Chương 103
Quân Huyền Diệp: “...!”
Cho nên, Quân đại tiểu thư lúc trước đem bình đan dược đó nói phồng lênnhư vậy, lợi hại đến mức không chịu nổi, dọa đứa nha hoàn đó đều phải uống thuốc độc tự vẫn rồi, lừa được một vạn ngân phiếu của để Huyền vương gia phải mua nó. Này thực sự chỉ là một bình kẹo dẻo mà thôi?
Muốn cười.
Nhưng không dám.
Ai mà dám đi cười nhạo Huyền vương gia chứ.
“Khụ khụ khụ.... Cảnh Hành, cái này huynh bị chơi khăm rồi??”
Nhưng chung quy có người gan lớn tày đình, chính là nghe thấy lời nói Phùng Thần phát ra.
Nụ cười giễu cợt của Tiêu Phong Hàn nhưng không nói gì cả.
“Huyền vương gia, lệnh muội cùng với vương gia nói câu bông đùa, về chuyện một vạn lượng ngân phiếu thì.....” bỏ đi.
Quân Huyền Diệp bước lên phía trước, hai từ cuối vẫn chưa nói xong thì thấy Tiêu Phong Hàn đưa tay lên: “Ngân phiếu là do bổn vương tự nguyện đưa cho Quân đại tiểu thư.”
Lời nói này khiến cho Quân Huyền Diệp trong lòng thấp thỏm.
Huyền vương gia này là muốn ghi hận tiểu muội của nhà mình sao?
Quân Huyền Diệp cũng là vô cùng lo lắng, muội muội của hắn cũng thật là, sao lại dám đùa cợt với Huyền vương gia cơ chứ?
“Chuyện của ngày hôm nay, ai cũng đều không được truyền ra ngoài dù chỉ là một chữ, nếu để cho bổn vương biết được có người đang đồn đại ra ngoài, điều tra ra được cội nguồn, xử theo trọng tội.”
Chỉ nghe âm giọng của Tiêu Phong Hàn đầy sự sát khí đang ở trên trà quán vang lên, đám người kinh khiếp sợ trong lòng, lần lượt cuối đầu gầm xuống.
“Việc còn lại thì cứ giao cho Quân gia thống lĩnh xử lý là được rồi.”
Bỏ lại câu nói này, Tiêu Phong Hàn thao tác quay bánh xe lăn đi ra ngoài trà quán.
Đám người trong trà quán bị sát khí của Huyền vương gia tung ra đều không dám lên tiếng, hồn phi phách lạc, lần lượt nuốt ngụm nước bọt, trước nửa ngày này thì Huyền vương gia vẫn không nói lời nào, làm cho đám người có cái cảm giác sai về Huyền vương gia là người dễ nói chuyện, thế nhưng một câu nói cảnh cáo của ngày hôm nay, khẩu khí đấy như giết chết cả không khí hiện tại.
......
Tần Lam bước ra khỏi trà quán liền lập tức bước lên xe ngựa, Tứ Tráng đánh xe về lại phủ.
Tâm trạng của Tần Lam không tính là quá ổn, có chút trầm xuống.
Thứ nhất là bởi vì nhìn thấy Tiêu Thành Vũ, thứ hai là hung thủ trong bóng tối thích khách hãm hại nàng vẫn chưa xuất hiện.
“Đường tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?”
Quân Linh Nhi nhìn thấy đường tỷ của mình từ lúc lên xe vẫn luôn thờ thẩn, mở miệng ra hỏi thăm.
“Chả có gì cả.”
Tần Lam nói.
Quân Linh Nhi nháy mắt: “Đường tỷ, tên hắc thủ đằng sau đó thật sự là lục hoàng tử điện hạ sao?”
Quân Linh Nhi nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được mà ra mở lời hỏi.
“Không biết.”
Tần Lam lắc đầu, nàng không có giải thích, não của Quân Linh Nhi khá là đơn giản, không nhìn ra được nàng là kẻ gây ra mối họa này, khiến cho Tiêu Thành Vũ nhận lấy nỗi oan này.
“Hả? Vậy đường tỷ, rốt cuộc thì ai là người ở đằng sau hại chúng ta như vậy chứ? Hung thủ lại không phải Khương Vân Nhi...”
