Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(hắc hóa: sự thay đổi trong tính cách của một người hoặc vật, trở nên âm u tối tăm nhưng không mang ý nghĩa hoàn toàn biến thành người xấu)
Thích Vô Biệt dùng ánh mắt nghi hoặc lại bất lực nhìn phụ hoàng của mình, Thích Giác chỉ cười cười, ánh mắt tùy ý nhìn một chỗ, cũng không nhìn Thích Vô Biệt.
Cuối cùng Thích Vô Biệt bất lực than nhẹ một tiếng, hắn biết, cho dù hắn đã cố ý ngưng dùng thuốc trước đó mấy ngày rồi, nhưng ở trong vấn đề y thuật, muốn qua mặt phụ hoàng là rất khó. Hắn lại ho một tiếng, đi đến trước mặt Thích Giác, biệt nữu nói: “Cái đó … ừm, ừm …”
“Lát nữa viết đơn thuốc cho con.” Thích Giác cười nói.
Thích Vô Biệt nhẹ nhõm, còn không quên thêm một câu: “Đúng rồi, thuốc này nên xin phụ hoàng mới đúng!”
Hắn trước nay lãnh ngạo, đặc biệt là sau khi đăng cơ. Hắn cũng không biết nói lời xin xỏ, nên khi những lời nịnh nọt từ trong miệng hắn nói ra, cứ có loại cảm giác là lạ.
Thích Giác thu lại nụ cười, trừng thích Vô Biệt một cái mới nói sang chuyện khác. “Con đang trưng binh mãi mã.”
Không phải tra hỏi, chỉ là ngữ khí bình đạm như đang nói một chuyện nhỏ nhặt tầm thường, nhưng Thích Vô Biệt biết sự trịnh trọng trong ngữ khí của phụ hoàng. Nếu đã nói đến chuyện đại sự, Thích Vô Biệt cũng nghiêm túc lên. Vốn hắn định đợi Thích Giác lần này về cùng thương lượng.
“Vâng.”
“Phòng hay công?” Thích Giác lười biếng dựa vào lưng ghế, đặt tay lên tay ghế.
“Công.”
“Công chỗ nào?” ngón tay đặt trên tay ghế của Thích Giác nhẹ gõ hai cái.
“Sở, Túc, Ô Hòa, Viêm Hùng, Nguy Vinh, Chu lợi, Mục, Qúy, Ông.” Thích Vô Biệt dừng lại một chút, “Còn có chư quốc hải ngoại.”
Thích Giác híp mắt lại, nhìn Thích Vô Biệt trong hình dáng trẻ con trước mặt, trầm mặc xuống. Sau khi im lặng một khoảng thời gian, Thích Giác mới hỏi: “Bắt đầu từ nước nào?”
“Túc quốc.” Thích Vô Biệt không dề do dự.
“Túc quốc.” Thích Giác lặp lại một lần, “Giữa Thích quốc ta và Túc quốc còn có hai tiểu quốc là Nguy Vinh và Chu Lợi, hơn nữa quốc lực của bọn họ chỉ mạnh chứ cũng không yếu hơn so với Đại Thích ta, vì sao lại là Túc quốc?”
Lần này Thích Vô Biệt lại do dự, hắn không biết có nên nói với phụ hoàng rằng, ở kiếp trước của hắn, nơi Tiểu Đậu Đỏ phải gả xa hòa thân chính là Túc quốc hay không. Trùng sinh trở về, hắn muốn làm chính là tiên hạ thủ vi cường. Ví dụ như vì ngăn cản bào đệ bị thích sát sau khi đăng cơ, hắn chủ động nói với phụ hoàng muốn hoàng vị, ví dụ như để ngăn chặn bào muội phải gả xa, hắn phải bắt Túc quốc cúi đầu xưng thần trước. (tiên hạ thủ vi cường: xuống tay trước chiếm tiên cơ trước)
Thích Vô Biệt mím môi, nói: “Nhìn Túc quốc không vừa mắt.”
Thích Giác nhìn hắn một cái thật sâu.
