Chương 57
Lúc Ân Tranh và Ngụy Giai Minh mang theo Ân Du trở về tiểu viện nông gia, từ xa đã thấy cửa tiểu viện đang mở, hai phu thê trong lòng cả kinh, vội tăng nhanh cước bộ, cho đến khi bọn họ đi vào tiểu viện, nhìn thấy Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đang nói chuyện với Ân Đoạt mới thở phào một hơi.
“Ca, tẩu tử, hai người về rồi.” Ân Đoạt lập tức đứng lên.
“Tỷ!” Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh vui mừng chạy về phía Ân Du.
Ân Tranh gật gật đầu, hỏi hắn: “Tra được là kẻ nào chưa?”
Ân Đoạt nói một cái tên không phải người trung nguyên. Ân Tranh và Ngụy Giai Minh vẫn là một bộ bình tĩnh.
Ân Đoạt có chút kinh ngạc: “Ca, người nào thế? Có thù hả?”
“Ừ, có chút tranh chấp.” Còn rốt cuộc tranh chấp gì, Ân Tranh hiển nhiên không muốn nói với Ân Đoạt.
Ân Đoạt nhìn Ngụy Giai Minh một cái, nói: “Được rồi, đệ đã phái người điều tra xuống, nhất định đem người này ném vào thiên lao.”
Thực ra người muốn giết Ân Tranh là một ác bá ở Mục Tây. Một nơi như Mục Tây, lực lượng quan binh rất nhỏ, thế lực thâm căn cố đế và nắm tay cứng mới có quyền nói chuyện được.
Ngụy Giai Minh lúc nhỏ ở trên thảo nguyên là đứa nhỏ không có cha mẹ chăm sóc, coi như ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Cái tên ‘ác bá’ này tuy là mấy đời trong nhà đều là ác, nhưng lúc cha mẹ hắn còn tại thế đối với Ngụy Giai Minh không tệ. Hài tử trên thảo nguyên đều là một đám hoang dã, hắn vốn cũng không đặc biệt yêu thích Ngụy Giai Minh, chính là vì sau này khi cô nương đẹp nhất trên thảo nguyên bị một tên thư sinh trung nguyên da mỏng thịt giòn cướp mất nên thập phần không thích.
Hắn tuy là nhất bá trên thảo nguyên, nhưng dù sao lúc đầu Ngụy Giai Minh đã cùng Ân Tranh trở về kinh thành rồi, hắn dù có tức giận thành con cá nóc cũng hết cách. Lần này Ân Tranh trở về Mục Tây, hắn mới lại nổi lên sát ý.
Buổi tối, Ngụy Giai Minh nhìn ba nữ nhi đều ngủ rồi, nàng mới về phòng.
Nhìn ngọn đèn không phải rất sáng trong phòng, Ngụy Giai Minh có chút tự trách, Ân Du tuy hiểu chuyện sớm, nhưng sự thành thục của nàng là nửa năm này mới biến thành như thế. Nếu nàng không mang hai nữ nhi ra khỏi Ân gia, có lẽ lúc này Ân Du còn có thể vô ưu một chút.
Ngụy Giai Mình xoa xoa mi tâm, mệt mỏi thở dài. Nàng từ nhỏ tiêu dao quen rồi, làm không ít chuyện không quan tâm hậu quả. Nhưng từ lúc gả cho Ân Tranh rồi làm mẫu thân, cả người liền ôn nhu hơn, làm việc cũng sẽ suy đi nghĩ lại nhiều lần, tận lực chu toàn.
Để Ân Mịch Đường lại Ân gia, không nói một lời vứt lại thư hòa ly rồi mang theo Ân Du và Ân Lạc Thanh cao chạy xa bay. Là quyết định chu toàn nhất sau nhiều lần suy đi nghĩ lại, là biện pháp có thể giảm thương tổn xuống đến mức thấp nhất.
Nhưng mà vẫn luôn có nhiều biến cố như vậy.
Ngụy Giai Minh ngẩng đầu nhìn Ân Tranh đang đi vào.
Nam nhân này ôn nhu nho nhã, có loại văn chất nhã nhặn mà lúc nhỏ nàng ghét nhất. Nhưng hắn vẻ ngoài văn nhược lại cố chấp đến đáng sợ.
