Chương 30
Nàng ta sẽ mãi mãi không ngờ rằng người đang đứng ở trước mặt nàng ta lại chính là Tần Lam đã chết sống lại.
Bây giờ, nàng ta có rất nhiều thứ tự tin, Tần gia, Lục Hoàng tử đều là sự tự tin mà nàng ta có, vì thế ngay cả nói chuyện nàng cũng có khí phách hơn rất nhiều.
Nhưng những lời nói của Tần Hồng Sương rất chói tai, nó giống hệt một lưỡi dao đang cứa vào trái tim của nàng, mặc dù nàng muốn giả vờ không quan tâm nhưng vẫn không thể khống chế được.
“Tần Hồng Sương, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ lan truyền những chuyện mà ngươi đã làm, ta sẽ để cho người đời thấy rõ bộ mặt ác độc của ngươi, ta sẽ đem tất cả những gì ngươi đã làm với Tần Lam trả lại hết trên người của ngươi."
Tần Lam gằn từng chữ, giọng nói rít qua kẽ răng.
Giọng nói của nàng càng thấp xuống thì tay nàng càng siết chặt Tần Hồng Sương, đến khi Tần Hồng Sương bị bóp cổ đến mức mắt trợn ngược, nhìn như sắp ngất, nàng mới nhẹ nhàng buông tay ra cho nàng ta có cơ hội lấy hơi.
Nàng học theo chiêu này của Tiêu Phong Hàn.
Hôm đó, cổ của nàng chính là bị một sợi chỉ vàng quấn lấy, bị hắn nắm trong tay như vậy.
Thì ra, cái cảm giác nắm giữ sống chết của người khác trong tay đúng là tốt thật.
Dựa vào sự thù hận của nàng đối với Tần Hồng Sương, vào thời khắc này nàng hận không thể vặn gãy cổ nàng ta, phanh thây nàng ta thành tám mảnh mới có thể khiến nàng thở phào một hơi sung sướng.
Nhưng vào giờ khắc này, nàng lại phát hiện, khiến họ sống không bằng chết mới càng làm nàng cảm thấy vui sướng hơn.
Thì ra Tần Lam nàng cũng không phải là hạng người lương thiện gì.
Cuối cùng nàng cũng đã thay đổi!
“Ngươi, ngươi… Rốt cuộc ngươi… Là ai…”
Tần Hồng Sương bị Tần Lam hành hạ đến mức mắt trợn ngược lên nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề này.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tần Lam không một chút cảm xúc: “Ta tới tìm ngươi đền mạng người!”
Lời nói vừa dứt, một con dao bổ xuống, Tần Hồng Sương hoàn toàn ngất đi.
Tần Lam đứng dậy, nàng nhìn Tần Hồng Sương đã ngất đi ngã trên giày của nàng, nàng giơ chân lên, đá một phát, hất mặt của nàng ta xuống.
Tần Hồng Sương đáng chết nhưng không phải bây giờ.
Ít nhất nàng phải làm rõ bộ mặt thuần khiết của nàng ta, còn phải ép nàng ta khai ra Tiêu Thành Vũ.
Từng người họ, không người nào có thể chạy thoát.
Tháo khăn che mặt xuống, đôi mắt của Tần Lam lạnh như băng.
Nàng không quan tâm đến Tần Hồng Sương, xoay người nhấc chân chuẩn bị rời khỏi con hẻm nhỏ, vừa ngước nhìn lên đã thấy một nam tử đang ngồi ngay ngắn trên xe đẩy ở cuối con hẻm nhỏ, phong thái lạnh lùng, hai tay đặt trên đùi, mặt mang mặt nạ che nửa mặt, đôi mắt hờ hững nhìn về phía nàng.
Cả người toát ra cái khí chất vừa cao ngạo kiêu căng vừa lạnh lùng thờ ơ, như không thể với tới.
Người này không phải là Huyền Vương Tiêu Phong Hàn thì còn là ai nữa?
Tần Lam ngừng bước, tim đập thình thịnh, đầu hơi choáng, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Tiêu Phong Hàn này đến đây từ lúc nào?
Nhìn bao lâu rồi?
Sao lại không phát ra một chút tiếng động nào?
Điều quan trọng nhất là! Tần Hồng Sương đang nằm gục sau lưng nàng, đó là Trắc phi của Lục Hoàng tử, là Trắc phi của huynh trưởng hắn.
Tần Lam cảm thấy nàng và Tiêu Phong Hàn đúng là khắc nhau, sao mà chỗ nào cũng đụng phải hắn.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, lúc này càng phiền lòng hơn.
