Chương 48
[Được, lễ tình nhân gặp, không gặp không về]
Lúc Chu Từ Bạch nhìn thấy câu trả lời này, đầu tiên trong lòng cậu cảm thấy vui mừng, quả nhiên, cậu đoán đúng mà, đoạn hồi ức năm cấp hai ấy không phải chỉ một mình cậu nhớ mãi không quên.
Trong lòng Cố Ký Thanh chắc chắn cũng vẫn nhớ đoạn hồi ức tốt đẹp ấy, không thì làm sao biết rõ đó là ngày lễ tình nhân mà còn đáp ứng lời mời của cậu cơ chứ.
Sau đó cậu khẽ giật mình.
Chờ chút, lời mời ngày lễ tình nhân.
Cố Ký Thanh cứ vậy mà đồng ý ngay?!
Chẳng lẽ anh ấy không định cùng cậu trải qua ngày lễ tình nhân hôm đó hả?!
Mặc dù vẫn là trải qua cùng cậu, nhưng Cố Ký Thanh đâu có biết người kia là cậu, sao anh vẫn có thể đồng ý cơ chứ.
Trái tim Chu Từ Bạch chợt tổn thương, cho dù cậu chưa theo đuổi được Cố Ký Thanh thật, hai người họ chưa phải người yêu, thế nhưng sớm muộn gì anh cũng là người yêu của cậu, sao anh có thể đồng ý thoải mái đến vậy?
Chu Từ Bạch nhìn điện thoại, vô thức cụp mi, nhỏ giọng nói: “Cố Chỉ Chỉ, anh định làm gì vào lễ tình nhân năm nay?”
Cố Ký Thanh phát hiện ra cậu trai bên cạnh mình đã có chút chua chua, trong lòng nghĩ đáng yêu quá muốn cười cậu ghê, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm bình thường, tự nhiên bình tĩnh: “Bạch Chu mới hẹn gặp mặt tôi, tôi nghĩ dù sao cậu ấy cũng là một người cha khác của Chúc Chúc, lâu rồi không liên hệ, nên gặp cậu ấy một lần”.
“Ồ”. Chu Từ Bạch trầm thấp đáp lời, lại hỏi thêm: “Vậy anh không nghĩ đến chuyện tôi cũng sẽ hẹn anh hả?”
Cố Ký Thanh ra vẻ thản nhiên nhìn cậu: “14 tháng 2 còn chưa qua Tết, hẳn là tôi vẫn ở bên Nam Vụ, không phải cậu cũng sẽ ở nhà ăn Tết sao?”
Hai đại gia tộc của hai gia đình bọn họ chắc chắn yêu cầu ngày lễ ngày Tết tất cả con cháu trong nhà phải có mặt đầy đủ.
Sau khi biết suy tính trong lòng Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch đã hơi vui vẻ hơn lúc nãy, quả nhiên người đầu tiên Cố Chỉ Chỉ nhớ đến vẫn là cậu.
“Thế nhưng Bạch Chu hẹn anh ra ngoài một cái là anh đồng ý luôn sao?”
Chu Từ Bạch đã quen nói thẳng nói thật trước mặt Cố Ký Thanh, vui vẻ yêu thích không thể giấu được, một chút xíu khó chịu ghen tuông cũng không giấu được, trong giọng nói rõ ràng có mùi chua.
Cậu chàng ngốc nghếch không giấu nổi cảm xúc thế này mà còn muốn học người khác chơi trò tạo clone.
Độ cong trên khóe môi Cố Ký Thanh đã không thể khống chế nổi, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Ừ, Bạch Chu hẹn tôi ra ngoài, đương nhiên tôi muốn đến gặp cậu ấy rồi. Dù sao nếu không có cậu ấy thì Chúc Chúc đã không thể đến bên cạnh tôi, mà hơn nữa nếu năm ấy không có cậu ấy, thì tôi cũng sẽ không biết hóa ra trên đời này cũng có người cần mình”.
Nhớ đến những năm tháng cô đơn mê mang nhất của mình, cậu bé con luôn mang theo một cơ thể đầy vết thương cẩn thận lảo đảo xông vào phòng luyện múa, trái tim Cố Ký Thanh lại đột ngột ấm áp hẳn lên.
Khi đó anh đã không còn ở lứa tuổi mẹ nói gì cũng đúng, nhưng lại chưa hoàn toàn trưởng thành, sau khi bị ép bỏ học vẽ tranh và múa, anh cảm thấy cả thế giới này không có ai cần mình hết, không ai thèm quan tâm tới anh hết.
Nếu như không có cậu bé kia ngày nào cũng tới quấy rầy anh, tìm anh nhờ anh bôi thuốc, nhất định anh đã rất cô độc.
Thật may mắn thay, anh được gặp một cậu bé như thế.
Cho nên, ở tại một thời điểm sớm hơn hiện giờ, Chu Từ Bạch đã lỗ mãng xông vào thế giới của anh, chữa lành vết thương trong lòng anh một lần.
Mặc dù không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, hoặc là do cái mạch não thẳng nam kỳ quái của cậu, mà cậu không lập tức nói rõ với anh, lại còn khoác thêm lớp áo ngoài giấu diếm, nhưng Cố Ký Thanh tin tưởng, Chu Từ Bạch làm thế ắt có lý do.
Mà Chu Từ Bạch nghe anh nói xong, ghen tuông trong lòng bỗng quên, chỉ còn lại đắc ý.