Nhìn Ân Tranh từng bước đến gần, Ngụy Giai Minh thở dài, lại có chút vô lực nói: “Ân Tranh, chàng cứ xem như ta thay lòng rồi, không muốn sống cùng chàng nữa, rồi chàng lại tìm một tiểu nương tử yêu kiều khác sống qua ngày không tốt sao?”
“Không,” Ân Tranh cúi người, hai tay đặt lên vai Ngụy Giai Minh, nhìn vào mắt nàng, “Nàng sẽ không thay lòng, trong lòng nàng đều là ta, yêu ta đến không thể tự thoát.”
Ngụy Giai Minh cười, nàng cười ngả trước ngả sau, giống như đã từng vô số lần đi sờ mặt Ân Tranh như thế.
Nam nhân văn nhược này mang nàng ra khỏi đại mạc và thảo nguyên, mang nàng nhìn thấy một mảnh trời đất hoàn toàn khác biệt. Hắn dắt nàng đến gõ đại môn Ngụy gia, lại cùng nàng bị gia bộc Ngụy gia quét đuổi ra khỏi cửa. Lúc đó, hắn vỗ vỗ bụi đất và lá rụng trên người, nói: “Không sao, sau này ta chính là nhà của nàng.”
Chớp mắt đó, tiểu thư sinh đầu đầy bụi bặm chính là tất cả đời này của nàng, vì hắn, không gì là không thể.
Ngụy Giai Minh thu lại nụ cười, có chút mệt mỏi rũ mắt xuống: “Đúng thế, cho nên ta phải rời đi …”
Ân Tranh quá hiểu tính cách của Ngụy Giai Minh rồi, cho nên hắn cũng không hỏi nguyên do, chỉ nói: “Tổ mẫu qua đời, phân gia rồi.”
Ân Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Ngụy Giai Minh. Ngụy Giai Minh lắc lắc đầu.
Trong lòng Ân Tranh chợt lóe, hắn thăm dò hỏi: “Bởi vì mẫu thân ta sao?”
Ân Tranh chú ý đến bàn tay đặt trên tay dựa chiếc ghế nhẹ động một cái.
Ân Tranh ánh mắt co rụt.
“Ta biết rồi.” Ân Tranh chậm rãi gật đầu.
“Chàng biết cái gì?” Ngụy Giai Minh đột nhiên có chút căng thẳng.
“Về nhà đi, ta sẽ mua một trạch viện, không ở cùng mẫu thân.”
Ngụy Giai Minh đột nhiên có chút hoảng loạn: “Chàng đang nói lung tung cái gì vậy? Mẫu thân chàng sẽ không đồng ý, người khác sẽ mắng chàng phỉ nhổ chàng bất hiếu, chàng cũng đừng nghĩ làm quan nữa!”
Ân Tranh cong môi cười lên, hắn cong mắt nhìn Ngụy Giai Minh, hỏi: “Để ý nhiều như thế còn là nàng, người đi ra từ thảo nguyên sao?”
Đôi mắt hoảng loạn của Ngụy Giai Minh đần dần trầm tịch lại.
Ý cười trên mặt Ân Tranh cũng dần tán đi, hắn rõ hơn ai hết sự tiêu sái tùy ý trên người Ngụy Giai Minh bị mài đi là bởi vì ai.
“Ân Tranh, chàng không cần dùng chiêu này bức ta nữa … ta không thể … thật sự không thể trở về nữa. Chàng hãy tin ta lần này, thế này thật sự tốt cho tất cả …. Tốt cho tất cả …” Ngụy Giai Minh nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên tay vịn nắm thành quyền lại buông ra, lại nắm thành quyền, lại buông ra …
Ân Tranh nắm lấy tay nàng, ủ đôi tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay mình. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Ngụy Giai Minh, lại một lần nữa thăm dò hỏi: “Giai Minh, nàng đang trốn chạy cái gì? Nàng đang sợ hãi … nàng trốn tránh không muốn nói, chuyện không muốn để ta biết được sẽ tổn thương đến người khác sao?”
Ân Tranh ngừng một lát, “Người sẽ bị tổn thương … là ta sao?”
Ngụy Giai Minh vung tay Ân Tranh ra, đứng mạnh lên lùi về sau hai bước, kinh hoảng nhìn Ân Tranh.
Là nên nói Ân Tranh quá mẫn cảm, hay là nên nói Ân Tranh quá hiểu nàng đây?
Nàng biết mà, nàng biết ngay mà.
Nàng căn bản không giấu nổi hắn.
