Chương 13
"Chưa từng."
"Vậy em đã từng hôn môi chưa? Đối tượng là ai ——"
Tiêu Tễ nhẹ nhàng đánh gãy: "Giám khảo tiên sinh, đây là một vấn đề khác."
"Haha, đừng keo kiệt thế chứ. Trả lời một chút cũng sẽ không chết ——"
Quỷ Tước kéo kéo khóe miệng của chiếc mặt nạ.
【 Quỷ Tước đúng là điên điên khùng khùng! 】
【 Nội tâm người đẹp: Mẹ nó, tên này có bệnh à? 】
【 Đệt, hắn sẽ không thật sự coi trọng người này đó chớ? 】
【 Ai chẳng thích người đẹp. 】
【 Mạnh thì cũng mạnh, chỉ là đầu óc khá có vấn đề đấy. 】
【 Từ từ, đây là nền tảng livestream ẩn danh nhỉ...... Câu lạc bộ của Quỷ Tước hình như là Hồng Bạch, chúng ta chắc hong bị những kẻ điên cuồng tín Chúa tể Thánh Khiết tóm được đâu ha. 】
【 Không sao, hệ thống livestream được học viện che chở, bằng không ai lại dám đi nói xấu Quỷ Tước. 】
Đoạn Văn Chu, người luôn đứng ở bên cạnh không thể nghe được nữa.
"Sao ngươi lại có thể ngang ngược vô lý thế chứ?"
Ánh mắt âm lãnh của Quỷ Tước rơi xuống người Đoạn Văn Chu.
"Ta cho ngươi xen vào à? Tên tạp chủng!"
Đoạn Văn Chu giật mình sợ hãi, bản năng trong xương cốt cảm giác được người đối diện cực kỳ nguy hiểm.
Gã rất mạnh, mạnh đến mức có thể không cần dùng sức cũng có thể giết cậu như giết chết một con kiến. Cậu không nhịn được mà toàn thân run rẩy, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi giống như một con dao sắc nhọn, mạnh mẽ đâm xuống da thịt cậu, cào nát xương cốt bên trong.
"Tôi thích những thứ đắt tiền."
Quỷ Tước quay sang nhìn Tiêu Tễ, khôi phục lại thái độ lịch sự và ưu nhã.
Gã nắm lấy một tay của Tiêu Tễ, cổ quái mà lịch thiệp dùng mặt nạ của gã hôn lên tay Tiêu Tễ.
"Người đẹp và rượu cũng thế."
Tiêu Tễ tự động xem nhẹ câu cuối của gã, nghĩ thầm rượu đắt nhất ở đây rõ ràng là 【 Rose Blood 】 nằm cuối cùng trong thực đơn đồ uống.
Chỉ là hiện tại bọn hắn chỉ biết tên của loại đồ uống này, lại không biết trong rượu có thành phần gì, cùng việc nguyên liệu ở đâu mà ra.
Đoạn Văn Chu bỗng nhiên bùng nổ, cậu ta thậm chí còn không thèm sợ hãi.
A a a a đi chết đi tên giám khảo chó má kia, thế mà dám hôn tay anh Tiêu của tao! Tao nhìn lâu như vậy rồi mà còn chưa được hôn quá đó!
Thằng khốn này, mày cứ chờ đó! Sớm muộn gì tao cũng chơi chết mày!
"Ngài có biết nguyên liệu của 'Rose Blood' gồm những gì không?"
Tiêu Tễ bị gã nắm tay, tựa hồ còn muốn nhân cơ hội moi được thông tin từ gã. Là một bác sĩ tâm lý đã nghỉ việc, hắn đã quen với việc ở chung với những "kẻ điên".
"Đây không phải là một vấn đề có thể giải quyết được."
Quỷ Tước cười với hắn.
"Các người mau tới đây, nơi này.... nơi này có người chết!"
Giọng nói hoảng sợ của Vưu Lâm từ bên cạnh truyền đến.
Mọi người lần theo âm thanh phát ra, liền thấy bên cạnh phòng VIP còn có một chiếc tủ nhỏ khác tạm thời được dùng để đựng rượu, lúc này cánh cửa tủ bị Vưu Lâm vô tình mở ra, để lộ ra cục thịt đỏ tươi trong tủ ——
Nhìn thì như một cái tủ bình thường nhưng không ngờ lại dùng để chứa xác người bị chặt thành từng mảnh!
