Chương 3
Giữa bầu trời đêm bao la, Ngưu Lang và Chức Nữ đứng từ xa nhìn nhau.
Giống như Cố Tri Vi và Giang Thuật lúc này.
Giữa họ tồn tại một khoảng cách, ánh mắt của hai người chạm phải nhau, giống như hai gợn sóng lăn tăn chầm chậm hòa quyện, mặc dù không có gió to sóng lớn, nhưng vẫn tạo ra những rung động nhẹ nhàng.
Cố Tri Vi nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm và phức tạp, từ đầu tới cuối không nói một lời nào.
Còn ánh mắt Giang Thuật nhìn cô khiến cho cô cảm thấy anh vẫn lạnh lùng và xa cách như ngày nào, vô dục vô cầu.
Như thể việc đoàn tụ với người vợ mới cưới sau một năm đối với anh không phải điều gì đáng để xúc động.
Ý thức được như vậy, Cố Tri Vi chợt cảm thấy trái tim đau nhói.
Trong lòng vẫn còn cân nhắc có nên tiến tới chào hỏi Giang Thuật hay không.
Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân không tình yêu này chính là lựa chọn của cô, vào đêm trước ngày cưới, Giang Thuật đã mang theo một bản thỏa thuận đến gặp cô.
Bản hợp đồng hôn nhân giữa họ đã được thỏa thuận vào thời điểm đó.
Cố Tri Vi lần nữa tự nhủ với bản thân, phải biết điểm dừng.
Có thể khiến cho người theo chủ nghĩa không kết hôn đồng ý kết hôn với cô đã là chuyện không dễ dàng.
Trên đời này còn có biết bao cô gái khổ sở hơn cô khi thầm mến mà không được đáp lại.
Các cô gái chỉ đành trơ mắt nhìn nam sinh mà mình yêu thầm kết hôn với người khác cũng chẳng ít.
Vì vậy, cô không nên quá tham lam mà vọng tưởng những thứ khác từ Giang Thuật.
Khi Cố Tri Vi đang lặng lẽ tự chữa lành thì Chúc Nghiên, người đi theo bên cạnh Giang Thuật cũng men theo tầm nhìn của anh và phát hiện ra cô.
Một giây hoảng hốt qua đi, Chúc Nghiên nhíu mày, âm thầm cắn môi, sau đó nở nụ cười nói: “Trùng hợp quá, đàn chị Cố.”
“Đừng nói là cô vẫn luôn đi theo tôi từ sau khi rời khỏi phòng học khiêu vũ đấy nhé.”
Cố Tri Vi chưa kịp lên tiếng giải thích thì Trình Giang Nam, người lái xe đưa cô đến đây đột nhiên bước xuống xe và đi đến bên cạnh cô: “Cố Tri Vi, điện thoại di động của em bị rơi trên xe.”
Anh ta đưa điện thoại cho cô, sau đó ánh mắt hướng về phía Giang Thuật bên kia, rồi lại lặng lẽ thu hồi, ân cần nói với Cố Tri Vi: “Vừa nãy có người gọi cho em đấy, em có muốn gọi lại thì gọi.”
Trình Giang Nam nhặt chiếc điện thoại này từ hàng ghế sau.
Nếu không phải có người gọi đến làm chuông reo.
Anh ta cũng không biết Cố Tri Vi để quên đồ.
“Cám ơn giáo sư Trình.” Mạch suy nghĩ của Cố Tri Vi lại lần nữa bị phân tán.
Cô dần bình tĩnh lại, nhìn xem cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, lần này là Trần Tĩnh gọi.
Tính đến giờ phút này, cả ba người bạn thân thiết cùng phòng với cô đều thay phiên gọi điện thúc giục mấy lần.
Trình Giang Nam mỉm cười nói với Cố Tri Vi: “Chẳng phải em có hẹn với bạn sao, mau đi đi.”
Anh ta cố tình cất cao giọng để Chúc Nghiên ở phía đối diện nghe thấy.
Như thể muốn chứng minh sự trong sạch thay cho Cố Tri Vi.
Nói cho họ biết cô không hề đi theo Chúc Nghiên.
Cố Tri Vi chợt hiểu ra, sững sờ trong giây lát.
Sau đó cô quay sang đối diện với ánh mắt thân thiện của Trình Giang Nam, khẽ mỉm cười: “Vâng, cảm ơn giáo sư đã cho em đi nhờ xe.”
Khi nói lời này, ánh mắt của Cố Tri Vi âm thầm liếc về phía Giang Thuật.
