Chương 22
Tiêu Tễ suy nghĩ một lát.
"Không cần, chúng ta trực tiếp đi tìm NPC đi."
Cảm xúc người nam đã có chút hỏng mất, không ai biết anh ta đã nhìn thấy gì trong ảo ảnh. Anh ta chỉ bịt mắt ngồi dưới đất, lẩm bẩm trong miệng mấy câu mà người khác nghe không hiểu, không chịu hành động cùng đám Tiêu Tễ.
Mặc dù Tiêu Tễ là bác sĩ nhưng ở đây lại không có thuốc hay vật dụng nào cả nên cũng không thể giúp được gì, cả đám chỉ có thể bất lực nhìn người nam đang ngồi xổm dưới đất.
Vưu Lâm nói rằng họ vừa nhìn thấy NPC gấu bông bước vào studio chụp ảnh ở trung tâm quảng trường khi họ đang chơi vòng quay ngựa gỗ, vì vậy Vưu Lâm, Đoạn Văn Chu và Tiêu Tễ cùng nhau đi về phía studio ảnh.
Studio chụp ảnh nằm ở trung tâm quảng trường, phía trên có khắc ba con gấu, con gấu nhỏ nhất rõ ràng chính là NPC gấu kia, hai con gấu bự còn lại là gấu ba và gấu mẹ. Gấu ba đang cầm một thanh đao trên tay, gấu mẹ thì mặc một chiếc váy xinh đẹp.
Khi Tiêu Tễ đi ngang bức tượng thì đặc biệt liếc mắt nhìn vài lần, Đoạn Văn Chu cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Nếu nơi này trước đây có ba con gấu, chúng ta chỉ nhìn thấy gấu nhỏ, vậy gấu ba và gấu mẹ đi đâu rồi?"
Toàn bộ studio chụp ảnh không có một hạt bụi nào, thậm chí có chút chói mắt, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ lên mặt đất. Ở đây Tiêu Tễ ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc —— đó là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Nhưng tại sao trong studio lại có mùi thuốc khử trùng?
Hắn hơi nheo mắt lại.
Gấu nhỏ ở ngay vị trí cửa vào, bọn họ đã nhìn thấy nó ngay khi bước vào cửa. Nó đang ngồi trên một ghế đẩu cao, đung đưa chân nhỏ, trong miệng ngân nga một bài đồng dao.
"Xin chào."
Tiêu Tễ chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng chào hỏi.
Tâm tình gấu nhỏ tựa hồ rất tốt, nhưng khi thấy Đoạn Văn Chu ở bên cạnh Tiêu Tễ thì thân thể vẫn không nhịn được mà co rúm một chút. Tiêu Tễ ra hiệu cho Đoạn Văn Chu, người đứng cạnh có chút tủi thân lùi về sau, gấu nhỏ lúc này mới yên tâm.
"Các người...... tìm thấy...... mười món đồ chơi chưa?"
Tiêu Tễ từ trong lòng ngực lấy ra chong chóng nhỏ, gương và ngựa gỗ nhỏ đưa cho gấu nhỏ.
"Oa ——"
Đôi mắt gấu nhỏ đột nhiên sáng lên, nó đếm đếm.
"Một...... hai...... ba...... Không phải mười cái!"
"Đủ mười cái mà."
Đoạn Văn Chu xen mồm vào mặc dù đang đứng ở rất xa.
"Em đếm sai rồi, đếm lại đi."
"Không có! Huhu—— Bảo Bảo giỏi toán mà!"
Gấu con chớp chớp mắt, nước mắt không nhịn được mà sắp rơi xuống.
Tiêu Tễ liếc nhìn cảnh cáo Đoạn Văn Chu.
Đoạn Văn Chu: Hừ.
Tiêu Tễ: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ tìm được ba món thôi."
Gấu nhỏ: "Vậy.... vậy tui không thể đưa mấy người ra ngoài được!"
