Chương 26: Còn định trốn bao lâu nữa?
Trên đường đi, người tài xế vui vẻ trò chuyện không ngừng.
Nếu không việc chạy quá tốc độ sẽ bị phạt thì ông ta cũng muốn mặt dày bảo Kiều Ảnh lái xe chở mình đi lòng vòng.
Ông ta nghĩ đến việc khi mình còn trẻ cũng ước mơ được đua xe.
Kiều Ảnh lướt qua khu dân cư cũ nát dưới ánh trắng sáng vằng vặc lạnh lẽo.
Hương hoa quế ngọt ngào cứ như từ phía khoảng sân xa xôi nào đó bay tới, cứ quẩn quanh mũi cô, thoang thoảng mãi không tan.
Kiểu Ảnh đến trước cửa nhà họ Kiều, cô giơ tay định đẩy cửa ra thì trong góc tối vang lên tiếng thở rất khẽ khiến cô dừng lại.
Kiểu Ảnh thản nhiên quay người về phía góc tường, nhờ ánh trăng cô nhìn thấy vết máu hôm qua ở góc tường đã bị cô dùng đất lấp lại, dường như vết máu đã bị trận mưa lớn đêm qua rửa trôi hết.
Thu lại ánh mắt, Kiểu Anh giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, xoay người về phía cô vừa đi.
Kiểu Ảnh không có đích đến, cô cứ thế đi thẳng ra ngoài, đi tầm hơn nửa giờ, sau khi xác định đã đi xa khỏi khu dân cư rồi cô mới dừng lại.
Lúc này cô đứng ở dưới chân núi phía sau nhà, nhìn xa xăm, dừng như còn có thể nhìn thấy cây quế bốn mùa trong sân nhà họ Kiều.
“Vẫn chưa chịu ra à? Còn định trốn bao lâu nữa?” Kiều Ảnh đột nhiên lên tiếng trước khung cảnh tối tắm xung quanh.
Lời nói chìm vào màn đêm dày đặc, xung quanh vẫn yên Tĩnh.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, vài bóng đen bước ra từ chỗ tối, nhìn chằm chằm vào Kiều Ảnh với ánh mắt không hề thiện cảm.
Là sát thủ át chủ bài số một thế giới, Huyết Ảnh dường như có thể lập tức nhận ra hơi thở của những người này - họ chính là nhóm người đêm đó đã truy đuổi Tân Dục Sâm.
Kiều Ảnh không khỏi cảm thấy bực bội: “Là ai phái mấy người tới đây?”
Đối phương tất nhiên đã nhận ra Kiều Ảnh không đơn giản, bọn họ đều trở nên cảnh giác.
“Cô và Tân Dục Sâm có quan hệ gì?” Có người hỏi.
“Tần Dục Sâm?” Kiều Ảnh cười nhạt nói: “Tôi và tên nhóc: nhà họ Tần đó chẳng có quan hệ gì cả.”
Thấy Kiều Ảnh phủ nhận, tên mặc áo đen đang muốn đưa ra bằng chứng đối chất với Kiều Ảnh thì chợt nghe cô chuyển chủ đề, cô khinh thường nói: “Nếu có thì phải là người có thân phận như Tân Việt Hàn kia, miễn cưỡng tôi còn có thể xem trọng.”
Giọng điệu này thực sự rất kiêu ngạo đến nỗi không ai bì nổi.
Lời nói của cô khiến mấy tên mặc áo đen đều kinh ngạc, không khỏi phán đoán xem rốt cuộc cô gái nhìn có vẻ không quyền, không thế này có quan hệ thế nào với nhà họ Tần và Tần Việt Hàn.
“Tôi hỏi các người một lần nữa, ai bảo các người tới đây, các người muốn gì ở tôi.”
Nhưng mà, người mặc đồ đen vẫn không trả lời cô.
Kiều Ảnh nhìn bọn họ với vẻ mặt bình thản: “Không nói sao? Vậy để tôi nói cho mấy người nghe.”
“Các người truy giết Tân Dục Sâm vì tư lợi, đắc tội nhà họ Tần nên bị nhà họ Tân báo thù, các người bị đồn vào đường cùng thì lại phát hiện tôi đã cứu Tân Dục Sâm nên mới tìm đến tôi. Mấy người đoán tôi và Tân Dục Sâm có quan hệ gì đặc biệt, các người nghĩ rằng có thể đưa tôi ra làm điều kiện đàm phán với nhà họ Tân, tôi nói đúng chứ?”
Mấy người áo đen nhìn nhau, sau đó sờ lên khẩu súng trong tay: “Nếu cô đã đoán ra được, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, nếu không...”
“So với việc chiến đấu theo nhóm, các người có biết tại sao tôi lại thích hành động một mình không?” Câu hỏi đột ngột không đầu không đuôi của Kiều Ảnh khiến mấy tên mặc đồ đen đều dừng lại, bọn họ không biết Kiều Ảnh muốn giở trò gì, nên bọn họ rất cẩn thận, không nói gì với cô mà chỉ cảnh giác. nhìn chăm chäm vào cô, như thể chỉ cần cô có một hành động nhỏ thì bọn họ sẽ ra tay ngay.
“Lý do rất đơn giản” Kiều Ảnh chậm rãi ngước mắt lên: “Bởi vì không có ai xứng đáng kề vai chiến đấu bên cạnh tôi: Mắt cô chợt híp lại, bóng dáng cô biến mất giống như một hồn ma. Một giây tiếp theo, cô xuất hiện ở phía sau mấy tên áo đen.
Cùng với tiếng vài thi thể ngã xuống đất, Kiều Anh đút tay vào túi, lạnh lùng dời mắt nhìn người dưới chân mình vẫn chưa chết.
