Chương 33
Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê nàng cảm thấy hình như có ai đó dùng tay túm lấy cổ áo, để nàng tránh khỏi thảm cảnh té ngã trên mặt đất.
Làn gió nhè nhẹ dịu êm, làm con người ta cảm thấy dịu dàng dễ chịu, từng tia nắng ấm xuyên qua cửa sổ rơi xuống chiếc giường, hàng lông mi khẽ run rẩy, Tần Lam mở to mắt.
Lọt vào tầm mắt là bức màn che sẫm màu ấm áp, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, không giống như những tiểu thư khuê các, nhưng nơi nàng nằm được trải chăn bông gấm vóc loại tốt nhất, thế này là sao? Tần Lam xoa xoa ấn đường, ngồi dậy, hình ảnh xảy ra ở ngõ nhỏ quay trở về trong tâm trí.
Nàng gặp Tiêu Phong Hàn, sau đó nàng bị đánh, rồi sau đó nữa?
Tiêu Phong Hàn!
Đúng rồi, Tiêu Phong Hàn!
Tần Lam cố gắng đứng lên, bởi vì dùng sức mà hoa mắt, đầu óc choáng váng, sau đó ngã lại xuống giường.
Cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong trí óc, Tần Lam hận không thể cho chính mình hai bạt tai. Lúc ấy nàng chỉ thấy ngực đau nhói lên, sau đó phun ra một ngụm máu, ấn tượng sâu sắc nhất chính là chiếc áo choàng màu xanh có thêm vệt máu loang lỗ của Tiêu Phong Hàn, còn có cằm hắn…
“Trời ơi!”
Đầu Tần lam đã được băng bó lại, nàng lại sờ sờ cổ của mình, may quá cổ và đầu nàng còn chưa tách ra.
Nàng đánh giá căn phòng trước mặt, đây rõ ràng là phòng ngủ của đàn ông, vậy bây giờ hắn đang ở đâu?
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng.
Đây không phải là phòng ngủ của Tiêu Phong Hàn đấy chứ?
Tần Lam hít một hơi thật sâu, trước tiên là sửa sang lại y phục của mình, vẫn là bộ trước khi hôn mê, lại duỗi tay áo đặt lên mạch đập của mình, mạch đập hỗn loạn, có chút không ổn nhưng may vẫn không xảy ra vấn đề quá lớn.
Nghĩ đến vấn đề rời giường, Tần Lam có chút không thoải mái, sắc mặt cũng có chút khó coi, có cảm giác không mấy an toàn đang chờ đợi cô.
Vẫn nên thẳng thắn đối diện thì hơn, Tần Lam nhấc chân, đi ra ngoài mở cửa.
Đập vào mắt nàng là một khóm trúc xanh mướt, tươi tốt thanh mát, nước róc rách chảy trên hòn non bộ, hành lang dài gấp khúc.
Khung cảnh tươi đẹp này, rõ ràng không phải cảnh sắc của phủ Tướng quân.
Nơi nơi đều lộ ra sự khiêm tốn tao nhã mà lại xa hoa lịch sự, vừa nhìn đã biết mỗi một cây cỏ đều được cắt tỉa cẩn thận.
Ngay lúc này, một thân ảnh nam tử xuất hiện ngay trong tầm mắt, trên tay bưng một chén thuốc được đặt trong khay, người đó đến gần, Tần Lam mới nhìn ra được thân phận, Đại công tử của Phùng gia, Phùng Thần.
Cũng chính là đại tôn tử của Thái y Phùng lão Phùng Văn Phong.
“Quân cô nương, ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thân thể thế nào rồi?”
Phùng Thần mở miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy ôn hòa.
Trong lòng Tần Lam vốn có chút bất an, cảm nhận được ý tốt của Phùng Tần mới hòa hoãn một chút, nhìn về phía Phùng Tần hơi hạ mắt xuống: “Thân thể cũng không có vấn đề gì lớn, đa tạ Phùng công tử quan tâm.”
Hai mắt Phùng Thần có chút căng thẳng, thầm nghĩ Quân gia Đại tiểu thư chỉ đứng ở chỗ này, dáng vẻ muôn phương, cử chỉ tao nhã, mở miệng lại lễ phép dịu dàng làm cho người ta vô cũng thoải mái.
Nữ tử như vậy cùng với người kiêu căng ngạo mạn tầm thường kia chẳng có chút liên quan nào?
Quả thật, giống như đã bị đánh tráo.
“Quân cô nương, nhận ra tại hạ sao?”
Phùng Thần hỏi.
Tần Lam gật đầu: “Đại công tử Phùng gia, tất nhiên nhận ra.”
Nàng dịu dàng cười, khi còn là tiểu thư Tần gia, cùng vị Đại công tử Phùng gia này có duyên gặp gỡ vài lần. Nàng vẫn nhớ rõ trong một yến hội, không biết đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm rơi xuống nước, chính vị Phùng công tử này đã nhảy xuống hồ cứu người, may mắn vẫn giữ được tính mạng của đứa nhỏ.
Đại công tử Phùng gia, người này có rất nhiều lời đồn đãi, nghe nói hắn ta si mê y thuật, vì nghiên cứu một phương thuốc mà ba ngày ba đêm không ngủ. Hắn ta cũng từng đính ước với một nữ tử trong kinh, sau không biết vì lý do gì, nhà gái hủy hôn, cũng vì vậy mà đến giờ vị Phùng công tử này vẫn chưa rước dâu. Lại nghe nói đã qua tuổi hai mươi hai, mọi người trong nhà đều rất nôn nóng, nhưng vị Phùng công tử này vẫn không có tính toán cưới vợ, bị phụ thân giận dữ đuổi ra khỏi phủ, nói là phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.