Tiêu Tễ nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi cũng không thể đưa đồ chơi cho em nữa, em phải dùng thứ gì đó để trao đổi chứ?"
Gấu nhỏ suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra ba bức ảnh nó cất giữ cẩn thận trong lòng đưa cho Tiêu Tễ.
"Tui chỉ có thể cho anh ba bức ảnh này thôi...... Đây là ảnh tui chụp chung với ba mẹ á."
Tiêu Tễ lấy ảnh, Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu vây quanh nhìn.
Vừa nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, Vưu Lâm đã há to miệng, nội dung trong ảnh rõ ràng nằm ngoài dự đoán của anh ta.
"Đây là ——"
Điều khiến Vưu Lâm ngạc nhiên không chỉ vì đây là một bức ảnh rực rỡ sắc màu mà còn vì người trong bức ảnh là người anh ta quen biết!
Người này đích thị là tên tù nhân đã chết!
Nhưng khuôn mặt lúc này của gã trông trẻ hơn, trên mặt không những không tà ác mà còn mang một nụ cười hạnh phúc. Nụ cười này có lẽ là do người phụ nữ bên cạnh gã, người phụ nữ đó mặc váy đỏ nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
"Chắc lúc này cô ấy đang mang thai."
Đôi mắt nhạy bén của Đoạn Văn Chu nhìn thấy vài bức ảnh siêu âm B màu đen nằm rải rác trên cái bàn phía sau.
"Đây là ba mẹ em sao?"
Tiêu Tễ nhẹ giọng hỏi gấu nhỏ.
Tiểu hùng: "Đúng rồi nha, lúc ấy tui còn đang trong bụng mẹ á."
Sau đó họ nhìn vào bức ảnh thứ hai, trong bức ảnh này, tên tù nhân cầm chai rượu trên tay và hung hăng kéo tóc người phụ nữ, đem đầu cô ấy đập vào bức tường, phía sau là những bức ảnh siêu âm B rơi đầy đất.
Gấu nhỏ cười hì hì nói: "Ba ba luôn thích như vậy."
Hình ảnh trong bức thứ ba càng đáng sợ hơn.
Trong ảnh này, người phụ nữ nằm trên giường bệnh, ga trải giường ướt đẫm máu từ phần thân dưới chạy ra, bụng cô mở toang hoác, trong tử cung của cô, thai nhi đã thành hình mở to đôi mắt đen láy trong sáng nhìn người bên ngoài ảnh.
Vưu Lâm sửng sốt trước những bức ảnh này cho dù anh ta đã tận mắt nhìn thấy người chết hay thậm chí cũng đã giết người. Quả thực là không dám nhìn bức ảnh máu me đầm đìa kia, bởi vì khung cảnh trong ảnh quá méo mó và đen tối, sự vật lộn tuyệt vọng của người phụ nữ và mong muốn được sinh ra của đứa trẻ trong bụng, tất cả đều được thể hiện một cách sống động trên đó!
Sau khi đưa ảnh cho bọn Tiêu Tễ, gấu nhỏ đã tự mình chạy đi chơi đồ chơi.
Vưu Lâm vô thức cảm thấy Tiêu Tễ nhất định đã nhìn thấy gì đó.
"Bác sĩ Tiêu..... anh có ý kiến gì không?"
Tiêu Tễ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Mật thất này quả thật là mật thất của tên tù nhân, tình tiết của mật thất này cũng có liên quan đến "tội ác" của gã ta.
Từ ba bức ảnh này, họ đã biết được tội ác của tên tù nhân là bạo lực gia đình người vợ đang mang thai dẫn đến cái chết của cô ấy, còn gấu nhỏ trong công viên là hóa thân của đứa con chưa chào đời trong bụng vợ gã ta.
Nhưng tất cả việc này có liên quan gì đến việc rời khỏi mật thất nhỉ? Có một lối ra khác trong công viên giải trí —— nó được giấu ở đâu?
