Chương 123
Chỉ nghe thấy tiếng Tô Vân An hạ lệnh.
Vị quận chúa này suy nghĩ thật là chu đáo, nàng đã ký khế ước, có chứng cứ, hôm nay cũng không ai có thể nói nàng bắt nạt Quân Phi Yến, nàng ta oán hận cùng với sự nhục nhã quỳ xuống, cầu xin cho lòng thương xót.
“Còn có khế ước?”
“Còn muốn ký khế ước?”
“Không được đâu, đại tiểu thư.”
Tần Hồng Sương nói nhỏ giọng nhưng bị Quân Linh Nhi và Lục Trúc quát lớn.
“Đó là lẽ tự nhiên, ai cũng đừng nghĩ đến việc đổi ý, ta sẽ tự mình viết khế ước.” Tô Vân An nói.
“Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao? Tại sao tỷ lại đồng ý chuyện khó hiểu như này vậy chứ? Tô Vân An rõ ràng là cố ý, hôm nay dám làm nhục nhã tỷ, ngày nào đó đại thúc với ca ca tuyệt đối sẽ không tha, nhưng khế ước đã ký, thì không thể vô cớ xuất binh, phải lấy lại công bằng, như thế này không được.”
Quân Linh nhi tức muốn hộc máu nói.
“Đúng vậy, đại tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục trúc cũng đứng ngồi không yên.
Tần Lam mím môi, không nhúc nhích.
Nàng với ánh mắt lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấy như phủ một tầng sương mù, nhìn về phía đứa trẻ đang ngồi ở ghế ăn đậu phộng, thoạt nhìn cực yên tĩnh, cái miệng thì nhỏ xinh, run rẩy giống nhau một con nai con.
Thế nhân chỉ biết rằng Lục hoàng tử cùng với thê tử của mình, nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi, lại không biết, đây là chứng cứ phản bội nàng.
Đáng thương cho Tần Lam, lại phải mang những vết nhơ khắp trên người.
Sự bức bách trong từng bước của Tô Vân An, sự sỉ nhục khi bị dính bẫy của người thân thiết và sự dối trá của Tần Hồng Sương, tất cả dường như đã đâm vào trái tim nàng bằng một thanh kiếm sắc bén, cắt trái tim nàng thành từng mảnh.
Còn việc có những thiện lương trong lòng thì sao? Tuy nhiên, người đời cũng có người như rắn độc, miệng lưỡi như dao nhọn.
“Quân đại tiểu thư, người có thể nói chuyện một lúc được không.”
Đúng lúc này, Tần Hồng Sương đột nhiên đi lên phía trước đứng ở trước
Tần Lam mở miệng nói.
Tần Lam liếc nhìn nàng ta một cái, không biết Hồng Sương muốn nói cái gì, nhưng lại không muốn ở cùng với nàng ta, đối với Tần Hồng Sương mà nói, nàng vẫn luôn đề phòng, trước kia nàng ta là thứ muội thoạt nhìn thì nhu mì vô hại, chỉ thấy diện mạo thật khi nhìn nàng chết một cách bi thảm.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Tần Lam với hai con mắt nhìn chằm chằm nàng ta.
Tần Hồng Sương đi phía trước rồi một bước dựa vào Tần Lam, nói thầm chỉ có hai người họ biết nói.
“Quân Phi Yến, ta biết ngày đó người đánh ta chính là ngươi.”
Tần Lam hai mắt mở to.
Nàng hiểu Tần Hồng Sương nói có ý gì.
Nàng đã biết.
Nhưng sau khi nghĩ lại, ngày hôm đó nàng ta đã để lại sơ hở, khi vừa tỉnh dậy, vì uất ức không cam lòng, hơn nữa là tuyệt vọng, nàng ta đã chạy về Tần Gia và tiết lộ với Tần tướng về việc 'Tần Lam chưa chết', chỉ cần Tần Hồng Sương nói Tần tướng biết thì sẽ nghĩ ngay đến nàng.
