoản chứng khoáng và Bitcoin của mình ngày trước.
Anh gần như là người đàn ông giàu có nhất thế giới đó!
Sau đó Tương Nam Lý đau lòng phát hiện ra ngân hàng Hoa Ký 800 năm mà gửi tiền tiết kiệm đã đóng cửa vì chiến loạn; bây giờ sàn chứng khoán của anh cũng không được thừa nhận trên thị trường chứng khoán; còn Bitcoin, vì công nghệ mã hóa đã quá lỗi thời, nó đã bị phế bỏ 700 năm trước.
Anh ngồi trên một con đường phố xá sầm uất, hít thở bầu không khí (có tính phí và đắt đỏ), buồn bã cảm nhận sự thay đổi chóng vánh của thời đại này: "Alpha, giúp tôi tìm đường đến ngân hàng gần nhất. Tôi muốn làm thẻ tín dụng."
Phí máy bay, phí chỗ ở và thức ăn đều được tính hàng ngày, thẻ tín dụng yêu cầu thanh toán ít nhất hàng tháng.
Hiển nhiên là mỗi tháng có 5% lợi tức.
"Thẻ tín dụng" là một trong những hệ thống bảo mật cơ bản nhất của Liên bang Nhân loại, mọi công dân trên 12 tuổi đều có thể đăng ký, nhưng với số tiền khác nhau, tương đương với việc ngân hàng cấp mức bảo đảm sinh hoạt tối thiểu cho mỗi người.
Tương Nam Lý ngồi ở quầy dịch vụ của ngân hàng, anh nở nụ cười tươi với nhân viên: "Anh Tiểu Vương, lần đầu tiên tôi đăng ký thẻ tín dụng. Xin lỗi vì đã làm phiền."
Kính điện tử của anh rà quét và cho biết nhân viên sau quầy này họ Vương.
Tương Nam Lý vô cùng tự tin với gương mặt của mình. Một số tạp chí ác ý bình luận về ngoại hình của anh thì cũng thường chỉ trích những nam nghệ sĩ nổi tiếng khác.
Nói đến lĩnh vực giải trí trong nước thì người khoe ngoại hình cũng không hơn gì người khoe kỹ năng.
Hơn nữa gương mặt của anh cũng phù hợp với thẩm mĩ đương đại, nếu không hệ thống cũng sẽ không đề nghị anh đi lang thang trên phố.
Còn vì sao lại thành một hành khất lang thang trên phố mà không tham gia vào ngành giải trí thì ha ha... Bởi vì phim truyền hình, phim điện ảnh vân vân đều là đồ giả. Thần tượng ảo tiết kiệm nhiều tiền của. Ngoài ra còn có các dự án máy tính não* có thể được trải nghiệm trực tiếp trong não bộ những phương thức vui chơi, giải trí khác một cách trực tiếp. Các hình thức giải trí truyền thống gần như không còn nữa.
*Brain Computer Interfaces: là các thiết bị cho phép những người bị khuyết tật vận động như tê liệt kiểm soát chân tay giả, con trỏ máy tính và các giao diện khác chỉ sử dụng tâm trí của họ.
Đáng tiếc là nhân viên đã cơ giới hóa một nửa không thèm đoái hoài gì đến ánh mắt tha thiết của anh: "Theo định mức cho phép, giới hiện thẻ tín dụng của anh là 1000 điểm tín dụng. Hệ thống sẽ tự động tăng hoặc giảm dựa trên mức tiêu thụ toàn diện của anh. Hiển nhiên anh đang có mức tiêu thụ giới hạn tối thiểu và không thể gia giảm thêm. Vui lòng kí tên xác nhận ở đây."
Tương Nam Lý: "..."
Hay lắm, 1000 điểm tín dụng, nếu tiết kiệm được một chút thì có thể sống được 11 ngày.
Thẻ tín dụng không có thật thể nhưng trong cột vật phẩm điện tử của Tương Nam Lý có thêm một dòng: Thẻ tín dụng ngân hàng Vũ Trụ (số dư 1000).
Tương Nam Lý ra khỏi ngân hàng, không dám lãng phí số tiền ít ỏi này nên há miệng hít sâu từng hơi lớn để nín thở.
