Chương 5
Lò sưởi ấm áp, củi gỗ lách tách, thịt nướng trên bàn tỏ ra mùi hương hấp dẫn.
"Cái này...... có thể ăn được không?" Ngay cả Vưu Lâm cũng bị hấp dẫn.
Tuy rằng giám khảo nói hoàn toàn không có độc, nhưng mà tên giám khảo kia nhìn mặt cũng chả phải người tốt nên cũng chẳng tin tưởng được!
Hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy anh chàng đẹp trai mặc áo hoodie màu vàng nhạt đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Một mình ăn còn không muốn, Đoạn Văn Chu còn đem thịt bày biện ra dĩa, cực kỳ chân chó mà đưa cho vị bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi bên lò sưởi.
"Anh Tiêu, ăn thịt đi!"
Ánh lửa bập bùng chiếu vào mặt Tiêu Tễ, sườn mặt lạnh lùng, quai hàm sắc bén thanh tú, lông mi mềm mại. Màu sắc con ngươi hắn so với người thường nhạt hơn một chút, nhìn trong suốt như băng.
【 Nhan sắc của thí sinh này cao quá đi mất. 】
【 Nếu tui lớn lên đẹp được như vậy, tui sẽ trực tiếp đi cửa sau với Quỷ Tước để hắn giúp tui thông quan 】
【 Ha, người như Quỷ Tước sao có thể có ham muốn tình dục với anh ta được chớ? 】
"Cảm ơn."
Tiêu Tễ trời sinh sợ lạnh, căn phòng này đối với hắn chẳng tốt chút nào.
Đoạn Văn Chu bất động thanh sắc mà liếm liếm môi, đè xuống u ám lóe lên trong ánh mắt.
Chờ một chút...... Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, hắn không thể đem người dọa chạy.
Thấy hai người ăn không có vấn đề gì xảy ra, mấy người còn lại cũng nhịn không được mà bắt đầu ăn.
Mùi thịt và rượu nồng nặc tản ra, trạng thái mọi người dần thả lỏng, người đàn ông mặc vest nhân lúc ăn uống cố gắng khuấy động bầu không khí.
"Vừa rồi thời gian trong mật thất kia qua ngắn, chúng ta cũng chưa nói chuyện được với nhau, không bằng mọi người trước tiên giới thiệu bản thân đi."
"Tao cảm thấy chả cần thiết." Tên tù nhân thành thạo uống một ngụm rượu to, rượu và bọt bám trên râu.
"Dù sao, ai sẽ đi tin tưởng 'đồng bạn' tùy thời có thể giết mình bất cứ lúc nào?"
Không ai hưởng ứng, người đàn ông mặc vest cười và tiếp tục ăn thịt.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
"Ra ngoài thôi." Tiêu Tễ ngồi cạnh lò sưởi đứng lên. "Đã đến giờ."
"Được rồi!"
Đoạn Văn Chu cười tủm tỉm mà đi theo, không hỏi tại sao.
"Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta lại chẳng có quần áo." Người nữ nhỏ giọng nói.
Vừa rồi áo khoác của cô đã nhét vào trong bánh răng của mật thất kia, hiện tại trên người chỉ có một cái áo tay ngắn, người nam và tên tù nhân cũng như thế. Chỉ có Vưu Lâm, Tiêu Tễ cùng Đoạn Văn Chu còn quần áo nguyên vẹn.
"Hết một giờ rồi." Tiêu Tễ nói.
Quỷ Tước đã tiết lộ trong cuộc trò chuyện vừa rồi rằng nơi này sẽ an toàn tuyệt đối trong vòng một giờ, điều đó có nghĩa là thời gian an toàn trong căn phòng này chỉ có một giờ. Dựa theo suy đoán của Tiêu Tễ, qua quãng thời gian này, căn phòng thoạt nhìn có vẻ vô hại này sẽ trở thành nơi tràn ngập sát khí.
Kể từ đó, Tiêu Tễ đã âm thầm nhẩm thời gian trong lòng, bây giờ chính xác là năm mươi lăm phút đã trôi qua.
Sau khi Tiêu Tễ nói xong câu đó cũng chẳng nói gì nữa, hắn mở cửa và bước ra cánh đồng băng tuyết, Đoạn Văn Chu theo sát hắn.
