Chương 30
Cố Tri Vi giật nảy mình.
Phản ứng đầu tiên không phải quay đầu mà là lấy điện thoại, luống cuống tay chân thoát khỏi giao diện trò chuyện.
Đợi đến khi cô quay người nhìn Giang Thuật thì người đàn ông đã vào phòng bếp, hai chân dài từ từ đi đến chỗ cô. Cố Tri Vi khó khăn mím môi, ánh mắt dừng trên người Giang Thuật hơi mơ hồ: “Tôi… Tôi làm đồ ăn khuya.”
“... Làm cho anh nữa!”
Cô nhường sang một bên để cho Giang Thuật thấy chè trôi nước đang sôi trào trên mặt nước, cho anh tin rằng cô thật sự chỉ làm đồ ăn khuya mà thôi.
Sự thật bày ra trước mắt, không phải do Giang Thuật không tin nhưng anh vẫn hỏi thêm một câu: “Hình như lúc nãy tôi nghe thấy em đang nói chuyện với ai đó?”
Cố Tri Vi giật mình trong lòng, còi báo động trong đầu inh ỏi: “Á lúc nãy tôi… Nói chuyện với bạn thôi.” Dứt lời, cô thăm dò người đàn ông: “Anh có nghe thấy chúng tôi nói gì không?”
Giang Thuật bỗng ý thức được hình như anh có hiềm nghi nghe lén, làm một chuyện rất không lễ phép. Lúc này có lẽ anh nên phủ nhận.
Nhưng thấy Cố Tri Vi trợn mắt hạnh, anh lại cảm thấy mình nên nói rõ sự thật: “Ừm, nghe được một ít. Xin lỗi, anh không cố ý nghe lén.”
“...” Cố Tri Vi khắc chế suy nghĩ muốn chạy trốn. Cô khoát tay với Giang Thuật: “... Không sao không sao.” Ngừng một lúc, Cố Tri Vi lại hỏi: “Vậy anh nghe được gì thế?”
Ánh mắt của Giang Thuật lướt qua cô, nhìn vào trong nồi nước, thuận miệng trả lời: “Tường vi… Lên cây?” Anh cũng không chắc chắn lắm.
Cố Tri Vi: “...” cô không nên hỏi.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của Giang Thuật thì anh cũng không biết hàm nghĩa của “Tường vi lên cây”. Ý thức được chuyện này, trong lòng Cố Tri Vi khẽ thở phào.
“Em vừa nói có làm cho tôi nữa?” Giọng nói của Giang Thuật trầm thấp kéo lại suy nghĩ của Cố Tri Vi. Cô nhìn người đàn ông, thấy anh nhìn vào nồi thì lập tức hiểu: “Đúng vậy, vừa lúc có thể lấy ra rồi.”
Cố Tri Vi múc một chén cho Giang Thuật. Giang Thuật không khách sáo, đưa hai tay nhận lấy rồi lễ phép cảm ơn.
Sau đó hai người đến phòng ăn ngồi đối diện nhau.
Trong nhà ăn tĩnh mịch yên ắng, Cố Tri Vi nhìn lén Giang Thuật vài lần, từ đầu đến cuối anh vẫn cúi đầu nghiêm túc ăn. Động tác chậm rãi, cực kì có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Đợi Giang Thuật ăn xong, anh thả thìa sứ xuống, khoanh tay đặt ở mép bàn, ánh mắt thâm thúy bạc tình yên lặng rơi vào người Cố Tri Vi ở đối diện.
Anh trầm giọng mở miệng: “Khi nãy Tiết Thịnh tìm anh, nói ngày mốt cùng đi đến một thắng cảnh trong thành phố. Em có rảnh không?”
Cố Tri Vi đang uống nước bằng thìa sứ. Cô cho thêm đường đỏ vào nước chè, rất ngọt.
Bỗng nghe Giang Thuật nói, Cố Tri Vi hơi trố mắt, động tác uống nước dừng lại. Một lúc lâu mới phản ứng được, gật đầu: “Có!”
Sau đó dường như cô tìm được đề tài thích hợp, tiếp tục nói chuyện với Giang Thuật: “Thật ra tôi cũng định hỏi anh… Lúc nãy Ninh Ninh cũng đề cập với tôi, bảo là có thể… Đưa người nhà.”
Cố Tri Vi cố gắng nhấn mạnh hai chữ “người nhà”. Nói xong thì nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Giang Thuật.
Nhưng Giang Thuật cũng không mẫn cảm gì với từ này lắm. Bởi vì trong lòng anh thì từ khi anh và Cố Tri Vi kết hôn trở đi, bọn họ đã là người nhà của nhau.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Điều cần nói Giang Thuật cũng nói xong, đứng dậy thu dọn mọi thứ, cầm bát sứ vào phòng bếp. Điều khiến Cố Tri Vi không ngờ đến là Giang Thuật đi vào phòng bếp xong lại quay ra. Vẫn ngồi đối diện cô như đang chờ dọn dẹp giúp cô vậy.
Cố Tri Vi: “...” Bệnh xấu hổ của cô lại phát tác, vẫn chưa hoàn toàn quen việc bình tĩnh đối mặt với Giang Thuật.
“Không bằng… Anh lên tầng làm việc của anh đi. Chốc nữa em tự dọn là được.” Cố Tri Vi nhỏ giọng mở miệng.
Giọng nói của cô trong nhà ăn yên tĩnh lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo lại dịu dàng.