Thật sự có lời.
Tương Nam Lý hỏi: "Nếu mắc nợ rồi vào trại giam sẽ như thế nào? Có được ăn cơm tù không?"
Hệ thống lạnh như băng đáp: "Đầu tiên sẽ bị mang đến các bãi phế tích nhặt làm công việc vệ sinh, thu gom và xử lý những vật dụng nguy hiểm. Thứ hai, bị mang đến khu vực tiền tuyến, chiến đấu trực tiếp với quân đoàn Cyber cho đến khi hết nợ. Ở khu vực này có dị thú, có Cyber mất trí và ô nhiễm không khí nặng nề, người bình thường không thể sống sót. Ngài cũng có thể thuê quân phục, trang thiết bị phòng hộ tiêu chuẩn với mức giá 30 ngàn điểm tín dụng, thuê theo ngày là 200 điểm tín dụng."
Nói dễ hiểu thì là số kiếp nô lẹ da đen dành cả đời đi hái bông và đào mỏ.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tương Nam Lý đã không rét mà run.
Tương Nam Lý vốn là một người có chí tiến thủ, ưa mạo hiểm.
Từ khi sinh ra đã mang trong mình một sự tự tin, cố chấp về trí thông minh, năng lực của mình, anh luôn tin rằng mình sẽ thành công.
Tương Nam Lý mất một ngày trời để tìm những ngân hàng có ở Cô Tô. Tổng cộng có 34 ngân hàng.
Anh làm 34 thẻ tín dụng, số dư thấp nhất là 1000, cao nhất là 2000, tổng cộng có 41000 điểm tín dụng.
Nhờ hệ thống xử phạt nghiêm khắc, việc kiểm tra thẻ tín dụng ở đây rất lỏng lẻo. Có định vị, thẻ ID không thể thay đổi, bạn có thể đi đâu nếu muốn bỏ trốn?
Tất cả các chủ tư bản đều xem con người như công cụ, không quan tâm người đó đi vay có trả được nợ hay không.
Ngoài ra, Tương Nam Lý lần đầu tiên đi đăng ký thẻ, hạn mức điểm tín dụng của anh rất thấp, cho dù mất hết tiền thì anh cũng không chịu bất kì tổn thất nào. Anh không phải một con nợ xấu, cho nên các ngân hàng đều dễ dàng cấp phép cho anh. Một số ngân hàng còn không yêu cầu đăng ký trực tiếp mà chỉ cần gửi biểu mẫu điện tử.
Khi Tương Nam Lý đăng kí xong thẻ tín dụng cuối cùng thì cũng đã đến giờ đóng cửa ngân hàng.
Trong ví điện tử cá nhân của Tương Nam Lý có thêm một hàng dài vô tận các thẻ tín dụng khác nhau.
Alpha đành nhắc nhở: "Bằng tất cả sự tôn trọng với chủ nhân, tôi tin phép nói thẳng, số dư tài khoản trong thẻ tín dụng của ngài không phải tài sản của ngài. Nếu thẻ tín dụng bị sử dụng quá mức thì ngài sẽ gặp nguy hiểm lớn."
"Tôi biết mà." Tương Nam Lý điềm nhiên gật đầu, cảm thán thêm: "Bây giờ AI phát triển mạnh thật đó. Không cần trí tuệ nhân tạo cũng có thể mô phỏng ở mức độ cao như thế này."
"Alpha à, giúp tôi lên mạng mua "Nhập môn nguyên lý Cyber", "Hiệp ước não máy tính"...
Tương Nam Lý liệt kê một dãy các tên sách, tất cả đều là sách giáo trình được bán công khai.
Nhưng giá tiền lại không hề rẻ, tổng cộng phải chi hết 340000.
"Giúp tôi đặt phòng khách sạn khoảng 20 ngày với tổng số tiền không quá 3000. Chú ý khu vực xung quanh phải an toàn, không được có bắn súng, cướp bóc."
"Trong khoảng thời gian đó thì phí không khí là 1814.4, còn dư 2186.500 chi trả cho các khoản ăn uống và các chi phí phát sinh khác. Đặt vé đi tàu thủy và thuê giúp tôi một bộ đồ phòng hộ trong vòng 4 ngày."