Đang suy nghĩ xem nên rời đi như thế nào, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Quân tiểu thư, thật có nhã hứng.”
Bây giờ, nàng ta có rất nhiều thứ tự tin, Tần gia, Lục Hoàng tử đều là sự tự tin mà nàng ta có, vì thế ngay cả nói chuyện nàng cũng có khí phách hơn rất nhiều.
Nhưng những lời nói của Tần Hồng Sương rất chói tai, nó giống hệt một lưỡi dao đang cứa vào trái tim của nàng, mặc dù nàng muốn giả vờ không quan tâm nhưng vẫn không thể khống chế được.
“Tần Hồng Sương, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ lan truyền những chuyện mà ngươi đã làm, ta sẽ để cho người đời thấy rõ bộ mặt ác độc của ngươi, ta sẽ đem tất cả những gì ngươi đã làm với Tần Lam trả lại hết trên người của ngươi."
Tần Lam gằn từng chữ, giọng nói rít qua kẽ răng.
Giọng nói của nàng càng thấp xuống thì tay nàng càng siết chặt Tần Hồng Sương, đến khi Tần Hồng Sương bị bóp cổ đến mức mắt trợn ngược, nhìn như sắp ngất, nàng mới nhẹ nhàng buông tay ra cho nàng ta có cơ hội lấy hơi.
Nàng học theo chiêu này của Tiêu Phong Hàn.
Hôm đó, cổ của nàng chính là bị một sợi chỉ vàng quấn lấy, bị hắn nắm trong tay như vậy.
Thì ra, cái cảm giác nắm giữ sống chết của người khác trong tay đúng là tốt thật.
Dựa vào sự thù hận của nàng đối với Tần Hồng Sương, vào thời khắc này nàng hận không thể vặn gãy cổ nàng ta, phanh thây nàng ta thành tám mảnh mới có thể khiến nàng thở phào một hơi sung sướng.
Nhưng vào giờ khắc này, nàng lại phát hiện, khiến họ sống không bằng chết mới càng làm nàng cảm thấy vui sướng hơn.
Thì ra Tần Lam nàng cũng không phải là hạng người lương thiện gì.
Cuối cùng nàng cũng đã thay đổi!
“Ngươi, ngươi… Rốt cuộc ngươi… Là ai…”
Tần Hồng Sương bị Tần Lam hành hạ đến mức mắt trợn ngược lên nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề này.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tần Lam không một chút cảm xúc: “Ta tới tìm ngươi đền mạng người!”
Lời nói vừa dứt, một con dao bổ xuống, Tần Hồng Sương hoàn toàn ngất đi.
Tần Lam đứng dậy, nàng nhìn Tần Hồng Sương đã ngất đi ngã trên giày của nàng, nàng giơ chân lên, đá một phát, hất mặt của nàng ta xuống.
Tần Hồng Sương đáng chết nhưng không phải bây giờ.
Ít nhất nàng phải làm rõ bộ mặt thuần khiết của nàng ta, còn phải ép nàng ta khai ra Tiêu Thành Vũ.
Từng người họ, không người nào có thể chạy thoát.
Tháo khăn che mặt xuống, đôi mắt của Tần Lam lạnh như băng.
Nàng không quan tâm đến Tần Hồng Sương, xoay người nhấc chân chuẩn bị rời khỏi con hẻm nhỏ, vừa ngước nhìn lên đã thấy một nam tử đang ngồi ngay ngắn trên xe đẩy ở cuối con hẻm nhỏ, phong thái lạnh lùng, hai tay đặt trên đùi, mặt mang mặt nạ che nửa mặt, đôi mắt hờ hững nhìn về phía nàng.
Cả người toát ra cái khí chất vừa cao ngạo kiêu căng vừa lạnh lùng thờ ơ, như không thể với tới.
Người này không phải là Huyền Vương Tiêu Phong Hàn thì còn là ai nữa?
Tần Lam ngừng bước, tim đập thình thịnh, đầu hơi choáng, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Tiêu Phong Hàn này đến đây từ lúc nào?
Nhìn bao lâu rồi?
Sao lại không phát ra một chút tiếng động nào?
Điều quan trọng nhất là! Tần Hồng Sương đang nằm gục sau lưng nàng, đó là Trắc phi của Lục Hoàng tử, là Trắc phi của huynh trưởng hắn.
Tần Lam cảm thấy nàng và Tiêu Phong Hàn đúng là khắc nhau, sao mà chỗ nào cũng đụng phải hắn.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, lúc này càng phiền lòng hơn.
Đang suy nghĩ xem nên rời đi như thế nào, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Quân tiểu thư, thật có nhã hứng.”