Tại sao bức ảnh của gấu nhỏ là thứ duy nhất có màu, là cái có màu sắc duy nhất ở công viên này, còn tất cả những thứ khác chỉ có hai màu trắng đen?
Tại sao công viên trắng đen kỳ dị này lại tồn tại?
Hắn vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời cho những câu hỏi này.
"Vậy chúng ta có cần chơi thêm một hạng mục nữa để đến đây trao đổi manh mối không?" Đoạn Văn Chu nói.
Tiêu Tễ: "Đổi tôi suy nghĩ thêm chút nữa."
Mùi thuốc khử trùng trên chóp mũi càng lúc càng nồng, bên trong studio là một hành lang dài và hẹp, xung quanh là các phòng ốc, rất giống hành lang trong bệnh viện, ở cửa có treo những tấm biển đen trắng giống như số phòng bệnh.
【 Phòng chụp ảnh số 1. 】
【 Phòng chụp ảnh số 2. 】
......
Tiêu Tễ dừng lại bên cạnh Phòng chụp ảnh số 1, mở cửa bước vào.
Cánh cửa phòng chụp bị hắn đẩy ra rất dễ dàng, mùi thuốc khử trùng ở đây còn dày đặc hơn. Một máy ảnh khổng lồ được đặt lẻ loi giữa phòng, đối diện với máy ảnh là giường bệnh.
Nơi này giống phòng bệnh hơn là một phòng chụp ảnh.
"Ai lại đi chụp ảnh trên giường bệnh, đây là chụp di ảnh à?"
Đoạn Văn Chu lải nhải.
Các phòng khác có trang thiết bị tương tự như phòng số một. Họ không tìm thấy một manh mối liên quan nào trong studio chụp ảnh nên đành phải rời đi.
Bọn họ rời khỏi studio ảnh và quay trở lại cây cầu đen, nơi họ bắt đầu khi lần đầu tiên đi vào công viên này.
Dòng nước đen dưới cầu vẫn đang chảy chậm rãi, nước sông sền sệt như máu, bên trong dâng lên một ít chất rắn hình bầu dục trong suốt không rõ là thứ gì, nước sông chậm rãi chảy về phía trước, mấy ống nước màu đen rút nước từ sông vào, tất cả hướng về phía các hạng mục trò chơi.
Khi ngày càng có nhiều đường ống bơm nước từ sông lên, cuối cùng nước sông cũng cạn kiệt, chỉ còn lại đáy sông khô cằn tối tăm. Bầu trời vẫn ảm đạm tối đen như một vật hình tròn che phủ đầu họ.
Không khí quá mức buồn thảm, Vưu Lâm khe khẽ nức nở gọi mẹ.
Đoạn Văn Chu quan sát một chút.
"Những thiết bị từ công viên hình như đang lấy nước từ sông làm năng lượng."
Tiêu Tễ cũng nhận thấy điều này, công viên quỷ dị này mang đến cho hắn một cảm giác không thể giải thích được, nơi này làm cho hắn liên tưởng tới điều gì đó. Nhưng ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu hắn khiến hắn không thể bắt lấy.
Có một sợi dây có thể kết nối tất cả các manh mối mà họ đã thu được cho đến nay ——
Nhưng hắn không thể tìm thấy phần đầu sợi dây.
Giọng của Quỷ Tước đột nhiên vang lên từ bộ đàm và truyền đến cầu.
"Xin chào các thí sinh, đây là lời nhắc nhở ấm áp từ giám khảo thân yêu của các bạn ~
Có vẻ như các bạn đang vui vẻ ở công viên đến mức quên cả thời gian. Ba phần tư thời gian nghỉ ngơi của các bạn đã trôi qua, và bây giờ chỉ còn lại nửa tiếng đồng hồ.
Xin hãy chắc chắn rời khỏi công viên trong vòng nửa giờ, nếu không tôi có thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt để ép các bạn rời khỏi đây đó nha."