Ân Tranh đột nhiên ôn nhu cười lên, tựa như cơn gió xuân. Hắn đứng thẳng người, bước lên hai bước đến trước mặt Ngụy Giai Minh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, giống như dỗ hài tử mà vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao không sao, ta không hỏi nữa, ta vẫn còn rất tốt đứng ở đây này.”
Cái loại bất an hoảng sợ lại lần nữa tập kích đến, cả người Ngụy Giai Minh bắt đầu phát run, giống như nam nhân này vẫn luôn dùng tất cả để bảo vệ nàng, nàng cũng sẽ liều hết toàn lực đi bảo vệ hắn vậy..
Một khắc này, Ngụy Giai Minh lại do dự.
Vì nam nhân này, có phải nàng cũng có thể lựa chọn quên đi, tha thứ, hoặc là chịu đựng.
Nàng chậm rãi nâng tay nắm lấy vạt áo bên eo của Ân Tranh, dần dần đem trọng lượng cả người dựa vào lồng ngực của hắn. Sau đó đem mặt chôn vào vạt áo trước màu xám trắng sạch sẽ của Ân Tranh. Ánh sáng trong mắt nàng cũng từng chút biến thành xám trắng, ám nhiên vô sắc.
Ngày hôm sau phải trở về rồi, Ngụy Giai Minh giống như không có chuyện gì chăm sóc ba nữ nhi. Bất kể lúc nào, nàng cũng không muốn đem cảm xúc của mình lưu lại cho hài tử.
Lúc Ngụy Giai Minh đến phòng bếp lấy đồ, Ân Mịch Đường kéo lấy tay áo Ân Tranh, cẩn thận hỏi: “Nương về nhà cùng chúng ta sao?”
Ân Du và Ân Lạc Thanh cũng một bộ căng thẳng nhìn qua.
Ân Tranh cười ‘ừm’ một tiếng, “Đương nhiên.”
Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh một khắc trước còn đang căng thẳng lập tức biến thành cực kỳ vui mừng.
Ngược lại Ân Du có chút ngoài ý muốn, nàng lo lắng nhìn về phía cửa, đặt đũa xuống.
Biểu tình của con gái lớn bị Ân Tranh nhìn vào trong mắt, hắn làm như không nhìn thấy, lần lượt gắp thứ mỗi đứa thích ăn cho ba nữ nhi.
Ân Du nhìn phụ thân mình, muốn nói lại thôi.
Ngụy Giai Minh bưng đến một đĩa rau lúc nãy bị quên ở phòng bếp, thần thái tự nhiên ăn cơm cùng mọi người.
“Du Du, sao không ăn?” Ngụy Giai Minh hỏi.
Ân Du cầm đũa lên lung tung và mấy miếng cơm vào miệng. Nàng cắn đũa, trong lòng không chút tư vị.
Ân Tranh không mang vợ con về Ân phủ. Nhiều năm trước lúc hắn đọc sách ở thư viện từng mua một tiểu trạch gần đó, hắn liền mang thê nữ đến chỗ này. Chỗ tiểu viện này tuy rằng hơn mười năm không ai ở, nhưng Ân gia cứ cách một thời gian sẽ phái nô bộc đến quét dọn một lần. Cách lần dọn dẹp trước cũng không lâu, cho nên tiểu viện coi như sạch sẽ.
Con ngươi đen bóng của Ân Mịch Đường xoay một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Cha, sao chúng ta lại đến đây nha? Không về nhà sao?”
Trong nhất thời không ai trả lời nàng.
Qua một lúc, Ngụy Giai Minh xoa xoa đầu nàng, nói: “Mấy ngày này nương sẽ ở chỗ này trước, các con trở về Ân gia đi.”
Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đều có chút mờ mịt vô thố. Ân Du lập tức mở miệng: “Con không trở về, con muốn ở lại chỗ này cùng nương!”
Ân Lạc Thanh nhìn nương và đại tỷ, cắn môi nói: “Con cũng muốn ở lại đây cùng nương.”
Ân Mịch Đường cũng vội nói: “Con cũng muốn ở cùng nương!”
Ánh mắt nhìn Ân Mịch Đường của Ngụy Giai Minh ngưng lại một lát.
“Đường Đường nỡ tổ mẫu sao?” Ngụy Giai Minh hỏi.
