Chương 25: Mộc Nhĩ ngốc!
Tiêu Quân đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, lại một ngày buồn chán. Từ sau chuyến đi ở Viện nghiên cứu, chưa bao giờ cậu lại muốn gặp Số 1 như những ngày này. Tiêu Quân muốn hỏi Số 1, muốn hắn cho cậu một lời giải thích thỏa đáng, đồng thời thả Hệ thống của cậu ra. Đáng tiếc, khi không muốn thì luôn gặp, khi tìm cách gặp lại thì chẳng thể. Hóa ra suốt thời gian qua Tiêu Quân chẳng biết gì về “chính mình”. Là bản thân cậu quá ngây thơ
“Tiêu Quân, em đi photo bản báo cáo này hộ tôi. Sau đó đi gọi Dịch Na về đây, Mộc Nhĩ bị chồng công việc đè đến ngợp rồi”
Vừa nói, Cẩn Du đưa ánh mắt đầy thương xót nhìn Mộc Nhĩ đang quần quật với đống tài liệu chồng hơn núi trên bàn, cậu chàng sắp ngất trên giấy tờ rồi. Tiêu Quân đứng dậy, nhận xấp báo cáo rồi rời đi. Cẩn Du lại nhìn Mộc Nhĩ, cười vui vẻ xoa đầu cậu ta, lấy ghế ngồi xuống phụ Mộc Nhĩ một tay
Cầm xấp tài liệu đến phòng giáo vụ photo nhờ, Tiêu Quân lại vô thức nhìn sang kính cửa sổ, còn đang nghĩ cách gặp Số 1, ngoài sân Tiêu Quân nhìn thấy Dịch Na ở đó, cô nàng trông có vẻ hơi buồn. Cậu hơi thoáng ngạc nhiên, Dịch Na trong mắt Tiêu Quân là một cô gái năng động, hoạt bát và lạc quan. Hiện giờ trông thấy cô vừa buồn vừa cô đơn thật tình là hiếm có
“Dịch Na”
“Ơ…Ra là cậu à?”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
Dịch Na ngẩn người, đôi mắt có chút đỏ, lệ đọng trên mi. Cô hơi khịt mũi, nở nụ cười gượng gạo khó coi
“Không có gì, chỉ là chút chuyện cá nhân thôi!”
Nhìn cô gắng gượng, Tiêu Quân như nhìn thấy chính mình ngày trước. Giấu tâm sự vào tim, cố gắng thật bình thường nhất có thể
“Là về Mộc Nhĩ à?”
“Đến cậu cũng nhìn ra sao? Kì thật rõ ràng vậy ư?”
Tiêu Quân không đáp, đặt xấp tài liệu ra đằng sau, cậu ngồi xuống nền cỏ, tự hỏi bao lâu rồi Tiêu Quân chưa ngồi. Dịch Na thở dài, nhìn trời, nhìn đất rồi nhìn Tiêu Quân, cười nhạt một cái
“Chuyện của tôi sao nghiêm trọng bằng chuyện của cậu được”
“Ý cậu là?”
“Mấy hôm nay cậu hơi khác đi, sắc mặt càng ngày càng tệ. Tôi thấy rất rõ đó!”
Lần này đến Tiêu Quân nghĩ ngợi lung tung, quả thật chuyện của cậu thập phần nghiêm trọng hơn. Tiêu Quân đang cảm thấy mất phương hướng, không biết nên làm gì, phải làm gì cho đúng. Trong đầu cậu giờ đang rất rối, khó mà tập trung vào một việc nào khác. Chính vì bản thân đang quá lơ đễnh, Cẩn Du cũng giao cho Tiêu Quân ít việc hẳn
“Tôi cũng không rõ bản thân nữa…Rối quá! Tôi không biết mình nên làm gì nữa”
‘Nếu cậu không tìm thấy con đường cần đi, cậu chỉ cần tạo ra con đường thôi”
Tiêu Quân nhìn Dịch Na, cô vẫn cười an ủi cậu, mặc cho cảm xúc của mình chưa ổn định, Dịch Na vẫn có tâm tư lo lắng cho người khác. Tuy không hiểu những lời cô nói cho lắm, song Tiêu Quân vẫn cảm thấy có chút nhẹ nhõm
“Cảm ơn”
“Không có gì? Có phải giáo sư Cẩn bảo cậu tìm tôi phải không?”
