Chương : 57
CHƯƠNG 57
Tác giả: Mị Hồn
Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum
Đại não Lãnh Dực Lăng như muốn nổ tung, bên tai thì ong ong vang lên đủ loại tiếng động, không nhìn thấy một người nào, không nghe rõ bất kỳ một âm thanh gì, tựa như một đám muỗi vo ve bên tai muốn xua cũng không hết. Y mờ mịt mở mắt nhìn bốn phía xung quanh, y không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ vì sao bản thân lại ở nơi này, một chuỗi hình ảnh chồng chéo xếp lộn lên nhau trong đầu y.
Biết bao nhiêu hình ảnh xuất hiện, theo quán tính, y giơ tay trái lên định xoa ấn huyệt thái dương. Vốn là một bàn tay thon trắng nay lại giống như một cành cây khô bị quấn băng trắng kín mít. Bàn tay y chính xác đã bị hồng quang kia chém đứt.
Lãnh Dực Lăng đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, tiếng ong ong lúc đầu không hiểu sao đã biến mất hoàn toàn, chỉ là thay vào đó lại là hàng loạt tiếng khóc mong manh, kiềm chế. Tiếng khóc đó như những thanh đao giáng xuống nội tâm y. Y cảm giác như bản thân đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
“Lăng, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hoàng Phủ Bình Hạo buông bát thuốc xuống, hươ hươ tay trước mặt y.
Lãnh Dực Lăng nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Bình Hạo một lúc mới nhận ra hắn là ai. Sau đó, y lại gục đầu cố suy nghĩ cho tới tận lúc nhớ được một việc vô cùng quan trọng…
“Dạ nhi đâu? Dạ nhi làm sao rồi?”
Lãnh Dực lăng cơ hồ nhảy dựng lên, túm chặt lấy cổ áo của Hoàng Phủ Bình Hạo hỏi.
Hoàng Phủ Bình Hạo cau mày tức giận, đáng ghét, vì sao y vẫn nhớ được, chẳng lẽ thuốc ta cho y uống không thể lấy hết ký ức của y sao?
Bất quá, rất nhanh, Hoàng Phủ Bình Hạo liền trưng ra bộ dạng thực thương tâm, ảm đạm nói: “Đó là vực sâu vạn trượng, hắn ngã xuống, chỉ có một kết cục… thi cốt không toàn.”
“Không có khả năng, không có khả năng, ta… bây giờ ta sẽ đi tìm Dạ nhi.”
Hoàng Phủ Bình Hạo giơ tay túm Lãnh Dực Lăng đang muốn lao ra khỏi giường. Từ phía sau, hắn giơ chuôi kiếm lên định đánh vào sau gáy Lãnh Dực Lăng để y bất tỉnh, nhưng chớp mắt liền bị một tầng kết giới màu bạc đánh bật ngược đoản kiếm trong tay. Hoàng Phủ Bình Hạo chau mi, nghiến răng phun ra vài tiếng: “Quỷ tha ma bắt nhà ngươi.”
“Buông.” Lãnh Dực Lăng rống giận kêu lên, tựa như một con sư tử rít gào. Trong lòng y lúc này chỉ còn nghĩ đến thân thể gầy yếu hư nhược đã rơi xuống vực thẳm kia. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, y nhất định phải tìm bằng được hắn, Dạ nhi của y.
“Ngươi nhìn cho kỹ đi.” Hoàng Phủ Bình Hạo giơ bàn tay trái quấn băng kín mít của Lãnh Dực Lăng lên, “Hắn nhẫn tâm chém đứt tay ngươi, ngươi vì sao còn phải lưu luyến si mê hắn.”
Lãnh Dực Lăng vùng ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình. Vì sao y lại cảm thấy Hoàng Phủ Bình Hạo trước mắt xa lạ đến nhường này. Y loáng thoáng có thể nhìn thấy hắn rất căm ghét Hoàng Tự Thủy.
“Hắn nhất định là không cố ý.”
Lãnh Dực Lăng tựa hồ mất đi ý thức về thời gian, lúc này, trong mắt y chỉ chứa sự kích động, đau lòng và tự trách tích tụ vào tạo nên nhũng giọt lệ trong suốt chói lóa dưới ánh mặt trời.
Hoàng Phủ Bình Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nhất định phải đi sao?”
“Đương nhiên.”
Hoàng Phủ Bình Hạo cúi đầu, một dòng lưu hải bao trùm ánh mắt hắn.
“Lăng, ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi. Để được ở bên cạnh ngươi, ta không tiếc bất cứ giá nào. Ta đánh đổi mọi thứ để khiến ngươi có thể nhìn ta nhiều hơn. Vì ngươi, ta không từ bỏ bất cứ cách nào. Ngươi còn nhớ Lâm Tố chứ? Nàng chính là mẫu thân của Hoàng Tự Thủy. Chính ta đã sai thuộc hạ báo tin cho ngươi về nàng. Ngươi mặc dù không yêu nàng, nhưng lại luôn để ý đến tình thân. Ta không cho phép ngươi đối với bất luận kẻ nào có cảm tình khác.”