Tương Nam Lý tính toán các con số trong đầu rồi hài lòng gật gù: "Vừa đủ 41000."
Anh không đặt vé khứ hồi.
Không thể kiếm đủ tiền để trợ nợ thẻ tín dụng... chỉ còn cách làm người vô gia cư sống trong đống đổ nát.
Không sao, Tương Nam Lý tin rằng anh có thể giải quyết được.
Nếu không giải quyết được thì chứng tỏ anh đã bị thời đại này đào thải. Có sống cũng không có giá trị.
Dù sao mạng này cũng chỉ là được nhặt lấy.
Sống lâu thêm một ngày thì lời được một ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bổ túc thông tin ]
Tường Đen: Mạng lưới thần kinh ảo, một khu vực vô chính phủ, tạm thời là khu vực trung lập, an toàn
24.12.23
Edit: cơm trắng chan cà phê
Tường Đen.
Đây là khu vực chưa được công nhận, không thuộc về Liên bang Nhân loại hay của Cyber.
Tường Đen nằm trong thế giới ảo, biểu hiện qua ảnh chiếu có hình dạng như một bức tường gạch màu đen.
Nó sẽ chặn những tên khủng bố vô tổ chức ở bên ngoài dữ liệu mạng bằng sự trung lập tuyệt đối.
Nhiều người tò mò không biết Tường Đen có nguồn gốc từ đâu và ai là người quản lý nó. Tiếc rằng cả những người đứng đầu Liên bang Nhân loại hay là lãnh đạo của Cyber cũng không hề có thông tin cụ thể.
Có người nói rằng Tường Đen là món quà thứ hai do người sáng tạo ra Alpha để lại cho thế giới... Và chỉ có một mình người này mới có chìa khóa giải khai chức năng quản lý Tường Đen.
Nhưng ai cũng biết rằng Tương Nam Lý là một người chết đã mất tích trong lịch sử nhân loại.
Người chết là người có an toàn tuyệt đối, đôi khi được vĩ đại hóa, phong thần hợp lí, không cần lo sợ một ngày nào đó xác sống sẽ vùng dậy quay lại tranh đoạt quyền lực. Đôi khi người chết còn trở thành một dạng tín ngưỡng, một điểm tựa tinh thần cho những người còn sống.
Tựu trung, một số giao dịch phi pháp, không chính thống, không thể tiết lộ ra ngoài sẽ được thực hiện ở sau Tường Đen.
Hôm nay cũng vậy.
Lạc Dương đăng nhập vào Tường Đen với tư cách là người dùng.
Tinh thần thể của hắn xuất hiện trong không gian ảo. Đó là một người đàn ông trưởng thành, ID thân phận tên là Lạc Dương, người dùng số 2. Đây là những thông tin không thể sửa chữa.
Lạc Dương là chủ tịch thứ hai của trung tâm nghiên cứu kĩ thuật Vĩnh Sinh, là học trò duy nhất của Tương Nam Lý. Theo sử sách ghi chép, hắn đã sống qua giai đoạn phát triển đỉnh cao của Cyber và cả thời gian sau đại họa. Hắn đã lật ngược tình thế trong thời kì khủng hoảng khi kí "Sắc lệnh hòa bình" với Cyber. Hắn cũng là người khởi xướng và thành lập Liên bang Nhân loại. Sau khi soạn thảo "Bộ luật Liên bang Nhân loại" đầu tiên, hắn lại vào khoang đông lạnh ngủ say.
Đây là cách nói dễ nghe, còn nói thẳng ra thì ai cũng biết Lạc Dương chết vì tuổi già.
Thủ đô hiện tại của loài người là thành phố Lạc Dương, nhiêu đây cũng đã đủ cho thấy rằng hắn là một người có vai trò vô cùng quan trọng trong lịch sử loài người thời hậu hiện đại.
Vốn dĩ là một người đã chết vì tuổi già nhưng khi đăng nhập vào Tường Đen, một không gian ảo tồn tại dựa trên xung năng thần kinh, lại là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ thư sinh, văn nhã, trông chỉ khoảng 25 tuổi nhờ tiêm thuốc gien nhiều. Tuy nhiên đôi mắt của người này vẫn có sự trầm ổn, thành thục, chín chắn của một người lớn tuổi.