“Ừ, trở vào thôi”
Khi Tiêu Quân và Dịch Na trở vào, Mộc Nhĩ như hóa thành đá, chẳng nhúc nhích nổi, Cẩn Du thì vẫn nề nếp, nghiêm túc, chăm chỉ vô cùng. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa giáo sư và sinh viên chăng? Tiêu Quân đặt xấp báo cáo lên bàn, cùng Cẩn Du mỗi người một nửa, bắt đầu xem xét. Dịch Na rót nước đặt lên bàn Mộc Nhĩ
“Nhĩ, uống đi"
“Sao nay dịu dàng vậy? Cậu bỏ thuốc xổ trong nước à?”
Khoảng không im lặng, mặt Dịch Na có hơi u tối, lát sau lại điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười như không
“Đừng có nghi ngờ lòng tốt của tớ, uống đi cho đỡ mệt”
Ánh mắt Mộc Nhĩ hơi ngờ vực nhưng tay vẫn cầm ly nước, vừa nhìn Dịch Na vừa uống nước. Cậu ta sợ Dịch Na chơi khăm mình lắm, từ bé đến lớn Mộc Nhĩ đã trải nghiệm không biết bao nhiều trò chơi khăm của cô rồi, đâm ra tâm lý đề phòng theo thói quen
“Mà tớ nói này Na Na, dạo này trông cậu lạ lắm”
“Lạ chỗ nào?”
“Tất cả luôn, từ hành động đến giọng nói, cậu có chuyện gì à?”
Dịch Na lập tức chối, cô không thừa nhận rằng bản thân khác thường đâu
“Bộ cậu có tình yêu à?”
“…” Sao tự nhiên thông minh vậy?
Nhìn Dịch Na sượng lại, Mộc Nhĩ mắt sáng rỡ, xem ra là đoán trúng rồi. Cậu ta tò mò không biết cô bạn thanh mai trúc mã của mình đang thích ai
“Thật à? Ai vậy?”
“Đừng có tò mò”
“Là ai vậy? Để tớ xem xem hắn ta có tốt không?”
Dịch Na bẽn lẽn, hai tay không yên mà đan vào nhau, má phiếm hồng, quả nhiên là vẻ mặt hiếm có. Nhìn Dịch Na hơi ngại ngùng, Mộc Nhĩ có hơi thất kinh, vui thì có nhưng trong lòng lại hơi buồn, có một cảm giác khó chịu đang bám rễ trong lòng cậu chàng
“Nhìn giáo sư Cẩn với Tiêu Quân cũng không bất ngờ. Hai người biết là ai à? Sao có mỗi tớ không biết?”
“…” Không biết là do ngu đó!
“…” Là ai thì ai cũng biết, đương sự thì vẫn ngơ ngơ
Trông thấy ánh mắt cạn lời của người ngoài cuộc, Mộc Nhĩ càng nghĩ càng tức. Ai ai cũng biết người Dịch Na thích là người nào, vậy mà chỉ có mỗi cậu ta không biết, cứ như bị cho ra rìa vậy. Vậy thì còn mặt mũi nào tự nhận là bạn thân của Dịch Na nữa?
“Ai vậy Na Na? Người đó có tốt không?”
“Người đó…rất tốt, cực kì tốt…Cũng rất giỏi…Nhưng lại rất ngốc!”
Mộc Nhĩ nghiêng đầu dầy nghi vấn. Tiêu Quân cùng Cẩn Du đang làm việc cũng không nhịn được mà buông tay, ngồi chống cằm nhìn một người thổ lộ, một người đầy nghi vấn. Sự kết hợp thật độc đáo!
“Ngốc? Hắn ta không biết cậu thích hắn à?”
Thấy Dịch Na im lặng, trong mắt ánh lên tia buồn bã. Trông cô buồn, Mộc Nhĩ cũng không vui liền luôn miệng luyến thoắng
“Trời, ai mà không có đầu óc vậy? Thể hiện rõ rành rành vậy cũng không nhìn ra. Người mù mà nhìn thấy thì chắc cũng khinh bỉ đấy! Tên nào? Để tớ đi đập cho tỉnh ra giúp cậu”
“…” Thiên tài ghê, tự chửi mình ngu, chửi mình mù, còn muốn đánh chính mình. Bái phục!