Trông thấy vẻ mặt lạnh lùng và xa cách đó, cô hoàn toàn không còn can đảm bước tới nói lời chào.
Cảm giác nếu làm vậy thì chẳng khác nào tự khiến bản thân mất mặt.
Cho nên sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Cố Tri Vi quyết định trực tiếp rời đi.
Nếu như Giang Thuật đã tỏ thái độ chẳng thèm quan tâm đến cô, vậy cô cũng không thể để lộ tâm tư của mình đối với anh ở trước mặt người ngoài.
Vì sự xuất hiện của Trình Giang Nam, lời buộc tội Cố Tri Vi theo đuôi mình của Chúc Nghiên hoàn toàn sụp đổ.
Thế nhưng cô ta vẫn không tin, cảm thấy không phải ngẫu nhiên mà Cố Tri Vi đến đây.
Mọi người trong giới thượng lưu ở Thâm Quyến đều biết cuộc hôn nhân giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ là hình thức.
Từ ngày cử hành hôn lễ cho đến bây giờ, bọn họ đã mặc định cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hơn nữa Giang Thuật còn bay ra nước ngoài vào đúng đêm tân hôn, từ chối thực hiện thủ tục động phòng hoa chúc.
Có thể thấy anh hoàn toàn không có hứng thú đối với Cố Tri Vi.
Nhưng Cố Tri Vi đối với Giang Thuật…
Mặc dù người khác không biết, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã nói cho Chúc Nghiên, ánh mắt Cố Tri Vi nhìn Giang Thuật không hề đơn thuần.
Mà cho dù cảm giác của cô ta có sai đi chăng nữa, thì chỉ cần nghĩ đến Cố Tri Vi và Giang Thuật là vợ chồng hợp pháp cũng đủ khiến cho cô ta vô cùng khó chịu.
Cho nên cô ta là người mong chờ Cố Tri Vi và Giang Thuật ly hôn nhất.
Cũng là người không muốn nhìn thấy mặt Cố Tri Vi nhất.
“A Thụ, Nghiên Nghiên, hai người vào trước đi, lão Bao gọi điện giục nãy giờ rồi.”
“Đỗ xe xong tôi sẽ theo sau.”
Thế trận giằng co giữa hai bên bị Chúc Ngạn Vũ, người đang ngồi trên chiếc Cayenne lên tiếng phá vỡ.
Giang Thuật ậm ừ đáp lời, không tiếp tục chần chờ nữa, đút hai tay vào túi quần bước vào quán lẩu.
Chúc Nghiên vội vàng giẫm giày cao gót đuổi theo sau, giọng nói yêu kiều mềm mại: “Anh Giang Thuật, đợi em với.”
Giang Thuật không dừng lại, cũng không trả lời.
Phía bên này, Cố Tri Vi lần nữa chào tạm biệt Trình Giang Nam, sau đó cũng theo hai người kia bước vào quán lẩu.
Cô vốn cho rằng cuộc gặp gỡ tình cờ này đã kết thúc, thế nhưng chỉ năm phút sau, cô lại đụng phải Giang Thuật và Chúc Nghiên ở trước cửa phòng bao số 211 mà Khang Vãn Ninh gửi định vị cho cô.
Sau khi bước vào nhà hàng lẩu, Cố Tri Vi đã cố tình tránh mặt hai người họ, rẽ hướng khác để đi lên lầu.
Lên tầng hai của nhà hàng lẩu, có hai hành lang trái phải ngoằn ngoèo, cô rẽ qua hướng ngược lại, mãi đến khi đứng trước cửa phòng, Cố Tri Vi lại gặp hai người họ đi tới từ phía đối diện.
Cả ba người gần như đóng băng tại chỗ.
Giang Thuật là người đầu tiên định thần lại, anh không có hứng thú nghĩ sâu xa, cũng không tò mò vì sao Cố Tri Vi lại ở đây.
Anh thản nhiên đẩy cửa phòng rồi bước vào.
Để lại Chúc Nghiên với đôi mắt xinh đẹp đang trừng lớn, cô ta quay sang đối diện với Cố Tri Vi bằng vẻ mặt khó coi: “Đúng là âm hồn bất tán, còn đi theo tới tận phòng riêng sao?”
Cố Tri Vi khẽ mấp máy môi, hơi nhíu mày muốn nói.
