Chương : 27
Vì ngồi lâu trong xe ngựa nên Thất Dạ cảm thấy tay chân có phần tù túng nên vừa đặt chân xuống xe hắn đã vươn tay vươn chân vô cùng thoải mái.
Thất Dạ ngay lập tức bị nơi đây hấp dẫn. Toàn bộ nhà cửa ở đây đều được dựng lên từ trúc, phía trên cửa chính được đặt một tấm biển lớn đề ba chữ ‘Vân Thư trang’ sáng ngời. Vân Thư trang được đặt trên sườn núi, bao quanh bốn phía đều là cây xanh tươi tốt, chim hót vang trời cùng hoa thơm dịu nhẹ.
Đây là điều bất ngờ phụ thân dành cho ta sao? Thất Dạ cảm thấy rất thích nơi này. Ở đây hắn có thể thoát khỏi cái nắng hè gay gắt buổi ban trưa, tận hưởng cái không khí mát mẻ thoáng mát khi trăng lên.
Lãnh Dực Lăng nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Thất Dạ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Lãnh Dực Lăng nắm tay Thất Dạ đi vào sơn trang. Bên trong gia nô đã sớm đứng nghiêm hai bên chờ đợi, mỗi người đều cúi thấp đầu, thái độ thập phần kính cẩn.
Mặc dù quy mô sơn trang này không lớn lắm, nhưng toàn bộ kiến trúc nơi đây đều dùng trúc dựng thành, xanh tươi một màu khiến tư tâm người ta sinh ra một cảm giác thoải mái. Được hít thở bầu không khí trong lành thoang thoảng mùi trúc xanh, Thất Dạ thích thú vô cùng.
Theo Lãnh Dực Lăng vào phòng ngủ, Thất Dạ liền bị một cái ao nhỏ phía sau gian phòng hấp dẫn. Nước trong ao đều được dẫn từ đỉnh núi xuống, trong suốt thấy được cả đáy, thậm chí còn nhìn thấy cả những chú cá đo đỏ bơi qua bơi lại dưới đáy ao.
Chứng kiến bộ dạng trẻ con đó của Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng nhận thấy thật đúng đắn khi quyết định đưa hắn tới đây. Trước kia y chỉ biết hắn rất lãnh tĩnh, chín chắn hơn tuổi. Y thực không ngờ nguyên lai hắn cũng có bộ dạng của tiểu hài tử tinh nghịch.
Lãnh Dực lăng cúi người, hạ một nụ hôn lên khuôn mặt phấn nộn của Thất Dạ đang ngơ ngẩn nhìn đàn cá chơi đùa, “Dạ nhi thích chứ?”
“Dạ, rất thích, rất thích.”
“Vậy có phải Dạ nhi nên tặng phụ thân một phần thưởng không đây?”
“Phụ thân muốn được tặng gì?”
Lãnh Dực Lăng điểm nhẹ lên môi mình, khẽ nở một nụ cười tà mị làm cho hai má phấn nộn của Thất Dạ đỏ ửng lên. Nhưng dù vậy, Thất Dạ vẫn kiễng chân chạm nhẹ lên môi Lãnh Dực Lăng.
“Phụ thân, Dạ nhi nghe nói, ở đỉnh núi xem mặt trời mọc là đẹp nhất, sáng mai chúng ta đi ngắm mặt trời mọc được không?”
“Ừ, Dạ nhi muốn thế nào cũng được.”
“Dạ nhi biết phụ thân là tốt nhất mà.”
Bởi vì vui sướng nên trong mắt Thất Dạ lại càng toát ra một thứ ánh sáng thần kỳ.
Lãnh Dực Lăng ôm Thất Dạ vào ngực, sủng nịnh mà xoa cái đầu nhỏ của hắn, thật sự rất dễ để thỏa mãn tiểu bảo bối a~, ta còn muốn sủng con hơn nữa, hơn hơn nữa…
*****
Bầu trời còn chưa sáng hẳn, Thất dạ đã sớm lôi kéo Lãnh Dực Lăng lên núi xem mặt trời mọc.
Sơn cốc tĩnh lặng lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, mặt trời sau khe núi dần dần lộ diện. Những tia ánh sáng đầu tiên xuyên qua từng đám mây trắng làm ửng hồng cả một khoảng trời. Sương mù dần tan, có thể trông được một số cảnh tượng xa xa. Mặt trời xuất hiện báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Chim muông trong rừng cũng bắt đầu cất vang tiếng hót, chao liệng uyển chuyển trên không trung.
Thất Dạ ngồi đó ngắm nhìn mặt trời tĩnh lặng. Trên người hắn sớm đã được mặt trời ưu ái khoác cho một lớp áo đỏ hồng khiến Lãnh Dực Lăng ngồi bên cạnh rơi vào mê võng. Kìm lòng không được, Lãnh Dực Lăng liền hôn lên đôi môi trơn mềm của Thất Dạ.
Trải qua mấy ngày nay, đối với việc hôn môi này Thất Dạ đã luyện mãi thành quen.
