Chương 82: Có lẽ đã đến lúc lập thái tử
Nhược Vân kinh hãi không thôi.
Nếu là vừa rồi quận chúa không run tay thì lúc này người ngã xuống chính là quận chúa.
Nàng lập tức quỳ xuống, không có nửa câu giải thích, cháo là nàng đưa tới, cũng là nàng khuyên quận chúa ăn, chuyện này nàng không thể đổ tội cho người khác.
"Quận chúa." Một hộ vệ chạy vào, nhìn thấy Nhược Vân quỳ bên cạnh mấy con gà chết thì biến sắc "Tiểu Vũ tự sát rồi."
Ân Trường Hoan không nói gì, nàng kinh ngạc nhìn mấy con gà, phảng phất như nhìn thấy cảnh đời trước ngã xuống vì trúng độc của mình.
Rõ ràng nàng không ăn cháo, cũng không trúng độc nhưng nàng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác trúng độc, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, giống như nổ ra ngoài.
Chậm rãi ngẩng đầu, Ân Trường Hoan nhìn thấy Nhược Vân lo âu và hộ vệ nghiêm túc.
Nàng muốn nói nàng không sao, không phải nàng chưa từng trúng độc, đời trước nàng trúng độc nhưng không phải hiện tại đang sống rất tốt sao?
Bờ môi khẽ động, một chữ cũng không nói ra được thì trước mắt đã tối sầm lại, liền mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, Ân Trường Hoan nghĩ, chuyện này nhất định không được cho Kỷ Oánh Oánh biết, nếu không Kỷ Oánh Oánh nhất định sẽ chế giễu nàng, nói nàng nhát gan, không bị trúng độc mà thấy gà chết đã bị dọa đến ngất xỉu.
Nàng không phải bị dọa ngất đi, nàng chỉ là muốn ngủ thôi.
Giấc ngủ lần này của Ân Trường Hoan rất ngon, không nằm mơ thấy gì, giống như được nhào vào lòng mẫu thân, mềm mềm, ấm áp lại thoải mái, dễ chịu, ý thức dần thanh tỉnh, nàng muốn hét to một tiếng.
"Trường Hoan!"
Là giọng Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan mở mắt, Diệp Hoàn ngồi bên giường, ân cần nhìn nàng, thấy nàng mở mắt thì vẻ lo lắng trên mặt mới dần buông lỏng "Nàng tỉnh rồi."
Ân Trường Hoan dụi dụi mắt, ngồi xuống dựa vào đầu giường "Sao chàng lại tới đây?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy ta sao có thể không đến. " Diệp Hoàn cầm áo ngoài phủ thêm cho Ân Trường Hoan "Ta vừa nhận được tin tức đã chạy đến, thái hậu nương nương cũng ngồi xe ngựa, hẳn là cũng sắp đến rồi."
"Ngoại tổ mẫu sao cũng tới, sợ là sẽ hao tổn tinh thần đấy." Ân Trường Hoan chỉ là nói như vậy, nàng biết ngoại tổ mẫu nhất định sẽ đến, ai cũng khuyên không nổi.
Nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Diệp Hoàn rót nước cho Ân Trường Hoan "Đúng ba canh giờ."
"Mới ba canh giờ sao. " Ân Trường Hoan duỗi lưng một cái "Sao ta cứ có cảm giác như đã ngủ được mấy năm vậy, thật thoải mái nha."
Cầm lấy chén nước từ tay Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan vừa uống vừa hỏi Diệp Hoàn chuyện hạ độc.
Nàng còn nhớ rõ trước khi ngất thì hộ vệ có vào nói nhưng cái này không thể hoàn toàn khẳng định người hạ độc chính là tiểu Vũ, có phải đồng đảng hay không cũng cần điều tra.
Nửa canh giờ trước Diệp Hoàn đã đến đây nên hắn cũng đã cho người đi điều tra.
"Độc mà Tiểu Vũ trúng giống với trong cháo, khám nghiệm tử thi thì thấy trong miệng nàng ta có một bọc giấy rách, độc hẳn là từ trong bao này, trên người nàng ta không có vết thương nào, khả năng bị giết không lớn, phỏng đoán hẳn là sau khi hạ độc nàng thì tự sát."
Ân Trường Hoan nhíu mày "Thế nhưng vì sao chứ? Ta nhớ là tiểu Vũ này lúc đến phủ quận chúa còn chưa đến mười tuổi, có thể nói là phủ quận chúa nuôi lớn nàng ta, nàng ta có lý do gì mà hạ độc."
