Chương 40
Bởi điều này chứng tỏ không gian hai người giữa cô và Giang Thuật sắp kết thúc rồi, cân nhắc tới tiếng tăm của Giang Thuật, có lẽ bây giờ cô nên xuống rồi.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cố Tri Vi từ trong lồng ngực của Giang Thuật ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hạnh bị dính nước hồ thoáng ẩm ướt, màu mắt đen như mực long lanh tạo cảm giác mê hồn không thể tin được.
Lúc Giang Thuật cúi đầu nhìn vào đôi mắt đó của cô, suýt chút đã bị chìm đắm trong đôi mắt tinh tế xinh đẹp đó, hô hấp cũng thoáng ngừng lại, nhịp tim cũng thoáng trở nên rối loạn rồi.
"Giang Thuật, anh xoay người tôi lại với, tôi muốn thấy phong cảnh phía trước." Cố Tri Vi không nhận ra được sự khác thường đó của Giang Thuật, bởi vì gương mặt lạnh lùng cùng biểu cảm ngàn năm không đổi đó của anh.
Lúc cô bảo Giang Thuật xoay người mình lại, khóe miệng khẽ cong, mỉm cười xinh đẹp đến mức rúng động lòng người.
Giang Thuật trố mắt nhìn hồi lâu, yết hầu khẽ đảo một vòng mới từ từ ừm một tiếng.
Sau đó, anh vẫn như lúc đầu mà nhẹ nhàng xoay người Cố Tri Vi lại.
Lúc này đây, cuối cùng Cố Tri Vi cũng hướng mặt về phía trước, dùng khí thế dũng cảm xông lên phía trước mà nói với Giang Thuật như kiểu ra lệnh dắt mình trải nghiệm cảm giác bay trên không trung một lần nữa.
Giang Thuật... Vâng lời.
Tựa như một con rồng đang ngao du trên mặt nước, anh dắt theo Cố Tri Vi lượn quanh trong lớp sóng, lúc thì bay lên trên cao, lúc thì uốn lượn vòng quanh, trong suốt cả chặng đường đó tiếng thét của Cố Tri Vi cũng không hề ngừng lại. Nhưng lần này, tiếng thét đó của cô không phải vì sợ hãi, mà là vì quá sung sướng với cảm giác được bay lượn ngược gió như thế này.
Núi non hùng vĩ, trời cao đất rộng trải dài ở phía xa.
Cố Tri Vi dang hai tay ra đạp gió mà di chuyển, cảm giác mình như biến thành một con chim đang bay lượn trong cơn gió. Mà cô lại không hề sợ hãi, vì cánh tay rắn chắc của người đàn ông ở phía sau vẫn luôn vòng qua ôm lấy eo của cô, Giang Thuật mãi vẫn luôn hộ tống che chở cho cô.
Lúc Cố Tri vi và Giang Thuật cùng nhau trải nghiệm cảm đủ loại kiểu bay lượn trên không trung, đám người Khang Vãn Ninh bên này lại đang đứng ở khu chờ được trải nghiệm trò chơi ván bay nước Flyboard.
Dĩ nhiên Khang Vãn Ninh vừa nhìn đã thấy Cố Tri Vi trên không trung, thấy được cảnh Giang Thuật đang ôm lấy cô, không nói cũng biết cô ấy dưới này vui biết bao nhiêu.
"Ơi là trời, tớ gặm đường đến chết mất!" Khang Vãn Ninh dùng sức lay lay cánh tay của Trần Tĩnh.
Tiền Đóa Đóa đứng một bên cũng rất kích động, nhưng chủ yếu là bàn luận cùng với Tô Chấn, tưởng tượng ra cảnh mình cũng như Cố Tri Vi và Giang Thuật, một cặp đôi lượn lờ trên mặt hồ.
Đám người Tiết Thịnh cũng đang ở chỗ Bao Viễn Phi bên này mà oán giận Giang Thuật, lại không ngờ bọn họ đã đánh lẻ chạy tới chỗ trò chơi ván bay nước Flyboard bên này từ sớm rồi.
"Đã nói là thi đấu rồi mà, cái tên A Thụ này sao lại chạy đi phát cơm chó thế!" Bao Viễn Phi vốn độc thân từ trong trứng nước, mắt đỏ đến sắp rỉ máu tới nơi.