"Làm sao bây giờ. Chúng tôi không muốn chết ở đây."
Vưu Lâm cũng có chút hỏng mất, hắn không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không tìm được cánh cửa để rời đi đúng lúc, khát vọng sống sót khiến ác ý trong lòng hắn chậm rãi trỗi dậy ——
Hiện tại đôi mắt của người nam đã bị thương, nếu hắn giết chết anh ta thì có thể rời đi không?
Nhưng ý tưởng vừa mới lóe lên này đã bị hắn bác bỏ, bởi vì mật thất này vốn đã được "mở", chỉ là bọn hắn không thể tìm thấy lối ra. Nếu có giết người nam thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.
"Giám khảo tiên sinh." Tiêu Tễ mở miệng. "Tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài."
"Được, nhưng vì sao tôi phải trả lời em?" Quỷ Tước nở nụ cười.
Tiêu Tễ tiếp tục nói.
"Đây là về độ khó của bài thi, so với mấy mật thất trước đó thì độ khó của mật thất lần này có hơi cao phải không?"
"Ui." Quỷ Tước khoa trương nói.
"Sao em có thể nói như vậy được? Đây căn bản không có mật thất nào cả, bởi vì cái chủ nhân của mật thất này đã chết nên tôi có lòng sắp xếp cho các bạn một khoảng thời gian 'nghỉ ngơi', sao em có thể hiểu lầm tôi như vậy?
Tôi rất buồn đó ~"
Nghe đến đó, Tiêu Tễ đã hiểu rằng khi chủ nhân mật thất còn sống thì có thể gã đã bị hạn chế bởi một số quy tắc của hệ thống, Quỷ Tước chỉ có thể sử dụng mật thất có độ khó ít hơn. Nhưng sau khi chủ nhân mật thất chết đi, giám khảo liền có quyền thay đổi mật thất, vì vậy Quỷ Tước đã trực tiếp nâng cấp mật thất từ độ khó đơn giản cho người mới đến độ khó ác mộng, đây là lý do khiến hắn cảm thấy độ khó của mật thất đột nhiên tăng lên.
...... Không biết có phải Quỷ Tước đang lợi dụng sơ hở của học viện hay không.
Tiêu Tễ: "Ngài muốn giết chúng tôi đến vậy sao?"
"Không."
Âm cuối của Quỷ Tước mang theo chút vui vẻ.
"Tôi chỉ rất tò mò là——
Nếu em thi trượt thì em có buồn đến phát khóc không nhỉ?"
Gã muốn nhìn thấy gương mặt người nọ tuyệt vọng đến mức bật khóc, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trong đôi mắt lạnh lùng trong veo của hắn.
Nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Đoạn Văn Chu: "...... Đồ biến thái chết tiệt!"
Tiêu Tễ trầm mặc, hắn cùng kẻ điên có rất nhiều kinh nghiệm. Cố gắng tranh luận với một kẻ điên thì không được thông minh cho lắm, chỉ khiến người khác nghĩ mình là một kẻ điên khác mà thôi.
Quỷ Tước lại lảm nhảm mấy câu vô nghĩa, thấy Tiêu Tễ không để ý tới mình, gã cười ác ý vài tiếng rồi không nói nữa.
Đoạn Văn Chu nhìn anh Tiêu của cậu thờ ơ xem mấy bức ảnh trong tay. Lông mi dài uể oải rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng có chút bất cần.
Cứ như thể ngay cả khi họ không thể thông quan mật thất trong nửa giờ còn lại, ngay cả khi họ chết vào giây phút tiếp theo, với hắn mà nói thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Một lát sau, Tiêu Tễ ngước mắt nhìn dòng sông dưới chân, như đang nói với gã hoặc là tự hỏi chính mình.
"Ngài thấy con sông này như thế nào."
- -------------
Editor: Cột sống tui chưa bao giờ là ổn?