Nhìn Mộc Nhĩ nhiệt tình xông xáo, cả ba rơi vào im lặng, thật lâu sau thở dài một hơi, vô cùng đồng đều. Cẩn Du nhìn Dịch Na sắp khóc đến nơi liền đứng dậy giải vây
“Thôi làm việc đi, làm xong còn đi ăn thịt nướng. Không xong thì khỏi ăn, đừng tám nữa. Giải tán!”
Nội dung tình cảm tạm thời chấm dứt, ai làm việc nấy. Cẩn Du nhìn mọi người lại quay về quỹ đạo làm việc, trong lòng an tâm. Anh nhìn Dịch Na buồn bã, lén nhìn Mộc Nhĩ, anh chỉ vỗ vai bóng hồng duy nhất của nhóm, cười rồi trở lại làm việc
Đến chiều tối, mọi người kết thúc công việc, ai nấy đều mỏi người vươn vai thật đã. Cẩn Du sắp xếp giấy tờ lần cuối rồi nói
“Đi ăn thôi!”
“Hay quá! Em đói sắp ngất rồi”
Tắt điện, khóa cửa, bốn người từ từ rời khỏi trường, đi đến quán thịt nướng ăn tối. Tiêu Quân và Cẩn Du đi bộ đằng trước, Dịch Na và Mộc Nhĩ đi đăng sau. Cả cậu và anh đều âm thầm hóng hớt cặp thanh mai trúc mã sau lưng, xem xét tình hình, nhỡ đâu Dịch Na chịu không nổi mà tác động vật lý với Mộc Nhĩ thì còn kịp ngăn lại
Cả quãng đường đi, Mộc Nhĩ cứ kì kèo mãi, cứ hỏi đi hỏi lại Dịch Na rốt cuộc thích ai, vẫn không hiểu tại sao bản thân lại là người duy nhất không biết, lâu rồi mới cảm thấy Mộc Nhĩ ồn ào như vậy. Dịch Na thật tình không chịu nổi nữa mà quát
“Cậu ồn quá, để tớ yên!”
Mộc Nhĩ sốc rồi! Nín thinh luôn tới quán ăn
“Tiêu Quân, em đi photo bản báo cáo này hộ tôi. Sau đó đi gọi Dịch Na về đây, Mộc Nhĩ bị chồng công việc đè đến ngợp rồi”
Vừa nói, Cẩn Du đưa ánh mắt đầy thương xót nhìn Mộc Nhĩ đang quần quật với đống tài liệu chồng hơn núi trên bàn, cậu chàng sắp ngất trên giấy tờ rồi. Tiêu Quân đứng dậy, nhận xấp báo cáo rồi rời đi. Cẩn Du lại nhìn Mộc Nhĩ, cười vui vẻ xoa đầu cậu ta, lấy ghế ngồi xuống phụ Mộc Nhĩ một tay
Cầm xấp tài liệu đến phòng giáo vụ photo nhờ, Tiêu Quân lại vô thức nhìn sang kính cửa sổ, còn đang nghĩ cách gặp Số 1, ngoài sân Tiêu Quân nhìn thấy Dịch Na ở đó, cô nàng trông có vẻ hơi buồn. Cậu hơi thoáng ngạc nhiên, Dịch Na trong mắt Tiêu Quân là một cô gái năng động, hoạt bát và lạc quan. Hiện giờ trông thấy cô vừa buồn vừa cô đơn thật tình là hiếm có
“Dịch Na”
“Ơ…Ra là cậu à?”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
Dịch Na ngẩn người, đôi mắt có chút đỏ, lệ đọng trên mi. Cô hơi khịt mũi, nở nụ cười gượng gạo khó coi
“Không có gì, chỉ là chút chuyện cá nhân thôi!”
Nhìn cô gắng gượng, Tiêu Quân như nhìn thấy chính mình ngày trước. Giấu tâm sự vào tim, cố gắng thật bình thường nhất có thể
“Là về Mộc Nhĩ à?”
