Chương 18
Vậy nên khi anh ngăn cản Triệu Phương Diễm, sức lực cũng không hề do dự môt chút nào.
Mãi cho đến khi nghe thấy người đàn ông kêu đau, lý trí của Giang Thuật mới trở lại đôi chút, thả lỏng bàn tay: “Không phải cô ấy đã nói tự mình làm rồi sao?”
Ngay cả anh cũng có thể nghe rõ lời từ chối của Cố Tri Vi, Triệu Phương Diễm đứng gần cô hơn, không có khả năng không nghe thấy được.
Triệu Phương Diễm đương nhiên là nghe được, nhưng anh ta không muốn thừa nhận sự thật này ở trước mặt Cố Tri Vi.
Như vậy sẽ rất mất mặt.
Tuy rằng bây giờ anh ta bị Giang Thuật không chế cánh tay, cái dáng vẻ giơ tay lên cao không thể hạ xuống cũng đã vô cùng mất mặt rồi.
Nhưng anh ta không thể để bản thân mình mất thể diện thêm được nữa.
Nghĩ như vậy, Triệu Phương Diễm liếc nhìn Cố Tri Vi một cái.
Thấy cô đang nhìn mình và Giang Thuật, suy nghĩ muốn tìm lại thể diện của anh ta càng bức thiết hơn.
Vậy nên một giây sau đó, Triệu Phương Diễm dùng hết sức lực thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Giang Thuật.
Vẻ mặt anh ta không vui trừng mắt liếc anh một cái, giọng điệu rất không phục: “Liên quan gì đến cậu? Tại sao chỗ nào cũng có mặt cậu vậy?”
Vốn dĩ Triệu Phương Diễm nghĩ rằng, sau khi về nước rồi gia nhập Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, vị trí tổ phó của bộ phận nghiên cứu và phát triển chắc chắn sẽ không chạy thoát khỏi tay anh ta.
Kết quả là Giang Thuật đột nhiên chạy tới, cái ghế tổ phó lập tức bay đi mất.
Quan trọng nhất chính là, Triệu Phương Diễm cố gắng khiêu khích Giang Thuật nhưng anh lại hoàn toàn không để tâm.
Nghiễm nhiên là cái bộ dạng không để anh ta vào trong mắt.
Điều quan trọng nhất nhất nhất đó là, những thành tựu đạt được và trình độ trong lĩnh vực AI của Giang Thuật thực sự là hơn anh ta một bậc.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực trên phương diện chuyên ngành của Triệu Phương Diễm xác thực không bằng anh.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Phương Diễm chướng mắt Giang Thuật.
Ở công ty bị anh quản thì cũng thôi đi, nhưng ở bên ngoài mà vẫn muốn quản anh ta sao?
Không có cửa đâu!
Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Triệu Phương Diễm khẽ giật giật.
Trở ngại việc Cố Tri Vi vẫn đang đứng nhìn ở bên cạnh, anh ta cũng không thể tiếp tục nổi giận với Giang Thuật được nữa.
Nhưng lại nuốt không trôi cơn tức này, anh ta nhướng mày trừng anh: “Bây giờ không phải là thời gian làm việc, đừng có ra vẻ kiêu căng với cái chức tổ phó ấy với tôi.”
“Nhà cậu ở bên bờ biển* đấy à? Quản trời quản đất, quản cả đối tượng của tôi?”
*Ở bên bờ biển: Ám chỉ những người quản nhiều việc.
Vừa dứt lời, Triệu Phương Diễm còn tràn đầy khinh thường mà “chậc” một tiếng rồi mới rút khỏi trước mặt Giang Thuật.
Giang Thuật vừa mới nhậm chức, cũng vừa mới lên làm tổ phó của nhóm nhỏ.
Hoàn toàn không có cơ hội làm ra vẻ với cái chức tổ phó gì đó ở trước mặt Triệu Phương Diễm.
Cho nên anh không thể hiểu nổi tại sao Triệu Phương Diễm lại nói ra những lời như vậy.
Có điều, câu nói cuối cùng kia của anh ta, không hiểu sao lại khiến Giang Thuật cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng giống như bị gai đâm vậy.
