Chương 37
Ngày hôm sau, lúc Cố Ký Thanh tỉnh dậy đã gần giữa trưa.
Đêm qua nghe được chuyện anh mệt mỏi nên cả sáng nay không có một ai tìm tới quấy rầy.
Chu Từ Bạch không còn ở bên cạnh, đoán chừng là sợ bị nghi ngờ nên đã sớm trở về phòng.
Đầu giường có đặt bánh mì phết mứt việt quất cùng sữa có vị dâu tây.
Đều là đồ ăn hợp khẩu vị thích chua ngọt của Cố Ký Thanh.
Anh lười biếng trở mình, cầm điện thoại di động lại, xem qua nhật ký cuộc gọi, rồi ấn mở những tin nhắn đêm hôm qua bạn cùng phòng cũ gửi tới, hỏi anh ở đâu, hỏi anh ở với ai, tại sao không muốn cùng nhóm với bọn họ, lúc này mới nhớ lại kha khá chuyện.
Hóa ra cảm giác từ chối cũng không tệ cho lắm.
Bớt việc, đỡ mệt, cũng không khó như tưởng tượng.
Nhưng sau đó giấc ngủ của anh cứ chập chờn, trong mộng ngoài mộng không phân biệt nổi, chỉ nhớ trong mộng một hồi có cún, một hồi có chim gõ kiến, một hồi lại bị ép tới mức không thở nổi, lại một hồi bị mổ đến muốn đau đầu.
Đúng là một giấc mơ kỳ quái.
Cố Ký Thanh đưa ra kết luận như vậy xong thì dụi mắt, để điện thoại di động xuống, đứng lên rửa mặt, phủ thêm áo khoác, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Nhà bếp vừa lúc mang cơm trưa lên, chỉ là không thấy Chu Từ Bạch đâu.
Cố Ký Thanh ngồi xuống vị trí mình ngồi hôm trước, hỏi Hạ Kiều: “Đêm qua chơi game thế nào?”
“Mày đừng nói đến nữa!” Hạ Kiều nghe thấy anh hỏi đến chuyện này thì lập tức tố cáo: “Bình thường trông Chu Từ Bạch người cao chân dài mày rậm mắt to đáng tin biết bao, tại sao khoảnh khắc then chốt lại làm ra chuyện đó!”
Chuyện gì thế?
Cố Ký Thanh ngước mắt nhìn Hạ Kiều.
Anh nhớ mang máng Chu Từ Bạch đã bảo là kéo được Hạ Kiều giành chiến thắng rồi cơ mà?
Mà Hạ Kiều thấy ánh mắt anh như muốn hỏi thăm, lại càng giận hơn: “Mày biết không! Cậu ta afk đấy! Afk đấy! Bên đội mình đang có ưu thế lớn đến vậy, đột nhiên cậu ta nhào vào trụ rồi afk, mày nói có phải không hợp thói thường quá rồi không?! Mặc dù cuối cùng cũng lên được thêm một sao nhưng hành vi này vẫn thực là quá mức quá đáng!!!”
Afk?
Cố Ký Thanh cảm thấy hành vi vô trách nhiệm này không giống chuyện Chu Từ Bạch sẽ làm, đang chuẩn bị nói hộ cậu mấy câu, Chu Từ Bạch đã bưng một bát canh cà chua thịt bò nạm từ trong bếp đi tới.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch, chớp chớp mắt, ý muốn hỏi thăm.
Tai Chu Từ Bạch không hiểu sao lại biến thành màu đỏ, vội vàng đặt canh đến trước mặt anh, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh, rũ mắt thấp giọng nói: “Xin lỗi, đêm có chút chuyện đột ngột xảy ra, lần sau sẽ trả lại sao cho cậu”.
Thái độ nhận sai vô cùng tốt đẹp.
Đến mức Hạ Kiều cảm thấy tội lỗi đột ngột xông lên đầu, vội vàng xua tay: “Thôi thôi, tôi thuận miệng nói mấy câu thôi mà, cậu có việc đột xuất, hơn nữa cuối cùng tôi cũng không bị mất sao, không có việc gì!”
Hạ Kiều vẫn dễ dỗ như mọi khi.
Còn Chu Từ Bạch lại có chỗ không đúng.
Cả gương mặt từ đôi mắt đến khóe môi, lan ra hai bên vành tai là một cảm giác ngượng ngùng vui sướng.
Có chuyện gì xảy ra mà anh không biết sao?
Cố Ký Thanh khẽ nhướng mày, tạm thời chưa tìm được đáp án. Chu Từ Bạch múc một chén canh đưa tới cho anh, ngửi mùi thôi đã thấy ngon miệng, anh không quan tâm nhiều thêm nữa, cúi đầu ôm chén, uống xuống một ngụm.
Trong đầu Chu Từ Bạch lúc này chỉ toàn là chuyện Cố Ký Thanh chủ động tăng số lần trong thỏa thuận, còn có lời nói thích của anh, thêm phần thưởng mà anh hứa, thế là cả người tựa như con cún lớn được chủ hứa ban thưởng cục xương thật to, một mực duy trì cảm giác hưng phấn chờ mong bí mật này.
Thậm chí vì tranh thủ biểu hiện thật tốt đẹp, ban ngày cậu còn tự giác chủ động chăm sóc cho Chúc Chúc, không dính lấy Cố Ký Thanh, đợi tới lúc màn đêm dần buông, tất cả mọi người đi ngủ hết mới lặng lẽ chui vào phòng của anh.
Sau đó đêm đầu tiên, cả đám chơi ma sói đến gần sáng, Chu Từ Bạch chui sang phòng Cố Ký Thanh ngủ, cậu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt dùng sữa tắm mùi hoa cam, nào ngờ ra ngoài thì Cố Ký Thanh đã ôm chăn ngủ mất.
Chu Từ Bạch: “...”
Không sao.
Đêm thứ hai, cả đám người chơi Avalon* đến hai giờ sáng, Chu Từ Bạch lại đến ngủ ở trong phòng Cố Ký Thanh, cậu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt dùng sữa tắm mùi hoa cam, nào ngờ ra ngoài thì Cố Ký Thanh đã ôm chăn ngủ mất.
(*) Avalon: Một Board game tương tự Ma sói hay Mafia.
Chu Từ Bạch: “...”
Không sao cả.
Đêm thứ ba, mọi người cùng cô chủ nhà nghỉ đốt lửa mở tiệc đến ba giờ sáng, Chu Từ Bạch lại đến ngủ ở trong phòng Cố Ký Thanh, cậu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt phun nước hoa và súc miệng thơm tho, nào ngờ ra ngoài thì Cố Ký Thanh đã ôm chăn ngủ mất.