Thế nhưng đã bị Tiền Đóa Đóa từ trong phòng riêng đi ra cắt ngang: “Tri Tri, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Tớ còn định chạy xuống cửa nhà hàng đón cậu đấy!”
Nói xong Tiền Đóa Đóa lập tức bắt lấy cổ tay của Cố Tri Vi kéo cô vào phòng riêng, không quên liếc xéo Chúc Nghiên đang tái mặt đứng ở đó, kinh ngạc cất cao giọng: “Ơ này, sao hoa khôi Chúc của khoa cũng ở đây, hình như tôi đâu có mời cậu?”
Lần này đổi thành Chúc Nghiên ngơ ngác.
Đây đúng là phòng riêng số 211, vừa rồi Giang Thuật cũng đã bước vào.
Nhưng tại sao Tiền Đóa Đóa cũng ở đây?
Khi ba người đang giằng co ở cửa thì Bao Viễn Phi, người tổ chức bữa tiệc hôm nay bất ngờ bước ra, trông thấy Chúc Nghiên thì nhiệt tình chào hỏi, thuận tiện hỏi xem Chúc Ngạn Vũ đang ở đâu.
Sau đó, nhờ Bao Viễn Phi giới thiệu, Cố Tri Vi dần hiểu ra tình hình.
Hóa ra bố cục của bữa tiệc tối nay lại phức tạp như vậy.
Đầu tiên là bạn trai quen qua mạng của Tiền Đóa Đóa, Tô Chấn, người này là sinh viên năm thứ hai chuyên ngành khoa học máy tính tại đại học Thâm Quyến.
Bữa cơm ra mắt ngày hôm nay lại trùng hợp vào đúng ngày sinh nhật của Bao Viễn Phi, bạn cùng phòng của Tô Chấn, cho nên mọi người quyết định cùng nhau tổ chức tiệc.
Trùng hợp nữa là, Cố Tri Vi nhận ra tất cả bạn cùng phòng của bạn trai Tiền Đóa Đóa.
Không tính anh trai của Chúc Nghiên là Chúc Ngạn Vũ, còn lại Bao Viễn Phi và Tiết Thịnh đều là bạn cùng phòng với Giang Thuật khi anh còn học ở đại học Thâm Quyến.
Họ học cùng trường bốn năm, có lần vào ngày sinh nhật của Giang Thuật, ông Giang đã sắp xếp bữa tiệc để anh chiêu đãi bọn họ.
Tại bữa tiệc đó, Cố Tri Vi đã gặp mặt và ghi nhớ dáng vẻ của từng người.
Có điều hình như họ không nhận ra cô.
Thật không ngờ, đám anh em tốt của Giang Thuật ở trường đại học Thâm Quyến lại trở thành bạn cùng phòng hiện tại của bạn trai Tiền Đóa Đóa.
Tất cả những điều này lý giải cho sự trùng hợp đáng kinh ngạc xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi sự tình được làm rõ, Bao Viễn Phi nhiệt tình mời ba cô gái ngồi vào bàn.
Hồi đó Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ ký giấy kết hôn và tổ chức hôn lễ một cách kín đáo nên không thông báo cho bạn bè tới tham dự.
Vì thế người biết mối quan hệ giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ có Khang Vãn Ninh và Chúc Nghiên.
Cùng với người đang khoan thai đến muộn là Chúc Ngạn Vũ.
Biết rõ bữa tiệc này chỉ là sự trùng hợp, cho nên Chúc Ngạn Vũ không định tiết lộ mối quan hệ giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi.
Khang Vãn Ninh càng không đề cập đến vì hai bên đều là người xa lạ.
Dù sao thì nhân vật chính tối nay là Tiền Đóa Đóa cùng với bạn trai cô ấy và ngôi sao sinh nhật Bao Viễn Phi.
Nếu lúc này tiết lộ Giang Thuật và Cố Tri Vi là vợ chồng thì sẽ rất đường đột.
Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, Bao Viễn Phi, người đón sinh nhật vào ngày hôm nay giơ cao ly rượu phá vỡ bầu không khí kỳ lạ ở hiện trường.
“Nếu như mọi người đều đã đến đông đủ thì chúng ta cùng nâng ly.”
“Chúc cho lão Tô và bạn gái tình cảm tốt đẹp, bên nhau lâu dài!”
Không khí bữa tiệc trong phòng riêng được Bao Viễn Phi thúc đẩy.
Mọi người lần lượt cầm lấy ly của mình, đủ các loại rượu, trà, và các loại đồ uống hòa hợp nâng ly.
