Chương 74
Quân Linh Nhi đáp.
Tần Lam cử động ánh nhìn, Quân Linh Nhi và Lục Trúc không hiểu nhưng mà nàng hiểu được, cái gọi là dư luận.
Lời bình luận của hai vị tiểu thư Quân gia vẫn luôn không được tốt. Khương Vân Nhi này đang ở trong phòng bao, chỉ cần nguyên cả buổi tối nàng ta không bước ra, vậy thì việc Quân Linh Nhi tiếp nhận nhiều ánh mắt chán ghét từ bốn hướng càng lúc càng nhiều. Cách mà các thế gia quý nữ thường hay dùng.
Chính lúc Quân Linh Nhi càng ngày càng không thể chịu được cơn phiền trong người, chuẩn bị bước tới lầu hai tìm, tấm màn che tại lầu hai bị vén lên, một người thiếu nữ mặc trên người váy ren màu vàng cùng với nha hoàn bước đi ra ngoài.
Khương Vân Nhi có tuổi tác không lớn, cũng chỉ có dáng vẻ của người tầm mười tám tuổi thôi, dáng mạo xinh xắn, chỉ là ánh mắt có sự lãnh đạm, khoảng hàng mi mắt có chút cao ngạo, có cảm giác cao cao tại thượng.
Nàng ta bước ra, đứng tại hành lang, ánh mắt ngưng đọng lại trên cơ thể của Quân Linh Nhi, dường như dừng lại một hồi, lại mở miệng ra nói: “Quân nhị tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, ngươi hà cớ gì mà ở tại đây hò hét kêu gọi như vậy?”
Quân Linh Nhi nhìn thấy Khương Vân Nhi bước ra trong thời khắc đó, ánh mắt liền thay đổi, toàn thân xung quanh đều nổi lên cơn tức giận vô cùng: “Giỏi lắm một kẻ không thù không oán Khương Vân Nhi, nửa tháng trước tại Vân Trang Các, ngươi cùng với đường tỷ ta phát sinh xung đột, hại tỷ ấy đến ngọc thất Hoàng gia, kết quả là đắc tội với Huyền vương gia, xém nữa là mất đi tính mạng, sự việc này ngươi có thừa nhận hay không?”
Quân Linh Nhi nghiêm nghị đáp lời.Quả thực trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Đám người vốn dĩ chính là hiếu kỳ muốn biết hà cớ gì mà Quân gia nhị tiểu thư lại mang dáng vẻ hung dữ đấy đi tìm Khương nhị tiểu thư. Thật không ngờ chính là nghe thấy câu nói như vậy.
Vì vậy, Quân nhị tiểu thư là vì thay đường tỷ của mình mà đến đây báo thù rửa hận sao?
Ngọc thất hoàng gia có chuyện gì? Tất nhiên là chuyện Quân gia đại tiểu thư nhìn trộm Huyền vương đi tắm, bị một cái chưởng mà đánh gần mất đi nửa tính mạng rồi.
Hơn nữa, chuyện này sao lại còn liên quan đến Khương gia đại tiểu thư cơ chứ?
Trời ạ, đúng thực là một tin động trời, đám người ngay cả bánh điểm tâm cũng không muốn ăn nữa rồi, tai ai nấy đều vểnh lên thật cao để hóng chuyện.
Lại không ngờ, chỉ nghe thấy Khương Vân Nhi đáp lại: “Quân nhị tiểu thư, ta nghe không hiểu nàng đang nói gì, ta với cô chỉ là quan hệ bình thường, không biết cô hà cớ gì lại vu oan hãm hại ta, Huyền vương là thân phận cao quý, cao cao tại thượng, há chỉ có thể tùy ý mà phân hàng được sao?
Khương Vân Nhi nói lời vừa đúng đó gọi là danh chính ngôn thuận, có thể khiến cho Quân Linh Nhi tức cả người như muốn nổ tung.
“Được cho người Khương Vân Nhi, lần này người có ý định phủ hết mà không thừa nhận? Được, ngươi không thừa nhận đúng không. Vậy bổn cô nương chính là đánh cho đến khi ngươi thừa nhận thì thôi, hại đường tỷ của ta, người muốn thoát khỏi nạn một cách toàn thây, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu nha.”
Ánh mắt có lửa đang hứng cháy của Quân Linh Nhi, cả người đều muốn nổ tung ra rồi, chiếc roi dài trong tay phất liền một nhát, nâng chân lên bước ào về phía trước lầu.