Hóa ra Bạch Chu đối với Cố Ký Thanh cũng đặc biệt như vậy, không giống bình thường như vậy, khiến anh nhớ mãi không quên.
Chín bỏ làm mười, năm đó coi như cậu cũng từng là mối tình đầu của anh, nếu anh biết cậu là Bạch Chu, Bạch Chu chính là cậu, từ trên trời rơi xuống một trúc mã, bạn trai tương lai lại là mối tình đầu, chắc chắn anh sẽ cảm thấy vừa vui sướng vừa cảm động, cho rằng cậu chính là định mệnh của đời anh.
Đến lúc đó lại đem hoa hồng, nến, nhạc, nhẫn chuẩn bị toàn bộ kỹ càng, cho Cố Ký Thanh một lời thổ lộ chính thức trịnh trọng, khẳng định có thể khiến anh động lòng, thành công thượng vị, trở thành bạn trai chính thức của Cố Ký Thanh.
Chu Từ Bạch chỉ nghĩ đến Cố Ký Thanh lúc ấy vừa vui mừng lại vừa cảm động, khóe môi không nhịn được cong thành nụ cười, nhanh chóng trả lời: [Được, không gặp không về, sẽ tặng cho anh một niềm vui lớn.]
Cố Ký Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, cũng khẽ cười nói: [Được, tôi cũng có niềm vui lớn dành cho cậu đấy].
Chẳng qua trước niềm vui lớn này, vẫn phải trêu chọc con cún ngốc nghếch này vài hôm.
Bởi vì nói dối không phải thói quen tốt.
Nếu đã nói cả đời này có thể sẽ ở bên Chu Từ Bạch, vậy thì một số gia quy cũng phải sớm lập đi thôi.
Thế là Cố Ký Thanh lại nhắn thêm: [Thật ra nếu cậu đồng ý, bình thường chúng ta cũng có thể nói chuyện nhiều hơn, bởi vì bất kể thế nào, cậu vẫn luôn là người bạn tôi rất quan tâm].
Vậy mình có thể nói bóng nói gió tìm hiểu xem trong lòng Cố Ký Thanh đã bị mình làm cho động lòng đến tiến độ nào rồi nhỉ?
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: [Được].
Cậu cảm thấy đối với mấy câu chuyện tình yêu tầm thường thế này cậu cũng xứng là một thiên tài nho nhỏ đó chứ.
Sau đó Cố Ký Thanh lại chậm rãi nói một câu: “À, đúng rồi”.
Chu Từ Bạch ngẩng đầu.
Cố Ký Thanh nhìn cậu nói: “Tôi đột nhiên nhớ đến hồi trước cậu từng nói với tôi, hồi học cấp hai cậu từng gặp một nữ sinh khiến cậu rất thích, thích đến mức còn cầu nguyện trong nhật ký của mình sau này nhất định phải gặp lại, hứa hẹn hôn nhân. Vậy xem ra tôi nào phải mối tình đầu của cậu.”
Cố Ký Thanh nói xong, vô tội khẽ chớp mắt.
Nhìn không ra sắc mặt chất vấn ghen tuông, tựa như chỉ đơn giản hỏi thăm một tiếng.
Mà Chu Từ Bạch còn đang tự khen chính mình là thiên tài yêu đương ngẩn ngơ tại chỗ.
Cố Ký Thanh nhìn cậu, lại hỏi thêm: “Thời cấp ba cậu luôn mơ mộng cùng một người hẹn hò, là nữ thần hồi cấp hai cậu nhớ mãi không quên đó hả?”
Thế nhưng cái giọng điệu kia vẫn là giọng điệu bình bình không mang bất cứ tâm tình gì trong lời nói, khiến Chu Từ Bạch sững sờ ngồi im tại chỗ.
“… Không phải, tôi không có!”
Chờ khi Chu Từ Bạch vất vả lắm mới kịp phản ứng, sốt ruột định giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bởi vì nữ thần đúng là đã từng tồn tại, mộng mơ của cậu cũng đúng là nữ thần, thế nhưng nữ thần chính là Cố Ký Thanh, cho nên Cố Ký Thanh chính là mối tình đầu của cậu.
Nhưng cậu mới nói với Cố Ký Thanh cậu có niềm vui lớn muốn mang tới cho anh, vậy thì không thể lập tức vất mặt mũi đi ngay cho được.
Mà cậu không nói thẳng ra ngay lại sợ Cố Ký Thanh không vui.
Nào ngờ đúng ngay lúc này, Cố Ký Thanh lại nhắn cho Bạch Chu thêm tin nhắn nữa: [Thật chờ mong niềm vui vào ngày lễ tình nhân].
Chu Từ Bạch nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cất bước khó khăn, thừa nhận không được, mà không thừa nhận cũng không xong, muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể sốt ruột nhìn Cố Ký Thanh, lặp đi lặp lại: “Anh chính là mối tình đầu của tôi, cả đời này tôi chỉ từng thích duy nhất một mình anh”.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình có thể nhìn được cái đuôi của cậu gấp gáp quẫy tung, rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, cười thành tiếng.
Chu Từ Bạch đã nóng nảy thì chớ, nghe anh cười lại càng nóng nảy hơn: “Này, Cố Chỉ Chỉ, anh cười cái gì thế?”
Cố Ký Thanh nhìn hình ảnh Chu Từ Bạch vụng về sốt ruột phản chiếu trên cửa kính, giọng nói mang theo ý cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy cậu ngốc đến đáng yêu”.