Giang Thuật suy nghĩ một lát rồi đứng dậy: “Em ăn xong thì để đó, tôi nay anh dọn cho.” Đồ ăn khuya là do Cố Tri Vi chuẩn bị, không có lý do lại để cô làm việc.
Thấy anh khách khí như thế thì Cố Tri Vi hơi bất đắc dĩ: “Vậy được…”
Một lát sau, trước khi người đàn ông rời khỏi phòng ăn, Cố Tri Vi gọi anh lại: “Đúng rồi Giang Thuật…”
Giang Thuật dừng lại, dáng người cao ráo nghiêng sang, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước. Anh không lên tiếng, nhưng tư thế kia rõ ràng đang chờ Cố Tri Vi nói hết câu.
Vậy nên Cố Tri Vi tiếp tục: “Không bằng chúng ta thuê bảo mẫu đi, vậy thì lúc em không ở đây, công việc anh bận rộn cũng có người chăm sóc anh.”
Từ trước đó khi Giang Thuật vừa về nước vào ở Nam Chi Thủy Tạ, Cố Tri Vi đã đề cập chuyện này với anh. Chỉ là Giang Thuật bên đó vẫn luôn không có động tĩnh.
Tuy Cố Tri Vi cũng không muốn trong nhà có thêm một người ảnh hưởng việc cô bồi dưỡng tình cảm với Giang Thuật.
Nhưng cô sắp khai giảng, sau khi khai giảng thì khả năng cao cô sẽ ở chung cư Biệt Ly bên kia, thuận tiện qua lại trường học. Hơn nữa mấy ngày sau đó cô cũng muốn sang chung cư Biệt Ly trốn một chút.
Thật sự việc tối nay đã quá đen rồi. Tạo thành ảnh hưởng tâm lý cho Cố Tri Vi, cô không thể tâm bình khí hòa mà đối mặt với Giang Thuật, cùng ăn cùng ở, ngủ một căn phòng với anh được.
Nói theo cách của Khương Vãn Ninh thì Cố Tri Vi là đứa nhát cáy. Cô rất khó kiếm dũng cảm với chuyện yêu thầm Giang Thuật này.
Một khi dũng cảm tích cóp đã dùng hết thì cô phải bắt đầu tìm lại từ số không, Khi đối mặt với Giang Thuật, phàm là phát hiện tình huống không đúng thì Cố Tri Vi sẽ như rùa đen rụt vào mai mà trốn.
Đêm nay xảy ra một loạt những chuyện này, cô đã dùng toàn lực kiềm chế mới không để bản thân chạy khỏi Nam Chi Thủy Tạ trong đêm.
Giang Thuật đương nhiên không biết suy nghĩ của Cố Tri Vi.
Anh chỉ cảm thấy hoàn cảnh sống như bây giờ rất tốt. Có lẽ khi du học nước ngoài anh đã có thói quen sống một mình nên cũng không quen việc trong nhà có thêm một người ngoài sống.
Lúc trước Cố Tri Vi đề nghị tìm quản gia với người giúp việc anh cũng không có phản ứng gì.
Không ngờ tối nay cô lại lôi chuyện này lên nữa.
“Không cần, tôi không thích có người lạ trong nhà.” Giang Thuật lạnh giọng từ chối cô, thuận tiện bác bỏ sự lo lắng của Cố Tri Vi: “Hai năm nay tôi vẫn luôn sống một mình ở nước ngoài.”
“Em yên tâm, tôi có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Điều nên nói cũng đã nói, Giang Thuật không quay đầu mà rời khỏi phòng ăn.
Bóng lưng của anh lạnh lùng, trong nháy mắt đó Cố Tri Vi mơ hồ cảm giác khoảng cách giữa bọn họ lại về như trước kia. Giang Thuật vẫn là tòa núi băng không thể chạm vào đó.
Rõ ràng rời anh nói lạnh như băng nhưng Cố Tri Vi vẫn không nhịn được tìm trong mảnh băng chút vụn đường.
Ví như Giang Thuật đã nói anh không thích trong nhà có người ngoài. Nói cách khác thì trong lòng anh cô không phải người ngoài đúng không.
Sau khi Giang Thuật lên tầng thì trực tiếp quay về phòng làm việc. Anh còn có chút công việc phải làm nốt.
Chỉ là sau khi ngồi xuống trước máy tính, nhìn giao diện mật khẩu, trong lòng người đàn ông không khỏi cảm thấy khó chịu vô cớ, nghĩ đến câu “lúc tôi không ở đây…” của Cố Tri Vi, không dễ nghe chút nào.
Sáng sớm hôm sau Giang Thuật đến phòng thí nghiệm trên danh nghĩa của công ty. Anh vẫn bận việc của bản thân như cũ, dường như cả thế giới chỉ có mỗi việc nghiên cứu AI là quan trọng nhất. Tiết Thịnh ở chung với anh, hỏi chuyện đến thắng cảnh chơi nước mà tối hôm qua vừa nhắc đến. Giang Thuật cho anh ấy một câu trả lời chắc chắn. Kết quả Tiết Thịnh ngạc nhiên nhìn anh: “Trước đó khi lên đại học, mỗi lần ký túc xá chúng ta tổ chức ra ngoài chơi cậu vẫn luôn từ chối mà!”
“Sao lần này lại dễ dàng như vậy!”