Chu Từ Bạch ba ngày nay không được ăn thịt: “…”
Hình như có sao rồi đó.
Đêm ngày thứ tư…
Không có đêm thứ tư.
Ngày nghỉ kết thúc, sáng sớm cả đám đã lên đường về Bắc Kinh.
Trước khi đi, Lộ Bình đang ngọt ngào thân thiết cùng cô chủ nhà nghỉ đã mời cậu ta đến đây du lịch, vừa quay đầu lại liền trông thấy Chu Từ Bạch đang xách hành lý của Cố Ký Thanh bỏ vào cốp xe, cậu ta lập tức kêu gào ầm ĩ: “Xem đi! Xem đi! Mày còn bảo hai bọn mày không có chuyện hả! Xưa nay mày có xách hành lý cho tao bao giờ đâu”.
“Ngậm miệng đi”. Chu Từ Bạch đen mặt ném ra mấy chữ, đeo dây an toàn lên cho Chúc Chúc, đóng cửa xe chuẩn bị xuất phát.
Để lại Lộ Bình đứng hít khói xe, nhìn theo hướng họ đi xa, khoa tay múa chân, nhe răng trợn mắt, tức giận mà không làm gì được.
Hạ Kiều và Thẩm Chiếu đã hòa thuận, cho nên đường về trong xe chỉ có một nhà ba người, Cố Ký Thanh thư giãn hơn hẳn, liếc gương chiếu hậu trông Lộ Bình tức giận đứng đằng sau, khẽ cong môi: “Cảm thấy cậu ấy cũng đáng thương thật”.
Chu Từ Bạch vội nói: “Đâu có, anh đừng quan tâm đến nó, lúc nào nó chẳng thích gào tướng lên, nói gì cũng không nghĩ kỹ, anh đừng nóng giận nhé”.
“Sao tôi phải giận?” Cố Ký Thanh quay đầu, khẽ chớp mắt.
“Không phải anh không thích người khác nói chúng ta có quan hệ sao?” Lúc Chu Từ Bạch nói lời nào, trong giọng của cậu có chút tủi thân không dễ dàng phát hiện.
Cố Ký Thanh lại nói: “Đâu có”.
“?” Chu Từ Bạch không nhịn được, hỏi: “Lúc anh chàng người Anh kia hỏi tôi có phải bạn trai của anh không, anh lập tức phủ nhận, không phải do anh để ý hả?”
“Đâu có, bởi vì tôi chưa xác nhận được cậu ngại hay không thôi”. Cố Ký Thanh dịu dàng giải thích: “Sau này tôi cảm thấy hình như cậu rất ngại, cảm thấy có lẽ phương diện này của cậu khá truyền thống, cho nên tôi nghĩ không để ai biết thì hay hơn, sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của cậu với người khác”.
“Không có, tôi có anh rồi thì tìm người khác nói chuyện yêu đương làm gì?!” Chu Từ Bạch gấp quá buột miệng nói thẳng ra.
Cố Ký Thanh nhìn cậu chớp chớp mắt.
Ý thức được mình lỡ miệng, Chu Từ Bạch vội vàng chột dạ giải thích: “Thỏa thuận của chúng ta viết rồi mà, trong thời gian quan hệ tồn tại, không được phát sinh tình cảm và quan hệ thân thể với người khác”.
“Nhưng lỡ đâu cậu muốn kết thúc quan hệ của hai chúng ta…”
“Không đâu!”
“?”
Chu Từ Bạch đỏ tai, mím môi lại, xoay vô lăng: “Anh cũng biết mà, tinh lực của tôi tương đối tốt, cho nên… cho nên… Dù sao chỉ cần anh không muốn kết thúc, tôi sẽ không đưa ra lời đề nghị kết thúc”.
“Ồ”. Cố Ký Thanh có thể cảm giác được Chu Từ Bạch rất thích thân thể của anh, mà trừ lúc thể lực của anh không theo kịp, tất cả những điều kiện khác đều hoàn toàn phù hợp.
“Vậy thì tốt”. Cố Ký Thanh lơ đãng trả lời ba chữ, chính anh cũng không phát hiện ra trạng thái tâm lý hiện tại trong lòng mình.
Chu Từ Bạch căng thẳng, vừa lo lắng vừa cố hỏi thêm lần nữa: “Cho nên lúc anh chàng người Anh kia nói tôi là bạn trai của anh, anh không hề không vui, phải chứ?”
Cố Ký Thanh không do dự, trả lời: “Ừ, chuyện đó đối với tôi không quan trọng lắm, chỉ sợ ảnh hưởng đến cậu thôi”.
“…”
Mẹ nó chứ.
Nếu da mặt cậu dày hơn một chút, trực tiếp nhận luôn cái danh hiệu bạn trai này, Cố Ký Thanh sẽ vì quan tâm thanh danh của cậu mà cho cậu cái danh hiệu bạn trai đối ngoại, không đến mức phải lén lút như hiện tại.
Sao lúc ấy cậu lại quan tâm mặt mũi đến vậy?
Vấn đề là lúc ấy đã trình bày đủ kiểu, giờ lại lật lọng ngay, chỗ Lộ Bình còn dễ ăn nói, còn chỗ Cố Ký Thanh thì phải giải thích làm sao.
Nghĩ đến mình đã bỏ lỡ cơ hội biến thành ‘bạn trai’ của Cố Ký Thanh, lại nhớ tới vì tránh nghi ngờ mà mấy đêm nay không ăn được thịt, Chu Từ Bạch bắt đầu cảm thấy tức giận chính mình.
Cậu không nên làm một người có đạo đức.
Đã cần bạn trai còn cần mặt làm gì.
Nhưng cơ hội như thế chỉ có thể gặp không thể nào cầu, cậu không cần đạo đức không cần mặt thì cơ hội cũng chưa chắc đã thấy đâu.
Đang nghĩ tới đây, Cố Ký Thanh đã đọc tin nhắn xong, đột nhiên hỏi: “Cậu có thể đưa tôi đến ký túc xá khu Nam một chuyến được không?”
“Hả?” Chu Từ Bạch tỉnh táo lại, “Có chuyện gì sao?”
Cố Ký Thanh nói: “Tôi muốn tới tìm Hạ Sưởng Chi một chuyến”.
Anh dừng lại, giống như sợ Chu Từ Bạch nghĩ nhiều nên nhỏ giọng giải thích: “Cậu ta là lớp trưởng lớp tôi, có vài tài liệu tôi cần điền phải tìm tới cậu ta lấy mẫu”.
