Chương 120
Theo lời giới thiệu của Tô Vân An, từng người một, bốn vị đại tiểu thư lần lượt đứng lên gật đầu về phía họ.
“Ngươi chỉ cần đi so tài với bốn người bọn họ. Chỉ cần ngươi thắng, ngươi có thể rời khỏi phủ công chúa. Nếu như ngươi thua, ngươi sẽ rất xấu hổ, chui qua háng của những người hầu này mà rời phủ.”
Tô Vân An chỉ vào bốn tiểu thư thế gia kia, sau đó lại chỉ về phía đám thị vệ đứng canh tại cửa sân.
Tô Vân An rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, có hơn một trăm tên hộ vệ, ước tính có đến hơn phân nửa số hộ vệ trong phủ công chúa được điều đến để canh giữ lối ra.
“Tô Vân An, ngươi rõ ràng là cố ý.”
Quân Linh Nhi tức giận nói.
“Trương Mông kỳ nghệ rất giỏi. Nàng đã giành chức quán quân trong cuộc thi đấu kỳ nghệ hai năm trước, trong hai năm qua có vô số người thách đấu nhưng không ai trong số họ có thể đánh bại nàng. Nàng còn được mệnh danh là Thần cờ.”
Nghe thấy tên mình thốt ra từ trong miệng Quân Linh Nhi, trên mặt vị tiểu thư gọi là Trương Mông kia liền lộ ra vẻ kiêu ngạo, trong mắt nàng ánh lên vẻ mình nhất định sẽ chiến thắng.
“Vị thứ hai, đại tiểu thư Đường gia, Đường Ngữ Yên, trình độ nghệ thuật rất cao, mùa hè vừa rồi nàng trở nên cực kỳ nổi tiếng với ca khúc tên là Phượng Cầu Hoàng.”
“Vị thứ ba, Vu gia đại tiểu thư Vu Thi Văn, nàng am hiểu thi văn, bất kể là Tứ thư hay Ngũ kinh, Nữ hạnh hay Thi kinh, chỉ cần ngươi cho một cái tên, nàng có thể hoàn toàn thông thuộc chỉ trong thời gian ngắn.”
“Vị thứ tư, Tống Thanh, trưởng nữ Tống gia, rất giỏi vẽ tranh, từng vẽ bức tranh hoa yêu bướm trước bách gia trong tiệc hoa đào. Chỉ vẽ hoa trên giấy gạo nhưng bướm lại đậu lên trên tờ giấy đó. Kể từ đó nàng được xưng tụng nổi tiếng khắp thiên hạ với câu chuyện đôi bướm yêu hoa.”
Quân Linh Nhi bình thường mặc dù không biết gì, nhưng nàng lại có thể biết được tất cả thông tin ở kinh đô Đại Hạ.
Vì vậy lập tức có thể nói ra tin tức về bốn người này, đều là tài nữ bậc nhất trong kinh thành, cực phẩm như vậy ai có thể so sánh với bọn họ? Vân An công chúa đây rõ ràng là muốn làm khó dễ.
Nàng ta cố tình!
Khuôn mặt Quân Linh Nhi đỏ bừng vì tức giận, nàng thở hổn hển.
“Không sai, bản công chúa là cố ý làm khó dễ, ngươi không cần so sánh với Quân Phi Yến, trực tiếp chui qua háng bọn họ là được.”
Tô Vân Nam nói.
Trên mặt nàng hiện lên niềm vui sắp báo được mối thù lớn.
Tần Lam có chút sững sờ, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong đầu hiện lên bốn chữ.
Đúng, trong ba năm, mọi thứ đã thay đổi.
Con người thay đổi, vạn vật cũng thay đổi.
Nàng từng là quý nữ đứng đầu Đại Hạ, trong số các nữ tử thế gia cũng là nhân vật hàng đầu. Nàng thông thạo các loại cầm kỳ thi họa, nổi bật giữa đám đông, là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ và học hỏi.
Sau đó nàng bị bức hại đến mức chết thảm trên đỉnh núi, vết nhơ khắp người, nàng tái sinh trong sự xấu hổ.
Tuy nhiên giấc mộng kia đã qua ba năm, thời gian thay đổi, ở kinh thành nước Đại Hạ kia đã không còn Tần Lam, nhưng lại có những cô nương thế gia khác trổ tài.
Thi tài, nàng chưa bao giờ sợ hãi.
Nhưng nàng không hiểu chính mình vì sao lại muốn đi tranh tài?
Trong lòng nặng trĩu, nàng nhớ lại tiểu cô nương trong ký ức trước đây, thay đổi rồi.
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Con người thay đổi, vạn vật thay đổi.
Nhưng trong lòng Tần Lam lại nảy sinh ảo tưởng, bởi vì nàng hiện tại là Quân Phi Yến? Nếu biết nàng là Tần Lam.... Vân An sẽ không đối xử với nàng như vậy, cô công chúa nhỏ luôn đi phía sau lưng gọi nàng là tỷ tỷ.
“Vân An...”
Nàng vừa nói.
Có tiếng động sau lưng các nàng, một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ từ phía sau đám đông bước vào.