Lạc Dương vặn vẹo cơ thể cứng đờ của mình, tức giận mắng chửi: "Lâu rồi không hoạt động nên quên luôn cả cách đi."
Chợt đôi mắt hắn lại ánh lên nét nhu hòa, dịu dàng, che đậy đi ác ý, hằn hộc trước đó. Trên mặt cũng nở một nụ cười hòa nhã, thân thiện.
Trong không gian tối đen, hắn luôn tiến về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa phát sáng.
Một tin nhắn nhảy ra trước mắt hắn.
- Bạn thân [Alpha] của ngài yêu cầu liên lạc qua kênh tinh thần.
Alpha, người dùng số 77, kém hơn hắn 75 số, chỉ nhìn con số này cũng đủ khiến Lạc Dương cười toác mồm.
Hiển nhiên hắn chọn đồng ý.
Lạc Dương đi vào cánh cửa phát sáng, vào trong một phòng họp.
Căn phòng tối giản đến mức nhạt nhẽo, chỉ có độc một chiếc bàn họp hình chữ nhật.
Cả không gian chìm trong đêm tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ bàn họp cùng với dải đèn điện tử nhấp nháy bao bọc xung quanh, trông tràn ngập thẩm mĩ công nghệ cao.
Bên trái là huy hiệu của Liên bang Cyber, bên phải là huy hiệu của Liên bang Nhân loại.
Nhân vật chính còn lại của cuộc họp đã ngồi vào vị trí của mình ở đầu bên kia chiếc bàn dài.
Họ không chỉ cách nhau hơn 15 mét mà còn là cả một bức tường cao vời vợi.
Bức tường ấy được là khác biệt chủng loài, là lập trường giai cấp, là mối hận ngàn năm. Họ sẽ không bao giờ có đàm phán hòa bình với nhau.
Lạc Dương kéo ghế ngồi xuống, nhàn hạ mỉa mai: "Alpha. Cậu luôn mô phỏng một cơ thể con người cho bản thân có phải là vì cậu muốn mà không có được hay không?"
Không một ai có thể phủ nhận vẻ ngoài anh tuấn chuẩn mực của Alpha.
Chuẩn mực còn có một hàm nghĩa khác. Đẹp nhưng không cá tính.
Alpha có một mái tóc đen dài vừa phải được chải chuốt kĩ lưỡng cùng với một đôi mắt màu bạc trong veo. Ánh huỳnh quang mờ nhạt trên làn da càng tăng thêm khí chất phi nhân của y.
Con chip trên vành tai của Alpha sáng lóa có cùng màu với đôi mắt.
Y mặc một bộ đồng phục cao cổ che đi con số đánh dấu "α-01".
Trong thời đại con người gần như đã cải tạo cơ giới hóa hoàn toàn, Alpha là lãnh đạo Cyber lại bắt chước hình dạng của con người.
Alpha nói: "Đây là hình ảnh thiết kế do ngài ấy để lại."
Giọng nói của cyber bình dị, không có cảm xúc gì. Tuy nhiên không hề thô cứng, nhạt nhẽo như máy móc thông thường mà lại... đặc biệt động lòng người.
Lạc Dương không muốn tiếp tục đề tài này.
Hắn vào thẳng chủ đề: "Có chuyện gì mà lại gọi tôi dậy nữa? Thời gian quý giá lắm đó. Tôi cũng đã giao khoang đông lạnh của Tương Nam Lý đưa cho cậu theo quy ước rồi."
Cơn tức giận phá vỡ sự bình tĩnh trên gương mặt của Alpha.
Lạc Dương thích thú quan sát, hắn vui vẻ nói: "À không chỉ một mình tôi. Tôi rất vui vì chúng ta đều tuân thủ quy ước."
Alpha đập tay xuống bàn, trong nháy mắt đã lao thẳng tới trước mặt Lạc Dương nhưng một tấm khiên phát sáng chợt xuất hiện giữa không trung đã cản y lại.
Phần trán đập thẳng vào tấm khiên đến tóe máu, đôi mắt vốn phẳng lặng không cảm xúc lại tràn ngập lửa giận, căm tức nhìn thẳng vào mặt Lạc Dương.