Trong lúc học đại học, có rất nhiều chuyện có thể thông báo trong ký túc xá.
Cố Ký Thanh rời khỏi khu ký túc xá khoa Toán, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ không tiện, hơn nữa còn có thể là do người nào đó cố tình gây nên.
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi: “Được, chúng ta đưa Chúc Chúc về nhà trước, sau đó tôi đi cùng với anh”.
Sắp xếp cho Chúc Chúc xong, lúc từ trong nhà đi ra, Cố Ký Thanh phát hiện Chu Từ Bạch đã thay sang một chiếc xe mới.
Một con Hummer rất ngầu, cả gầm xe và không gian nội thất bên trong đều cao hơn con Land Rover kia không ít.
Cố Ký Thanh nhìn về phía Chu Từ Bạch, chỉ định đơn thuần hỏi thăm sao lại đột nhiên đổi xe.
Nhưng không biết trong đầu Chu Từ Bạch nghĩ tới cái gì, mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, mở ghế phụ cho anh lên, giải thích: “Đây là món quà sinh nhật của anh tôi, vừa lúc ghế sau chiếc xe kia hơi bẩn nên tôi hẹn với cửa hàng sửa xe hôm nay tới lấy xe đi bảo dưỡng, cho nên…”
Nguyên nhân bị bẩn, lòng dạ người nào cũng hiểu rõ.
Dù Cố Ký Thanh vốn là một người lạnh nhạt cũng cảm thấy hai tai hơi nóng lên. Anh thắt đai an toàn cho mình, cúi đầu nói: “Đi thôi”.
“Ừ”. Chu Từ Bạch ít khi được trông thấy dáng vẻ xấu hổ của Cố Ký Thanh, không kiềm chế nổi, khẽ nở nụ cười, đóng cửa xe, liếc qua gương nhìn ghế sau chiếc xe mới.
Không hổ là xe quân dụng, không gian ghế sau cao rộng hơn nhiều, hẳn là không đụng đầu được đâu, mà chống nhìn trộm cũng vô cùng tốt, rất thích hợp lấy ra dùng cho phần thưởng.
Chu Từ Bạch thỏa mãn thu hồi tầm mắt lại, nội tâm mang theo căng thẳng cùng ngượng ngùng chờ mong.
Mà Cố Ký Thanh căn bản đã quên chuyện phần thưởng chỉ khẽ mím môi, cúi đầu không ngừng nhắn tin.
Rất nhanh xe đã tới ký túc xá khu Nam.
“Muốn tôi lên cùng không?” Chu Từ Bạch hỏi.
Cố Ký Thanh nói: “Không cần.”
Anh sợ loại người như Hạ Sưởng Chi sẽ không quản tình huống không quản đúng sai làm khó Chu Từ Bạch.
Anh không cần Chu Từ Bạch đi cùng để cậu phải chịu phần tổn thương này.
Thế là khi Hạ Sưởng Chi đứng bên chỗ gác cửa trông thấy Cố Ký Thanh đi xuống từ con xe không phải kẻ có tiền bình thường nào cũng mua nổi, nhăn lại hàng mày.
Hắn ta biết xe của Chu Từ Bạch, cho nên chiếc xe kia không phải của Chu Từ Bạch, Cố Ký Thanh lại dính vào một kẻ khác rồi.
Hắn nhớ lại có một lần hắn đã trông thấy Cố Ký Thanh đi vào trong một chiếc xe sang, được một người đàn ông mặc âu phục đón mời, sau đó còn từng nhìn thấy Cố Ký Thanh kề vai sát cánh vào quán bar gay với tên đó. Hắn ta lạnh mặt, hỏi Cố Ký Thanh: “Đó là ai?”
Cố Ký Thanh lạnh nhạt đáp: “Không liên quan gì tới cậu.”
“Đêm mùng một người ngủ cùng cậu là hắn?” Giọng tra hỏi của Hạ Sưởng Chi đầy phẫn nộ và đố kị khó mà kiềm chế nổi.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình không cần phải nói dối, nhưng cũng không cần phải trả lời, anh chỉ thuận miệng nói: “Mẫu đơn đăng ký chủ đề có thể đưa cho tôi được rồi chứ?”
“Cậu có thể ngủ với bất kỳ ai, tại sao không chịu ngủ với tôi? Bởi vì tôi không có tiền như chúng nó hả?!” Hạ Sưởng Chi đã mất đi toàn bộ lý trí, lời nói cực kỳ khó nghe.
Cố Ký Thanh đột nhiên nhớ tới Chu Từ Bạch, đúng là Chu Từ Bạch cũng có lòng ham muốn chiếm hữu rất lớn của sinh vật giống đực, cũng sẽ ghen tuông, cũng tức giận bởi mấy chuyện hết sức ấu trĩ, nhưng trong những gì cậu thể hiện đến tận bây giờ, cậu luôn đặt anh ở một vị trí cao hơn cậu, cậu chỉ sợ anh không lựa chọn cậu mà thôi.
Chứ không giống Hạ Sưởng Chi, trong tiềm thức hắn ta đang xem thân thể và sắc đẹp của nam nữ trẻ tuổi bọn họ thành những công cụ giao dịch vật chất.
Anh không muốn nói chuyện với Hạ Sưởng Chi thêm nữa: “Đưa mẫu cho tôi đi”.
Hạ Sưởng Chi nắm chặt mẫu đơn: “Cậu không sợ tôi kể hết những chuyện xấu này ra ngoài sao?’
Cố Ký Thanh không quan tâm: “Ừ, nếu như tôi quan tâm mấy chuyện này thì người đầu tiên có tiếng xấu chắc phải là cậu”.
Nếu như anh quan tâm đến những lời người khác nói về mình thì anh đã không để mấy tin đồn kia đồn đại lâu như vậy.
Anh đã sớm nghĩ, Hạ Sưởng Chi chỉ có cách duy nhất là tấn công vào đời sống riêng tư của anh, mà thứ anh không để ý nhất chính là mấy thứ này.
Hạ Sưởng Chi không tin trên đời này có người không quan tâm đến mặt mũi, nhưng hắn ta biết rằng, một khi Cố Ký Thanh kể chuyện hắn gạt cưới ra, hắn nhất định không thể tiếp tục sống những ngày tháng yên ổn.
Hẳn cắn răng nuốt cảm xúc trong lòng lại, đưa mẫu đơn cho Cố Ký Thanh: “Cuộc thi này là cuộc thi nhà trường rất quan tâm, nếu cậu không qua được bài thi cuối kỳ thì cũng không thể đại biểu trường đi thi được nữa, 18h tối nay gửi chủ đề, bài làm gửi lên trước 18h ngày mùng 8, bây giờ chỉ còn ba người chưa có nhóm, tôi, cậu và lão Lục”.