Lúc Thích Vô Biệt cho rằng phụ hoàng sẽ tra hỏi tận gốc, Thích Giác lại nói: “Nắm lấy điểm yếu, ngược lại cũng không phải không được, con biết nhược điểm của Túc quốc sao?”
Thích Giác quay người, từ trên cái giá phía sau lấy ra một quyển trục, đem nó mở ra, chính là địa đồ của Túc quốc. Thích Vô Biệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cái giá bày đầy quyển trục, sau đó đem ánh mắt đặt về trên người Thích Giác, từ từ nhíu mày lại.
Thích Vô Biệt thất thần.
“Vô Biệt?” Thích Giác gọi hắn hai tiếng.
Thích Vô Biệt hoàn hồn, bỗng hỏi: “Vậy nhược điểm của phụ hoàng là cái gì ạ?”
“Hửm?” Thích Giác ngẩng đầu, nhếch lông mày.
Thích Vô Biệt tự biết mình lỡ lời.
“Phụ hoàng! Người xem tay con này!” Tiểu Đậu Đỏ chạy bước nhỏ vào, đem móng tay được sơn đỏ đưa ra trước mặt Thích Giác, Thẩm Khước nắm tay Thích Như Quy đi ở phía sau.
“Dĩ nhiên là rất đẹp rồi.” Thích Giác tự nhiên cuộn địa đồ Túc quốc đặt về trên giá sau lưng, xoay người lại ôm nữ nhi lên trên gối.
Thích Như Quy cũng chạy qua, ôm lấy tay Thích Giác nói chuyện, Thích Giác thuận thế cũng ôm hắn lên đầu gối. Thẩm Khước ngồi một bên, cười kể lại chuyện hứng thú khi sơn móng cho tiểu đậu đỏ.
Thích Vô Biệt lùi ra sau một bước, ánh mắt nhìn qua từng người một, cuối cùng rơi trên mặt phụ hoàng. Thích Giác nghiêng mặt nghe Thẩm Khước nói chuyện, khóe mắt đong đầy ý cười sủng nịch. Thích Như Quy và Thích Bất Ly phân biệt ngồi trên hai đầu gối hắn.
Khắc này, Thích Vô Biệt đột nhiên biết được nhược điểm chí mạng của phụ hoàng là gì.
Thực ra Thích Giác và Thích Vô Biệt giống nhau, hắn cũng là người trọng sinh. Cũng chính là bởi vì hắn là người trọng sinh, cho nên mới có thế nhạy bén mà phát giác ra Thích Vô Biệt trọng sinh.
Nhưng tâm sự của Thích Giác và Thích Vô Biệt bất đồng, Thích Giác trọng sinh chỉ vì một chấp niệm trước khi mất, chính là cho dù phải cải thiên phục địa cũng phải đem những thứ nàng muốn đưa đến trước mặt nàng, nâng niu nàng trong vòng tay, dung túng nàng, muốn nàng không biết đau khổ, vĩnh viễn không đau buồn.
Thích Vô Biệt nhìn mẫu hậu, hắn nên sớm biết mới đúng, nhược điểm chí mạng của phụ hoàng hắn vẫn luôn là mẫu hậu luôn tươi cười nhẹ nhàng, dáng vẻ như thiếu nữ này.
Thích Vô Biệt lặng lẽ thở dài, thầm nói trong lòng – Cha à, ngài đời này ngàn vạn lần đừng có hắc hóa đấy nhé. Bất kể là nước nào đến đánh, cũng bất kể là người nào muốn nghịch thiên tạo phản, nhi tử đều không sợ. Tất cả thiên quân vạn mã và âm mưu quỷ kế gì cũng không địch lại được một người cha hắc hóa đâu, thật đáng sợ …
“Vô Biệt, đến đây.” Thẩm Khước vẫy tay với Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt thu hồi tâm tư, vừa mới đi qua liền bị Thẩm Khước nắm lấy eo nhấc lên. Khi bị nhấc lên, trên mặt Thích Vô Biệt hiện lên tia sửng sốt, Thẩm Khước hồn nhiên không biết, đem Thích Vô Biệt ôm lên trên đùi, tiếp tục nói chuyện với Thích Giác.