Tối hôm qua khi Tiết Thịnh đề cập chuyện đi với với Giang Thuật đã ôm suy nghĩ bị từ chối nên thử một lần mà thôi. Giang Thuật bảo sẽ hỏi vợ Cố Tri Vi của anh rảnh hay không, Tiết Thịnh cảm thấy đó là lý do của anh. Hôm nay anh ấy đã chuẩn bị xong tâm lý bị từ chối. Không ngờ vậy mà Giang Thuật lại đồng ý!
Hơn nữa sau khi bị anh ấy hỏi một phen thì Giang Thuật còn cảm thấy hơi kì lạ nhìn anh: “Không phải đã nói xem vợ tôi rảnh hay không à.” Anh đã hỏi rồi, Cố Tri Vi rảnh nên anh không có lý do từ chối lời đề nghị của Tiết Thịnh không phải à?
Tiết Thịnh: “...”
Sau một lúc lâu anh ấy mới lầm bầm: “Kết hôn đúng là không giống trước nữa mà, ít ra cũng có mùi con người.”
Giang Thuật không nghe, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim kiểm tra số hiệu.
Buổi chiều khi đến giờ tan việc, những đồng nghiệp khác trong phòng thí nghiệm đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Tiết Thịnh đã sẵn sàng chiến đấu đêm khuya với ánh đèn. Không ngờ anh ấy vừa đi vệ sinh quay ra, Giang Thuật vốn đang làm kiểm tra sơ bộ lại không thấy bóng dáng đâu.
Tiết Thịnh trố mắt mấy giây, túm đồng nghiệp đang đi ngang qua hỏi thăm: “Tổ phó Giang đâu rồi?”
Đồng nghiệp suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc là tan làm rồi. Lúc nãy có thấy anh ấy thu dọn đồ đạc.”
Tiết Thịnh: “?” Hôm nay mặt trời mọc phía Tây đúng không? Giang Thuật tan làm đúng giờ?
Ước chừng năm phút sau, Giang Thuật vừa lên xe chuẩn bị về Nam Chi Thủy Tạ thì nhận được điện thoại của Tiết Thịnh.
Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói “Giương nanh múa vuốt” của Tiết Thịnh truyền đến: “Giang Thuật! Cậu đi đâu hả? Đừng nói cậu thật sự tan làm!”
Giọng nói hôm nay của anh ấy rất lớn, tràn đầy sự khó tin, nghe đến điếc cả tai.
Vậy nên khi Tiết Thịnh vừa mở miệng Giang Thuật đã đưa điện thoại ra xa, lông mày cau lại. Đợi bên kia im lặng Giang Thuật mới lạnh nhạt “Ừm” một tiếng. Tích chữ như vàng đến mức quá đáng.
Tiết Thịnh ở đầu điện thoại bên kia: “... Không phải chứ, cậu không phải nhân viên gương mẫu à? Hôm nay sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì đấy?”
“Không phải chứ! Hôm nay cậu muốn tan làm sớm sao không nói cho tôi một tiếng, tôi còn chuẩn bị cả mì tôm đợi cậu chiến đấu đêm nay mà!”
Giang Thuật mở loa ngoài, đặt điện thoại di động lên giá đỡ.
Anh từ từ gài dây an toàn, vừa trả lời Tiết Thịnh: “Tối hôm qua không ngủ ngon, tối nay về sớm nghỉ ngơi một chút.”
Tiết Thịnh: “...”
Giang Thuật tiếp tục: “Không có việc gì, cậu cũng về sớm đi, cúp đây.”
Dứt lời, anh không cho Tiết Thịnh bất kì cơ hội nói tiếp mà trực tiếp cúp điện thoại. Thắt chặt dây an toàn lại, Giang Thuật đạp chân ga, chiếc xe màu đen thuận lợi lái ra khỏi bãi đỗ.
Thật ra Tiết Thịnh cảm thấy kì lạ cũng bình thường.
Dù sao đây là lần đầu tiên Giang Thuật về nhà đúng lúc tan làm kể từ khi anh vào Khoa học Kĩ thuật Sang Dị cho đến nay. Ngay cả hôm qua anh đồng ý về chuyển đồ giúp Cố Tri Vi cũng chờ sau giờ tan làm một tiếng mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi xe vào garage, Giang Thuật lại cầm tập tài liệu và điện thoại như trước đây, xuống xe, khóa xe. Chính anh cũng cảm thấy những gì hôm nay cũng không khác ngày thường.
Sau khi về nhà anh cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục lên phòng làm việc trên lầu tiếp tục công việc. Đến hơn tám giờ tối anh mới xuống tầng dưới hoạt động một chút, vào phòng bếp đi một vòng.
Biệt thự to như vậy lại trống rỗng chỉ có một mình Giang Thuật. Anh cũng không cảm thấy quá yên tĩnh, đã quen với sự an tĩnh như thế. Nhưng theo thời gian từng phút trôi qua ở cửa cũng không có tiếng động nào, sắc trời bên ngoài cũng càng ngày càng tối.
Trong lòng Giang Thuật không khỏi nảy sinh suy nghĩ gì đó, anh không tự chủ lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Tri Vi: [Tối nay em không về Nam Chi Thủy Tạ à?]
Lúc đó Cố Tri Vi đã ở trong căn hộ tách rời ngồi trên ghế sa lon xem ti vi sau khi ăn cơm tối xong với đám bạn Khương Vãn Ninh. Điện thoại di động trên bàn cô vang lên một tiếng thông báo của Wechat.
Cố Tri Vi cầm điện thoại nhìn thoáng qua, mắt hạnh bỗng trợn to.