Tiết Thịnh nghe xong lại cười không ngớt: "Cậu vẫn nên từ bỏ đi, cho dù A Thụ có dắt Cố Tri Vi cùng bay đi nữa thì cậu cũng không phải đối thủ của cậu ấy đâu. Đừng có tự mình chứng tỏ bản thân mình nhạt nhẽo mà."
Bao Viễn Phi: "Cút, coi thường ai vậy hả, tôi đi mượn thiết bị ngay đây!" Nói xong, Bao Viễn Phi lập tức muốn đi.
Tiết Thịnh kéo người kia lại, giọng điệu vang lên lộ rõ một vẻ cuối cùng thì cậu có biết để ý tình huống hay không mà nói: "Cho dù cậu muốn so tài thì cũng chờ người ta xong màn vợ chồng đằm thắm đã rồi so chứ."
"Bây giờ cậu qua đó làm cái gì? Tính làm bóng đèn chạy với công suất tám ngàn vôn hay sao?"
Bao Viễn Phi: "..."
Cảnh hai người bên này đứng cùng nhau cũng lọt vào tầm mắt của hai anh em Chúc Ngạn Vũ và Chúc Nghiên.
Tiết Thịnh có thể cảm nhận rõ ràng sau khi mình và Bao Viễn Phi nói xong mấy lời này, bầu không khí bệnh cạnh dường như cũng hóa lạnh lẽo đi rất nhiều. Anh ấy nhịn không được mà thoáng nhìn qua phía của hai em Chúc Nghiên kia.
Sắc mặt Chúc Ngạn Vũ còn đỡ, vẫn còn bình thường, nhưng mà phía cô nàng Chúc Nghiên kia thì đã chuyển sang âm u, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng của Cố Tri Vi và Giang Thuật, bên trong ngập tràn sự thù hận cay độc.
Nhìn đến mức Tiết Thịnh cảm giác sống lưng của mình lạnh lẽo không dứt.
Thật ra tình cảm của Chúc Nghiên dành cho Giang Thuật chỉ cần là người tinh tế chút cũng nhìn ra được, trước đây lúc lên đại học thì Tiết Thịnh đã nhìn ra rồi. Nhưng mà vào lúc đó Giang Thuật độc thân, thấy Chúc Ngạn Vũ nhọc lòng tác hợp nên Tiết Thịnh và Bao Viễn Phi cũng tình nguyện hỗ trợ một tay.
Chỉ tiếc trên phương diện tình cảm nam nữ, Giang Thuật lại chính là một khúc gỗ, mặc cho Chúc Nghiên có ngầm ra tín hiệu cỡ nào thì đầu óc của anh vẫn ù lì chậm nhiệt, cứ như trên người anh có một lá chắn thiên nhiên có thể ngăn cản được tất cả những tình ý yêu thương của phái nữ dành cho mình vậy.
Con tim của anh lại chính là cục nước đá, lạnh đến mức khiến một người yêu thích công nghệ AI như anh hoàn toàn không có chút tình cảm con người nào cả.
Bốn năm học đại học, Chúc Nghiên bày đủ cách để lấy được lòng Giang Thuật, nhưng cuối cùng đều là thất bại. Mối quan hệ giữa hai người họ vẫn chỉ dừng lại ở một người em gái của thằng bạn và một người bạn của anh trai. Trong lòng Tiết Thịnh và Bao Viễn Phi từ lâu cũng đã thầm hiểu rõ, giữa Chúc Nghiên và Giang Thuật thật sự không có khả năng.
Thậm chí bọn họ còn nhận định được nửa đời sau của Giang Thuật sẽ sống cùng với công nghệ AI, dù sao thì nhìn thoáng qua anh cũng trông như một người máy không có chút tình cảm, mãi cũng không thể nào kết hôn với con người được.
Dùng tiếng lóng trên mạng mà nói thì Giang Thuật chính là loại người nói không với chủ nghĩa kết hôn. Trong mắt và cả trong tim của anh chỉ có sự nghiệp và ước mơ, cho dù bên cạnh anh có hàng ngàn bông hồng khác phái đang khao khát mình thì con tim của anh cũng chỉ mãi thuộc về AI.