Thích Vô Biệt đoan đoan chính chính ngồi trên chân đùi Thẩm Khước, cả người cứng ngắc.
Hắn hiểu mẫu hậu chỉ là thấy phụ hoàng ôm Thích Như Quy và Thích Bất Ly, nên cũng thuận tay ôm hắn. đây chỉ là một hành động rất tự nhiên của mẫu thân, nhưng linh hồn bên trong của hắn là một người trưởng thành, nên có chút không thích ứng được với loại thân mật này. Hắn ngẩng đầu nhìn Thích Như Quy và Thích Bất Ly ở đối diện, em trai trước nay nghịch ngợm khó được ngoan ngoãn, chớp chớp mắt nghe người lớn nói chuyện, mà em gái lại ngồi trong lòng phụ hoàng cười hì hì nhìn móng tay mới được sơn của mình.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang ôm lấy eo mình, đang vô thức bảo hộ hắn, sợ hắn ngã xuống của mẫu hậu.
Thích Vô Biệt chậm rãi thả lỏng.
Nửa năm từ khi hắn đăng cơ đến nay, hắn không hề có một ngày thả lỏng tâm tình xử lý chính sự, dường như làm không hết việc. Bây giờ, hắn khó được khi không cần gấp gáp xử lý việc triều chính bận rộn, chỉ ngồi nghe những chuyện nhàn thoại ngày thường. Rõ ràng đều là những câu chuyện vô vị, nhưng hắn nghe rồi lại nghe, khóe miệng cũng bất giác mà từ từ dương lên thành độ cong nhỏ. Cuối cùng lộ ra một nụ cười giống như đứa nhỏ năm tuổi.
Qua nửa ngày, băng trong tẩm điện từ từ tan chảy, Thích Vô Biệt phát giác, hắn ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, quả nhiên nhìn thấy trán nàng thấm ra những giọt mồ hôi li ti.
Thích Vô Biệt vừa muốn phân phó cung nhân thêm băng thì Thích Giác đã phân phó hạ nhân trước một bước.
“Nặng quá rồi, đừng ngồi trên đùi mẫu hậu con nữa.” Thích Giác nhoài người búng trán Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt vô lực đi xuống, rõ ràng hắn là người bị bế lên mà.
Thẩm Khước cười cười, đẩy một chiếc ghế đôn đến, đem Thích Vô Biệt kéo đến ngồi kề nàng, tay còn tự nhiên đặt trên vai hắn.
Cung nữ nối đuôi nhau đi vào đổi băng mới, cảm giác mát lạnh lại lan ra trong đại điện.
Thẩm Khước lúc nhỏ rơi vào biển lửa,sau đó được Thích Giác cứu, tuy đã dùng linh dược chữa trị nhưng những chỗ bị bỏng trên người để lại chứng khó ra mồ hồi, cho nên bình thường nàng rất sợ nóng. Thời tiết bây giờ còn đỡ, tháng năm tháng sáu ở Ngạc Nam đối với nàng mà nói chính là giày vò.
Lúc đó, một người là thiếu niên mắt có tật, một người là nữ hài vết sẹo đầy người. Bọn họ xưng sư đồ, ở cạnh nhau nhiều năm. Sau khi trải qua nhiều khó khăn, âm kém dương sai mà trở thành đế hậu. Vốn Thẩm Khước phải luôn lưu lại hoàng cung Ngạc Nam, mà nàng không thích ứng, lại vừa khéo Thích Giác biết được chuyện Thích Vô Biệt trọng sinh, lại muốn hoàng vị. Thích Giác do dự rất lâu, tốn ba năm bố trí, đợi sau khi triều đình ổn định liền trực tiếp đem hoàng vị giao lại cho Thích Vô Biệt, rồi mang theo Thẩm Khước trở về Túc Bắc, nơi mà bọn họ sinh sống nhiều năm.
