Chương 27: Buổi sáng
Cẩn Du nghe tiếng động bên phòng Dịch Na, anh cười rồi mặc kệ, nghĩ chắc đám học trò mình đang tâm tình giải quyết việc riêng, anh vẫn là không làm phiền đôi trẻ kia. Cẩn Du bước vào phòng Tiêu Quân, nhìn cậu nằm sõng soài trên giường, còn lớ mớ nói gì đó không rõ ràng
“Bé ơi! Ngồi dậy chút nào”
Tiêu Quân nghe tiếng nhưng không thấy người, mắt cậu nhắm tịt, chậm chạp lăn theo hướng tiếng gọi. Cẩn Du nhìn cậu chậm chạp đến gần liền đưa tay kéo nhanh vào lòng. Vừa hôn hít vừa yêu chiều, để Tiêu Quân nằm gọn trong lòng mình, đưa tay cầm canh giả rượu kiên nhẫn cho cậu uống vài ngụm. Canh giải rượu có vị không được ngon gì, Tiêu Quân vừa nhấp miệng đã nhăn xị, trong miệng kêu lên vài tiếng kháng cự. Cẩn Du cũng sớm biết Tiêu Quân sẽ không ngoan ngoãn hợp tác, bình thường im lặng kiệm lời, nhưng người ta nói rượu vào lời ra mà, khi Tiêu Quân say sẽ bướng bỉnh hơn bình thường
“Ngoan, uống rồi sẽ không khó chịu nữa”
Mặc kệ lời ngon ngọt của người kia, Tiêu Quân như trẻ nhỏ ghét đắng, không uống là không uống. Cẩn Du thật hết cách với cậu, bóp hai bên má mềm của Tiêu Quân, uống ngụm canh rồi hôn cậu, dùng lưỡi đưa vài giọt canh vào trong miệng Tiêu Quân. Tiêu Quân phản kháng một chút rồi buông xuôi, cậu quá mệt để cử động. Đút xong, Cẩn Du lau miệng cho cậu nhóc ma men của mình, đặt cậu xuống giường đắp mền rồi tắt đèn cho Tiêu Quân ngủ
Sáng sớm tỉnh dậy, Tiêu Quân hơi đau đầu, vệ sinh cá nhân rồi đi ra bếp. Trông thấy Cẩn Du đang làm bữa sáng, Tiêu Quân ngáp một hơi rồi đứng cạnh phụ bếp
“Sao dậy sớm vậy?”
“Rượu làm tôi đau đầu quá, không ngủ được nữa. Nay ăn gì vậy?”
“Bữa sáng tôi làm mấy món nhẹ bụng thôi, mấy em hôm qua uống cũng nhiều thật!”
Tiêu Quân bĩu môi, cậu uống rõ ít, có nhiều bằng ba người còn lại đâu. Lại nhìn Cẩn Du sáng sớm vẫn tỉnh táo, tràn đầy năng lượng, nhìn mà ghen tỵ. Anh uống rõ nhiều thế mà không say, vẫn tỉnh táo dậy sớm làm bữa sáng. Tiêu Quân cảm thấy Cẩn Du là quái vật chứ không phải người. Lại nhớ hai người bạn còn lại chưa xuất hiện, cậu có hơi tò mò
“Dịch Na và Mộc Nhĩ đâu? Uống say quá giờ tỉnh không nổi à?”