"Không biết." Diệp Hoàn trầm ngâm "Có lẽ nguyên bản là bị người nào đó xếp vào phủ quận chúa rồi, để chờ đến ngày này."
"Làm sao có thể?" Khi đó nàng còn chưa được mười tuổi, người nào lại hận nàng đến như vậy, ngay lúc đó đã muốn giết nàng.
Ân Trường Hoan đưa cốc nước cho Diệp Hoàn, Diệp Hoàn lại rót nước vào, trong lòng hắn có hoài nghi một người, nhưng tiểu Vũ vừa chết, lại qua nhiều năm như vậy muốn kiểm chứng lại rất khó khăn.
Quay người đưa nước cho Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn nói "Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, nàng không cần để tâm đâu."
Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn "Chàng biết là ai sao?"
Diệp Hoàn lắc đầu "Chỉ là có chút hoài nghi."
"Ta cũng có hoài nghi một người." Ngữ khí Ân Trường Hoan bình ổn "Phụ thân ta không phải bị bắt đi sao, nói không chừng là hắn ghi hận ta tra ra thân thế Ân Bạch Tuyết, làm Ân gia bị lật đổ cho nên trở về trả thù ta."
Hai mắt Diệp Hoàn thu liễm lại, nhìn về phía thần sắc nhàn nhạt của Ân Trường Hoan, hắn hoài nghi hai người, một là Ân Bác Văn, một người khác là Gia Hòa trưởng công chúa, trong hai người thì hắn hoài nghi Ân Bác Văn hơn.
"Chàng không phải nói tiểu Vũ có thể là được sắp xếp vào trong phủ sao, ta cẩn thận suy nghĩ thì trừ Ân gia ra hẳn không còn ai muốn hại ta sớm như vậy. " Ân Trường Hoan nói "Bây giờ Trình thị đền tội, nếu là người khác ở Ân gia thì không có khả năng chờ lâu như vậy, kẻ còn lại duy nhất chỉ có thể là phụ thân ta-Ân Bác Văn, hắn ngay cả nữ nhi của đệ đệ ruột cũng có thể hạ độc thủ, còn hại nữ nhi của mình thì đây cũng không phải chuyện khó lý giải."
Ân Trường Hoan thản nhiên bình tĩnh như thế, Diệp Hoàn nhất thời không biết nói gì để dỗ nàng. Mặc dù phụ hoàng và mẫu thân hắn không ở cùng một chỗ, nhưng hai người đều là quan tâm hắn, chỉ là hoàng đế có nhiều nhi tử nên trong lòng Diệp Hoàn biết rõ hoàng đế rất coi trọng hắn.
Hắn suy tư chốc lát nói "Cũng có thể là người lần trước ám sát ta, bọn hắn ghen ghét nàng đã cứu ta, ghen ghét ta thành vị hôn phu của nàng cho nên mới muốn hại nàng."
Độc hại Ân Trường Hoan, Trịnh gia chưa chắc sẽ ủng hộ hắn, chính là gián tiếp làm tan rã thế lực của hắn.
"Có lẽ vậy." Ân Trường Hoan ôm bụng, "Ta đói quá, muốn dùng thiện, có cơm canh không?"
"Có, ta lập tức gọi người bưng tới."
Hắn lúc đến có mang theo thái y, thái y nhìn qua Ân Trường Hoan chỉ nói nàng là ngủ thiếp đi, ngủ đủ thì tự nhiên sẽ tỉnh, nhưng đến tột cùng là lúc nào tỉnh thì không biết, thế là Diệp Hoàn bảo phòng bếp làm sẵn đồ ăn.
Dùng cơm xong không lâu thì Trịnh thái hậu đến, nhìn Ân Trường Hoan cả nửa ngày mới yên lòng.
Ân Trường Hoan tựa sát vào Trịnh thái hậu, dịu dàng nói "Đều là Trường Hoan không tốt, lúc đầu Trương ma ma đã đem nha hoàn kia phái đến kim khâu phòng, là cháu cho nàng ta về, nếu không điều nàng ta trở về thì sẽ không có chuyện này."