Ân Mịch Đường ngây ra nhìn nương, không biết tại sao nàng ẩn ẩn hiểu được, giữa nương và tổ mẫu, hình như mình bắt buộc phải chọn một người.
Không đợi Ân Mịch Đường trả lời, Ngụy Giai Minh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Ân Mịch Đường, ôn nhu nói: “Bình thường Đường Đường sống ở trong cung, chỗ này không gần hoàng cung bằng Ân gia. Đợi lúc con không lên lớp thì có thể đến thăm mẫu thân cũng được, nương cũng sẽ đến thăm con.”
“Đúng vậy … con ở trong cung mà …” Ân Mịch Đường ngây ngô gật đầu.
Nhìn Ân Mịch Đường trong mắt giấu đi một mạt mờ mịt và mất mát ở trước mặt, trong lòng Ngụy Giai Minh có chút không phải tư vị gì. Nàng hiểu rõ đạo lý trẻ nhỏ vô tội, nhưng đến cùng là làm không được chuyện đối đãi với Ân Mịch Đường giống như hai nữ nhi khác, nàng thậm chí còn không rõ được nên đối xử với Ân Mịch Đường thế nào.
Ân Tranh ở bên cạnh nhìn biểu tình của Ngụy Giai Minh, nhẹ cau mày.
Lúc Ân mịch Đường về nhà cùng Ân Tranh, liên tiếp quay đầu nhìn lại. Nương và hai tỷ tỷ đứng bên đường tiễn nàng và cha rời đi. Hai tỷ tỷ đang vẫy tay với nàng. Ánh mắt của mẫu thân vẫn luôn nhìn nàng, vẫn ôn nhu như trước đây.
Không biết tại sao, Ân Mịch Đường cảm thấy dường như lại một lần nữa mình bị nương bỏ lại. Nàng không tự chủ nắm chặt tay Ân Tranh hơn.
“Đường Đường sao thế?” Ân Tranh cúi đầu nhìn nàng.
“Không có chuyện gì ạ!” Ân Mịch Đường ngầng mặt cười xán lạn.
“Mệt rồi phải không? Có muốn cha ôm không?”
Ân Mịch Đường cong mắt lắc đầu, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
“Vui thế à?” nhìn nụ cười trên mặt con gái nhỏ, tâm tình có chút nặng nề của Ân Tranh cũng tốt lên không ít.
“Ừm!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Bởi vì nương và tỷ tỷ đều trở về rồi nha! Thật vui!”
“Ca, tẩu tử, hai người về rồi.” Ân Đoạt lập tức đứng lên.
“Tỷ!” Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh vui mừng chạy về phía Ân Du.
Ân Tranh gật gật đầu, hỏi hắn: “Tra được là kẻ nào chưa?”
Ân Đoạt nói một cái tên không phải người trung nguyên. Ân Tranh và Ngụy Giai Minh vẫn là một bộ bình tĩnh.
Ân Đoạt có chút kinh ngạc: “Ca, người nào thế? Có thù hả?”
“Ừ, có chút tranh chấp.” Còn rốt cuộc tranh chấp gì, Ân Tranh hiển nhiên không muốn nói với Ân Đoạt.
Ân Đoạt nhìn Ngụy Giai Minh một cái, nói: “Được rồi, đệ đã phái người điều tra xuống, nhất định đem người này ném vào thiên lao.”
Thực ra người muốn giết Ân Tranh là một ác bá ở Mục Tây. Một nơi như Mục Tây, lực lượng quan binh rất nhỏ, thế lực thâm căn cố đế và nắm tay cứng mới có quyền nói chuyện được.
Ngụy Giai Minh lúc nhỏ ở trên thảo nguyên là đứa nhỏ không có cha mẹ chăm sóc, coi như ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Cái tên ‘ác bá’ này tuy là mấy đời trong nhà đều là ác, nhưng lúc cha mẹ hắn còn tại thế đối với Ngụy Giai Minh không tệ. Hài tử trên thảo nguyên đều là một đám hoang dã, hắn vốn cũng không đặc biệt yêu thích Ngụy Giai Minh, chính là vì sau này khi cô nương đẹp nhất trên thảo nguyên bị một tên thư sinh trung nguyên da mỏng thịt giòn cướp mất nên thập phần không thích.
Hắn tuy là nhất bá trên thảo nguyên, nhưng dù sao lúc đầu Ngụy Giai Minh đã cùng Ân Tranh trở về kinh thành rồi, hắn dù có tức giận thành con cá nóc cũng hết cách. Lần này Ân Tranh trở về Mục Tây, hắn mới lại nổi lên sát ý.