Nguyên nhân chính là thế mà trước đây không lâu lần Giang Thuật trở về nước dự tiệc liên hoan đó, Tiết Thịnh biết được chuyện vợ chồng giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi đã kinh ngạc đến mức như vậy. Cảm giác đó tựa như nhìn thấy một cây vạn tuế đang trong thời kỳ nở hoa, cảnh tượng thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó nghe Chúc Ngạn Vũ nói Giang Thuật và Cố Tri Vi là hôn nhân thương mại, là vì lợi ích của hai bên gia đình chứ không phải dựa trên cơ sở tình cảm, Tiết Thịnh với Bao Viễn Phi lúc đó mới miễn cưỡng hiểu được chuyện kết hôn này của Giang Thuật.
Thật ra suy nghĩ của bọn họ và Chúc Ngạn Vũ cũng khá giống nhau, cho rằng dù Giang Thuật kết hôn thì cuộc hôn nhân đó của anh với Cố Tri Vi cũng chỉ là một cái xác rỗng, bên trong cái xác đó chứa hai linh hồn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau, chỉ là bị ép buộc nên mới phải ngủ cùng một nơi mà thôi. Anh ấy nghĩ rằng Giang Thuật vẫn là Giang Thuật với trái tim được làm từ xi măng cốt thép, băng tuyết ngàn năm.
Nhưng thời gian này vì chuyện công việc mà Tiết Thịnh có dịp ở gần với Giang Thuật nhiều hơn, tiếp xúc cũng nhiều hơn, anh ấy cũng được coi là người cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Giang Thuật rõ ràng nhất trong đám.
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất lạ lẫm, không thể tưởng tượng nổi thế nhưng Tiết Thịnh không thể phủ nhận trên người Giang Thuật có thứ gì đó thay đổi với một tốc độ và phương thức im ắng rất vi diệu mà không thể dùng mắt thường để quan sát được.
Thế giới nội tâm đóng đầy băng tuyết của anh dường như xuất hiện một vết nứt, sau đó lại có ánh mặt trời rọi vào. Hơn nữa trong mắt của Giang Thuật cũng không chỉ có mỗi AI nữa, sự chú ý của anh dường như đã vô thức phân tán một chút về phía khác rồi.
Anh như cũng trở nên có "độ ấm hơi người" hơn so với trước đây, không còn là một người luôn đứng trên bục cao chỉ có thể nhìn không thể với nữa, đã có tình cảm con người hơn so với hồi mới lên đại học nhiều rồi.
Chỉ là những thay đổi này của Giang Thuật dường như cũng chỉ có mình Tiết Thịnh cảm nhận được, kéo theo cảm giác hư ảo không biết đây có phải là ảo giác của riêng mình anh ấy hay không, cho nên vẫn luôn không dám nói với người khác.
Giang Thuật dắt Cố Tri Vi lượn mấy vòng trên không trung, thử qua một vài động tác khó khiến lần trải nghiệm chơi ván bay nước Flyboard này của Cố Tri Vi đầy ắp cảm giác, hài lòng kết thúc lượt chơi.
Lúc kết thúc, Giang Thuật tôn trọng ý định của cô nên chầm chậm đưa cô đáp xuống mặt nước hồ mát mẻ.
Từ trên không đến xuống nước, Cố Tri Vi mới vừa vui thích nay lại khoái chí đến sướng rơn người như kẻ điên, trong lòng ngập tràn dũng khí muốn mạo hiểm. Cô vui thú nghịch trong nước rồi lại ôm chầm lấy cổ của Giang Thuật, suýt chút đã quên hết mọi thứ mà hôn một cái lên mặt của anh rồi.
Kết quả ngay khoảnh khắc người đàn ông kia cụp mắt nhìn xuống, Cố Tri Vi đột nhiên bừng tỉnh.
Đôi môi đang mỉm cười vui vẻ đó của cô lập tức mỉm chặt, đôi mắt chớp lấy hai lần, gò má đỏ lên có chút chột dạ, hoảng loạn đối mắt vài giây với Giang Thuật rồi mới như trối chết mà dời đi tầm mắt.
