Chương 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Công chúa, người mặc bộ này thật đẹp!” Y Xuân vừa buộc tóc cho Tiểu Đậu Đỏ vừa cười hì hì nói.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn mình trong gương đồng lại chu môi thật cao, “Ta không muốn mặc cái này, đổi bộ váy màu đỏ kia cho ta đi.”
“Tại sao nha? Nô tỳ cảm thấy người mặc bộ váy thiên điệp thủy lục này bộ dạng thủy linh đó.”
Váy thiên điệp:
Tiểu Đậu Đỏ lắc đầu, nói: “Tiểu Đậu Ngọt nói ta mặc màu đỏ mới đẹp.”
Nụ cười trên mặt Y Xuân đọng lại, nàng ta mím môi, hòa hoãn nói: “Ân tứ cô nương nói chưa chắc đã đúng đâu.”
Tiểu Đậu Đỏ nhảy từ trên ghế xuống, tự mình đi lật tủ đồ.
“Công chúa, để nô tỳ!” Y Xuân vội vã chạy qua, lấy bộ váy cánh màu đỏ ra cho nàng.
Váy cánh:
Nàng ta vừa hầu hạ Tiểu Đậu Đỏ mặc y phục, vừa lải nhải: “Người là công chúa, theo lý mà nói, người khác đều phải nghe lời người, tại sao chuyện gì đều phải nghe Ân tứ cô nương sắp đặt chứ.”
Tiểu Đậu Đỏ có chút mông lung, mờ mịt nhìn Y Xuân, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói mình bị người khác sắp đặt đó. Sắp đặt, đây hình như không phải là thứ gì tốt đâu.
“Không được nói lung tung!” Tiểu Đậu Đỏ trong lòng bực bội, trừng Y Xuân một cái rồi đi ra ngoài. Nàng vừa đi vừa gọi Nhĩ Hạ bồi mình đi Tấn Giang các.
Y Xuân vội vàng đuổi theo, “Công chúa, người không thích nghe thì nô tỳ không nói nữa.”
Tiều đậu đỏ chẳng nói gì, cứ thế đi về hướng Tấn Giang các.
Sau khi kết thúc buổi học ngâm hôm nay, các tiểu cô nương bắt đầu học cắm hoa. Tiểu Đậu Đỏ vẫn luôn thích hoa hoa cỏ cỏ, học rất nghiêm túc.
“Thế gian vạn vật đều có linh tính, hoa cỏ càng đặc biệt. Cắm hoa có thế dưỡng tính, nhìn hoa có thể thưởng tâm. Tự tay cắt hoa cỏ xếp lên tặng người khác càng có thể biệu hiện thành ý, còn nhã trí …” nữ tiên sinh dạy đám tiểu cô nương này cắm hoa ôn nhu giảng giải chỗ kỳ diệu của việc cắm hoa.
Ân Mịch Đường duỗi dài cổ đi nhìn hoa của Tiểu Đậu Đỏ sau khi được tiên sinh chỉ điểm. Trước đây Tiểu Đậu Đỏ đã tặng cho Ân Mịch Đường mấy bình hoa nàng tự tay cắm, vừa so sánh, Ân Mịch Đường không thể không nhận ra bây giờ Tiểu Đậu Đỏ cắm hoa càng đẹp hơn nữa rồi.
Nghĩ đến lời tiên sinh nói, Ân Mịch Đường ngắt lá cỏ, quyết định tự tay làm ra hai bình hoa đi tặng. Tặng cho hai vị “nhân sĩ thương tàn” trong cung! Nói làm là làm ngay. Nàng vén ống tay áo lên, vừa cố gắng nhớ lại những gì cần chú ý mà tiên sinh đã dạy qua, vừa phấn đấu với những hoa hoa cỏ cỏ trên bàn trước mặt.
Ân Mịch Đường vốn nghĩ cắm hoa là việc rất dễ dàng, nhưng làm thật rồi mới biết, chỗ nào cũng thấy không đúng. Nàng nhìn mấy bình hoa do tiên sinh cắm bày ở trước mặt, lại nhìn nhìn thành quả của những tiểu cô nương khác, sau lại nhìn hoa hoa cỏ cỏ loạn cào cào của mình, nàng bắt đầu gấp gáp lên.
Theo thời gian trôi đi, Ân Mịch Đường càng lúc càng gấp. Lúc nàng gấp gáp lên thì đầu mày đều xoắn lại, thế là tay gấp chân vội làm rơi mất một bình hoa. May mà ma ma trong cung có dự liệu trước, sợ những hài tử này làm vỡ bình hoa rồi cứa đứt tay, nên đã lót một tầng thảm nhung trên mặt đất. Cho nên lúc Ân Mịch Đường dùng sức đem hoa trong bình lấy ra, tuy đem miệng bình hoa Xà Đảm va chạm với mặt đất, bình hoa cũng chỉ va vào chân bàn mà thôi, cũng không vỡ thành một đống đồ nát được.
Bình hoa Xà Đảm:
Mấy tiểu cô nương trong phòng đều quay đầu lại nhìn nàng.