Sau khi Triệu Phương Diễm đơn phương giáng một đòn cho Giang Thuật, khi quay lại với Cố Tri Vi hoàn toàn là một khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Anh ta vừa định trò chuyện với Cố Tri Vi về điều gì đó để cứu vãn một chút hình tượng của mình.
Giang Thuật đứng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, nghiêm túc nói một câu: “Nhưng người mà cậu đang tán tỉnh lại là bà xã của tôi đấy.”
Một tiếng “bà xã” bất thình lình của người đàn ông không chỉ khiến nụ cười trên khuôn mặt Triệu Phương Diễm hoàn toàn đông cứng.
Mà còn làm cho Cố Tri Vi vẫn luôn không chen vào được câu nào cũng ngây ngẩn cả người.
Trong phút chốc, bầu không khí giữa ba người giống như bị đóng băng vậy.
Đôi mắt của Triệu Phương Diễm trừng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, không thể tưởng tượng được mà nhìn Cố Tri Vi một hồi lâu, sau đó máy móc quay đầu sang nhìn Giang Thuật.
“?” Vẻ mặt của Triệu Phương chính là không dám tin tưởng.
Không biết trải qua bao lâu, Triệu Phương Diễm mới hoàn hồn lại từ cơn chấn động kinh hoàng.
Anh ta nuốt nước bọt, tầm mắt di chuyển lên người Cố Tri Vi, biểu cảm chỉ nguyện tin tưởng lời nói của cô: “Cô Cố, cô thật sự là…”
Cố Tri Vi cũng lấy lại tinh thần từ trong giọng điệu bán tín bán nghi của người đàn ông.
Tần suất nhịp đập trái tim của cô có hơi nhanh.
Chủ yếu là do câu nói “Nhưng người mà cậu đang tán tỉnh lại là bà xã của tôi đấy” vừa rồi của Giang Thuật thực sự khiến người khác cảm thấy quá sốc!
Lúc ấy trong lòng cô giống như đất rung núi chuyển, trái tim đập kịch liệt đến mức tưởng chừng như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Phải mất một lúc sau, tâm trạng kích động của Cố Tri Vi mới bình tĩnh lại, trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp khẽ chớp, hơi thở căng chặt nhìn về phía khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ của Triệu Phương Diễm.
Ngay lúc này, thân là vợ của Giang Thuật, Cố Tri Vi biết bản thân mình nên làm cái gì.
Đôi mắt nhìn Triệu Phương Diễm của cô dần dần trở nên kiên định, tiếp sau đó cô chủ động đến gần Giang Thuật và dựa sát vào anh ngay trước mặt Triệu Phương Diễm.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn khoác lên cánh tay của người đàn ông, Cố Tri Vi hơi nâng cằm, liều mạng lơ đi trái tim đang đập dữ dội, làm ra vẻ trấn tĩnh ung dung, nhếch khóe miệng, nở một nụ cười không làm mất đi vẻ thanh nhã: “Đúng vậy, tôi là vợ của anh ấy.”
Cố Tri Vi do dự một lúc nhưng vẫn không thể tự xưng là “bà xã” của Giang Thuật được.
Cô cứ cảm thấy cái xưng hô “bà xã” này mập mờ hơn cách gọi “vợ”, cũng tỏ ra vẻ thân mật hơn, điều này sẽ khiến nhịp tim của cô hoàn toàn mất cân bằng, hưng phấn đến mức quên đi hết thảy.
So với Cố Tri Vi đang dạt dào vui mừng, Triệu Phương Diễm lại y hệt như bị sét đánh trúng.
Trong đầu anh ta chỉ toàn là “tại sao”.
Tại sao cái đồ phá hoại như Giang Thuật lại có bà xã chứ?
Tại sao một cái gái xinh đẹp như vậy lại là bà xã của Giang Thuật?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?!
Biểu cảm của Triệu Phương Diễm cực kỳ phong phú, sắc mặt anh ta lúc trắng lúc xanh.
Nhưng mà Giang Thuật cũng không rảnh mà nhìn anh ta.