Buổi tối, Ngụy Giai Minh nhìn ba nữ nhi đều ngủ rồi, nàng mới về phòng.
Nhìn ngọn đèn không phải rất sáng trong phòng, Ngụy Giai Minh có chút tự trách, Ân Du tuy hiểu chuyện sớm, nhưng sự thành thục của nàng là nửa năm này mới biến thành như thế. Nếu nàng không mang hai nữ nhi ra khỏi Ân gia, có lẽ lúc này Ân Du còn có thể vô ưu một chút.
Ngụy Giai Mình xoa xoa mi tâm, mệt mỏi thở dài. Nàng từ nhỏ tiêu dao quen rồi, làm không ít chuyện không quan tâm hậu quả. Nhưng từ lúc gả cho Ân Tranh rồi làm mẫu thân, cả người liền ôn nhu hơn, làm việc cũng sẽ suy đi nghĩ lại nhiều lần, tận lực chu toàn.
Để Ân Mịch Đường lại Ân gia, không nói một lời vứt lại thư hòa ly rồi mang theo Ân Du và Ân Lạc Thanh cao chạy xa bay. Là quyết định chu toàn nhất sau nhiều lần suy đi nghĩ lại, là biện pháp có thể giảm thương tổn xuống đến mức thấp nhất.
Nhưng mà vẫn luôn có nhiều biến cố như vậy.
Ngụy Giai Minh ngẩng đầu nhìn Ân Tranh đang đi vào.
Nam nhân này ôn nhu nho nhã, có loại văn chất nhã nhặn mà lúc nhỏ nàng ghét nhất. Nhưng hắn vẻ ngoài văn nhược lại cố chấp đến đáng sợ.
Nhìn Ân Tranh từng bước đến gần, Ngụy Giai Minh thở dài, lại có chút vô lực nói: “Ân Tranh, chàng cứ xem như ta thay lòng rồi, không muốn sống cùng chàng nữa, rồi chàng lại tìm một tiểu nương tử yêu kiều khác sống qua ngày không tốt sao?”
“Không,” Ân Tranh cúi người, hai tay đặt lên vai Ngụy Giai Minh, nhìn vào mắt nàng, “Nàng sẽ không thay lòng, trong lòng nàng đều là ta, yêu ta đến không thể tự thoát.”
Ngụy Giai Minh cười, nàng cười ngả trước ngả sau, giống như đã từng vô số lần đi sờ mặt Ân Tranh như thế.
Nam nhân văn nhược này mang nàng ra khỏi đại mạc và thảo nguyên, mang nàng nhìn thấy một mảnh trời đất hoàn toàn khác biệt. Hắn dắt nàng đến gõ đại môn Ngụy gia, lại cùng nàng bị gia bộc Ngụy gia quét đuổi ra khỏi cửa. Lúc đó, hắn vỗ vỗ bụi đất và lá rụng trên người, nói: “Không sao, sau này ta chính là nhà của nàng.”
Chớp mắt đó, tiểu thư sinh đầu đầy bụi bặm chính là tất cả đời này của nàng, vì hắn, không gì là không thể.
Ngụy Giai Minh thu lại nụ cười, có chút mệt mỏi rũ mắt xuống: “Đúng thế, cho nên ta phải rời đi …”
Ân Tranh quá hiểu tính cách của Ngụy Giai Minh rồi, cho nên hắn cũng không hỏi nguyên do, chỉ nói: “Tổ mẫu qua đời, phân gia rồi.”
Ân Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Ngụy Giai Minh. Ngụy Giai Minh lắc lắc đầu.
Trong lòng Ân Tranh chợt lóe, hắn thăm dò hỏi: “Bởi vì mẫu thân ta sao?”
Ân Tranh chú ý đến bàn tay đặt trên tay dựa chiếc ghế nhẹ động một cái.
Ân Tranh ánh mắt co rụt.
“Ta biết rồi.” Ân Tranh chậm rãi gật đầu.
“Chàng biết cái gì?” Ngụy Giai Minh đột nhiên có chút căng thẳng.
“Về nhà đi, ta sẽ mua một trạch viện, không ở cùng mẫu thân.”