“Đến cậu cũng nhìn ra sao? Kì thật rõ ràng vậy ư?”
Tiêu Quân không đáp, đặt xấp tài liệu ra đằng sau, cậu ngồi xuống nền cỏ, tự hỏi bao lâu rồi Tiêu Quân chưa ngồi. Dịch Na thở dài, nhìn trời, nhìn đất rồi nhìn Tiêu Quân, cười nhạt một cái
“Chuyện của tôi sao nghiêm trọng bằng chuyện của cậu được”
“Ý cậu là?”
“Mấy hôm nay cậu hơi khác đi, sắc mặt càng ngày càng tệ. Tôi thấy rất rõ đó!”
Lần này đến Tiêu Quân nghĩ ngợi lung tung, quả thật chuyện của cậu thập phần nghiêm trọng hơn. Tiêu Quân đang cảm thấy mất phương hướng, không biết nên làm gì, phải làm gì cho đúng. Trong đầu cậu giờ đang rất rối, khó mà tập trung vào một việc nào khác. Chính vì bản thân đang quá lơ đễnh, Cẩn Du cũng giao cho Tiêu Quân ít việc hẳn
“Tôi cũng không rõ bản thân nữa…Rối quá! Tôi không biết mình nên làm gì nữa”
‘Nếu cậu không tìm thấy con đường cần đi, cậu chỉ cần tạo ra con đường thôi”
Tiêu Quân nhìn Dịch Na, cô vẫn cười an ủi cậu, mặc cho cảm xúc của mình chưa ổn định, Dịch Na vẫn có tâm tư lo lắng cho người khác. Tuy không hiểu những lời cô nói cho lắm, song Tiêu Quân vẫn cảm thấy có chút nhẹ nhõm
“Cảm ơn”
“Không có gì? Có phải giáo sư Cẩn bảo cậu tìm tôi phải không?”
“Ừ, trở vào thôi”
Khi Tiêu Quân và Dịch Na trở vào, Mộc Nhĩ như hóa thành đá, chẳng nhúc nhích nổi, Cẩn Du thì vẫn nề nếp, nghiêm túc, chăm chỉ vô cùng. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa giáo sư và sinh viên chăng? Tiêu Quân đặt xấp báo cáo lên bàn, cùng Cẩn Du mỗi người một nửa, bắt đầu xem xét. Dịch Na rót nước đặt lên bàn Mộc Nhĩ
“Nhĩ, uống đi"
“Sao nay dịu dàng vậy? Cậu bỏ thuốc xổ trong nước à?”
Khoảng không im lặng, mặt Dịch Na có hơi u tối, lát sau lại điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười như không
“Đừng có nghi ngờ lòng tốt của tớ, uống đi cho đỡ mệt”
Ánh mắt Mộc Nhĩ hơi ngờ vực nhưng tay vẫn cầm ly nước, vừa nhìn Dịch Na vừa uống nước. Cậu ta sợ Dịch Na chơi khăm mình lắm, từ bé đến lớn Mộc Nhĩ đã trải nghiệm không biết bao nhiều trò chơi khăm của cô rồi, đâm ra tâm lý đề phòng theo thói quen
“Mà tớ nói này Na Na, dạo này trông cậu lạ lắm”
“Lạ chỗ nào?”
“Tất cả luôn, từ hành động đến giọng nói, cậu có chuyện gì à?”
Dịch Na lập tức chối, cô không thừa nhận rằng bản thân khác thường đâu
“Bộ cậu có tình yêu à?”
“…” Sao tự nhiên thông minh vậy?
Nhìn Dịch Na sượng lại, Mộc Nhĩ mắt sáng rỡ, xem ra là đoán trúng rồi. Cậu ta tò mò không biết cô bạn thanh mai trúc mã của mình đang thích ai
“Thật à? Ai vậy?”
“Đừng có tò mò”
“Là ai vậy? Để tớ xem xem hắn ta có tốt không?”