Vốn bọn họ muốn mang theo Thích Như Quy và Thích Bất Ly đi cùng, nhưng hai đứa nhỏ này lại không nỡ xa ca ca của bọn chúng, muốn lưu lại trong cung. Trong nửa năm này, Thẩm Khước nhiều lần muốn trở về xem các con, nhưng đều bị Thích Giác khuyên nhủ lưu lại. Thích Vô Biệt mới đăng cơ, lập uy rất quan trọng. Thích Giác chỉ có thể người ở Túc Bắc, hoàn toàn đem triều đình giao cho Thích Vô Biệt dựng uy.
Lúc một nhà năm người quây quần nói chuyện, Ân Tranh đang mang Ân Mịch Đường đi dạo phố, còn mua cho nàng rất nhiều quà, đến nửa chiều mới hồi phủ. Ân Mịch Đường lúc trước ồn ào nói nàng đã lớn rồi, có thể tự mình đi, vậy mà khi mắt thấy sắp đến cửa nhà rồi, nàng lại có chút đi không nổi nữa. Nàng vỗ vỗ chân ngắn của mình, lại hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn cha mình. Nhưng hình như cha đang nghĩ công việc, không chú ý đến nàng.
Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn cha mình một hồi. Tuy hôm nay cha vẫn luôn chơi với nàng, nhưng đứa nhỏ như nàng cũng phát hiện cha không tập trung.
Nhưng nàng thật sự đi không nổi nữa rồi.
Ân Mịch Đường đột nhiên ôm lấy đôi chân dài của cha mình, đem mặt cũng dán lên đùi cha. Ân Tranh lúc này mởi hoàn hồi lại, cúi người xuống hỏi han: “Sao thế?”
Ân Mịch Đường bụm mặt, “Đường Đường mới không mệt, Đường Đường mới không muốn cha ôm!”
“Được được được.” Ân Tranh cười ôm tiểu nữ nhi lên, “Đường Đường không mệt, không muốn để cha ôm, là cha muốn ôm con thôi.”
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường nghiêm túc gật đầu.
Chiếc khóa lỗ ban trong ống tay áo Ân Mịch Đường rơi trên mặt đất, Ân Tranh cúi người xuống nhặt, hỏi: “Đường Đường sao lại thích chơi cái này thế? Trước đây con rõ là không thích mà.”
Khóa lỗ ban:
“Tỷ tỷ tích, đợi tỷ tỷ về rồi cho tỷ tỷ!”
Ân Tranh ngây ra chốc lát, sau đó ôn nhu cười lên: “Ừ, tỷ tỷ con sắp về rồi.”
“Thật sao?” Ân Mịch Đường kinh ngạc, “Các tỷ tỷ đều sắp về rồi sao? Nương cũng sắp về rồi?”
“Ừ.” Ân Tranh trịnh trọng gật đầu.
Ân Tranh ôm Ân Mịch Đường về tiểu viện của nàng, xoay người đi đến phòng Đại thái thái. Đại thái thái vẫn luôn đợi hắn. Ân Tranh vừa vào phòng, Đại thái thái liền nói: “Con cũng biết, tổ mẫu con lớn tuổi rồi, hai năm nay vẫn luôn nằm trên giường, chuyện này ta đã ém lại rồi, vẫn là không nên để bà biết mới tốt.”
“Mẫu thân làm chủ là được.”
Đại thái thái than thở, lại nói: “Đào Uyển Xu … nàng ta không phải người Ân gia, mẫu thân cũng không tiện động thủ, di mẫu con cho người đưa nàng về Đào gia rồi.”
Ân Tranh không nói gì.
Đại thái thải nhìn biểu tình không mặn không nhạt của nhi tử, trong lòng lại bắt đầu không thoải mái. “Sao nữa? Con là định không nhắc đến chuyện này, hay là cảm thấy có gì bất mãn với mẫu thân thì đều nói ra đi! Là con nói buổi chiều đến nói chuyện, nhưng con đến rồi lại cái gì cũng không nói là sao!”
“Mẫu thân, nhi tử định từ quan.” Ân Tranh rất đơn giản trực tiếp.