Khương Vãn Ninh ngồi một bên đang nhấm nháp khoai tây chiên đã nhận ra sự khác thường của cô, vô thức hỏi: “Sao vậy? Vẻ mặt như thấy quỷ thế.”
Cố Tri Vi: “... Giang Thuật gửi tin nhắn cho tớ.”
Cô vừa dứt lời, Khương Vãn Ninh vốn không có hứng thú gì bỗng ngồi thẳng người: “Anh ấy nói gì? Hỏi cậu có về không à?”
“...” Một lần nữa Cố Tri Vi bội phục năng lực “Một câu đoán trúng” của Khương Vãn Ninh, cô thành thật gật đầu.
Khương Vãn Ninh cười: “Tớ đã nói cậu hoàn toàn không cần thiết phải trốn anh ấy, cậu xem anh ấy đi, rõ ràng là một tên đầu gỗ đầu óc chậm chạp. Tối hôm qua cậu làm những chuyện tự cho là muốn chết kia anh ấy cũng có hiểu được đâu.”
“Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, đến lúc đó cho dù cậu muốn quay về Nam Chi Thủy Tạ cũng khó khăn, còn không lo trân quý thời gian mấy ngày cuối cùng vui vẻ với Giang Thuật nhà cậu đi…”
Khương Vãn Ninh nói xong thì giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cố Tri Vi muốn phản bác lại không phản bác được.
Cô trốn tránh Giang Thuật chỉ vì không qua được chướng ngại trong lòng mà thôi.
Cho dù Giang Thuật không biết gì cả, cũng không có cảm giác gì, nhưng cô sẽ để ý mà. Cũng không phải ai cũng không có tim như Giang Thuật.
Cố Tri Vi cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Giang Thuật: [Vâng, không về ạ.]
Nghĩ một chút rồi cô lại bổ sung: [Mấy ngày nay nhiệm vụ tập huấn của tôi hơi nặng, chạy tới chạy lui quá mệt nên không về.]
Nhận được tin nhắn Wechat của Cố Tri Vi, lông mày Giang Thuật hơi nhíu lại, sau đó trả lời một câu: [Được, đã biết.] Rồi đặt điện thoại di động sang một bên, quay đầu tiếp tục soạn thảo máy tính.
Bên phía chung cư Biệt Ly, Cố Tri Vi nhận được hồi âm sau cùng của người đàn ông, Từng câu chữ đều lộ ra hơi thở máy móc khiến cô cảm thấy thất bại. Nhưng sau cảm giác thất bại lại cảm thấy an tâm.
Ít ra Giang Thuật thật sự không phát hiện được ý đồ tối hôm qua của cô. Lúc này Cố Tri Vi khó tránh khỏi cảm thấy tính tình đầu gỗ này của anh cũng rất tốt.
Tâm trạng dường như đã ấm lại, Cố Tri Vi cười mỉm cầm điện thoại trong tay gửi một câu “Ngủ ngon” cho người đan ông. Kết quả tin nhắn bên kia tựa đá chìm đáy biển, không còn nhận được hồi âm.
Hơn một giờ sáng.
Giang Thuật cầm điện thoại ra khỏi phòng làm việc.
Anh đưa tay xoa nắn cổ, theo thói quen đến phòng ngủ phụ, đến cửa mới dừng chân quay người đi sang phòng ngủ chính bên cạnh.
Phòng ngủ chính rộng rãi, hai chiếc giường để song song cũng không khiến người khác cảm thấy chật chội. Trái lại cho người ta cảm giác căn phòng quá quạnh quẽ.
Giang Thuật đi tắm, khi về giường nằm ngủ thì nhìn thoáng qua điện thoại. Đương nhiên cũng thấy câu “Ngủ ngon” mà Cố Tri Vi gửi cho anh mấy giờ trước.
Giang Thuật nghiêng đầu theo bản năng, nhìn chiếc giường hơn một mét bị bỏ trống, trong đầu không tự giác hiện ra cảnh tối hôm qua sau khi anh làm việc xong quay lại phòng ngủ.
Lúc ấy đại khái đã ba bốn giờ sáng. Phòng ngủ cũng yên tĩnh như bây giờ. Chỉ là trên chiếc giường sát vách có Cố Tri Vi nằm yên tĩnh, ngủ rất ngon. Giang Thuật không khỏi làm việc nhẹ nhàng lại, đi tắm, sấy tóc.
Làm xong mọi việc quay lại giường, anh để ý thấy Cố Tri Vi đổi tư thế. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ kiểu công chúa, kiểu dáng truyền thống, ngay cả cánh tay cũng không lộ ra. Chỉ là tướng ngủ của Cố Tri Vi hình như không được đẹp lắm. Cô trở mình sang phía Giang Thuật, hai đùi kẹp lấy thú bông báo hồng. Váy theo đó mà vén lên một chút lộ ra da thịt trên đôi chân cân đối mảnh dẻ.
Giang Thuật chỉ nhìn một chút đã cảm thấy ánh mắt nóng rực, vội di chuyển đi. Nhưng dù vậy thì dưới ám sáng đèn áp tường mềm dịu, đôi chân trắng như tuyết của Cố Tri Vi vẫn tràn đầy trong đầu anh như mãnh thú hồng thủy.
Mấy phút sau đó, Giang Thuật nhíu mày tĩnh tâm muốn suy nghĩ vấn đề mã code. Nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nào quên được bức tranh khiến người ta nhớ nhung kia.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Thuật đứng dậy ra khỏi cửa, ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách, trước khi ra ngoài còn không quên vén chăn mền giúp Cố Tri Vi, kín đáo che lại chân của cô.