Vốn dĩ Giang Thuật vẫn luôn nhìn cô, cho nên những thay đổi nhỏ trên gương mặt đó của cô đều được anh thu hết vào trong tầm mắt. Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô, tâm trạng của anh cũng vô cùng vui vẻ.
Sau đó nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Cố Tri Vi, căng mọng lại ướt át mấp máy như muốn được hôn, ánh mắt của Giang Thuật thoáng ngơ ra, tim đập trễ mất nửa nhịp.
Anh không tự chủ được khẽ đảo yết hầu một cái, trong lòng như có chút mong đợi lại không biết mình đang mong đợi điều gì, đầu óc xung quanh đều trở nên trống rỗng.
Mặc dù cuối cùng Cố Tri Vi chuyển sang mím môi, làm như không có chuyện gì mà di chuyển tầm mắt, sự mong đợi trong lòng Giang Thuật lại không hề giảm xuống tý nào, thậm chí anh còn không tự chủ được mà nhớ tới ngày mưa đêm đó, dưới cằm cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại.
Đó là lần đầu tiên Cố Tri Vi hôn anh, mặc dù là ngoài ý muốn nhưng cũng đã gieo vào lòng anh một xúc cảm mềm mại tựa như trồng một bông hoa, khiến cả đời Giang Thuật khó mà quên được.
Đến mức lúc này anh nhìn thấy Cố Tri Vi buông ra bờ mô vừa mới mím chặt hóa đỏ ửng kia, trong lòng lại có cảm giác bị hấp dẫn khó tả được. Hình như có một lực thúc đẩy vô hình nào đó đang đẩy đầu của anh tiến gần về phía khóe môi đang cong lên của Cố Tri Vi.
Giang Thuật không hề suy ngẫm gì cả, tựa như tất cả những chuyện đang làm đều là thuận theo bản năng mách bảo. Trong ánh mắt của anh dường như chỉ còn mỗi hình ảnh cái miệng đỏ au của Cố Tri Vi, mà lại như một kẻ si tình ngốc nghếch khẽ nhếch môi lên, từng chút một mà tiến gần về phía Cố Tri Vi.
Càng đến gần... lại càng cảm thấy cổ họng thật khô rát, cứ như ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khô nóng theo rồi.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Cố Tri Vi từ trong lồng ngực của Giang Thuật ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hạnh bị dính nước hồ thoáng ẩm ướt, màu mắt đen như mực long lanh tạo cảm giác mê hồn không thể tin được.
Lúc Giang Thuật cúi đầu nhìn vào đôi mắt đó của cô, suýt chút đã bị chìm đắm trong đôi mắt tinh tế xinh đẹp đó, hô hấp cũng thoáng ngừng lại, nhịp tim cũng thoáng trở nên rối loạn rồi.
"Giang Thuật, anh xoay người tôi lại với, tôi muốn thấy phong cảnh phía trước." Cố Tri Vi không nhận ra được sự khác thường đó của Giang Thuật, bởi vì gương mặt lạnh lùng cùng biểu cảm ngàn năm không đổi đó của anh.
Lúc cô bảo Giang Thuật xoay người mình lại, khóe miệng khẽ cong, mỉm cười xinh đẹp đến mức rúng động lòng người.
Giang Thuật trố mắt nhìn hồi lâu, yết hầu khẽ đảo một vòng mới từ từ ừm một tiếng.
Sau đó, anh vẫn như lúc đầu mà nhẹ nhàng xoay người Cố Tri Vi lại.
Lúc này đây, cuối cùng Cố Tri Vi cũng hướng mặt về phía trước, dùng khí thế dũng cảm xông lên phía trước mà nói với Giang Thuật như kiểu ra lệnh dắt mình trải nghiệm cảm giác bay trên không trung một lần nữa.
Giang Thuật... Vâng lời.
Tựa như một con rồng đang ngao du trên mặt nước, anh dắt theo Cố Tri Vi lượn quanh trong lớp sóng, lúc thì bay lên trên cao, lúc thì uốn lượn vòng quanh, trong suốt cả chặng đường đó tiếng thét của Cố Tri Vi cũng không hề ngừng lại. Nhưng lần này, tiếng thét đó của cô không phải vì sợ hãi, mà là vì quá sung sướng với cảm giác được bay lượn ngược gió như thế này.