Sau đó, Tô Chấn và Tiền Đóa Đóa giới thiệu sơ lược với bạn bè hai bên.
Trong số tất cả bạn bè chỉ có Giang Thuật mới trở về nước nên không quen thuộc với Tô Chấn.
Khi đến lượt mình, anh cũng chỉ giới thiệu ngắn gọn.
Vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh lập tức trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Ngay cả chị gái siêu cấp lãnh đạm là Trần Tĩnh, bình thường không mấy quan tâm đến người khác giới cũng phải ngạc nhiên trước vẻ ngoài đẹp trai và phong thái đĩnh đạc của anh, còn khẽ thì thầm nhận xét bên tai Cố Tri Vi: “Giang Thuật này trông cũng không tệ.”
“Có chút dáng vẻ ‘công tử thế vô song’*.”
*Công tử thế vô song: thường chỉ những người đàn ông có khí chất, dịu dàng, giống hình tượng công tử cổ trang.
Trái tim của Cố Tri Vi bất chợt lỡ một nhịp, ánh mắt vốn đang nhìn về hướng khác, lại vì căng thẳng mà âm thầm liếc nhìn Giang Thuật.
Tầm nhìn của cô lướt nhanh qua khuôn mặt tuấn tú không kém phần hào hoa phong nhã của anh.
Nhưng lại bị sự thờ ơ xa cách của anh làm cho nguội lạnh, hô hấp có chút mệt nhọc.
Cố Tri Vi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, còn người đàn ông đối diện cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ tự giới thiệu và ngồi xuống ghế, cô thuận tay cầm lấy ly trà lài đưa lên môi nhấp nhẹ để che giấu biểu cảm của mình.
Trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, vẻ mặt cũng theo đó dần ủ rũ.
Sau khi ngồi xuống Giang Thuật cũng nhấp một ngụm trà, ánh mắt của anh vô tình lướt qua Cố Tri Vi đang ngồi đối diện, dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc.
Từ khi còn nhỏ Giang Thuật đã không quen chủ động bắt chuyện với người khác.
Mối quan hệ bạn bè của anh rất ít, tình bạn kiên cố và ổn định nhất được xây dựng trong bốn năm anh học đại học.
Và nó có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ nỗ lực làm cầu nối duy trì của Chúc Ngạn Vũ.
Mặc dù Giang Thuật đã ra nước ngoài học cao học trong hai năm, nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc thông qua wechat.
Giang Thuật thường không nói nhiều trong nhóm chat, nhưng trong lòng anh luôn coi trong Bao Viễn Phi và những người bạn hiếm hoi mới có được.
Ai hiểu rõ Giang Thuật sẽ biết anh đã có ước mơ cho riêng mình từ khi còn nhỏ.
Thái độ của anh đối với việc học vô cùng tích cực và nghiêm túc, anh xác định mục tiêu từ sớm và luôn nỗ lực chăm chỉ hướng tới mục tiêu đó không chút nào xao nhãng.
Nếu muốn thiết lập mối quan hệ thân thiết với anh, bọn họ chỉ có thể tự mình chủ động.
Thêm nữa là tính cách của anh tương đối lạnh lùng, có nhiều người muốn kết bạn hoặc phát triển mối quan hệ yêu đương với anh vì ngoại hình, tài năng, hay tiềm lực gia đình, nhưng đều không thể kiên trì được mà rút lui.
Những người duy nhất có thể thành công bước vào thế giới của anh, cùng xưng là anh em chỉ có Bao Viễn Phi, Chúc Ngạn Vũ và Tiết Thịnh mà thôi.
Mà thậm chí là đối với mấy người họ Giang Thuật cũng hiếm khi bắt chuyện.
Cho nên khi nhìn thấy Cố Tri Vi, anh không có chút ý thức nào về việc “chào hỏi”.
Anh không giỏi trong việc xây dựng mối quan hệ với người khác, từ khi còn nhỏ đã như vậy, đối với phương diện duy trì tình cảm lại càng không hiểu chút gì.
Vì lý do này, anh thường bị mọi người xung quanh cho là lạnh lùng và không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Có điều Giang Thuật cũng chẳng để ý.
Anh không hề quan tâm người khác nghĩ gì.
Thế nhưng vừa rồi, khi ánh mắt của anh vô tình bắt gặp khuôn mặt của Cố Tri Vi ở phía đối diện.
Thấy lông mày và khóe mắt của cô rũ xuống, trông có vẻ buồn bực.
Đột nhiên anh lại thấy tò mò.