Quân Linh Nhi cả khuôn mặt đều là phẫn nộ chính đáng, nắm lấy tua dây ngựa.
Tầm mắt Tần Lam vươn xa, nàng cũng không biết nữa.
Chính là giống như lời nàng nói rằng sai lầm khi gả cho Tiêu Thành Vũ, nói theo cục diện nhỏ, vậy người đứng phía sau muốn hại đến chính là nàng và Quân Linh Nhi, nói theo kiểu phóng đại lên thì chính là nhắm đến Quân gia và phủ Huyền vương rồi, dính dán đến này thì chuyện to rồi, cho nên Tiêu Thành Vũ mới nổi cơn nóng giận mà mất đi tâm trí.
Chính tại thời điểm này, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa bị dừng đột ngột, Quân Linh Nhi không vịn tay kỹ, đầu liền bị đập trúng vào trong lòng của Tần Lam, chính lúc đấy khiến cho Quân Linh Nhi tức giận, ngay khi đó lớn tiếng quát lên: “Tứ Tráng, có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, có có có....”
“Có chuyện gì cơ chứ?”
Quân Linh Nhi liền vén tấm màn trên hộp xe lên.
Cùng với việc lướt sơ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng được tắm dưới ánh sáng mặt trời đoạn đường dài đó.
Trên chiếc xe lăn, Tiêu Phong Hàn ngồi tại nơi đó, một thân cô độc cùng với khí chất lạnh lùng đấy, ngay cả không khí đều phải run rẩy, ánh nắng vàng bị hắn che khỏi đằng sau lưng, bóng hình bị kéo dài ra phản xuống, phía sau của hắn chính là Lãnh Mục và Phùng Thần.
Lốc cốc.
Quân Linh Nhi nuốt ngụm nước bọt, từ từ rút người quay đầu: “Đường, đường tỷ, là Huyền vương gia, ngài ấy chặn đường của chúng ta, là muốn làm cái quái gì vậy?”
Tần Lam cũng nhìn thấy Tiêu Phong Hàn rồi.
Cho nên, Quân đại tiểu thư lúc trước đem bình đan dược đó nói phồng lênnhư vậy, lợi hại đến mức không chịu nổi, dọa đứa nha hoàn đó đều phải uống thuốc độc tự vẫn rồi, lừa được một vạn ngân phiếu của để Huyền vương gia phải mua nó. Này thực sự chỉ là một bình kẹo dẻo mà thôi?
Muốn cười.
Nhưng không dám.
Ai mà dám đi cười nhạo Huyền vương gia chứ.
“Khụ khụ khụ.... Cảnh Hành, cái này huynh bị chơi khăm rồi??”
Nhưng chung quy có người gan lớn tày đình, chính là nghe thấy lời nói Phùng Thần phát ra.
Nụ cười giễu cợt của Tiêu Phong Hàn nhưng không nói gì cả.
“Huyền vương gia, lệnh muội cùng với vương gia nói câu bông đùa, về chuyện một vạn lượng ngân phiếu thì.....” bỏ đi.
Quân Huyền Diệp bước lên phía trước, hai từ cuối vẫn chưa nói xong thì thấy Tiêu Phong Hàn đưa tay lên: “Ngân phiếu là do bổn vương tự nguyện đưa cho Quân đại tiểu thư.”
Lời nói này khiến cho Quân Huyền Diệp trong lòng thấp thỏm.
Huyền vương gia này là muốn ghi hận tiểu muội của nhà mình sao?
Quân Huyền Diệp cũng là vô cùng lo lắng, muội muội của hắn cũng thật là, sao lại dám đùa cợt với Huyền vương gia cơ chứ?
“Chuyện của ngày hôm nay, ai cũng đều không được truyền ra ngoài dù chỉ là một chữ, nếu để cho bổn vương biết được có người đang đồn đại ra ngoài, điều tra ra được cội nguồn, xử theo trọng tội.”
Chỉ nghe âm giọng của Tiêu Phong Hàn đầy sự sát khí đang ở trên trà quán vang lên, đám người kinh khiếp sợ trong lòng, lần lượt cuối đầu gầm xuống.