Anh chỉ cảm thấy hình như tâm trạng của mình đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cách một lớp âu phục và áo sơ mi bên trong, anh vẫn có thể cảm nhận được cánh tay mềm mại của Cố Tri Vi đang khoác lên cánh tay mình.
“Thật xin lỗi, làm em hoảng sợ rồi.” Giang Thuật hơi cúi đầu, giọng nói trầm khàn như gió như nước rơi vào trong tai Cố Tri Vi.
Sau cái ôm lần trước, lần này cô lại gần gũi tiếp xúc với anh.
Còn nhớ lúc cử hành hôn lễ một năm trước, cô khoác tay anh đi qua con đường trải đầy hoa, khoảng cách giữa hai người cũng không gần như bây giờ.
Lúc ấy, Giang Thuật mang đến một loại cảm giác lạnh lùng xa cách cho Cố Tri Vi, khiến cô vô cùng căng thẳng khi khoác tay anh, ngoài cánh tay nhỏ nhắn bất đắc dĩ phải kề sát vào cánh tay anh, cô không dám chạm vào bất kỳ chỗ nào khác trên người anh nữa hết.
Lần này lại không giống vậy.
Sau khi Cố Tri Vi khoác tay Giang Thuật, cơ thể mềm mại ấy còn trốn sau lưng anh, dát sát vào người anh.
Điều này cũng khiến Giang Thuật khó mà xem nhẹ xúc cảm ấm áp, mềm mại lúc gần lúc xa nơi khuỷu tay.
Lúc Giang Thuật và Cố Tri Vi nói chuyện, anh hơi rút cánh tay ra, duy trì khoảng cách vài centimet với cô.
Hành động của anh không dễ bị phát hiện, động tác nhỏ đến mức có thể xem nhẹ và không cần suy nghĩ.
Cho nên Cố Tri Vi không cảm giác được có gì không thích hợp, cô chỉ cong khóe miệng, ngẩng đầu mỉm cười với người đàn ông: “Không sao đâu, anh không cần bận tâm.”
Giang Thuật không nói gì nữa, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của Triệu Phương Diễm lần cuối, từ bỏ suy nghĩ chào hỏi với anh ta.
Và trực tiếp đưa Cố Tri Vi đến chỗ Quách Tiến bên kia.
…
Khi Giang Thuật dẫn Cố Tri Vi trở lại chỗ của Quách Tiến, bên cạnh anh ấy còn có thêm Nhiệm Huệ.
Đây là lần đầu tiên Giang Thuật gặp mặt vợ của Quách Tiến, anh lịch sự lên tiếng chào hỏi.
Nhưng anh cảm thấy ánh mắt quan sát mình của Nhiệm Huệ lại giống như quen biết anh.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tầm mắt của Nhiệm Huệ rơi xuống trên người Cố Tri Vi.
Không chờ Giang Thuật giới thiệu, cô ấy đã lên tiếng nói với Quách Tiến trước: “Đây là người mà em thường xuyên nhắc đến với anh, học trò tâm đắc nhất của em.”
Quách Tiến có hơi kinh ngạc, ngay cả Giang Thuật bị cắt ngang đứng bên cạnh cũng phải trố mắt nhìn.
Ngược lại là Cố Tri Vi với biểu cảm sớm đã đoán trước được, cô gật đầu chào hỏi với Quách Tiến: “Chào thầy ạ.”
Quách Tiến: “…”
Đây là lần đầu tiên anh ấy được người ta gọi như vậy.
Cảm giác cứ kỳ lạ, nhưng cô gái nhỏ chào hỏi anh ấy trông rất lễ phép, vì vậy anh ấy chỉ đành đồng ý với cách xưng hô này.
Sau đó Quách Tiến lại nghĩ ra điều gì đó, nhìn Nhiệm Huệ, rồi lại quay sang nhìn Giang Thuật: “Cho nên bà xã à, học trò tâm đắc của em lại là vợ của A Thụ!”