“Chỉ là, ngươi lại đi yêu con trai của nàng, hừ, thật đáng buồn cười, sẽ không phải âm hồn của nàng trở lại trả thù ta đấy chứ? Chính vì vậy, ta đã phải dùng Phong Linh tới phá hoại quan hệ của hai ngươi. Kết quả, ả ta thành công. Còn vì sao ả ta phải chết ư? Chính vì lòng tham không nên tồn tại tư tâm muốn có được ngươi. Không thể tha thứ, ta đã cho người mai phục ở lễ đường, thừa dịp các ngươi chuẩn bị bái đường mà ra tay giết ả diệt trừ sâu bọ.”
“Nàng là do ngươi giết?” Lãnh Dực Lăng kinh ngạc hỏi.
Hoàng Phủ Bình Hạo ngoan độc cười, “Đúng! Bởi vì ta phải giết hết tất cả những kẻ muốn đoạt ngươi đi từ tay ta. Nhưng, Hoàng Tự Thủy, hắn là người tồn tại lâu nhất, là một kẻ vô cùng khó đối phó.”
“Nếu vậy, sở dĩ Dạ nhi bị rơi xuống vực, đều là do ngươi?”
Lãnh Dực lăng đột nhiên cảm thấy bản thân y một chút cũng không thể hiểu được con người thực sự của Hoàng Phủ Bình Hạo, cứ như y với hắn là hai người hoàn toàn xa lạ.
“Đúng,” Hoàng Phủ Bình Hạo nhìn thẳng vào Lãnh Dực Lăng: “Ngươi còn nhớ hay không, lúc trước ta đi vào thư phòng ngươi có mang đến lô hương…”
Cả người Lãnh Dực Lăng chấn động, đúng rồi, vấn đề chính xác từ loại Tử Đàn hương kia. Nếu nói Tử Lân hương có tác dụng an thai thì Tử Đàn hương có công dụng đề khí dưỡng thần rất tốt. Hai loại hương này nếu để riêng ra đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu dùng cùng lúc thì người đó sẽ bị khống chế tâm trí tạm thời.
Lãnh Dực Lăng cả ngày luôn ở bên cạnh Hoàng Tự Thủy, tự nhiên hít phải không ít Tử Lân hương, cho nên sau khi bị Hoàng Phủ Bình Hạo cho ngửi Tử Đàn hương, y liền bị hắn khống chế và gây ra hàng loạt thảm cảnh giữa hai người sau này.
“Đã rõ hết chưa?”
Hoàng Phủ Bình Hạo từ từ nhấp một ngụm trà. Hắn vốn cũng không muốn mất nhiều khí lực như vậy, nhưng để kế hoạch thành công cũng chỉ có thể làm thế. Thứ nhất bởi vì Lãnh Dực Lăng rất am hiểu y dược, nếu hắn không chia nhỏ các bước chỉ e Lãnh Dực Lăng sớm phát hiện. Thứ hai, nếu hắn dùng thuật khống chế người tất nhiên sẽ bị Hoàng Tự Thủy nhìn ra. Thứ ba, chính là kết giới bảo vệ của Lãnh Dực Lăng rất lợi hại, hắn muốn hạ thủ cũng rất khó khăn. Như vậy, chỉ có thể làm từng bước mà thôi!
“Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”
“Ta muốn có ngươi, chỉ như vậy mà thôi.”
Lãnh Dực Lăng cười lạnh, “Không có khả năng.”
“Vậy sao?”
Hoàng Phủ Bình Hạo không lấy làm kinh ngạc khi nhận được câu trả lời này, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, phất tay một cái, trong phòng liền dựng lên bốn bức bình phong màu tím.
Lãnh Dực Lăng kinh ngạc thầm nghĩ, Hoàng Phủ Bình Hạo cũng có pháp thuật?
“Ta cũng không vội chờ ngươi đáp ứng, ngươi cứ từ từ sống tại đây đi. Coi như ta không thể chiếm được lòng của ngươi thì ít nhất cũng không để người khác có được ngươi.”
Hoàng Phủ Bình Hạo xoay người bước đi, lưu lại một Lãnh Dực Lăng chán nản ngồi sụp dưới đất. Bị bốn bức bình phong ngăn cản, y căn bản không thể thoát ra ngoài được, chưa nói gì là đi tìm Hoàng Tự Thủy, Dạ nhi, ngươi còn sống hay đã chết?
“Chát!” Lãnh Dực Lăng tát mạnh vào mặt mình một cái để xua đuổi ý nghĩ xúi quẩy kia đi, Dạ nhi, Dạ nhi của ta nhất định không có việc gì.
Cont…