“Hai đứa nó á? Em đừng để tậm tụi nó. Có lẽ cũng sắp dậy rồi”
Vừa nói, giọng Cẩn Du có chút trêu ghẹo khiến Tiêu Quân hơi khó hiểu, không biết có chuyện gì mà tên tóc dài này úp úp mở mở, trông vô cùng đáng nghi
Lời Cẩn Du nói như tiên tri, vừa dứt lời đã nghe tiếng thét thất thanh, giọng thét cao vót pha chút hoảng hốt và giật mình, là Dịch Na. Tiêu Quân còn đang định đi xem thì bị Cẩn Du cản lại, nhìn cậu cười xòa lắc đầu, tư nhiên cậu như hiểu vấn đề, ở lại bày chén dĩa
Dịch Na nằm trên giường quấn mền, bên cạnh là Mộc Nhĩ đang ngủ say, cô thoáng thất kinh. Chuyện này là sao? Sao Mộc Nhĩ nằm ngủ ở đây? Quần áo đâu? Sao lại nude hết cả đôi rồi? Quá hoảng loạn, Dịch Na loạn choạng vào nhà tắm, tắm rửa thay đồ rồi nhanh chân chạy ra phòng khách. Dịch Na đóng cửa quá lớn, vừa một cái rầm thì Mộc Nhĩ cũng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cửa rồi nhìn kế bên mình sớm đã trống không, cậu ta như hiểu vấn đề
Dịch Na nhìn quanh phòng khách, lại thấy Tiêu Quân tay cầm bữa sáng nhìn mình, cô bỗng thẹn, mặt đỏ như gấc
“Dịch Na, lại đây ăn sáng thôi”
“À…ừ”
Cô kéo ghế ngồi cạnh Tiêu Quân, thấy Cẩn Du vẫn còn loay hoay bên bếp, Dịch Na ngại ngùng nói nhỏ
“Tiêu Quân…cái này…”
Nhìn Dịch Na ậm ừ, Tiêu Quân cũng tinh tế, không quá để ý chuyện của Mộc Nhĩ và Dịch Na, tránh cho cô xấu hổ
“Không cần giải thích, tôi với giáo sư Cẩn biết rồi”
“Cậu không muốn…hỏi gì à?”
“Đây là việc riêng của cậu, tôi không muốn đào sâu”
Dịch Na hơi cảm động, gật đầu cảm ơn Tiêu Quân rồi bắt đầu dùng bữa. Mộc Nhĩ một lúc sau cũng đi ra, gãi đầu như còn ngáy ngủ. Dịch Na và Mộc Nhĩ chạm mắt nhau, cô hoảng loạn né tránh, cặm cụi ăn lấy ăn để, thiếu chút thì nghẹn
Tiêu Quân trông cô căng thẳng, trong lòng cười vui vẻ, đưa nước cho Dịch Na
“Na Na, lát chúng ta nói chuyện chút”
“Chuyện…chuyện gì…tớ với cậu có gì mà nói”
“Cậu chắc chứ?”
“…” Không, tớ không chắc
Cẩn Du cuối cùng cũng ra, thấy bầu không khí trên bàn ăn có chút ngại ngùng, anh cũng muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng chẳng biết nên làm gì, đành ngồi xuống cạnh Mộc Nhĩ dùng bữa. Cẩn Du cố tình dỗi với Dịch Na
“Ai cho em ngồi chỗ này? Chỗ em ngồi là chỗ tôi đó. Chỉ vì em ngồi đó mà tôi không dược ngồi cạnh Tiêu Quân”
Bỗng nhiên bị chỉ điểm, Tiêu Quân nghẹn một họng, thầm mắng Tiêu Quân không biết giải tỏa không khí thì ngậm miệng lại, thật làm cậu mất mặt quá. Dịch Na sượng, ú a ú ớ không biết nên nói gì, lời nói khẩn trương
“Thầy! Em…Em ngồi đại thôi…ai kêu thầy không giành trước…”
“Tôi tưởng em thừa biết?”