Phản ứng đầu tiên không phải quay đầu mà là lấy điện thoại, luống cuống tay chân thoát khỏi giao diện trò chuyện.
Đợi đến khi cô quay người nhìn Giang Thuật thì người đàn ông đã vào phòng bếp, hai chân dài từ từ đi đến chỗ cô. Cố Tri Vi khó khăn mím môi, ánh mắt dừng trên người Giang Thuật hơi mơ hồ: “Tôi… Tôi làm đồ ăn khuya.”
“... Làm cho anh nữa!”
Cô nhường sang một bên để cho Giang Thuật thấy chè trôi nước đang sôi trào trên mặt nước, cho anh tin rằng cô thật sự chỉ làm đồ ăn khuya mà thôi.
Sự thật bày ra trước mắt, không phải do Giang Thuật không tin nhưng anh vẫn hỏi thêm một câu: “Hình như lúc nãy tôi nghe thấy em đang nói chuyện với ai đó?”
Cố Tri Vi giật mình trong lòng, còi báo động trong đầu inh ỏi: “Á lúc nãy tôi… Nói chuyện với bạn thôi.” Dứt lời, cô thăm dò người đàn ông: “Anh có nghe thấy chúng tôi nói gì không?”
Giang Thuật bỗng ý thức được hình như anh có hiềm nghi nghe lén, làm một chuyện rất không lễ phép. Lúc này có lẽ anh nên phủ nhận.
Nhưng thấy Cố Tri Vi trợn mắt hạnh, anh lại cảm thấy mình nên nói rõ sự thật: “Ừm, nghe được một ít. Xin lỗi, anh không cố ý nghe lén.”
“...” Cố Tri Vi khắc chế suy nghĩ muốn chạy trốn. Cô khoát tay với Giang Thuật: “... Không sao không sao.” Ngừng một lúc, Cố Tri Vi lại hỏi: “Vậy anh nghe được gì thế?”
Ánh mắt của Giang Thuật lướt qua cô, nhìn vào trong nồi nước, thuận miệng trả lời: “Tường vi… Lên cây?” Anh cũng không chắc chắn lắm.
Cố Tri Vi: “...” cô không nên hỏi.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của Giang Thuật thì anh cũng không biết hàm nghĩa của “Tường vi lên cây”. Ý thức được chuyện này, trong lòng Cố Tri Vi khẽ thở phào.
“Em vừa nói có làm cho tôi nữa?” Giọng nói của Giang Thuật trầm thấp kéo lại suy nghĩ của Cố Tri Vi. Cô nhìn người đàn ông, thấy anh nhìn vào nồi thì lập tức hiểu: “Đúng vậy, vừa lúc có thể lấy ra rồi.”
Cố Tri Vi múc một chén cho Giang Thuật. Giang Thuật không khách sáo, đưa hai tay nhận lấy rồi lễ phép cảm ơn.
Sau đó hai người đến phòng ăn ngồi đối diện nhau.
Trong nhà ăn tĩnh mịch yên ắng, Cố Tri Vi nhìn lén Giang Thuật vài lần, từ đầu đến cuối anh vẫn cúi đầu nghiêm túc ăn. Động tác chậm rãi, cực kì có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Đợi Giang Thuật ăn xong, anh thả thìa sứ xuống, khoanh tay đặt ở mép bàn, ánh mắt thâm thúy bạc tình yên lặng rơi vào người Cố Tri Vi ở đối diện.
Anh trầm giọng mở miệng: “Khi nãy Tiết Thịnh tìm anh, nói ngày mốt cùng đi đến một thắng cảnh trong thành phố. Em có rảnh không?”
Cố Tri Vi đang uống nước bằng thìa sứ. Cô cho thêm đường đỏ vào nước chè, rất ngọt.
Bỗng nghe Giang Thuật nói, Cố Tri Vi hơi trố mắt, động tác uống nước dừng lại. Một lúc lâu mới phản ứng được, gật đầu: “Có!”
Sau đó dường như cô tìm được đề tài thích hợp, tiếp tục nói chuyện với Giang Thuật: “Thật ra tôi cũng định hỏi anh… Lúc nãy Ninh Ninh cũng đề cập với tôi, bảo là có thể… Đưa người nhà.”
Cố Tri Vi cố gắng nhấn mạnh hai chữ “người nhà”. Nói xong thì nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Giang Thuật.
Nhưng Giang Thuật cũng không mẫn cảm gì với từ này lắm. Bởi vì trong lòng anh thì từ khi anh và Cố Tri Vi kết hôn trở đi, bọn họ đã là người nhà của nhau.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Điều cần nói Giang Thuật cũng nói xong, đứng dậy thu dọn mọi thứ, cầm bát sứ vào phòng bếp. Điều khiến Cố Tri Vi không ngờ đến là Giang Thuật đi vào phòng bếp xong lại quay ra. Vẫn ngồi đối diện cô như đang chờ dọn dẹp giúp cô vậy.
Cố Tri Vi: “...” Bệnh xấu hổ của cô lại phát tác, vẫn chưa hoàn toàn quen việc bình tĩnh đối mặt với Giang Thuật.
“Không bằng… Anh lên tầng làm việc của anh đi. Chốc nữa em tự dọn là được.” Cố Tri Vi nhỏ giọng mở miệng.
Giọng nói của cô trong nhà ăn yên tĩnh lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo lại dịu dàng.