Dường như còn chưa thỏa mãn, dục vọng ẩn sâu trong lòng Lãnh Dực Lăng nổi dậy, khiến y không thể kiềm chế được. Có phần thô bạo mút lấy cánh môi đã sớm sưng đỏ của tiểu bảo bối. Y cảm thấy như được nếm quế hoa thượng đẳng, thơm ngọt làm mụ mị lòng người.
Ngay đến cả Thất Dạ cũng bị kéo sâu vào những nụ hôn triền miên của hai người.
Xiêm y trượt xuống lộ hẳn một bên vai gầy nhỏ trắng nộn. Lãnh Dực Lăng cơ hồ đã mất đi hoàn toàn lý trí. Nhưng y vẫn còn nhớ một điều, y không muốn làm bảo bối của y phải sợ hãi.
Thiên không nguyên bản trong xanh cao vời vợi, không hiểu sao lại dần xẩm tối lại. Trong không khí đột nhiên xuất hiện những luồng khí khác thường khiến Thất Dạ không khỏi giật mình đề cao cảnh giác.
Đột nhiên có vài bóng đen bay qua người bọn họ, đứng thẳng trên thảm cỏ.
Thất Dạ bình tĩnh đánh giá những người lạ này. Bọn họ trên người đều khoác một cái áo tơi màu đen, nhìn không rõ mặt mũi, trong tay đều cầm lưỡi hái.
Không, không phải người, là quỷ. Nhưng sao giữa ban ngày lại có quỷ thế này? Không kịp nghĩ ngợi thêm nữa, Thất Dạ đứng chắn trước người Lãnh Dực Lăng, phụ thân là phàm nhân, không thể đánh lại được quỷ. Hơn nữa mục tiêu của bọn chúng là ta, là linh khí trên người ta đã dẫn bọn họ tới.
Lãnh Dực Lăng vô cùng tức giận, hai mắt ban nãy còn mơ hồ bởi dục vong nay đã chuyển đen một màu, rõ ràng là sắp thực hiện được, thế nhưng… thế nhưng lại bị mấy tên kì quái này hất đổ. Bọn người đáng chết, không thể tha thứ được.
Đẩy Thất Dạ qua một bên, Lãnh Dực Lăng lập tức rút hắc nhuyễn kiếm bên hông ra. Không để Thất Dạ kịp lên tiếng ngăn cản, Lãnh Dực Lăng đã lao tới mấy tên trời đánh kia mà liên tục huy kiếm.
“Phụ thân…..”
Thất Dạ đang muốn lên tiếng cảnh báo bọn chúng không phải người thường, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị cảnh tượng trước mắt chặn lại, phụ thân… phụ thân lại có thể dùng kiếm chém được bọn quỷ đó sao? Là ta hoa mắt ư? Phụ thân rõ rang là phàm nhân, như thế nào lại có thể dùng kiếm thường chém chết ma quỷ? Cho dù trên người phụ thân có ít linh khí từ ta truyền sang nhưng cũng không thể lợi hại được đến như vậy chứ? Mấy tên kia nhìn qua cũng biết rất lợi hại, chỉ e ngay bản thân ta cũng không phải là đối thủ…
Hiên tại, cả người Lãnh Dực Lăng đều tỏa ra âm khí nặng nề đến đáng sợ. Ngay cả Thất Dạ cũng bị cái khí thế đó áp đảo mà không tiến lại gần.
Thất Dạ không phải sợ hãi không dám đến gần, mà linh tính mách bảo hắn không nên tiến lại.
Đám quỷ bị chặt làm đôi liền hóa thành những đám khói đen mờ ảo rồi biến mất.
Lãnh Dực Lăng hừ một tiếng, hậm hực trong lòng, nhanh như vậy mà đã chết, mấy người này thật đúng là kỳ quái, có phải đã dùng loại cổ dược nào đó hay không nhỉ, chết rồi mà có thể hóa thành khói đen, một hạt bụi cũng không lưu lại.
Đi đến bên cạnh Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng đưa tay chỉnh lại xiêm y xộc xệch cho tiểu bảo bối, ôi~ lại không thể tiếp tục thực hiện được nữa, không biết đến lúc nào mới có cơ hội khác đây…
Lúc này, Lãnh Dực Lăng mới để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Thất Dạ, vội sốt sắng gọi: “Dạ nhi?”
Thất Dạ sau cùng cũng lấy lại tinh thần, “Phụ thân!”
“Dạ nhi có bị thương ở đâu không?”
“Dạ…? Không….. không có.”
“Không có là tốt rồi.”
Lãnh Dực Lăng yên lòng vỗ về Thất Dạ, xem ra Dạ nhi vừa bị hành động của ta dọa sợ. Ta cũng thật là, vừa nãy lý trí để đi đâu mà có thể hành động làm tiểu bảo bối sợ hãi đến vậy chứ.
Thất Dạ dựa người vào ngực Lãnh Dực Lăng, gắt gao túm chặt lấy vạt áo trước của y. Ánh mắt mới rồi còn sợ hãi Lãnh Dực Lăng nay đã biến mất hoàn toàn. Hắn chỉ muốn ôm chặt lấy phụ thân mình, thật chặt như thể không bao giờ muốn tách ra nữa.
Cont…