【 Trong phòng thi không thể có một căn phòng an toàn tuyệt đối, nói là an toàn nhưng đều có thời gian hạn chế! Giám khảo trước đó cũng đã đưa ra lời nhắc, nhưng với người mới mà nói, phát hiện được điều này rất khó. 】
【 Hơn nữa từ lúc đó đã tính nhẩm trong lòng một tiếng đồng hồ, đây là kỹ năng nghịch thiên gì vậy! 】
【 Quá mạnh, tên bác sĩ này... thật sự là người mới đó hả? 】
【 Lớn lên đã đẹp mà còn lại mạnh, tui có hơi hâm mộ hắn rồi đó nha! 】
Vưu Lâm đã sớm bối rối từ lâu, chỉ nghĩ muốn đi theo người đã cứu hắn. Người đàn ông mặc vest suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo.
Đôi tình nhân trẻ tuổi cũng đi theo bọn họ, dù sao thì nhìn Tiêu Tễ có vẻ đáng tin cậy hơn tên tù nhân nhiều, vì vậy tên tù nhân là người duy nhất ở lại.
"Trời, một đám nhát gan, các người đi ra ngoài liền chết cóng cho mà xem!"
Tên tù nhân đã sớm cởi bộ đồ tù ra từ lâu, trên người chỉ có một chiếc vải bố rách rưới, bên dưới nổi lên những thớ cơ bắp rắn rỏi, hắn đung đưa chiếc ghế, gối hai tay nặng nề ngủ.
Sáu người Tiêu Tễ rời khỏi nhà gỗ nhỏ và đi về khu rừng phía sau ngôi nhà, để lại một chuỗi dấu vết.
"Anh yêu, em lạnh quá.". Truyện Cổ Đại
Người nữ mặt xanh mét vì cái lạnh, nhìn đến trên người bạn trai còn một cái áo khoác da, liền nói bóng gió.
Đáy mắt người nam hiện lên tia đen tối, ngay sau đó nở một nụ cười.
Anh ta nắm lấy tay người yêu: "Bảo bối, nắm tay anh liền không lạnh nữa."
Người nữ:......
Mặt cô càng tái xanh.
Một bên khác, Đoạn Văn Chu đi theo Tiêu Tễ, cậu mặc một cái áo hoodie nhung rất ấm, mà Tiêu Tễ chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng.
Ra khỏi nhà gỗ không bao lâu, cậu cởi áo hoodie ra và mặc cho Tiêu Tễ.
"Cảm ơn." Tiêu Tễ ho khan một tiếng, cảm giác nhiệt độ ấm áp trên áo khoác còn chưa tiêu tan được hết.
"Không có việc gì, em còn muốn dựa vào đại lão để thông quan đó nha!"
Đoạn Văn Chu ghé sát vào người Tiêu Tễ, vuốt lại mớ tóc mái bên cạnh mũ cho hắn, ngón tay vô ý lướt qua mặt hắn.
"Chúng ta sắp đến nơi rồi sao?"
Vưu Lâm không có được đãi ngộ tốt như thế, nói chuyện run run.
"Tới rồi."
Tiêu Tễ dừng lại trước một khu rừng.
Nhiệt độ hiện tại đã giảm xuống khoảng âm 10 độ C, hơn nữa còn không ngừng giảm xuống. Bọn họ không thể ở bên ngoài quá lâu, cho nên chìa khóa cùng cánh cửa thông quan phỏng chừng cách nhà gỗ không xa. Khu rừng phủ đầy tuyết trắng có lẽ là manh mối duy nhất ở nơi đây.
"Aaaaaaaa!" Người nữ thất thanh hét lớn.
"Người chết! Thật nhiều người chết!"
Quả nhiên, nơi bọn họ dừng chân, nơi trông giống như một ngọn đồi nhỏ, hóa ra lại là một mảng lớn những xác chết lãnh lẽo đông cứng lại với nhau.
Hơn nữa...... tất cả đều là trẻ em!
Những đứa trẻ này đầu bù tóc rối, xanh xao vàng vọt, chỉ có mấy đứa trẻ mặc được một bộ quần áo miễn cưỡng xem như đồ cũ.
Bọn chúng lẳng lặng mà nằm trên mặt đất, duy trì tư thế sưởi ấm lẫn nhau, đôi mắt vô hồn của chúng phủ đầy bông tuyết, bị lớp băng bao trùm, mang theo màu sắc u ám bao trùm cả một vùng.
"Trời ạ! Chủ nhân mật thất này sao có thể làm việc táng tận lương tâm như thế." Người nam thở dài thương tiếc.