Ân Mịch Đường hé miệng, có chút ngượng ngùng ngồi xổm xuống nhặt bình hoa lên.
“Ân tứ cô nương đừng nhặt nữa, cho cô nương cái này này.” Nữ tiên sinh đem bình hoa Tiên Hạc Vọng Vân cho nàng, lại phân phó tiểu cung nữ thu dọn chỗ này.
Ân Mịch Đường nắm lấy một đám hoa cúc nhỏ nhét vào miệng bình, nữ tiên sinh lắc đầu nói: “Cắm hoa phải phối hợp với bình, bình hoa lúc nãy của cô nương màu sắc đạm nhạt trang nhã, dùng hoa cúc nhỏ còn được. Mà cái bình này thì không hợp rồi.”
Nữ tiên sinh tỉ mỉ dạy Ân Mịch Đường cách chọn hoa để phối hợp với bình hoa, Ân Mịch Đường nghe đến thập phần chăm chú, buổi học kết thúc, mấy cô nương khác đều kết bạn đi về, còn Ân Mịch Đường vẫn như cũ nghiên cứu làm sao để cắm hoa cho đẹp.
Nhìn bộ dáng Ân Mịch Đường nhón chân chăm chú cắm hoa, nữ tiên sinh lại yêu thích nàng thêm mấy phần. Nữ tiên sinh họ Bạch, tên Quế Lan. Vốn xuất thân cũng là thư hương môn đệ, nhưng trong nhà xuống dốc đến nỗi phải vào cung làm cung nữ. Sau này được Thái hậu tứ hôn, gả cho một người tốt. Nàng có tay nghề làm hoa cỏ tốt nên mới được mời vào cung dạy tiểu công chúa cắm hoa.
“Ân tứ cô nương không nên gấp gáp, lần đầu tiên tiếp xúc với những thế này mà làm được vậy đã là không tệ rồi. Làm nhiều rồi, ngày sau tự nhiên sẽ tốt thôi.” Bạch Quế Lan ôn nhu khuyên nhủ, nàng là nói lời thật lòng, dù sao Ân Mịch Đường vẫn còn nhỏ.
Ân Mịch Đường trong tay cầm một cành sơn trà, so sánh xem nên cắm vào chỗ nào. Nàng lắc lắc đầu nói: “Không được, muốn tặng cho người ta, phải thật đẹp mới được.”
“Ân tứ cô nương muốn tặng ai thế? Tặng cho người ta thứ họ thích mới tốt, người không giống nhau thì tặng hoa không giống nhau.”
Ân Mịch Đường không nghĩ đến điều này, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Quế Lan, nói: “Ta muốn tặng cho Hoàng thượng và Nhị điện hạ, bọn họ đều bị thương rồi. Ta nghĩ bọn họ nhìn hoa thì tâm tình sẽ tốt lên. À … tiên sinh nói … quan hoa thưởng tâm!”
Bạch Quế Lan gật gật đầu, lại chỉ điểm thêm cho Ân Mịch Đường vài câu.
Ân Mịch Đường cuối cùng cũng cắm xong hai bình hoa, nàng vui vẻ vẫy vẫy tay, để hai ma ma ôm lấy hai bình hoa của nàng tự mình đi tặng. Lăng Thiên cung xa hơn chút, nên nàng đi Lăng Vân cung trước, đi xem Thích Như Quy. Thích Như Quy nhìn thấy Ân Mịch Đường đến tặng hoa cho mình liền vui hết biết. Hắn cũng chẳng để ý đến mắt cá chân đang đau nữa, vòng quanh Ân Mịch Đường hai vòng, sau đó vẫn là Ân Mịch Đường kéo hắn đến bên cạnh ngồi xuống.
“Ta phải đáp lễ!” Thích Như Quy nói liên tiếp ba lần. (đáp lễ: tặng quà lại)
Ân Mịch Đường đứng trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được nữa, nói: “Như Quy ca ca, huynh đã nói ba lần rồi, nhưng quà đâu?”
Nói rồi, duỗi tay ra trước mặt Thích Như Quy.
Thích Như Quy ngây ra, trên mặt có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu oán trách: “Sao muội có thể chủ động đòi quà với ta như thế chứ!”
“Không phải mà, là Như Quy ca ca nói đáp lễ trước đó chứ, còn nói tận ba lần, muội mới hỏi là cái gì thôi mà.” Ân Mịch Đường cố chấp lắc đầu.
“Vậy … vậy muội đợi ta hai ngày được không! Vội cái gì!” Gương mặt nhỏ mập của Thích Như Quy đều nhịn đỏ lên rồi.
Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt của Thích Như Quy, nói: “Như Quy ca ca, muội không vội, là huynh vội mới phải.”
Nàng lại duỗi tay ra, sờ sờ gương mặt đỏ thấu của Thích Như Quy.