“Chuyện này thật sự là… một sự trùng hợp kỳ lạ.” Quách Tiến mỉm cười, đan xen giữa mối quan hệ của Giang Thuật và Nhiệm Huệ, anh ấy nhìn Cố Tri Vi thế nào cũng cảm thấy rất vừa mắt,
Cố Tri Vi nói chuyện phiếm với hai vợ chồng Quách Tiến một lúc.
Lúc này Quách Tiến mới muộn màng nhận ra, bối cảnh gia thế của Giang Thuật thực sự là không tầm thường.
Ngày trước Quách Tiến kết bạn với Giang Thuật khi còn ở nước ngoài là bởi vì bị tài năng của anh thu hút, Quách Tiến cảm thấy anh sẽ là trụ cột tương lai của giới AI, tuyệt đối có triển vọng.
Anh ấy chỉ là đơn thuần tán thưởng con người của anh.
Vì vậy lúc trước Quách Tiến cũng không cố tình đi tìm hiểu bối cảnh gia đình của Giang Thuật, đến cả tài liệu nhậm chức của anh cũng không thèm liếc mắt đến.
Chuyện đã đến nước này, anh ấy mới ý thức được rằng thế mà mình lại mời được một vị Phật lớn tới công ty.
Giang Thuật cũng thật là, đường đường là cậu hai của tập đoàn Hối Giang, tương lai lại là người nối nghiệp.
Vậy mà không nói một lời đã hạ thấp thân phận cao quý của mình chạy đến Khoa học Kỹ thuật Sang Dị làm một nhân viên nhỏ.
Cũng không chủ động nói rõ thân phận của mình với anh ấy một chút nào hết…
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong đầu Quách Tiến đã có vô vàn suy nghĩ.
Nhưng tất cả suy nghĩ ấy đều bị câu nói “Giang Thuật là một nhân tài” đè xuống hết.
Tóm lại, bước vào công ty là do anh tự mình đồng ý, hợp đồng nhậm chức cũng đã ký rồi, cho dù tập đoàn Hối Giang bên kia có không vui thì Quách Tiến cũng là người chiếm lý.
Đến lúc đó nếu người của tập đoàn Hối Giang thật sự đến tìm thì anh ấy sẽ ăn ngay nói thật, nói là ngay từ đầu chính mình hoàn toàn không biết thân phận của Giang Thuật!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quách Tiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cũng vui sướng hơn rất nhiều.
Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ rằng, chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà muốn nâng đỡ Giang Thuật có tiếng tăm, làm cho anh tỏa sáng trong giới thì có lẽ sẽ hơi khó khăn.
Tuy rằng Giang Thuật có năng lực, nhưng ở trong giới thương nghiệp, năng lực cũng không thể đại diện cho tất cả.
Còn phải có các mối quan hệ mới được.
Trước kia Quách Tiến còn lo lắng rằng các mối quan hệ của mình không đủ để Giang Thuật đứng trên vị trí cao trong tương lai.
Bây giờ không cần lo lắng nữa rồi, Giang Thuật có cái thân phận cậu hai của tập đoàn Hối Giang này, trong tương lai muốn đạt tới đỉnh cao ở trong cái giới này chắc chắn không phải là chuyện gì khó.
Ngay khi Quách Tiến còn đang âm thầm trù tính cho còn đường phía trước của Giang Thuật thì người sáng lập kiêm chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị và vợ đã bước vào hội trường.
Điều này cũng có nghĩa là buổi tiệc thường niên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị chính thức được bắt đầu.
Những người xã giao với nhau đã hiểu ngầm rằng sẽ tiếp cận sân khấu phía trên và ở giữa hội trường.
Chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị đã có một bài phát biểu đơn giản với tư cách là đại biểu của ban tổ chức buổi tiệc.
Cố Tri Vi vẫn luôn khoác tay Giang Thuật, sóng vai đứng cạnh anh.
Cô nghe thấy vị chủ tịch kia hắng giọng, giới thiệu vợ của mình cho mọi người.
Tình cảm của ông ấy dành cho vợ không thể che giấu chỉ bằng lời nói.