Người này là....
Tần Hồng Sương và con trai của nàng.
“Ngươi chỉ cần đi so tài với bốn người bọn họ. Chỉ cần ngươi thắng, ngươi có thể rời khỏi phủ công chúa. Nếu như ngươi thua, ngươi sẽ rất xấu hổ, chui qua háng của những người hầu này mà rời phủ.”
Tô Vân An chỉ vào bốn tiểu thư thế gia kia, sau đó lại chỉ về phía đám thị vệ đứng canh tại cửa sân.
Tô Vân An rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, có hơn một trăm tên hộ vệ, ước tính có đến hơn phân nửa số hộ vệ trong phủ công chúa được điều đến để canh giữ lối ra.
“Tô Vân An, ngươi rõ ràng là cố ý.”
Quân Linh Nhi tức giận nói.
“Trương Mông kỳ nghệ rất giỏi. Nàng đã giành chức quán quân trong cuộc thi đấu kỳ nghệ hai năm trước, trong hai năm qua có vô số người thách đấu nhưng không ai trong số họ có thể đánh bại nàng. Nàng còn được mệnh danh là Thần cờ.”
Nghe thấy tên mình thốt ra từ trong miệng Quân Linh Nhi, trên mặt vị tiểu thư gọi là Trương Mông kia liền lộ ra vẻ kiêu ngạo, trong mắt nàng ánh lên vẻ mình nhất định sẽ chiến thắng.
“Vị thứ hai, đại tiểu thư Đường gia, Đường Ngữ Yên, trình độ nghệ thuật rất cao, mùa hè vừa rồi nàng trở nên cực kỳ nổi tiếng với ca khúc tên là Phượng Cầu Hoàng.”
“Vị thứ ba, Vu gia đại tiểu thư Vu Thi Văn, nàng am hiểu thi văn, bất kể là Tứ thư hay Ngũ kinh, Nữ hạnh hay Thi kinh, chỉ cần ngươi cho một cái tên, nàng có thể hoàn toàn thông thuộc chỉ trong thời gian ngắn.”
“Vị thứ tư, Tống Thanh, trưởng nữ Tống gia, rất giỏi vẽ tranh, từng vẽ bức tranh hoa yêu bướm trước bách gia trong tiệc hoa đào. Chỉ vẽ hoa trên giấy gạo nhưng bướm lại đậu lên trên tờ giấy đó. Kể từ đó nàng được xưng tụng nổi tiếng khắp thiên hạ với câu chuyện đôi bướm yêu hoa.”
Quân Linh Nhi bình thường mặc dù không biết gì, nhưng nàng lại có thể biết được tất cả thông tin ở kinh đô Đại Hạ.
Vì vậy lập tức có thể nói ra tin tức về bốn người này, đều là tài nữ bậc nhất trong kinh thành, cực phẩm như vậy ai có thể so sánh với bọn họ? Vân An công chúa đây rõ ràng là muốn làm khó dễ.
Nàng ta cố tình!
Khuôn mặt Quân Linh Nhi đỏ bừng vì tức giận, nàng thở hổn hển.
“Không sai, bản công chúa là cố ý làm khó dễ, ngươi không cần so sánh với Quân Phi Yến, trực tiếp chui qua háng bọn họ là được.”
Tô Vân Nam nói.
Trên mặt nàng hiện lên niềm vui sắp báo được mối thù lớn.
Tần Lam có chút sững sờ, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong đầu hiện lên bốn chữ.
Đúng, trong ba năm, mọi thứ đã thay đổi.
Con người thay đổi, vạn vật cũng thay đổi.
Nàng từng là quý nữ đứng đầu Đại Hạ, trong số các nữ tử thế gia cũng là nhân vật hàng đầu. Nàng thông thạo các loại cầm kỳ thi họa, nổi bật giữa đám đông, là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ và học hỏi.
Sau đó nàng bị bức hại đến mức chết thảm trên đỉnh núi, vết nhơ khắp người, nàng tái sinh trong sự xấu hổ.
Tuy nhiên giấc mộng kia đã qua ba năm, thời gian thay đổi, ở kinh thành nước Đại Hạ kia đã không còn Tần Lam, nhưng lại có những cô nương thế gia khác trổ tài.
Thi tài, nàng chưa bao giờ sợ hãi.
Nhưng nàng không hiểu chính mình vì sao lại muốn đi tranh tài?
Trong lòng nặng trĩu, nàng nhớ lại tiểu cô nương trong ký ức trước đây, thay đổi rồi.
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Con người thay đổi, vạn vật thay đổi.
Nhưng trong lòng Tần Lam lại nảy sinh ảo tưởng, bởi vì nàng hiện tại là Quân Phi Yến? Nếu biết nàng là Tần Lam.... Vân An sẽ không đối xử với nàng như vậy, cô công chúa nhỏ luôn đi phía sau lưng gọi nàng là tỷ tỷ.
“Vân An...”
Nàng vừa nói.
Có tiếng động sau lưng các nàng, một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ từ phía sau đám đông bước vào.
Người này là....
Tần Hồng Sương và con trai của nàng.