Chương 112
Bùi Linh phát hiện ra rằng khi hắn nhắc đến Tiêu Thành Vũ, nữ nhân trước mặt trở nên lạnh lùng và cảm giác căm ghét thấu từ trong xương.
“Tiêu Thành Vũ là người luôn biết trước biết sau và đã quen với việc che giấu. Hắn là một công tử không được ai coi trọng cho đến ngày hôm nay. Đó không chỉ là một trò đùa. Hắn ta sẽ tìm ra nguyên nhân mối thù giữa ngươi và hắn, hắn sẽ cố gắng thay đổi hiện trạng, nếu tìm không ra, hắn thà giết còn hơn bỏ xót.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tần Lam ngẩng đầu hỏi.
“Những gì ta nói đều là sự thật. Đừng đánh giá thấp Tiêu Thành Vũ, hắn ta có thể sống sót trong triều đình mà không cần bất kỳ ai bảo vệ và từng bước để có được địa vị như ngày hôm nay. Hắn không chỉ có mưu trí, mà còn có thủ đoạn vô biên. Binh lực của triều đình hắn cũng đang nắm giữ. Xem ra là được sủng ái đặc biệt của hoàng đế, vậy lại càng nguy hiểm, ta thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, Quân Phi Yến, hôm nay ngươi đã động đến Tiêu Thành Vũ, nhất định phải chuẩn bị tinh thần bị hắn phản công.” Bùi Linh ngữ khí rất nghiêm túc.
Tần Lam trong lòng không khỏi lo lắng, hôm nay khi nhìn thấy Tiêu Thành Vũ ở trà lâu Tâm Duyệt, đầu óc quay cuồng, chỉ cảm thấy trống rỗng, lúc trước nhìn thấy Tiêu Thành Vũ, nàng cũng không có phản ứng nhiều như vậy. Lúc ấy chỉ nghĩ tới việc chứng minh bộ mặt thật của hắn. Không nghĩ tới hậu quả, cũng không phải là không nghĩ tới, một là nàng không thể biết được thân phận thực sự của mình với Tiêu Thành Vũ, hai là cảm giác an toàn mà Quân gia đã dành cho nàng.
Bây giờ Bùi Linh trước mặt nàng nói điều này, Tần Lam mới nhận ra nàng liều lĩnh tới mức nào.
Bây giờ, nàng có cái gì đâu?
Cái gì cũng không có, chỉ có một chút y thuật toàn thân, vậy thì nàng báo thù bằng cách nào? Có thể tự mình rửa sạch oan khuất sao?
Nếu nàng không trả thù được hắn thì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để giết Quân gia.
Lòng Tần Lam lạnh như băng.
Mới trọng sinh được thời gian, nàng còn chưa khỏi tức giận vì cái chết thảm, nàng thật liều lĩnh, sơ suất.
Lúc này bị một câu nói đánh thức, cảm thấy sợ hãi, thậm chí trái tim, gan đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sợ à?”
Một giọng trầm đột nhiên vang lên bên tai.
Tần Lam ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Bùi Linh tựa như sương mai nhìn nàng, như đánh giá nàng.
Tần Lam mím môi không trả lời, ngay sau đó liền nghe người trước mặt nói: “Nếu như ngươi sợ hắn, ta có thể giúp ngươi giết hắn.”
“Giết” hai chữ nhẹ nhàng thoát ra, Tần Lam đã giật mình khi nghe từ này.
“Không cần.” Tần Lam không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
“Cái gì? Ngươi không phải có thù oán gì với hắn sao? Hơn nữa là mối thù không đội trời chung. Loại người này quen che giấu, đối với ngươi và Quân gia của ngươi là một con mồi lớn mà hắn đang nhắm tới. Ta giết hắn chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Không được.” Tần Lam thẳng thừng từ chối, nhìn thấy nam nhân trước mắt khó hiểu nhướng mày, Tần Lam nói: “Giết hắn theo cách này thì quá nhân từ với hắn. “
Bùi Linh: “….!”
Đây là mối thù truyền kiếp?
Bùi Linh ánh mắt có chút kỳ quái.
“Bùi tiên sinh, ngươi định làm gì hắn ta?”
Tần Lam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi.
Điều nàng chắc chắn bây giờ là Bùi công tử này có mối quan hệ rất thân thiết với Quân Phi Yến, và đã xác định ý nghĩ này nhiều hơn sau khi kết thân với hắn ta vài lần, nhưng nàng chỉ mở miệng và nói rằng nàng sẽ giết một đương triều thế tử, nghe có hơi thừa thãi.
“Ta định…” Nam nhân trước mặt dừng lại một lúc, dường như đang suy nghĩ
“Không tiện nói sao?” Tần Lam hỏi.
“Đúng vậy.”
Nam nhân trước mặt gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Ngươi đang giận?”
Thấy Tần Lam chỉ gật đầu, chưa từng hỏi thân phận của hắn, ngược lại nam nhân trước mặt khó chịu hỏi, Tần Lam lại lắc đầu nói: “Làm sao có thể? Tuy rằng không nhớ rõ quá khứ, Ta không nhớ chúng ta đã gặp nhau như thế nào, nhưng Bùi tiên sinh, ngươi đã cứu mạng ta và giúp đỡ ta rất nhiều lần. Ta cũng muốn biết ngươi là ai, nhưng Phi Yến ta sẽ không ép ngươi nói ra thân phận của ngươi. Mỗi người đều có những điều không thể nói ra. Phi Yến cũng vậy, nhưng điều này không cản trở tình bạn giữa chúng ta.”