Thích Như Quy lùi ra sau một bước tránh khỏi tay nàng, mở to mắt trừng, thẹn quá hóa giận nói: “Tiểu Đậu Ngọt! Ta nói cho muội biết, muội không thể cứ sờ mặt ta như thế! Nam nữ có khác biệt!”
Ân Mịch Đường không hiểu lắm, thu tay lại sờ mặt mình, mờ mịt nói: “Muội cũng có.”
Thích Như Quy bị nàng làm nghẹn, đơ ra một lát, mới nói: “Ta là nam tử hán rồi, muội không được tùy tiện sờ mặt ta!”
Ân Mịch Đường lắc đầu, rất là thành thực nói: “Không hiểu.”
Thích Như Quy thật gấp, vội đến dùng sức dẫm dẫm chân. Lúc này liền động đến cái mắt cá chân bị thương, đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhưng hắn rất nhanh liền dùng sức đem cơn đau này nhịn xuống, đặc biệt nghiêm túc nói: “Ta là tiểu nam tử hán, không phải tiểu cô nương, muội tùy tùy tiện tiện sờ mặt của ta, rất tổn hại hình tượng đại trượng phu của ta.”
Ân Mịch Đường chớp mắt một cái.
“Ai nha, muội còn nhỏ quá, qua hai năm nữa là sẽ hiểu!” Thích Như Quy đau đến muốn nằm xuống đất lăn lộn, nhưng hắn không muốn bị Ân Mịch Đường nhìn thấy, căng da đầu nói chuyện với nàng, hận không thể để nàng đi cho nhanh.
Nhưng Ân Mịch Đường vốn còn muốn đi tặng hoa cho Thích Vô Biệt nữa, không nói được mấy câu liền đi rồi. Nàng chân trước vừa đi, Thích Như Quy liền đặt mông trên đất ôm lấy chân của mình hít hà khóc lóc kêu đau.
Ân Mịch Đường đi rồi lại về, đứng ở cửa kinh ngạc nhìn Thích Như Quy trên mặt đất.
Thích Như Quy đứng hình, tiếng thút thít đã chạy đến đầu lưỡi rồi lại phải nuốt trở về, hắn trừng Ân Mịch Đường, lớn tiếng nói: “Muội trở lại làm gì hả!”
Ân Mịch Đường bị hắn hét như thế, rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Muội muốn hỏi huynh đáp lễ là cái gì …”
Thích Như Quy trợn trắng mắt, nhích nhích mông, quay lưng lại với nàng, không định để ý đến nàng nữa!
Ân Mịch Đường le lưỡi, nàng hình như đã làm Như Quy ca ca không vui rồi hả? Nhưng mà nàng lại không biết mình làm sai cái gì, không phải nàng còn có lòng tốt ôm hoa mình cắm xong đến thăm huynh ấy hay sao chứ?
Ân Mịch Đường có chút mất mát xoay người đi ra ngoài. Nàng đi một đoạn, thở dài một cái, không muốn tự làm mình ủ rũ mất tinh thần, cố gắng bày ra một gương mặt cười. Nàng còn chưa đi đến cửa Cung Thanh điện liền nghe thấy tiếng đồ vỡ ở trong điện, kèm theo tiếng Thích Vô Biệt tức giận.
Hai vai nàng lại run một cái, hôm nay sao hai người này lại đều không vui cả thế nhỉ? Lúc này nàng không thể đi vào được, cung nữ đưa nàng đến thiên điện.
Thích Vô Biệt phát giận là vì chuyện trưng binh không thuận lợi, lại cứ nhằm vào lúc này một tên phản tặc đang bị áp giải vào cung lại tháo chạy trên đường. Mấy vị đại thần ở trong điện quỳ xuống thỉnh tội, kinh hồn táng đảm. Trong lòng mấy người bọn họ hiểu rõ, đừng nhìn tiểu hoàng đế của bọn họ tuổi nhỏ, nhưng trên chuyện hình phạt trước nay đều rất nghiêm khắc.
Lúc trước khi Thích Vô Biệt đăng cơ không lâu, một lão thần rượu say mất khống chế giết mất thê thiếp của mình ở trong nhà, lại chạy đến trên triều đình hồ ngôn loạn ngữ. Hắn tuy là phạm đại tội, nhưng dù sao cũng là lão thần có công huân, trên điện có rất nhiều chư vị đại thần cầu tình cho hắn. Mọi người chỉ cho là dù sao hoàng đế tuổi còn nhỏ, lại không nghĩ đến Thích Vô Biệt lại mặt không biểu tình mà phán hắn lăng trì, lại không cho phép người nhà nhận thi thể, để cho ông ta phải phơi thây nơi hoang dã, cuối cùng rơi vào miệng dã thú.
Lý Trung Luân bắt đầu suy nghĩ đối sách, cho dù thế nào chăng nữa, chủ tử tâm tình không tốt thì chẳng phải là chuyện gì tốt cả. Lý Trung Luân đang do dự không biết nên nói cái gì dễ nghe đi khuyên nhủ, liền nghe thấy tiểu cung nữ nói Ân tứ cô nương đến rồi, đang được sắp xếp chờ ở thiên điện.