“Sao anh lại bảo tôi ngốc chứ”.
“Bởi vì cậu ngốc thật mà”.
“Vậy anh nói coi, tôi ngốc ở chỗ nào”.
“Không nói cho cậu nghe”.
“Nói cho tôi nghe!”
“Không nói”.
“Cố Chỉ Chỉ”.
“Anh trai à”. Không đợi Cố Ký Thanh trả lời, đôi tình nhân đang nói chuyện ở hàng ghế phía trên đã không nhịn được, quay đầu lại, nhìn Chu Từ Bạch nói: “Sao anh yêu đương lại ngây thơ thế chứ? Hỏi gì mà hỏi? Cứ trực tiếp hôn anh ấy một cái! Hoặc về nhà hẵng liếc mắt đưa tình! Đừng làm phiền em giảng bài cho bạn gái!”
Chu Từ Bạch: “...”
Cố Ký Thanh: “...”
“Ha ha ha —— “
Cuối cùng Chu Từ Bạch đỏ bừng hai tai kéo Cố Ký Thanh đã cười đến mỏi nhừ cả mặt, vội vàng xuống xe bus ở bến tiếp theo.
“Cố Chỉ Chỉ, sao anh lại hư thế này rồi”. Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh, xấu hổ nói ra một câu.
Cố Ký Thanh không hề phủ nhận, còn nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch, thản nhiên vô cùng: “Ừ, cậu không thích hả?”
Chu Từ Bạch đối mặt với đôi mắt xinh đẹp tươi cười, trái tim bị giáng một cú, nghiêm túc trả lời: “Thích, rất rất thích”.
Cậu thích một Cố Ký Thanh tỉnh táo dịu dàng bao dung mạnh mẽ, thế nhưng đó lại là Cố Ký Thanh mà ai cũng trông thấy được.
Còn hiện tại, người bên cạnh thỉnh thoảng sẽ cáu giận với cậu, đôi khi lại giả vờ vô tình trêu chọc cậu, có đôi khi còn cười như một cậu bé con, người đó vẫn là Cố Ký Thanh, mà lại là Cố Ký Thanh của riêng một mình cậu.
Cho nên cậu càng thích hơn.
Mà sau khi xác định cậu vẫn thích, Cố Ký Thanh cũng yên lòng hơn, dịu dàng hỏi: “Vậy cậu cùng tôi về ký túc xá lấy ít đồ nhé?”
Cho dù đã vào kỳ nghỉ đông nhưng ký túc xá vẫn có người trực, về ký túc xá lấy đồ không phải chuyện khó, chỉ là Cố Ký Thanh đột nhiên muốn về đó lấy thứ gì?
Cố Ký Thanh nói: “Cứ về cùng tôi thì sẽ biết”.
Nhưng Chu Từ Bạch về cùng anh rồi cũng không thể biết.
Bởi vì Cố Ký Thanh để lại một mình cậu đứng ở bên ngoài cửa phòng chờ anh.
“Đồ lừa đảo”.
Chu Từ Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi im lặng đứng ở bên ngoài cửa, không khác gì một người giữ cửa thay Cố Ký Thanh.
Bên trong phòng Cố Ký Thanh đang kiễng chân, lấy chiếc vali hành lý rất lớn kia từ trên đỉnh tủ quần áo xuống dưới.
Trong vali đầy ắp những trang phục mùa hè và mùa xuân, mà tầng cuối cùng của những bộ trang phục này là một bộ quần áo được tỉ mỉ bọc trong túi chống bụi. Chiếc túi chống bụi mở ra, bên trong là một bộ đồ múa màu trắng.
Giống y hệt bộ đồ múa trong tấm hình của Chu Từ Bạch.
Hồi học lớp 9, Cố Ký Thanh từng tham gia một tiết mục múa đơn trong buổi biểu diễn tại trường, Doãn Lan đã tự tay thiết kế cho anh một bộ đồ múa.
Lụa trắng tinh khiết, tay áo rộng thùng thình, nhẹ nhàng xinh đẹp, lại rất phiêu dật, không nhìn ra là trang phục của nam hay nữ, nhưng tóm lại rất phù hợp với bài múa “Hiểu Nguyệt” của Cố Ký Thanh.
Chẳng qua sau bài múa “Hiểu Nguyệt” đó, cô em họ học múa cùng ra nước ngoài, từ đó anh cũng không tiếp tục được học múa nữa.
Sau đó vào buổi biểu diễn đón sinh viên năm nhất nhập học, anh chị cùng trường bày tỏ lời mời mọc, anh không từ chối được, đồng ý tham gia một tiết mục, Doãn Lan gửi tới cho anh bộ đồ múa này, anh mới mặc nó múa thêm một lần cuối cùng.
Vậy nên trước đó Chu Từ Bạch từng nói tấm ảnh kia là bạn cậu gửi cho, Cố Ký Thanh không hề nghĩ nhiều.
Bởi vì anh nghĩ nếu cậu nhóc năm đó là Chu Từ Bạch, vậy thì không có lẽ nào cậu lại không nhận ra người múa trong bữa tiệc mừng sinh viên năm nhất là mình.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, có lẽ lần đó Chu Từ Bạch không tới, nên không trông thấy anh đã từng mặc bộ đồ múa này thêm lần nữa.
Mà năm năm trước, Chu Từ Bạch còn chưa trông thấy anh múa hoàn chỉnh cả điệu múa đã vội vã rời đi.
