Chương 40
Bản thân Tiêu Phong Hàn là một người có cảm giác tồn tại rất mạnh. Khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác, cảm giác áp bức càng mạnh hơn.
“Sao thế ạ? Trên mặt thần nữ có dính gì sao ạ?”
Tần Lam thấy Tiêu Phong Hàn cứ nhìn chằm chằm, hỏi trong vô thức.
“Lần trước Bổn vương bị chất độc phát tán là khi nào, ngươi không biết sao?”
Bỗng nhiên Tiêu Phong Hàn hỏi.
Tần Lam chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên, lập tức nói: “Làm sao thần nữ biết được ạ?”
Không khí xung quanh Tiêu Phong Hàn nặng nề, hắn không nói gì nữa.
Lãnh Mục cũng ngẩng đầu nhìn Tần Lam, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Phùng Thần cũng dường như có gì đó muốn nói.
Tần Lam cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng nàng vẫn lễ phép nói với Phùng Thần: “Phùng công tử, tuy rằng y thuật của ta đủ để chữa bệnh nhưng chỉ dựa vào bắt mạch thì quả thật không thể chẩn đoán ra được thời gian lần trước khi mà Vương gia phát độc được.”
“À…”
Chỉ nghe một tiếng cười khẩy.
Không khí xung quanh Tiêu Phong Hàn đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy hắn vừa nhấc tay thì có một đường ánh sáng vàng lóe lên, sợi dây vàng trong ngón tay hắn phóng ra như tia chớp hướng về phía Tần Lam, nháy mắt đã quấn lên cổ nàng lần nữa.
“Huyền Vương gia, ngươi lại có ý gì đây?”
Tần Lam sửng sốt hỏi, nàng thật sự nghi ngờ không biết mình lại chọc phải vị Vương gia nắng mưa thất thường này ở chỗ nào nữa.
“Bổn vương trúng độc là sự thật, y thuật của ngươi đủ để chữa bệnh cũng là thật, nhưng ngươi dựa vào đâu mà cho rằng Bổn vương sẽ làm giao dịch với một người thân phận khó lường như vậy? Hửm? Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”
Cả người Tiêu Phong Hàn đều rất lạnh lẽo, thậm chí có một luồng sát ý sắc bén ngưng tụ lại trên sợi dây vàng của hắn.
Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, hơi thở lạnh lẽo nặng nề khiến người khác thấy mà sợ hãi.
Cả người Tần Lam đều sửng sốt khi bị Tiêu Phong Hàn bất thình lình chất vấn, thậm chí trong phút chốc bị lời nói của hắn làm cho bối rối. Nhưng nhìn thấy sợi dây vàng trên cổ, trong lòng nàng tức giận bừng bừng, đây là lần thứ mấy rồi? Nụ cười trên mặt nàng vụt tắt: “Huyền Vương gia lại có ý gì? Cái gì mà thân phận khó lường? Thần nữ là ai, Vương gia không nhận ra sao?”
“Giả mạo Quân Phi Yến, cứu Tạ Chi Quang được Khang Vương phủ tín nhiệm, luôn có ác ý với Trắc phi của Lục Hoàng tử. Nay lại bước vào Huyền Vương phủ lấy danh nghĩa giải độc cho Bổn vương để đạt được giao dịch…Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Nghe thấy lời Tiêu Phong Hàn nói, Tần Lam nhất thời hiểu ra. Thân phận đại tiểu thư Quân gia của nàng từ đầu đến cuối vẫn là nghi vấn với Tiêu Phong Hàn. Đây là do vừa rồi nàng nói câu này câu nào chưa đúng khiến Tiêu Phong Hàn nổi giận có ý định giết người ư?
Tần Lam thật sự…
Nàng thật sự mệt rồi.
Nếu như người trước mắt không phải là Tiêu Phong Hàn thì nàng thật sự muốn làm giống như Quân Phi Yến, đánh một trận tơi bời cho xong chuyện.
“Huyền Vương gia, ngươi mắc chứng hoang tưởng bị hại phải không?”
Tần Lam mặt không cảm xúc, gương mặt không biểu cảm nhìn Tiêu Phong Hàn. Mọi tổn thương và lo lắng sợ hãi mà nàng phải cam chịu kể từ khi tỉnh lại đều là do nam nhân trước mắt này ban cho.
“Từ khi thần nữ tỉnh lại có bao giờ chủ động trêu chọc ngươi chưa? Có bao giờ chủ động trêu chọc Tạ thế tử chưa? Là các người, là các người chủ động trêu chọc thần nữ. Còn về thần nữ và Trắc phi của Lục Hoàng tử, đó là mâu thuẫn giữa thần nữ và nàng ta. Thần nữ có thể có mục đích gì chứ? Chỉ cần ngươi không gây rắc rối cho thần nữ, thần nữ có thể đảm bảo cả đời này không xuất hiện trước mặt ngươi cũng không bước chân vào Huyền Vương phủ này.”
Tần Lam nói.
Vừa nói xong những lời này, cảm giác cả người Tiêu Phong Hàn dường như càng lạnh lẽo hơn. Rõ ràng là tháng sáu nắng chói chang nhưng chớp mắt lại như chuyển mùa sang mùa đông lạnh giá.
“Ngươi nói ngươi là Quân Phi Yến, ngươi nói ngươi không có mục đích. Vậy thì hãy chứng minh cho Bổn vương xem. Bằng không thì sao Bổn vương có thể giao tính mạng của mình cho một người thân phận khó lường chứ? Không thể chứng minh thì hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Huyền Vương phủ.”