Mắt Lý Trung Luân sáng lên, hắn nhớ là lúc Bệ hạ đối diện với Ân tứ cô nương liền khác biệt đó!
Hắn cúi người đi đến trước mặt Thích Vô Biệt, cười đến đặc biệt hiền lành, “Bệ hạ, Ân tứ cô nương đến rồi ạ.”
Trên mặt Thích Vô Biệt không có biểu tình gì.
Lý Trung Luân lo sợ có phải mình lắm miệng quá rồi không, lúc này lắm miệng không phải là chuyện gì tốt đâu đó. Nhưng mà chớp mắt sau, hắn liền cảm thấy không khí băng hàn trong điện một khắc trước bây giờ dường như đã trở về ấm áp.
Lý Trung Luân trộm sờ cánh tay mình một chút. Hình như, không lạnh như vậy nữa.
“Phạt ba tháng bổng lộc, đồng thời lập tức bắt tên kia về. Đều lui xuống đi.” Thanh âm của Thích Vô Biệt tuy vẫn lạnh, nhưng lại có chút bất đồng với sự lạnh lùng lúc nãy.
Mấy vị đại thần đang quỳ trên mặt đất đều thở phào trong lòng một hơi, trách phạt này thật sự đã coi như là rất nhẹ rồi. Bọn họ thiên ân vạn tạ, đợi Thích Vô Biệt phất phất tay liền lục tục đứng dậy, cố gắng nâng đôi chân đã tê cứng lên lui xuống.
Ân Mịch Đường nhảy nhót đi vào, nàng cong cong đôi mắt đẹp chạy đến trước mặt Thích Vô Biệt, nhích đến gần mắt hắn, nói: “Hoàng thượng, đừng tức giận.”
Nàng nghĩ một lát, tổ mẫu luôn thích tức giận, lúc tổ mẫu rất rất tức giận, Vương ma ma liễn sẽ vuốt vuốt ngực tổ mẫu giúp bà thuận khí.
Ân Mịch Đường duỗi tay nhỏ đến, học dáng vẻ của Vương ma ma, đặt trên ngực Thích Vô Biệt vuốt một lần lại một lần, trong miệng còn học theo lời của Vương ma ma: “Không giận, không giận, đừng giận hại thân.”
Thích Vô Biệt bật cười.
Hắn vừa cười, Lý Trung Luân liền thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự nghĩ không thông Ân gia tứ cô nương này có tài cán gì, cư nhiên có thể được thánh thượng yêu thích như thế. Hắn tò mò quan sát Ân Mịch Đường nhiều hơn vài lần.
Cũng chỉ là dễ nhìn một chút, khéo léo một chút, đáng yêu một chút, miệng ngọt một chút, thông minh một chút, biết dỗ người một chút ….
Lý Trung Luân lặng lẽ ngậm miệng lại.
“Muội đến tặng hoa cho Hoàng thượng này.” Ân Mịch Đường để Trần ma ma ôm bình hoa đến.
Hai khuỷu tay chống trên trường án trước mặt Thích Vô Biệt, hai tay ôm má, mong đợi nhìn Thích Vô Biệt, thấy ánh mắt Thích Vô Biệt vẫn luôn nhìn trên bình hoa, cũng không nói chuyện. Nàng đợi rồi lại đợi, liền sốt ruột lên, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Hoàng thượng, huynh có thích không?”
“Ừ.” Thích Vô Biệt gật đầu.
Ân Mịch Đường bây giờ mới thỏa mãn cười, cười đến rất vui vẻ.
Thích Vô Biệt nhìn nhìn cành hoa thạch lựu cao nhất kia, lại nhìn Ân Mịch Đường đang ánh mắt cong cong cười vui vẻ. Hoa này tuy đẹp, nhưng cũng không đẹp được bằng Đường Đường của hắn.
Đương nhiên rồi, lời này hắn không thể nói ra được. Ít nhất thì bây giờ còn không thể nói được.
Nhưng dù sao hoa này cũng là do Ân Mịch Đường tự tay cắm, vậy thì là hoa đẹp nhất trong thiên hạ rồi. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác lâng lâng, Thích Vô Biệt duỗi tay ngắt xuống hai cái lá.
“Hoàng thượng, vẫn là huynh tốt nhất. Đường Đường thích huynh!”
Cảm giác lâng lâng trong lòng càng đậm hơn rồi.
“Tốt hơn Như Quy ca ca nhiều lắm, muội tặng hoa cho Như Quy ca ca, huynh ấy lại không vui chứ …”
Cảm giác bay bay bay lên của Thích Vô Biệt dừng ở giữa không trung, không lên không xuống được. Hắn khụ một tiếng, hỏi: “Muội cũng tặng cho Như Quy ca ca hả?”
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường gật đầu, “Vừa mới đưa qua cho Như Quy ca ca xong!”
“Ồ.” Thân người Thích Vô Biệt hướng ra sau dựa vào trên lưng ghế, giọng điệu bình đạm nói: “Tặng cho nó trước nha.”