Dịch Na thật tình không biết nên cãi lí thế nào, may sao có Tiêu Quân giải vây. Cậu ghim miếng salad trên nĩa, vươn người nhét vào miệng Cẩn Du. Hai mày chau lại vô cùng thiếu kiên nhẫn
“Không biết nói chuyện thì im lặng đi. Cứ im họng lại, nói tiếng nữa thứ được ghim trong nĩa của tôi không phải miếng salad đâu”
Cẩn Du lập tức câm nín, không dám cãi một câu, hệt như bản năng phải hạ mình dưới nóc nhà vậy. Dịch na nhìn Cẩn Du và Tiêu Quân hòa hợp, trong lòng có hơi hụt hẫng. Cô nghĩ người ta còn chưa chính thức bên nhau đã có thể hòa hợp, vui vẻ như vậy, chẳng bù cho cô. Dịch Na vừa nghĩ vừa lén nhìn Mộc Nhĩ đối diện, chỉ vì chút men trong người, mối quan hệ của cả hai đang tạm gọi là bình thường bỗng chốc ngại ngùng, khó nói. Cô căn bản là chẳng dám nhìn Mộc Nhĩ như bình thường nữa, không biết nên đối diện thế nào
“Hôm qua mấy em sung sức quá nên giờ đứa nào cũng rụng rời hết rồi. Nay tôi cho các em nghỉ một hôm, tận hưởng ngày nghỉ đi”
Cẩn Du đứng dậy, thu dọn bàn ăn, kéo theo Tiêu Quân vào bếp rửa chén. Tiêu Quân cũng rất biết ý, không giẫy giụa gì, mặc kệ cho anh kéo vào trong. Bàn ăn bỗng càng ngại ngùng, Mộc Nhĩ nhìn đờ đẫn trên bàn, Dịch Na thì cầm ly nước uống mấy ngụm, vừa uống vừa nhìn chậu cây sát góc trong nhà
“Na Na, chúng ta nói chuyện chút”
“Ực…ừm…Cậu nói đi”
Mộc Nhĩ đứng dậy, kéo Dịch Na ra ban công. Tiêu Quân hơi hóng hót, lén ló đầu ra nhìn. Cẩn Du thấy cậu không chuyên tâm rửa chén, gõ nhẹ lên đầu cậu mà nhắc nhở
“Em đó, đừng nhìn nữa. Từ lúc nào mà hóng hớt như vậy hả?”
“Tôi lo cho Dịch Na”
Tiêu Quân vừa xoa xoa chỗ bị gõ vừa giải thích. Tuy anh gõ nhẹ nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi đau, vừa xoa vừa nhăn nó
“Anh gõ thế tôi ngu rồi sao? U đầu rồi!”
“U đầu thì tôi thoa dầu cho”
“Mà nói chứ anh cũng tinh ý quá nhỉ?”
“Giờ em mới biết sao? Tôi tinh ý đó giờ”
“Xì”
Cậu tỏ vẻ chê bai, lại nghĩ sao bình thường không thấy anh tinh ý với cậu. Rõ ràng là cố ý trêu chọc cậu đây mà, đồ lươn lẹo!
Thấy vợ nhỏ vẫn thấp thỏm ngó về phía ban công, Cẩn Du lau tay rồi ôm Tiêu Quân ngồi lên bếp, búng trán cậu đau điếng, khiến cậu ui da vài câu. Trông Tiêu Quân đau chảy nước mắt, vừa kêu vừa xoa chỗ bị búng, anh nhìn mà buồn cười
“Phải chi em cũng chủ động chuyện của tôi và em thì hay biết mấy”
“Anh đừng có động tay động chân với tôi, đau quá!”
“Em quan tâm tôi chút có được không?”
Nghe giọng Cẩn Du nũng nịu, vành tai Tiêu Quân đỏ ửng. Ngoài mặt nhăn nhó là vậy nhưng trong lòng cậu thích chết đi được. Cảm thấy anh làm nũng với mình, Tiêu Quân cảm thấy anh có phần đáng yêu. Phải gọi là yêu chết cậu!
“Nũng cái gì…anh làm như…tôi đối xử tệ lắm ấy”
Cẩn Du nằm dựa lên đùi Tiêu Quân, nũng như con chó lông xù lớn
“Em ác miệng với tôi lắm”
“Tính cách tôi thế đấy! Không chịu thì phắn”
“Không phắn đâu, tôi thích em như thế”
Câu trước vừa trách câu sau lại xoa, Tiêu Quân nhìn anh, tay không nhịn được mà xoa tóc anh thật dịu dàng, Cẩn Du trong mặt hơi kinh ngạc nhưng cũng vô cùng hưởng thụ. Một lúc sau lại ngẩng mặt nhìn Tiêu Quân, hôn cậu một cái
“Thích em chết đi được!”