Tiêu Tễ chú ý sắc mặt của cô gái bỗng trở nên tái nhợt như tờ giấy, cô dùng ánh mắt cầu cứu người yêu của mình nhưng chỉ nhận được cái nhìn lảng tránh.
Ở trên cùng là đầu của một người đàn ông, đôi mắt hắn mở to, trên mặt đầy những vết chém chằng chịt, không còn nhìn rõ mặt. Phía trước là một mảnh giấy ghi chú 【 Đầu 】.
Mà bên cạnh cái đầu của người đàn ông lần lượt là 【 Xương cột sống 】,【 Xương tay phải 】, tầng kế tiếp là 【 Gan 】,【 Trái tim 】,【 Đại tràng 】,【 Phổi trái 】,【 Phổi phải 】......
Mỗi bộ phận trên cơ thể người đàn ông đều bị cắt rời, hơn nữa còn viết nhãn dán đánh dấu! Này giống như là nguyên liệu dùng để pha chế rượu có thể sử dụng bất cứ lúc nào!
Tiêu Tễ nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra ngăn tủ đầy thịt người xương xẩu.
"Thiếu một thứ."
Vưu Lâm dời tầm mắt, không dám nhìn tới: "Thứ... thứ gì?"
Anh ta run run hỏi.
Tiêu Tễ dùng ngón tay vuốt ve phần tay bị đứt lìa, nơi đó có một vết cắt thật sâu.
"Không có máu tươi."
Mặc dù tất cả cơ quan trong cơ thể không thiếu thứ gì, hơn nữa có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ như đang học trong một lớp giải phẫu người. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra, tất cả da thịt và cơ bắp lộ ra đều rất nhợt nhạt.
Giống như máu đã rút hết ra khỏi cơ thể người đàn ông trước khi anh ta chết. Điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những con vật bị giết mổ, cũng là quá trình ra máu trước rồi mới xẻ thịt khiến người ta rùng mình.
Tiêu Tễ nhìn về phía cô gái: "Cô giết hắn thế nào?"
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo bản năng mà phủ định: "Không không không! Tôi căn bản không có giết người! Tôi có nhân chứng, tôi có bằng chứng ngoại phạm ——"
Đoạn Văn Chu mỉm cười với cô.
"Nơi này không phải là tòa án, sẽ không ai nghe cô nói chuyện tầm phào."
Nếu ở đây xuất hiện thi thể, như vậy chứng tỏ cô gái này đã giết người đàn ông, hoặc là cái chết của anh ta có chút liên quan tới cô.
Đây là bằng chứng tốt nhất!
Dù cái gọi là kỳ thi này lạnh lùng, đẫm máu và tàn nhẫn, nhưng ở một mức độ nào đó, nó lại rất công bằng. Nó phán xét—— nếu bọn họ từng phạm phải một tội ác không thể tha thứ, thì đều phải chịu xét xử của nó.
Cô gái lại đưa ánh mắt cầu cứu hướng về người yêu của mình, nhưng lúc này vẫn không được đáp lại.
"Tôi......" Cô gái mím môi, cuối cùng thừa nhận.
"Tôi chặt xác anh ta, nấu chín, bỏ vào trong túi, sau đó ném xuống sông."
"Một mình cô làm à?" Tiêu Tễ hỏi.
Theo lẽ thường, một người phụ nữ khó có thể hoàn thành việc giết người và chặt xác một mình bằng sức lực của mình được.
"Còn có...... chồng có tôi."
Cô gái chần chừ nói.
Thì ra cô và người yêu đã kết hôn, hai người là vợ chồng.
"Vì cái gì?" Tiêu Tễ nhẹ giọng đặt câu hỏi.
Người nam cắt ngang cô gái đang muốn trả lời, có hơi cảnh giác nhìn về phía Tiêu Tễ.
"Việc này không liên quan đến anh."
Tiêu Tễ cũng không nói nữa.
Đoạn Văn Chu ngồi xổm xuống nhìn vào đáy tủ tối tăm, bụi bặm.