“Công chúa, người mặc bộ này thật đẹp!” Y Xuân vừa buộc tóc cho Tiểu Đậu Đỏ vừa cười hì hì nói.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn mình trong gương đồng lại chu môi thật cao, “Ta không muốn mặc cái này, đổi bộ váy màu đỏ kia cho ta đi.”
“Tại sao nha? Nô tỳ cảm thấy người mặc bộ váy thiên điệp thủy lục này bộ dạng thủy linh đó.”
Váy thiên điệp:
Tiểu Đậu Đỏ lắc đầu, nói: “Tiểu Đậu Ngọt nói ta mặc màu đỏ mới đẹp.”
Nụ cười trên mặt Y Xuân đọng lại, nàng ta mím môi, hòa hoãn nói: “Ân tứ cô nương nói chưa chắc đã đúng đâu.”
Tiểu Đậu Đỏ nhảy từ trên ghế xuống, tự mình đi lật tủ đồ.
“Công chúa, để nô tỳ!” Y Xuân vội vã chạy qua, lấy bộ váy cánh màu đỏ ra cho nàng.
Váy cánh:
Nàng ta vừa hầu hạ Tiểu Đậu Đỏ mặc y phục, vừa lải nhải: “Người là công chúa, theo lý mà nói, người khác đều phải nghe lời người, tại sao chuyện gì đều phải nghe Ân tứ cô nương sắp đặt chứ.”
Tiểu Đậu Đỏ có chút mông lung, mờ mịt nhìn Y Xuân, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói mình bị người khác sắp đặt đó. Sắp đặt, đây hình như không phải là thứ gì tốt đâu.
“Không được nói lung tung!” Tiểu Đậu Đỏ trong lòng bực bội, trừng Y Xuân một cái rồi đi ra ngoài. Nàng vừa đi vừa gọi Nhĩ Hạ bồi mình đi Tấn Giang các.
Y Xuân vội vàng đuổi theo, “Công chúa, người không thích nghe thì nô tỳ không nói nữa.”
Tiều đậu đỏ chẳng nói gì, cứ thế đi về hướng Tấn Giang các.
Sau khi kết thúc buổi học ngâm hôm nay, các tiểu cô nương bắt đầu học cắm hoa. Tiểu Đậu Đỏ vẫn luôn thích hoa hoa cỏ cỏ, học rất nghiêm túc.
“Thế gian vạn vật đều có linh tính, hoa cỏ càng đặc biệt. Cắm hoa có thế dưỡng tính, nhìn hoa có thể thưởng tâm. Tự tay cắt hoa cỏ xếp lên tặng người khác càng có thể biệu hiện thành ý, còn nhã trí …” nữ tiên sinh dạy đám tiểu cô nương này cắm hoa ôn nhu giảng giải chỗ kỳ diệu của việc cắm hoa.
Ân Mịch Đường duỗi dài cổ đi nhìn hoa của Tiểu Đậu Đỏ sau khi được tiên sinh chỉ điểm. Trước đây Tiểu Đậu Đỏ đã tặng cho Ân Mịch Đường mấy bình hoa nàng tự tay cắm, vừa so sánh, Ân Mịch Đường không thể không nhận ra bây giờ Tiểu Đậu Đỏ cắm hoa càng đẹp hơn nữa rồi.
Nghĩ đến lời tiên sinh nói, Ân Mịch Đường ngắt lá cỏ, quyết định tự tay làm ra hai bình hoa đi tặng. Tặng cho hai vị “nhân sĩ thương tàn” trong cung! Nói làm là làm ngay. Nàng vén ống tay áo lên, vừa cố gắng nhớ lại những gì cần chú ý mà tiên sinh đã dạy qua, vừa phấn đấu với những hoa hoa cỏ cỏ trên bàn trước mặt.
Ân Mịch Đường vốn nghĩ cắm hoa là việc rất dễ dàng, nhưng làm thật rồi mới biết, chỗ nào cũng thấy không đúng. Nàng nhìn mấy bình hoa do tiên sinh cắm bày ở trước mặt, lại nhìn nhìn thành quả của những tiểu cô nương khác, sau lại nhìn hoa hoa cỏ cỏ loạn cào cào của mình, nàng bắt đầu gấp gáp lên.
Theo thời gian trôi đi, Ân Mịch Đường càng lúc càng gấp. Lúc nàng gấp gáp lên thì đầu mày đều xoắn lại, thế là tay gấp chân vội làm rơi mất một bình hoa. May mà ma ma trong cung có dự liệu trước, sợ những hài tử này làm vỡ bình hoa rồi cứa đứt tay, nên đã lót một tầng thảm nhung trên mặt đất. Cho nên lúc Ân Mịch Đường dùng sức đem hoa trong bình lấy ra, tuy đem miệng bình hoa Xà Đảm va chạm với mặt đất, bình hoa cũng chỉ va vào chân bàn mà thôi, cũng không vỡ thành một đống đồ nát được.
Bình hoa Xà Đảm:
Mấy tiểu cô nương trong phòng đều quay đầu lại nhìn nàng.