Tại sao cô lại không vui nhỉ?
Giống như Cố Tri Vi và Giang Thuật lúc này.
Giữa họ tồn tại một khoảng cách, ánh mắt của hai người chạm phải nhau, giống như hai gợn sóng lăn tăn chầm chậm hòa quyện, mặc dù không có gió to sóng lớn, nhưng vẫn tạo ra những rung động nhẹ nhàng.
Cố Tri Vi nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm và phức tạp, từ đầu tới cuối không nói một lời nào.
Còn ánh mắt Giang Thuật nhìn cô khiến cho cô cảm thấy anh vẫn lạnh lùng và xa cách như ngày nào, vô dục vô cầu.
Như thể việc đoàn tụ với người vợ mới cưới sau một năm đối với anh không phải điều gì đáng để xúc động.
Ý thức được như vậy, Cố Tri Vi chợt cảm thấy trái tim đau nhói.
Trong lòng vẫn còn cân nhắc có nên tiến tới chào hỏi Giang Thuật hay không.
Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân không tình yêu này chính là lựa chọn của cô, vào đêm trước ngày cưới, Giang Thuật đã mang theo một bản thỏa thuận đến gặp cô.
Bản hợp đồng hôn nhân giữa họ đã được thỏa thuận vào thời điểm đó.
Cố Tri Vi lần nữa tự nhủ với bản thân, phải biết điểm dừng.
Có thể khiến cho người theo chủ nghĩa không kết hôn đồng ý kết hôn với cô đã là chuyện không dễ dàng.
Trên đời này còn có biết bao cô gái khổ sở hơn cô khi thầm mến mà không được đáp lại.
Các cô gái chỉ đành trơ mắt nhìn nam sinh mà mình yêu thầm kết hôn với người khác cũng chẳng ít.
Vì vậy, cô không nên quá tham lam mà vọng tưởng những thứ khác từ Giang Thuật.
Khi Cố Tri Vi đang lặng lẽ tự chữa lành thì Chúc Nghiên, người đi theo bên cạnh Giang Thuật cũng men theo tầm nhìn của anh và phát hiện ra cô.
Một giây hoảng hốt qua đi, Chúc Nghiên nhíu mày, âm thầm cắn môi, sau đó nở nụ cười nói: “Trùng hợp quá, đàn chị Cố.”
“Đừng nói là cô vẫn luôn đi theo tôi từ sau khi rời khỏi phòng học khiêu vũ đấy nhé.”
Cố Tri Vi chưa kịp lên tiếng giải thích thì Trình Giang Nam, người lái xe đưa cô đến đây đột nhiên bước xuống xe và đi đến bên cạnh cô: “Cố Tri Vi, điện thoại di động của em bị rơi trên xe.”
Anh ta đưa điện thoại cho cô, sau đó ánh mắt hướng về phía Giang Thuật bên kia, rồi lại lặng lẽ thu hồi, ân cần nói với Cố Tri Vi: “Vừa nãy có người gọi cho em đấy, em có muốn gọi lại thì gọi.”
Trình Giang Nam nhặt chiếc điện thoại này từ hàng ghế sau.
Nếu không phải có người gọi đến làm chuông reo.
Anh ta cũng không biết Cố Tri Vi để quên đồ.
“Cám ơn giáo sư Trình.” Mạch suy nghĩ của Cố Tri Vi lại lần nữa bị phân tán.
Cô dần bình tĩnh lại, nhìn xem cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, lần này là Trần Tĩnh gọi.
Tính đến giờ phút này, cả ba người bạn thân thiết cùng phòng với cô đều thay phiên gọi điện thúc giục mấy lần.
Trình Giang Nam mỉm cười nói với Cố Tri Vi: “Chẳng phải em có hẹn với bạn sao, mau đi đi.”
Anh ta cố tình cất cao giọng để Chúc Nghiên ở phía đối diện nghe thấy.
Như thể muốn chứng minh sự trong sạch thay cho Cố Tri Vi.
Nói cho họ biết cô không hề đi theo Chúc Nghiên.
Cố Tri Vi chợt hiểu ra, sững sờ trong giây lát.
Sau đó cô quay sang đối diện với ánh mắt thân thiện của Trình Giang Nam, khẽ mỉm cười: “Vâng, cảm ơn giáo sư đã cho em đi nhờ xe.”
Khi nói lời này, ánh mắt của Cố Tri Vi âm thầm liếc về phía Giang Thuật.