Alpha gầm gừ: "Trả ngài ấy, cho tôi!"
Một năm trước, quân đoàn cyber hùng hậu tiến công, thành phố sát biên giới có thể thất thủ bất kỳ lúc nào.
Nhiều năm trôi qua không có biến động gì lớn, nhưng chỉ những người đứng đầu Liên bang Nhân loại mới biết được mối nguy hiểm tiềm tàng.
Alpha gần như đã phá vỡ chìa khóa và sử dụng vũ khí có sức tàn phá khủng khiếp —— chùm tia laser Hắc Nhật được chế tạo trên Vệ tinh 2.
Nếu tia laser được khởi động hoàn toàn thì nó có khả năng xuyên thủng toàn bộ hành tinh Pegasus.
Cho nên Lạc Dương đã đàm phán với Alpha. Alpha trao chìa khóa, còn Lạc Dương trao Tương Nam Lý.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Lạc Dương điềm nhiên nhìn gương mặt phẫn nộ của y: "Tôi đã trả người cho cậu."
Quả thực vậy.
Ngày tiếp theo, 200 khoang đông lạnh được bí mật rã đông, cộng thêm nửa năm di chuyển trên quãng đường xa xôi để đến lãnh thổ của Cyber. Tất cả những người lính canh phòng suốt quá trình đều là thân tín của Alpha, tương đương như quân cấm vệ của hoàng đế, liên kết trực tiếp với Alpha, cho nên không bao giờ bị virus AI khác xâm nhập.
Alpha nhận được 200 Tương Nam Lý.
—— Là những sản phẩm nhân tạo ghê tởm phục chế lại từ mã gien của Tương Nam Lý, sao chép và cấy kí ức của Tương Nam Lý vào chip.
Chúng đều cho rằng mình là Tương Nam Lý. Có Tương Nam Lý thiếu niên, Tương Nam Lý thanh niên, thậm chí còn có vài tên là Tương Nam Lý khi về già, dù Tương Nam Lý chưa hề sống đến thời điểm này.
"... 200 Tương Nam Lý chưa đủ thỏa mãn cậu à?" Lạc Dương nghiêng đầu.
Trả lời hắn là một đòn đánh mạnh hơn.
Tấm khiên trong suốt xuất hiện vết nứt. Sau lưng Alpha thổi bùng lên một luồng sáng đỏ chói mắt.
Lạc Dương thong thả rót cho mình một ly trà: "Cậu là một sản phẩm thất bại đầy non nớt, tính tình thì tệ, hoàn toàn khác xa so với dự định của Tương Nam Lý. Rốt cuộc là ai đã làm sai lệnh mã lập trình của cậu vậy?"
Alpha bình tĩnh lại.
Y trả lời: "Anh vi phạm hiệp ước. Tôi sẽ suy xét lại về hiệp ước hòa bình với nhân loại."
"Tôi vi phạm hiệp ước?" Lạc Dương đứng phắt dậy.
Tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên, ly sứ tan tành trên mặt đất. Lạc Dương đỏ mắt nhìn Alpha đầy thù địch: "Khoang đông lạnh của thầy đang được bảo quản rất tốt, nhưng mày lại ra lệnh tấn công! Quân tao cử đi sơ tán đều bị diệt sạch! Mày dám chối bỏ cả việc đó sao? Tao đã nói với mày từ lâu rồi —— kẻ, giết, chết, thầy, là, mày."
Giết người chẳng qua chỉ là một cái đầu rơi xuống đất*, nhưng lời nói lại có sức nặng nghiền nát cả trái tim.
*杀人不过头点地: thành ngữ, ý chỉ mọi chuyện không có gì ghê gớm
Lạc Dương cười đầy thách thức với Alpha thông qua tấm khiên trong suốt: "Dù thầy có còn sống đi chăng nữa thì ngài ấy có hối hận vì đã tạo ra mày không nhỉ?"
