Chương 70
Quận chúa Vinh Hoa lần này nhìn thấy Tần Lam càng lúc càng thấy hài lòng, tiểu bá vương nhà bọn họ vẫn chưa có người có thể khống chế nổi: “Ngươi nhìn xem từ lúc tỉnh dậy đến giờ quay ra biết giở bao nhiêu trò rồi, ngay cả lão Phùng đều bị mắng đến mức bước ra khỏi phòng. Nhưng người lại nhìn thêm kìa, nha đầu Quân gia chỉ ra một chiêu, trước sau một tách trà, châm cứu rồi, uống thuốc rồi, liền làm cho thằng nhóc ngoan ngoãn lại ngay.”
“Không sao đâu, nếu Tạ thế tử vẫn là không muốn uống thuốc, người cứ gọi cháu, cháu tới châm cứu cho đệ ấy.”
Hai người hợp ý đều không nhắc đến thân phận của Tần Lam Quân gia đại tiểu thư.
“Ta uống mà, ai nói ta không uống đâu? Ta nói cho ngươi biết người phụ nữ xấu xa kia, người tốt nhất tận hưởng mấy ngày này tiểu gia ta không thể xuống giường, lo mà dọn dẹp lại tay nải chạy mất dép đi, bằng không đợi tiểu gia ta khỏi rồi thì người chết chắc!”
Tạ Chi Quang đưa ra lời uy hiếp.
Tần Lam hầu như không đem lời nói ngang tàn kia của Tạ Chi Quang rót vào tai, trong mắt nàng thì hiện tại Tạ Chi Quang chỉ là một con hổ giấy bị điều khiển bởi con rối mà thôi.
“Khang thân vương gia, Thân vương phi, cháu xin phép cáo lui.”
Tần Lam hướng về Tiêu Chính và quận chúa Vinh Hoa gật nhẹ đầu.
Ngay lúc đấy cũng cúi đầu hướng về của Tiêu Phong Hàn.
Tuy nhiên đến cuối cùng thì hai người vẫn đều không nói một lời, nhưng nghĩ đến việc ngày hôm qua, Tiêu Phong Hàn sai người đem dược liệu đến để giải độc cho Quân Linh Nhi, nàng cũng nên nói lên một tiếng cảm ơn.
Cũng không quay sang nhìn thử Tiêu Phong Hàn có phản ứng gì, liền nhấc chân bước ra khỏi căn phòng.
“Phùng lão, sau khi kim châm cứu xong được khoảng một chén trà pha, người có thể rút nó ra được rồi.”Lúc đi, Tần Lam quay sang lão Phùng nói.
Ngay lúc này, mấy người đã đi khỏi căn phòng rồi, bước vào sân vườn.
Lão Phùng xoa vút lấy chùm râu gật đầu: “Được, tốt lắm.”
“Phi Yến nha đầu, giờ này sắp đến trưa rồi, không cần ở lại đây để dùng bữa trưa đi chứ.”
Quận chúa Vinh Hoa đề nghị.
Tần Lam lắc đầu từ chối: “Dạ không ạ, trên phủ còn có khách quý đến, cũng không tiện cho lắm ạ.”
Khách quý ám chỉ chính là Tiêu Phong Hàn rồi.
Nói một câu như vậy, tất nhiên quận chúa Vinh Hoa đã hiểu rồi.
Chỉ có thể tiếc nuối mà gật nhẹ đầu, bà ta còn muốn Quân gia nha đầu nói chuyện với nhau.
Tần Lam cáo biệt vài người rồi liền bước ra khỏi phủ.
Phía sau lão Phùng nhìn thấy bóng dáng lưng của Tần Lam, đó là gương mặt thể hiện sự yêu thích: “Lão phu xem Quân gia tiểu nha đầu này thật là thuận mắt quá đi. Tính cách điềm tĩnh đàm nhiên, gặp chuyện không bị rối loạn, nội tâm lương thiện và lại hiểu chuyện, thật là đứa trẻ ngoan mà. Người bên ngoài đều hiểu lầm nha đầu Quân gia đó rồi. Sai là đem trân châu đi mồi cá... đúng rồi, ta nhớ không nhầm thì Quân nha đầu vẫn chưa có định hôn, xem ra là tới thời điểm khiến cho thằng cháu bất hiếu tìm về nhà rồi.”
Lão Phùng bên nói bên xoa lấy chùm râu trắng của mình, đôi mắt thần sắc sáng ngời, hiện rõ đang tính toán chuyện gì.
Bên này quận chúa Vinh Hoa nghe thấy lời của lão Phùng, truyền đến được đưa đến não, trên khuôn mặt khoan thai liền xuất hiện sắc thái không tán đồng: “Phùng lão, ông cứ tính từ từ, nếu như ta nhớ không nhầm, thì đứa cháu nội của ông năm nay hai mươi lăm,mươi sáu rồi nhỉ? Càng là bởi vì không muốn bị hôn phối nên bị đuổi ra khỏi nhà nhiều năm rồi chăng, nhưng Quân gia tiểu nha đầu kia mới nhiêu tuổi, mười bảy, mười tám tuổi. Hai người có số tuổi chênh lệch quá lớn, không có điểm chung, cuối cùng bổn vương phi Phi Yến
nha đầu với Quang nhi rất hợp nhau, tuổi tác cũng không chêch lệch nhau mấy, lại là nam tài nữ tú...”