Tần Lam nhìn thấy cảnh tượng này, thở nhẹ dài một hơi. Đây là sự việc có thể được hình dung trước, khi bước vào trà quán thì nàng đã sớm dự đoán ra khoảnh khắc này rồi. Khương Vân Nhi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Một khi thừa nhận, vậy thì sẽ đắc tội với hai thế lực lớn chính là phủ tướng quân lẫn phủ Huyền vương.
Tần Lam định ra tay, chính là muốn làm giảm đi ngọn lửa giận đang dâng trào, Quân Linh Nhi chuẩn bị xông lên tầng hai.....
Thì tại thời điểm này, có cánh tay của căn phòng nhỏ được bao trọn ở phía sau Khương Vân Nhi có tâm màn được vén lên, bóng hình nhanh chóng bước ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Âm thanh trầm ấm, giọng thấp êm tai.
Tần Lam nhìn ngước mặt lên, vừa nhìn lên đã thấy một bóng dáng của một nam tử xuất hiện, chỉ cảm thấy ung ung đầu một tí, vốn chỉ bàn tay đang kéo về phía của Quân Linh Nhi bất ngờ rơi xuống. Sau đó một khoảng không gian đem cảm giác đau nhức như có một thứ sắc bén đâm vào trong tim, đau đến tứ chi tàn phế.
Thậm chí với chuyện có gì đó đâm vào trong khoang mắt, vừa đau vừa rát.
Người đó....
Cả người khoác lên trang mục màu xanh lam, vùng eo được thắt bởi dây đai màu nhạt, mặc trên đôi giày quan màu đen có thêu họa tiết thêu bằng dây bạc. Xem ra rất là phong độ, so với trong cách suy nghĩ của nàng thì càng thêm phần tuấn tú lẫn thanh khiết.
Dung mạo vẫn như vậy mà anh tú, màu da trắng, hàng lông mi dài, thấp thoáng dưới đôi mắt đen tuyền, sóng mũi cao thẳng, dáng môi tuyệt đẹp, khuôn má gọn gàng, góc miệng mang theo ánh cười ấm áp, thật ra dáng là một quân tử.
Lục hoàng tử, Tiêu Thành Vũ.
Là vị hôn phu trước của nàng.
Tần Lam cử động ánh nhìn, Quân Linh Nhi và Lục Trúc không hiểu nhưng mà nàng hiểu được, cái gọi là dư luận.
Lời bình luận của hai vị tiểu thư Quân gia vẫn luôn không được tốt. Khương Vân Nhi này đang ở trong phòng bao, chỉ cần nguyên cả buổi tối nàng ta không bước ra, vậy thì việc Quân Linh Nhi tiếp nhận nhiều ánh mắt chán ghét từ bốn hướng càng lúc càng nhiều. Cách mà các thế gia quý nữ thường hay dùng.
Chính lúc Quân Linh Nhi càng ngày càng không thể chịu được cơn phiền trong người, chuẩn bị bước tới lầu hai tìm, tấm màn che tại lầu hai bị vén lên, một người thiếu nữ mặc trên người váy ren màu vàng cùng với nha hoàn bước đi ra ngoài.
Khương Vân Nhi có tuổi tác không lớn, cũng chỉ có dáng vẻ của người tầm mười tám tuổi thôi, dáng mạo xinh xắn, chỉ là ánh mắt có sự lãnh đạm, khoảng hàng mi mắt có chút cao ngạo, có cảm giác cao cao tại thượng.
Nàng ta bước ra, đứng tại hành lang, ánh mắt ngưng đọng lại trên cơ thể của Quân Linh Nhi, dường như dừng lại một hồi, lại mở miệng ra nói: “Quân nhị tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, ngươi hà cớ gì mà ở tại đây hò hét kêu gọi như vậy?”
Quân Linh Nhi nhìn thấy Khương Vân Nhi bước ra trong thời khắc đó, ánh mắt liền thay đổi, toàn thân xung quanh đều nổi lên cơn tức giận vô cùng: “Giỏi lắm một kẻ không thù không oán Khương Vân Nhi, nửa tháng trước tại Vân Trang Các, ngươi cùng với đường tỷ ta phát sinh xung đột, hại tỷ ấy đến ngọc thất Hoàng gia, kết quả là đắc tội với Huyền vương gia, xém nữa là mất đi tính mạng, sự việc này ngươi có thừa nhận hay không?”