Trông thấy vẻ mặt lạnh lùng và xa cách đó, cô hoàn toàn không còn can đảm bước tới nói lời chào.
Cảm giác nếu làm vậy thì chẳng khác nào tự khiến bản thân mất mặt.
Cho nên sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Cố Tri Vi quyết định trực tiếp rời đi.
Nếu như Giang Thuật đã tỏ thái độ chẳng thèm quan tâm đến cô, vậy cô cũng không thể để lộ tâm tư của mình đối với anh ở trước mặt người ngoài.
Vì sự xuất hiện của Trình Giang Nam, lời buộc tội Cố Tri Vi theo đuôi mình của Chúc Nghiên hoàn toàn sụp đổ.
Thế nhưng cô ta vẫn không tin, cảm thấy không phải ngẫu nhiên mà Cố Tri Vi đến đây.
Mọi người trong giới thượng lưu ở Thâm Quyến đều biết cuộc hôn nhân giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ là hình thức.
Từ ngày cử hành hôn lễ cho đến bây giờ, bọn họ đã mặc định cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hơn nữa Giang Thuật còn bay ra nước ngoài vào đúng đêm tân hôn, từ chối thực hiện thủ tục động phòng hoa chúc.
Có thể thấy anh hoàn toàn không có hứng thú đối với Cố Tri Vi.
Nhưng Cố Tri Vi đối với Giang Thuật…
Mặc dù người khác không biết, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã nói cho Chúc Nghiên, ánh mắt Cố Tri Vi nhìn Giang Thuật không hề đơn thuần.
Mà cho dù cảm giác của cô ta có sai đi chăng nữa, thì chỉ cần nghĩ đến Cố Tri Vi và Giang Thuật là vợ chồng hợp pháp cũng đủ khiến cho cô ta vô cùng khó chịu.
Cho nên cô ta là người mong chờ Cố Tri Vi và Giang Thuật ly hôn nhất.
Cũng là người không muốn nhìn thấy mặt Cố Tri Vi nhất.
“A Thụ, Nghiên Nghiên, hai người vào trước đi, lão Bao gọi điện giục nãy giờ rồi.”
“Đỗ xe xong tôi sẽ theo sau.”
Thế trận giằng co giữa hai bên bị Chúc Ngạn Vũ, người đang ngồi trên chiếc Cayenne lên tiếng phá vỡ.
Giang Thuật ậm ừ đáp lời, không tiếp tục chần chờ nữa, đút hai tay vào túi quần bước vào quán lẩu.
Chúc Nghiên vội vàng giẫm giày cao gót đuổi theo sau, giọng nói yêu kiều mềm mại: “Anh Giang Thuật, đợi em với.”
Giang Thuật không dừng lại, cũng không trả lời.
Phía bên này, Cố Tri Vi lần nữa chào tạm biệt Trình Giang Nam, sau đó cũng theo hai người kia bước vào quán lẩu.
Cô vốn cho rằng cuộc gặp gỡ tình cờ này đã kết thúc, thế nhưng chỉ năm phút sau, cô lại đụng phải Giang Thuật và Chúc Nghiên ở trước cửa phòng bao số 211 mà Khang Vãn Ninh gửi định vị cho cô.
Sau khi bước vào nhà hàng lẩu, Cố Tri Vi đã cố tình tránh mặt hai người họ, rẽ hướng khác để đi lên lầu.
Lên tầng hai của nhà hàng lẩu, có hai hành lang trái phải ngoằn ngoèo, cô rẽ qua hướng ngược lại, mãi đến khi đứng trước cửa phòng, Cố Tri Vi lại gặp hai người họ đi tới từ phía đối diện.
Cả ba người gần như đóng băng tại chỗ.
Giang Thuật là người đầu tiên định thần lại, anh không có hứng thú nghĩ sâu xa, cũng không tò mò vì sao Cố Tri Vi lại ở đây.
Anh thản nhiên đẩy cửa phòng rồi bước vào.
Để lại Chúc Nghiên với đôi mắt xinh đẹp đang trừng lớn, cô ta quay sang đối diện với Cố Tri Vi bằng vẻ mặt khó coi: “Đúng là âm hồn bất tán, còn đi theo tới tận phòng riêng sao?”
Cố Tri Vi khẽ mấp máy môi, hơi nhíu mày muốn nói.
Thế nhưng đã bị Tiền Đóa Đóa từ trong phòng riêng đi ra cắt ngang: “Tri Tri, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Tớ còn định chạy xuống cửa nhà hàng đón cậu đấy!”