"Sao có thể nói như vậy, nàng ta ở phủ quận chúa nhiều năm, nếu muốn hại cháu thì sẽ tìm thời cơ, cháu điều nàng ta trở về cũng là trùng hợp." Trịnh thái hậu nhìn về phía Diệp Hoàn, đối với việc Diệp Hoàn có thể nhanh như vậy chạy đến đây, bà rất hài lòng "Lần này làm phiền Vĩnh vương rồi."
Diệp Hoàn lập tức khom người chắp tay "Trường Hoan là vị hôn thê của tại hạ, tại hạ chạy đến là chuyện đương nhiên, tuyệt đối không phiền phức."
Trịnh thái hậu từ ái cười cười, lại hỏi Ân Trường Hoan chi tiết chuyện này.
Chim bồ câu truyền tin của kinh thành chỉ viết có người hạ độc Ân Trường Hoan, chi tiết thì lại không có đề cập.
Diệp Hoàn cũng nghi ngờ nhìn về phía Ân Trường Hoan. Hắn thẩm vấn Nhược Vân, biết được tiền căn hậu quả là lúc Ân Trường Hoan đưa cháo đến miệng, dù là hiện tại Ân Trường Hoan đang khoẻ mạnh nằm trong phòng nhưng hắn cũng không khỏi sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nếu tay Trường Hoan không run một cái, nếu Trường Hoan không có cảnh giác, vậy có phải hắn và Trường Hoan đã âm dương cách biệt, vừa nghĩ đến điểm này, hắn hận không thể lôi kẻ chủ mưu ra thiên đao vạn quả.
Ân Trường Hoan nói đơn giản lại mọi chuyện, cuối cùng nàng nói "Cháu cũng không biết tại sao khi đó tay lại run, còn mất hết khí lực."
Trịnh thái hậu nghe xong trong lòng vẫn còn sợ hãi, bà nghĩ đến việc Ân Trường Hoan trùng sinh, cảm thấy giữa hai cái này có quan hệ gì cũng khó nói.
Diệp Hoàn không tin quỷ thần nhưng lúc này hắn lại nói "Có lẽ là Gia Di trưởng công chúa đang phù hộ nàng."
Không biết giải thích thế nào đây, trùng hợp sao?
Mẫu thân? Ân Trường Hoan sửng sốt một chút "Có khả năng sao?"
"Nhất định là vậy. " Trịnh thái hậu lại đối với cái này tin tưởng không nghi ngờ "Mẫu thân cháu năm đó sinh cháu rất gian nan, nhưng vẫn liều mạng sinh ra, nhất định là con bé ở trên trời có linh luân phiên phù hộ."
Ánh mắt Diệp Hoàn khẽ động, luân phiên? Trường Hoan còn từng gặp chuyện nguy hiểm gì sao?
Chuyện Ân Trường Hoan bị hạ độc truyền đi khắp kinh thành, có người kinh sợ, có người lại vui vẻ.
Biết được Ân Trường Hoan không trúng độc lại bình an vô sự, có người thấy may mắn, có người thấy đáng tiếc.
Hoàng đế ở ngự thư phòng thì đang giận đến không kềm được, đầu tiên là Diệp Hoàn, sau đó là Trường Hoan, kế tiếp có phải là hắn không.
Hoàng đế gọi thủ lĩnh ám vệ vào, trầm giọng hỏi "Phó Triết gần đây có an phận không?"
Từ khi biếm Phó Triết thành quận vương, hoàng đế đã phái ám vệ đi giám thị, sợ là Phó Triết đến chết cũng không đổi.
"Anh quận vương mấy ngày nay luôn một mực ở trong phủ quận vương bế môn hối lỗi." Thủ lĩnh ám vệ cũng biết Ân Trường Hoan bị độc hại, hắn nói "Có lẽ kẻ hại Đức Dương quận chúa là đám người đã đào tẩu kia."
Còn có câu nói thủ lĩnh ám vệ chưa hề nói, Đức Dương quận chúa làm việc rất bá đạo, nghe nói lúc trước khi rời kinh đến hoàng lăng còn từng quất roi đích trưởng tôn của Cung các lão, mặc dù nguyên nhân là đối phương đang phi ngựa gây náo loạn. Trong kinh thành người muốn Đức Dương quận chúa xảy ra chuyện có rất nhiều, không chừng chính là người nào trong đó.
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói "Có lẽ đã đến lúc lập thái tử."
Thủ lĩnh ám vệ giật mình, không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hoàng đế vẫn luôn không lập thái tử, các triều thần đều nghĩ hoàng đế không có ý định lập thái tử, về sau sẽ trực tiếp lập tân hoàng.