Cậu thấy được ở phía dưới có một quyển sổ công thức cũ mèm. Quyển sổ này được giấu ở tận sâu bên trong, vị trí cũng gian xảo cực kỳ, đối diện một đống nội tạng của người chết. Nếu không kìm được sự sợ hãi đối với thi thể người thì tuyệt đối không thể phát hiện ra.
"Anh Tiêu, xem này!"
"Không tồi." Tiêu Tễ động viên nói.
"Hehe, đôi mắt của em nhìn khá tốt đó nha." Vẻ mặt Đoạn Văn Chu đắc ý.
"Để tôi xem coi, đây hình như là công thức pha chế rượu, mặt trên in quá trời về rượu luôn...... Rose Blood, Rose Blood —— khoan đã, tìm thấy rồi!
Trang này bị ai xé rồi!"
Quả nhiên, tờ giấy pha chế rượu "Rose Blood" đã bị ai đó xé ở chính giữa trang, gần như bị chia làm hai nửa, trên đó còn loang lổ những đốm nhỏ chất nhờn xanh vàng.
"Đây là thứ quỷ gì?" Vưu Lâm chỉ vào chất nhờn kỳ lạ kia.
Tiêu Tễ cẩn thận quan sát một hồi thì đưa ra kết luận.
"Là dịch dạ dày."
Nếu còn sót lại dịch dạ dày, như vậy chứng tỏ là—— trong dạ dày của người chết có thứ gì đó.
Tiêu Tễ đứng dậy và chạm vào cơ quan màu đỏ tươi được đánh dấu là 【 dạ dày 】 bằng ngón tay thon dài của mình. Dạ dày của thi thể hơi phồng lên, tay hắn chạm vào một thứ gì đó mềm dẻo cách lớp màng thịt.
"Có dao không?"
"Có!" Ở quầy lễ tân có bày một dãy dao, Đoạn Văn Chu lấy một con dao mỏng nhất đưa cho.
Tiêu Tễ khéo léo cầm dao, phảng phất như quay về thời điểm trên bàn mổ, lưỡi dao bén nhọn phát ra một đường ánh sáng. Lưỡi dao đi từ tâm vị đến chỗ cong của dạ dày với độ chính xác cao, dạ dày được chia thành hai nửa một cách hoàn mỹ.
Một mảnh giấy được gấp lại bị kẹp trong màng nhầy màu đỏ, Tiêu Tễ hoàn toàn tránh được tờ giấy này khi cắt, không tạo ra bất kỳ vết xước nào. Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mảnh giấy đem ra khỏi dạ dày người chết.
"Oa! Anh Tiêu dùng dao siêu ghê!"
Đoạn Văn Chu vỗ tay tán thưởng.
Mọi người đều xúm lại nhìn tờ giấy.
Quả nhiên tờ giấy này chính là trang bị xé kia, mặt trên là phương pháp pha chế rượu " Rose Blood".
Chỉ là nguyên liệu pha chế rượu thập phần kỳ quái——
"1/4 ounce* Lưỡi Mỹ Nhân, 1/4 ounce Nụ Hôn Rắn, 3/4 ounce Bông Hồng Bất Tử, 3/4 ounce Thẩm Phán Thuần Bạch......"
*ounce là một đơn vị đo khối lượng trong một số hệ đo lường khác nhau, bao gồm các hệ thống khác nhau đo khối lượng tạo thành một phần của hệ đo lường Anh và hệ đo lường tập quán Mỹ.
Người nam không thể không đọc to, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Em từng nhìn thấy loại rượu này bao giờ chưa?"
Anh ta quay sang hỏi vợ mình.
Mặt cô gái trở nên tái nhợt vô cùng, cô ngập ngừng nói.
"Em không biết, cả bốn loại nguyên liệu này em chưa từng nhìn thấy loại nào cả......"
"Rác rưởi vô dụng." Người nam mắng một câu, không có ý tứ tránh né vợ mình.
Tình cảm vợ chồng của hai người này hình như chẳng hoà hợp như những gì họ thể hiện lắm nhỉ?
Tiêu Tễ thầm nghĩ.