Nói xong Tiền Đóa Đóa lập tức bắt lấy cổ tay của Cố Tri Vi kéo cô vào phòng riêng, không quên liếc xéo Chúc Nghiên đang tái mặt đứng ở đó, kinh ngạc cất cao giọng: “Ơ này, sao hoa khôi Chúc của khoa cũng ở đây, hình như tôi đâu có mời cậu?”
Lần này đổi thành Chúc Nghiên ngơ ngác.
Đây đúng là phòng riêng số 211, vừa rồi Giang Thuật cũng đã bước vào.
Nhưng tại sao Tiền Đóa Đóa cũng ở đây?
Khi ba người đang giằng co ở cửa thì Bao Viễn Phi, người tổ chức bữa tiệc hôm nay bất ngờ bước ra, trông thấy Chúc Nghiên thì nhiệt tình chào hỏi, thuận tiện hỏi xem Chúc Ngạn Vũ đang ở đâu.
Sau đó, nhờ Bao Viễn Phi giới thiệu, Cố Tri Vi dần hiểu ra tình hình.
Hóa ra bố cục của bữa tiệc tối nay lại phức tạp như vậy.
Đầu tiên là bạn trai quen qua mạng của Tiền Đóa Đóa, Tô Chấn, người này là sinh viên năm thứ hai chuyên ngành khoa học máy tính tại đại học Thâm Quyến.
Bữa cơm ra mắt ngày hôm nay lại trùng hợp vào đúng ngày sinh nhật của Bao Viễn Phi, bạn cùng phòng của Tô Chấn, cho nên mọi người quyết định cùng nhau tổ chức tiệc.
Trùng hợp nữa là, Cố Tri Vi nhận ra tất cả bạn cùng phòng của bạn trai Tiền Đóa Đóa.
Không tính anh trai của Chúc Nghiên là Chúc Ngạn Vũ, còn lại Bao Viễn Phi và Tiết Thịnh đều là bạn cùng phòng với Giang Thuật khi anh còn học ở đại học Thâm Quyến.
Họ học cùng trường bốn năm, có lần vào ngày sinh nhật của Giang Thuật, ông Giang đã sắp xếp bữa tiệc để anh chiêu đãi bọn họ.
Tại bữa tiệc đó, Cố Tri Vi đã gặp mặt và ghi nhớ dáng vẻ của từng người.
Có điều hình như họ không nhận ra cô.
Thật không ngờ, đám anh em tốt của Giang Thuật ở trường đại học Thâm Quyến lại trở thành bạn cùng phòng hiện tại của bạn trai Tiền Đóa Đóa.
Tất cả những điều này lý giải cho sự trùng hợp đáng kinh ngạc xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi sự tình được làm rõ, Bao Viễn Phi nhiệt tình mời ba cô gái ngồi vào bàn.
Hồi đó Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ ký giấy kết hôn và tổ chức hôn lễ một cách kín đáo nên không thông báo cho bạn bè tới tham dự.
Vì thế người biết mối quan hệ giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ có Khang Vãn Ninh và Chúc Nghiên.
Cùng với người đang khoan thai đến muộn là Chúc Ngạn Vũ.
Biết rõ bữa tiệc này chỉ là sự trùng hợp, cho nên Chúc Ngạn Vũ không định tiết lộ mối quan hệ giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi.
Khang Vãn Ninh càng không đề cập đến vì hai bên đều là người xa lạ.
Dù sao thì nhân vật chính tối nay là Tiền Đóa Đóa cùng với bạn trai cô ấy và ngôi sao sinh nhật Bao Viễn Phi.
Nếu lúc này tiết lộ Giang Thuật và Cố Tri Vi là vợ chồng thì sẽ rất đường đột.
Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, Bao Viễn Phi, người đón sinh nhật vào ngày hôm nay giơ cao ly rượu phá vỡ bầu không khí kỳ lạ ở hiện trường.
“Nếu như mọi người đều đã đến đông đủ thì chúng ta cùng nâng ly.”
“Chúc cho lão Tô và bạn gái tình cảm tốt đẹp, bên nhau lâu dài!”
Không khí bữa tiệc trong phòng riêng được Bao Viễn Phi thúc đẩy.
Mọi người lần lượt cầm lấy ly của mình, đủ các loại rượu, trà, và các loại đồ uống hòa hợp nâng ly.
Sau đó, Tô Chấn và Tiền Đóa Đóa giới thiệu sơ lược với bạn bè hai bên.