Ngụy Giai Minh đột nhiên có chút hoảng loạn: “Chàng đang nói lung tung cái gì vậy? Mẫu thân chàng sẽ không đồng ý, người khác sẽ mắng chàng phỉ nhổ chàng bất hiếu, chàng cũng đừng nghĩ làm quan nữa!”
Ân Tranh cong môi cười lên, hắn cong mắt nhìn Ngụy Giai Minh, hỏi: “Để ý nhiều như thế còn là nàng, người đi ra từ thảo nguyên sao?”
Đôi mắt hoảng loạn của Ngụy Giai Minh đần dần trầm tịch lại.
Ý cười trên mặt Ân Tranh cũng dần tán đi, hắn rõ hơn ai hết sự tiêu sái tùy ý trên người Ngụy Giai Minh bị mài đi là bởi vì ai.
“Ân Tranh, chàng không cần dùng chiêu này bức ta nữa … ta không thể … thật sự không thể trở về nữa. Chàng hãy tin ta lần này, thế này thật sự tốt cho tất cả …. Tốt cho tất cả …” Ngụy Giai Minh nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên tay vịn nắm thành quyền lại buông ra, lại nắm thành quyền, lại buông ra …
Ân Tranh nắm lấy tay nàng, ủ đôi tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay mình. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Ngụy Giai Minh, lại một lần nữa thăm dò hỏi: “Giai Minh, nàng đang trốn chạy cái gì? Nàng đang sợ hãi … nàng trốn tránh không muốn nói, chuyện không muốn để ta biết được sẽ tổn thương đến người khác sao?”
Ân Tranh ngừng một lát, “Người sẽ bị tổn thương … là ta sao?”
Ngụy Giai Minh vung tay Ân Tranh ra, đứng mạnh lên lùi về sau hai bước, kinh hoảng nhìn Ân Tranh.
Là nên nói Ân Tranh quá mẫn cảm, hay là nên nói Ân Tranh quá hiểu nàng đây?
Nàng biết mà, nàng biết ngay mà.
Nàng căn bản không giấu nổi hắn.
Ân Tranh đột nhiên ôn nhu cười lên, tựa như cơn gió xuân. Hắn đứng thẳng người, bước lên hai bước đến trước mặt Ngụy Giai Minh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, giống như dỗ hài tử mà vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao không sao, ta không hỏi nữa, ta vẫn còn rất tốt đứng ở đây này.”
Cái loại bất an hoảng sợ lại lần nữa tập kích đến, cả người Ngụy Giai Minh bắt đầu phát run, giống như nam nhân này vẫn luôn dùng tất cả để bảo vệ nàng, nàng cũng sẽ liều hết toàn lực đi bảo vệ hắn vậy..
Một khắc này, Ngụy Giai Minh lại do dự.
Vì nam nhân này, có phải nàng cũng có thể lựa chọn quên đi, tha thứ, hoặc là chịu đựng.
Nàng chậm rãi nâng tay nắm lấy vạt áo bên eo của Ân Tranh, dần dần đem trọng lượng cả người dựa vào lồng ngực của hắn. Sau đó đem mặt chôn vào vạt áo trước màu xám trắng sạch sẽ của Ân Tranh. Ánh sáng trong mắt nàng cũng từng chút biến thành xám trắng, ám nhiên vô sắc.
Ngày hôm sau phải trở về rồi, Ngụy Giai Minh giống như không có chuyện gì chăm sóc ba nữ nhi. Bất kể lúc nào, nàng cũng không muốn đem cảm xúc của mình lưu lại cho hài tử.
Lúc Ngụy Giai Minh đến phòng bếp lấy đồ, Ân Mịch Đường kéo lấy tay áo Ân Tranh, cẩn thận hỏi: “Nương về nhà cùng chúng ta sao?”
Ân Du và Ân Lạc Thanh cũng một bộ căng thẳng nhìn qua.
Ân Tranh cười ‘ừm’ một tiếng, “Đương nhiên.”
Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh một khắc trước còn đang căng thẳng lập tức biến thành cực kỳ vui mừng.
Ngược lại Ân Du có chút ngoài ý muốn, nàng lo lắng nhìn về phía cửa, đặt đũa xuống.
Biểu tình của con gái lớn bị Ân Tranh nhìn vào trong mắt, hắn làm như không nhìn thấy, lần lượt gắp thứ mỗi đứa thích ăn cho ba nữ nhi.