“Tiêu Thành Vũ là người luôn biết trước biết sau và đã quen với việc che giấu. Hắn là một công tử không được ai coi trọng cho đến ngày hôm nay. Đó không chỉ là một trò đùa. Hắn ta sẽ tìm ra nguyên nhân mối thù giữa ngươi và hắn, hắn sẽ cố gắng thay đổi hiện trạng, nếu tìm không ra, hắn thà giết còn hơn bỏ xót.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tần Lam ngẩng đầu hỏi.
“Những gì ta nói đều là sự thật. Đừng đánh giá thấp Tiêu Thành Vũ, hắn ta có thể sống sót trong triều đình mà không cần bất kỳ ai bảo vệ và từng bước để có được địa vị như ngày hôm nay. Hắn không chỉ có mưu trí, mà còn có thủ đoạn vô biên. Binh lực của triều đình hắn cũng đang nắm giữ. Xem ra là được sủng ái đặc biệt của hoàng đế, vậy lại càng nguy hiểm, ta thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, Quân Phi Yến, hôm nay ngươi đã động đến Tiêu Thành Vũ, nhất định phải chuẩn bị tinh thần bị hắn phản công.” Bùi Linh ngữ khí rất nghiêm túc.
Tần Lam trong lòng không khỏi lo lắng, hôm nay khi nhìn thấy Tiêu Thành Vũ ở trà lâu Tâm Duyệt, đầu óc quay cuồng, chỉ cảm thấy trống rỗng, lúc trước nhìn thấy Tiêu Thành Vũ, nàng cũng không có phản ứng nhiều như vậy. Lúc ấy chỉ nghĩ tới việc chứng minh bộ mặt thật của hắn. Không nghĩ tới hậu quả, cũng không phải là không nghĩ tới, một là nàng không thể biết được thân phận thực sự của mình với Tiêu Thành Vũ, hai là cảm giác an toàn mà Quân gia đã dành cho nàng.
Bây giờ Bùi Linh trước mặt nàng nói điều này, Tần Lam mới nhận ra nàng liều lĩnh tới mức nào.
Bây giờ, nàng có cái gì đâu?
Cái gì cũng không có, chỉ có một chút y thuật toàn thân, vậy thì nàng báo thù bằng cách nào? Có thể tự mình rửa sạch oan khuất sao?
Nếu nàng không trả thù được hắn thì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để giết Quân gia.
Lòng Tần Lam lạnh như băng.
Mới trọng sinh được thời gian, nàng còn chưa khỏi tức giận vì cái chết thảm, nàng thật liều lĩnh, sơ suất.
Lúc này bị một câu nói đánh thức, cảm thấy sợ hãi, thậm chí trái tim, gan đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sợ à?”
Một giọng trầm đột nhiên vang lên bên tai.
Tần Lam ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Bùi Linh tựa như sương mai nhìn nàng, như đánh giá nàng.
Tần Lam mím môi không trả lời, ngay sau đó liền nghe người trước mặt nói: “Nếu như ngươi sợ hắn, ta có thể giúp ngươi giết hắn.”
“Giết” hai chữ nhẹ nhàng thoát ra, Tần Lam đã giật mình khi nghe từ này.
“Không cần.” Tần Lam không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
“Cái gì? Ngươi không phải có thù oán gì với hắn sao? Hơn nữa là mối thù không đội trời chung. Loại người này quen che giấu, đối với ngươi và Quân gia của ngươi là một con mồi lớn mà hắn đang nhắm tới. Ta giết hắn chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Không được.” Tần Lam thẳng thừng từ chối, nhìn thấy nam nhân trước mắt khó hiểu nhướng mày, Tần Lam nói: “Giết hắn theo cách này thì quá nhân từ với hắn. “
Bùi Linh: “….!”
Đây là mối thù truyền kiếp?
Bùi Linh ánh mắt có chút kỳ quái.
“Bùi tiên sinh, ngươi định làm gì hắn ta?”
Tần Lam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi.
Điều nàng chắc chắn bây giờ là Bùi công tử này có mối quan hệ rất thân thiết với Quân Phi Yến, và đã xác định ý nghĩ này nhiều hơn sau khi kết thân với hắn ta vài lần, nhưng nàng chỉ mở miệng và nói rằng nàng sẽ giết một đương triều thế tử, nghe có hơi thừa thãi.
“Ta định…” Nam nhân trước mặt dừng lại một lúc, dường như đang suy nghĩ
“Không tiện nói sao?” Tần Lam hỏi.
“Đúng vậy.”
Nam nhân trước mặt gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Ngươi đang giận?”
Thấy Tần Lam chỉ gật đầu, chưa từng hỏi thân phận của hắn, ngược lại nam nhân trước mặt khó chịu hỏi, Tần Lam lại lắc đầu nói: “Làm sao có thể? Tuy rằng không nhớ rõ quá khứ, Ta không nhớ chúng ta đã gặp nhau như thế nào, nhưng Bùi tiên sinh, ngươi đã cứu mạng ta và giúp đỡ ta rất nhiều lần. Ta cũng muốn biết ngươi là ai, nhưng Phi Yến ta sẽ không ép ngươi nói ra thân phận của ngươi. Mỗi người đều có những điều không thể nói ra. Phi Yến cũng vậy, nhưng điều này không cản trở tình bạn giữa chúng ta.”