Tần Lam ánh mắt như đao hướng về phía Tần Hồng Sương, lại thấy trên mặt nàng yếu ớt, hổ thẹn nhưng trong mắt lại hung hăng: “Ta không biết ngươi vì mục đích gì, nhưng ta với ngươi đối nghịch với nhau… Hôm nay ta nhất định phải xem ngươi lếch ra khỏi phủ công chúa này.”
Tần Hồng Sương cắn răng nói, âm thanh trầm trầm, tàn nhẫn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau như con đao muốn xuyên qua nhau.
“Khế ước đây, ký tên đi!”. Truyện Bách Hợp
Ngay lúc này, Tô Vân An đã trở lại, tay nàng ta cầm bản khế ước nhưng là bản sao, chỉ cần có dấu vây tay của Tần Lam thì lập tức sẽ có hiệu lực.
Lúc này Tần Hồng Sương đã sắc mắt biến đổi.
“Vân An, ta cảm thấy không ổn lắm.”
Ngươi hãy xem, trong vở kịch này Tần Lam lạnh lùng nhếch khóe miệng, Tần Hồng Sương trong lòng thật sự hận chết nàng, liền không biết Tầm Lam không hề hoảng hốt, nàng sẽ không sợ khi nói về cái chết mà chính mình đem tới, bởi nàng biết không có chứng cứ, không có thi cốt thì sao đủ chứng cứ được.
“Hồng Sương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo, chính là Quân Phi Yến tự rước lấy nhục.”
Tô Vân An nói.
Đem khế ước về hướng Tần Lam trước mặt: “Phi Yến, ngươi dám làm dám chịu, đây chính là ngươi nói ra.”
Tần Lam nhận lấy nó, liếc nhìn nó và in dấu tay của mình giữa mọi ánh mắt nhìn chằm chằm.
Bên này Tần Hồng Sương hình như có chút do dự, bị Tô Vân An thúc giục: “Hồng Sương tỷ tỷ, yên tâm đi.”
Tần hồng sương lúc này miễn cương in dấu tay của mình lên đó.
Vị quận chúa này suy nghĩ thật là chu đáo, nàng đã ký khế ước, có chứng cứ, hôm nay cũng không ai có thể nói nàng bắt nạt Quân Phi Yến, nàng ta oán hận cùng với sự nhục nhã quỳ xuống, cầu xin cho lòng thương xót.
“Còn có khế ước?”
“Còn muốn ký khế ước?”
“Không được đâu, đại tiểu thư.”
Tần Hồng Sương nói nhỏ giọng nhưng bị Quân Linh Nhi và Lục Trúc quát lớn.
“Đó là lẽ tự nhiên, ai cũng đừng nghĩ đến việc đổi ý, ta sẽ tự mình viết khế ước.” Tô Vân An nói.
“Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao? Tại sao tỷ lại đồng ý chuyện khó hiểu như này vậy chứ? Tô Vân An rõ ràng là cố ý, hôm nay dám làm nhục nhã tỷ, ngày nào đó đại thúc với ca ca tuyệt đối sẽ không tha, nhưng khế ước đã ký, thì không thể vô cớ xuất binh, phải lấy lại công bằng, như thế này không được.”
Quân Linh nhi tức muốn hộc máu nói.
“Đúng vậy, đại tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục trúc cũng đứng ngồi không yên.
Tần Lam mím môi, không nhúc nhích.
Nàng với ánh mắt lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấy như phủ một tầng sương mù, nhìn về phía đứa trẻ đang ngồi ở ghế ăn đậu phộng, thoạt nhìn cực yên tĩnh, cái miệng thì nhỏ xinh, run rẩy giống nhau một con nai con.
Thế nhân chỉ biết rằng Lục hoàng tử cùng với thê tử của mình, nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi, lại không biết, đây là chứng cứ phản bội nàng.
Đáng thương cho Tần Lam, lại phải mang những vết nhơ khắp trên người.