“Bé ơi! Ngồi dậy chút nào”
Tiêu Quân nghe tiếng nhưng không thấy người, mắt cậu nhắm tịt, chậm chạp lăn theo hướng tiếng gọi. Cẩn Du nhìn cậu chậm chạp đến gần liền đưa tay kéo nhanh vào lòng. Vừa hôn hít vừa yêu chiều, để Tiêu Quân nằm gọn trong lòng mình, đưa tay cầm canh giả rượu kiên nhẫn cho cậu uống vài ngụm. Canh giải rượu có vị không được ngon gì, Tiêu Quân vừa nhấp miệng đã nhăn xị, trong miệng kêu lên vài tiếng kháng cự. Cẩn Du cũng sớm biết Tiêu Quân sẽ không ngoan ngoãn hợp tác, bình thường im lặng kiệm lời, nhưng người ta nói rượu vào lời ra mà, khi Tiêu Quân say sẽ bướng bỉnh hơn bình thường
“Ngoan, uống rồi sẽ không khó chịu nữa”
Mặc kệ lời ngon ngọt của người kia, Tiêu Quân như trẻ nhỏ ghét đắng, không uống là không uống. Cẩn Du thật hết cách với cậu, bóp hai bên má mềm của Tiêu Quân, uống ngụm canh rồi hôn cậu, dùng lưỡi đưa vài giọt canh vào trong miệng Tiêu Quân. Tiêu Quân phản kháng một chút rồi buông xuôi, cậu quá mệt để cử động. Đút xong, Cẩn Du lau miệng cho cậu nhóc ma men của mình, đặt cậu xuống giường đắp mền rồi tắt đèn cho Tiêu Quân ngủ
Sáng sớm tỉnh dậy, Tiêu Quân hơi đau đầu, vệ sinh cá nhân rồi đi ra bếp. Trông thấy Cẩn Du đang làm bữa sáng, Tiêu Quân ngáp một hơi rồi đứng cạnh phụ bếp
“Sao dậy sớm vậy?”
“Rượu làm tôi đau đầu quá, không ngủ được nữa. Nay ăn gì vậy?”
“Bữa sáng tôi làm mấy món nhẹ bụng thôi, mấy em hôm qua uống cũng nhiều thật!”
Tiêu Quân bĩu môi, cậu uống rõ ít, có nhiều bằng ba người còn lại đâu. Lại nhìn Cẩn Du sáng sớm vẫn tỉnh táo, tràn đầy năng lượng, nhìn mà ghen tỵ. Anh uống rõ nhiều thế mà không say, vẫn tỉnh táo dậy sớm làm bữa sáng. Tiêu Quân cảm thấy Cẩn Du là quái vật chứ không phải người. Lại nhớ hai người bạn còn lại chưa xuất hiện, cậu có hơi tò mò
“Dịch Na và Mộc Nhĩ đâu? Uống say quá giờ tỉnh không nổi à?”