Ánh mắt Tiêu Tễ lạnh xuống.
Tiêu Tễ ngồi xổm xuống, lấy tay phủ lên lớp băng, giúp người chết khép đôi mắt trắng đục lại.
Mà khuôn mặt của những thi thể này đều hướng về cùng một hướng ——
Tên tù nhân ở lại bên trong nhà gỗ còn đang say giấc nồng. Một giọt chất lỏng lành lạnh từ trần nhà nhỏ xuống, rơi trúng mũi hắn, khiến hắn hắt xì một cái rồi tỉnh giấc.
"Sao lại thế này?"
Hắn lẩm bẩm, cơn say còn chưa tan đi hết.
Hắn thầm nghĩ: Thằng bác sĩ kia đưa ra kết luận không thể ở lại đây à?
Đã nhát gan lại còn ngu xuẩn! Ngôi nhà gỗ này rõ ràng là nơi tuyệt đối an toàn! Khi hắn ngủ dậy, họ chắc là đã tìm thấy cánh cửa để ra bên ngoài.
Hi vọng bọn chúng không chết cóng ngoài kia, nếu không sẽ không tìm thấy cửa ra.
Vốn định muốn tiếp tục ngủ, nhưng lại có một giọt nước nữa rơi vào mắt trái của hắn.
Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ ngầu. Một cậu bé người bê bết máu đang ngồi xổm trên trần nhà, hướng hắn cười, để lộ ra hàm răng trắng toát.
"Cháu lạnh quá." Cậu bé nói.
"Chú thương thương cháu, có thể hay không cho cháu —— mượn quần áo chú mặc vào được không?"
Tên tù nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, gầm lên một tiếng, vung mạnh vò rượu ném lên trần nhà. Cậu bé đó chớp mắt không thấy đâu.
Một bàn tay nhỏ đỏ như máu vươn ra từ dưới ghế và nắm lấy ống quần tên tù nhân.
"Cháu có thể mượn quần áo của chú để mặc không?."
Càng nhiều cánh tay từ dưới sàn nhà vươn ra kéo quần áo của hắn.
Tên tù nhân hoàn toàn mất trí, hắn ta chạy ra cửa bằng cách lột sạch quần áo, trần truồng mở cửa chạy ra ngoài, hung hăng đóng sập cửa lại.
Một bàn tay đẫm máu bắt lấy mắt cá chân hắn ta vào giây phút cuối cùng và kéo hắn về phía sau! Khuôn mặt không da của cậu bé lờ mờ hiện lên trong bóng tối.
"Chờ một chút, mày...... chẳng phải còn có...... quần áo...... sạch sẽ..... sao."
Tên tù nhân gào lên, bàn tay nhỏ bé kia chạm vào da thịt đau rát......
—— Nó đang lột da hắn!
Trong mắt tên tù nhân lóe lên một tia hung ác, hắn chộp lấy nửa chai rượu trong tay hất mạnh về phía mắt cá chân. Da của gần một nửa bàn chân bị bong ra, tên tù nhân đã cắt đuôi thành công!
Hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy theo dấu chân mà Tiêu Tễ và những người khác lưu lại, phía sau là con đường tràn ngập máu. Chạy trốn cả quãng đường vì sợ hãi, hắn ta so với đám người Tiêu Tễ còn đi nhanh hơn một chút.
Tuyết trắng dán chặt vào bàn chân không da của hắn, đau đớn bị cái lạnh bao phủ, chỉ còn lại một chút đau đớn tê dại.
Đi ngang qua một đống xác trẻ em, hắn lần theo dấu chân và cuối cùng tìm thấy Tiêu Tễ và những người khác bên cạnh hồ nước đóng băng.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng chật vật của tên tù nhân đều lắp bắp kinh hãi.
"Quần áo của anh đâu?" Người đàn ông mặc vest nhíu mày hỏi.
Quần áo trên người tên tù nhân đã bị lột hết sạch, bất quá cơn sợ hãi chống đỡ hắn khiến hắn không cảm thấy lạnh.
"Chết tiệt, trong căn nhà đó có ma!"
Hắn ta đem trải nghiệm không mấy vui vẻ của mình thuật lại.
Đôi người yêu cùng người đàn ông mặc vest đều lén lút nhìn Tiêu Tễ, âm thầm may mắn vì không ở lại căn nhà gỗ đó! Nếu không, e rằng hiện tại bộ dạng này chính là họ!