Cuộc thi đấu lần này mỗi nhóm có thể có từ 1 đến 3 người, thời gian chuẩn bị là ba ngày ba đêm, cần hoàn thành được mô hình, lập trình, viết luận văn, một người làm cũng được nhưng thời gian quá ngắn, mà cũng quá vất vả.
Mặc dù đây chỉ là bài thi cuối kỳ nhưng hiển nhiên khoa nghĩ thừa dịp cuối kỳ không có lớp, tất cả các môn thi khác đều tập trung từ ngày mùng 10 đến ngày 15, thế nên khoa yêu cầu toàn bộ sinh viên tham gia thi đấu coi như để luyện tập trước.
Lần thi đấu này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh sách thi đấu của trường.
Hạ Sưởng Chi biết Cố Ký Thanh quan tâm chuyện này.
Đúng là Cố Ký Thanh để ý thật.
Nhưng sáng nay những người bạn có quan hệ không tồi với anh đều nhao nhao nhắn tin tới, ai cũng tiếc nuối bảo rằng biết anh có năng lực, rất muốn anh cùng nhóm với mình, nhưng Hạ Sưởng Chi lại là lớp trưởng lớp họ, họ sợ sau này có trốn học nghỉ học hay làm sao, hắn ta nhất định sẽ báo cáo lên trên, ảnh hưởng tới điểm chuyên cần cùng điểm kiểm tra qua môn của họ.
Cố Ký Thanh không nghĩ quá nhiều.
Anh chỉ cảm thấy Chu Từ Bạch đã nói đúng.
Tình cảm đổi từ chuyện không từ chối, phần lớn những mối quan hệ như vậy không thể vượt qua thách thức của lợi ích.
Anh biết, sau khi cuộc thi kết thúc, đám bạn học kia vẫn sẽ luôn miệng gọi Tiểu Cố để tỏ lòng yêu mến anh, nhưng một khi đã có chuyện, anh lại chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.
Thế là anh thờ ơ ‘Ừ’ một tiếng: “Không sao, cậu cũng biết mà, xây dựng mô hình chuyên ngành chúng ta không chỉ liên quan đến Toán học mà còn liên quan đến năng lực của các đồng đội, chi bằng không có còn hơn, cho nên cám ơn cậu đã quan tâm, tôi cảm thấy không quá cần thiết”.
Cố Ký Thanh nói xong lập tức quay người, nhanh nhẹn gọn gàng.
Hạ Sưởng Chi – người từng tham gia thi đấu đồng đội cùng nhóm với Cố Ký Thanh hồi năm nhất đại học, kết quả vì tự hắn viết sai luận văn nên giải đặc biệt giành cho đồng đội biến thành giải nhì toàn tỉnh – đứng im tại chỗ, nghiến răng, nắm tay siết chặt, trong mắt toàn bộ đều là xấu hổ cùng giận dữ.
Nhất là khi hắn trông thấy Cố Ký Thanh đi đến bên xe mở ra ghế lái, rõ ràng anh đã cúi xuống hôn người ngồi bên ghế lái kia một cái, lửa giận trong lòng hắn cuối cùng đã thiêu đốt nốt lý trí còn sót lại.
Hẳn không tin một sinh viên năm hai như Cố Ký Thanh chỉ dùng ba ngày có thể tự mình hoàn thành một một mô hình theo chủ đề cho trước.
Hắn cũng không tin trên đời này có người không để ý đến lời ra tiếng vào cùng ánh mắt săm soi của kẻ khác.
Nắm tay của hắn đã mất đi cảm giác, cuối cùng cũng buông ra, lạnh mặt, lấy điện thoại di động chụp một tấm ảnh Cố Ký Thanh và con xe Hummer trước mặt, gửi tin nhắn đi: [Tìm hộ tôi một IP nặc danh, dán đám ảnh này lên diễn đàn, nói là đóa hoa của học viện nào đó cắm sừng hotboy một học viện khác, trèo lên giường của đại gia rồi].
Hotboy một khoa nào đó kiêm luôn chức đại gia mới được Cố Ký Thanh đột ngột mở cửa xe ra, cúi đầu hôn khẽ lên mi tâm một cái, còn đang ngây ngẩn ngẫn ngờ ngồi im tại chỗ, giống như được yêu quá sinh ra lo sợ, chưa kịp tỉnh táo lại ngay.
Cố Ký Thanh nhìn kẻ đi đôi giày Martin, mặc áo jacket đen nhánh, lái con Hummer quân dụng, tóc vuốt vuốt hết sức đẹp trai, nhìn qua vừa ngầu vừa cặn bã, nhưng lại giương ra đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, khiến cho tâm trạng đang xấu đi của anh đột nhiên bị quét sạch.
Anh thỏa mãn quay về ghế lái phụ, thắt dây an toàn, sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày tới có lẽ tôi sẽ phải thức suốt đêm, ở ký túc xá không tiện cho lắm, có thể chuyển đến nhà cậu sớm hơn mấy ngày không, tiền thuê nhà cứ tính từ hôm nay đi nhé”.
Chu Từ Bạch bị tin tức tốt nện choáng cả đầu vội vàng nói: “Đương nhiên là được, không cần tiền thuê đâu, à mà không đúng, không phải… dù sao cũng không đúng, mà sao anh phải thức mấy đêm? Còn nữa, tự dưng hôn tôi làm gì?”
Chu Từ Bạch nhanh chóng tóm được trọng điểm, nghiêm túc lạnh mặt.
Cố Ký Thanh khẽ cười, sau đó anh quay đầu đi, nhìn những vùng sáng trắng tinh của trời đông bên ngoài cửa sổ, nói với cậu rằng: “Bởi ngôi sao không bao giờ nói dối”.
Đó là câu nói chỉ Cố Ký Thanh mới hiểu.
Mặc dù Chu Từ Bạch không hiểu nhưng khi trông thấy anh cười như thế, cậu chỉ có thể thu tầm mắt lại, ngoan ngoãn lái xe dẫn anh về nhà, đồng thời nghĩ đến chuyện sau này mình phải mở miệng thế nào để hỏi xin phần thưởng.
Mà ở nơi họ không biết, một bài đăng có tiêu đề [Hot! Người đẹp nổi tiếng của một khoa nào đó một chân đạp n chiếc xe sang! Có Land Rover, có Hummer, có cả Maybach! Có ảnh chứng minh đây!] đang lặng lẽ thu hút sự quan tâm.