"Không cần, chúng ta trực tiếp đi tìm NPC đi."
Cảm xúc người nam đã có chút hỏng mất, không ai biết anh ta đã nhìn thấy gì trong ảo ảnh. Anh ta chỉ bịt mắt ngồi dưới đất, lẩm bẩm trong miệng mấy câu mà người khác nghe không hiểu, không chịu hành động cùng đám Tiêu Tễ.
Mặc dù Tiêu Tễ là bác sĩ nhưng ở đây lại không có thuốc hay vật dụng nào cả nên cũng không thể giúp được gì, cả đám chỉ có thể bất lực nhìn người nam đang ngồi xổm dưới đất.
Vưu Lâm nói rằng họ vừa nhìn thấy NPC gấu bông bước vào studio chụp ảnh ở trung tâm quảng trường khi họ đang chơi vòng quay ngựa gỗ, vì vậy Vưu Lâm, Đoạn Văn Chu và Tiêu Tễ cùng nhau đi về phía studio ảnh.
Studio chụp ảnh nằm ở trung tâm quảng trường, phía trên có khắc ba con gấu, con gấu nhỏ nhất rõ ràng chính là NPC gấu kia, hai con gấu bự còn lại là gấu ba và gấu mẹ. Gấu ba đang cầm một thanh đao trên tay, gấu mẹ thì mặc một chiếc váy xinh đẹp.
Khi Tiêu Tễ đi ngang bức tượng thì đặc biệt liếc mắt nhìn vài lần, Đoạn Văn Chu cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Nếu nơi này trước đây có ba con gấu, chúng ta chỉ nhìn thấy gấu nhỏ, vậy gấu ba và gấu mẹ đi đâu rồi?"
Toàn bộ studio chụp ảnh không có một hạt bụi nào, thậm chí có chút chói mắt, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ lên mặt đất. Ở đây Tiêu Tễ ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc —— đó là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Nhưng tại sao trong studio lại có mùi thuốc khử trùng?
Hắn hơi nheo mắt lại.
Gấu nhỏ ở ngay vị trí cửa vào, bọn họ đã nhìn thấy nó ngay khi bước vào cửa. Nó đang ngồi trên một ghế đẩu cao, đung đưa chân nhỏ, trong miệng ngân nga một bài đồng dao.
"Xin chào."
Tiêu Tễ chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng chào hỏi.
Tâm tình gấu nhỏ tựa hồ rất tốt, nhưng khi thấy Đoạn Văn Chu ở bên cạnh Tiêu Tễ thì thân thể vẫn không nhịn được mà co rúm một chút. Tiêu Tễ ra hiệu cho Đoạn Văn Chu, người đứng cạnh có chút tủi thân lùi về sau, gấu nhỏ lúc này mới yên tâm.
"Các người...... tìm thấy...... mười món đồ chơi chưa?"
Tiêu Tễ từ trong lòng ngực lấy ra chong chóng nhỏ, gương và ngựa gỗ nhỏ đưa cho gấu nhỏ.
"Oa ——"
Đôi mắt gấu nhỏ đột nhiên sáng lên, nó đếm đếm.
"Một...... hai...... ba...... Không phải mười cái!"
"Đủ mười cái mà."
Đoạn Văn Chu xen mồm vào mặc dù đang đứng ở rất xa.
"Em đếm sai rồi, đếm lại đi."
"Không có! Huhu—— Bảo Bảo giỏi toán mà!"
Gấu con chớp chớp mắt, nước mắt không nhịn được mà sắp rơi xuống.
Tiêu Tễ liếc nhìn cảnh cáo Đoạn Văn Chu.
Đoạn Văn Chu: Hừ.
Tiêu Tễ: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ tìm được ba món thôi."
Gấu nhỏ: "Vậy.... vậy tui không thể đưa mấy người ra ngoài được!"