"Cái này...... có thể ăn được không?" Ngay cả Vưu Lâm cũng bị hấp dẫn.
Tuy rằng giám khảo nói hoàn toàn không có độc, nhưng mà tên giám khảo kia nhìn mặt cũng chả phải người tốt nên cũng chẳng tin tưởng được!
Hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy anh chàng đẹp trai mặc áo hoodie màu vàng nhạt đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Một mình ăn còn không muốn, Đoạn Văn Chu còn đem thịt bày biện ra dĩa, cực kỳ chân chó mà đưa cho vị bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi bên lò sưởi.
"Anh Tiêu, ăn thịt đi!"
Ánh lửa bập bùng chiếu vào mặt Tiêu Tễ, sườn mặt lạnh lùng, quai hàm sắc bén thanh tú, lông mi mềm mại. Màu sắc con ngươi hắn so với người thường nhạt hơn một chút, nhìn trong suốt như băng.
【 Nhan sắc của thí sinh này cao quá đi mất. 】
【 Nếu tui lớn lên đẹp được như vậy, tui sẽ trực tiếp đi cửa sau với Quỷ Tước để hắn giúp tui thông quan 】
【 Ha, người như Quỷ Tước sao có thể có ham muốn tình dục với anh ta được chớ? 】
"Cảm ơn."
Tiêu Tễ trời sinh sợ lạnh, căn phòng này đối với hắn chẳng tốt chút nào.
Đoạn Văn Chu bất động thanh sắc mà liếm liếm môi, đè xuống u ám lóe lên trong ánh mắt.
Chờ một chút...... Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, hắn không thể đem người dọa chạy.
Thấy hai người ăn không có vấn đề gì xảy ra, mấy người còn lại cũng nhịn không được mà bắt đầu ăn.
Mùi thịt và rượu nồng nặc tản ra, trạng thái mọi người dần thả lỏng, người đàn ông mặc vest nhân lúc ăn uống cố gắng khuấy động bầu không khí.
"Vừa rồi thời gian trong mật thất kia qua ngắn, chúng ta cũng chưa nói chuyện được với nhau, không bằng mọi người trước tiên giới thiệu bản thân đi."
"Tao cảm thấy chả cần thiết." Tên tù nhân thành thạo uống một ngụm rượu to, rượu và bọt bám trên râu.
"Dù sao, ai sẽ đi tin tưởng 'đồng bạn' tùy thời có thể giết mình bất cứ lúc nào?"
Không ai hưởng ứng, người đàn ông mặc vest cười và tiếp tục ăn thịt.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
"Ra ngoài thôi." Tiêu Tễ ngồi cạnh lò sưởi đứng lên. "Đã đến giờ."
"Được rồi!"
Đoạn Văn Chu cười tủm tỉm mà đi theo, không hỏi tại sao.
"Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta lại chẳng có quần áo." Người nữ nhỏ giọng nói.
Vừa rồi áo khoác của cô đã nhét vào trong bánh răng của mật thất kia, hiện tại trên người chỉ có một cái áo tay ngắn, người nam và tên tù nhân cũng như thế. Chỉ có Vưu Lâm, Tiêu Tễ cùng Đoạn Văn Chu còn quần áo nguyên vẹn.
"Hết một giờ rồi." Tiêu Tễ nói.
Quỷ Tước đã tiết lộ trong cuộc trò chuyện vừa rồi rằng nơi này sẽ an toàn tuyệt đối trong vòng một giờ, điều đó có nghĩa là thời gian an toàn trong căn phòng này chỉ có một giờ. Dựa theo suy đoán của Tiêu Tễ, qua quãng thời gian này, căn phòng thoạt nhìn có vẻ vô hại này sẽ trở thành nơi tràn ngập sát khí.
Kể từ đó, Tiêu Tễ đã âm thầm nhẩm thời gian trong lòng, bây giờ chính xác là năm mươi lăm phút đã trôi qua.
Sau khi Tiêu Tễ nói xong câu đó cũng chẳng nói gì nữa, hắn mở cửa và bước ra cánh đồng băng tuyết, Đoạn Văn Chu theo sát hắn.