Dịch Na bẽn lẽn, hai tay không yên mà đan vào nhau, má phiếm hồng, quả nhiên là vẻ mặt hiếm có. Nhìn Dịch Na hơi ngại ngùng, Mộc Nhĩ có hơi thất kinh, vui thì có nhưng trong lòng lại hơi buồn, có một cảm giác khó chịu đang bám rễ trong lòng cậu chàng
“Nhìn giáo sư Cẩn với Tiêu Quân cũng không bất ngờ. Hai người biết là ai à? Sao có mỗi tớ không biết?”
“…” Không biết là do ngu đó!
“…” Là ai thì ai cũng biết, đương sự thì vẫn ngơ ngơ
Trông thấy ánh mắt cạn lời của người ngoài cuộc, Mộc Nhĩ càng nghĩ càng tức. Ai ai cũng biết người Dịch Na thích là người nào, vậy mà chỉ có mỗi cậu ta không biết, cứ như bị cho ra rìa vậy. Vậy thì còn mặt mũi nào tự nhận là bạn thân của Dịch Na nữa?
“Ai vậy Na Na? Người đó có tốt không?”
“Người đó…rất tốt, cực kì tốt…Cũng rất giỏi…Nhưng lại rất ngốc!”
Mộc Nhĩ nghiêng đầu dầy nghi vấn. Tiêu Quân cùng Cẩn Du đang làm việc cũng không nhịn được mà buông tay, ngồi chống cằm nhìn một người thổ lộ, một người đầy nghi vấn. Sự kết hợp thật độc đáo!
“Ngốc? Hắn ta không biết cậu thích hắn à?”
Thấy Dịch Na im lặng, trong mắt ánh lên tia buồn bã. Trông cô buồn, Mộc Nhĩ cũng không vui liền luôn miệng luyến thoắng
“Trời, ai mà không có đầu óc vậy? Thể hiện rõ rành rành vậy cũng không nhìn ra. Người mù mà nhìn thấy thì chắc cũng khinh bỉ đấy! Tên nào? Để tớ đi đập cho tỉnh ra giúp cậu”
“…” Thiên tài ghê, tự chửi mình ngu, chửi mình mù, còn muốn đánh chính mình. Bái phục!
Nhìn Mộc Nhĩ nhiệt tình xông xáo, cả ba rơi vào im lặng, thật lâu sau thở dài một hơi, vô cùng đồng đều. Cẩn Du nhìn Dịch Na sắp khóc đến nơi liền đứng dậy giải vây
“Thôi làm việc đi, làm xong còn đi ăn thịt nướng. Không xong thì khỏi ăn, đừng tám nữa. Giải tán!”
Nội dung tình cảm tạm thời chấm dứt, ai làm việc nấy. Cẩn Du nhìn mọi người lại quay về quỹ đạo làm việc, trong lòng an tâm. Anh nhìn Dịch Na buồn bã, lén nhìn Mộc Nhĩ, anh chỉ vỗ vai bóng hồng duy nhất của nhóm, cười rồi trở lại làm việc
Đến chiều tối, mọi người kết thúc công việc, ai nấy đều mỏi người vươn vai thật đã. Cẩn Du sắp xếp giấy tờ lần cuối rồi nói
“Đi ăn thôi!”
“Hay quá! Em đói sắp ngất rồi”
Tắt điện, khóa cửa, bốn người từ từ rời khỏi trường, đi đến quán thịt nướng ăn tối. Tiêu Quân và Cẩn Du đi bộ đằng trước, Dịch Na và Mộc Nhĩ đi đăng sau. Cả cậu và anh đều âm thầm hóng hớt cặp thanh mai trúc mã sau lưng, xem xét tình hình, nhỡ đâu Dịch Na chịu không nổi mà tác động vật lý với Mộc Nhĩ thì còn kịp ngăn lại
Cả quãng đường đi, Mộc Nhĩ cứ kì kèo mãi, cứ hỏi đi hỏi lại Dịch Na rốt cuộc thích ai, vẫn không hiểu tại sao bản thân lại là người duy nhất không biết, lâu rồi mới cảm thấy Mộc Nhĩ ồn ào như vậy. Dịch Na thật tình không chịu nổi nữa mà quát
“Cậu ồn quá, để tớ yên!”
Mộc Nhĩ sốc rồi! Nín thinh luôn tới quán ăn