Vĩnh vương mới nhận tổ quy tông không được bao lâu, hoàng đế đã muốn lập thái tử, vậy có phải hoàng đế muốn lập Vĩnh vương làm thái tử không.
Thấy thần sắc hoàng đế nặng nề, hắn rất nhanh gục đầu xuống, mặc kệ hoàng đế có lập thái tử hay không thì cũng không liên quan gì đến hắn, ai là người của hoàng đế thì đó là chủ tử của hắn.
Biết được Ân Trường Hoan không trúng độc, Gia Hòa trưởng công chúa tức giận ném mạnh chén trà đi.
Nàng ta lúc đầu không muốn giết Ân Trường Hoan, thế nhưng là ai bảo Ân Trường Hoan muốn gả cho Diệp Hoàn chứ, cứ muốn chạy ra cản đường nàng ta.
"Thiếu gia. " Gã sai vặt ở chính viện và nha hoàn tam đẳng của Kỷ Thừa có giao hảo với nhau, nhận được tin tức liền đi báo cho Kỷ Thừa "Trưởng công chúa nổi giận, nghe nói đã đập không ít đồ."
Kỷ Thừa nhíu mày, mẫu thân trước kia rất ít khi không phát cáu, loại chuyện như đập đồ này thì lại càng hiếm thấy.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt, hỏi "Có biết là vì sao không?"
Gã sai vặt lắc đầu rồi lại gật đầu, chần chờ nói "Hình như có người nói cho Đỗ ma ma chuyện Đức Dương quận chúa bị hại, sau đó Đỗ ma ma liền tiến vào phòng của trưởng công chúa..."
Phần sau gã sai vặt không dám nói tiếp, bởi vì Gia Hòa trưởng công chúa không thể nào nghe Đức Dương quận chúa bị độc hại nhưng bình an vô sự mà nổi giận, trưởng công chúa không thể là kẻ đi mưu hại Đức Dương quận chúa được.
Kỷ Thừa nghe gã sai vặt nói xong bỗng nhiên mở to mắt, nhìn qua gã sai vặt, con ngươi đột nhiên co lại.
Mẫu thân mưu hại Trường Hoan? Có khả năng sao? Nhưng mà vì sao chứ?
Nếu là vừa rồi quận chúa không run tay thì lúc này người ngã xuống chính là quận chúa.
Nàng lập tức quỳ xuống, không có nửa câu giải thích, cháo là nàng đưa tới, cũng là nàng khuyên quận chúa ăn, chuyện này nàng không thể đổ tội cho người khác.
"Quận chúa." Một hộ vệ chạy vào, nhìn thấy Nhược Vân quỳ bên cạnh mấy con gà chết thì biến sắc "Tiểu Vũ tự sát rồi."
Ân Trường Hoan không nói gì, nàng kinh ngạc nhìn mấy con gà, phảng phất như nhìn thấy cảnh đời trước ngã xuống vì trúng độc của mình.
Rõ ràng nàng không ăn cháo, cũng không trúng độc nhưng nàng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác trúng độc, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, giống như nổ ra ngoài.
Chậm rãi ngẩng đầu, Ân Trường Hoan nhìn thấy Nhược Vân lo âu và hộ vệ nghiêm túc.
Nàng muốn nói nàng không sao, không phải nàng chưa từng trúng độc, đời trước nàng trúng độc nhưng không phải hiện tại đang sống rất tốt sao?
Bờ môi khẽ động, một chữ cũng không nói ra được thì trước mắt đã tối sầm lại, liền mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, Ân Trường Hoan nghĩ, chuyện này nhất định không được cho Kỷ Oánh Oánh biết, nếu không Kỷ Oánh Oánh nhất định sẽ chế giễu nàng, nói nàng nhát gan, không bị trúng độc mà thấy gà chết đã bị dọa đến ngất xỉu.
Nàng không phải bị dọa ngất đi, nàng chỉ là muốn ngủ thôi.
Giấc ngủ lần này của Ân Trường Hoan rất ngon, không nằm mơ thấy gì, giống như được nhào vào lòng mẫu thân, mềm mềm, ấm áp lại thoải mái, dễ chịu, ý thức dần thanh tỉnh, nàng muốn hét to một tiếng.
"Trường Hoan!"