Ân Du nhìn phụ thân mình, muốn nói lại thôi.
Ngụy Giai Minh bưng đến một đĩa rau lúc nãy bị quên ở phòng bếp, thần thái tự nhiên ăn cơm cùng mọi người.
“Du Du, sao không ăn?” Ngụy Giai Minh hỏi.
Ân Du cầm đũa lên lung tung và mấy miếng cơm vào miệng. Nàng cắn đũa, trong lòng không chút tư vị.
Ân Tranh không mang vợ con về Ân phủ. Nhiều năm trước lúc hắn đọc sách ở thư viện từng mua một tiểu trạch gần đó, hắn liền mang thê nữ đến chỗ này. Chỗ tiểu viện này tuy rằng hơn mười năm không ai ở, nhưng Ân gia cứ cách một thời gian sẽ phái nô bộc đến quét dọn một lần. Cách lần dọn dẹp trước cũng không lâu, cho nên tiểu viện coi như sạch sẽ.
Con ngươi đen bóng của Ân Mịch Đường xoay một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Cha, sao chúng ta lại đến đây nha? Không về nhà sao?”
Trong nhất thời không ai trả lời nàng.
Qua một lúc, Ngụy Giai Minh xoa xoa đầu nàng, nói: “Mấy ngày này nương sẽ ở chỗ này trước, các con trở về Ân gia đi.”
Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đều có chút mờ mịt vô thố. Ân Du lập tức mở miệng: “Con không trở về, con muốn ở lại chỗ này cùng nương!”
Ân Lạc Thanh nhìn nương và đại tỷ, cắn môi nói: “Con cũng muốn ở lại đây cùng nương.”
Ân Mịch Đường cũng vội nói: “Con cũng muốn ở cùng nương!”
Ánh mắt nhìn Ân Mịch Đường của Ngụy Giai Minh ngưng lại một lát.
“Đường Đường nỡ tổ mẫu sao?” Ngụy Giai Minh hỏi.
Ân Mịch Đường ngây ra nhìn nương, không biết tại sao nàng ẩn ẩn hiểu được, giữa nương và tổ mẫu, hình như mình bắt buộc phải chọn một người.
Không đợi Ân Mịch Đường trả lời, Ngụy Giai Minh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Ân Mịch Đường, ôn nhu nói: “Bình thường Đường Đường sống ở trong cung, chỗ này không gần hoàng cung bằng Ân gia. Đợi lúc con không lên lớp thì có thể đến thăm mẫu thân cũng được, nương cũng sẽ đến thăm con.”
“Đúng vậy … con ở trong cung mà …” Ân Mịch Đường ngây ngô gật đầu.
Nhìn Ân Mịch Đường trong mắt giấu đi một mạt mờ mịt và mất mát ở trước mặt, trong lòng Ngụy Giai Minh có chút không phải tư vị gì. Nàng hiểu rõ đạo lý trẻ nhỏ vô tội, nhưng đến cùng là làm không được chuyện đối đãi với Ân Mịch Đường giống như hai nữ nhi khác, nàng thậm chí còn không rõ được nên đối xử với Ân Mịch Đường thế nào.
Ân Tranh ở bên cạnh nhìn biểu tình của Ngụy Giai Minh, nhẹ cau mày.
Lúc Ân mịch Đường về nhà cùng Ân Tranh, liên tiếp quay đầu nhìn lại. Nương và hai tỷ tỷ đứng bên đường tiễn nàng và cha rời đi. Hai tỷ tỷ đang vẫy tay với nàng. Ánh mắt của mẫu thân vẫn luôn nhìn nàng, vẫn ôn nhu như trước đây.
Không biết tại sao, Ân Mịch Đường cảm thấy dường như lại một lần nữa mình bị nương bỏ lại. Nàng không tự chủ nắm chặt tay Ân Tranh hơn.
“Đường Đường sao thế?” Ân Tranh cúi đầu nhìn nàng.
“Không có chuyện gì ạ!” Ân Mịch Đường ngầng mặt cười xán lạn.
“Mệt rồi phải không? Có muốn cha ôm không?”
Ân Mịch Đường cong mắt lắc đầu, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
“Vui thế à?” nhìn nụ cười trên mặt con gái nhỏ, tâm tình có chút nặng nề của Ân Tranh cũng tốt lên không ít.
“Ừm!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Bởi vì nương và tỷ tỷ đều trở về rồi nha! Thật vui!”