Giang Thuật suy nghĩ một lát rồi đứng dậy: “Em ăn xong thì để đó, tôi nay anh dọn cho.” Đồ ăn khuya là do Cố Tri Vi chuẩn bị, không có lý do lại để cô làm việc.
Thấy anh khách khí như thế thì Cố Tri Vi hơi bất đắc dĩ: “Vậy được…”
Một lát sau, trước khi người đàn ông rời khỏi phòng ăn, Cố Tri Vi gọi anh lại: “Đúng rồi Giang Thuật…”
Giang Thuật dừng lại, dáng người cao ráo nghiêng sang, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước. Anh không lên tiếng, nhưng tư thế kia rõ ràng đang chờ Cố Tri Vi nói hết câu.
Vậy nên Cố Tri Vi tiếp tục: “Không bằng chúng ta thuê bảo mẫu đi, vậy thì lúc em không ở đây, công việc anh bận rộn cũng có người chăm sóc anh.”
Từ trước đó khi Giang Thuật vừa về nước vào ở Nam Chi Thủy Tạ, Cố Tri Vi đã đề cập chuyện này với anh. Chỉ là Giang Thuật bên đó vẫn luôn không có động tĩnh.
Tuy Cố Tri Vi cũng không muốn trong nhà có thêm một người ảnh hưởng việc cô bồi dưỡng tình cảm với Giang Thuật.
Nhưng cô sắp khai giảng, sau khi khai giảng thì khả năng cao cô sẽ ở chung cư Biệt Ly bên kia, thuận tiện qua lại trường học. Hơn nữa mấy ngày sau đó cô cũng muốn sang chung cư Biệt Ly trốn một chút.
Thật sự việc tối nay đã quá đen rồi. Tạo thành ảnh hưởng tâm lý cho Cố Tri Vi, cô không thể tâm bình khí hòa mà đối mặt với Giang Thuật, cùng ăn cùng ở, ngủ một căn phòng với anh được.
Nói theo cách của Khương Vãn Ninh thì Cố Tri Vi là đứa nhát cáy. Cô rất khó kiếm dũng cảm với chuyện yêu thầm Giang Thuật này.
Một khi dũng cảm tích cóp đã dùng hết thì cô phải bắt đầu tìm lại từ số không, Khi đối mặt với Giang Thuật, phàm là phát hiện tình huống không đúng thì Cố Tri Vi sẽ như rùa đen rụt vào mai mà trốn.
Đêm nay xảy ra một loạt những chuyện này, cô đã dùng toàn lực kiềm chế mới không để bản thân chạy khỏi Nam Chi Thủy Tạ trong đêm.
Giang Thuật đương nhiên không biết suy nghĩ của Cố Tri Vi.
Anh chỉ cảm thấy hoàn cảnh sống như bây giờ rất tốt. Có lẽ khi du học nước ngoài anh đã có thói quen sống một mình nên cũng không quen việc trong nhà có thêm một người ngoài sống.
Lúc trước Cố Tri Vi đề nghị tìm quản gia với người giúp việc anh cũng không có phản ứng gì.
Không ngờ tối nay cô lại lôi chuyện này lên nữa.
“Không cần, tôi không thích có người lạ trong nhà.” Giang Thuật lạnh giọng từ chối cô, thuận tiện bác bỏ sự lo lắng của Cố Tri Vi: “Hai năm nay tôi vẫn luôn sống một mình ở nước ngoài.”
“Em yên tâm, tôi có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Điều nên nói cũng đã nói, Giang Thuật không quay đầu mà rời khỏi phòng ăn.
Bóng lưng của anh lạnh lùng, trong nháy mắt đó Cố Tri Vi mơ hồ cảm giác khoảng cách giữa bọn họ lại về như trước kia. Giang Thuật vẫn là tòa núi băng không thể chạm vào đó.
Rõ ràng rời anh nói lạnh như băng nhưng Cố Tri Vi vẫn không nhịn được tìm trong mảnh băng chút vụn đường.
Ví như Giang Thuật đã nói anh không thích trong nhà có người ngoài. Nói cách khác thì trong lòng anh cô không phải người ngoài đúng không.
Sau khi Giang Thuật lên tầng thì trực tiếp quay về phòng làm việc. Anh còn có chút công việc phải làm nốt.
Chỉ là sau khi ngồi xuống trước máy tính, nhìn giao diện mật khẩu, trong lòng người đàn ông không khỏi cảm thấy khó chịu vô cớ, nghĩ đến câu “lúc tôi không ở đây…” của Cố Tri Vi, không dễ nghe chút nào.
Sáng sớm hôm sau Giang Thuật đến phòng thí nghiệm trên danh nghĩa của công ty. Anh vẫn bận việc của bản thân như cũ, dường như cả thế giới chỉ có mỗi việc nghiên cứu AI là quan trọng nhất. Tiết Thịnh ở chung với anh, hỏi chuyện đến thắng cảnh chơi nước mà tối hôm qua vừa nhắc đến. Giang Thuật cho anh ấy một câu trả lời chắc chắn. Kết quả Tiết Thịnh ngạc nhiên nhìn anh: “Trước đó khi lên đại học, mỗi lần ký túc xá chúng ta tổ chức ra ngoài chơi cậu vẫn luôn từ chối mà!”
“Sao lần này lại dễ dàng như vậy!”
Tối hôm qua khi Tiết Thịnh đề cập chuyện đi với với Giang Thuật đã ôm suy nghĩ bị từ chối nên thử một lần mà thôi. Giang Thuật bảo sẽ hỏi vợ Cố Tri Vi của anh rảnh hay không, Tiết Thịnh cảm thấy đó là lý do của anh. Hôm nay anh ấy đã chuẩn bị xong tâm lý bị từ chối. Không ngờ vậy mà Giang Thuật lại đồng ý!