Là giọng Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan mở mắt, Diệp Hoàn ngồi bên giường, ân cần nhìn nàng, thấy nàng mở mắt thì vẻ lo lắng trên mặt mới dần buông lỏng "Nàng tỉnh rồi."
Ân Trường Hoan dụi dụi mắt, ngồi xuống dựa vào đầu giường "Sao chàng lại tới đây?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy ta sao có thể không đến. " Diệp Hoàn cầm áo ngoài phủ thêm cho Ân Trường Hoan "Ta vừa nhận được tin tức đã chạy đến, thái hậu nương nương cũng ngồi xe ngựa, hẳn là cũng sắp đến rồi."
"Ngoại tổ mẫu sao cũng tới, sợ là sẽ hao tổn tinh thần đấy." Ân Trường Hoan chỉ là nói như vậy, nàng biết ngoại tổ mẫu nhất định sẽ đến, ai cũng khuyên không nổi.
Nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Diệp Hoàn rót nước cho Ân Trường Hoan "Đúng ba canh giờ."
"Mới ba canh giờ sao. " Ân Trường Hoan duỗi lưng một cái "Sao ta cứ có cảm giác như đã ngủ được mấy năm vậy, thật thoải mái nha."
Cầm lấy chén nước từ tay Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan vừa uống vừa hỏi Diệp Hoàn chuyện hạ độc.
Nàng còn nhớ rõ trước khi ngất thì hộ vệ có vào nói nhưng cái này không thể hoàn toàn khẳng định người hạ độc chính là tiểu Vũ, có phải đồng đảng hay không cũng cần điều tra.
Nửa canh giờ trước Diệp Hoàn đã đến đây nên hắn cũng đã cho người đi điều tra.
"Độc mà Tiểu Vũ trúng giống với trong cháo, khám nghiệm tử thi thì thấy trong miệng nàng ta có một bọc giấy rách, độc hẳn là từ trong bao này, trên người nàng ta không có vết thương nào, khả năng bị giết không lớn, phỏng đoán hẳn là sau khi hạ độc nàng thì tự sát."
Ân Trường Hoan nhíu mày "Thế nhưng vì sao chứ? Ta nhớ là tiểu Vũ này lúc đến phủ quận chúa còn chưa đến mười tuổi, có thể nói là phủ quận chúa nuôi lớn nàng ta, nàng ta có lý do gì mà hạ độc."
"Không biết." Diệp Hoàn trầm ngâm "Có lẽ nguyên bản là bị người nào đó xếp vào phủ quận chúa rồi, để chờ đến ngày này."
"Làm sao có thể?" Khi đó nàng còn chưa được mười tuổi, người nào lại hận nàng đến như vậy, ngay lúc đó đã muốn giết nàng.
Ân Trường Hoan đưa cốc nước cho Diệp Hoàn, Diệp Hoàn lại rót nước vào, trong lòng hắn có hoài nghi một người, nhưng tiểu Vũ vừa chết, lại qua nhiều năm như vậy muốn kiểm chứng lại rất khó khăn.
Quay người đưa nước cho Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn nói "Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, nàng không cần để tâm đâu."
Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn "Chàng biết là ai sao?"
Diệp Hoàn lắc đầu "Chỉ là có chút hoài nghi."
"Ta cũng có hoài nghi một người." Ngữ khí Ân Trường Hoan bình ổn "Phụ thân ta không phải bị bắt đi sao, nói không chừng là hắn ghi hận ta tra ra thân thế Ân Bạch Tuyết, làm Ân gia bị lật đổ cho nên trở về trả thù ta."
Hai mắt Diệp Hoàn thu liễm lại, nhìn về phía thần sắc nhàn nhạt của Ân Trường Hoan, hắn hoài nghi hai người, một là Ân Bác Văn, một người khác là Gia Hòa trưởng công chúa, trong hai người thì hắn hoài nghi Ân Bác Văn hơn.
"Chàng không phải nói tiểu Vũ có thể là được sắp xếp vào trong phủ sao, ta cẩn thận suy nghĩ thì trừ Ân gia ra hẳn không còn ai muốn hại ta sớm như vậy. " Ân Trường Hoan nói "Bây giờ Trình thị đền tội, nếu là người khác ở Ân gia thì không có khả năng chờ lâu như vậy, kẻ còn lại duy nhất chỉ có thể là phụ thân ta-Ân Bác Văn, hắn ngay cả nữ nhi của đệ đệ ruột cũng có thể hạ độc thủ, còn hại nữ nhi của mình thì đây cũng không phải chuyện khó lý giải."