(hắc hóa: sự thay đổi trong tính cách của một người hoặc vật, trở nên âm u tối tăm nhưng không mang ý nghĩa hoàn toàn biến thành người xấu)
Thích Vô Biệt dùng ánh mắt nghi hoặc lại bất lực nhìn phụ hoàng của mình, Thích Giác chỉ cười cười, ánh mắt tùy ý nhìn một chỗ, cũng không nhìn Thích Vô Biệt.
Cuối cùng Thích Vô Biệt bất lực than nhẹ một tiếng, hắn biết, cho dù hắn đã cố ý ngưng dùng thuốc trước đó mấy ngày rồi, nhưng ở trong vấn đề y thuật, muốn qua mặt phụ hoàng là rất khó. Hắn lại ho một tiếng, đi đến trước mặt Thích Giác, biệt nữu nói: “Cái đó … ừm, ừm …”
“Lát nữa viết đơn thuốc cho con.” Thích Giác cười nói.
Thích Vô Biệt nhẹ nhõm, còn không quên thêm một câu: “Đúng rồi, thuốc này nên xin phụ hoàng mới đúng!”
Hắn trước nay lãnh ngạo, đặc biệt là sau khi đăng cơ. Hắn cũng không biết nói lời xin xỏ, nên khi những lời nịnh nọt từ trong miệng hắn nói ra, cứ có loại cảm giác là lạ.
Thích Giác thu lại nụ cười, trừng thích Vô Biệt một cái mới nói sang chuyện khác. “Con đang trưng binh mãi mã.”
Không phải tra hỏi, chỉ là ngữ khí bình đạm như đang nói một chuyện nhỏ nhặt tầm thường, nhưng Thích Vô Biệt biết sự trịnh trọng trong ngữ khí của phụ hoàng. Nếu đã nói đến chuyện đại sự, Thích Vô Biệt cũng nghiêm túc lên. Vốn hắn định đợi Thích Giác lần này về cùng thương lượng.
“Vâng.”
“Phòng hay công?” Thích Giác lười biếng dựa vào lưng ghế, đặt tay lên tay ghế.
“Công.”
“Công chỗ nào?” ngón tay đặt trên tay ghế của Thích Giác nhẹ gõ hai cái.
“Sở, Túc, Ô Hòa, Viêm Hùng, Nguy Vinh, Chu lợi, Mục, Qúy, Ông.” Thích Vô Biệt dừng lại một chút, “Còn có chư quốc hải ngoại.”
Thích Giác híp mắt lại, nhìn Thích Vô Biệt trong hình dáng trẻ con trước mặt, trầm mặc xuống. Sau khi im lặng một khoảng thời gian, Thích Giác mới hỏi: “Bắt đầu từ nước nào?”
“Túc quốc.” Thích Vô Biệt không dề do dự.
“Túc quốc.” Thích Giác lặp lại một lần, “Giữa Thích quốc ta và Túc quốc còn có hai tiểu quốc là Nguy Vinh và Chu Lợi, hơn nữa quốc lực của bọn họ chỉ mạnh chứ cũng không yếu hơn so với Đại Thích ta, vì sao lại là Túc quốc?”
Lần này Thích Vô Biệt lại do dự, hắn không biết có nên nói với phụ hoàng rằng, ở kiếp trước của hắn, nơi Tiểu Đậu Đỏ phải gả xa hòa thân chính là Túc quốc hay không. Trùng sinh trở về, hắn muốn làm chính là tiên hạ thủ vi cường. Ví dụ như vì ngăn cản bào đệ bị thích sát sau khi đăng cơ, hắn chủ động nói với phụ hoàng muốn hoàng vị, ví dụ như để ngăn chặn bào muội phải gả xa, hắn phải bắt Túc quốc cúi đầu xưng thần trước. (tiên hạ thủ vi cường: xuống tay trước chiếm tiên cơ trước)
Thích Vô Biệt mím môi, nói: “Nhìn Túc quốc không vừa mắt.”
Thích Giác nhìn hắn một cái thật sâu.