【 Trong phòng thi không thể có một căn phòng an toàn tuyệt đối, nói là an toàn nhưng đều có thời gian hạn chế! Giám khảo trước đó cũng đã đưa ra lời nhắc, nhưng với người mới mà nói, phát hiện được điều này rất khó. 】
【 Hơn nữa từ lúc đó đã tính nhẩm trong lòng một tiếng đồng hồ, đây là kỹ năng nghịch thiên gì vậy! 】
【 Quá mạnh, tên bác sĩ này... thật sự là người mới đó hả? 】
【 Lớn lên đã đẹp mà còn lại mạnh, tui có hơi hâm mộ hắn rồi đó nha! 】
Vưu Lâm đã sớm bối rối từ lâu, chỉ nghĩ muốn đi theo người đã cứu hắn. Người đàn ông mặc vest suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo.
Đôi tình nhân trẻ tuổi cũng đi theo bọn họ, dù sao thì nhìn Tiêu Tễ có vẻ đáng tin cậy hơn tên tù nhân nhiều, vì vậy tên tù nhân là người duy nhất ở lại.
"Trời, một đám nhát gan, các người đi ra ngoài liền chết cóng cho mà xem!"
Tên tù nhân đã sớm cởi bộ đồ tù ra từ lâu, trên người chỉ có một chiếc vải bố rách rưới, bên dưới nổi lên những thớ cơ bắp rắn rỏi, hắn đung đưa chiếc ghế, gối hai tay nặng nề ngủ.
Sáu người Tiêu Tễ rời khỏi nhà gỗ nhỏ và đi về khu rừng phía sau ngôi nhà, để lại một chuỗi dấu vết.
"Anh yêu, em lạnh quá.". Truyện Cổ Đại
Người nữ mặt xanh mét vì cái lạnh, nhìn đến trên người bạn trai còn một cái áo khoác da, liền nói bóng gió.
Đáy mắt người nam hiện lên tia đen tối, ngay sau đó nở một nụ cười.
Anh ta nắm lấy tay người yêu: "Bảo bối, nắm tay anh liền không lạnh nữa."
Người nữ:......
Mặt cô càng tái xanh.
Một bên khác, Đoạn Văn Chu đi theo Tiêu Tễ, cậu mặc một cái áo hoodie nhung rất ấm, mà Tiêu Tễ chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng.
Ra khỏi nhà gỗ không bao lâu, cậu cởi áo hoodie ra và mặc cho Tiêu Tễ.
"Cảm ơn." Tiêu Tễ ho khan một tiếng, cảm giác nhiệt độ ấm áp trên áo khoác còn chưa tiêu tan được hết.
"Không có việc gì, em còn muốn dựa vào đại lão để thông quan đó nha!"
Đoạn Văn Chu ghé sát vào người Tiêu Tễ, vuốt lại mớ tóc mái bên cạnh mũ cho hắn, ngón tay vô ý lướt qua mặt hắn.
"Chúng ta sắp đến nơi rồi sao?"
Vưu Lâm không có được đãi ngộ tốt như thế, nói chuyện run run.
"Tới rồi."
Tiêu Tễ dừng lại trước một khu rừng.
Nhiệt độ hiện tại đã giảm xuống khoảng âm 10 độ C, hơn nữa còn không ngừng giảm xuống. Bọn họ không thể ở bên ngoài quá lâu, cho nên chìa khóa cùng cánh cửa thông quan phỏng chừng cách nhà gỗ không xa. Khu rừng phủ đầy tuyết trắng có lẽ là manh mối duy nhất ở nơi đây.
"Aaaaaaaa!" Người nữ thất thanh hét lớn.
"Người chết! Thật nhiều người chết!"
Quả nhiên, nơi bọn họ dừng chân, nơi trông giống như một ngọn đồi nhỏ, hóa ra lại là một mảng lớn những xác chết lãnh lẽo đông cứng lại với nhau.
Hơn nữa...... tất cả đều là trẻ em!
Những đứa trẻ này đầu bù tóc rối, xanh xao vàng vọt, chỉ có mấy đứa trẻ mặc được một bộ quần áo miễn cưỡng xem như đồ cũ.
Bọn chúng lẳng lặng mà nằm trên mặt đất, duy trì tư thế sưởi ấm lẫn nhau, đôi mắt vô hồn của chúng phủ đầy bông tuyết, bị lớp băng bao trùm, mang theo màu sắc u ám bao trùm cả một vùng.
"Trời ạ! Chủ nhân mật thất này sao có thể làm việc táng tận lương tâm như thế." Người nam thở dài thương tiếc.