Nghĩ đến mánh khóe nhỏ mà học viên dùng trong thư thông báo nhập học, hắn lật tờ giấy để kiểm tra lại.
Có một dòng chữ nhỏ màu vàng nhạt được viết trên mặt sau.
【 Mỗi một vị khách hàng đều có sở thích khác nhau, để mỗi khách hàng có thể uống một ly vừa ý là nhiệm vụ quan trọng nhất của nhân viên pha chế chúng tôi! 】
Hắn cho cô gái xem câu rõ ràng là lời nhắc nhở này.
"Cô có nhớ được gì không?"
Cô gái bất an nhìn tờ giấy rồi nhìn Tiêu Tễ.
"Câu này có hàm ý gì sao? Tôi..... Tôi không biết."
"Cô cùng người chết có quan hệ thế nào? Anh ta là gì của cô?"
"Hắn là bạn đại học của tôi, ngoài ra không còn quan hệ nào khác."
"Sau khi tốt nghiệp còn giữ liên lạc không?"
"Không còn, chỉ thỉnh thoảng gặp lại lúc họp lớp thôi."
Ánh mắt cô gái nhìn đi chỗ khác, rõ ràng là đang trốn tránh.
"Sau khi hai người tốt nghiệp thì vẫn rất thân thiết, cô rất quen thuộc anh ta."
"Không, không quen!"
"Mặc dù đã kết hôn nhưng cô vẫn yêu anh ta."
"Tôi không có!"
"Cô đang nói dối."
Tiêu Tễ đã xác định bằng ngôn ngữ hình thể của cô gái sau khi nhìn thấy xác chết —— người chết trước mặt nhất định là người yêu, hoặc là người tình lúc trước của cô gái.
"Tôi...... Tôi......"
Sau khi bí mật mà cô gái muốn che giấu nhất bị phơi bày, cô đột nhiên trở nên kích động.
Cô gần như phát điên vì những câu hỏi không ngừng nghỉ của Tiêu Tễ, cô quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa.
"Tôi thật sự chỉ vô tình giết anh ta thôi! Tôi đâu nghĩ hắn sẽ chết——"
Cô gái cuối cùng cũng tiết lộ chân tướng.
"Vậy em đã từng hôn môi chưa? Đối tượng là ai ——"
Tiêu Tễ nhẹ nhàng đánh gãy: "Giám khảo tiên sinh, đây là một vấn đề khác."
"Haha, đừng keo kiệt thế chứ. Trả lời một chút cũng sẽ không chết ——"
Quỷ Tước kéo kéo khóe miệng của chiếc mặt nạ.
【 Quỷ Tước đúng là điên điên khùng khùng! 】
【 Nội tâm người đẹp: Mẹ nó, tên này có bệnh à? 】
【 Đệt, hắn sẽ không thật sự coi trọng người này đó chớ? 】
【 Ai chẳng thích người đẹp. 】
【 Mạnh thì cũng mạnh, chỉ là đầu óc khá có vấn đề đấy. 】
【 Từ từ, đây là nền tảng livestream ẩn danh nhỉ...... Câu lạc bộ của Quỷ Tước hình như là Hồng Bạch, chúng ta chắc hong bị những kẻ điên cuồng tín Chúa tể Thánh Khiết tóm được đâu ha. 】
【 Không sao, hệ thống livestream được học viện che chở, bằng không ai lại dám đi nói xấu Quỷ Tước. 】
Đoạn Văn Chu, người luôn đứng ở bên cạnh không thể nghe được nữa.
"Sao ngươi lại có thể ngang ngược vô lý thế chứ?"
Ánh mắt âm lãnh của Quỷ Tước rơi xuống người Đoạn Văn Chu.
"Ta cho ngươi xen vào à? Tên tạp chủng!"
Đoạn Văn Chu giật mình sợ hãi, bản năng trong xương cốt cảm giác được người đối diện cực kỳ nguy hiểm.
Gã rất mạnh, mạnh đến mức có thể không cần dùng sức cũng có thể giết cậu như giết chết một con kiến. Cậu không nhịn được mà toàn thân run rẩy, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi giống như một con dao sắc nhọn, mạnh mẽ đâm xuống da thịt cậu, cào nát xương cốt bên trong.
"Tôi thích những thứ đắt tiền."