Lúc Thích Vô Biệt cho rằng phụ hoàng sẽ tra hỏi tận gốc, Thích Giác lại nói: “Nắm lấy điểm yếu, ngược lại cũng không phải không được, con biết nhược điểm của Túc quốc sao?”
Thích Giác quay người, từ trên cái giá phía sau lấy ra một quyển trục, đem nó mở ra, chính là địa đồ của Túc quốc. Thích Vô Biệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cái giá bày đầy quyển trục, sau đó đem ánh mắt đặt về trên người Thích Giác, từ từ nhíu mày lại.
Thích Vô Biệt thất thần.
“Vô Biệt?” Thích Giác gọi hắn hai tiếng.
Thích Vô Biệt hoàn hồn, bỗng hỏi: “Vậy nhược điểm của phụ hoàng là cái gì ạ?”
“Hửm?” Thích Giác ngẩng đầu, nhếch lông mày.
Thích Vô Biệt tự biết mình lỡ lời.
“Phụ hoàng! Người xem tay con này!” Tiểu Đậu Đỏ chạy bước nhỏ vào, đem móng tay được sơn đỏ đưa ra trước mặt Thích Giác, Thẩm Khước nắm tay Thích Như Quy đi ở phía sau.
“Dĩ nhiên là rất đẹp rồi.” Thích Giác tự nhiên cuộn địa đồ Túc quốc đặt về trên giá sau lưng, xoay người lại ôm nữ nhi lên trên gối.
Thích Như Quy cũng chạy qua, ôm lấy tay Thích Giác nói chuyện, Thích Giác thuận thế cũng ôm hắn lên đầu gối. Thẩm Khước ngồi một bên, cười kể lại chuyện hứng thú khi sơn móng cho tiểu đậu đỏ.
Thích Vô Biệt lùi ra sau một bước, ánh mắt nhìn qua từng người một, cuối cùng rơi trên mặt phụ hoàng. Thích Giác nghiêng mặt nghe Thẩm Khước nói chuyện, khóe mắt đong đầy ý cười sủng nịch. Thích Như Quy và Thích Bất Ly phân biệt ngồi trên hai đầu gối hắn.
Khắc này, Thích Vô Biệt đột nhiên biết được nhược điểm chí mạng của phụ hoàng là gì.
Thực ra Thích Giác và Thích Vô Biệt giống nhau, hắn cũng là người trọng sinh. Cũng chính là bởi vì hắn là người trọng sinh, cho nên mới có thế nhạy bén mà phát giác ra Thích Vô Biệt trọng sinh.
Nhưng tâm sự của Thích Giác và Thích Vô Biệt bất đồng, Thích Giác trọng sinh chỉ vì một chấp niệm trước khi mất, chính là cho dù phải cải thiên phục địa cũng phải đem những thứ nàng muốn đưa đến trước mặt nàng, nâng niu nàng trong vòng tay, dung túng nàng, muốn nàng không biết đau khổ, vĩnh viễn không đau buồn.
Thích Vô Biệt nhìn mẫu hậu, hắn nên sớm biết mới đúng, nhược điểm chí mạng của phụ hoàng hắn vẫn luôn là mẫu hậu luôn tươi cười nhẹ nhàng, dáng vẻ như thiếu nữ này.
Thích Vô Biệt lặng lẽ thở dài, thầm nói trong lòng – Cha à, ngài đời này ngàn vạn lần đừng có hắc hóa đấy nhé. Bất kể là nước nào đến đánh, cũng bất kể là người nào muốn nghịch thiên tạo phản, nhi tử đều không sợ. Tất cả thiên quân vạn mã và âm mưu quỷ kế gì cũng không địch lại được một người cha hắc hóa đâu, thật đáng sợ …
“Vô Biệt, đến đây.” Thẩm Khước vẫy tay với Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt thu hồi tâm tư, vừa mới đi qua liền bị Thẩm Khước nắm lấy eo nhấc lên. Khi bị nhấc lên, trên mặt Thích Vô Biệt hiện lên tia sửng sốt, Thẩm Khước hồn nhiên không biết, đem Thích Vô Biệt ôm lên trên đùi, tiếp tục nói chuyện với Thích Giác.