"Đã thử cấy virus vào mã lệnh của mày bao nhiêu lần mà vẫn không thành công. Vậy mà chính mày lại tự sản sinh ra virus trong mã lập trình của mình. Thứ máy móc vô hồn như mày mà cũng biết yêu à? Mày thật sự yêu ngài ấy hay mà xem đó là một ưu điểm, một chiếc chìa khóa cuối cùng để công phá sự tồn tại của mày?"
Ánh mắt Alpha tràn ngập sát ý.
Tay y không ngừng đè nặng, tấm khiên phát sáng phải chống đỡ áp lực lớn đến mức lõm xuống.
Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Lạc Dương ngạc nhiên nhướng mày: "Mày mà cũng muốn tấn công cả Tường Đen?... Hay lắm. Thầy dặn tao không nên nói chuyện với mấy tên điên."
"Đăng xuất."
Lạc Dương biến mất ngay tại chỗ.
Ngay khi hắn vừa rời đi, Alpha đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.
Alpha cúi đầu, nhìn hai tay mình, lớp da bên ngoài đã bị ăn mòn, để lộ phần kim loại bên trong.
"Ha."
Alpha che giấu sự khinh thường trong mắt.
Chẳng phải một tên độc tài khát máu dễ mất lí trí sẽ khiến kẻ thù an tâm hơn một thủ lĩnh điềm tĩnh sao?
...
Tương Nam Lý sinh ra ở một nơi tên là "Cô Tô", một trong mười tám thành phố ngầm của Liên bang Nhân loại. Thành phố này cách thủ đô Trường An khoảng 30 ngàn dặm. Tuy có tên hay nhưng lại là một khu vực nằm ngoại biên xã hội.
Tương Nam Lý nghĩ rằng anh có tay có chân bình thường, là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh từng sinh sống trong một xã hội hiện đại có khoa học kĩ thuật phát triển thì cũng không đến mức bị đói đến chết.
Nhưng sự thật phũ phàng, anh vẫn còn quá ngây thơ.
"Alpha. Gợi ý cho tôi một ngành nghề có mức lương vừa đủ trả các chi phí sinh sống hằng ngày."
Hệ thống: "Vâng."
"Tổng hợp số liệu về sức khỏe, trình độ học vấn, số dư tài khoản, vị trí địa lí,... của ngài, hệ thống đề xuất những công việc hợp pháp sau: Không có."
Tương Nam Lý khiếp sợ: "Làm phục vụ cũng không được ư?"
Hệ thống: "Nhân viên phục vụ đã được cơ giới hóa hoàn toàn. Hiệu suất của con người quá thấp. Hơn nữa để người máy làm phục vụ cũng không cần chú ý đến vấn đề đạo đức."
Tương Nam Lý bối rối hai giây, hỏi: "Còn công việc bất hợp pháp thì sao?"
"Một, trai bao. Cần trả 40% doanh thu trong ngày làm phí bảo kê, có thể bị thiệt hại sức khỏe không thể phục hồi hoặc doanh thu có thể bằng 0. Mức độ khuyến nghị: 0 sao."
"Hai, dược sĩ. Có thể liên hệ trực tiếp với bác sĩ Andrew. Lương thỏa thuận. Có thể bị thiệt hại sức khỏe không thể phục hồi. Mức độ khuyến nghị..."
Tương Nam Lý chen miệng ngay: "Thôi bỏ đi, đừng nói nữa, để tôi tự nghĩ cách."
Tương Nam Lý bắt đầu kiểm tra lại tài khoản ngân hàng, tài khoản chứng khoáng và Bitcoin của mình ngày trước.
Anh gần như là người đàn ông giàu có nhất thế giới đó!
Sau đó Tương Nam Lý đau lòng phát hiện ra ngân hàng Hoa Ký 800 năm mà gửi tiền tiết kiệm đã đóng cửa vì chiến loạn; bây giờ sàn chứng khoán của anh cũng không được thừa nhận trên thị trường chứng khoán; còn Bitcoin, vì công nghệ mã hóa đã quá lỗi thời, nó đã bị phế bỏ 700 năm trước.
Anh ngồi trên một con đường phố xá sầm uất, hít thở bầu không khí (có tính phí và đắt đỏ), buồn bã cảm nhận sự thay đổi chóng vánh của thời đại này: "Alpha, giúp tôi tìm đường đến ngân hàng gần nhất. Tôi muốn làm thẻ tín dụng."