Trong số tất cả bạn bè chỉ có Giang Thuật mới trở về nước nên không quen thuộc với Tô Chấn.
Khi đến lượt mình, anh cũng chỉ giới thiệu ngắn gọn.
Vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh lập tức trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Ngay cả chị gái siêu cấp lãnh đạm là Trần Tĩnh, bình thường không mấy quan tâm đến người khác giới cũng phải ngạc nhiên trước vẻ ngoài đẹp trai và phong thái đĩnh đạc của anh, còn khẽ thì thầm nhận xét bên tai Cố Tri Vi: “Giang Thuật này trông cũng không tệ.”
“Có chút dáng vẻ ‘công tử thế vô song’*.”
*Công tử thế vô song: thường chỉ những người đàn ông có khí chất, dịu dàng, giống hình tượng công tử cổ trang.
Trái tim của Cố Tri Vi bất chợt lỡ một nhịp, ánh mắt vốn đang nhìn về hướng khác, lại vì căng thẳng mà âm thầm liếc nhìn Giang Thuật.
Tầm nhìn của cô lướt nhanh qua khuôn mặt tuấn tú không kém phần hào hoa phong nhã của anh.
Nhưng lại bị sự thờ ơ xa cách của anh làm cho nguội lạnh, hô hấp có chút mệt nhọc.
Cố Tri Vi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, còn người đàn ông đối diện cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ tự giới thiệu và ngồi xuống ghế, cô thuận tay cầm lấy ly trà lài đưa lên môi nhấp nhẹ để che giấu biểu cảm của mình.
Trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, vẻ mặt cũng theo đó dần ủ rũ.
Sau khi ngồi xuống Giang Thuật cũng nhấp một ngụm trà, ánh mắt của anh vô tình lướt qua Cố Tri Vi đang ngồi đối diện, dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc.
Từ khi còn nhỏ Giang Thuật đã không quen chủ động bắt chuyện với người khác.
Mối quan hệ bạn bè của anh rất ít, tình bạn kiên cố và ổn định nhất được xây dựng trong bốn năm anh học đại học.
Và nó có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ nỗ lực làm cầu nối duy trì của Chúc Ngạn Vũ.
Mặc dù Giang Thuật đã ra nước ngoài học cao học trong hai năm, nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc thông qua wechat.
Giang Thuật thường không nói nhiều trong nhóm chat, nhưng trong lòng anh luôn coi trong Bao Viễn Phi và những người bạn hiếm hoi mới có được.
Ai hiểu rõ Giang Thuật sẽ biết anh đã có ước mơ cho riêng mình từ khi còn nhỏ.
Thái độ của anh đối với việc học vô cùng tích cực và nghiêm túc, anh xác định mục tiêu từ sớm và luôn nỗ lực chăm chỉ hướng tới mục tiêu đó không chút nào xao nhãng.
Nếu muốn thiết lập mối quan hệ thân thiết với anh, bọn họ chỉ có thể tự mình chủ động.
Thêm nữa là tính cách của anh tương đối lạnh lùng, có nhiều người muốn kết bạn hoặc phát triển mối quan hệ yêu đương với anh vì ngoại hình, tài năng, hay tiềm lực gia đình, nhưng đều không thể kiên trì được mà rút lui.
Những người duy nhất có thể thành công bước vào thế giới của anh, cùng xưng là anh em chỉ có Bao Viễn Phi, Chúc Ngạn Vũ và Tiết Thịnh mà thôi.
Mà thậm chí là đối với mấy người họ Giang Thuật cũng hiếm khi bắt chuyện.
Cho nên khi nhìn thấy Cố Tri Vi, anh không có chút ý thức nào về việc “chào hỏi”.
Anh không giỏi trong việc xây dựng mối quan hệ với người khác, từ khi còn nhỏ đã như vậy, đối với phương diện duy trì tình cảm lại càng không hiểu chút gì.
Vì lý do này, anh thường bị mọi người xung quanh cho là lạnh lùng và không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Có điều Giang Thuật cũng chẳng để ý.
Anh không hề quan tâm người khác nghĩ gì.
Thế nhưng vừa rồi, khi ánh mắt của anh vô tình bắt gặp khuôn mặt của Cố Tri Vi ở phía đối diện.
Thấy lông mày và khóe mắt của cô rũ xuống, trông có vẻ buồn bực.
Đột nhiên anh lại thấy tò mò.
Tại sao cô lại không vui nhỉ?