“Hai đứa nó á? Em đừng để tậm tụi nó. Có lẽ cũng sắp dậy rồi”
Vừa nói, giọng Cẩn Du có chút trêu ghẹo khiến Tiêu Quân hơi khó hiểu, không biết có chuyện gì mà tên tóc dài này úp úp mở mở, trông vô cùng đáng nghi
Lời Cẩn Du nói như tiên tri, vừa dứt lời đã nghe tiếng thét thất thanh, giọng thét cao vót pha chút hoảng hốt và giật mình, là Dịch Na. Tiêu Quân còn đang định đi xem thì bị Cẩn Du cản lại, nhìn cậu cười xòa lắc đầu, tư nhiên cậu như hiểu vấn đề, ở lại bày chén dĩa
Dịch Na nằm trên giường quấn mền, bên cạnh là Mộc Nhĩ đang ngủ say, cô thoáng thất kinh. Chuyện này là sao? Sao Mộc Nhĩ nằm ngủ ở đây? Quần áo đâu? Sao lại nude hết cả đôi rồi? Quá hoảng loạn, Dịch Na loạn choạng vào nhà tắm, tắm rửa thay đồ rồi nhanh chân chạy ra phòng khách. Dịch Na đóng cửa quá lớn, vừa một cái rầm thì Mộc Nhĩ cũng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cửa rồi nhìn kế bên mình sớm đã trống không, cậu ta như hiểu vấn đề
Dịch Na nhìn quanh phòng khách, lại thấy Tiêu Quân tay cầm bữa sáng nhìn mình, cô bỗng thẹn, mặt đỏ như gấc
“Dịch Na, lại đây ăn sáng thôi”
“À…ừ”
Cô kéo ghế ngồi cạnh Tiêu Quân, thấy Cẩn Du vẫn còn loay hoay bên bếp, Dịch Na ngại ngùng nói nhỏ
“Tiêu Quân…cái này…”
Nhìn Dịch Na ậm ừ, Tiêu Quân cũng tinh tế, không quá để ý chuyện của Mộc Nhĩ và Dịch Na, tránh cho cô xấu hổ
“Không cần giải thích, tôi với giáo sư Cẩn biết rồi”
“Cậu không muốn…hỏi gì à?”
“Đây là việc riêng của cậu, tôi không muốn đào sâu”
Dịch Na hơi cảm động, gật đầu cảm ơn Tiêu Quân rồi bắt đầu dùng bữa. Mộc Nhĩ một lúc sau cũng đi ra, gãi đầu như còn ngáy ngủ. Dịch Na và Mộc Nhĩ chạm mắt nhau, cô hoảng loạn né tránh, cặm cụi ăn lấy ăn để, thiếu chút thì nghẹn
Tiêu Quân trông cô căng thẳng, trong lòng cười vui vẻ, đưa nước cho Dịch Na
“Na Na, lát chúng ta nói chuyện chút”
“Chuyện…chuyện gì…tớ với cậu có gì mà nói”
“Cậu chắc chứ?”
“…” Không, tớ không chắc
Cẩn Du cuối cùng cũng ra, thấy bầu không khí trên bàn ăn có chút ngại ngùng, anh cũng muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng chẳng biết nên làm gì, đành ngồi xuống cạnh Mộc Nhĩ dùng bữa. Cẩn Du cố tình dỗi với Dịch Na
“Ai cho em ngồi chỗ này? Chỗ em ngồi là chỗ tôi đó. Chỉ vì em ngồi đó mà tôi không dược ngồi cạnh Tiêu Quân”
Bỗng nhiên bị chỉ điểm, Tiêu Quân nghẹn một họng, thầm mắng Tiêu Quân không biết giải tỏa không khí thì ngậm miệng lại, thật làm cậu mất mặt quá. Dịch Na sượng, ú a ú ớ không biết nên nói gì, lời nói khẩn trương
“Thầy! Em…Em ngồi đại thôi…ai kêu thầy không giành trước…”
“Tôi tưởng em thừa biết?”