Đêm qua nghe được chuyện anh mệt mỏi nên cả sáng nay không có một ai tìm tới quấy rầy.
Chu Từ Bạch không còn ở bên cạnh, đoán chừng là sợ bị nghi ngờ nên đã sớm trở về phòng.
Đầu giường có đặt bánh mì phết mứt việt quất cùng sữa có vị dâu tây.
Đều là đồ ăn hợp khẩu vị thích chua ngọt của Cố Ký Thanh.
Anh lười biếng trở mình, cầm điện thoại di động lại, xem qua nhật ký cuộc gọi, rồi ấn mở những tin nhắn đêm hôm qua bạn cùng phòng cũ gửi tới, hỏi anh ở đâu, hỏi anh ở với ai, tại sao không muốn cùng nhóm với bọn họ, lúc này mới nhớ lại kha khá chuyện.
Hóa ra cảm giác từ chối cũng không tệ cho lắm.
Bớt việc, đỡ mệt, cũng không khó như tưởng tượng.
Nhưng sau đó giấc ngủ của anh cứ chập chờn, trong mộng ngoài mộng không phân biệt nổi, chỉ nhớ trong mộng một hồi có cún, một hồi có chim gõ kiến, một hồi lại bị ép tới mức không thở nổi, lại một hồi bị mổ đến muốn đau đầu.
Đúng là một giấc mơ kỳ quái.
Cố Ký Thanh đưa ra kết luận như vậy xong thì dụi mắt, để điện thoại di động xuống, đứng lên rửa mặt, phủ thêm áo khoác, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Nhà bếp vừa lúc mang cơm trưa lên, chỉ là không thấy Chu Từ Bạch đâu.
Cố Ký Thanh ngồi xuống vị trí mình ngồi hôm trước, hỏi Hạ Kiều: “Đêm qua chơi game thế nào?”
“Mày đừng nói đến nữa!” Hạ Kiều nghe thấy anh hỏi đến chuyện này thì lập tức tố cáo: “Bình thường trông Chu Từ Bạch người cao chân dài mày rậm mắt to đáng tin biết bao, tại sao khoảnh khắc then chốt lại làm ra chuyện đó!”
Chuyện gì thế?
Cố Ký Thanh ngước mắt nhìn Hạ Kiều.
Anh nhớ mang máng Chu Từ Bạch đã bảo là kéo được Hạ Kiều giành chiến thắng rồi cơ mà?
Mà Hạ Kiều thấy ánh mắt anh như muốn hỏi thăm, lại càng giận hơn: “Mày biết không! Cậu ta afk đấy! Afk đấy! Bên đội mình đang có ưu thế lớn đến vậy, đột nhiên cậu ta nhào vào trụ rồi afk, mày nói có phải không hợp thói thường quá rồi không?! Mặc dù cuối cùng cũng lên được thêm một sao nhưng hành vi này vẫn thực là quá mức quá đáng!!!”
Afk?
Cố Ký Thanh cảm thấy hành vi vô trách nhiệm này không giống chuyện Chu Từ Bạch sẽ làm, đang chuẩn bị nói hộ cậu mấy câu, Chu Từ Bạch đã bưng một bát canh cà chua thịt bò nạm từ trong bếp đi tới.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch, chớp chớp mắt, ý muốn hỏi thăm.
Tai Chu Từ Bạch không hiểu sao lại biến thành màu đỏ, vội vàng đặt canh đến trước mặt anh, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh, rũ mắt thấp giọng nói: “Xin lỗi, đêm có chút chuyện đột ngột xảy ra, lần sau sẽ trả lại sao cho cậu”.
Thái độ nhận sai vô cùng tốt đẹp.
Đến mức Hạ Kiều cảm thấy tội lỗi đột ngột xông lên đầu, vội vàng xua tay: “Thôi thôi, tôi thuận miệng nói mấy câu thôi mà, cậu có việc đột xuất, hơn nữa cuối cùng tôi cũng không bị mất sao, không có việc gì!”
Hạ Kiều vẫn dễ dỗ như mọi khi.
Còn Chu Từ Bạch lại có chỗ không đúng.
Cả gương mặt từ đôi mắt đến khóe môi, lan ra hai bên vành tai là một cảm giác ngượng ngùng vui sướng.
Có chuyện gì xảy ra mà anh không biết sao?
Cố Ký Thanh khẽ nhướng mày, tạm thời chưa tìm được đáp án. Chu Từ Bạch múc một chén canh đưa tới cho anh, ngửi mùi thôi đã thấy ngon miệng, anh không quan tâm nhiều thêm nữa, cúi đầu ôm chén, uống xuống một ngụm.
Trong đầu Chu Từ Bạch lúc này chỉ toàn là chuyện Cố Ký Thanh chủ động tăng số lần trong thỏa thuận, còn có lời nói thích của anh, thêm phần thưởng mà anh hứa, thế là cả người tựa như con cún lớn được chủ hứa ban thưởng cục xương thật to, một mực duy trì cảm giác hưng phấn chờ mong bí mật này.
Thậm chí vì tranh thủ biểu hiện thật tốt đẹp, ban ngày cậu còn tự giác chủ động chăm sóc cho Chúc Chúc, không dính lấy Cố Ký Thanh, đợi tới lúc màn đêm dần buông, tất cả mọi người đi ngủ hết mới lặng lẽ chui vào phòng của anh.
Sau đó đêm đầu tiên, cả đám chơi ma sói đến gần sáng, Chu Từ Bạch chui sang phòng Cố Ký Thanh ngủ, cậu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt dùng sữa tắm mùi hoa cam, nào ngờ ra ngoài thì Cố Ký Thanh đã ôm chăn ngủ mất.
Chu Từ Bạch: “...”
Không sao.
Đêm thứ hai, cả đám người chơi Avalon* đến hai giờ sáng, Chu Từ Bạch lại đến ngủ ở trong phòng Cố Ký Thanh, cậu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt dùng sữa tắm mùi hoa cam, nào ngờ ra ngoài thì Cố Ký Thanh đã ôm chăn ngủ mất.
(*) Avalon: Một Board game tương tự Ma sói hay Mafia.
Chu Từ Bạch: “...”
Không sao cả.
Đêm thứ ba, mọi người cùng cô chủ nhà nghỉ đốt lửa mở tiệc đến ba giờ sáng, Chu Từ Bạch lại đến ngủ ở trong phòng Cố Ký Thanh, cậu nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt phun nước hoa và súc miệng thơm tho, nào ngờ ra ngoài thì Cố Ký Thanh đã ôm chăn ngủ mất.