Tiêu Tễ nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi cũng không thể đưa đồ chơi cho em nữa, em phải dùng thứ gì đó để trao đổi chứ?"
Gấu nhỏ suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra ba bức ảnh nó cất giữ cẩn thận trong lòng đưa cho Tiêu Tễ.
"Tui chỉ có thể cho anh ba bức ảnh này thôi...... Đây là ảnh tui chụp chung với ba mẹ á."
Tiêu Tễ lấy ảnh, Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu vây quanh nhìn.
Vừa nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, Vưu Lâm đã há to miệng, nội dung trong ảnh rõ ràng nằm ngoài dự đoán của anh ta.
"Đây là ——"
Điều khiến Vưu Lâm ngạc nhiên không chỉ vì đây là một bức ảnh rực rỡ sắc màu mà còn vì người trong bức ảnh là người anh ta quen biết!
Người này đích thị là tên tù nhân đã chết!
Nhưng khuôn mặt lúc này của gã trông trẻ hơn, trên mặt không những không tà ác mà còn mang một nụ cười hạnh phúc. Nụ cười này có lẽ là do người phụ nữ bên cạnh gã, người phụ nữ đó mặc váy đỏ nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
"Chắc lúc này cô ấy đang mang thai."
Đôi mắt nhạy bén của Đoạn Văn Chu nhìn thấy vài bức ảnh siêu âm B màu đen nằm rải rác trên cái bàn phía sau.
"Đây là ba mẹ em sao?"
Tiêu Tễ nhẹ giọng hỏi gấu nhỏ.
Tiểu hùng: "Đúng rồi nha, lúc ấy tui còn đang trong bụng mẹ á."
Sau đó họ nhìn vào bức ảnh thứ hai, trong bức ảnh này, tên tù nhân cầm chai rượu trên tay và hung hăng kéo tóc người phụ nữ, đem đầu cô ấy đập vào bức tường, phía sau là những bức ảnh siêu âm B rơi đầy đất.
Gấu nhỏ cười hì hì nói: "Ba ba luôn thích như vậy."
Hình ảnh trong bức thứ ba càng đáng sợ hơn.
Trong ảnh này, người phụ nữ nằm trên giường bệnh, ga trải giường ướt đẫm máu từ phần thân dưới chạy ra, bụng cô mở toang hoác, trong tử cung của cô, thai nhi đã thành hình mở to đôi mắt đen láy trong sáng nhìn người bên ngoài ảnh.
Vưu Lâm sửng sốt trước những bức ảnh này cho dù anh ta đã tận mắt nhìn thấy người chết hay thậm chí cũng đã giết người. Quả thực là không dám nhìn bức ảnh máu me đầm đìa kia, bởi vì khung cảnh trong ảnh quá méo mó và đen tối, sự vật lộn tuyệt vọng của người phụ nữ và mong muốn được sinh ra của đứa trẻ trong bụng, tất cả đều được thể hiện một cách sống động trên đó!
Sau khi đưa ảnh cho bọn Tiêu Tễ, gấu nhỏ đã tự mình chạy đi chơi đồ chơi.
Vưu Lâm vô thức cảm thấy Tiêu Tễ nhất định đã nhìn thấy gì đó.
"Bác sĩ Tiêu..... anh có ý kiến gì không?"
Tiêu Tễ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Mật thất này quả thật là mật thất của tên tù nhân, tình tiết của mật thất này cũng có liên quan đến "tội ác" của gã ta.
Từ ba bức ảnh này, họ đã biết được tội ác của tên tù nhân là bạo lực gia đình người vợ đang mang thai dẫn đến cái chết của cô ấy, còn gấu nhỏ trong công viên là hóa thân của đứa con chưa chào đời trong bụng vợ gã ta.
Nhưng tất cả việc này có liên quan gì đến việc rời khỏi mật thất nhỉ? Có một lối ra khác trong công viên giải trí —— nó được giấu ở đâu?