Quỷ Tước quay sang nhìn Tiêu Tễ, khôi phục lại thái độ lịch sự và ưu nhã.
Gã nắm lấy một tay của Tiêu Tễ, cổ quái mà lịch thiệp dùng mặt nạ của gã hôn lên tay Tiêu Tễ.
"Người đẹp và rượu cũng thế."
Tiêu Tễ tự động xem nhẹ câu cuối của gã, nghĩ thầm rượu đắt nhất ở đây rõ ràng là 【 Rose Blood 】 nằm cuối cùng trong thực đơn đồ uống.
Chỉ là hiện tại bọn hắn chỉ biết tên của loại đồ uống này, lại không biết trong rượu có thành phần gì, cùng việc nguyên liệu ở đâu mà ra.
Đoạn Văn Chu bỗng nhiên bùng nổ, cậu ta thậm chí còn không thèm sợ hãi.
A a a a đi chết đi tên giám khảo chó má kia, thế mà dám hôn tay anh Tiêu của tao! Tao nhìn lâu như vậy rồi mà còn chưa được hôn quá đó!
Thằng khốn này, mày cứ chờ đó! Sớm muộn gì tao cũng chơi chết mày!
"Ngài có biết nguyên liệu của 'Rose Blood' gồm những gì không?"
Tiêu Tễ bị gã nắm tay, tựa hồ còn muốn nhân cơ hội moi được thông tin từ gã. Là một bác sĩ tâm lý đã nghỉ việc, hắn đã quen với việc ở chung với những "kẻ điên".
"Đây không phải là một vấn đề có thể giải quyết được."
Quỷ Tước cười với hắn.
"Các người mau tới đây, nơi này.... nơi này có người chết!"
Giọng nói hoảng sợ của Vưu Lâm từ bên cạnh truyền đến.
Mọi người lần theo âm thanh phát ra, liền thấy bên cạnh phòng VIP còn có một chiếc tủ nhỏ khác tạm thời được dùng để đựng rượu, lúc này cánh cửa tủ bị Vưu Lâm vô tình mở ra, để lộ ra cục thịt đỏ tươi trong tủ ——
Nhìn thì như một cái tủ bình thường nhưng không ngờ lại dùng để chứa xác người bị chặt thành từng mảnh!
Tiêu Tễ chú ý sắc mặt của cô gái bỗng trở nên tái nhợt như tờ giấy, cô dùng ánh mắt cầu cứu người yêu của mình nhưng chỉ nhận được cái nhìn lảng tránh.
Ở trên cùng là đầu của một người đàn ông, đôi mắt hắn mở to, trên mặt đầy những vết chém chằng chịt, không còn nhìn rõ mặt. Phía trước là một mảnh giấy ghi chú 【 Đầu 】.
Mà bên cạnh cái đầu của người đàn ông lần lượt là 【 Xương cột sống 】,【 Xương tay phải 】, tầng kế tiếp là 【 Gan 】,【 Trái tim 】,【 Đại tràng 】,【 Phổi trái 】,【 Phổi phải 】......
Mỗi bộ phận trên cơ thể người đàn ông đều bị cắt rời, hơn nữa còn viết nhãn dán đánh dấu! Này giống như là nguyên liệu dùng để pha chế rượu có thể sử dụng bất cứ lúc nào!
Tiêu Tễ nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra ngăn tủ đầy thịt người xương xẩu.
"Thiếu một thứ."
Vưu Lâm dời tầm mắt, không dám nhìn tới: "Thứ... thứ gì?"
Anh ta run run hỏi.
Tiêu Tễ dùng ngón tay vuốt ve phần tay bị đứt lìa, nơi đó có một vết cắt thật sâu.
"Không có máu tươi."
Mặc dù tất cả cơ quan trong cơ thể không thiếu thứ gì, hơn nữa có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ như đang học trong một lớp giải phẫu người. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra, tất cả da thịt và cơ bắp lộ ra đều rất nhợt nhạt.
Giống như máu đã rút hết ra khỏi cơ thể người đàn ông trước khi anh ta chết. Điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những con vật bị giết mổ, cũng là quá trình ra máu trước rồi mới xẻ thịt khiến người ta rùng mình.