Ân Trường Hoan thản nhiên bình tĩnh như thế, Diệp Hoàn nhất thời không biết nói gì để dỗ nàng. Mặc dù phụ hoàng và mẫu thân hắn không ở cùng một chỗ, nhưng hai người đều là quan tâm hắn, chỉ là hoàng đế có nhiều nhi tử nên trong lòng Diệp Hoàn biết rõ hoàng đế rất coi trọng hắn.
Hắn suy tư chốc lát nói "Cũng có thể là người lần trước ám sát ta, bọn hắn ghen ghét nàng đã cứu ta, ghen ghét ta thành vị hôn phu của nàng cho nên mới muốn hại nàng."
Độc hại Ân Trường Hoan, Trịnh gia chưa chắc sẽ ủng hộ hắn, chính là gián tiếp làm tan rã thế lực của hắn.
"Có lẽ vậy." Ân Trường Hoan ôm bụng, "Ta đói quá, muốn dùng thiện, có cơm canh không?"
"Có, ta lập tức gọi người bưng tới."
Hắn lúc đến có mang theo thái y, thái y nhìn qua Ân Trường Hoan chỉ nói nàng là ngủ thiếp đi, ngủ đủ thì tự nhiên sẽ tỉnh, nhưng đến tột cùng là lúc nào tỉnh thì không biết, thế là Diệp Hoàn bảo phòng bếp làm sẵn đồ ăn.
Dùng cơm xong không lâu thì Trịnh thái hậu đến, nhìn Ân Trường Hoan cả nửa ngày mới yên lòng.
Ân Trường Hoan tựa sát vào Trịnh thái hậu, dịu dàng nói "Đều là Trường Hoan không tốt, lúc đầu Trương ma ma đã đem nha hoàn kia phái đến kim khâu phòng, là cháu cho nàng ta về, nếu không điều nàng ta trở về thì sẽ không có chuyện này."
"Sao có thể nói như vậy, nàng ta ở phủ quận chúa nhiều năm, nếu muốn hại cháu thì sẽ tìm thời cơ, cháu điều nàng ta trở về cũng là trùng hợp." Trịnh thái hậu nhìn về phía Diệp Hoàn, đối với việc Diệp Hoàn có thể nhanh như vậy chạy đến đây, bà rất hài lòng "Lần này làm phiền Vĩnh vương rồi."
Diệp Hoàn lập tức khom người chắp tay "Trường Hoan là vị hôn thê của tại hạ, tại hạ chạy đến là chuyện đương nhiên, tuyệt đối không phiền phức."
Trịnh thái hậu từ ái cười cười, lại hỏi Ân Trường Hoan chi tiết chuyện này.
Chim bồ câu truyền tin của kinh thành chỉ viết có người hạ độc Ân Trường Hoan, chi tiết thì lại không có đề cập.
Diệp Hoàn cũng nghi ngờ nhìn về phía Ân Trường Hoan. Hắn thẩm vấn Nhược Vân, biết được tiền căn hậu quả là lúc Ân Trường Hoan đưa cháo đến miệng, dù là hiện tại Ân Trường Hoan đang khoẻ mạnh nằm trong phòng nhưng hắn cũng không khỏi sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nếu tay Trường Hoan không run một cái, nếu Trường Hoan không có cảnh giác, vậy có phải hắn và Trường Hoan đã âm dương cách biệt, vừa nghĩ đến điểm này, hắn hận không thể lôi kẻ chủ mưu ra thiên đao vạn quả.
Ân Trường Hoan nói đơn giản lại mọi chuyện, cuối cùng nàng nói "Cháu cũng không biết tại sao khi đó tay lại run, còn mất hết khí lực."
Trịnh thái hậu nghe xong trong lòng vẫn còn sợ hãi, bà nghĩ đến việc Ân Trường Hoan trùng sinh, cảm thấy giữa hai cái này có quan hệ gì cũng khó nói.
Diệp Hoàn không tin quỷ thần nhưng lúc này hắn lại nói "Có lẽ là Gia Di trưởng công chúa đang phù hộ nàng."
Không biết giải thích thế nào đây, trùng hợp sao?
Mẫu thân? Ân Trường Hoan sửng sốt một chút "Có khả năng sao?"