Chia tay quá vội vàng thì khi gặp lại lần nữa biết đâu lại thêm phần trang trọng.
Cố Ký Thanh nhấc bộ đồ múa lên, khoa tay múa chân trước người mình một chút.
Đã lâu rồi anh không cắt tóc, tóc mái mà tóc mai đã hơi dài, tuy chưa đến mức giống cái đầu con gái năm đó anh để, nhưng chải chuốt lại một chút chắc hẳn cũng không khác quá nhiều.
Chỉ là lâu lắm rồi không múa, vóc dáng đã cao lớn hơn trước đây, mà gần đây Chu Từ Bạch nuôi anh như nuôi một con mèo quýt, không biết đã béo lên bao nhiêu, mặc vào trông có kỳ quái lắm không nhỉ.
Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, tháo từng chiếc cúc áo khoác trên người, cởi mấy món đồ ra, khoác lên tấm áo múa.
Chỉ là từng tầng từng tầng tơ lụa không rõ ràng, anh nghiêng người qua định tìm phần vai áo, đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, cả ký túc xá chìm vào bóng đêm.
Suy nghĩ đầu tiên của Cố Ký Thanh là chắc tại nghỉ đông lâu rồi, thẻ điện chưa nạp tiền nên điện đã bị cắt.
Mà còn chưa đợi anh làm ra hành động giải quyết tình hình, cửa phòng ký túc lập tức bị kéo từ bên ngoài, mở ra: “Cố Ký Thanh! Anh có…”
Làm sao không….
Câu nói của Chu Từ Bạch mắc kẹt trong cổ họng.
Trong chớp mắt, phảng phất thời điểm hai người lần đầu gặp mặt như trở về.
Khi đó cũng là Chu Từ Bạch vô thức đi vào một gian phòng, trông thấy Cố Ký Thanh mới mặc đồ múa được một nửa ngoái đầu nhìn cậu.
Đuôi mắt cong cong, nốt ruồi son tươi đẹp, vì đột ngột bị quấy rầy nên đôi mắt đầy mê mang.
Khi đó tâm tư cậu còn đơn thuần, vừa vào lứa tuổi mới biết yêu, cảnh tượng từng trông đã bị lớp kính lọc của tháng năm phủ lên một tầng mờ ảo, chỉ còn để lại cảm xúc trái tim đập thình thịch.
Mà giờ này khắc này cảnh tượng làm cho cả năm tháng thiếu niên của cậu hoảng hốt kia đã mang theo tư thái trưởng thành hơn, sống động đứng ngay trước mặt cậu.
Gương mặt hoàn toàn nảy nở, khóe mắt đuôi mày mang theo ngây thơ mà lại quyến rũ không tự hay, cần cổ dài mảnh, đầu vai cong mềm, cộng thêm xương quai xanh hiển hiện, tơ lụa nhẹ mềm ôm lấy toàn thân, bắp chân thon gọn như ẩn như hiện dưới làn váy.
Ánh trăng mơ hồ làm cậu không trông thấy rõ hoàn toàn hình dáng.
Nhưng đủ để cậu nhận ra, người mặc đồ múa đứng trước mặt cậu kia là một người con trai.
Chỉ là quá mức mỹ lệ, mỹ lệ đến mức người cùng giới tính như cậu đứng đây cũng thấy mặc cảm, tim đập thình thịch mãi không chịu thôi.
Khoảnh khắc này, Chu Từ Bạch đột nhiên nhớ tới một câu cậu đã từng đọc trong sách: “Mức độ lẫn lộn về mặt giới tính có thể tăng cường sức hấp dẫn, đây chính là chân lý bốn biển đều có thể dùng”.*
*Một tấm gương Nhật Bản: Anh hùng và nhân vật phản diện của văn hóa Nhật Bản- Ian Buruma
Cậu đã từng không cho câu nói đó là đúng, cho đến tận khi cậu đã quen thuộc với từng tấc da thịt của người này, vậy mà vẫn không nhịn được lặp đi lặp lại nỗi rung động con tim của chính mình.
Thậm chí còn từng vì nhịp đập của trái tim rung động mà quay đầu bỏ chạy trối chết.
Cố Ký Thanh hoàn toàn không hay những chuyện này, chỉ thấy Chu Từ Bạch cứng đờ đứng bên cửa, khó hiểu nhướng mày: “Nhìn tôi lúc này rất kỳ lạ sao?”
Chu Từ Bạch cảm thấy mình cần phải cho Cố Ký Thanh ý thức được sức hấp dẫn của anh đối với một nam giới có xu hướng tính dục là con trai.
Thế nên cậu không trả lời, chỉ kéo cửa đóng lại, đi tới, ôm lấy vòng eo của Cố Ký Thanh, cúi đầu nhìn anh, thấp giọng nói: “Cố Ký Thanh, hiện giờ tôi có thể hôn anh không?”
Lời cậu nói ra có chút trầm thấp căng thẳng, con ngươi nâu đậm tràn ngập khát vọng.
Mà Cố Ký Thanh nghĩ, ước định ban đầu của anh với Chu Từ Bạch là không được làm chuyện khác, một nụ hôn không đi kèm vào trong đó, mà ngày hôm nay thực sự anh đã rất vui, để một nụ hôn làm dấu chấm tròn cho cái kết hoàn hảo cũng là ý không tồi.
Anh để mặc Chu Từ Bạch tùy ý ôm lấy mình, gật đầu, nói: “Được”.