Hơn nữa sau khi bị anh ấy hỏi một phen thì Giang Thuật còn cảm thấy hơi kì lạ nhìn anh: “Không phải đã nói xem vợ tôi rảnh hay không à.” Anh đã hỏi rồi, Cố Tri Vi rảnh nên anh không có lý do từ chối lời đề nghị của Tiết Thịnh không phải à?
Tiết Thịnh: “...”
Sau một lúc lâu anh ấy mới lầm bầm: “Kết hôn đúng là không giống trước nữa mà, ít ra cũng có mùi con người.”
Giang Thuật không nghe, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim kiểm tra số hiệu.
Buổi chiều khi đến giờ tan việc, những đồng nghiệp khác trong phòng thí nghiệm đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Tiết Thịnh đã sẵn sàng chiến đấu đêm khuya với ánh đèn. Không ngờ anh ấy vừa đi vệ sinh quay ra, Giang Thuật vốn đang làm kiểm tra sơ bộ lại không thấy bóng dáng đâu.
Tiết Thịnh trố mắt mấy giây, túm đồng nghiệp đang đi ngang qua hỏi thăm: “Tổ phó Giang đâu rồi?”
Đồng nghiệp suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc là tan làm rồi. Lúc nãy có thấy anh ấy thu dọn đồ đạc.”
Tiết Thịnh: “?” Hôm nay mặt trời mọc phía Tây đúng không? Giang Thuật tan làm đúng giờ?
Ước chừng năm phút sau, Giang Thuật vừa lên xe chuẩn bị về Nam Chi Thủy Tạ thì nhận được điện thoại của Tiết Thịnh.
Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói “Giương nanh múa vuốt” của Tiết Thịnh truyền đến: “Giang Thuật! Cậu đi đâu hả? Đừng nói cậu thật sự tan làm!”
Giọng nói hôm nay của anh ấy rất lớn, tràn đầy sự khó tin, nghe đến điếc cả tai.
Vậy nên khi Tiết Thịnh vừa mở miệng Giang Thuật đã đưa điện thoại ra xa, lông mày cau lại. Đợi bên kia im lặng Giang Thuật mới lạnh nhạt “Ừm” một tiếng. Tích chữ như vàng đến mức quá đáng.
Tiết Thịnh ở đầu điện thoại bên kia: “... Không phải chứ, cậu không phải nhân viên gương mẫu à? Hôm nay sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì đấy?”
“Không phải chứ! Hôm nay cậu muốn tan làm sớm sao không nói cho tôi một tiếng, tôi còn chuẩn bị cả mì tôm đợi cậu chiến đấu đêm nay mà!”
Giang Thuật mở loa ngoài, đặt điện thoại di động lên giá đỡ.
Anh từ từ gài dây an toàn, vừa trả lời Tiết Thịnh: “Tối hôm qua không ngủ ngon, tối nay về sớm nghỉ ngơi một chút.”
Tiết Thịnh: “...”
Giang Thuật tiếp tục: “Không có việc gì, cậu cũng về sớm đi, cúp đây.”
Dứt lời, anh không cho Tiết Thịnh bất kì cơ hội nói tiếp mà trực tiếp cúp điện thoại. Thắt chặt dây an toàn lại, Giang Thuật đạp chân ga, chiếc xe màu đen thuận lợi lái ra khỏi bãi đỗ.
Thật ra Tiết Thịnh cảm thấy kì lạ cũng bình thường.
Dù sao đây là lần đầu tiên Giang Thuật về nhà đúng lúc tan làm kể từ khi anh vào Khoa học Kĩ thuật Sang Dị cho đến nay. Ngay cả hôm qua anh đồng ý về chuyển đồ giúp Cố Tri Vi cũng chờ sau giờ tan làm một tiếng mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi xe vào garage, Giang Thuật lại cầm tập tài liệu và điện thoại như trước đây, xuống xe, khóa xe. Chính anh cũng cảm thấy những gì hôm nay cũng không khác ngày thường.
Sau khi về nhà anh cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục lên phòng làm việc trên lầu tiếp tục công việc. Đến hơn tám giờ tối anh mới xuống tầng dưới hoạt động một chút, vào phòng bếp đi một vòng.
Biệt thự to như vậy lại trống rỗng chỉ có một mình Giang Thuật. Anh cũng không cảm thấy quá yên tĩnh, đã quen với sự an tĩnh như thế. Nhưng theo thời gian từng phút trôi qua ở cửa cũng không có tiếng động nào, sắc trời bên ngoài cũng càng ngày càng tối.
Trong lòng Giang Thuật không khỏi nảy sinh suy nghĩ gì đó, anh không tự chủ lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Tri Vi: [Tối nay em không về Nam Chi Thủy Tạ à?]
Lúc đó Cố Tri Vi đã ở trong căn hộ tách rời ngồi trên ghế sa lon xem ti vi sau khi ăn cơm tối xong với đám bạn Khương Vãn Ninh. Điện thoại di động trên bàn cô vang lên một tiếng thông báo của Wechat.
Cố Tri Vi cầm điện thoại nhìn thoáng qua, mắt hạnh bỗng trợn to.
Khương Vãn Ninh ngồi một bên đang nhấm nháp khoai tây chiên đã nhận ra sự khác thường của cô, vô thức hỏi: “Sao vậy? Vẻ mặt như thấy quỷ thế.”