Núi non hùng vĩ, trời cao đất rộng trải dài ở phía xa.
Cố Tri Vi dang hai tay ra đạp gió mà di chuyển, cảm giác mình như biến thành một con chim đang bay lượn trong cơn gió. Mà cô lại không hề sợ hãi, vì cánh tay rắn chắc của người đàn ông ở phía sau vẫn luôn vòng qua ôm lấy eo của cô, Giang Thuật mãi vẫn luôn hộ tống che chở cho cô.
Lúc Cố Tri vi và Giang Thuật cùng nhau trải nghiệm cảm đủ loại kiểu bay lượn trên không trung, đám người Khang Vãn Ninh bên này lại đang đứng ở khu chờ được trải nghiệm trò chơi ván bay nước Flyboard.
Dĩ nhiên Khang Vãn Ninh vừa nhìn đã thấy Cố Tri Vi trên không trung, thấy được cảnh Giang Thuật đang ôm lấy cô, không nói cũng biết cô ấy dưới này vui biết bao nhiêu.
"Ơi là trời, tớ gặm đường đến chết mất!" Khang Vãn Ninh dùng sức lay lay cánh tay của Trần Tĩnh.
Tiền Đóa Đóa đứng một bên cũng rất kích động, nhưng chủ yếu là bàn luận cùng với Tô Chấn, tưởng tượng ra cảnh mình cũng như Cố Tri Vi và Giang Thuật, một cặp đôi lượn lờ trên mặt hồ.
Đám người Tiết Thịnh cũng đang ở chỗ Bao Viễn Phi bên này mà oán giận Giang Thuật, lại không ngờ bọn họ đã đánh lẻ chạy tới chỗ trò chơi ván bay nước Flyboard bên này từ sớm rồi.
"Đã nói là thi đấu rồi mà, cái tên A Thụ này sao lại chạy đi phát cơm chó thế!" Bao Viễn Phi vốn độc thân từ trong trứng nước, mắt đỏ đến sắp rỉ máu tới nơi.
Tiết Thịnh nghe xong lại cười không ngớt: "Cậu vẫn nên từ bỏ đi, cho dù A Thụ có dắt Cố Tri Vi cùng bay đi nữa thì cậu cũng không phải đối thủ của cậu ấy đâu. Đừng có tự mình chứng tỏ bản thân mình nhạt nhẽo mà."
Bao Viễn Phi: "Cút, coi thường ai vậy hả, tôi đi mượn thiết bị ngay đây!" Nói xong, Bao Viễn Phi lập tức muốn đi.
Tiết Thịnh kéo người kia lại, giọng điệu vang lên lộ rõ một vẻ cuối cùng thì cậu có biết để ý tình huống hay không mà nói: "Cho dù cậu muốn so tài thì cũng chờ người ta xong màn vợ chồng đằm thắm đã rồi so chứ."
"Bây giờ cậu qua đó làm cái gì? Tính làm bóng đèn chạy với công suất tám ngàn vôn hay sao?"
Bao Viễn Phi: "..."
Cảnh hai người bên này đứng cùng nhau cũng lọt vào tầm mắt của hai anh em Chúc Ngạn Vũ và Chúc Nghiên.
Tiết Thịnh có thể cảm nhận rõ ràng sau khi mình và Bao Viễn Phi nói xong mấy lời này, bầu không khí bệnh cạnh dường như cũng hóa lạnh lẽo đi rất nhiều. Anh ấy nhịn không được mà thoáng nhìn qua phía của hai em Chúc Nghiên kia.
Sắc mặt Chúc Ngạn Vũ còn đỡ, vẫn còn bình thường, nhưng mà phía cô nàng Chúc Nghiên kia thì đã chuyển sang âm u, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng của Cố Tri Vi và Giang Thuật, bên trong ngập tràn sự thù hận cay độc.
Nhìn đến mức Tiết Thịnh cảm giác sống lưng của mình lạnh lẽo không dứt.