Điều này khiến Cố Tri Vi có hơi tò mò đối với vị chủ tịch đã gần sáu mươi tuổi này.
Mãi cho đến khi nghe thấy người đàn ông kêu đau, lý trí của Giang Thuật mới trở lại đôi chút, thả lỏng bàn tay: “Không phải cô ấy đã nói tự mình làm rồi sao?”
Ngay cả anh cũng có thể nghe rõ lời từ chối của Cố Tri Vi, Triệu Phương Diễm đứng gần cô hơn, không có khả năng không nghe thấy được.
Triệu Phương Diễm đương nhiên là nghe được, nhưng anh ta không muốn thừa nhận sự thật này ở trước mặt Cố Tri Vi.
Như vậy sẽ rất mất mặt.
Tuy rằng bây giờ anh ta bị Giang Thuật không chế cánh tay, cái dáng vẻ giơ tay lên cao không thể hạ xuống cũng đã vô cùng mất mặt rồi.
Nhưng anh ta không thể để bản thân mình mất thể diện thêm được nữa.
Nghĩ như vậy, Triệu Phương Diễm liếc nhìn Cố Tri Vi một cái.
Thấy cô đang nhìn mình và Giang Thuật, suy nghĩ muốn tìm lại thể diện của anh ta càng bức thiết hơn.
Vậy nên một giây sau đó, Triệu Phương Diễm dùng hết sức lực thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Giang Thuật.
Vẻ mặt anh ta không vui trừng mắt liếc anh một cái, giọng điệu rất không phục: “Liên quan gì đến cậu? Tại sao chỗ nào cũng có mặt cậu vậy?”
Vốn dĩ Triệu Phương Diễm nghĩ rằng, sau khi về nước rồi gia nhập Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, vị trí tổ phó của bộ phận nghiên cứu và phát triển chắc chắn sẽ không chạy thoát khỏi tay anh ta.
Kết quả là Giang Thuật đột nhiên chạy tới, cái ghế tổ phó lập tức bay đi mất.
Quan trọng nhất chính là, Triệu Phương Diễm cố gắng khiêu khích Giang Thuật nhưng anh lại hoàn toàn không để tâm.
Nghiễm nhiên là cái bộ dạng không để anh ta vào trong mắt.
Điều quan trọng nhất nhất nhất đó là, những thành tựu đạt được và trình độ trong lĩnh vực AI của Giang Thuật thực sự là hơn anh ta một bậc.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực trên phương diện chuyên ngành của Triệu Phương Diễm xác thực không bằng anh.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Phương Diễm chướng mắt Giang Thuật.
Ở công ty bị anh quản thì cũng thôi đi, nhưng ở bên ngoài mà vẫn muốn quản anh ta sao?
Không có cửa đâu!
Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Triệu Phương Diễm khẽ giật giật.
Trở ngại việc Cố Tri Vi vẫn đang đứng nhìn ở bên cạnh, anh ta cũng không thể tiếp tục nổi giận với Giang Thuật được nữa.
Nhưng lại nuốt không trôi cơn tức này, anh ta nhướng mày trừng anh: “Bây giờ không phải là thời gian làm việc, đừng có ra vẻ kiêu căng với cái chức tổ phó ấy với tôi.”
“Nhà cậu ở bên bờ biển* đấy à? Quản trời quản đất, quản cả đối tượng của tôi?”
*Ở bên bờ biển: Ám chỉ những người quản nhiều việc.
Vừa dứt lời, Triệu Phương Diễm còn tràn đầy khinh thường mà “chậc” một tiếng rồi mới rút khỏi trước mặt Giang Thuật.
Giang Thuật vừa mới nhậm chức, cũng vừa mới lên làm tổ phó của nhóm nhỏ.
Hoàn toàn không có cơ hội làm ra vẻ với cái chức tổ phó gì đó ở trước mặt Triệu Phương Diễm.
Cho nên anh không thể hiểu nổi tại sao Triệu Phương Diễm lại nói ra những lời như vậy.
Có điều, câu nói cuối cùng kia của anh ta, không hiểu sao lại khiến Giang Thuật cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng giống như bị gai đâm vậy.