Ân Mịch Đường hé miệng, có chút ngượng ngùng ngồi xổm xuống nhặt bình hoa lên.
“Ân tứ cô nương đừng nhặt nữa, cho cô nương cái này này.” Nữ tiên sinh đem bình hoa Tiên Hạc Vọng Vân cho nàng, lại phân phó tiểu cung nữ thu dọn chỗ này.
Ân Mịch Đường nắm lấy một đám hoa cúc nhỏ nhét vào miệng bình, nữ tiên sinh lắc đầu nói: “Cắm hoa phải phối hợp với bình, bình hoa lúc nãy của cô nương màu sắc đạm nhạt trang nhã, dùng hoa cúc nhỏ còn được. Mà cái bình này thì không hợp rồi.”
Nữ tiên sinh tỉ mỉ dạy Ân Mịch Đường cách chọn hoa để phối hợp với bình hoa, Ân Mịch Đường nghe đến thập phần chăm chú, buổi học kết thúc, mấy cô nương khác đều kết bạn đi về, còn Ân Mịch Đường vẫn như cũ nghiên cứu làm sao để cắm hoa cho đẹp.
Nhìn bộ dáng Ân Mịch Đường nhón chân chăm chú cắm hoa, nữ tiên sinh lại yêu thích nàng thêm mấy phần. Nữ tiên sinh họ Bạch, tên Quế Lan. Vốn xuất thân cũng là thư hương môn đệ, nhưng trong nhà xuống dốc đến nỗi phải vào cung làm cung nữ. Sau này được Thái hậu tứ hôn, gả cho một người tốt. Nàng có tay nghề làm hoa cỏ tốt nên mới được mời vào cung dạy tiểu công chúa cắm hoa.
“Ân tứ cô nương không nên gấp gáp, lần đầu tiên tiếp xúc với những thế này mà làm được vậy đã là không tệ rồi. Làm nhiều rồi, ngày sau tự nhiên sẽ tốt thôi.” Bạch Quế Lan ôn nhu khuyên nhủ, nàng là nói lời thật lòng, dù sao Ân Mịch Đường vẫn còn nhỏ.
Ân Mịch Đường trong tay cầm một cành sơn trà, so sánh xem nên cắm vào chỗ nào. Nàng lắc lắc đầu nói: “Không được, muốn tặng cho người ta, phải thật đẹp mới được.”
“Ân tứ cô nương muốn tặng ai thế? Tặng cho người ta thứ họ thích mới tốt, người không giống nhau thì tặng hoa không giống nhau.”
Ân Mịch Đường không nghĩ đến điều này, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Quế Lan, nói: “Ta muốn tặng cho Hoàng thượng và Nhị điện hạ, bọn họ đều bị thương rồi. Ta nghĩ bọn họ nhìn hoa thì tâm tình sẽ tốt lên. À … tiên sinh nói … quan hoa thưởng tâm!”
Bạch Quế Lan gật gật đầu, lại chỉ điểm thêm cho Ân Mịch Đường vài câu.
Ân Mịch Đường cuối cùng cũng cắm xong hai bình hoa, nàng vui vẻ vẫy vẫy tay, để hai ma ma ôm lấy hai bình hoa của nàng tự mình đi tặng. Lăng Thiên cung xa hơn chút, nên nàng đi Lăng Vân cung trước, đi xem Thích Như Quy. Thích Như Quy nhìn thấy Ân Mịch Đường đến tặng hoa cho mình liền vui hết biết. Hắn cũng chẳng để ý đến mắt cá chân đang đau nữa, vòng quanh Ân Mịch Đường hai vòng, sau đó vẫn là Ân Mịch Đường kéo hắn đến bên cạnh ngồi xuống.
“Ta phải đáp lễ!” Thích Như Quy nói liên tiếp ba lần. (đáp lễ: tặng quà lại)
Ân Mịch Đường đứng trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được nữa, nói: “Như Quy ca ca, huynh đã nói ba lần rồi, nhưng quà đâu?”
Nói rồi, duỗi tay ra trước mặt Thích Như Quy.
Thích Như Quy ngây ra, trên mặt có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu oán trách: “Sao muội có thể chủ động đòi quà với ta như thế chứ!”
“Không phải mà, là Như Quy ca ca nói đáp lễ trước đó chứ, còn nói tận ba lần, muội mới hỏi là cái gì thôi mà.” Ân Mịch Đường cố chấp lắc đầu.
“Vậy … vậy muội đợi ta hai ngày được không! Vội cái gì!” Gương mặt nhỏ mập của Thích Như Quy đều nhịn đỏ lên rồi.
Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt của Thích Như Quy, nói: “Như Quy ca ca, muội không vội, là huynh vội mới phải.”
Nàng lại duỗi tay ra, sờ sờ gương mặt đỏ thấu của Thích Như Quy.