Thật ra tình cảm của Chúc Nghiên dành cho Giang Thuật chỉ cần là người tinh tế chút cũng nhìn ra được, trước đây lúc lên đại học thì Tiết Thịnh đã nhìn ra rồi. Nhưng mà vào lúc đó Giang Thuật độc thân, thấy Chúc Ngạn Vũ nhọc lòng tác hợp nên Tiết Thịnh và Bao Viễn Phi cũng tình nguyện hỗ trợ một tay.
Chỉ tiếc trên phương diện tình cảm nam nữ, Giang Thuật lại chính là một khúc gỗ, mặc cho Chúc Nghiên có ngầm ra tín hiệu cỡ nào thì đầu óc của anh vẫn ù lì chậm nhiệt, cứ như trên người anh có một lá chắn thiên nhiên có thể ngăn cản được tất cả những tình ý yêu thương của phái nữ dành cho mình vậy.
Con tim của anh lại chính là cục nước đá, lạnh đến mức khiến một người yêu thích công nghệ AI như anh hoàn toàn không có chút tình cảm con người nào cả.
Bốn năm học đại học, Chúc Nghiên bày đủ cách để lấy được lòng Giang Thuật, nhưng cuối cùng đều là thất bại. Mối quan hệ giữa hai người họ vẫn chỉ dừng lại ở một người em gái của thằng bạn và một người bạn của anh trai. Trong lòng Tiết Thịnh và Bao Viễn Phi từ lâu cũng đã thầm hiểu rõ, giữa Chúc Nghiên và Giang Thuật thật sự không có khả năng.
Thậm chí bọn họ còn nhận định được nửa đời sau của Giang Thuật sẽ sống cùng với công nghệ AI, dù sao thì nhìn thoáng qua anh cũng trông như một người máy không có chút tình cảm, mãi cũng không thể nào kết hôn với con người được.
Dùng tiếng lóng trên mạng mà nói thì Giang Thuật chính là loại người nói không với chủ nghĩa kết hôn. Trong mắt và cả trong tim của anh chỉ có sự nghiệp và ước mơ, cho dù bên cạnh anh có hàng ngàn bông hồng khác phái đang khao khát mình thì con tim của anh cũng chỉ mãi thuộc về AI.
Nguyên nhân chính là thế mà trước đây không lâu lần Giang Thuật trở về nước dự tiệc liên hoan đó, Tiết Thịnh biết được chuyện vợ chồng giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi đã kinh ngạc đến mức như vậy. Cảm giác đó tựa như nhìn thấy một cây vạn tuế đang trong thời kỳ nở hoa, cảnh tượng thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó nghe Chúc Ngạn Vũ nói Giang Thuật và Cố Tri Vi là hôn nhân thương mại, là vì lợi ích của hai bên gia đình chứ không phải dựa trên cơ sở tình cảm, Tiết Thịnh với Bao Viễn Phi lúc đó mới miễn cưỡng hiểu được chuyện kết hôn này của Giang Thuật.
Thật ra suy nghĩ của bọn họ và Chúc Ngạn Vũ cũng khá giống nhau, cho rằng dù Giang Thuật kết hôn thì cuộc hôn nhân đó của anh với Cố Tri Vi cũng chỉ là một cái xác rỗng, bên trong cái xác đó chứa hai linh hồn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau, chỉ là bị ép buộc nên mới phải ngủ cùng một nơi mà thôi. Anh ấy nghĩ rằng Giang Thuật vẫn là Giang Thuật với trái tim được làm từ xi măng cốt thép, băng tuyết ngàn năm.
Nhưng thời gian này vì chuyện công việc mà Tiết Thịnh có dịp ở gần với Giang Thuật nhiều hơn, tiếp xúc cũng nhiều hơn, anh ấy cũng được coi là người cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Giang Thuật rõ ràng nhất trong đám.
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất lạ lẫm, không thể tưởng tượng nổi thế nhưng Tiết Thịnh không thể phủ nhận trên người Giang Thuật có thứ gì đó thay đổi với một tốc độ và phương thức im ắng rất vi diệu mà không thể dùng mắt thường để quan sát được.
Thế giới nội tâm đóng đầy băng tuyết của anh dường như xuất hiện một vết nứt, sau đó lại có ánh mặt trời rọi vào. Hơn nữa trong mắt của Giang Thuật cũng không chỉ có mỗi AI nữa, sự chú ý của anh dường như đã vô thức phân tán một chút về phía khác rồi.