Tại sao bức ảnh của gấu nhỏ là thứ duy nhất có màu, là cái có màu sắc duy nhất ở công viên này, còn tất cả những thứ khác chỉ có hai màu trắng đen?
Tại sao công viên trắng đen kỳ dị này lại tồn tại?
Hắn vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời cho những câu hỏi này.
"Vậy chúng ta có cần chơi thêm một hạng mục nữa để đến đây trao đổi manh mối không?" Đoạn Văn Chu nói.
Tiêu Tễ: "Đổi tôi suy nghĩ thêm chút nữa."
Mùi thuốc khử trùng trên chóp mũi càng lúc càng nồng, bên trong studio là một hành lang dài và hẹp, xung quanh là các phòng ốc, rất giống hành lang trong bệnh viện, ở cửa có treo những tấm biển đen trắng giống như số phòng bệnh.
【 Phòng chụp ảnh số 1. 】
【 Phòng chụp ảnh số 2. 】
......
Tiêu Tễ dừng lại bên cạnh Phòng chụp ảnh số 1, mở cửa bước vào.
Cánh cửa phòng chụp bị hắn đẩy ra rất dễ dàng, mùi thuốc khử trùng ở đây còn dày đặc hơn. Một máy ảnh khổng lồ được đặt lẻ loi giữa phòng, đối diện với máy ảnh là giường bệnh.
Nơi này giống phòng bệnh hơn là một phòng chụp ảnh.
"Ai lại đi chụp ảnh trên giường bệnh, đây là chụp di ảnh à?"
Đoạn Văn Chu lải nhải.
Các phòng khác có trang thiết bị tương tự như phòng số một. Họ không tìm thấy một manh mối liên quan nào trong studio chụp ảnh nên đành phải rời đi.
Bọn họ rời khỏi studio ảnh và quay trở lại cây cầu đen, nơi họ bắt đầu khi lần đầu tiên đi vào công viên này.
Dòng nước đen dưới cầu vẫn đang chảy chậm rãi, nước sông sền sệt như máu, bên trong dâng lên một ít chất rắn hình bầu dục trong suốt không rõ là thứ gì, nước sông chậm rãi chảy về phía trước, mấy ống nước màu đen rút nước từ sông vào, tất cả hướng về phía các hạng mục trò chơi.
Khi ngày càng có nhiều đường ống bơm nước từ sông lên, cuối cùng nước sông cũng cạn kiệt, chỉ còn lại đáy sông khô cằn tối tăm. Bầu trời vẫn ảm đạm tối đen như một vật hình tròn che phủ đầu họ.
Không khí quá mức buồn thảm, Vưu Lâm khe khẽ nức nở gọi mẹ.
Đoạn Văn Chu quan sát một chút.
"Những thiết bị từ công viên hình như đang lấy nước từ sông làm năng lượng."
Tiêu Tễ cũng nhận thấy điều này, công viên quỷ dị này mang đến cho hắn một cảm giác không thể giải thích được, nơi này làm cho hắn liên tưởng tới điều gì đó. Nhưng ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu hắn khiến hắn không thể bắt lấy.
Có một sợi dây có thể kết nối tất cả các manh mối mà họ đã thu được cho đến nay ——
Nhưng hắn không thể tìm thấy phần đầu sợi dây.
Giọng của Quỷ Tước đột nhiên vang lên từ bộ đàm và truyền đến cầu.
"Xin chào các thí sinh, đây là lời nhắc nhở ấm áp từ giám khảo thân yêu của các bạn ~
Có vẻ như các bạn đang vui vẻ ở công viên đến mức quên cả thời gian. Ba phần tư thời gian nghỉ ngơi của các bạn đã trôi qua, và bây giờ chỉ còn lại nửa tiếng đồng hồ.
Xin hãy chắc chắn rời khỏi công viên trong vòng nửa giờ, nếu không tôi có thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt để ép các bạn rời khỏi đây đó nha."