Lúc Chu Từ Bạch nhìn thấy câu trả lời này, đầu tiên trong lòng cậu cảm thấy vui mừng, quả nhiên, cậu đoán đúng mà, đoạn hồi ức năm cấp hai ấy không phải chỉ một mình cậu nhớ mãi không quên.
Trong lòng Cố Ký Thanh chắc chắn cũng vẫn nhớ đoạn hồi ức tốt đẹp ấy, không thì làm sao biết rõ đó là ngày lễ tình nhân mà còn đáp ứng lời mời của cậu cơ chứ.
Sau đó cậu khẽ giật mình.
Chờ chút, lời mời ngày lễ tình nhân.
Cố Ký Thanh cứ vậy mà đồng ý ngay?!
Chẳng lẽ anh ấy không định cùng cậu trải qua ngày lễ tình nhân hôm đó hả?!
Mặc dù vẫn là trải qua cùng cậu, nhưng Cố Ký Thanh đâu có biết người kia là cậu, sao anh vẫn có thể đồng ý cơ chứ.
Trái tim Chu Từ Bạch chợt tổn thương, cho dù cậu chưa theo đuổi được Cố Ký Thanh thật, hai người họ chưa phải người yêu, thế nhưng sớm muộn gì anh cũng là người yêu của cậu, sao anh có thể đồng ý thoải mái đến vậy?
Chu Từ Bạch nhìn điện thoại, vô thức cụp mi, nhỏ giọng nói: “Cố Chỉ Chỉ, anh định làm gì vào lễ tình nhân năm nay?”
Cố Ký Thanh phát hiện ra cậu trai bên cạnh mình đã có chút chua chua, trong lòng nghĩ đáng yêu quá muốn cười cậu ghê, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm bình thường, tự nhiên bình tĩnh: “Bạch Chu mới hẹn gặp mặt tôi, tôi nghĩ dù sao cậu ấy cũng là một người cha khác của Chúc Chúc, lâu rồi không liên hệ, nên gặp cậu ấy một lần”.
“Ồ”. Chu Từ Bạch trầm thấp đáp lời, lại hỏi thêm: “Vậy anh không nghĩ đến chuyện tôi cũng sẽ hẹn anh hả?”
Cố Ký Thanh ra vẻ thản nhiên nhìn cậu: “14 tháng 2 còn chưa qua Tết, hẳn là tôi vẫn ở bên Nam Vụ, không phải cậu cũng sẽ ở nhà ăn Tết sao?”
Hai đại gia tộc của hai gia đình bọn họ chắc chắn yêu cầu ngày lễ ngày Tết tất cả con cháu trong nhà phải có mặt đầy đủ.
Sau khi biết suy tính trong lòng Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch đã hơi vui vẻ hơn lúc nãy, quả nhiên người đầu tiên Cố Chỉ Chỉ nhớ đến vẫn là cậu.
“Thế nhưng Bạch Chu hẹn anh ra ngoài một cái là anh đồng ý luôn sao?”
Chu Từ Bạch đã quen nói thẳng nói thật trước mặt Cố Ký Thanh, vui vẻ yêu thích không thể giấu được, một chút xíu khó chịu ghen tuông cũng không giấu được, trong giọng nói rõ ràng có mùi chua.
Cậu chàng ngốc nghếch không giấu nổi cảm xúc thế này mà còn muốn học người khác chơi trò tạo clone.
Độ cong trên khóe môi Cố Ký Thanh đã không thể khống chế nổi, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Ừ, Bạch Chu hẹn tôi ra ngoài, đương nhiên tôi muốn đến gặp cậu ấy rồi. Dù sao nếu không có cậu ấy thì Chúc Chúc đã không thể đến bên cạnh tôi, mà hơn nữa nếu năm ấy không có cậu ấy, thì tôi cũng sẽ không biết hóa ra trên đời này cũng có người cần mình”.
Nhớ đến những năm tháng cô đơn mê mang nhất của mình, cậu bé con luôn mang theo một cơ thể đầy vết thương cẩn thận lảo đảo xông vào phòng luyện múa, trái tim Cố Ký Thanh lại đột ngột ấm áp hẳn lên.
Khi đó anh đã không còn ở lứa tuổi mẹ nói gì cũng đúng, nhưng lại chưa hoàn toàn trưởng thành, sau khi bị ép bỏ học vẽ tranh và múa, anh cảm thấy cả thế giới này không có ai cần mình hết, không ai thèm quan tâm tới anh hết.
Nếu như không có cậu bé kia ngày nào cũng tới quấy rầy anh, tìm anh nhờ anh bôi thuốc, nhất định anh đã rất cô độc.
Thật may mắn thay, anh được gặp một cậu bé như thế.
Cho nên, ở tại một thời điểm sớm hơn hiện giờ, Chu Từ Bạch đã lỗ mãng xông vào thế giới của anh, chữa lành vết thương trong lòng anh một lần.
Mặc dù không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, hoặc là do cái mạch não thẳng nam kỳ quái của cậu, mà cậu không lập tức nói rõ với anh, lại còn khoác thêm lớp áo ngoài giấu diếm, nhưng Cố Ký Thanh tin tưởng, Chu Từ Bạch làm thế ắt có lý do.
Mà Chu Từ Bạch nghe anh nói xong, ghen tuông trong lòng bỗng quên, chỉ còn lại đắc ý.