Tiêu Tễ nhìn về phía cô gái: "Cô giết hắn thế nào?"
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo bản năng mà phủ định: "Không không không! Tôi căn bản không có giết người! Tôi có nhân chứng, tôi có bằng chứng ngoại phạm ——"
Đoạn Văn Chu mỉm cười với cô.
"Nơi này không phải là tòa án, sẽ không ai nghe cô nói chuyện tầm phào."
Nếu ở đây xuất hiện thi thể, như vậy chứng tỏ cô gái này đã giết người đàn ông, hoặc là cái chết của anh ta có chút liên quan tới cô.
Đây là bằng chứng tốt nhất!
Dù cái gọi là kỳ thi này lạnh lùng, đẫm máu và tàn nhẫn, nhưng ở một mức độ nào đó, nó lại rất công bằng. Nó phán xét—— nếu bọn họ từng phạm phải một tội ác không thể tha thứ, thì đều phải chịu xét xử của nó.
Cô gái lại đưa ánh mắt cầu cứu hướng về người yêu của mình, nhưng lúc này vẫn không được đáp lại.
"Tôi......" Cô gái mím môi, cuối cùng thừa nhận.
"Tôi chặt xác anh ta, nấu chín, bỏ vào trong túi, sau đó ném xuống sông."
"Một mình cô làm à?" Tiêu Tễ hỏi.
Theo lẽ thường, một người phụ nữ khó có thể hoàn thành việc giết người và chặt xác một mình bằng sức lực của mình được.
"Còn có...... chồng có tôi."
Cô gái chần chừ nói.
Thì ra cô và người yêu đã kết hôn, hai người là vợ chồng.
"Vì cái gì?" Tiêu Tễ nhẹ giọng đặt câu hỏi.
Người nam cắt ngang cô gái đang muốn trả lời, có hơi cảnh giác nhìn về phía Tiêu Tễ.
"Việc này không liên quan đến anh."
Tiêu Tễ cũng không nói nữa.
Đoạn Văn Chu ngồi xổm xuống nhìn vào đáy tủ tối tăm, bụi bặm.
Cậu thấy được ở phía dưới có một quyển sổ công thức cũ mèm. Quyển sổ này được giấu ở tận sâu bên trong, vị trí cũng gian xảo cực kỳ, đối diện một đống nội tạng của người chết. Nếu không kìm được sự sợ hãi đối với thi thể người thì tuyệt đối không thể phát hiện ra.
"Anh Tiêu, xem này!"
"Không tồi." Tiêu Tễ động viên nói.
"Hehe, đôi mắt của em nhìn khá tốt đó nha." Vẻ mặt Đoạn Văn Chu đắc ý.
"Để tôi xem coi, đây hình như là công thức pha chế rượu, mặt trên in quá trời về rượu luôn...... Rose Blood, Rose Blood —— khoan đã, tìm thấy rồi!
Trang này bị ai xé rồi!"
Quả nhiên, tờ giấy pha chế rượu "Rose Blood" đã bị ai đó xé ở chính giữa trang, gần như bị chia làm hai nửa, trên đó còn loang lổ những đốm nhỏ chất nhờn xanh vàng.
"Đây là thứ quỷ gì?" Vưu Lâm chỉ vào chất nhờn kỳ lạ kia.
Tiêu Tễ cẩn thận quan sát một hồi thì đưa ra kết luận.
"Là dịch dạ dày."
Nếu còn sót lại dịch dạ dày, như vậy chứng tỏ là—— trong dạ dày của người chết có thứ gì đó.
Tiêu Tễ đứng dậy và chạm vào cơ quan màu đỏ tươi được đánh dấu là 【 dạ dày 】 bằng ngón tay thon dài của mình. Dạ dày của thi thể hơi phồng lên, tay hắn chạm vào một thứ gì đó mềm dẻo cách lớp màng thịt.
"Có dao không?"
"Có!" Ở quầy lễ tân có bày một dãy dao, Đoạn Văn Chu lấy một con dao mỏng nhất đưa cho.