Sự bức bách trong từng bước của Tô Vân An, sự sỉ nhục khi bị dính bẫy của người thân thiết và sự dối trá của Tần Hồng Sương, tất cả dường như đã đâm vào trái tim nàng bằng một thanh kiếm sắc bén, cắt trái tim nàng thành từng mảnh.
Còn việc có những thiện lương trong lòng thì sao? Tuy nhiên, người đời cũng có người như rắn độc, miệng lưỡi như dao nhọn.
“Quân đại tiểu thư, người có thể nói chuyện một lúc được không.”
Đúng lúc này, Tần Hồng Sương đột nhiên đi lên phía trước đứng ở trước
Tần Lam mở miệng nói.
Tần Lam liếc nhìn nàng ta một cái, không biết Hồng Sương muốn nói cái gì, nhưng lại không muốn ở cùng với nàng ta, đối với Tần Hồng Sương mà nói, nàng vẫn luôn đề phòng, trước kia nàng ta là thứ muội thoạt nhìn thì nhu mì vô hại, chỉ thấy diện mạo thật khi nhìn nàng chết một cách bi thảm.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Tần Lam với hai con mắt nhìn chằm chằm nàng ta.
Tần Hồng Sương đi phía trước rồi một bước dựa vào Tần Lam, nói thầm chỉ có hai người họ biết nói.
“Quân Phi Yến, ta biết ngày đó người đánh ta chính là ngươi.”
Tần Lam hai mắt mở to.
Nàng hiểu Tần Hồng Sương nói có ý gì.
Nàng đã biết.
Nhưng sau khi nghĩ lại, ngày hôm đó nàng ta đã để lại sơ hở, khi vừa tỉnh dậy, vì uất ức không cam lòng, hơn nữa là tuyệt vọng, nàng ta đã chạy về Tần Gia và tiết lộ với Tần tướng về việc 'Tần Lam chưa chết', chỉ cần Tần Hồng Sương nói Tần tướng biết thì sẽ nghĩ ngay đến nàng.
Tần Lam ánh mắt như đao hướng về phía Tần Hồng Sương, lại thấy trên mặt nàng yếu ớt, hổ thẹn nhưng trong mắt lại hung hăng: “Ta không biết ngươi vì mục đích gì, nhưng ta với ngươi đối nghịch với nhau… Hôm nay ta nhất định phải xem ngươi lếch ra khỏi phủ công chúa này.”
Tần Hồng Sương cắn răng nói, âm thanh trầm trầm, tàn nhẫn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau như con đao muốn xuyên qua nhau.
“Khế ước đây, ký tên đi!”. Truyện Bách Hợp
Ngay lúc này, Tô Vân An đã trở lại, tay nàng ta cầm bản khế ước nhưng là bản sao, chỉ cần có dấu vây tay của Tần Lam thì lập tức sẽ có hiệu lực.
Lúc này Tần Hồng Sương đã sắc mắt biến đổi.
“Vân An, ta cảm thấy không ổn lắm.”
Ngươi hãy xem, trong vở kịch này Tần Lam lạnh lùng nhếch khóe miệng, Tần Hồng Sương trong lòng thật sự hận chết nàng, liền không biết Tầm Lam không hề hoảng hốt, nàng sẽ không sợ khi nói về cái chết mà chính mình đem tới, bởi nàng biết không có chứng cứ, không có thi cốt thì sao đủ chứng cứ được.
“Hồng Sương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo, chính là Quân Phi Yến tự rước lấy nhục.”
Tô Vân An nói.
Đem khế ước về hướng Tần Lam trước mặt: “Phi Yến, ngươi dám làm dám chịu, đây chính là ngươi nói ra.”
Tần Lam nhận lấy nó, liếc nhìn nó và in dấu tay của mình giữa mọi ánh mắt nhìn chằm chằm.
Bên này Tần Hồng Sương hình như có chút do dự, bị Tô Vân An thúc giục: “Hồng Sương tỷ tỷ, yên tâm đi.”
Tần hồng sương lúc này miễn cương in dấu tay của mình lên đó.