Hóa ra Bạch Chu đối với Cố Ký Thanh cũng đặc biệt như vậy, không giống bình thường như vậy, khiến anh nhớ mãi không quên.
Chín bỏ làm mười, năm đó coi như cậu cũng từng là mối tình đầu của anh, nếu anh biết cậu là Bạch Chu, Bạch Chu chính là cậu, từ trên trời rơi xuống một trúc mã, bạn trai tương lai lại là mối tình đầu, chắc chắn anh sẽ cảm thấy vừa vui sướng vừa cảm động, cho rằng cậu chính là định mệnh của đời anh.
Đến lúc đó lại đem hoa hồng, nến, nhạc, nhẫn chuẩn bị toàn bộ kỹ càng, cho Cố Ký Thanh một lời thổ lộ chính thức trịnh trọng, khẳng định có thể khiến anh động lòng, thành công thượng vị, trở thành bạn trai chính thức của Cố Ký Thanh.
Chu Từ Bạch chỉ nghĩ đến Cố Ký Thanh lúc ấy vừa vui mừng lại vừa cảm động, khóe môi không nhịn được cong thành nụ cười, nhanh chóng trả lời: [Được, không gặp không về, sẽ tặng cho anh một niềm vui lớn.]
Cố Ký Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, cũng khẽ cười nói: [Được, tôi cũng có niềm vui lớn dành cho cậu đấy].
Chẳng qua trước niềm vui lớn này, vẫn phải trêu chọc con cún ngốc nghếch này vài hôm.
Bởi vì nói dối không phải thói quen tốt.
Nếu đã nói cả đời này có thể sẽ ở bên Chu Từ Bạch, vậy thì một số gia quy cũng phải sớm lập đi thôi.
Thế là Cố Ký Thanh lại nhắn thêm: [Thật ra nếu cậu đồng ý, bình thường chúng ta cũng có thể nói chuyện nhiều hơn, bởi vì bất kể thế nào, cậu vẫn luôn là người bạn tôi rất quan tâm].
Vậy mình có thể nói bóng nói gió tìm hiểu xem trong lòng Cố Ký Thanh đã bị mình làm cho động lòng đến tiến độ nào rồi nhỉ?
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: [Được].
Cậu cảm thấy đối với mấy câu chuyện tình yêu tầm thường thế này cậu cũng xứng là một thiên tài nho nhỏ đó chứ.
Sau đó Cố Ký Thanh lại chậm rãi nói một câu: “À, đúng rồi”.
Chu Từ Bạch ngẩng đầu.
Cố Ký Thanh nhìn cậu nói: “Tôi đột nhiên nhớ đến hồi trước cậu từng nói với tôi, hồi học cấp hai cậu từng gặp một nữ sinh khiến cậu rất thích, thích đến mức còn cầu nguyện trong nhật ký của mình sau này nhất định phải gặp lại, hứa hẹn hôn nhân. Vậy xem ra tôi nào phải mối tình đầu của cậu.”
Cố Ký Thanh nói xong, vô tội khẽ chớp mắt.
Nhìn không ra sắc mặt chất vấn ghen tuông, tựa như chỉ đơn giản hỏi thăm một tiếng.
Mà Chu Từ Bạch còn đang tự khen chính mình là thiên tài yêu đương ngẩn ngơ tại chỗ.
Cố Ký Thanh nhìn cậu, lại hỏi thêm: “Thời cấp ba cậu luôn mơ mộng cùng một người hẹn hò, là nữ thần hồi cấp hai cậu nhớ mãi không quên đó hả?”
Thế nhưng cái giọng điệu kia vẫn là giọng điệu bình bình không mang bất cứ tâm tình gì trong lời nói, khiến Chu Từ Bạch sững sờ ngồi im tại chỗ.
“… Không phải, tôi không có!”
Chờ khi Chu Từ Bạch vất vả lắm mới kịp phản ứng, sốt ruột định giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bởi vì nữ thần đúng là đã từng tồn tại, mộng mơ của cậu cũng đúng là nữ thần, thế nhưng nữ thần chính là Cố Ký Thanh, cho nên Cố Ký Thanh chính là mối tình đầu của cậu.
Nhưng cậu mới nói với Cố Ký Thanh cậu có niềm vui lớn muốn mang tới cho anh, vậy thì không thể lập tức vất mặt mũi đi ngay cho được.
Mà cậu không nói thẳng ra ngay lại sợ Cố Ký Thanh không vui.
Nào ngờ đúng ngay lúc này, Cố Ký Thanh lại nhắn cho Bạch Chu thêm tin nhắn nữa: [Thật chờ mong niềm vui vào ngày lễ tình nhân].
Chu Từ Bạch nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cất bước khó khăn, thừa nhận không được, mà không thừa nhận cũng không xong, muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể sốt ruột nhìn Cố Ký Thanh, lặp đi lặp lại: “Anh chính là mối tình đầu của tôi, cả đời này tôi chỉ từng thích duy nhất một mình anh”.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình có thể nhìn được cái đuôi của cậu gấp gáp quẫy tung, rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, cười thành tiếng.
Chu Từ Bạch đã nóng nảy thì chớ, nghe anh cười lại càng nóng nảy hơn: “Này, Cố Chỉ Chỉ, anh cười cái gì thế?”
Cố Ký Thanh nhìn hình ảnh Chu Từ Bạch vụng về sốt ruột phản chiếu trên cửa kính, giọng nói mang theo ý cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy cậu ngốc đến đáng yêu”.