Anh như cũng trở nên có "độ ấm hơi người" hơn so với trước đây, không còn là một người luôn đứng trên bục cao chỉ có thể nhìn không thể với nữa, đã có tình cảm con người hơn so với hồi mới lên đại học nhiều rồi.
Chỉ là những thay đổi này của Giang Thuật dường như cũng chỉ có mình Tiết Thịnh cảm nhận được, kéo theo cảm giác hư ảo không biết đây có phải là ảo giác của riêng mình anh ấy hay không, cho nên vẫn luôn không dám nói với người khác.
Giang Thuật dắt Cố Tri Vi lượn mấy vòng trên không trung, thử qua một vài động tác khó khiến lần trải nghiệm chơi ván bay nước Flyboard này của Cố Tri Vi đầy ắp cảm giác, hài lòng kết thúc lượt chơi.
Lúc kết thúc, Giang Thuật tôn trọng ý định của cô nên chầm chậm đưa cô đáp xuống mặt nước hồ mát mẻ.
Từ trên không đến xuống nước, Cố Tri Vi mới vừa vui thích nay lại khoái chí đến sướng rơn người như kẻ điên, trong lòng ngập tràn dũng khí muốn mạo hiểm. Cô vui thú nghịch trong nước rồi lại ôm chầm lấy cổ của Giang Thuật, suýt chút đã quên hết mọi thứ mà hôn một cái lên mặt của anh rồi.
Kết quả ngay khoảnh khắc người đàn ông kia cụp mắt nhìn xuống, Cố Tri Vi đột nhiên bừng tỉnh.
Đôi môi đang mỉm cười vui vẻ đó của cô lập tức mỉm chặt, đôi mắt chớp lấy hai lần, gò má đỏ lên có chút chột dạ, hoảng loạn đối mắt vài giây với Giang Thuật rồi mới như trối chết mà dời đi tầm mắt.
Vốn dĩ Giang Thuật vẫn luôn nhìn cô, cho nên những thay đổi nhỏ trên gương mặt đó của cô đều được anh thu hết vào trong tầm mắt. Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô, tâm trạng của anh cũng vô cùng vui vẻ.
Sau đó nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Cố Tri Vi, căng mọng lại ướt át mấp máy như muốn được hôn, ánh mắt của Giang Thuật thoáng ngơ ra, tim đập trễ mất nửa nhịp.
Anh không tự chủ được khẽ đảo yết hầu một cái, trong lòng như có chút mong đợi lại không biết mình đang mong đợi điều gì, đầu óc xung quanh đều trở nên trống rỗng.
Mặc dù cuối cùng Cố Tri Vi chuyển sang mím môi, làm như không có chuyện gì mà di chuyển tầm mắt, sự mong đợi trong lòng Giang Thuật lại không hề giảm xuống tý nào, thậm chí anh còn không tự chủ được mà nhớ tới ngày mưa đêm đó, dưới cằm cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại.
Đó là lần đầu tiên Cố Tri Vi hôn anh, mặc dù là ngoài ý muốn nhưng cũng đã gieo vào lòng anh một xúc cảm mềm mại tựa như trồng một bông hoa, khiến cả đời Giang Thuật khó mà quên được.
Đến mức lúc này anh nhìn thấy Cố Tri Vi buông ra bờ mô vừa mới mím chặt hóa đỏ ửng kia, trong lòng lại có cảm giác bị hấp dẫn khó tả được. Hình như có một lực thúc đẩy vô hình nào đó đang đẩy đầu của anh tiến gần về phía khóe môi đang cong lên của Cố Tri Vi.
Giang Thuật không hề suy ngẫm gì cả, tựa như tất cả những chuyện đang làm đều là thuận theo bản năng mách bảo. Trong ánh mắt của anh dường như chỉ còn mỗi hình ảnh cái miệng đỏ au của Cố Tri Vi, mà lại như một kẻ si tình ngốc nghếch khẽ nhếch môi lên, từng chút một mà tiến gần về phía Cố Tri Vi.
Càng đến gần... lại càng cảm thấy cổ họng thật khô rát, cứ như ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khô nóng theo rồi.