Hiển nhiên tất cả đều là lời đồn đãi, nhưng chắc cũng có phài phần là sự thật.
Làn gió nhè nhẹ dịu êm, làm con người ta cảm thấy dịu dàng dễ chịu, từng tia nắng ấm xuyên qua cửa sổ rơi xuống chiếc giường, hàng lông mi khẽ run rẩy, Tần Lam mở to mắt.
Lọt vào tầm mắt là bức màn che sẫm màu ấm áp, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, không giống như những tiểu thư khuê các, nhưng nơi nàng nằm được trải chăn bông gấm vóc loại tốt nhất, thế này là sao? Tần Lam xoa xoa ấn đường, ngồi dậy, hình ảnh xảy ra ở ngõ nhỏ quay trở về trong tâm trí.
Nàng gặp Tiêu Phong Hàn, sau đó nàng bị đánh, rồi sau đó nữa?
Tiêu Phong Hàn!
Đúng rồi, Tiêu Phong Hàn!
Tần Lam cố gắng đứng lên, bởi vì dùng sức mà hoa mắt, đầu óc choáng váng, sau đó ngã lại xuống giường.
Cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong trí óc, Tần Lam hận không thể cho chính mình hai bạt tai. Lúc ấy nàng chỉ thấy ngực đau nhói lên, sau đó phun ra một ngụm máu, ấn tượng sâu sắc nhất chính là chiếc áo choàng màu xanh có thêm vệt máu loang lỗ của Tiêu Phong Hàn, còn có cằm hắn…
“Trời ơi!”
Đầu Tần lam đã được băng bó lại, nàng lại sờ sờ cổ của mình, may quá cổ và đầu nàng còn chưa tách ra.
Nàng đánh giá căn phòng trước mặt, đây rõ ràng là phòng ngủ của đàn ông, vậy bây giờ hắn đang ở đâu?
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng.
Đây không phải là phòng ngủ của Tiêu Phong Hàn đấy chứ?
Tần Lam hít một hơi thật sâu, trước tiên là sửa sang lại y phục của mình, vẫn là bộ trước khi hôn mê, lại duỗi tay áo đặt lên mạch đập của mình, mạch đập hỗn loạn, có chút không ổn nhưng may vẫn không xảy ra vấn đề quá lớn.
Nghĩ đến vấn đề rời giường, Tần Lam có chút không thoải mái, sắc mặt cũng có chút khó coi, có cảm giác không mấy an toàn đang chờ đợi cô.
Vẫn nên thẳng thắn đối diện thì hơn, Tần Lam nhấc chân, đi ra ngoài mở cửa.
Đập vào mắt nàng là một khóm trúc xanh mướt, tươi tốt thanh mát, nước róc rách chảy trên hòn non bộ, hành lang dài gấp khúc.
Khung cảnh tươi đẹp này, rõ ràng không phải cảnh sắc của phủ Tướng quân.
Nơi nơi đều lộ ra sự khiêm tốn tao nhã mà lại xa hoa lịch sự, vừa nhìn đã biết mỗi một cây cỏ đều được cắt tỉa cẩn thận.
Ngay lúc này, một thân ảnh nam tử xuất hiện ngay trong tầm mắt, trên tay bưng một chén thuốc được đặt trong khay, người đó đến gần, Tần Lam mới nhìn ra được thân phận, Đại công tử của Phùng gia, Phùng Thần.
Cũng chính là đại tôn tử của Thái y Phùng lão Phùng Văn Phong.
“Quân cô nương, ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thân thể thế nào rồi?”
Phùng Thần mở miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy ôn hòa.
Trong lòng Tần Lam vốn có chút bất an, cảm nhận được ý tốt của Phùng Tần mới hòa hoãn một chút, nhìn về phía Phùng Tần hơi hạ mắt xuống: “Thân thể cũng không có vấn đề gì lớn, đa tạ Phùng công tử quan tâm.”
Hai mắt Phùng Thần có chút căng thẳng, thầm nghĩ Quân gia Đại tiểu thư chỉ đứng ở chỗ này, dáng vẻ muôn phương, cử chỉ tao nhã, mở miệng lại lễ phép dịu dàng làm cho người ta vô cũng thoải mái.
Nữ tử như vậy cùng với người kiêu căng ngạo mạn tầm thường kia chẳng có chút liên quan nào?
Quả thật, giống như đã bị đánh tráo.
“Quân cô nương, nhận ra tại hạ sao?”
Phùng Thần hỏi.
Tần Lam gật đầu: “Đại công tử Phùng gia, tất nhiên nhận ra.”
Nàng dịu dàng cười, khi còn là tiểu thư Tần gia, cùng vị Đại công tử Phùng gia này có duyên gặp gỡ vài lần. Nàng vẫn nhớ rõ trong một yến hội, không biết đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm rơi xuống nước, chính vị Phùng công tử này đã nhảy xuống hồ cứu người, may mắn vẫn giữ được tính mạng của đứa nhỏ.
Đại công tử Phùng gia, người này có rất nhiều lời đồn đãi, nghe nói hắn ta si mê y thuật, vì nghiên cứu một phương thuốc mà ba ngày ba đêm không ngủ. Hắn ta cũng từng đính ước với một nữ tử trong kinh, sau không biết vì lý do gì, nhà gái hủy hôn, cũng vì vậy mà đến giờ vị Phùng công tử này vẫn chưa rước dâu. Lại nghe nói đã qua tuổi hai mươi hai, mọi người trong nhà đều rất nôn nóng, nhưng vị Phùng công tử này vẫn không có tính toán cưới vợ, bị phụ thân giận dữ đuổi ra khỏi phủ, nói là phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.
Hiển nhiên tất cả đều là lời đồn đãi, nhưng chắc cũng có phài phần là sự thật.