Thích Như Quy lùi ra sau một bước tránh khỏi tay nàng, mở to mắt trừng, thẹn quá hóa giận nói: “Tiểu Đậu Ngọt! Ta nói cho muội biết, muội không thể cứ sờ mặt ta như thế! Nam nữ có khác biệt!”
Ân Mịch Đường không hiểu lắm, thu tay lại sờ mặt mình, mờ mịt nói: “Muội cũng có.”
Thích Như Quy bị nàng làm nghẹn, đơ ra một lát, mới nói: “Ta là nam tử hán rồi, muội không được tùy tiện sờ mặt ta!”
Ân Mịch Đường lắc đầu, rất là thành thực nói: “Không hiểu.”
Thích Như Quy thật gấp, vội đến dùng sức dẫm dẫm chân. Lúc này liền động đến cái mắt cá chân bị thương, đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhưng hắn rất nhanh liền dùng sức đem cơn đau này nhịn xuống, đặc biệt nghiêm túc nói: “Ta là tiểu nam tử hán, không phải tiểu cô nương, muội tùy tùy tiện tiện sờ mặt của ta, rất tổn hại hình tượng đại trượng phu của ta.”
Ân Mịch Đường chớp mắt một cái.
“Ai nha, muội còn nhỏ quá, qua hai năm nữa là sẽ hiểu!” Thích Như Quy đau đến muốn nằm xuống đất lăn lộn, nhưng hắn không muốn bị Ân Mịch Đường nhìn thấy, căng da đầu nói chuyện với nàng, hận không thể để nàng đi cho nhanh.
Nhưng Ân Mịch Đường vốn còn muốn đi tặng hoa cho Thích Vô Biệt nữa, không nói được mấy câu liền đi rồi. Nàng chân trước vừa đi, Thích Như Quy liền đặt mông trên đất ôm lấy chân của mình hít hà khóc lóc kêu đau.
Ân Mịch Đường đi rồi lại về, đứng ở cửa kinh ngạc nhìn Thích Như Quy trên mặt đất.
Thích Như Quy đứng hình, tiếng thút thít đã chạy đến đầu lưỡi rồi lại phải nuốt trở về, hắn trừng Ân Mịch Đường, lớn tiếng nói: “Muội trở lại làm gì hả!”
Ân Mịch Đường bị hắn hét như thế, rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Muội muốn hỏi huynh đáp lễ là cái gì …”
Thích Như Quy trợn trắng mắt, nhích nhích mông, quay lưng lại với nàng, không định để ý đến nàng nữa!
Ân Mịch Đường le lưỡi, nàng hình như đã làm Như Quy ca ca không vui rồi hả? Nhưng mà nàng lại không biết mình làm sai cái gì, không phải nàng còn có lòng tốt ôm hoa mình cắm xong đến thăm huynh ấy hay sao chứ?
Ân Mịch Đường có chút mất mát xoay người đi ra ngoài. Nàng đi một đoạn, thở dài một cái, không muốn tự làm mình ủ rũ mất tinh thần, cố gắng bày ra một gương mặt cười. Nàng còn chưa đi đến cửa Cung Thanh điện liền nghe thấy tiếng đồ vỡ ở trong điện, kèm theo tiếng Thích Vô Biệt tức giận.
Hai vai nàng lại run một cái, hôm nay sao hai người này lại đều không vui cả thế nhỉ? Lúc này nàng không thể đi vào được, cung nữ đưa nàng đến thiên điện.
Thích Vô Biệt phát giận là vì chuyện trưng binh không thuận lợi, lại cứ nhằm vào lúc này một tên phản tặc đang bị áp giải vào cung lại tháo chạy trên đường. Mấy vị đại thần ở trong điện quỳ xuống thỉnh tội, kinh hồn táng đảm. Trong lòng mấy người bọn họ hiểu rõ, đừng nhìn tiểu hoàng đế của bọn họ tuổi nhỏ, nhưng trên chuyện hình phạt trước nay đều rất nghiêm khắc.
Lúc trước khi Thích Vô Biệt đăng cơ không lâu, một lão thần rượu say mất khống chế giết mất thê thiếp của mình ở trong nhà, lại chạy đến trên triều đình hồ ngôn loạn ngữ. Hắn tuy là phạm đại tội, nhưng dù sao cũng là lão thần có công huân, trên điện có rất nhiều chư vị đại thần cầu tình cho hắn. Mọi người chỉ cho là dù sao hoàng đế tuổi còn nhỏ, lại không nghĩ đến Thích Vô Biệt lại mặt không biểu tình mà phán hắn lăng trì, lại không cho phép người nhà nhận thi thể, để cho ông ta phải phơi thây nơi hoang dã, cuối cùng rơi vào miệng dã thú.
Lý Trung Luân bắt đầu suy nghĩ đối sách, cho dù thế nào chăng nữa, chủ tử tâm tình không tốt thì chẳng phải là chuyện gì tốt cả. Lý Trung Luân đang do dự không biết nên nói cái gì dễ nghe đi khuyên nhủ, liền nghe thấy tiểu cung nữ nói Ân tứ cô nương đến rồi, đang được sắp xếp chờ ở thiên điện.