Sau khi Triệu Phương Diễm đơn phương giáng một đòn cho Giang Thuật, khi quay lại với Cố Tri Vi hoàn toàn là một khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Anh ta vừa định trò chuyện với Cố Tri Vi về điều gì đó để cứu vãn một chút hình tượng của mình.
Giang Thuật đứng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, nghiêm túc nói một câu: “Nhưng người mà cậu đang tán tỉnh lại là bà xã của tôi đấy.”
Một tiếng “bà xã” bất thình lình của người đàn ông không chỉ khiến nụ cười trên khuôn mặt Triệu Phương Diễm hoàn toàn đông cứng.
Mà còn làm cho Cố Tri Vi vẫn luôn không chen vào được câu nào cũng ngây ngẩn cả người.
Trong phút chốc, bầu không khí giữa ba người giống như bị đóng băng vậy.
Đôi mắt của Triệu Phương Diễm trừng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, không thể tưởng tượng được mà nhìn Cố Tri Vi một hồi lâu, sau đó máy móc quay đầu sang nhìn Giang Thuật.
“?” Vẻ mặt của Triệu Phương chính là không dám tin tưởng.
Không biết trải qua bao lâu, Triệu Phương Diễm mới hoàn hồn lại từ cơn chấn động kinh hoàng.
Anh ta nuốt nước bọt, tầm mắt di chuyển lên người Cố Tri Vi, biểu cảm chỉ nguyện tin tưởng lời nói của cô: “Cô Cố, cô thật sự là…”
Cố Tri Vi cũng lấy lại tinh thần từ trong giọng điệu bán tín bán nghi của người đàn ông.
Tần suất nhịp đập trái tim của cô có hơi nhanh.
Chủ yếu là do câu nói “Nhưng người mà cậu đang tán tỉnh lại là bà xã của tôi đấy” vừa rồi của Giang Thuật thực sự khiến người khác cảm thấy quá sốc!
Lúc ấy trong lòng cô giống như đất rung núi chuyển, trái tim đập kịch liệt đến mức tưởng chừng như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Phải mất một lúc sau, tâm trạng kích động của Cố Tri Vi mới bình tĩnh lại, trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp khẽ chớp, hơi thở căng chặt nhìn về phía khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ của Triệu Phương Diễm.
Ngay lúc này, thân là vợ của Giang Thuật, Cố Tri Vi biết bản thân mình nên làm cái gì.
Đôi mắt nhìn Triệu Phương Diễm của cô dần dần trở nên kiên định, tiếp sau đó cô chủ động đến gần Giang Thuật và dựa sát vào anh ngay trước mặt Triệu Phương Diễm.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn khoác lên cánh tay của người đàn ông, Cố Tri Vi hơi nâng cằm, liều mạng lơ đi trái tim đang đập dữ dội, làm ra vẻ trấn tĩnh ung dung, nhếch khóe miệng, nở một nụ cười không làm mất đi vẻ thanh nhã: “Đúng vậy, tôi là vợ của anh ấy.”
Cố Tri Vi do dự một lúc nhưng vẫn không thể tự xưng là “bà xã” của Giang Thuật được.
Cô cứ cảm thấy cái xưng hô “bà xã” này mập mờ hơn cách gọi “vợ”, cũng tỏ ra vẻ thân mật hơn, điều này sẽ khiến nhịp tim của cô hoàn toàn mất cân bằng, hưng phấn đến mức quên đi hết thảy.
So với Cố Tri Vi đang dạt dào vui mừng, Triệu Phương Diễm lại y hệt như bị sét đánh trúng.
Trong đầu anh ta chỉ toàn là “tại sao”.
Tại sao cái đồ phá hoại như Giang Thuật lại có bà xã chứ?
Tại sao một cái gái xinh đẹp như vậy lại là bà xã của Giang Thuật?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?!
Biểu cảm của Triệu Phương Diễm cực kỳ phong phú, sắc mặt anh ta lúc trắng lúc xanh.
Nhưng mà Giang Thuật cũng không rảnh mà nhìn anh ta.