Lão Phùng nghe xong câu nói của Khang thân vương phi, người ngây ra và đã hiểu được ý rồi, này thì đã chú ý đến Quân gia tiểu nha đầu rồi, đây là muốn cùng ông ta dành cháu dâu đây mà?.
Bàn tay đang xoa vút chùm râu không cẩn thận làm rơi đi vài cọng xuống. Lão Phùng đau đớn mà hét lên một tiếng.: “Thân vương phi lời này nói có chút không đúng, theo như lão phu thấy, Tạ thế tử đối với Quân gia nha đầu là tỏ ra rất chán ghét, cầu nối rất sâu giữa hai người chỉ có là tuổi tác, đây rõ ràng không khí hiện tại không được hòa hợp cho lắm, vừa lúc nãy còn quay về hướng của Quân nha đầu mắng một trận, tiểu tử của nhà lão phu thì không giống như vậy, tính cách ôn hòa, tuổi tác có lớn hơn tí cũng không cần phải lo, biết thương người.”
Vinh Hoa quận chúa nghe xong câu nói của lão Phùng, chỉ cảm thấy trong lòng có một nhát dao đâm vào trong.
Tên nhóc phá hoại của chính mình, nghĩ nghĩ lại giận, hơn thế là Khang thân vương phi trừng mắt nhìn về Khang thân vương trách: “Con trai của ngài bị nuông chiều quá đến mức vô pháp vô thiên rồi, cả ngày chỉ biết đánh nhau gây sự, bây giờ thật không dễ gì mà xuất hiện được người phù hợp để quản lý nó, nhất định phải biết nắm bắt lấy, về đến nơi ngài đi dò thám thử khẩu khí của đại tướng quân, xem thử người khác chưa phát hiện ra được điều tốt của Quân gia nha đầu, chúng ta định trước chuyện này.”
“Phùng Lão, một nhà có cô con gái được nhiều nhà cầu mong như vậy, nhưng thứ tình cảm này thì nhất định phải nói về duyên phận đấy.”
Quận chúa Vinh Hoa hướng về lão Phùng nói, rất không chịu thua.
Cuối cùng lão Phùng không có tranh cãi nữ, về chuyện này thì đúng thực phải tùy vào duyên phận rồi.
“Vậy thì chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của riêng mình rồi, lão phu đi trước để tới lấy cây kim châm trên người thế tử ra.”
“Cùng nhau đi luôn.”
Ba người quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Phong Hàn đang ngồi trên xe lăn ở trong sân vườn.
“Cảnh Hành, cháu nghe hết rồi à?”
“Không sao đâu, nếu Tạ thế tử vẫn là không muốn uống thuốc, người cứ gọi cháu, cháu tới châm cứu cho đệ ấy.”
Hai người hợp ý đều không nhắc đến thân phận của Tần Lam Quân gia đại tiểu thư.
“Ta uống mà, ai nói ta không uống đâu? Ta nói cho ngươi biết người phụ nữ xấu xa kia, người tốt nhất tận hưởng mấy ngày này tiểu gia ta không thể xuống giường, lo mà dọn dẹp lại tay nải chạy mất dép đi, bằng không đợi tiểu gia ta khỏi rồi thì người chết chắc!”
Tạ Chi Quang đưa ra lời uy hiếp.
Tần Lam hầu như không đem lời nói ngang tàn kia của Tạ Chi Quang rót vào tai, trong mắt nàng thì hiện tại Tạ Chi Quang chỉ là một con hổ giấy bị điều khiển bởi con rối mà thôi.
“Khang thân vương gia, Thân vương phi, cháu xin phép cáo lui.”
Tần Lam hướng về Tiêu Chính và quận chúa Vinh Hoa gật nhẹ đầu.
Ngay lúc đấy cũng cúi đầu hướng về của Tiêu Phong Hàn.
Tuy nhiên đến cuối cùng thì hai người vẫn đều không nói một lời, nhưng nghĩ đến việc ngày hôm qua, Tiêu Phong Hàn sai người đem dược liệu đến để giải độc cho Quân Linh Nhi, nàng cũng nên nói lên một tiếng cảm ơn.
Cũng không quay sang nhìn thử Tiêu Phong Hàn có phản ứng gì, liền nhấc chân bước ra khỏi căn phòng.
“Phùng lão, sau khi kim châm cứu xong được khoảng một chén trà pha, người có thể rút nó ra được rồi.”Lúc đi, Tần Lam quay sang lão Phùng nói.
Ngay lúc này, mấy người đã đi khỏi căn phòng rồi, bước vào sân vườn.
Lão Phùng xoa vút lấy chùm râu gật đầu: “Được, tốt lắm.”
“Phi Yến nha đầu, giờ này sắp đến trưa rồi, không cần ở lại đây để dùng bữa trưa đi chứ.”