“Sao anh lại bảo tôi ngốc chứ”.
“Bởi vì cậu ngốc thật mà”.
“Vậy anh nói coi, tôi ngốc ở chỗ nào”.
“Không nói cho cậu nghe”.
“Nói cho tôi nghe!”
“Không nói”.
“Cố Chỉ Chỉ”.
“Anh trai à”. Không đợi Cố Ký Thanh trả lời, đôi tình nhân đang nói chuyện ở hàng ghế phía trên đã không nhịn được, quay đầu lại, nhìn Chu Từ Bạch nói: “Sao anh yêu đương lại ngây thơ thế chứ? Hỏi gì mà hỏi? Cứ trực tiếp hôn anh ấy một cái! Hoặc về nhà hẵng liếc mắt đưa tình! Đừng làm phiền em giảng bài cho bạn gái!”
Chu Từ Bạch: “...”
Cố Ký Thanh: “...”
“Ha ha ha —— “
Cuối cùng Chu Từ Bạch đỏ bừng hai tai kéo Cố Ký Thanh đã cười đến mỏi nhừ cả mặt, vội vàng xuống xe bus ở bến tiếp theo.
“Cố Chỉ Chỉ, sao anh lại hư thế này rồi”. Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh, xấu hổ nói ra một câu.
Cố Ký Thanh không hề phủ nhận, còn nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch, thản nhiên vô cùng: “Ừ, cậu không thích hả?”
Chu Từ Bạch đối mặt với đôi mắt xinh đẹp tươi cười, trái tim bị giáng một cú, nghiêm túc trả lời: “Thích, rất rất thích”.
Cậu thích một Cố Ký Thanh tỉnh táo dịu dàng bao dung mạnh mẽ, thế nhưng đó lại là Cố Ký Thanh mà ai cũng trông thấy được.
Còn hiện tại, người bên cạnh thỉnh thoảng sẽ cáu giận với cậu, đôi khi lại giả vờ vô tình trêu chọc cậu, có đôi khi còn cười như một cậu bé con, người đó vẫn là Cố Ký Thanh, mà lại là Cố Ký Thanh của riêng một mình cậu.
Cho nên cậu càng thích hơn.
Mà sau khi xác định cậu vẫn thích, Cố Ký Thanh cũng yên lòng hơn, dịu dàng hỏi: “Vậy cậu cùng tôi về ký túc xá lấy ít đồ nhé?”
Cho dù đã vào kỳ nghỉ đông nhưng ký túc xá vẫn có người trực, về ký túc xá lấy đồ không phải chuyện khó, chỉ là Cố Ký Thanh đột nhiên muốn về đó lấy thứ gì?
Cố Ký Thanh nói: “Cứ về cùng tôi thì sẽ biết”.
Nhưng Chu Từ Bạch về cùng anh rồi cũng không thể biết.
Bởi vì Cố Ký Thanh để lại một mình cậu đứng ở bên ngoài cửa phòng chờ anh.
“Đồ lừa đảo”.
Chu Từ Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi im lặng đứng ở bên ngoài cửa, không khác gì một người giữ cửa thay Cố Ký Thanh.
Bên trong phòng Cố Ký Thanh đang kiễng chân, lấy chiếc vali hành lý rất lớn kia từ trên đỉnh tủ quần áo xuống dưới.
Trong vali đầy ắp những trang phục mùa hè và mùa xuân, mà tầng cuối cùng của những bộ trang phục này là một bộ quần áo được tỉ mỉ bọc trong túi chống bụi. Chiếc túi chống bụi mở ra, bên trong là một bộ đồ múa màu trắng.
Giống y hệt bộ đồ múa trong tấm hình của Chu Từ Bạch.
Hồi học lớp 9, Cố Ký Thanh từng tham gia một tiết mục múa đơn trong buổi biểu diễn tại trường, Doãn Lan đã tự tay thiết kế cho anh một bộ đồ múa.
Lụa trắng tinh khiết, tay áo rộng thùng thình, nhẹ nhàng xinh đẹp, lại rất phiêu dật, không nhìn ra là trang phục của nam hay nữ, nhưng tóm lại rất phù hợp với bài múa “Hiểu Nguyệt” của Cố Ký Thanh.
Chẳng qua sau bài múa “Hiểu Nguyệt” đó, cô em họ học múa cùng ra nước ngoài, từ đó anh cũng không tiếp tục được học múa nữa.
Sau đó vào buổi biểu diễn đón sinh viên năm nhất nhập học, anh chị cùng trường bày tỏ lời mời mọc, anh không từ chối được, đồng ý tham gia một tiết mục, Doãn Lan gửi tới cho anh bộ đồ múa này, anh mới mặc nó múa thêm một lần cuối cùng.
Vậy nên trước đó Chu Từ Bạch từng nói tấm ảnh kia là bạn cậu gửi cho, Cố Ký Thanh không hề nghĩ nhiều.
Bởi vì anh nghĩ nếu cậu nhóc năm đó là Chu Từ Bạch, vậy thì không có lẽ nào cậu lại không nhận ra người múa trong bữa tiệc mừng sinh viên năm nhất là mình.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, có lẽ lần đó Chu Từ Bạch không tới, nên không trông thấy anh đã từng mặc bộ đồ múa này thêm lần nữa.
Mà năm năm trước, Chu Từ Bạch còn chưa trông thấy anh múa hoàn chỉnh cả điệu múa đã vội vã rời đi.