Chu Từ Bạch ba ngày nay không được ăn thịt: “…”
Hình như có sao rồi đó.
Đêm ngày thứ tư…
Không có đêm thứ tư.
Ngày nghỉ kết thúc, sáng sớm cả đám đã lên đường về Bắc Kinh.
Trước khi đi, Lộ Bình đang ngọt ngào thân thiết cùng cô chủ nhà nghỉ đã mời cậu ta đến đây du lịch, vừa quay đầu lại liền trông thấy Chu Từ Bạch đang xách hành lý của Cố Ký Thanh bỏ vào cốp xe, cậu ta lập tức kêu gào ầm ĩ: “Xem đi! Xem đi! Mày còn bảo hai bọn mày không có chuyện hả! Xưa nay mày có xách hành lý cho tao bao giờ đâu”.
“Ngậm miệng đi”. Chu Từ Bạch đen mặt ném ra mấy chữ, đeo dây an toàn lên cho Chúc Chúc, đóng cửa xe chuẩn bị xuất phát.
Để lại Lộ Bình đứng hít khói xe, nhìn theo hướng họ đi xa, khoa tay múa chân, nhe răng trợn mắt, tức giận mà không làm gì được.
Hạ Kiều và Thẩm Chiếu đã hòa thuận, cho nên đường về trong xe chỉ có một nhà ba người, Cố Ký Thanh thư giãn hơn hẳn, liếc gương chiếu hậu trông Lộ Bình tức giận đứng đằng sau, khẽ cong môi: “Cảm thấy cậu ấy cũng đáng thương thật”.
Chu Từ Bạch vội nói: “Đâu có, anh đừng quan tâm đến nó, lúc nào nó chẳng thích gào tướng lên, nói gì cũng không nghĩ kỹ, anh đừng nóng giận nhé”.
“Sao tôi phải giận?” Cố Ký Thanh quay đầu, khẽ chớp mắt.
“Không phải anh không thích người khác nói chúng ta có quan hệ sao?” Lúc Chu Từ Bạch nói lời nào, trong giọng của cậu có chút tủi thân không dễ dàng phát hiện.
Cố Ký Thanh lại nói: “Đâu có”.
“?” Chu Từ Bạch không nhịn được, hỏi: “Lúc anh chàng người Anh kia hỏi tôi có phải bạn trai của anh không, anh lập tức phủ nhận, không phải do anh để ý hả?”
“Đâu có, bởi vì tôi chưa xác nhận được cậu ngại hay không thôi”. Cố Ký Thanh dịu dàng giải thích: “Sau này tôi cảm thấy hình như cậu rất ngại, cảm thấy có lẽ phương diện này của cậu khá truyền thống, cho nên tôi nghĩ không để ai biết thì hay hơn, sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của cậu với người khác”.
“Không có, tôi có anh rồi thì tìm người khác nói chuyện yêu đương làm gì?!” Chu Từ Bạch gấp quá buột miệng nói thẳng ra.
Cố Ký Thanh nhìn cậu chớp chớp mắt.
Ý thức được mình lỡ miệng, Chu Từ Bạch vội vàng chột dạ giải thích: “Thỏa thuận của chúng ta viết rồi mà, trong thời gian quan hệ tồn tại, không được phát sinh tình cảm và quan hệ thân thể với người khác”.
“Nhưng lỡ đâu cậu muốn kết thúc quan hệ của hai chúng ta…”
“Không đâu!”
“?”
Chu Từ Bạch đỏ tai, mím môi lại, xoay vô lăng: “Anh cũng biết mà, tinh lực của tôi tương đối tốt, cho nên… cho nên… Dù sao chỉ cần anh không muốn kết thúc, tôi sẽ không đưa ra lời đề nghị kết thúc”.
“Ồ”. Cố Ký Thanh có thể cảm giác được Chu Từ Bạch rất thích thân thể của anh, mà trừ lúc thể lực của anh không theo kịp, tất cả những điều kiện khác đều hoàn toàn phù hợp.
“Vậy thì tốt”. Cố Ký Thanh lơ đãng trả lời ba chữ, chính anh cũng không phát hiện ra trạng thái tâm lý hiện tại trong lòng mình.
Chu Từ Bạch căng thẳng, vừa lo lắng vừa cố hỏi thêm lần nữa: “Cho nên lúc anh chàng người Anh kia nói tôi là bạn trai của anh, anh không hề không vui, phải chứ?”
Cố Ký Thanh không do dự, trả lời: “Ừ, chuyện đó đối với tôi không quan trọng lắm, chỉ sợ ảnh hưởng đến cậu thôi”.
“…”
Mẹ nó chứ.
Nếu da mặt cậu dày hơn một chút, trực tiếp nhận luôn cái danh hiệu bạn trai này, Cố Ký Thanh sẽ vì quan tâm thanh danh của cậu mà cho cậu cái danh hiệu bạn trai đối ngoại, không đến mức phải lén lút như hiện tại.
Sao lúc ấy cậu lại quan tâm mặt mũi đến vậy?
Vấn đề là lúc ấy đã trình bày đủ kiểu, giờ lại lật lọng ngay, chỗ Lộ Bình còn dễ ăn nói, còn chỗ Cố Ký Thanh thì phải giải thích làm sao.
Nghĩ đến mình đã bỏ lỡ cơ hội biến thành ‘bạn trai’ của Cố Ký Thanh, lại nhớ tới vì tránh nghi ngờ mà mấy đêm nay không ăn được thịt, Chu Từ Bạch bắt đầu cảm thấy tức giận chính mình.
Cậu không nên làm một người có đạo đức.
Đã cần bạn trai còn cần mặt làm gì.
Nhưng cơ hội như thế chỉ có thể gặp không thể nào cầu, cậu không cần đạo đức không cần mặt thì cơ hội cũng chưa chắc đã thấy đâu.
Đang nghĩ tới đây, Cố Ký Thanh đã đọc tin nhắn xong, đột nhiên hỏi: “Cậu có thể đưa tôi đến ký túc xá khu Nam một chuyến được không?”
“Hả?” Chu Từ Bạch tỉnh táo lại, “Có chuyện gì sao?”
Cố Ký Thanh nói: “Tôi muốn tới tìm Hạ Sưởng Chi một chuyến”.
Anh dừng lại, giống như sợ Chu Từ Bạch nghĩ nhiều nên nhỏ giọng giải thích: “Cậu ta là lớp trưởng lớp tôi, có vài tài liệu tôi cần điền phải tìm tới cậu ta lấy mẫu”.