"Nhất định là vậy. " Trịnh thái hậu lại đối với cái này tin tưởng không nghi ngờ "Mẫu thân cháu năm đó sinh cháu rất gian nan, nhưng vẫn liều mạng sinh ra, nhất định là con bé ở trên trời có linh luân phiên phù hộ."
Ánh mắt Diệp Hoàn khẽ động, luân phiên? Trường Hoan còn từng gặp chuyện nguy hiểm gì sao?
Chuyện Ân Trường Hoan bị hạ độc truyền đi khắp kinh thành, có người kinh sợ, có người lại vui vẻ.
Biết được Ân Trường Hoan không trúng độc lại bình an vô sự, có người thấy may mắn, có người thấy đáng tiếc.
Hoàng đế ở ngự thư phòng thì đang giận đến không kềm được, đầu tiên là Diệp Hoàn, sau đó là Trường Hoan, kế tiếp có phải là hắn không.
Hoàng đế gọi thủ lĩnh ám vệ vào, trầm giọng hỏi "Phó Triết gần đây có an phận không?"
Từ khi biếm Phó Triết thành quận vương, hoàng đế đã phái ám vệ đi giám thị, sợ là Phó Triết đến chết cũng không đổi.
"Anh quận vương mấy ngày nay luôn một mực ở trong phủ quận vương bế môn hối lỗi." Thủ lĩnh ám vệ cũng biết Ân Trường Hoan bị độc hại, hắn nói "Có lẽ kẻ hại Đức Dương quận chúa là đám người đã đào tẩu kia."
Còn có câu nói thủ lĩnh ám vệ chưa hề nói, Đức Dương quận chúa làm việc rất bá đạo, nghe nói lúc trước khi rời kinh đến hoàng lăng còn từng quất roi đích trưởng tôn của Cung các lão, mặc dù nguyên nhân là đối phương đang phi ngựa gây náo loạn. Trong kinh thành người muốn Đức Dương quận chúa xảy ra chuyện có rất nhiều, không chừng chính là người nào trong đó.
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói "Có lẽ đã đến lúc lập thái tử."
Thủ lĩnh ám vệ giật mình, không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hoàng đế vẫn luôn không lập thái tử, các triều thần đều nghĩ hoàng đế không có ý định lập thái tử, về sau sẽ trực tiếp lập tân hoàng.
Vĩnh vương mới nhận tổ quy tông không được bao lâu, hoàng đế đã muốn lập thái tử, vậy có phải hoàng đế muốn lập Vĩnh vương làm thái tử không.
Thấy thần sắc hoàng đế nặng nề, hắn rất nhanh gục đầu xuống, mặc kệ hoàng đế có lập thái tử hay không thì cũng không liên quan gì đến hắn, ai là người của hoàng đế thì đó là chủ tử của hắn.
Biết được Ân Trường Hoan không trúng độc, Gia Hòa trưởng công chúa tức giận ném mạnh chén trà đi.
Nàng ta lúc đầu không muốn giết Ân Trường Hoan, thế nhưng là ai bảo Ân Trường Hoan muốn gả cho Diệp Hoàn chứ, cứ muốn chạy ra cản đường nàng ta.
"Thiếu gia. " Gã sai vặt ở chính viện và nha hoàn tam đẳng của Kỷ Thừa có giao hảo với nhau, nhận được tin tức liền đi báo cho Kỷ Thừa "Trưởng công chúa nổi giận, nghe nói đã đập không ít đồ."
Kỷ Thừa nhíu mày, mẫu thân trước kia rất ít khi không phát cáu, loại chuyện như đập đồ này thì lại càng hiếm thấy.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt, hỏi "Có biết là vì sao không?"
Gã sai vặt lắc đầu rồi lại gật đầu, chần chờ nói "Hình như có người nói cho Đỗ ma ma chuyện Đức Dương quận chúa bị hại, sau đó Đỗ ma ma liền tiến vào phòng của trưởng công chúa..."
Phần sau gã sai vặt không dám nói tiếp, bởi vì Gia Hòa trưởng công chúa không thể nào nghe Đức Dương quận chúa bị độc hại nhưng bình an vô sự mà nổi giận, trưởng công chúa không thể là kẻ đi mưu hại Đức Dương quận chúa được.
Kỷ Thừa nghe gã sai vặt nói xong bỗng nhiên mở to mắt, nhìn qua gã sai vặt, con ngươi đột nhiên co lại.
Mẫu thân mưu hại Trường Hoan? Có khả năng sao? Nhưng mà vì sao chứ?