"Làm sao bây giờ. Chúng tôi không muốn chết ở đây."
Vưu Lâm cũng có chút hỏng mất, hắn không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không tìm được cánh cửa để rời đi đúng lúc, khát vọng sống sót khiến ác ý trong lòng hắn chậm rãi trỗi dậy ——
Hiện tại đôi mắt của người nam đã bị thương, nếu hắn giết chết anh ta thì có thể rời đi không?
Nhưng ý tưởng vừa mới lóe lên này đã bị hắn bác bỏ, bởi vì mật thất này vốn đã được "mở", chỉ là bọn hắn không thể tìm thấy lối ra. Nếu có giết người nam thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.
"Giám khảo tiên sinh." Tiêu Tễ mở miệng. "Tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài."
"Được, nhưng vì sao tôi phải trả lời em?" Quỷ Tước nở nụ cười.
Tiêu Tễ tiếp tục nói.
"Đây là về độ khó của bài thi, so với mấy mật thất trước đó thì độ khó của mật thất lần này có hơi cao phải không?"
"Ui." Quỷ Tước khoa trương nói.
"Sao em có thể nói như vậy được? Đây căn bản không có mật thất nào cả, bởi vì cái chủ nhân của mật thất này đã chết nên tôi có lòng sắp xếp cho các bạn một khoảng thời gian 'nghỉ ngơi', sao em có thể hiểu lầm tôi như vậy?
Tôi rất buồn đó ~"
Nghe đến đó, Tiêu Tễ đã hiểu rằng khi chủ nhân mật thất còn sống thì có thể gã đã bị hạn chế bởi một số quy tắc của hệ thống, Quỷ Tước chỉ có thể sử dụng mật thất có độ khó ít hơn. Nhưng sau khi chủ nhân mật thất chết đi, giám khảo liền có quyền thay đổi mật thất, vì vậy Quỷ Tước đã trực tiếp nâng cấp mật thất từ độ khó đơn giản cho người mới đến độ khó ác mộng, đây là lý do khiến hắn cảm thấy độ khó của mật thất đột nhiên tăng lên.
...... Không biết có phải Quỷ Tước đang lợi dụng sơ hở của học viện hay không.
Tiêu Tễ: "Ngài muốn giết chúng tôi đến vậy sao?"
"Không."
Âm cuối của Quỷ Tước mang theo chút vui vẻ.
"Tôi chỉ rất tò mò là——
Nếu em thi trượt thì em có buồn đến phát khóc không nhỉ?"
Gã muốn nhìn thấy gương mặt người nọ tuyệt vọng đến mức bật khóc, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trong đôi mắt lạnh lùng trong veo của hắn.
Nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Đoạn Văn Chu: "...... Đồ biến thái chết tiệt!"
Tiêu Tễ trầm mặc, hắn cùng kẻ điên có rất nhiều kinh nghiệm. Cố gắng tranh luận với một kẻ điên thì không được thông minh cho lắm, chỉ khiến người khác nghĩ mình là một kẻ điên khác mà thôi.
Quỷ Tước lại lảm nhảm mấy câu vô nghĩa, thấy Tiêu Tễ không để ý tới mình, gã cười ác ý vài tiếng rồi không nói nữa.
Đoạn Văn Chu nhìn anh Tiêu của cậu thờ ơ xem mấy bức ảnh trong tay. Lông mi dài uể oải rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng có chút bất cần.
Cứ như thể ngay cả khi họ không thể thông quan mật thất trong nửa giờ còn lại, ngay cả khi họ chết vào giây phút tiếp theo, với hắn mà nói thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Một lát sau, Tiêu Tễ ngước mắt nhìn dòng sông dưới chân, như đang nói với gã hoặc là tự hỏi chính mình.
"Ngài thấy con sông này như thế nào."
- -------------
Editor: Cột sống tui chưa bao giờ là ổn?