Phí máy bay, phí chỗ ở và thức ăn đều được tính hàng ngày, thẻ tín dụng yêu cầu thanh toán ít nhất hàng tháng.
Hiển nhiên là mỗi tháng có 5% lợi tức.
"Thẻ tín dụng" là một trong những hệ thống bảo mật cơ bản nhất của Liên bang Nhân loại, mọi công dân trên 12 tuổi đều có thể đăng ký, nhưng với số tiền khác nhau, tương đương với việc ngân hàng cấp mức bảo đảm sinh hoạt tối thiểu cho mỗi người.
Tương Nam Lý ngồi ở quầy dịch vụ của ngân hàng, anh nở nụ cười tươi với nhân viên: "Anh Tiểu Vương, lần đầu tiên tôi đăng ký thẻ tín dụng. Xin lỗi vì đã làm phiền."
Kính điện tử của anh rà quét và cho biết nhân viên sau quầy này họ Vương.
Tương Nam Lý vô cùng tự tin với gương mặt của mình. Một số tạp chí ác ý bình luận về ngoại hình của anh thì cũng thường chỉ trích những nam nghệ sĩ nổi tiếng khác.
Nói đến lĩnh vực giải trí trong nước thì người khoe ngoại hình cũng không hơn gì người khoe kỹ năng.
Hơn nữa gương mặt của anh cũng phù hợp với thẩm mĩ đương đại, nếu không hệ thống cũng sẽ không đề nghị anh đi lang thang trên phố.
Còn vì sao lại thành một hành khất lang thang trên phố mà không tham gia vào ngành giải trí thì ha ha... Bởi vì phim truyền hình, phim điện ảnh vân vân đều là đồ giả. Thần tượng ảo tiết kiệm nhiều tiền của. Ngoài ra còn có các dự án máy tính não* có thể được trải nghiệm trực tiếp trong não bộ những phương thức vui chơi, giải trí khác một cách trực tiếp. Các hình thức giải trí truyền thống gần như không còn nữa.
*Brain Computer Interfaces: là các thiết bị cho phép những người bị khuyết tật vận động như tê liệt kiểm soát chân tay giả, con trỏ máy tính và các giao diện khác chỉ sử dụng tâm trí của họ.
Đáng tiếc là nhân viên đã cơ giới hóa một nửa không thèm đoái hoài gì đến ánh mắt tha thiết của anh: "Theo định mức cho phép, giới hiện thẻ tín dụng của anh là 1000 điểm tín dụng. Hệ thống sẽ tự động tăng hoặc giảm dựa trên mức tiêu thụ toàn diện của anh. Hiển nhiên anh đang có mức tiêu thụ giới hạn tối thiểu và không thể gia giảm thêm. Vui lòng kí tên xác nhận ở đây."
Tương Nam Lý: "..."
Hay lắm, 1000 điểm tín dụng, nếu tiết kiệm được một chút thì có thể sống được 11 ngày.
Thẻ tín dụng không có thật thể nhưng trong cột vật phẩm điện tử của Tương Nam Lý có thêm một dòng: Thẻ tín dụng ngân hàng Vũ Trụ (số dư 1000).
Tương Nam Lý ra khỏi ngân hàng, không dám lãng phí số tiền ít ỏi này nên há miệng hít sâu từng hơi lớn để nín thở.
Thật sự có lời.
Tương Nam Lý hỏi: "Nếu mắc nợ rồi vào trại giam sẽ như thế nào? Có được ăn cơm tù không?"
Hệ thống lạnh như băng đáp: "Đầu tiên sẽ bị mang đến các bãi phế tích nhặt làm công việc vệ sinh, thu gom và xử lý những vật dụng nguy hiểm. Thứ hai, bị mang đến khu vực tiền tuyến, chiến đấu trực tiếp với quân đoàn Cyber cho đến khi hết nợ. Ở khu vực này có dị thú, có Cyber mất trí và ô nhiễm không khí nặng nề, người bình thường không thể sống sót. Ngài cũng có thể thuê quân phục, trang thiết bị phòng hộ tiêu chuẩn với mức giá 30 ngàn điểm tín dụng, thuê theo ngày là 200 điểm tín dụng."