Anh chỉ cảm thấy hình như tâm trạng của mình đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cách một lớp âu phục và áo sơ mi bên trong, anh vẫn có thể cảm nhận được cánh tay mềm mại của Cố Tri Vi đang khoác lên cánh tay mình.
“Thật xin lỗi, làm em hoảng sợ rồi.” Giang Thuật hơi cúi đầu, giọng nói trầm khàn như gió như nước rơi vào trong tai Cố Tri Vi.
Sau cái ôm lần trước, lần này cô lại gần gũi tiếp xúc với anh.
Còn nhớ lúc cử hành hôn lễ một năm trước, cô khoác tay anh đi qua con đường trải đầy hoa, khoảng cách giữa hai người cũng không gần như bây giờ.
Lúc ấy, Giang Thuật mang đến một loại cảm giác lạnh lùng xa cách cho Cố Tri Vi, khiến cô vô cùng căng thẳng khi khoác tay anh, ngoài cánh tay nhỏ nhắn bất đắc dĩ phải kề sát vào cánh tay anh, cô không dám chạm vào bất kỳ chỗ nào khác trên người anh nữa hết.
Lần này lại không giống vậy.
Sau khi Cố Tri Vi khoác tay Giang Thuật, cơ thể mềm mại ấy còn trốn sau lưng anh, dát sát vào người anh.
Điều này cũng khiến Giang Thuật khó mà xem nhẹ xúc cảm ấm áp, mềm mại lúc gần lúc xa nơi khuỷu tay.
Lúc Giang Thuật và Cố Tri Vi nói chuyện, anh hơi rút cánh tay ra, duy trì khoảng cách vài centimet với cô.
Hành động của anh không dễ bị phát hiện, động tác nhỏ đến mức có thể xem nhẹ và không cần suy nghĩ.
Cho nên Cố Tri Vi không cảm giác được có gì không thích hợp, cô chỉ cong khóe miệng, ngẩng đầu mỉm cười với người đàn ông: “Không sao đâu, anh không cần bận tâm.”
Giang Thuật không nói gì nữa, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của Triệu Phương Diễm lần cuối, từ bỏ suy nghĩ chào hỏi với anh ta.
Và trực tiếp đưa Cố Tri Vi đến chỗ Quách Tiến bên kia.
…
Khi Giang Thuật dẫn Cố Tri Vi trở lại chỗ của Quách Tiến, bên cạnh anh ấy còn có thêm Nhiệm Huệ.
Đây là lần đầu tiên Giang Thuật gặp mặt vợ của Quách Tiến, anh lịch sự lên tiếng chào hỏi.
Nhưng anh cảm thấy ánh mắt quan sát mình của Nhiệm Huệ lại giống như quen biết anh.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tầm mắt của Nhiệm Huệ rơi xuống trên người Cố Tri Vi.
Không chờ Giang Thuật giới thiệu, cô ấy đã lên tiếng nói với Quách Tiến trước: “Đây là người mà em thường xuyên nhắc đến với anh, học trò tâm đắc nhất của em.”
Quách Tiến có hơi kinh ngạc, ngay cả Giang Thuật bị cắt ngang đứng bên cạnh cũng phải trố mắt nhìn.
Ngược lại là Cố Tri Vi với biểu cảm sớm đã đoán trước được, cô gật đầu chào hỏi với Quách Tiến: “Chào thầy ạ.”
Quách Tiến: “…”
Đây là lần đầu tiên anh ấy được người ta gọi như vậy.
Cảm giác cứ kỳ lạ, nhưng cô gái nhỏ chào hỏi anh ấy trông rất lễ phép, vì vậy anh ấy chỉ đành đồng ý với cách xưng hô này.
Sau đó Quách Tiến lại nghĩ ra điều gì đó, nhìn Nhiệm Huệ, rồi lại quay sang nhìn Giang Thuật: “Cho nên bà xã à, học trò tâm đắc của em lại là vợ của A Thụ!”