Tiêu Tễ khéo léo cầm dao, phảng phất như quay về thời điểm trên bàn mổ, lưỡi dao bén nhọn phát ra một đường ánh sáng. Lưỡi dao đi từ tâm vị đến chỗ cong của dạ dày với độ chính xác cao, dạ dày được chia thành hai nửa một cách hoàn mỹ.
Một mảnh giấy được gấp lại bị kẹp trong màng nhầy màu đỏ, Tiêu Tễ hoàn toàn tránh được tờ giấy này khi cắt, không tạo ra bất kỳ vết xước nào. Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mảnh giấy đem ra khỏi dạ dày người chết.
"Oa! Anh Tiêu dùng dao siêu ghê!"
Đoạn Văn Chu vỗ tay tán thưởng.
Mọi người đều xúm lại nhìn tờ giấy.
Quả nhiên tờ giấy này chính là trang bị xé kia, mặt trên là phương pháp pha chế rượu " Rose Blood".
Chỉ là nguyên liệu pha chế rượu thập phần kỳ quái——
"1/4 ounce* Lưỡi Mỹ Nhân, 1/4 ounce Nụ Hôn Rắn, 3/4 ounce Bông Hồng Bất Tử, 3/4 ounce Thẩm Phán Thuần Bạch......"
*ounce là một đơn vị đo khối lượng trong một số hệ đo lường khác nhau, bao gồm các hệ thống khác nhau đo khối lượng tạo thành một phần của hệ đo lường Anh và hệ đo lường tập quán Mỹ.
Người nam không thể không đọc to, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Em từng nhìn thấy loại rượu này bao giờ chưa?"
Anh ta quay sang hỏi vợ mình.
Mặt cô gái trở nên tái nhợt vô cùng, cô ngập ngừng nói.
"Em không biết, cả bốn loại nguyên liệu này em chưa từng nhìn thấy loại nào cả......"
"Rác rưởi vô dụng." Người nam mắng một câu, không có ý tứ tránh né vợ mình.
Tình cảm vợ chồng của hai người này hình như chẳng hoà hợp như những gì họ thể hiện lắm nhỉ?
Tiêu Tễ thầm nghĩ.
Nghĩ đến mánh khóe nhỏ mà học viên dùng trong thư thông báo nhập học, hắn lật tờ giấy để kiểm tra lại.
Có một dòng chữ nhỏ màu vàng nhạt được viết trên mặt sau.
【 Mỗi một vị khách hàng đều có sở thích khác nhau, để mỗi khách hàng có thể uống một ly vừa ý là nhiệm vụ quan trọng nhất của nhân viên pha chế chúng tôi! 】
Hắn cho cô gái xem câu rõ ràng là lời nhắc nhở này.
"Cô có nhớ được gì không?"
Cô gái bất an nhìn tờ giấy rồi nhìn Tiêu Tễ.
"Câu này có hàm ý gì sao? Tôi..... Tôi không biết."
"Cô cùng người chết có quan hệ thế nào? Anh ta là gì của cô?"
"Hắn là bạn đại học của tôi, ngoài ra không còn quan hệ nào khác."
"Sau khi tốt nghiệp còn giữ liên lạc không?"
"Không còn, chỉ thỉnh thoảng gặp lại lúc họp lớp thôi."
Ánh mắt cô gái nhìn đi chỗ khác, rõ ràng là đang trốn tránh.
"Sau khi hai người tốt nghiệp thì vẫn rất thân thiết, cô rất quen thuộc anh ta."
"Không, không quen!"
"Mặc dù đã kết hôn nhưng cô vẫn yêu anh ta."
"Tôi không có!"
"Cô đang nói dối."
Tiêu Tễ đã xác định bằng ngôn ngữ hình thể của cô gái sau khi nhìn thấy xác chết —— người chết trước mặt nhất định là người yêu, hoặc là người tình lúc trước của cô gái.
"Tôi...... Tôi......"
Sau khi bí mật mà cô gái muốn che giấu nhất bị phơi bày, cô đột nhiên trở nên kích động.
Cô gần như phát điên vì những câu hỏi không ngừng nghỉ của Tiêu Tễ, cô quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa.
"Tôi thật sự chỉ vô tình giết anh ta thôi! Tôi đâu nghĩ hắn sẽ chết——"
Cô gái cuối cùng cũng tiết lộ chân tướng.