Thích Vô Biệt đoan đoan chính chính ngồi trên chân đùi Thẩm Khước, cả người cứng ngắc.
Hắn hiểu mẫu hậu chỉ là thấy phụ hoàng ôm Thích Như Quy và Thích Bất Ly, nên cũng thuận tay ôm hắn. đây chỉ là một hành động rất tự nhiên của mẫu thân, nhưng linh hồn bên trong của hắn là một người trưởng thành, nên có chút không thích ứng được với loại thân mật này. Hắn ngẩng đầu nhìn Thích Như Quy và Thích Bất Ly ở đối diện, em trai trước nay nghịch ngợm khó được ngoan ngoãn, chớp chớp mắt nghe người lớn nói chuyện, mà em gái lại ngồi trong lòng phụ hoàng cười hì hì nhìn móng tay mới được sơn của mình.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang ôm lấy eo mình, đang vô thức bảo hộ hắn, sợ hắn ngã xuống của mẫu hậu.
Thích Vô Biệt chậm rãi thả lỏng.
Nửa năm từ khi hắn đăng cơ đến nay, hắn không hề có một ngày thả lỏng tâm tình xử lý chính sự, dường như làm không hết việc. Bây giờ, hắn khó được khi không cần gấp gáp xử lý việc triều chính bận rộn, chỉ ngồi nghe những chuyện nhàn thoại ngày thường. Rõ ràng đều là những câu chuyện vô vị, nhưng hắn nghe rồi lại nghe, khóe miệng cũng bất giác mà từ từ dương lên thành độ cong nhỏ. Cuối cùng lộ ra một nụ cười giống như đứa nhỏ năm tuổi.
Qua nửa ngày, băng trong tẩm điện từ từ tan chảy, Thích Vô Biệt phát giác, hắn ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, quả nhiên nhìn thấy trán nàng thấm ra những giọt mồ hôi li ti.
Thích Vô Biệt vừa muốn phân phó cung nhân thêm băng thì Thích Giác đã phân phó hạ nhân trước một bước.
“Nặng quá rồi, đừng ngồi trên đùi mẫu hậu con nữa.” Thích Giác nhoài người búng trán Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt vô lực đi xuống, rõ ràng hắn là người bị bế lên mà.
Thẩm Khước cười cười, đẩy một chiếc ghế đôn đến, đem Thích Vô Biệt kéo đến ngồi kề nàng, tay còn tự nhiên đặt trên vai hắn.
Cung nữ nối đuôi nhau đi vào đổi băng mới, cảm giác mát lạnh lại lan ra trong đại điện.
Thẩm Khước lúc nhỏ rơi vào biển lửa,sau đó được Thích Giác cứu, tuy đã dùng linh dược chữa trị nhưng những chỗ bị bỏng trên người để lại chứng khó ra mồ hồi, cho nên bình thường nàng rất sợ nóng. Thời tiết bây giờ còn đỡ, tháng năm tháng sáu ở Ngạc Nam đối với nàng mà nói chính là giày vò.
Lúc đó, một người là thiếu niên mắt có tật, một người là nữ hài vết sẹo đầy người. Bọn họ xưng sư đồ, ở cạnh nhau nhiều năm. Sau khi trải qua nhiều khó khăn, âm kém dương sai mà trở thành đế hậu. Vốn Thẩm Khước phải luôn lưu lại hoàng cung Ngạc Nam, mà nàng không thích ứng, lại vừa khéo Thích Giác biết được chuyện Thích Vô Biệt trọng sinh, lại muốn hoàng vị. Thích Giác do dự rất lâu, tốn ba năm bố trí, đợi sau khi triều đình ổn định liền trực tiếp đem hoàng vị giao lại cho Thích Vô Biệt, rồi mang theo Thẩm Khước trở về Túc Bắc, nơi mà bọn họ sinh sống nhiều năm.