Chia tay quá vội vàng thì khi gặp lại lần nữa biết đâu lại thêm phần trang trọng.
Cố Ký Thanh nhấc bộ đồ múa lên, khoa tay múa chân trước người mình một chút.
Đã lâu rồi anh không cắt tóc, tóc mái mà tóc mai đã hơi dài, tuy chưa đến mức giống cái đầu con gái năm đó anh để, nhưng chải chuốt lại một chút chắc hẳn cũng không khác quá nhiều.
Chỉ là lâu lắm rồi không múa, vóc dáng đã cao lớn hơn trước đây, mà gần đây Chu Từ Bạch nuôi anh như nuôi một con mèo quýt, không biết đã béo lên bao nhiêu, mặc vào trông có kỳ quái lắm không nhỉ.
Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, tháo từng chiếc cúc áo khoác trên người, cởi mấy món đồ ra, khoác lên tấm áo múa.
Chỉ là từng tầng từng tầng tơ lụa không rõ ràng, anh nghiêng người qua định tìm phần vai áo, đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, cả ký túc xá chìm vào bóng đêm.
Suy nghĩ đầu tiên của Cố Ký Thanh là chắc tại nghỉ đông lâu rồi, thẻ điện chưa nạp tiền nên điện đã bị cắt.
Mà còn chưa đợi anh làm ra hành động giải quyết tình hình, cửa phòng ký túc lập tức bị kéo từ bên ngoài, mở ra: “Cố Ký Thanh! Anh có…”
Làm sao không….
Câu nói của Chu Từ Bạch mắc kẹt trong cổ họng.
Trong chớp mắt, phảng phất thời điểm hai người lần đầu gặp mặt như trở về.
Khi đó cũng là Chu Từ Bạch vô thức đi vào một gian phòng, trông thấy Cố Ký Thanh mới mặc đồ múa được một nửa ngoái đầu nhìn cậu.
Đuôi mắt cong cong, nốt ruồi son tươi đẹp, vì đột ngột bị quấy rầy nên đôi mắt đầy mê mang.
Khi đó tâm tư cậu còn đơn thuần, vừa vào lứa tuổi mới biết yêu, cảnh tượng từng trông đã bị lớp kính lọc của tháng năm phủ lên một tầng mờ ảo, chỉ còn để lại cảm xúc trái tim đập thình thịch.
Mà giờ này khắc này cảnh tượng làm cho cả năm tháng thiếu niên của cậu hoảng hốt kia đã mang theo tư thái trưởng thành hơn, sống động đứng ngay trước mặt cậu.
Gương mặt hoàn toàn nảy nở, khóe mắt đuôi mày mang theo ngây thơ mà lại quyến rũ không tự hay, cần cổ dài mảnh, đầu vai cong mềm, cộng thêm xương quai xanh hiển hiện, tơ lụa nhẹ mềm ôm lấy toàn thân, bắp chân thon gọn như ẩn như hiện dưới làn váy.
Ánh trăng mơ hồ làm cậu không trông thấy rõ hoàn toàn hình dáng.
Nhưng đủ để cậu nhận ra, người mặc đồ múa đứng trước mặt cậu kia là một người con trai.
Chỉ là quá mức mỹ lệ, mỹ lệ đến mức người cùng giới tính như cậu đứng đây cũng thấy mặc cảm, tim đập thình thịch mãi không chịu thôi.
Khoảnh khắc này, Chu Từ Bạch đột nhiên nhớ tới một câu cậu đã từng đọc trong sách: “Mức độ lẫn lộn về mặt giới tính có thể tăng cường sức hấp dẫn, đây chính là chân lý bốn biển đều có thể dùng”.*
*Một tấm gương Nhật Bản: Anh hùng và nhân vật phản diện của văn hóa Nhật Bản- Ian Buruma
Cậu đã từng không cho câu nói đó là đúng, cho đến tận khi cậu đã quen thuộc với từng tấc da thịt của người này, vậy mà vẫn không nhịn được lặp đi lặp lại nỗi rung động con tim của chính mình.
Thậm chí còn từng vì nhịp đập của trái tim rung động mà quay đầu bỏ chạy trối chết.
Cố Ký Thanh hoàn toàn không hay những chuyện này, chỉ thấy Chu Từ Bạch cứng đờ đứng bên cửa, khó hiểu nhướng mày: “Nhìn tôi lúc này rất kỳ lạ sao?”
Chu Từ Bạch cảm thấy mình cần phải cho Cố Ký Thanh ý thức được sức hấp dẫn của anh đối với một nam giới có xu hướng tính dục là con trai.
Thế nên cậu không trả lời, chỉ kéo cửa đóng lại, đi tới, ôm lấy vòng eo của Cố Ký Thanh, cúi đầu nhìn anh, thấp giọng nói: “Cố Ký Thanh, hiện giờ tôi có thể hôn anh không?”
Lời cậu nói ra có chút trầm thấp căng thẳng, con ngươi nâu đậm tràn ngập khát vọng.
Mà Cố Ký Thanh nghĩ, ước định ban đầu của anh với Chu Từ Bạch là không được làm chuyện khác, một nụ hôn không đi kèm vào trong đó, mà ngày hôm nay thực sự anh đã rất vui, để một nụ hôn làm dấu chấm tròn cho cái kết hoàn hảo cũng là ý không tồi.
Anh để mặc Chu Từ Bạch tùy ý ôm lấy mình, gật đầu, nói: “Được”.