Mắt Lý Trung Luân sáng lên, hắn nhớ là lúc Bệ hạ đối diện với Ân tứ cô nương liền khác biệt đó!
Hắn cúi người đi đến trước mặt Thích Vô Biệt, cười đến đặc biệt hiền lành, “Bệ hạ, Ân tứ cô nương đến rồi ạ.”
Trên mặt Thích Vô Biệt không có biểu tình gì.
Lý Trung Luân lo sợ có phải mình lắm miệng quá rồi không, lúc này lắm miệng không phải là chuyện gì tốt đâu đó. Nhưng mà chớp mắt sau, hắn liền cảm thấy không khí băng hàn trong điện một khắc trước bây giờ dường như đã trở về ấm áp.
Lý Trung Luân trộm sờ cánh tay mình một chút. Hình như, không lạnh như vậy nữa.
“Phạt ba tháng bổng lộc, đồng thời lập tức bắt tên kia về. Đều lui xuống đi.” Thanh âm của Thích Vô Biệt tuy vẫn lạnh, nhưng lại có chút bất đồng với sự lạnh lùng lúc nãy.
Mấy vị đại thần đang quỳ trên mặt đất đều thở phào trong lòng một hơi, trách phạt này thật sự đã coi như là rất nhẹ rồi. Bọn họ thiên ân vạn tạ, đợi Thích Vô Biệt phất phất tay liền lục tục đứng dậy, cố gắng nâng đôi chân đã tê cứng lên lui xuống.
Ân Mịch Đường nhảy nhót đi vào, nàng cong cong đôi mắt đẹp chạy đến trước mặt Thích Vô Biệt, nhích đến gần mắt hắn, nói: “Hoàng thượng, đừng tức giận.”
Nàng nghĩ một lát, tổ mẫu luôn thích tức giận, lúc tổ mẫu rất rất tức giận, Vương ma ma liễn sẽ vuốt vuốt ngực tổ mẫu giúp bà thuận khí.
Ân Mịch Đường duỗi tay nhỏ đến, học dáng vẻ của Vương ma ma, đặt trên ngực Thích Vô Biệt vuốt một lần lại một lần, trong miệng còn học theo lời của Vương ma ma: “Không giận, không giận, đừng giận hại thân.”
Thích Vô Biệt bật cười.
Hắn vừa cười, Lý Trung Luân liền thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự nghĩ không thông Ân gia tứ cô nương này có tài cán gì, cư nhiên có thể được thánh thượng yêu thích như thế. Hắn tò mò quan sát Ân Mịch Đường nhiều hơn vài lần.
Cũng chỉ là dễ nhìn một chút, khéo léo một chút, đáng yêu một chút, miệng ngọt một chút, thông minh một chút, biết dỗ người một chút ….
Lý Trung Luân lặng lẽ ngậm miệng lại.
“Muội đến tặng hoa cho Hoàng thượng này.” Ân Mịch Đường để Trần ma ma ôm bình hoa đến.
Hai khuỷu tay chống trên trường án trước mặt Thích Vô Biệt, hai tay ôm má, mong đợi nhìn Thích Vô Biệt, thấy ánh mắt Thích Vô Biệt vẫn luôn nhìn trên bình hoa, cũng không nói chuyện. Nàng đợi rồi lại đợi, liền sốt ruột lên, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Hoàng thượng, huynh có thích không?”
“Ừ.” Thích Vô Biệt gật đầu.
Ân Mịch Đường bây giờ mới thỏa mãn cười, cười đến rất vui vẻ.
Thích Vô Biệt nhìn nhìn cành hoa thạch lựu cao nhất kia, lại nhìn Ân Mịch Đường đang ánh mắt cong cong cười vui vẻ. Hoa này tuy đẹp, nhưng cũng không đẹp được bằng Đường Đường của hắn.
Đương nhiên rồi, lời này hắn không thể nói ra được. Ít nhất thì bây giờ còn không thể nói được.
Nhưng dù sao hoa này cũng là do Ân Mịch Đường tự tay cắm, vậy thì là hoa đẹp nhất trong thiên hạ rồi. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác lâng lâng, Thích Vô Biệt duỗi tay ngắt xuống hai cái lá.
“Hoàng thượng, vẫn là huynh tốt nhất. Đường Đường thích huynh!”
Cảm giác lâng lâng trong lòng càng đậm hơn rồi.
“Tốt hơn Như Quy ca ca nhiều lắm, muội tặng hoa cho Như Quy ca ca, huynh ấy lại không vui chứ …”
Cảm giác bay bay bay lên của Thích Vô Biệt dừng ở giữa không trung, không lên không xuống được. Hắn khụ một tiếng, hỏi: “Muội cũng tặng cho Như Quy ca ca hả?”
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường gật đầu, “Vừa mới đưa qua cho Như Quy ca ca xong!”
“Ồ.” Thân người Thích Vô Biệt hướng ra sau dựa vào trên lưng ghế, giọng điệu bình đạm nói: “Tặng cho nó trước nha.”