“Sao thế ạ? Trên mặt thần nữ có dính gì sao ạ?”
Tần Lam thấy Tiêu Phong Hàn cứ nhìn chằm chằm, hỏi trong vô thức.
“Lần trước Bổn vương bị chất độc phát tán là khi nào, ngươi không biết sao?”
Bỗng nhiên Tiêu Phong Hàn hỏi.
Tần Lam chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên, lập tức nói: “Làm sao thần nữ biết được ạ?”
Không khí xung quanh Tiêu Phong Hàn nặng nề, hắn không nói gì nữa.
Lãnh Mục cũng ngẩng đầu nhìn Tần Lam, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Phùng Thần cũng dường như có gì đó muốn nói.
Tần Lam cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng nàng vẫn lễ phép nói với Phùng Thần: “Phùng công tử, tuy rằng y thuật của ta đủ để chữa bệnh nhưng chỉ dựa vào bắt mạch thì quả thật không thể chẩn đoán ra được thời gian lần trước khi mà Vương gia phát độc được.”
“À…”
Chỉ nghe một tiếng cười khẩy.
Không khí xung quanh Tiêu Phong Hàn đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy hắn vừa nhấc tay thì có một đường ánh sáng vàng lóe lên, sợi dây vàng trong ngón tay hắn phóng ra như tia chớp hướng về phía Tần Lam, nháy mắt đã quấn lên cổ nàng lần nữa.
“Huyền Vương gia, ngươi lại có ý gì đây?”
Tần Lam sửng sốt hỏi, nàng thật sự nghi ngờ không biết mình lại chọc phải vị Vương gia nắng mưa thất thường này ở chỗ nào nữa.
“Bổn vương trúng độc là sự thật, y thuật của ngươi đủ để chữa bệnh cũng là thật, nhưng ngươi dựa vào đâu mà cho rằng Bổn vương sẽ làm giao dịch với một người thân phận khó lường như vậy? Hửm? Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”
Cả người Tiêu Phong Hàn đều rất lạnh lẽo, thậm chí có một luồng sát ý sắc bén ngưng tụ lại trên sợi dây vàng của hắn.
Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, hơi thở lạnh lẽo nặng nề khiến người khác thấy mà sợ hãi.
Cả người Tần Lam đều sửng sốt khi bị Tiêu Phong Hàn bất thình lình chất vấn, thậm chí trong phút chốc bị lời nói của hắn làm cho bối rối. Nhưng nhìn thấy sợi dây vàng trên cổ, trong lòng nàng tức giận bừng bừng, đây là lần thứ mấy rồi? Nụ cười trên mặt nàng vụt tắt: “Huyền Vương gia lại có ý gì? Cái gì mà thân phận khó lường? Thần nữ là ai, Vương gia không nhận ra sao?”
“Giả mạo Quân Phi Yến, cứu Tạ Chi Quang được Khang Vương phủ tín nhiệm, luôn có ác ý với Trắc phi của Lục Hoàng tử. Nay lại bước vào Huyền Vương phủ lấy danh nghĩa giải độc cho Bổn vương để đạt được giao dịch…Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Nghe thấy lời Tiêu Phong Hàn nói, Tần Lam nhất thời hiểu ra. Thân phận đại tiểu thư Quân gia của nàng từ đầu đến cuối vẫn là nghi vấn với Tiêu Phong Hàn. Đây là do vừa rồi nàng nói câu này câu nào chưa đúng khiến Tiêu Phong Hàn nổi giận có ý định giết người ư?
Tần Lam thật sự…
Nàng thật sự mệt rồi.
Nếu như người trước mắt không phải là Tiêu Phong Hàn thì nàng thật sự muốn làm giống như Quân Phi Yến, đánh một trận tơi bời cho xong chuyện.
“Huyền Vương gia, ngươi mắc chứng hoang tưởng bị hại phải không?”
Tần Lam mặt không cảm xúc, gương mặt không biểu cảm nhìn Tiêu Phong Hàn. Mọi tổn thương và lo lắng sợ hãi mà nàng phải cam chịu kể từ khi tỉnh lại đều là do nam nhân trước mắt này ban cho.
“Từ khi thần nữ tỉnh lại có bao giờ chủ động trêu chọc ngươi chưa? Có bao giờ chủ động trêu chọc Tạ thế tử chưa? Là các người, là các người chủ động trêu chọc thần nữ. Còn về thần nữ và Trắc phi của Lục Hoàng tử, đó là mâu thuẫn giữa thần nữ và nàng ta. Thần nữ có thể có mục đích gì chứ? Chỉ cần ngươi không gây rắc rối cho thần nữ, thần nữ có thể đảm bảo cả đời này không xuất hiện trước mặt ngươi cũng không bước chân vào Huyền Vương phủ này.”
Tần Lam nói.
Vừa nói xong những lời này, cảm giác cả người Tiêu Phong Hàn dường như càng lạnh lẽo hơn. Rõ ràng là tháng sáu nắng chói chang nhưng chớp mắt lại như chuyển mùa sang mùa đông lạnh giá.
“Ngươi nói ngươi là Quân Phi Yến, ngươi nói ngươi không có mục đích. Vậy thì hãy chứng minh cho Bổn vương xem. Bằng không thì sao Bổn vương có thể giao tính mạng của mình cho một người thân phận khó lường chứ? Không thể chứng minh thì hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Huyền Vương phủ.”