Ánh mắt Tiêu Tễ lạnh xuống.
Tiêu Tễ ngồi xổm xuống, lấy tay phủ lên lớp băng, giúp người chết khép đôi mắt trắng đục lại.
Mà khuôn mặt của những thi thể này đều hướng về cùng một hướng ——
Tên tù nhân ở lại bên trong nhà gỗ còn đang say giấc nồng. Một giọt chất lỏng lành lạnh từ trần nhà nhỏ xuống, rơi trúng mũi hắn, khiến hắn hắt xì một cái rồi tỉnh giấc.
"Sao lại thế này?"
Hắn lẩm bẩm, cơn say còn chưa tan đi hết.
Hắn thầm nghĩ: Thằng bác sĩ kia đưa ra kết luận không thể ở lại đây à?
Đã nhát gan lại còn ngu xuẩn! Ngôi nhà gỗ này rõ ràng là nơi tuyệt đối an toàn! Khi hắn ngủ dậy, họ chắc là đã tìm thấy cánh cửa để ra bên ngoài.
Hi vọng bọn chúng không chết cóng ngoài kia, nếu không sẽ không tìm thấy cửa ra.
Vốn định muốn tiếp tục ngủ, nhưng lại có một giọt nước nữa rơi vào mắt trái của hắn.
Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ ngầu. Một cậu bé người bê bết máu đang ngồi xổm trên trần nhà, hướng hắn cười, để lộ ra hàm răng trắng toát.
"Cháu lạnh quá." Cậu bé nói.
"Chú thương thương cháu, có thể hay không cho cháu —— mượn quần áo chú mặc vào được không?"
Tên tù nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, gầm lên một tiếng, vung mạnh vò rượu ném lên trần nhà. Cậu bé đó chớp mắt không thấy đâu.
Một bàn tay nhỏ đỏ như máu vươn ra từ dưới ghế và nắm lấy ống quần tên tù nhân.
"Cháu có thể mượn quần áo của chú để mặc không?."
Càng nhiều cánh tay từ dưới sàn nhà vươn ra kéo quần áo của hắn.
Tên tù nhân hoàn toàn mất trí, hắn ta chạy ra cửa bằng cách lột sạch quần áo, trần truồng mở cửa chạy ra ngoài, hung hăng đóng sập cửa lại.
Một bàn tay đẫm máu bắt lấy mắt cá chân hắn ta vào giây phút cuối cùng và kéo hắn về phía sau! Khuôn mặt không da của cậu bé lờ mờ hiện lên trong bóng tối.
"Chờ một chút, mày...... chẳng phải còn có...... quần áo...... sạch sẽ..... sao."
Tên tù nhân gào lên, bàn tay nhỏ bé kia chạm vào da thịt đau rát......
—— Nó đang lột da hắn!
Trong mắt tên tù nhân lóe lên một tia hung ác, hắn chộp lấy nửa chai rượu trong tay hất mạnh về phía mắt cá chân. Da của gần một nửa bàn chân bị bong ra, tên tù nhân đã cắt đuôi thành công!
Hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy theo dấu chân mà Tiêu Tễ và những người khác lưu lại, phía sau là con đường tràn ngập máu. Chạy trốn cả quãng đường vì sợ hãi, hắn ta so với đám người Tiêu Tễ còn đi nhanh hơn một chút.
Tuyết trắng dán chặt vào bàn chân không da của hắn, đau đớn bị cái lạnh bao phủ, chỉ còn lại một chút đau đớn tê dại.
Đi ngang qua một đống xác trẻ em, hắn lần theo dấu chân và cuối cùng tìm thấy Tiêu Tễ và những người khác bên cạnh hồ nước đóng băng.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng chật vật của tên tù nhân đều lắp bắp kinh hãi.
"Quần áo của anh đâu?" Người đàn ông mặc vest nhíu mày hỏi.
Quần áo trên người tên tù nhân đã bị lột hết sạch, bất quá cơn sợ hãi chống đỡ hắn khiến hắn không cảm thấy lạnh.
"Chết tiệt, trong căn nhà đó có ma!"
Hắn ta đem trải nghiệm không mấy vui vẻ của mình thuật lại.
Đôi người yêu cùng người đàn ông mặc vest đều lén lút nhìn Tiêu Tễ, âm thầm may mắn vì không ở lại căn nhà gỗ đó! Nếu không, e rằng hiện tại bộ dạng này chính là họ!