Dịch Na thật tình không biết nên cãi lí thế nào, may sao có Tiêu Quân giải vây. Cậu ghim miếng salad trên nĩa, vươn người nhét vào miệng Cẩn Du. Hai mày chau lại vô cùng thiếu kiên nhẫn
“Không biết nói chuyện thì im lặng đi. Cứ im họng lại, nói tiếng nữa thứ được ghim trong nĩa của tôi không phải miếng salad đâu”
Cẩn Du lập tức câm nín, không dám cãi một câu, hệt như bản năng phải hạ mình dưới nóc nhà vậy. Dịch na nhìn Cẩn Du và Tiêu Quân hòa hợp, trong lòng có hơi hụt hẫng. Cô nghĩ người ta còn chưa chính thức bên nhau đã có thể hòa hợp, vui vẻ như vậy, chẳng bù cho cô. Dịch Na vừa nghĩ vừa lén nhìn Mộc Nhĩ đối diện, chỉ vì chút men trong người, mối quan hệ của cả hai đang tạm gọi là bình thường bỗng chốc ngại ngùng, khó nói. Cô căn bản là chẳng dám nhìn Mộc Nhĩ như bình thường nữa, không biết nên đối diện thế nào
“Hôm qua mấy em sung sức quá nên giờ đứa nào cũng rụng rời hết rồi. Nay tôi cho các em nghỉ một hôm, tận hưởng ngày nghỉ đi”
Cẩn Du đứng dậy, thu dọn bàn ăn, kéo theo Tiêu Quân vào bếp rửa chén. Tiêu Quân cũng rất biết ý, không giẫy giụa gì, mặc kệ cho anh kéo vào trong. Bàn ăn bỗng càng ngại ngùng, Mộc Nhĩ nhìn đờ đẫn trên bàn, Dịch Na thì cầm ly nước uống mấy ngụm, vừa uống vừa nhìn chậu cây sát góc trong nhà
“Na Na, chúng ta nói chuyện chút”
“Ực…ừm…Cậu nói đi”
Mộc Nhĩ đứng dậy, kéo Dịch Na ra ban công. Tiêu Quân hơi hóng hót, lén ló đầu ra nhìn. Cẩn Du thấy cậu không chuyên tâm rửa chén, gõ nhẹ lên đầu cậu mà nhắc nhở
“Em đó, đừng nhìn nữa. Từ lúc nào mà hóng hớt như vậy hả?”
“Tôi lo cho Dịch Na”
Tiêu Quân vừa xoa xoa chỗ bị gõ vừa giải thích. Tuy anh gõ nhẹ nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi đau, vừa xoa vừa nhăn nó
“Anh gõ thế tôi ngu rồi sao? U đầu rồi!”
“U đầu thì tôi thoa dầu cho”
“Mà nói chứ anh cũng tinh ý quá nhỉ?”
“Giờ em mới biết sao? Tôi tinh ý đó giờ”
“Xì”
Cậu tỏ vẻ chê bai, lại nghĩ sao bình thường không thấy anh tinh ý với cậu. Rõ ràng là cố ý trêu chọc cậu đây mà, đồ lươn lẹo!
Thấy vợ nhỏ vẫn thấp thỏm ngó về phía ban công, Cẩn Du lau tay rồi ôm Tiêu Quân ngồi lên bếp, búng trán cậu đau điếng, khiến cậu ui da vài câu. Trông Tiêu Quân đau chảy nước mắt, vừa kêu vừa xoa chỗ bị búng, anh nhìn mà buồn cười
“Phải chi em cũng chủ động chuyện của tôi và em thì hay biết mấy”
“Anh đừng có động tay động chân với tôi, đau quá!”
“Em quan tâm tôi chút có được không?”
Nghe giọng Cẩn Du nũng nịu, vành tai Tiêu Quân đỏ ửng. Ngoài mặt nhăn nhó là vậy nhưng trong lòng cậu thích chết đi được. Cảm thấy anh làm nũng với mình, Tiêu Quân cảm thấy anh có phần đáng yêu. Phải gọi là yêu chết cậu!
“Nũng cái gì…anh làm như…tôi đối xử tệ lắm ấy”
Cẩn Du nằm dựa lên đùi Tiêu Quân, nũng như con chó lông xù lớn
“Em ác miệng với tôi lắm”
“Tính cách tôi thế đấy! Không chịu thì phắn”
“Không phắn đâu, tôi thích em như thế”
Câu trước vừa trách câu sau lại xoa, Tiêu Quân nhìn anh, tay không nhịn được mà xoa tóc anh thật dịu dàng, Cẩn Du trong mặt hơi kinh ngạc nhưng cũng vô cùng hưởng thụ. Một lúc sau lại ngẩng mặt nhìn Tiêu Quân, hôn cậu một cái
“Thích em chết đi được!”