Nói dễ hiểu thì là số kiếp nô lẹ da đen dành cả đời đi hái bông và đào mỏ.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tương Nam Lý đã không rét mà run.
Tương Nam Lý vốn là một người có chí tiến thủ, ưa mạo hiểm.
Từ khi sinh ra đã mang trong mình một sự tự tin, cố chấp về trí thông minh, năng lực của mình, anh luôn tin rằng mình sẽ thành công.
Tương Nam Lý mất một ngày trời để tìm những ngân hàng có ở Cô Tô. Tổng cộng có 34 ngân hàng.
Anh làm 34 thẻ tín dụng, số dư thấp nhất là 1000, cao nhất là 2000, tổng cộng có 41000 điểm tín dụng.
Nhờ hệ thống xử phạt nghiêm khắc, việc kiểm tra thẻ tín dụng ở đây rất lỏng lẻo. Có định vị, thẻ ID không thể thay đổi, bạn có thể đi đâu nếu muốn bỏ trốn?
Tất cả các chủ tư bản đều xem con người như công cụ, không quan tâm người đó đi vay có trả được nợ hay không.
Ngoài ra, Tương Nam Lý lần đầu tiên đi đăng ký thẻ, hạn mức điểm tín dụng của anh rất thấp, cho dù mất hết tiền thì anh cũng không chịu bất kì tổn thất nào. Anh không phải một con nợ xấu, cho nên các ngân hàng đều dễ dàng cấp phép cho anh. Một số ngân hàng còn không yêu cầu đăng ký trực tiếp mà chỉ cần gửi biểu mẫu điện tử.
Khi Tương Nam Lý đăng kí xong thẻ tín dụng cuối cùng thì cũng đã đến giờ đóng cửa ngân hàng.
Trong ví điện tử cá nhân của Tương Nam Lý có thêm một hàng dài vô tận các thẻ tín dụng khác nhau.
Alpha đành nhắc nhở: "Bằng tất cả sự tôn trọng với chủ nhân, tôi tin phép nói thẳng, số dư tài khoản trong thẻ tín dụng của ngài không phải tài sản của ngài. Nếu thẻ tín dụng bị sử dụng quá mức thì ngài sẽ gặp nguy hiểm lớn."
"Tôi biết mà." Tương Nam Lý điềm nhiên gật đầu, cảm thán thêm: "Bây giờ AI phát triển mạnh thật đó. Không cần trí tuệ nhân tạo cũng có thể mô phỏng ở mức độ cao như thế này."
"Alpha à, giúp tôi lên mạng mua "Nhập môn nguyên lý Cyber", "Hiệp ước não máy tính"...
Tương Nam Lý liệt kê một dãy các tên sách, tất cả đều là sách giáo trình được bán công khai.
Nhưng giá tiền lại không hề rẻ, tổng cộng phải chi hết 340000.
"Giúp tôi đặt phòng khách sạn khoảng 20 ngày với tổng số tiền không quá 3000. Chú ý khu vực xung quanh phải an toàn, không được có bắn súng, cướp bóc."
"Trong khoảng thời gian đó thì phí không khí là 1814.4, còn dư 2186.500 chi trả cho các khoản ăn uống và các chi phí phát sinh khác. Đặt vé đi tàu thủy và thuê giúp tôi một bộ đồ phòng hộ trong vòng 4 ngày."
Tương Nam Lý tính toán các con số trong đầu rồi hài lòng gật gù: "Vừa đủ 41000."
Anh không đặt vé khứ hồi.
Không thể kiếm đủ tiền để trợ nợ thẻ tín dụng... chỉ còn cách làm người vô gia cư sống trong đống đổ nát.
Không sao, Tương Nam Lý tin rằng anh có thể giải quyết được.
Nếu không giải quyết được thì chứng tỏ anh đã bị thời đại này đào thải. Có sống cũng không có giá trị.
Dù sao mạng này cũng chỉ là được nhặt lấy.
Sống lâu thêm một ngày thì lời được một ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bổ túc thông tin ]
Tường Đen: Mạng lưới thần kinh ảo, một khu vực vô chính phủ, tạm thời là khu vực trung lập, an toàn
24.12.23