Vốn bọn họ muốn mang theo Thích Như Quy và Thích Bất Ly đi cùng, nhưng hai đứa nhỏ này lại không nỡ xa ca ca của bọn chúng, muốn lưu lại trong cung. Trong nửa năm này, Thẩm Khước nhiều lần muốn trở về xem các con, nhưng đều bị Thích Giác khuyên nhủ lưu lại. Thích Vô Biệt mới đăng cơ, lập uy rất quan trọng. Thích Giác chỉ có thể người ở Túc Bắc, hoàn toàn đem triều đình giao cho Thích Vô Biệt dựng uy.
Lúc một nhà năm người quây quần nói chuyện, Ân Tranh đang mang Ân Mịch Đường đi dạo phố, còn mua cho nàng rất nhiều quà, đến nửa chiều mới hồi phủ. Ân Mịch Đường lúc trước ồn ào nói nàng đã lớn rồi, có thể tự mình đi, vậy mà khi mắt thấy sắp đến cửa nhà rồi, nàng lại có chút đi không nổi nữa. Nàng vỗ vỗ chân ngắn của mình, lại hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn cha mình. Nhưng hình như cha đang nghĩ công việc, không chú ý đến nàng.
Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn cha mình một hồi. Tuy hôm nay cha vẫn luôn chơi với nàng, nhưng đứa nhỏ như nàng cũng phát hiện cha không tập trung.
Nhưng nàng thật sự đi không nổi nữa rồi.
Ân Mịch Đường đột nhiên ôm lấy đôi chân dài của cha mình, đem mặt cũng dán lên đùi cha. Ân Tranh lúc này mởi hoàn hồi lại, cúi người xuống hỏi han: “Sao thế?”
Ân Mịch Đường bụm mặt, “Đường Đường mới không mệt, Đường Đường mới không muốn cha ôm!”
“Được được được.” Ân Tranh cười ôm tiểu nữ nhi lên, “Đường Đường không mệt, không muốn để cha ôm, là cha muốn ôm con thôi.”
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường nghiêm túc gật đầu.
Chiếc khóa lỗ ban trong ống tay áo Ân Mịch Đường rơi trên mặt đất, Ân Tranh cúi người xuống nhặt, hỏi: “Đường Đường sao lại thích chơi cái này thế? Trước đây con rõ là không thích mà.”
Khóa lỗ ban:
“Tỷ tỷ tích, đợi tỷ tỷ về rồi cho tỷ tỷ!”
Ân Tranh ngây ra chốc lát, sau đó ôn nhu cười lên: “Ừ, tỷ tỷ con sắp về rồi.”
“Thật sao?” Ân Mịch Đường kinh ngạc, “Các tỷ tỷ đều sắp về rồi sao? Nương cũng sắp về rồi?”
“Ừ.” Ân Tranh trịnh trọng gật đầu.
Ân Tranh ôm Ân Mịch Đường về tiểu viện của nàng, xoay người đi đến phòng Đại thái thái. Đại thái thái vẫn luôn đợi hắn. Ân Tranh vừa vào phòng, Đại thái thái liền nói: “Con cũng biết, tổ mẫu con lớn tuổi rồi, hai năm nay vẫn luôn nằm trên giường, chuyện này ta đã ém lại rồi, vẫn là không nên để bà biết mới tốt.”
“Mẫu thân làm chủ là được.”
Đại thái thái than thở, lại nói: “Đào Uyển Xu … nàng ta không phải người Ân gia, mẫu thân cũng không tiện động thủ, di mẫu con cho người đưa nàng về Đào gia rồi.”
Ân Tranh không nói gì.
Đại thái thải nhìn biểu tình không mặn không nhạt của nhi tử, trong lòng lại bắt đầu không thoải mái. “Sao nữa? Con là định không nhắc đến chuyện này, hay là cảm thấy có gì bất mãn với mẫu thân thì đều nói ra đi! Là con nói buổi chiều đến nói chuyện, nhưng con đến rồi lại cái gì cũng không nói là sao!”
“Mẫu thân, nhi tử định từ quan.” Ân Tranh rất đơn giản trực tiếp.