Quân Linh Nhi nghiêm nghị đáp lời.Quả thực trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Đám người vốn dĩ chính là hiếu kỳ muốn biết hà cớ gì mà Quân gia nhị tiểu thư lại mang dáng vẻ hung dữ đấy đi tìm Khương nhị tiểu thư. Thật không ngờ chính là nghe thấy câu nói như vậy.
Vì vậy, Quân nhị tiểu thư là vì thay đường tỷ của mình mà đến đây báo thù rửa hận sao?
Ngọc thất hoàng gia có chuyện gì? Tất nhiên là chuyện Quân gia đại tiểu thư nhìn trộm Huyền vương đi tắm, bị một cái chưởng mà đánh gần mất đi nửa tính mạng rồi.
Hơn nữa, chuyện này sao lại còn liên quan đến Khương gia đại tiểu thư cơ chứ?
Trời ạ, đúng thực là một tin động trời, đám người ngay cả bánh điểm tâm cũng không muốn ăn nữa rồi, tai ai nấy đều vểnh lên thật cao để hóng chuyện.
Lại không ngờ, chỉ nghe thấy Khương Vân Nhi đáp lại: “Quân nhị tiểu thư, ta nghe không hiểu nàng đang nói gì, ta với cô chỉ là quan hệ bình thường, không biết cô hà cớ gì lại vu oan hãm hại ta, Huyền vương là thân phận cao quý, cao cao tại thượng, há chỉ có thể tùy ý mà phân hàng được sao?
Khương Vân Nhi nói lời vừa đúng đó gọi là danh chính ngôn thuận, có thể khiến cho Quân Linh Nhi tức cả người như muốn nổ tung.
“Được cho người Khương Vân Nhi, lần này người có ý định phủ hết mà không thừa nhận? Được, ngươi không thừa nhận đúng không. Vậy bổn cô nương chính là đánh cho đến khi ngươi thừa nhận thì thôi, hại đường tỷ của ta, người muốn thoát khỏi nạn một cách toàn thây, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu nha.”
Ánh mắt có lửa đang hứng cháy của Quân Linh Nhi, cả người đều muốn nổ tung ra rồi, chiếc roi dài trong tay phất liền một nhát, nâng chân lên bước ào về phía trước lầu.
Tần Lam nhìn thấy cảnh tượng này, thở nhẹ dài một hơi. Đây là sự việc có thể được hình dung trước, khi bước vào trà quán thì nàng đã sớm dự đoán ra khoảnh khắc này rồi. Khương Vân Nhi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Một khi thừa nhận, vậy thì sẽ đắc tội với hai thế lực lớn chính là phủ tướng quân lẫn phủ Huyền vương.
Tần Lam định ra tay, chính là muốn làm giảm đi ngọn lửa giận đang dâng trào, Quân Linh Nhi chuẩn bị xông lên tầng hai.....
Thì tại thời điểm này, có cánh tay của căn phòng nhỏ được bao trọn ở phía sau Khương Vân Nhi có tâm màn được vén lên, bóng hình nhanh chóng bước ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Âm thanh trầm ấm, giọng thấp êm tai.
Tần Lam nhìn ngước mặt lên, vừa nhìn lên đã thấy một bóng dáng của một nam tử xuất hiện, chỉ cảm thấy ung ung đầu một tí, vốn chỉ bàn tay đang kéo về phía của Quân Linh Nhi bất ngờ rơi xuống. Sau đó một khoảng không gian đem cảm giác đau nhức như có một thứ sắc bén đâm vào trong tim, đau đến tứ chi tàn phế.
Thậm chí với chuyện có gì đó đâm vào trong khoang mắt, vừa đau vừa rát.
Người đó....
Cả người khoác lên trang mục màu xanh lam, vùng eo được thắt bởi dây đai màu nhạt, mặc trên đôi giày quan màu đen có thêu họa tiết thêu bằng dây bạc. Xem ra rất là phong độ, so với trong cách suy nghĩ của nàng thì càng thêm phần tuấn tú lẫn thanh khiết.
Dung mạo vẫn như vậy mà anh tú, màu da trắng, hàng lông mi dài, thấp thoáng dưới đôi mắt đen tuyền, sóng mũi cao thẳng, dáng môi tuyệt đẹp, khuôn má gọn gàng, góc miệng mang theo ánh cười ấm áp, thật ra dáng là một quân tử.
Lục hoàng tử, Tiêu Thành Vũ.
Là vị hôn phu trước của nàng.