“Chuyện này thật sự là… một sự trùng hợp kỳ lạ.” Quách Tiến mỉm cười, đan xen giữa mối quan hệ của Giang Thuật và Nhiệm Huệ, anh ấy nhìn Cố Tri Vi thế nào cũng cảm thấy rất vừa mắt,
Cố Tri Vi nói chuyện phiếm với hai vợ chồng Quách Tiến một lúc.
Lúc này Quách Tiến mới muộn màng nhận ra, bối cảnh gia thế của Giang Thuật thực sự là không tầm thường.
Ngày trước Quách Tiến kết bạn với Giang Thuật khi còn ở nước ngoài là bởi vì bị tài năng của anh thu hút, Quách Tiến cảm thấy anh sẽ là trụ cột tương lai của giới AI, tuyệt đối có triển vọng.
Anh ấy chỉ là đơn thuần tán thưởng con người của anh.
Vì vậy lúc trước Quách Tiến cũng không cố tình đi tìm hiểu bối cảnh gia đình của Giang Thuật, đến cả tài liệu nhậm chức của anh cũng không thèm liếc mắt đến.
Chuyện đã đến nước này, anh ấy mới ý thức được rằng thế mà mình lại mời được một vị Phật lớn tới công ty.
Giang Thuật cũng thật là, đường đường là cậu hai của tập đoàn Hối Giang, tương lai lại là người nối nghiệp.
Vậy mà không nói một lời đã hạ thấp thân phận cao quý của mình chạy đến Khoa học Kỹ thuật Sang Dị làm một nhân viên nhỏ.
Cũng không chủ động nói rõ thân phận của mình với anh ấy một chút nào hết…
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong đầu Quách Tiến đã có vô vàn suy nghĩ.
Nhưng tất cả suy nghĩ ấy đều bị câu nói “Giang Thuật là một nhân tài” đè xuống hết.
Tóm lại, bước vào công ty là do anh tự mình đồng ý, hợp đồng nhậm chức cũng đã ký rồi, cho dù tập đoàn Hối Giang bên kia có không vui thì Quách Tiến cũng là người chiếm lý.
Đến lúc đó nếu người của tập đoàn Hối Giang thật sự đến tìm thì anh ấy sẽ ăn ngay nói thật, nói là ngay từ đầu chính mình hoàn toàn không biết thân phận của Giang Thuật!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quách Tiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cũng vui sướng hơn rất nhiều.
Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ rằng, chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà muốn nâng đỡ Giang Thuật có tiếng tăm, làm cho anh tỏa sáng trong giới thì có lẽ sẽ hơi khó khăn.
Tuy rằng Giang Thuật có năng lực, nhưng ở trong giới thương nghiệp, năng lực cũng không thể đại diện cho tất cả.
Còn phải có các mối quan hệ mới được.
Trước kia Quách Tiến còn lo lắng rằng các mối quan hệ của mình không đủ để Giang Thuật đứng trên vị trí cao trong tương lai.
Bây giờ không cần lo lắng nữa rồi, Giang Thuật có cái thân phận cậu hai của tập đoàn Hối Giang này, trong tương lai muốn đạt tới đỉnh cao ở trong cái giới này chắc chắn không phải là chuyện gì khó.
Ngay khi Quách Tiến còn đang âm thầm trù tính cho còn đường phía trước của Giang Thuật thì người sáng lập kiêm chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị và vợ đã bước vào hội trường.
Điều này cũng có nghĩa là buổi tiệc thường niên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị chính thức được bắt đầu.
Những người xã giao với nhau đã hiểu ngầm rằng sẽ tiếp cận sân khấu phía trên và ở giữa hội trường.
Chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị đã có một bài phát biểu đơn giản với tư cách là đại biểu của ban tổ chức buổi tiệc.
Cố Tri Vi vẫn luôn khoác tay Giang Thuật, sóng vai đứng cạnh anh.
Cô nghe thấy vị chủ tịch kia hắng giọng, giới thiệu vợ của mình cho mọi người.
Tình cảm của ông ấy dành cho vợ không thể che giấu chỉ bằng lời nói.
Điều này khiến Cố Tri Vi có hơi tò mò đối với vị chủ tịch đã gần sáu mươi tuổi này.