Trong lúc học đại học, có rất nhiều chuyện có thể thông báo trong ký túc xá.
Cố Ký Thanh rời khỏi khu ký túc xá khoa Toán, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ không tiện, hơn nữa còn có thể là do người nào đó cố tình gây nên.
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi: “Được, chúng ta đưa Chúc Chúc về nhà trước, sau đó tôi đi cùng với anh”.
Sắp xếp cho Chúc Chúc xong, lúc từ trong nhà đi ra, Cố Ký Thanh phát hiện Chu Từ Bạch đã thay sang một chiếc xe mới.
Một con Hummer rất ngầu, cả gầm xe và không gian nội thất bên trong đều cao hơn con Land Rover kia không ít.
Cố Ký Thanh nhìn về phía Chu Từ Bạch, chỉ định đơn thuần hỏi thăm sao lại đột nhiên đổi xe.
Nhưng không biết trong đầu Chu Từ Bạch nghĩ tới cái gì, mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, mở ghế phụ cho anh lên, giải thích: “Đây là món quà sinh nhật của anh tôi, vừa lúc ghế sau chiếc xe kia hơi bẩn nên tôi hẹn với cửa hàng sửa xe hôm nay tới lấy xe đi bảo dưỡng, cho nên…”
Nguyên nhân bị bẩn, lòng dạ người nào cũng hiểu rõ.
Dù Cố Ký Thanh vốn là một người lạnh nhạt cũng cảm thấy hai tai hơi nóng lên. Anh thắt đai an toàn cho mình, cúi đầu nói: “Đi thôi”.
“Ừ”. Chu Từ Bạch ít khi được trông thấy dáng vẻ xấu hổ của Cố Ký Thanh, không kiềm chế nổi, khẽ nở nụ cười, đóng cửa xe, liếc qua gương nhìn ghế sau chiếc xe mới.
Không hổ là xe quân dụng, không gian ghế sau cao rộng hơn nhiều, hẳn là không đụng đầu được đâu, mà chống nhìn trộm cũng vô cùng tốt, rất thích hợp lấy ra dùng cho phần thưởng.
Chu Từ Bạch thỏa mãn thu hồi tầm mắt lại, nội tâm mang theo căng thẳng cùng ngượng ngùng chờ mong.
Mà Cố Ký Thanh căn bản đã quên chuyện phần thưởng chỉ khẽ mím môi, cúi đầu không ngừng nhắn tin.
Rất nhanh xe đã tới ký túc xá khu Nam.
“Muốn tôi lên cùng không?” Chu Từ Bạch hỏi.
Cố Ký Thanh nói: “Không cần.”
Anh sợ loại người như Hạ Sưởng Chi sẽ không quản tình huống không quản đúng sai làm khó Chu Từ Bạch.
Anh không cần Chu Từ Bạch đi cùng để cậu phải chịu phần tổn thương này.
Thế là khi Hạ Sưởng Chi đứng bên chỗ gác cửa trông thấy Cố Ký Thanh đi xuống từ con xe không phải kẻ có tiền bình thường nào cũng mua nổi, nhăn lại hàng mày.
Hắn ta biết xe của Chu Từ Bạch, cho nên chiếc xe kia không phải của Chu Từ Bạch, Cố Ký Thanh lại dính vào một kẻ khác rồi.
Hắn nhớ lại có một lần hắn đã trông thấy Cố Ký Thanh đi vào trong một chiếc xe sang, được một người đàn ông mặc âu phục đón mời, sau đó còn từng nhìn thấy Cố Ký Thanh kề vai sát cánh vào quán bar gay với tên đó. Hắn ta lạnh mặt, hỏi Cố Ký Thanh: “Đó là ai?”
Cố Ký Thanh lạnh nhạt đáp: “Không liên quan gì tới cậu.”
“Đêm mùng một người ngủ cùng cậu là hắn?” Giọng tra hỏi của Hạ Sưởng Chi đầy phẫn nộ và đố kị khó mà kiềm chế nổi.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình không cần phải nói dối, nhưng cũng không cần phải trả lời, anh chỉ thuận miệng nói: “Mẫu đơn đăng ký chủ đề có thể đưa cho tôi được rồi chứ?”
“Cậu có thể ngủ với bất kỳ ai, tại sao không chịu ngủ với tôi? Bởi vì tôi không có tiền như chúng nó hả?!” Hạ Sưởng Chi đã mất đi toàn bộ lý trí, lời nói cực kỳ khó nghe.
Cố Ký Thanh đột nhiên nhớ tới Chu Từ Bạch, đúng là Chu Từ Bạch cũng có lòng ham muốn chiếm hữu rất lớn của sinh vật giống đực, cũng sẽ ghen tuông, cũng tức giận bởi mấy chuyện hết sức ấu trĩ, nhưng trong những gì cậu thể hiện đến tận bây giờ, cậu luôn đặt anh ở một vị trí cao hơn cậu, cậu chỉ sợ anh không lựa chọn cậu mà thôi.
Chứ không giống Hạ Sưởng Chi, trong tiềm thức hắn ta đang xem thân thể và sắc đẹp của nam nữ trẻ tuổi bọn họ thành những công cụ giao dịch vật chất.
Anh không muốn nói chuyện với Hạ Sưởng Chi thêm nữa: “Đưa mẫu cho tôi đi”.
Hạ Sưởng Chi nắm chặt mẫu đơn: “Cậu không sợ tôi kể hết những chuyện xấu này ra ngoài sao?’
Cố Ký Thanh không quan tâm: “Ừ, nếu như tôi quan tâm mấy chuyện này thì người đầu tiên có tiếng xấu chắc phải là cậu”.
Nếu như anh quan tâm đến những lời người khác nói về mình thì anh đã không để mấy tin đồn kia đồn đại lâu như vậy.
Anh đã sớm nghĩ, Hạ Sưởng Chi chỉ có cách duy nhất là tấn công vào đời sống riêng tư của anh, mà thứ anh không để ý nhất chính là mấy thứ này.
Hạ Sưởng Chi không tin trên đời này có người không quan tâm đến mặt mũi, nhưng hắn ta biết rằng, một khi Cố Ký Thanh kể chuyện hắn gạt cưới ra, hắn nhất định không thể tiếp tục sống những ngày tháng yên ổn.
Hẳn cắn răng nuốt cảm xúc trong lòng lại, đưa mẫu đơn cho Cố Ký Thanh: “Cuộc thi này là cuộc thi nhà trường rất quan tâm, nếu cậu không qua được bài thi cuối kỳ thì cũng không thể đại biểu trường đi thi được nữa, 18h tối nay gửi chủ đề, bài làm gửi lên trước 18h ngày mùng 8, bây giờ chỉ còn ba người chưa có nhóm, tôi, cậu và lão Lục”.