Quận chúa Vinh Hoa đề nghị.
Tần Lam lắc đầu từ chối: “Dạ không ạ, trên phủ còn có khách quý đến, cũng không tiện cho lắm ạ.”
Khách quý ám chỉ chính là Tiêu Phong Hàn rồi.
Nói một câu như vậy, tất nhiên quận chúa Vinh Hoa đã hiểu rồi.
Chỉ có thể tiếc nuối mà gật nhẹ đầu, bà ta còn muốn Quân gia nha đầu nói chuyện với nhau.
Tần Lam cáo biệt vài người rồi liền bước ra khỏi phủ.
Phía sau lão Phùng nhìn thấy bóng dáng lưng của Tần Lam, đó là gương mặt thể hiện sự yêu thích: “Lão phu xem Quân gia tiểu nha đầu này thật là thuận mắt quá đi. Tính cách điềm tĩnh đàm nhiên, gặp chuyện không bị rối loạn, nội tâm lương thiện và lại hiểu chuyện, thật là đứa trẻ ngoan mà. Người bên ngoài đều hiểu lầm nha đầu Quân gia đó rồi. Sai là đem trân châu đi mồi cá... đúng rồi, ta nhớ không nhầm thì Quân nha đầu vẫn chưa có định hôn, xem ra là tới thời điểm khiến cho thằng cháu bất hiếu tìm về nhà rồi.”
Lão Phùng bên nói bên xoa lấy chùm râu trắng của mình, đôi mắt thần sắc sáng ngời, hiện rõ đang tính toán chuyện gì.
Bên này quận chúa Vinh Hoa nghe thấy lời của lão Phùng, truyền đến được đưa đến não, trên khuôn mặt khoan thai liền xuất hiện sắc thái không tán đồng: “Phùng lão, ông cứ tính từ từ, nếu như ta nhớ không nhầm, thì đứa cháu nội của ông năm nay hai mươi lăm,mươi sáu rồi nhỉ? Càng là bởi vì không muốn bị hôn phối nên bị đuổi ra khỏi nhà nhiều năm rồi chăng, nhưng Quân gia tiểu nha đầu kia mới nhiêu tuổi, mười bảy, mười tám tuổi. Hai người có số tuổi chênh lệch quá lớn, không có điểm chung, cuối cùng bổn vương phi Phi Yến
nha đầu với Quang nhi rất hợp nhau, tuổi tác cũng không chêch lệch nhau mấy, lại là nam tài nữ tú...”
Lão Phùng nghe xong câu nói của Khang thân vương phi, người ngây ra và đã hiểu được ý rồi, này thì đã chú ý đến Quân gia tiểu nha đầu rồi, đây là muốn cùng ông ta dành cháu dâu đây mà?.
Bàn tay đang xoa vút chùm râu không cẩn thận làm rơi đi vài cọng xuống. Lão Phùng đau đớn mà hét lên một tiếng.: “Thân vương phi lời này nói có chút không đúng, theo như lão phu thấy, Tạ thế tử đối với Quân gia nha đầu là tỏ ra rất chán ghét, cầu nối rất sâu giữa hai người chỉ có là tuổi tác, đây rõ ràng không khí hiện tại không được hòa hợp cho lắm, vừa lúc nãy còn quay về hướng của Quân nha đầu mắng một trận, tiểu tử của nhà lão phu thì không giống như vậy, tính cách ôn hòa, tuổi tác có lớn hơn tí cũng không cần phải lo, biết thương người.”
Vinh Hoa quận chúa nghe xong câu nói của lão Phùng, chỉ cảm thấy trong lòng có một nhát dao đâm vào trong.
Tên nhóc phá hoại của chính mình, nghĩ nghĩ lại giận, hơn thế là Khang thân vương phi trừng mắt nhìn về Khang thân vương trách: “Con trai của ngài bị nuông chiều quá đến mức vô pháp vô thiên rồi, cả ngày chỉ biết đánh nhau gây sự, bây giờ thật không dễ gì mà xuất hiện được người phù hợp để quản lý nó, nhất định phải biết nắm bắt lấy, về đến nơi ngài đi dò thám thử khẩu khí của đại tướng quân, xem thử người khác chưa phát hiện ra được điều tốt của Quân gia nha đầu, chúng ta định trước chuyện này.”
“Phùng Lão, một nhà có cô con gái được nhiều nhà cầu mong như vậy, nhưng thứ tình cảm này thì nhất định phải nói về duyên phận đấy.”
Quận chúa Vinh Hoa hướng về lão Phùng nói, rất không chịu thua.
Cuối cùng lão Phùng không có tranh cãi nữ, về chuyện này thì đúng thực phải tùy vào duyên phận rồi.
“Vậy thì chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của riêng mình rồi, lão phu đi trước để tới lấy cây kim châm trên người thế tử ra.”
“Cùng nhau đi luôn.”
Ba người quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Phong Hàn đang ngồi trên xe lăn ở trong sân vườn.
“Cảnh Hành, cháu nghe hết rồi à?”