Cố Tri Vi: “... Giang Thuật gửi tin nhắn cho tớ.”
Cô vừa dứt lời, Khương Vãn Ninh vốn không có hứng thú gì bỗng ngồi thẳng người: “Anh ấy nói gì? Hỏi cậu có về không à?”
“...” Một lần nữa Cố Tri Vi bội phục năng lực “Một câu đoán trúng” của Khương Vãn Ninh, cô thành thật gật đầu.
Khương Vãn Ninh cười: “Tớ đã nói cậu hoàn toàn không cần thiết phải trốn anh ấy, cậu xem anh ấy đi, rõ ràng là một tên đầu gỗ đầu óc chậm chạp. Tối hôm qua cậu làm những chuyện tự cho là muốn chết kia anh ấy cũng có hiểu được đâu.”
“Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, đến lúc đó cho dù cậu muốn quay về Nam Chi Thủy Tạ cũng khó khăn, còn không lo trân quý thời gian mấy ngày cuối cùng vui vẻ với Giang Thuật nhà cậu đi…”
Khương Vãn Ninh nói xong thì giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cố Tri Vi muốn phản bác lại không phản bác được.
Cô trốn tránh Giang Thuật chỉ vì không qua được chướng ngại trong lòng mà thôi.
Cho dù Giang Thuật không biết gì cả, cũng không có cảm giác gì, nhưng cô sẽ để ý mà. Cũng không phải ai cũng không có tim như Giang Thuật.
Cố Tri Vi cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Giang Thuật: [Vâng, không về ạ.]
Nghĩ một chút rồi cô lại bổ sung: [Mấy ngày nay nhiệm vụ tập huấn của tôi hơi nặng, chạy tới chạy lui quá mệt nên không về.]
Nhận được tin nhắn Wechat của Cố Tri Vi, lông mày Giang Thuật hơi nhíu lại, sau đó trả lời một câu: [Được, đã biết.] Rồi đặt điện thoại di động sang một bên, quay đầu tiếp tục soạn thảo máy tính.
Bên phía chung cư Biệt Ly, Cố Tri Vi nhận được hồi âm sau cùng của người đàn ông, Từng câu chữ đều lộ ra hơi thở máy móc khiến cô cảm thấy thất bại. Nhưng sau cảm giác thất bại lại cảm thấy an tâm.
Ít ra Giang Thuật thật sự không phát hiện được ý đồ tối hôm qua của cô. Lúc này Cố Tri Vi khó tránh khỏi cảm thấy tính tình đầu gỗ này của anh cũng rất tốt.
Tâm trạng dường như đã ấm lại, Cố Tri Vi cười mỉm cầm điện thoại trong tay gửi một câu “Ngủ ngon” cho người đan ông. Kết quả tin nhắn bên kia tựa đá chìm đáy biển, không còn nhận được hồi âm.
Hơn một giờ sáng.
Giang Thuật cầm điện thoại ra khỏi phòng làm việc.
Anh đưa tay xoa nắn cổ, theo thói quen đến phòng ngủ phụ, đến cửa mới dừng chân quay người đi sang phòng ngủ chính bên cạnh.
Phòng ngủ chính rộng rãi, hai chiếc giường để song song cũng không khiến người khác cảm thấy chật chội. Trái lại cho người ta cảm giác căn phòng quá quạnh quẽ.
Giang Thuật đi tắm, khi về giường nằm ngủ thì nhìn thoáng qua điện thoại. Đương nhiên cũng thấy câu “Ngủ ngon” mà Cố Tri Vi gửi cho anh mấy giờ trước.
Giang Thuật nghiêng đầu theo bản năng, nhìn chiếc giường hơn một mét bị bỏ trống, trong đầu không tự giác hiện ra cảnh tối hôm qua sau khi anh làm việc xong quay lại phòng ngủ.
Lúc ấy đại khái đã ba bốn giờ sáng. Phòng ngủ cũng yên tĩnh như bây giờ. Chỉ là trên chiếc giường sát vách có Cố Tri Vi nằm yên tĩnh, ngủ rất ngon. Giang Thuật không khỏi làm việc nhẹ nhàng lại, đi tắm, sấy tóc.
Làm xong mọi việc quay lại giường, anh để ý thấy Cố Tri Vi đổi tư thế. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ kiểu công chúa, kiểu dáng truyền thống, ngay cả cánh tay cũng không lộ ra. Chỉ là tướng ngủ của Cố Tri Vi hình như không được đẹp lắm. Cô trở mình sang phía Giang Thuật, hai đùi kẹp lấy thú bông báo hồng. Váy theo đó mà vén lên một chút lộ ra da thịt trên đôi chân cân đối mảnh dẻ.
Giang Thuật chỉ nhìn một chút đã cảm thấy ánh mắt nóng rực, vội di chuyển đi. Nhưng dù vậy thì dưới ám sáng đèn áp tường mềm dịu, đôi chân trắng như tuyết của Cố Tri Vi vẫn tràn đầy trong đầu anh như mãnh thú hồng thủy.
Mấy phút sau đó, Giang Thuật nhíu mày tĩnh tâm muốn suy nghĩ vấn đề mã code. Nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nào quên được bức tranh khiến người ta nhớ nhung kia.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Thuật đứng dậy ra khỏi cửa, ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách, trước khi ra ngoài còn không quên vén chăn mền giúp Cố Tri Vi, kín đáo che lại chân của cô.