“Việc còn lại thì cứ giao cho Quân gia thống lĩnh xử lý là được rồi.”
Bỏ lại câu nói này, Tiêu Phong Hàn thao tác quay bánh xe lăn đi ra ngoài trà quán.
Đám người trong trà quán bị sát khí của Huyền vương gia tung ra đều không dám lên tiếng, hồn phi phách lạc, lần lượt nuốt ngụm nước bọt, trước nửa ngày này thì Huyền vương gia vẫn không nói lời nào, làm cho đám người có cái cảm giác sai về Huyền vương gia là người dễ nói chuyện, thế nhưng một câu nói cảnh cáo của ngày hôm nay, khẩu khí đấy như giết chết cả không khí hiện tại.
......
Tần Lam bước ra khỏi trà quán liền lập tức bước lên xe ngựa, Tứ Tráng đánh xe về lại phủ.
Tâm trạng của Tần Lam không tính là quá ổn, có chút trầm xuống.
Thứ nhất là bởi vì nhìn thấy Tiêu Thành Vũ, thứ hai là hung thủ trong bóng tối thích khách hãm hại nàng vẫn chưa xuất hiện.
“Đường tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?”
Quân Linh Nhi nhìn thấy đường tỷ của mình từ lúc lên xe vẫn luôn thờ thẩn, mở miệng ra hỏi thăm.
“Chả có gì cả.”
Tần Lam nói.
Quân Linh Nhi nháy mắt: “Đường tỷ, tên hắc thủ đằng sau đó thật sự là lục hoàng tử điện hạ sao?”
Quân Linh Nhi nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được mà ra mở lời hỏi.
“Không biết.”
Tần Lam lắc đầu, nàng không có giải thích, não của Quân Linh Nhi khá là đơn giản, không nhìn ra được nàng là kẻ gây ra mối họa này, khiến cho Tiêu Thành Vũ nhận lấy nỗi oan này.
“Hả? Vậy đường tỷ, rốt cuộc thì ai là người ở đằng sau hại chúng ta như vậy chứ? Hung thủ lại không phải Khương Vân Nhi...”
Quân Linh Nhi cả khuôn mặt đều là phẫn nộ chính đáng, nắm lấy tua dây ngựa.
Tầm mắt Tần Lam vươn xa, nàng cũng không biết nữa.
Chính là giống như lời nàng nói rằng sai lầm khi gả cho Tiêu Thành Vũ, nói theo cục diện nhỏ, vậy người đứng phía sau muốn hại đến chính là nàng và Quân Linh Nhi, nói theo kiểu phóng đại lên thì chính là nhắm đến Quân gia và phủ Huyền vương rồi, dính dán đến này thì chuyện to rồi, cho nên Tiêu Thành Vũ mới nổi cơn nóng giận mà mất đi tâm trí.
Chính tại thời điểm này, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa bị dừng đột ngột, Quân Linh Nhi không vịn tay kỹ, đầu liền bị đập trúng vào trong lòng của Tần Lam, chính lúc đấy khiến cho Quân Linh Nhi tức giận, ngay khi đó lớn tiếng quát lên: “Tứ Tráng, có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, có có có....”
“Có chuyện gì cơ chứ?”
Quân Linh Nhi liền vén tấm màn trên hộp xe lên.
Cùng với việc lướt sơ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng được tắm dưới ánh sáng mặt trời đoạn đường dài đó.
Trên chiếc xe lăn, Tiêu Phong Hàn ngồi tại nơi đó, một thân cô độc cùng với khí chất lạnh lùng đấy, ngay cả không khí đều phải run rẩy, ánh nắng vàng bị hắn che khỏi đằng sau lưng, bóng hình bị kéo dài ra phản xuống, phía sau của hắn chính là Lãnh Mục và Phùng Thần.
Lốc cốc.
Quân Linh Nhi nuốt ngụm nước bọt, từ từ rút người quay đầu: “Đường, đường tỷ, là Huyền vương gia, ngài ấy chặn đường của chúng ta, là muốn làm cái quái gì vậy?”
Tần Lam cũng nhìn thấy Tiêu Phong Hàn rồi.