Cuộc thi đấu lần này mỗi nhóm có thể có từ 1 đến 3 người, thời gian chuẩn bị là ba ngày ba đêm, cần hoàn thành được mô hình, lập trình, viết luận văn, một người làm cũng được nhưng thời gian quá ngắn, mà cũng quá vất vả.
Mặc dù đây chỉ là bài thi cuối kỳ nhưng hiển nhiên khoa nghĩ thừa dịp cuối kỳ không có lớp, tất cả các môn thi khác đều tập trung từ ngày mùng 10 đến ngày 15, thế nên khoa yêu cầu toàn bộ sinh viên tham gia thi đấu coi như để luyện tập trước.
Lần thi đấu này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh sách thi đấu của trường.
Hạ Sưởng Chi biết Cố Ký Thanh quan tâm chuyện này.
Đúng là Cố Ký Thanh để ý thật.
Nhưng sáng nay những người bạn có quan hệ không tồi với anh đều nhao nhao nhắn tin tới, ai cũng tiếc nuối bảo rằng biết anh có năng lực, rất muốn anh cùng nhóm với mình, nhưng Hạ Sưởng Chi lại là lớp trưởng lớp họ, họ sợ sau này có trốn học nghỉ học hay làm sao, hắn ta nhất định sẽ báo cáo lên trên, ảnh hưởng tới điểm chuyên cần cùng điểm kiểm tra qua môn của họ.
Cố Ký Thanh không nghĩ quá nhiều.
Anh chỉ cảm thấy Chu Từ Bạch đã nói đúng.
Tình cảm đổi từ chuyện không từ chối, phần lớn những mối quan hệ như vậy không thể vượt qua thách thức của lợi ích.
Anh biết, sau khi cuộc thi kết thúc, đám bạn học kia vẫn sẽ luôn miệng gọi Tiểu Cố để tỏ lòng yêu mến anh, nhưng một khi đã có chuyện, anh lại chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.
Thế là anh thờ ơ ‘Ừ’ một tiếng: “Không sao, cậu cũng biết mà, xây dựng mô hình chuyên ngành chúng ta không chỉ liên quan đến Toán học mà còn liên quan đến năng lực của các đồng đội, chi bằng không có còn hơn, cho nên cám ơn cậu đã quan tâm, tôi cảm thấy không quá cần thiết”.
Cố Ký Thanh nói xong lập tức quay người, nhanh nhẹn gọn gàng.
Hạ Sưởng Chi – người từng tham gia thi đấu đồng đội cùng nhóm với Cố Ký Thanh hồi năm nhất đại học, kết quả vì tự hắn viết sai luận văn nên giải đặc biệt giành cho đồng đội biến thành giải nhì toàn tỉnh – đứng im tại chỗ, nghiến răng, nắm tay siết chặt, trong mắt toàn bộ đều là xấu hổ cùng giận dữ.
Nhất là khi hắn trông thấy Cố Ký Thanh đi đến bên xe mở ra ghế lái, rõ ràng anh đã cúi xuống hôn người ngồi bên ghế lái kia một cái, lửa giận trong lòng hắn cuối cùng đã thiêu đốt nốt lý trí còn sót lại.
Hẳn không tin một sinh viên năm hai như Cố Ký Thanh chỉ dùng ba ngày có thể tự mình hoàn thành một một mô hình theo chủ đề cho trước.
Hắn cũng không tin trên đời này có người không để ý đến lời ra tiếng vào cùng ánh mắt săm soi của kẻ khác.
Nắm tay của hắn đã mất đi cảm giác, cuối cùng cũng buông ra, lạnh mặt, lấy điện thoại di động chụp một tấm ảnh Cố Ký Thanh và con xe Hummer trước mặt, gửi tin nhắn đi: [Tìm hộ tôi một IP nặc danh, dán đám ảnh này lên diễn đàn, nói là đóa hoa của học viện nào đó cắm sừng hotboy một học viện khác, trèo lên giường của đại gia rồi].
Hotboy một khoa nào đó kiêm luôn chức đại gia mới được Cố Ký Thanh đột ngột mở cửa xe ra, cúi đầu hôn khẽ lên mi tâm một cái, còn đang ngây ngẩn ngẫn ngờ ngồi im tại chỗ, giống như được yêu quá sinh ra lo sợ, chưa kịp tỉnh táo lại ngay.
Cố Ký Thanh nhìn kẻ đi đôi giày Martin, mặc áo jacket đen nhánh, lái con Hummer quân dụng, tóc vuốt vuốt hết sức đẹp trai, nhìn qua vừa ngầu vừa cặn bã, nhưng lại giương ra đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, khiến cho tâm trạng đang xấu đi của anh đột nhiên bị quét sạch.
Anh thỏa mãn quay về ghế lái phụ, thắt dây an toàn, sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày tới có lẽ tôi sẽ phải thức suốt đêm, ở ký túc xá không tiện cho lắm, có thể chuyển đến nhà cậu sớm hơn mấy ngày không, tiền thuê nhà cứ tính từ hôm nay đi nhé”.
Chu Từ Bạch bị tin tức tốt nện choáng cả đầu vội vàng nói: “Đương nhiên là được, không cần tiền thuê đâu, à mà không đúng, không phải… dù sao cũng không đúng, mà sao anh phải thức mấy đêm? Còn nữa, tự dưng hôn tôi làm gì?”
Chu Từ Bạch nhanh chóng tóm được trọng điểm, nghiêm túc lạnh mặt.
Cố Ký Thanh khẽ cười, sau đó anh quay đầu đi, nhìn những vùng sáng trắng tinh của trời đông bên ngoài cửa sổ, nói với cậu rằng: “Bởi ngôi sao không bao giờ nói dối”.
Đó là câu nói chỉ Cố Ký Thanh mới hiểu.
Mặc dù Chu Từ Bạch không hiểu nhưng khi trông thấy anh cười như thế, cậu chỉ có thể thu tầm mắt lại, ngoan ngoãn lái xe dẫn anh về nhà, đồng thời nghĩ đến chuyện sau này mình phải mở miệng thế nào để hỏi xin phần thưởng.
Mà ở nơi họ không biết, một bài đăng có tiêu đề [Hot! Người đẹp nổi tiếng của một khoa nào đó một chân đạp n chiếc xe sang! Có Land Rover, có Hummer, có cả Maybach! Có ảnh chứng minh đây!] đang lặng lẽ thu hút sự quan tâm.