Nếu không việc chạy quá tốc độ sẽ bị phạt thì ông ta cũng muốn mặt dày bảo Kiều Ảnh lái xe chở mình đi lòng vòng.
Ông ta nghĩ đến việc khi mình còn trẻ cũng ước mơ được đua xe.
Kiều Ảnh lướt qua khu dân cư cũ nát dưới ánh trắng sáng vằng vặc lạnh lẽo.
Hương hoa quế ngọt ngào cứ như từ phía khoảng sân xa xôi nào đó bay tới, cứ quẩn quanh mũi cô, thoang thoảng mãi không tan.
Kiểu Ảnh đến trước cửa nhà họ Kiều, cô giơ tay định đẩy cửa ra thì trong góc tối vang lên tiếng thở rất khẽ khiến cô dừng lại.
Kiểu Ảnh thản nhiên quay người về phía góc tường, nhờ ánh trăng cô nhìn thấy vết máu hôm qua ở góc tường đã bị cô dùng đất lấp lại, dường như vết máu đã bị trận mưa lớn đêm qua rửa trôi hết.
Thu lại ánh mắt, Kiểu Anh giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, xoay người về phía cô vừa đi.
Kiểu Ảnh không có đích đến, cô cứ thế đi thẳng ra ngoài, đi tầm hơn nửa giờ, sau khi xác định đã đi xa khỏi khu dân cư rồi cô mới dừng lại.
Lúc này cô đứng ở dưới chân núi phía sau nhà, nhìn xa xăm, dừng như còn có thể nhìn thấy cây quế bốn mùa trong sân nhà họ Kiều.
“Vẫn chưa chịu ra à? Còn định trốn bao lâu nữa?” Kiều Ảnh đột nhiên lên tiếng trước khung cảnh tối tắm xung quanh.
Lời nói chìm vào màn đêm dày đặc, xung quanh vẫn yên Tĩnh.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, vài bóng đen bước ra từ chỗ tối, nhìn chằm chằm vào Kiều Ảnh với ánh mắt không hề thiện cảm.
Là sát thủ át chủ bài số một thế giới, Huyết Ảnh dường như có thể lập tức nhận ra hơi thở của những người này - họ chính là nhóm người đêm đó đã truy đuổi Tân Dục Sâm.
Kiều Ảnh không khỏi cảm thấy bực bội: “Là ai phái mấy người tới đây?”
Đối phương tất nhiên đã nhận ra Kiều Ảnh không đơn giản, bọn họ đều trở nên cảnh giác.
“Cô và Tân Dục Sâm có quan hệ gì?” Có người hỏi.
“Tần Dục Sâm?” Kiều Ảnh cười nhạt nói: “Tôi và tên nhóc: nhà họ Tần đó chẳng có quan hệ gì cả.”
Thấy Kiều Ảnh phủ nhận, tên mặc áo đen đang muốn đưa ra bằng chứng đối chất với Kiều Ảnh thì chợt nghe cô chuyển chủ đề, cô khinh thường nói: “Nếu có thì phải là người có thân phận như Tân Việt Hàn kia, miễn cưỡng tôi còn có thể xem trọng.”
Giọng điệu này thực sự rất kiêu ngạo đến nỗi không ai bì nổi.
Lời nói của cô khiến mấy tên mặc áo đen đều kinh ngạc, không khỏi phán đoán xem rốt cuộc cô gái nhìn có vẻ không quyền, không thế này có quan hệ thế nào với nhà họ Tần và Tần Việt Hàn.
“Tôi hỏi các người một lần nữa, ai bảo các người tới đây, các người muốn gì ở tôi.”
Nhưng mà, người mặc đồ đen vẫn không trả lời cô.
Kiều Ảnh nhìn bọn họ với vẻ mặt bình thản: “Không nói sao? Vậy để tôi nói cho mấy người nghe.”
“Các người truy giết Tân Dục Sâm vì tư lợi, đắc tội nhà họ Tần nên bị nhà họ Tân báo thù, các người bị đồn vào đường cùng thì lại phát hiện tôi đã cứu Tân Dục Sâm nên mới tìm đến tôi. Mấy người đoán tôi và Tân Dục Sâm có quan hệ gì đặc biệt, các người nghĩ rằng có thể đưa tôi ra làm điều kiện đàm phán với nhà họ Tân, tôi nói đúng chứ?”
Mấy người áo đen nhìn nhau, sau đó sờ lên khẩu súng trong tay: “Nếu cô đã đoán ra được, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, nếu không...”
“So với việc chiến đấu theo nhóm, các người có biết tại sao tôi lại thích hành động một mình không?” Câu hỏi đột ngột không đầu không đuôi của Kiều Ảnh khiến mấy tên mặc đồ đen đều dừng lại, bọn họ không biết Kiều Ảnh muốn giở trò gì, nên bọn họ rất cẩn thận, không nói gì với cô mà chỉ cảnh giác. nhìn chăm chäm vào cô, như thể chỉ cần cô có một hành động nhỏ thì bọn họ sẽ ra tay ngay.
“Lý do rất đơn giản” Kiều Ảnh chậm rãi ngước mắt lên: “Bởi vì không có ai xứng đáng kề vai chiến đấu bên cạnh tôi: Mắt cô chợt híp lại, bóng dáng cô biến mất giống như một hồn ma. Một giây tiếp theo, cô xuất hiện ở phía sau mấy tên áo đen.
Cùng với tiếng vài thi thể ngã xuống đất, Kiều Anh đút tay vào túi, lạnh lùng dời mắt nhìn người dưới chân mình vẫn chưa chết.